Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 79:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Nhiên Nhiên bị ngón tay cậu mâm mê môi mình khiến cô tỉnh dậy vì nhột. Mùi hương bạc hà nam tính đột nhiên phả vào cơ thể vào mũi cô, cô cố cựa người để thoát khỏi đùi cậu nhưng mãi vẫn không được, cậu nhìn cô cười nhếch mép ra vẻ cô sẽ không thể nào thoát khỏi vòng tay cậu.
Cô nhớm mày phía rưới có thứ gì đó đã nóng hổi, như cảm nhận thứ đó đang dựng đứng ở dưới mông cô xuyên qua lớp vải váy đồng phục nhà trường, cô đỏ mặt đỉnh đầu như nóng lên nổi hết da gà. Đẩy cậu thật mạnh cuối cùng cậu cũng chịu buông cánh tay, cô ngồi bên cạnh khẽ cúi đầu xuống không giám nhìn mặt cậu thần thái có hơi căng thẳng.
"Gì đấy, không thích ngồi với tôi à?"
"Tôi tôi..." Cô chưa nói được câu gì cậu liền nói.
"Cậu ngốc quả không sai" Thẩm Mặc châm chọc.
Còn nhìn lại phía Lệ Hoa cô ngồi cạnh ghế của Lâm Hạo mãi mới chịu bắt chuyện hỏi nhau, cậu quan tâm hỏi han xem lúc sáng bị ngã còn đau chân không, cậu ta nhẹ nhàng đã thế tính tình còn dịu dàng như vậy thì bao cô gái không đổ sao được.
Cô nhìn lại Thẩm Mặc cô chỉ cảm thấy chán nản nhiều lúc lạnh lùng khó đoán tính tình thì lúc cọc cằn lúc bình thường đã vậy mỗi khi gặp cô là lại dụ dỗ hết lần này tới lần khác.
Đoàn xe đến nơi là đã hai giờ chiều cô nhìn qua khung cửa kính của chiếc xe cũng đã đủ thấy hết cảnh tượng bên ngoài, nghe đâu đây là ngọn núi có địa hình đẹp nhất đã thế khí hậu lại còn phù hợp với việc đi dã ngoại ở nơi này.
Ở nhà cô có lướt thấy vài bài báo trên điện thoại đưa tin về ngọn núi này mà ngày hôm nay cô đã được tận mắt chứng kiến quả thật là đẹp hơn trong hình qua điện thoại rất nhiều, hôm nay thời tiết còn mát mẻ không mưa không nắng quả là ông trời khéo chiều ý người mà.
Nhìn lại phía xa xa là một dãy bậc thang chạy dài dẫn lên đến một ngôi miếu nhỏ để tiếp đón khách đi dã ngoại, một đỉnh đồi cao vút với vài cái cây cổ thụ to nhưng thưa thớt lại còn một vách đá có nước chảy.
Phong cảnh đẹp như vậy không nhanh chóng nhân chuyến đi lần này hưởng thụ thì thật sự lãng phí, xung quanh chỉ một cảnh vật nhưng diện tích lại rộng lớn nếu đi ít người thì đêm đến không biết sợ thế nào nhưng lần này bao nhiêu lớp đều đi đã vậy còn rất đông vui nên đã thích lại còn thích hơn.
"Ở đây đẹp thật đấy!" Nhiên Nhiên hít thở không khí trong lành vương cánh tay khẽ hưởng thụ một bầu không khí mát mẻ, mái tóc khẽ bay lên vì gió.
"Cậu có muốn đi đến những nơi như vậy ở khắp nơi trên thế giới không? tôi sẽ đưa cậu đi" Thẩm Mặc nói.
"Thật không?" cô bất ngờ.
"Đúng vậy! chỉ cần sau này cậu làm cô dâu của tôi, thích gì tôi cũng chiều"
Nhiên Nhiên bĩu môi đi ra chỗ khác, cậu liền đi theo như một đứa trẻ, một lúc sau cô không thấy cậu đâu nữa hình như cậu biến mất đi đâu rồi nhưng như vậy cũng tốt đỡ phải thấy cái bản mặt khó ưa đó của cậu.
