Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 81:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Nhanh chóng đến buổi chiều tàn, hoàng hôn dần buông xuống lúc này mọi người đã làm xong hết việc, sau khi nhìn những đám lều nhỏ đượcc phân chia rõ dàng theo từng top từng top một đã thắp lên những ánh đèn mập mờ lung linh nhè nhẹ vì trời chưa tối hẳn nên không ngắm rõ được ánh sáng ấy.
Mọi người tụ tập lại với nhau đốt lửa, ánh lửa mập mờ cũng đốt lên trong không gian vui vẻ nhất có làn khói đục như những áng mây cứ chạy theo nhau thành dãy mà bay lên trời, nói là cắm trại mà đồ dùng đầy đủ như ở nhà không thiếu thứ gì.
Mọi người lớp cô náo nhiệt mà quyên không còn sự có mặt của cô giáo chủ nhiệm ở cùng nữa có khi nào cô đi để mọi người tự trãi nghiệm chăng? Vậy cũng tốt để mọi người tự túc như vậy vừa giúp chưởng thành hơn lại có một chuyến dã ngoại thú vị.
Nhiên Nhiên nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy cậu đi đâu rồi từ trong lều nhỏ cậu đi ra với mấy xiên thịt trên tay đi lại phía than hồng bắc ngang lên vài tảng đá, cậu lượn đi lượn lại làm việc không ngừng đã rất nhanh biến thành trung tâm chú ý của mọi người.
Một tiếng 'hội trưởng' hai tiếng 'hội trưởng' khi mấy bạn gọi Thẩm Mặc đã làm Nhiên Nhiên nhớ ra là cậu đang làm hội trưởng hội học sinh nên chẳng tránh cậu cần cù và có trách nhiệm đến như vậy!
Nhiên Nhiên nhìn cậu chăm chăm không rời mắt, mấy cô bạn bên cạnh cô luôn miệng khen cậu đẹp trai, ngầu, học giỏi đủ kiểu khiến cô phải bực mình rồi lườm cậu đủ kiểu mà vẫn không thèm để ý về mình.
Trong suốt buổi hôm ấy Lệ Hoa luôn đi với Lâm Hạo bắt chuyện phụ giúp cậu rất vui vẻ không hề biết mệt là gì. Được cáu Lệ Hoa hôm nay vô cùng xing đẹp cũng là trung tâm để ý của mọi người mắt cô ta như có một lực hút thăm thẳm khiến ai nhìn vào cũng pgair mê mẩn, cặp lông mày sắc sảo kết hợp với sống mũi cao và bờ môi lòng đào như vậy đã rất nhanh lọt vào mắt xanh của Lâm Hạo, cô nhìn hai người họ có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không thèm để ý đến mấy chuyện người khác như vậy.
Nhiên Nhiên ngồi đợi mọi người nấu ăn mãi đến tối, bụng có hơi đói cồn cào cô cầm điện thoại lên chơi nhưng khổ cái là ở đây không bắt được mạng, cô ném chiếc điện thoại sang một bên rồi nằm lên tấm bạt ở lều của mình, cô để ý lại đống lửa ở giữa với rất nhiều lều trại nữa làm xung quanh như một bông hoa rất nhiều cánh với nhụy vàng.
Nhiên Nhiên chán nản đợi mọi người cũng vì Thẩm Mặc bắt cô ngồi một chỗ không được đi đâu cậu luôn lấy cớ chân cô đang bị đau, cô đã cố giải thích nhưng mọi điều đã sớm bị cậu kiểm xoát.
\*Zing zing
Tiếng điện thoại bên cạnh vali vang lên thông báo điện thoại sắp hết pin số pin còn lại là 2%, màn hình tối sầm laii còn mỗi con số giờ là điểm 7 giờ đúng trời cũng tối hẳn.
Lệ Hoa từ phía sau vỗ vào vai cô làm cô như hoàn hồn mà giật mình.
"Hây, lại ăn thịt nướng kìa mọi người làm xong rồi"
"Ừm~..."
Lâm Hạo đứng ở sau Lệ Hoa làm cô cũng hiểu được vài phần, công nhận là họ cũng chuyển biến nhanh thật đấy chưa gì đã....không để mọi người đợi lâu Nhiên Nhiên gật đầu rồi đến chỗ mọi người nhưng vẫn không quyên đem theo cơm cuộn rong biển mà mình đã chuẩn bị từ lâu, chỉ có đợi được như vậy thôi.
Buổi dã ngoại diễn ra thuận lợi như mong đợi với sự tính toán của mọi người.
Thầm Mặc lén nhìn cô, cậu vẫn rất quan tâm xem cô ăn uống như thế nào. Mọi người cười nói rôm dã như một hội đình đám lấn áp màn đêm bên ngoài, mọi người ăn uống no nê rồi cùng nhau ngồi lại kể truyện ma với hoàn cảnh như thế này mà kể truyện ma thì thôi rồi lượm ơi.
Mọi người chăm chú theo câu truyện cứ đến mấy đoàn rùng rợn có người sợ đến xanh mặt nhưng không dám đi ngủ trước pgair đợi mọi người ngủ chung mới dám đi ngủ.
Lệ Hoa cũng vậy cô ngồi sát lại với Lâm Hạo cậu không né tránh mà được lúc càng gần, được nước lấn tới nhân cơ hội cô quay lại ôm Lâm Hạo như đúng rồi.
Buổi tối mọi người đi ngủ cả, cô cũng đi vào trong lều của mình lúc này là một màn đêm tĩnh lặng, cô hơi sợ cô rất sợ bóng tối sợ cả sự cô đơn bỗng có một vòng tay quyen thuộc ôm từ phía sau cô.
Nhiên Nhiên vừa quay người lại định nói gì đó thì người con trai trước mặt đã ngủ say như chết, hơi thở cậu phả vào cổ gáy cô rất ấm áp. Cô cũng nhắm mắt lại cố ngủ nhưng mãi vẫn không ngủ được có lẽ vì ngày hôm nay hào hứng quá tới nỗi mất ngủ luôn rồi.
Mọi người tụ tập lại với nhau đốt lửa, ánh lửa mập mờ cũng đốt lên trong không gian vui vẻ nhất có làn khói đục như những áng mây cứ chạy theo nhau thành dãy mà bay lên trời, nói là cắm trại mà đồ dùng đầy đủ như ở nhà không thiếu thứ gì.
Mọi người lớp cô náo nhiệt mà quyên không còn sự có mặt của cô giáo chủ nhiệm ở cùng nữa có khi nào cô đi để mọi người tự trãi nghiệm chăng? Vậy cũng tốt để mọi người tự túc như vậy vừa giúp chưởng thành hơn lại có một chuyến dã ngoại thú vị.
Nhiên Nhiên nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy cậu đi đâu rồi từ trong lều nhỏ cậu đi ra với mấy xiên thịt trên tay đi lại phía than hồng bắc ngang lên vài tảng đá, cậu lượn đi lượn lại làm việc không ngừng đã rất nhanh biến thành trung tâm chú ý của mọi người.
Một tiếng 'hội trưởng' hai tiếng 'hội trưởng' khi mấy bạn gọi Thẩm Mặc đã làm Nhiên Nhiên nhớ ra là cậu đang làm hội trưởng hội học sinh nên chẳng tránh cậu cần cù và có trách nhiệm đến như vậy!
Nhiên Nhiên nhìn cậu chăm chăm không rời mắt, mấy cô bạn bên cạnh cô luôn miệng khen cậu đẹp trai, ngầu, học giỏi đủ kiểu khiến cô phải bực mình rồi lườm cậu đủ kiểu mà vẫn không thèm để ý về mình.
Trong suốt buổi hôm ấy Lệ Hoa luôn đi với Lâm Hạo bắt chuyện phụ giúp cậu rất vui vẻ không hề biết mệt là gì. Được cáu Lệ Hoa hôm nay vô cùng xing đẹp cũng là trung tâm để ý của mọi người mắt cô ta như có một lực hút thăm thẳm khiến ai nhìn vào cũng pgair mê mẩn, cặp lông mày sắc sảo kết hợp với sống mũi cao và bờ môi lòng đào như vậy đã rất nhanh lọt vào mắt xanh của Lâm Hạo, cô nhìn hai người họ có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không thèm để ý đến mấy chuyện người khác như vậy.
Nhiên Nhiên ngồi đợi mọi người nấu ăn mãi đến tối, bụng có hơi đói cồn cào cô cầm điện thoại lên chơi nhưng khổ cái là ở đây không bắt được mạng, cô ném chiếc điện thoại sang một bên rồi nằm lên tấm bạt ở lều của mình, cô để ý lại đống lửa ở giữa với rất nhiều lều trại nữa làm xung quanh như một bông hoa rất nhiều cánh với nhụy vàng.
Nhiên Nhiên chán nản đợi mọi người cũng vì Thẩm Mặc bắt cô ngồi một chỗ không được đi đâu cậu luôn lấy cớ chân cô đang bị đau, cô đã cố giải thích nhưng mọi điều đã sớm bị cậu kiểm xoát.
\*Zing zing
Tiếng điện thoại bên cạnh vali vang lên thông báo điện thoại sắp hết pin số pin còn lại là 2%, màn hình tối sầm laii còn mỗi con số giờ là điểm 7 giờ đúng trời cũng tối hẳn.
Lệ Hoa từ phía sau vỗ vào vai cô làm cô như hoàn hồn mà giật mình.
"Hây, lại ăn thịt nướng kìa mọi người làm xong rồi"
"Ừm~..."
Lâm Hạo đứng ở sau Lệ Hoa làm cô cũng hiểu được vài phần, công nhận là họ cũng chuyển biến nhanh thật đấy chưa gì đã....không để mọi người đợi lâu Nhiên Nhiên gật đầu rồi đến chỗ mọi người nhưng vẫn không quyên đem theo cơm cuộn rong biển mà mình đã chuẩn bị từ lâu, chỉ có đợi được như vậy thôi.
Buổi dã ngoại diễn ra thuận lợi như mong đợi với sự tính toán của mọi người.
Thầm Mặc lén nhìn cô, cậu vẫn rất quan tâm xem cô ăn uống như thế nào. Mọi người cười nói rôm dã như một hội đình đám lấn áp màn đêm bên ngoài, mọi người ăn uống no nê rồi cùng nhau ngồi lại kể truyện ma với hoàn cảnh như thế này mà kể truyện ma thì thôi rồi lượm ơi.
Mọi người chăm chú theo câu truyện cứ đến mấy đoàn rùng rợn có người sợ đến xanh mặt nhưng không dám đi ngủ trước pgair đợi mọi người ngủ chung mới dám đi ngủ.
Lệ Hoa cũng vậy cô ngồi sát lại với Lâm Hạo cậu không né tránh mà được lúc càng gần, được nước lấn tới nhân cơ hội cô quay lại ôm Lâm Hạo như đúng rồi.
Buổi tối mọi người đi ngủ cả, cô cũng đi vào trong lều của mình lúc này là một màn đêm tĩnh lặng, cô hơi sợ cô rất sợ bóng tối sợ cả sự cô đơn bỗng có một vòng tay quyen thuộc ôm từ phía sau cô.
Nhiên Nhiên vừa quay người lại định nói gì đó thì người con trai trước mặt đã ngủ say như chết, hơi thở cậu phả vào cổ gáy cô rất ấm áp. Cô cũng nhắm mắt lại cố ngủ nhưng mãi vẫn không ngủ được có lẽ vì ngày hôm nay hào hứng quá tới nỗi mất ngủ luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.