Nhiếp Chính Vương Cầu Hưu Phi

Chương 1:

Lạc Tuyết Sương

23/04/2021

Buổi sáng tại khu kí túc xá của trường Đại học X nước X. Bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao chiếu ánh sáng cho muôn vàn sinh vật. Xe cộ ngoài đường đi lại tấp nập. Mọi người đi lại, mua bán, đi làm rảo bước trên vỉa hè.

Riiing.... Riiing....Riiing

Tô Lâm Mạn từ trong chăn thò tay cầm chiếc điện thoại di động đặt dưới chân đèn ngủ.

-- Ai vậy? -- Tô Lâm Mạn đầu tóc rối bù nheo mắt đưa tay vuốt nhẹ trước màn hình điện thoại rồi áp vào tài, giọng còn ngái ngủ.

-- Tô Lâm Mạn! Đừng nói với tớ cậu giờ này vẫn chưa rời khỏi giường nhá?-- Từ đầu dây bên kia vang vọng lên tiếng của một nữ sinh khác.

-- An Nhiên hả....Tớ.... cúp nhé! -- Tô Lâm Mạn nói xong liền tắt máy rồi gục đầu xuống chiếc gối mềm kia.

Riiing.....Riiiing..... Riiiing

-- Ai vậy? -- Tô Lâm Mạn khó chịu cầm chiếc điện thoại vuốt nhẹ rồi áp vào tai.

-- Lâm Mạn! Dậy đi! Mình có chuyện nhờ cậu này!

-- An Nhiên à! Có chuyện gì không vậy? -- Tô Lâm Mạn lật chăn, đưa tay gãi gãi đầu ngồi dậy.

-- Hì! Lâm Mạn! Không phải cậu rất thích chơi game sao...

-- Ừ! -- Tô Lâm Mạn khẽ gật đầu.

-- Vậy cậu có chơi game Tình Vân Thiên không?

-- Ý cậu là cái game mới ra ấy hả?-- Tô Lâm Mạn đưa tay dụi mắt, khẽ thở dài.

-- Phải rồi!

-- Game cung đấu! Nhàm lắm!

-- Lâm Mạn! Bạn thân của tớ! Mạn Mạn dễ thương! Cậu thử chơi đi! Nghe nói nó được cải tiến giúp cho người chơi có trải nghiệm giống thật! Mà hình như còn kiếm được người yêu không chừng!

-- Ay za! Được rồi! Được rồi! Để mình thử!

Tô Lâm Mạn đưa tay ray trán, khẽ cau mày. Lại chuyện người yêu. Cô tuy là sinh viên năm thứ nhất- Hoa khôi của trường Đại học X, thành phố X, nước X này.

Nhưng

Hình như xinh quá chẳng ai yêu thì phải

Hừ! 19 tuổi nhóc yêu với chả đương.

Tô Lâm Mạn lắc đầu ngán ngẩm. Cô cũng chả có chút hứng thú gì với tình yêu cả. Hiện tại cô chỉ muốn làm sao có thể mau tốt nghiệp Đại học rồi đi ra nước ngoài du học một chuyến thôi.



-- À phải rồi! Lâm Mạn à! Mình đã copy link game ấy vào USB rồi đấy!

-- Cái USB cậu đưa mình hôm trước ấy hả?

-- Phải rồi!

-- Đợi mình chút! -- Tô Lâm Mạn rời khỏi giường, cô bước tới bàn học lục tìm đồ -- May quá! Nó đây rồi! An Nhiên à! Vậy mình cúp máy nhé!

-- Ừm! Bye cậu!

-- Bye! Bye!

Tô Lâm Mạn đặt chiếc điện thoại kia xuống bàn. Cô mệt mỏi kéo chiếc ghế kia ra rồi ngồi xuống. Tay mở chiếc máy tính đặt ở trên bàn kia. Chờ 1 lúc máy tính mới khởi động xong. Tô Lâm Mạn liền cắm USB vào rồi vào game.

Chiếc màn hình máy tính kia hiện lên 1 khung cảnh đôi nam nữ đang thả đèn trời. Phía dưới là 1 ô vuông kèm chữ " vào chơi"

Tô Lâm Mạn thở dài, di chuyển con chuột đến rồi nhấp vào ô vuông ấy. Đột nhiên màn hình máy tính tắt vụt đi để lại 1 màu đen như mực kia.