Nhiên Nhiên đi lấy đồ ở thùng xe để kịp đi cùng chuyến với mọi người, chiếc vali yêu quý với bao tâm huyết, bao bé yêu của cô đã dồn hết vào đây rồi với cô không có người yêu cũng không sao nếu không có đồ ăn cô mới có sao.
Nhìn ngang nhìn dọc thấy hình bóng của Lệ Hoa và Lâm Hạo đang đi tới chỗ mình, nhìn vẻ mặt của Lệ Hoa thì cô có thể thấy gì đấy khác lạ trong ánh mắt Lệ Hoa rồi, vốn cô biết cô bạn này tính tình mê trai nên chắc chắn biểu hiện này là không bình thường.
"Lệ Hoa"
"Chuyện gì" đang mãi mê trai tự nhiên lại bị cô gọi có hơi hờ hững.
"Lại phụ tôi đi, tí cậu cũng ăn chứ gì"
"Biết rồi người ta chậm tí...hi hi"
Lâm Hạo đi lại không nói một lời cậu liền một tay sách vali đi thẳng không thể để họ kịp nói gì.
"Để tôi giúp hai cậu, mấy việc nhỏ này tôi làm được" câu nói rất nhanh được Lệ Hoa ghi điểm.
"Ừm ờ ngại quá phiền cậu rồi" Lệ Hoa nói có hơi dụt dè nhưng cũng đủ can đảm để giao tiếp với cậu.
Đi một hồi lâu đã khiến chân Nhiên Nhiên mỏi nhừ mà vẫn còn chưa thấy điểm dừng, cô vội mở ngăn túi nhỏ ra lấy một miếng băng dán cá nhân dán vào gót chân tuy là đi giầy nhưng lực cọ sát khi đi lên dốc rất nhiều lần nên cho dù có dán băng dán cá nhân rồi mà vẫn bị chầy đỏ ở phía sau khiến nó rát lên, mặt cô nhăn nhó như khỉ khô.
Lệ Hoa đang mắc đi theo Lâm Hạo nên cũng chẳng để ý lắm tới vấn đề đó, nhìn bạn mình như vậy Nhiên Nhiên cũng không muốn cho cô phải lo lắng.
"Nhiên Nhiên đi bên này"
"Ừ cậu đi nhanh thế"
"Ha ha đâu có, tại cậu đi chậm đấy!"
"Có lẽ vậy!"
Cô nhớm mày phía rưới có thứ gì đó đã nóng hổi, như cảm nhận thứ đó đang dựng đứng ở dưới mông cô xuyên qua lớp vải váy đồng phục nhà trường, cô đỏ mặt đỉnh đầu như nóng lên nổi hết da gà. Đẩy cậu thật mạnh cuối cùng cậu cũng chịu buông cánh tay, cô ngồi bên cạnh khẽ cúi đầu xuống không giám nhìn mặt cậu thần thái có hơi căng thẳng.
"Gì đấy, không thích ngồi với tôi à?"
"Tôi tôi..." Cô chưa nói được câu gì cậu liền nói.
"Cậu ngốc quả không sai" Thẩm Mặc châm chọc.
Còn nhìn lại phía Lệ Hoa cô ngồi cạnh ghế của Lâm Hạo mãi mới chịu bắt chuyện hỏi nhau, cậu quan tâm hỏi han xem lúc sáng bị ngã còn đau chân không, cậu ta nhẹ nhàng đã thế tính tình còn dịu dàng như vậy thì bao cô gái không đổ sao được.
Cô nhìn lại Thẩm Mặc cô chỉ cảm thấy chán nản nhiều lúc lạnh lùng khó đoán tính tình thì lúc cọc cằn lúc bình thường đã vậy mỗi khi gặp cô là lại dụ dỗ hết lần này tới lần khác.
Đoàn xe đến nơi là đã hai giờ chiều cô nhìn qua khung cửa kính của chiếc xe cũng đã đủ thấy hết cảnh tượng bên ngoài, nghe đâu đây là ngọn núi có địa hình đẹp nhất đã thế khí hậu lại còn phù hợp với việc đi dã ngoại ở nơi này.
