Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em
Chương 91:
Nguyễn TThùy Trang
04/01/2021
Ở bệnh viện sau vài giờ hồi sức sau cấp cứu thì mọi người cũng được vào thăm Nhiên Nhiên. Hình ảnh một cô gái với thân hình gầy gò đi trông thấy vì mấy ngày liền không ăn không uống, ở đây được các bác sĩ cho ăn qua ống thông xuống dạ dầy vì vậy mà cũng đỡ một vài phần.
Trên đầu cô được một quận băng y tế quấn quanh, cô nằm im trên giường bệnh như đang chìm vào cơn mê lâu dài. Mẹ cô chạy lại nắm lấy tay cô không ngừng run rẩy mà khóc lóc với tình trạng sức khoẻ của cô hiện giờ là rất yếu, chỉ nghe tiếng thở nhẹ mà nhìn vào máy đo nhịp mới biết được lực thở yếu ớt của cô.
"Nhiên Nhiên à, con có nghe thấy tiếng mẹ gọi không...con mau tỉnh lại đi"
Bà ngưng lệ nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên tia buồn dầu, cả nhóm bạn phía sau cũng vậy có cả Thẩm Mặc, Lệ Hoa và Lâm Hạo nhìn hình ảnh người mẹ thương yêu con gái như vậy mà cũng buồn theo, cũng cầu mong cho cô sớm ngày bình phục tỉnh dậy không những thế mà còn nhanh hồi phục chí nhớ. Họ tin cô sẽ làm được.
Mọi người đang mải mê chăm sóc cô thì bỗng phía ngoài đột nhiên có hai người bước vào, một người cao lớn nhìn thì cũng đoán được tuổi đã ngoài 50...còn một cậu thanh niên nữa cũng bước vào theo sau không ai khác đó chính là ba cô và em trai Tuấn Anh.
Hai người họ nhanh chân tiến lại giường bệnh, khi nghe được tin tức của cô thì Lục Cẩn Hiên (ba nữ 9) cũng nhiều phần lo lắng tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt.
"Con bé sao rồi?" ba cô cất giọng khàn đặc nói.
"Con bé đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà..." bà ngắt nhịp.
"Nhưng làm sao?" ông hỏi.
"Bác sĩ nói sau khi con bé tỉnh dậy thì sẽ bị mát chí nhớ, có thể là vĩnh viễn" Lục Nhã Nhã nói.
Như không nghe vào tai mình ông lo lắng đứng không vững, bắt ngay được hành động Tuấn Anh phía sau vội vàng đỡ lấy ông.
"Hai bác đừng quá kích động, cũng là lỗi tại cháu nên..." Thẩm Mặc nói.
"Không phải lỗi do cháu, nếu con bé mà nhanh chân đi theo mọi người thì cũng không sảy ra cớ sự như ngày hôm nay" Lục Nhã Nhã nói.
(Thật ra nhìn ba mẹ Nhiên Nhiên vẫn còn trẻ nha mọi người¯\\_(ツ)\_/¯)
***Một tháng trôi qua***
Ngày ngày Thẩm Mặc đều đến bệnh viện chăm sóc cho cô, chỉ hi vọng một ngày nào đó cô sẽ tỉnh lại. Bà Lục Nhã Nhã cùng cậu thay nhau chăm sóc cô, bà cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của cậu đối với cô từ lần này tới lần khác, chỉ cần cô có vấn đề nhỏ gì thì cậu liền lập tức đến ngay ở chăm sóc cô.
Ngày tổng kết năm học diễn ra rất vui chỉ là thiếu mất cô, năm nay cô được nhận danh hiệu học sinh giỏi. Cô giáo đứng trên mục giảng đọc tên cô chỉ tiếc cô lại không có mặt ở đây rồi. Thẩm Mặc đứng lên nhận thay vừa vui vừa buồn lẫn lộn, vui vì thành tích của cô còn buồn...buồn vì cô vẫn còn không thể tỉnh dậy để nhận phần thưởng.
Ba tháng nghỉ hè ông Lục Cẩn Hiên phải bận đi công tác xa nên không thể tiện đến thăm cô mãi được, Tuấn Anh xin mẹ đến bệnh viện ở chăm sóc cho cô luôn...nhìn người chị mình cứ mãi ngủ trên giường không chút động tĩnh cũng có chút buồn, cậu nhìn mà chỉ biết thở dài.