-- Hể! Mất điện à? Hay là ổ cắm có vấn đề? -- Tô Lâm Mạn đứng dậy tay nâng máy tính lên xem rồi đặt xuống.

Đột nhiên màn hình máy tính lóe sáng khiến Tô Lâm Mạn phải lấy tay che mắt lại tránh ánh sáng ấy.

-- Chào mừng kí chủ đã đến với Tình Vân Thiên!

Giọng nói của ai đó đột nhiên vang vọng bên tai. Tô Lâm Mạn buông tay xuống nhìn xung quanh.

-- Đây là đâu?-- Xung quanh cô được bao bọc bởi màu trắng như tuyết.

-- Kí chủ! Đây là bên trong game Tình Vân Thiên!

Một con hồ ly lông trắng bay lơ lửng trước mặt Tô Lâm Mạn.

-- Hồ ly biết nói tiếng người?????-- Tô Lâm Mạn bị sốc.

-- Ta tên Tiểu Tuyết! Người sẽ giúp kí chủ có 1 trải nghiệm như ý!

-- Theo ngươi nói thì đây là ta đang ở bên trong game ? Nhưng sao ta lại vào đây?-- Tô Lâm Mạn khó hiểu cau mày nhìn Tiểu Tuyết kia.

-- Kí chủ! Tình Vân Thiên sẽ mang đến cho kí chủ một trải nghiệm khá thực tiễn...

Bốp!

Tô Lâm Mạn tay nắm chặt thành nắm đấm đánh vào đầu Tiểu Tuyết kia u một cục.

-- Oa! Huhu! Sao kí chủ đánh ta?



-- Ta đang hỏi tại sao ta lại ở đây! Ngươi lại đi nói nhảm cái gì vậy?

-- Ờ ... thì..... -- Tiểu Tuyết ấp úng-- Nhưng mà dù sao cô cũng đã vào đây rồi! Chi bằng cô hãy thử trải nghiệm 1 chút đi!

-- Ta nhất định sẽ kiện mấy người!:))

-- Vậy... Kí chủ có muốn xem thử?

Tô Lâm Mạn quay lại. What.... Mỹ nam a~~~~~

1 dàn mỹ nam vận đầy đủ các loại y phục khác nhau, nhan sắc thì thuộc dạng đệ nhất vô nhị.

-- Nếu kí chủ không muốn.....

-- Khoan đã.....Ờm thì.....

-- Có chuyện gì sao?

-- Thôi vậy! Để ta thử chơi! Nếu quá nhàm thì nhất định phải đưa ta về!

-- Được a~ ---Tiểu Tuyết gật đầu lia lịa

Tách

-- Kí chủ! Cô có muốn chọn lấy 1 người trong số mỹ nam này không?

-- Vậy ta chọn hết được không?-- Tô Lâm Mạn cười tà đưa mắt nhìn Tiểu Tuyết.

-- Kí chủ! Cô tham quá rồi đấy! -- Tiểu Tuyết khẽ lắc đầu ngao ngán.

-- Được rồi! Không đùa ngươi nữa! Ta chọn hắn!

Tô Lâm Mạn đưa tay lên chỉ, Tiểu Tuyết nhìn theo hướng tay của cô rồi lẩm bẩm nói.

-- Nhiếp Chính Vương gia của Tiêu Lăng Quốc -- Tiêu Hy Phong!

Tô Lâm Mạn khẽ gật đầu, môi còn chưa kịp mỉm thì dưới chân cô đột nhiên xuất hiện một cái hố màu đen như mực.

-- Aaaaaaaaa! Chuyện gì vậy?? Cứu mạng!!!! -- Tô Lâm Mạn không kịp phản ứng đã bị cái hố đen kia hút vào trong mà hét lên.

....

-- Ha! -- Tô Lâm Mạn đột nhiên bật dậy, cả người ướt nhẹp mồ hôi, người mệt mỏi rã rời. Tô Lâm Mạn đưa tay day trán, định thần lại.

-- Vương phi! Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiếp Chính Vương Cầu Hưu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook