Chương 7: Thay đổi vận mệnh (thượng)
SÂu
02/09/2017
Dịch & biên: @Lạc Thu - Lạc Mỹ Xuyên Thu
Lúc trước Triệu Tuấn Thần nhìn không ra, tuy rằng Hứa Khánh Ngạn này chỉ là một tùy tùng, nhiều năm qua chỉ biết hùa theo Triệu Tuấn Thần, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vốn hiểu biết lại không hề thấp, đối với mỗi tình trạng của Đại Minh triều hiện giờ, hắn có thể kể lại vô cùng tỉ mỉ.
Sau nhiều lần trò chuyện cùng Hứa Khánh Ngạn, thăm dò bằng mọi cách thức khác nhau, Triệu Tuấn Thần đã biết được rất nhiều chuyện mà hắn muốn biết.
Đúng như dự đoán trước đó của Triệu Tuấn Thần, vận mệnh Minh Triều thay đổi, đúng thật là bắt đầu từ Sùng Trinh hoàng đế, Sùng Trinh hoàng đế này, so với trong lịch sử Minh Triều mà Triệu Tuấn Thần biết cũng không khác nhau quá lớn, nhưng, ở thời không này, Sùng Trinh hoàng đế lại là một vị " Quân chủ anh minh" trăm năm khó gặp. Từ khi bắt đầu đăng cơ, hắn liền chăm lo việc nước, cải thiện cuộc sống cho dân chúng, chỉnh đốn văn võ, trừ gian thần, dụng người hiền, phát triển lương thực phía Nam Hồ Quảng, muối ở Tô Hàng(1), phía Bắc phòng ngừa quân hai tộc Nữ Chân và Mông Cổ, cải thiện rất lớn cho Minh Triều trong tình trạng hỗn loạn lúc bấy giờ, lịch sử ghi lại đại danh đỉnh đỉnh Sấm Vương Lý Tự Thành, Bát Đại vương Trương Hiến Trung diệt trừ thổ phỉ trong thoáng chốc, vừa mới nảy mầm đã bị diệt, người như thế, đừng nói đến chuyện vận mệnh Minh Triều diệt vong, chính hắn cũng không tránh khỏi vận mệnh treo cổ trên một vách đá.
(1) Tô Hàng: ở đây có thể nói đến hai địa danh lớn của Trung Quốc là Tô Châu và Hàng Châu.
Từng có một lần, Triệu Tuấn Thần thậm chí có chút hoài nghi, người này không phải là Sùng Trinh hoàng đế, có thể giống như hắn, cũng là một người xuyên thời không, sau khi tỉ mỉ tìm hiểu những hành động của Sùng Trinh hoàng đế, Triệu Tuấn Thần lại phủ định điểm này, tuy rằng Sùng Trinh hoàng đế này là vị hoàng đế anh minh khó gặp, nhưng những hành động của hắn từ đầu đến cuối đều không rời bỏ được suy nghĩ giam cầm của xã hội phong kiến, tuy hắn có thể kéo dài sinh mệnh Minh triều, nhưng chẳng qua chỉ là đau đầu trị đầu đau chân trị chân, tu bổ nhỏ mà thôi, đối với những loại bệnh tệ hại từ gốc rễ của Triều Đại Minh lại làm như không thấy.(2)
(2): Ý là chỉ chữa được phần ngọn mà không trị được phần gốc.
Vì thế, tuy Đại Minh triều có thể kéo dài đến nay, nhưng sau khi Sùng Trinh băng hà, tình trạng hỗn loạn lại lập tức khôi phục, Sùng Trinh hoàng đế vất vả cả đời, những điều có thể làm đều làm, Đại Minh triều có "hưng" mà không có "thịnh".(3)
(3) Có "hưng" mà không có "thịnh": Hưng: phục hưng; Thịnh: thịnh vượng.
Có lẽ là do những hiểu biết chủ quan quấy nhiễu, căn cứ là những điều Hứa Khánh Ngạn nói đến, Đại Minh triều hiện giờ, dựa trên thế lực triều đình ước chừng có thể chia làm nhiều phe cánh thế lực gian thần, lộng thần, cùng với một số ít người chỉ biết mua danh bán lợi gọi cho hoa mỹ là thanh quan...
Mà ở chốn nhân gian, khắp nơi đều là "điêu dân", cả ngày không tự lao động, ngược lại chỉ một lòng muốn tạo phản, tuy rằng chưa xuất hiện chuyện gì nghiêm trọng, nhưng lại náo động không ngừng, thổ phỉ loạn dân đi đâu cũng thấy, về điểm này, tầng tầng lớp lớp băng vải trên đầu Triệu Tuấn Thần chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Nghe Hứa Khánh Ngạn kể lại sự tình như vậy, tuy Triệu Tuấn Thần đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi nghe những lời của Hứa Khánh Ngạn, tình huống đã nghiêm trọng như vậy, Triệu Tuấn Thần vẫn bị dọa cho hoảng sợ, cũng có chút nửa tin nửa ngờ.
Nếu thật sự như vậy, Triều Đại Minh hiện giờ không bị diệt vong thật đúng là nhờ trời phù hộ. Nếu tình trạng như vậy tiếp tục kéo dài, đợi hai vị "Lý Tự Thành" và "Trương Hiến Trung" xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ, Hứa Khánh Ngạn miêu tả như vậy là do hắn đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?
Đến cuối cùng thì, trong mắt của tiểu nhân, tất cả mọi người trên đời này đều là tiểu nhân. Ngay từ đầu Hứa Khánh Ngạn này đã đi theo Triệu Tuấn Thần, cả ngày tham ô nhận hối lộ, dối trên lừa dưới, có thể nói không chuyện xấu nào không làm, nói hắn là tiểu nhân tuyệt không quá đáng. Ở trong lòng hắn, văn võ trong triều tham tài vô năng giống như hắn mới là bình thường, còn những bá tánh phản đối Triệu Tuấn Thần đều là điêu dân loạn đảng.
"Những chuyện này, đến tột cùng là mấy phần thật mấy phần giả chỉ có thể để sau này tự mình điều tra rõ ràng."
Thầm nghĩ như vậy, Triệu Tuấn Thần lại hướng Hứa Khánh Ngạn dò hỏi sự tình xảy ra ở biên quan Liêu Đông.
Nói cho cùng, đối với lịch sử thành lập đại thanh triều Kiến Châu Nữ Chân, Triệu Tuấn Thần thật sự quan tâm.
"Khánh Ngạn, gần đây bên phía biên quan Liêu Đông có tin tức gì không? Còn có những bộ tộc ở quan ngoại có động tĩnh gì?"
Nghe được Triệu Tuấn Thần dò hỏi, Hứa Khánh Ngạn trong lòng cảm thấy kỳ quái, lúc trước Triệu Tuấn Thần chỉ hứng thú với tiền tài, sao hôm nay hỏi nhiều như vậy lại không cùng một vấn đề?
Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng Hứa Khánh Ngạn vẫn trả lời: "Còn có thể như thế nào, từ khi tiên hoàng năm đó Ngự giá thân chinh, một kích lấy đầu của thủ lĩnh bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân..."
Nói đến một nửa, Hứa Khánh Ngạn đột nhiên dừng ại, bắt đầu cau mày đau khổ suy tư.
Triệu Tuấn Thần nhắc nhở, nói: "Ngươi là nói đến Hoàng Thái Cực?"
Hứa Khánh Ngạn vỗ đùi, nói: "Vẫn là thiếu gia người trí nhớ tốt, đúng vậy, chính là vị Hoàng Thái Cực kia, từ khi tiên hoàng ngự giá thân chinh, đem Hoàng Thái Cực giết chết trong đám loạn quân, đám man di này mới đầu còn cả ngày nói muốn báo thù rửa hận, luôn luôn quấy rầy biên cảnh, khiến cho Đại Minh ta gặp không ít phiền toái, nhưng qua một năm ngược lại im hơi lặng tiếng, hơn nữa trấn thủ Liêu Đông là Ngô gia đã giữ cửa quan qua nhiều thế hệ, biết cách cầm binh, cho nên mấy năm nay cũng không xảy ra chuyện gì."
Triệu Tuấn Thần nhướng mày, hỏi: "Ngô gia?"
Hứa Khánh Ngạn gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là Ngô gia, gia chủ của Ngô gia Ngô Ưng Hùng đối với thiếu gia luôn luôn cung kính, thời điểm một năm trước thiếu gia người thăng chức Hộ bộ thị lang, Ngô Ưng Hùng kia còn phái người đưa đến một phần hậu lễ, thiếu gia người quên rồi sao?"
Triệu Tuấn Thần cười mà như không cười, gật gật đầu, nói: "Nhớ chứ, Ngô Ưng Hùng... Lại nói tiếp, hiện tại thủ lĩnh của bộ lạc Kiến Châu Nữ Chân là ai?"
Nghe Triệu Tuấn Thần hỏi, Hứa Khánh Ngạn lại trở về bộ dáng cau mày đau khổ suy tư như trước.
Hiển nhiên, tuy rằng việc này hắn có nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Triệu Tuấn Thần vẫn như lúc trước, nhẹ giọng hướng Hứa Khánh Ngạn nói: "Đa Nhĩ Cổn?"
Hứa Khánh Ngạn lắc đầu, nói: "Có một người như thế, nghe nói trong nội loạn bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, hắn đã bị giết trong bạo loạn."
Triệu Tuấn Thần lại hỏi: "Ái Tân Giác La Phúc Lâm?"
Hứa Khánh Ngạn vẫn như trước lắc đầu, nói: "Người này hình như là Khả Hãn của bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, nhưng đã bệnh nhiều năm."
"Ngao Bái?"
"Chưa nghe nói qua người này."
Triệu Tuấn Thần thở dài một tiếng, nói ra một cái tên là hắn không muốn nhận được câu trả lời thuyết phục: "Ái Tân Giác La. Huyền Diệp?"
Ngay khi Triệu Tuấn Thần chờ mong Hứa Khánh Ngạn phủ định, Hứa Khánh Ngạn lại gật mạnh đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là thiếu gia thông minh, chính là hắn. Từ khi người này lên làm Khả Hãn bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, bọn họ liền an phận đi rất nhiều, bên phía Liêu Đông cũng rất ít có chiến sự, ngược lại nghe nói những năm gần đây bọn họ cùng bộ tộc Mông Cổ có nhiều va chạm, nhưng đều là những chuyện hoang dã xa xôi, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ."
Ái Tân Giác La. Huyền Diệp, là cái tên Triệu Tuấn Thần rất quen thuộc trong lịch sử Trung Hoa, được xưng là Khang Hi hoàng đế, là "Thiên Cổ Nhất Đế" trong mắt rất nhiều học giả lịch sử.
Dựa theo thời gian suy tính, tuổi Ái Tân Giác La. Huyền Diệp bây giờ đại khái lớn hơn vài tuổi so với Triệu Tuấn Thần, chưa đến ba mươi.
Nhưng hiện tại hắn là Khả Hãn của bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân.
Mà vốn dĩ hắn nên xuất hiện ở Triều đại Thanh, có lẽ là bởi vì Minh triều ở Sùng Trinh hoàng đế chăm lo việc nước này dưới thực lực của một quốc gia còn chưa suy thoái nên cũng là nguyên nhân Đại Thanh quốc chưa thành lập.
Đối với cái tên quen thuộc này, tâm tình Triệu Tuấn Thần có chút phức tạp.
Tuy rằng lịch sử có điều chuyển biến, nhưng những nhân vật hô mưa gọi gió này dưới quan tính của lịch sử, cũng đồng thời xuất hiện trong thời không này.
Chẳng qua, trong lòng chỉ muốn hiểu biết đại khái tình hình, còn đối với chuyện nỳ, Triệu Tuấn Thần cũng không muốn nghĩ nhiều.
Kiến Châu Nữ Chân dưới sự dẫn dắt của Huyền Diệp sẽ đi đến đâu? Ngô gia có giống như trong lịch sử mà Triệu Tuấn Thần biết "phản Minh đầu Thanh"? Chuyện là có ảnh hưởng đến chuyện lớn củ thiên hạ, đối với Triệu Tuấn Thần mà nói quá mức xa xôi.
So sánh với vận mệnh của toàn thiên hạ,Triệu Tuấn Thần hiện tại càng cần chuyển biến vận mệnh của mình.
Lúc trước Triệu Tuấn Thần nhìn không ra, tuy rằng Hứa Khánh Ngạn này chỉ là một tùy tùng, nhiều năm qua chỉ biết hùa theo Triệu Tuấn Thần, không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vốn hiểu biết lại không hề thấp, đối với mỗi tình trạng của Đại Minh triều hiện giờ, hắn có thể kể lại vô cùng tỉ mỉ.
Sau nhiều lần trò chuyện cùng Hứa Khánh Ngạn, thăm dò bằng mọi cách thức khác nhau, Triệu Tuấn Thần đã biết được rất nhiều chuyện mà hắn muốn biết.
Đúng như dự đoán trước đó của Triệu Tuấn Thần, vận mệnh Minh Triều thay đổi, đúng thật là bắt đầu từ Sùng Trinh hoàng đế, Sùng Trinh hoàng đế này, so với trong lịch sử Minh Triều mà Triệu Tuấn Thần biết cũng không khác nhau quá lớn, nhưng, ở thời không này, Sùng Trinh hoàng đế lại là một vị " Quân chủ anh minh" trăm năm khó gặp. Từ khi bắt đầu đăng cơ, hắn liền chăm lo việc nước, cải thiện cuộc sống cho dân chúng, chỉnh đốn văn võ, trừ gian thần, dụng người hiền, phát triển lương thực phía Nam Hồ Quảng, muối ở Tô Hàng(1), phía Bắc phòng ngừa quân hai tộc Nữ Chân và Mông Cổ, cải thiện rất lớn cho Minh Triều trong tình trạng hỗn loạn lúc bấy giờ, lịch sử ghi lại đại danh đỉnh đỉnh Sấm Vương Lý Tự Thành, Bát Đại vương Trương Hiến Trung diệt trừ thổ phỉ trong thoáng chốc, vừa mới nảy mầm đã bị diệt, người như thế, đừng nói đến chuyện vận mệnh Minh Triều diệt vong, chính hắn cũng không tránh khỏi vận mệnh treo cổ trên một vách đá.
(1) Tô Hàng: ở đây có thể nói đến hai địa danh lớn của Trung Quốc là Tô Châu và Hàng Châu.
Từng có một lần, Triệu Tuấn Thần thậm chí có chút hoài nghi, người này không phải là Sùng Trinh hoàng đế, có thể giống như hắn, cũng là một người xuyên thời không, sau khi tỉ mỉ tìm hiểu những hành động của Sùng Trinh hoàng đế, Triệu Tuấn Thần lại phủ định điểm này, tuy rằng Sùng Trinh hoàng đế này là vị hoàng đế anh minh khó gặp, nhưng những hành động của hắn từ đầu đến cuối đều không rời bỏ được suy nghĩ giam cầm của xã hội phong kiến, tuy hắn có thể kéo dài sinh mệnh Minh triều, nhưng chẳng qua chỉ là đau đầu trị đầu đau chân trị chân, tu bổ nhỏ mà thôi, đối với những loại bệnh tệ hại từ gốc rễ của Triều Đại Minh lại làm như không thấy.(2)
(2): Ý là chỉ chữa được phần ngọn mà không trị được phần gốc.
Vì thế, tuy Đại Minh triều có thể kéo dài đến nay, nhưng sau khi Sùng Trinh băng hà, tình trạng hỗn loạn lại lập tức khôi phục, Sùng Trinh hoàng đế vất vả cả đời, những điều có thể làm đều làm, Đại Minh triều có "hưng" mà không có "thịnh".(3)
(3) Có "hưng" mà không có "thịnh": Hưng: phục hưng; Thịnh: thịnh vượng.
Có lẽ là do những hiểu biết chủ quan quấy nhiễu, căn cứ là những điều Hứa Khánh Ngạn nói đến, Đại Minh triều hiện giờ, dựa trên thế lực triều đình ước chừng có thể chia làm nhiều phe cánh thế lực gian thần, lộng thần, cùng với một số ít người chỉ biết mua danh bán lợi gọi cho hoa mỹ là thanh quan...
Mà ở chốn nhân gian, khắp nơi đều là "điêu dân", cả ngày không tự lao động, ngược lại chỉ một lòng muốn tạo phản, tuy rằng chưa xuất hiện chuyện gì nghiêm trọng, nhưng lại náo động không ngừng, thổ phỉ loạn dân đi đâu cũng thấy, về điểm này, tầng tầng lớp lớp băng vải trên đầu Triệu Tuấn Thần chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Nghe Hứa Khánh Ngạn kể lại sự tình như vậy, tuy Triệu Tuấn Thần đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi nghe những lời của Hứa Khánh Ngạn, tình huống đã nghiêm trọng như vậy, Triệu Tuấn Thần vẫn bị dọa cho hoảng sợ, cũng có chút nửa tin nửa ngờ.
Nếu thật sự như vậy, Triều Đại Minh hiện giờ không bị diệt vong thật đúng là nhờ trời phù hộ. Nếu tình trạng như vậy tiếp tục kéo dài, đợi hai vị "Lý Tự Thành" và "Trương Hiến Trung" xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ, Hứa Khánh Ngạn miêu tả như vậy là do hắn đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?
Đến cuối cùng thì, trong mắt của tiểu nhân, tất cả mọi người trên đời này đều là tiểu nhân. Ngay từ đầu Hứa Khánh Ngạn này đã đi theo Triệu Tuấn Thần, cả ngày tham ô nhận hối lộ, dối trên lừa dưới, có thể nói không chuyện xấu nào không làm, nói hắn là tiểu nhân tuyệt không quá đáng. Ở trong lòng hắn, văn võ trong triều tham tài vô năng giống như hắn mới là bình thường, còn những bá tánh phản đối Triệu Tuấn Thần đều là điêu dân loạn đảng.
"Những chuyện này, đến tột cùng là mấy phần thật mấy phần giả chỉ có thể để sau này tự mình điều tra rõ ràng."
Thầm nghĩ như vậy, Triệu Tuấn Thần lại hướng Hứa Khánh Ngạn dò hỏi sự tình xảy ra ở biên quan Liêu Đông.
Nói cho cùng, đối với lịch sử thành lập đại thanh triều Kiến Châu Nữ Chân, Triệu Tuấn Thần thật sự quan tâm.
"Khánh Ngạn, gần đây bên phía biên quan Liêu Đông có tin tức gì không? Còn có những bộ tộc ở quan ngoại có động tĩnh gì?"
Nghe được Triệu Tuấn Thần dò hỏi, Hứa Khánh Ngạn trong lòng cảm thấy kỳ quái, lúc trước Triệu Tuấn Thần chỉ hứng thú với tiền tài, sao hôm nay hỏi nhiều như vậy lại không cùng một vấn đề?
Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng Hứa Khánh Ngạn vẫn trả lời: "Còn có thể như thế nào, từ khi tiên hoàng năm đó Ngự giá thân chinh, một kích lấy đầu của thủ lĩnh bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân..."
Nói đến một nửa, Hứa Khánh Ngạn đột nhiên dừng ại, bắt đầu cau mày đau khổ suy tư.
Triệu Tuấn Thần nhắc nhở, nói: "Ngươi là nói đến Hoàng Thái Cực?"
Hứa Khánh Ngạn vỗ đùi, nói: "Vẫn là thiếu gia người trí nhớ tốt, đúng vậy, chính là vị Hoàng Thái Cực kia, từ khi tiên hoàng ngự giá thân chinh, đem Hoàng Thái Cực giết chết trong đám loạn quân, đám man di này mới đầu còn cả ngày nói muốn báo thù rửa hận, luôn luôn quấy rầy biên cảnh, khiến cho Đại Minh ta gặp không ít phiền toái, nhưng qua một năm ngược lại im hơi lặng tiếng, hơn nữa trấn thủ Liêu Đông là Ngô gia đã giữ cửa quan qua nhiều thế hệ, biết cách cầm binh, cho nên mấy năm nay cũng không xảy ra chuyện gì."
Triệu Tuấn Thần nhướng mày, hỏi: "Ngô gia?"
Hứa Khánh Ngạn gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là Ngô gia, gia chủ của Ngô gia Ngô Ưng Hùng đối với thiếu gia luôn luôn cung kính, thời điểm một năm trước thiếu gia người thăng chức Hộ bộ thị lang, Ngô Ưng Hùng kia còn phái người đưa đến một phần hậu lễ, thiếu gia người quên rồi sao?"
Triệu Tuấn Thần cười mà như không cười, gật gật đầu, nói: "Nhớ chứ, Ngô Ưng Hùng... Lại nói tiếp, hiện tại thủ lĩnh của bộ lạc Kiến Châu Nữ Chân là ai?"
Nghe Triệu Tuấn Thần hỏi, Hứa Khánh Ngạn lại trở về bộ dáng cau mày đau khổ suy tư như trước.
Hiển nhiên, tuy rằng việc này hắn có nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng.
Triệu Tuấn Thần vẫn như lúc trước, nhẹ giọng hướng Hứa Khánh Ngạn nói: "Đa Nhĩ Cổn?"
Hứa Khánh Ngạn lắc đầu, nói: "Có một người như thế, nghe nói trong nội loạn bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, hắn đã bị giết trong bạo loạn."
Triệu Tuấn Thần lại hỏi: "Ái Tân Giác La Phúc Lâm?"
Hứa Khánh Ngạn vẫn như trước lắc đầu, nói: "Người này hình như là Khả Hãn của bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, nhưng đã bệnh nhiều năm."
"Ngao Bái?"
"Chưa nghe nói qua người này."
Triệu Tuấn Thần thở dài một tiếng, nói ra một cái tên là hắn không muốn nhận được câu trả lời thuyết phục: "Ái Tân Giác La. Huyền Diệp?"
Ngay khi Triệu Tuấn Thần chờ mong Hứa Khánh Ngạn phủ định, Hứa Khánh Ngạn lại gật mạnh đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là thiếu gia thông minh, chính là hắn. Từ khi người này lên làm Khả Hãn bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân, bọn họ liền an phận đi rất nhiều, bên phía Liêu Đông cũng rất ít có chiến sự, ngược lại nghe nói những năm gần đây bọn họ cùng bộ tộc Mông Cổ có nhiều va chạm, nhưng đều là những chuyện hoang dã xa xôi, cụ thể như thế nào ta cũng không rõ."
Ái Tân Giác La. Huyền Diệp, là cái tên Triệu Tuấn Thần rất quen thuộc trong lịch sử Trung Hoa, được xưng là Khang Hi hoàng đế, là "Thiên Cổ Nhất Đế" trong mắt rất nhiều học giả lịch sử.
Dựa theo thời gian suy tính, tuổi Ái Tân Giác La. Huyền Diệp bây giờ đại khái lớn hơn vài tuổi so với Triệu Tuấn Thần, chưa đến ba mươi.
Nhưng hiện tại hắn là Khả Hãn của bộ tộc Kiến Châu Nữ Chân.
Mà vốn dĩ hắn nên xuất hiện ở Triều đại Thanh, có lẽ là bởi vì Minh triều ở Sùng Trinh hoàng đế chăm lo việc nước này dưới thực lực của một quốc gia còn chưa suy thoái nên cũng là nguyên nhân Đại Thanh quốc chưa thành lập.
Đối với cái tên quen thuộc này, tâm tình Triệu Tuấn Thần có chút phức tạp.
Tuy rằng lịch sử có điều chuyển biến, nhưng những nhân vật hô mưa gọi gió này dưới quan tính của lịch sử, cũng đồng thời xuất hiện trong thời không này.
Chẳng qua, trong lòng chỉ muốn hiểu biết đại khái tình hình, còn đối với chuyện nỳ, Triệu Tuấn Thần cũng không muốn nghĩ nhiều.
Kiến Châu Nữ Chân dưới sự dẫn dắt của Huyền Diệp sẽ đi đến đâu? Ngô gia có giống như trong lịch sử mà Triệu Tuấn Thần biết "phản Minh đầu Thanh"? Chuyện là có ảnh hưởng đến chuyện lớn củ thiên hạ, đối với Triệu Tuấn Thần mà nói quá mức xa xôi.
So sánh với vận mệnh của toàn thiên hạ,Triệu Tuấn Thần hiện tại càng cần chuyển biến vận mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.