"Anh Thẩm Mặc, anh chăm sóc chị ấy nhiều rồi! cũng mau về nghỉ ngơi đi, em ở đây thay anh chăm sóc chị ấy chăm chị ấy cho" Tuấn Anh nói.
"Vậy cũng được, có em và bác gái chăm sóc anh cũng yên tâm" Thẩm Mặc nói.
Tuấn Anh cảm nhận được tình yêu mà Thẩm Mặc dành cho cô vô cùng lớn, nghỉ hè chỉ ở bên cạnh kề kề chăm sóc cô như một thói quen. Bà Lâm Nhã Nhã nhìn thấy cậu bé chăm sóc tận tình cho cô cũng lấy làm ngạc nhiên, liệu có điều gì bà không hề biết sau lưng mình về chuyện của cậu và Nhiên Nhiên.
Bà nhẹ nhàng nhìn cậu đang ngồi bên giường nói "Con...có quan hệ gì với con bé"
Cậu bất ngờ khi được bà hỏi như vậy, cũng đúng ở nhà cô ngoài Tuấn Anh và bà cô cùng em họ cô nữa thì mẹ cô và ba cô vẫn còn chưa biết đến quan hệ của bọn họ. Thẩm Mặc không biết phải trả lời thế nào rồi lại nhìn về hướng ngồi của Tuấn Anh. Tuấn Anh nhìn cậu rồi gật đầu nhẹ một cái rất nhanh, cậu cũng hiểu và tin tưởng người em này ấp úng nói.
"Cháu...thật ra cháu và Nhiên Nhiên là người yêu với nhau" cậu nói xong liền nhắm mắt lại chỉ sợ bà không muốn cho cô và cậu quen nhau.
Thấy bà không nói gì tiếp cậu cũng vội nói tiếp "Cháu rất mong bác đồng ý cho hai bọn cháu quen nhau"
Lâm Nhã Nhã từ từ nói với cậu "Nếu hai cháu đã thật lòng với nhau như vậy bác cũng không có quyền gì để chia cắt hai đứa. Chỉ sợ với tính cách bướng bỉnh của con bé sẽ làm phiền cháu"
Bà nói tiếp "Bên gia đình cháu đã biết chuyện này chưa?"
"Dạ...cháu...nhà cháu biết rồi thưa bác" cậu ngập ngừng nói.
Trên đầu cô được một quận băng y tế quấn quanh, cô nằm im trên giường bệnh như đang chìm vào cơn mê lâu dài. Mẹ cô chạy lại nắm lấy tay cô không ngừng run rẩy mà khóc lóc với tình trạng sức khoẻ của cô hiện giờ là rất yếu, chỉ nghe tiếng thở nhẹ mà nhìn vào máy đo nhịp mới biết được lực thở yếu ớt của cô.
"Nhiên Nhiên à, con có nghe thấy tiếng mẹ gọi không...con mau tỉnh lại đi"
Bà ngưng lệ nhưng trong đáy mắt vẫn hiện lên tia buồn dầu, cả nhóm bạn phía sau cũng vậy có cả Thẩm Mặc, Lệ Hoa và Lâm Hạo nhìn hình ảnh người mẹ thương yêu con gái như vậy mà cũng buồn theo, cũng cầu mong cho cô sớm ngày bình phục tỉnh dậy không những thế mà còn nhanh hồi phục chí nhớ. Họ tin cô sẽ làm được.
Mọi người đang mải mê chăm sóc cô thì bỗng phía ngoài đột nhiên có hai người bước vào, một người cao lớn nhìn thì cũng đoán được tuổi đã ngoài 50...còn một cậu thanh niên nữa cũng bước vào theo sau không ai khác đó chính là ba cô và em trai Tuấn Anh.
Hai người họ nhanh chân tiến lại giường bệnh, khi nghe được tin tức của cô thì Lục Cẩn Hiên (ba nữ 9) cũng nhiều phần lo lắng tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt.
"Con bé sao rồi?" ba cô cất giọng khàn đặc nói.
"Con bé đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng mà..." bà ngắt nhịp.
"Nhưng làm sao?" ông hỏi.
"Bác sĩ nói sau khi con bé tỉnh dậy thì sẽ bị mát chí nhớ, có thể là vĩnh viễn" Lục Nhã Nhã nói.