Ở nhà cô có lướt thấy vài bài báo trên điện thoại đưa tin về ngọn núi này mà ngày hôm nay cô đã được tận mắt chứng kiến quả thật là đẹp hơn trong hình qua điện thoại rất nhiều, hôm nay thời tiết còn mát mẻ không mưa không nắng quả là ông trời khéo chiều ý người mà.
Nhìn lại phía xa xa là một dãy bậc thang chạy dài dẫn lên đến một ngôi miếu nhỏ để tiếp đón khách đi dã ngoại, một đỉnh đồi cao vút với vài cái cây cổ thụ to nhưng thưa thớt lại còn một vách đá có nước chảy.
Phong cảnh đẹp như vậy không nhanh chóng nhân chuyến đi lần này hưởng thụ thì thật sự lãng phí, xung quanh chỉ một cảnh vật nhưng diện tích lại rộng lớn nếu đi ít người thì đêm đến không biết sợ thế nào nhưng lần này bao nhiêu lớp đều đi đã vậy còn rất đông vui nên đã thích lại còn thích hơn.
"Ở đây đẹp thật đấy!" Nhiên Nhiên hít thở không khí trong lành vương cánh tay khẽ hưởng thụ một bầu không khí mát mẻ, mái tóc khẽ bay lên vì gió.
"Cậu có muốn đi đến những nơi như vậy ở khắp nơi trên thế giới không? tôi sẽ đưa cậu đi" Thẩm Mặc nói.
"Thật không?" cô bất ngờ.
"Đúng vậy! chỉ cần sau này cậu làm cô dâu của tôi, thích gì tôi cũng chiều"
Nhiên Nhiên bĩu môi đi ra chỗ khác, cậu liền đi theo như một đứa trẻ, một lúc sau cô không thấy cậu đâu nữa hình như cậu biến mất đi đâu rồi nhưng như vậy cũng tốt đỡ phải thấy cái bản mặt khó ưa đó của cậu.
Nhiên Nhiên đi lấy đồ ở thùng xe để kịp đi cùng chuyến với mọi người, chiếc vali yêu quý với bao tâm huyết, bao bé yêu của cô đã dồn hết vào đây rồi với cô không có người yêu cũng không sao nếu không có đồ ăn cô mới có sao.
Nhìn ngang nhìn dọc thấy hình bóng của Lệ Hoa và Lâm Hạo đang đi tới chỗ mình, nhìn vẻ mặt của Lệ Hoa thì cô có thể thấy gì đấy khác lạ trong ánh mắt Lệ Hoa rồi, vốn cô biết cô bạn này tính tình mê trai nên chắc chắn biểu hiện này là không bình thường.
"Lệ Hoa"
"Chuyện gì" đang mãi mê trai tự nhiên lại bị cô gọi có hơi hờ hững.
"Lại phụ tôi đi, tí cậu cũng ăn chứ gì"
"Biết rồi người ta chậm tí...hi hi"
Lâm Hạo đi lại không nói một lời cậu liền một tay sách vali đi thẳng không thể để họ kịp nói gì.
"Để tôi giúp hai cậu, mấy việc nhỏ này tôi làm được" câu nói rất nhanh được Lệ Hoa ghi điểm.
"Ừm ờ ngại quá phiền cậu rồi" Lệ Hoa nói có hơi dụt dè nhưng cũng đủ can đảm để giao tiếp với cậu.
Đi một hồi lâu đã khiến chân Nhiên Nhiên mỏi nhừ mà vẫn còn chưa thấy điểm dừng, cô vội mở ngăn túi nhỏ ra lấy một miếng băng dán cá nhân dán vào gót chân tuy là đi giầy nhưng lực cọ sát khi đi lên dốc rất nhiều lần nên cho dù có dán băng dán cá nhân rồi mà vẫn bị chầy đỏ ở phía sau khiến nó rát lên, mặt cô nhăn nhó như khỉ khô.
Lệ Hoa đang mắc đi theo Lâm Hạo nên cũng chẳng để ý lắm tới vấn đề đó, nhìn bạn mình như vậy Nhiên Nhiên cũng không muốn cho cô phải lo lắng.
"Nhiên Nhiên đi bên này"
"Ừ cậu đi nhanh thế"
"Ha ha đâu có, tại cậu đi chậm đấy!"
"Có lẽ vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.