Như không nghe vào tai mình ông lo lắng đứng không vững, bắt ngay được hành động Tuấn Anh phía sau vội vàng đỡ lấy ông.
"Hai bác đừng quá kích động, cũng là lỗi tại cháu nên..." Thẩm Mặc nói.
"Không phải lỗi do cháu, nếu con bé mà nhanh chân đi theo mọi người thì cũng không sảy ra cớ sự như ngày hôm nay" Lục Nhã Nhã nói.
(Thật ra nhìn ba mẹ Nhiên Nhiên vẫn còn trẻ nha mọi người¯\\_(ツ)\_/¯)
***Một tháng trôi qua***
Ngày ngày Thẩm Mặc đều đến bệnh viện chăm sóc cho cô, chỉ hi vọng một ngày nào đó cô sẽ tỉnh lại. Bà Lục Nhã Nhã cùng cậu thay nhau chăm sóc cô, bà cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của cậu đối với cô từ lần này tới lần khác, chỉ cần cô có vấn đề nhỏ gì thì cậu liền lập tức đến ngay ở chăm sóc cô.
Ngày tổng kết năm học diễn ra rất vui chỉ là thiếu mất cô, năm nay cô được nhận danh hiệu học sinh giỏi. Cô giáo đứng trên mục giảng đọc tên cô chỉ tiếc cô lại không có mặt ở đây rồi. Thẩm Mặc đứng lên nhận thay vừa vui vừa buồn lẫn lộn, vui vì thành tích của cô còn buồn...buồn vì cô vẫn còn không thể tỉnh dậy để nhận phần thưởng.
Ba tháng nghỉ hè ông Lục Cẩn Hiên phải bận đi công tác xa nên không thể tiện đến thăm cô mãi được, Tuấn Anh xin mẹ đến bệnh viện ở chăm sóc cho cô luôn...nhìn người chị mình cứ mãi ngủ trên giường không chút động tĩnh cũng có chút buồn, cậu nhìn mà chỉ biết thở dài.
"Anh Thẩm Mặc, anh chăm sóc chị ấy nhiều rồi! cũng mau về nghỉ ngơi đi, em ở đây thay anh chăm sóc chị ấy chăm chị ấy cho" Tuấn Anh nói.
"Vậy cũng được, có em và bác gái chăm sóc anh cũng yên tâm" Thẩm Mặc nói.
Tuấn Anh cảm nhận được tình yêu mà Thẩm Mặc dành cho cô vô cùng lớn, nghỉ hè chỉ ở bên cạnh kề kề chăm sóc cô như một thói quen. Bà Lâm Nhã Nhã nhìn thấy cậu bé chăm sóc tận tình cho cô cũng lấy làm ngạc nhiên, liệu có điều gì bà không hề biết sau lưng mình về chuyện của cậu và Nhiên Nhiên.
Bà nhẹ nhàng nhìn cậu đang ngồi bên giường nói "Con...có quan hệ gì với con bé"
Cậu bất ngờ khi được bà hỏi như vậy, cũng đúng ở nhà cô ngoài Tuấn Anh và bà cô cùng em họ cô nữa thì mẹ cô và ba cô vẫn còn chưa biết đến quan hệ của bọn họ. Thẩm Mặc không biết phải trả lời thế nào rồi lại nhìn về hướng ngồi của Tuấn Anh. Tuấn Anh nhìn cậu rồi gật đầu nhẹ một cái rất nhanh, cậu cũng hiểu và tin tưởng người em này ấp úng nói.
"Cháu...thật ra cháu và Nhiên Nhiên là người yêu với nhau" cậu nói xong liền nhắm mắt lại chỉ sợ bà không muốn cho cô và cậu quen nhau.
Thấy bà không nói gì tiếp cậu cũng vội nói tiếp "Cháu rất mong bác đồng ý cho hai bọn cháu quen nhau"
Lâm Nhã Nhã từ từ nói với cậu "Nếu hai cháu đã thật lòng với nhau như vậy bác cũng không có quyền gì để chia cắt hai đứa. Chỉ sợ với tính cách bướng bỉnh của con bé sẽ làm phiền cháu"
Bà nói tiếp "Bên gia đình cháu đã biết chuyện này chưa?"
"Dạ...cháu...nhà cháu biết rồi thưa bác" cậu ngập ngừng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.