Chương 4:
Lạc Tuyết Sương
26/04/2021
-- Ngươi....Tô Lâm Mạn! Ngươi....
Nữ nhân này! Chỉ sau một ngày không gặp mà nàng ta lại thay đổi như vậy! Giống như một người khác vậy!
Một người khác....
Không đúng! Nàng ta đây là đang muốn sự chú ý của ta mà thôi.
Hừ! Đồ nữ nhân vô sỉ!
Tiêu Hy Phong tức giận, tay nắm chặt lấy cây quạt đến mức nổi gân xanh.
-- Vương gia! Trắc phi đã tỉnh rồi! -- Một nha đầu khác từ bên ngoài chạy vào, cúi đầu hành lễ.
-- Biết rồi! Bổn vương sẽ qua đó!
Nói xong liền nhìn nàng một cái rồi hừ lạnh phất tay áo rời đi, bỏ lại Tô Lâm Mạn cùng bãi chiến trường tàn.
-- Đệt mợ nó! Tên cờ- hó kia! Ngươi phá phòng của lão nương xong thì tỏ thái độ như vậy hả!-- Tô Lâm Mạn tay ôm Tiểu Nguyệt nổi giận hét lên ầm ĩ.
-- Kí chủ à! Bây giờ không phải lúc cô ..... Tiểu Nguyệt nằm ở dưới nền lạnh như vậy cũng không tốt đâu.-- Tiểu Tuyết cụp hai tai xuống, đưa mắt nhìn nàng.
-- Khỏi cần ngươi nhắc!
Tô Lâm Mạn hừ lạnh. Nàng đứng dậy dìu Tiểu Nguyệt lại giường của mình đặt nàng ta xuống.
-- Mệt chết lão nương rồi! -- Tô Lâm Mạn thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa lưng vào giường.
Vừa mới tỉnh lại, cái bụng còn chưa lót dạ được chút nào đã bị tên nam nhân kia phá hỏng.
Ai khóc cho nỗi đau này!!!!
Tô Lâm Mạn ngồi 1 lúc rồi đứng dậy bước lại thu dọn. Khoảng một canh giờ sau, Tô Lâm Mạn nằm bẹp ra bàn.
-- Bụng đói, mắt hoa.... Tay chân không nhấc nổi nữa~~
-- Kí chủ! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!-- Tiểu Tuyết nằm gọn trên bàn tai khẽ rung, đuôi vẫy qua vẫy lại vài cái.
-- Tại sao ta lại xuyên vào làm Vương phi tên tra nam này chứ? Sao ta lại khổ như vậy?? Aaaaaaa-- Tô Lâm Mạn than thở.
-- Kí chủ à! Cô đừng kêu nữa! Người đừng quên tên tên Nhiếp Chính Vương ấy chính là do người chọn!
-- Cái gì mà.....
Tô Lâm Mạn định phản bác lại nhưng sau đó hình như nhớ ra chuyện gì liền ngẩn người.
-- Chẳng lẽ..... Là lúc đó....
-- Cô vậy là chắc đã hiểu rồi?
Trong đầu Tô Lâm Mạn lúc này hiện ra hình ảnh của nàng cộng thêm trên đầu có Vài chiếc" sừng" nhỏ nhỏ xinh xinh.
-- May mà lúc đó ta không lụm hết.... không thì...-- Tô Lâm Mạn thở dài.
-- Không thì phải đi diệt tra nam thôi
-- Haizzz! -- Tô Lâm Mạn thở dài gục đầu xuống bàn.
-- Vương phi nương nương! -- Từ bên ngoài một tiểu nha hoàn bước vào trên tay mang 1 hộp gỗ, nhìn nàng hành lễ.
-- Có chuyện gì? -- Tô Lâm Mạn vội vàng ngồi thẳng dậy, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia.
-- Lâm Mama kêu ta tới đưa bữa trưa cho người.
-- Được! Ngươi cứ để lên bàn rồi lui đi! Không cần phải nhấc đồ bên trong ra đâu-- Tô Lâm Mạn đứng dậy xoay người bước lại tủ y phục.
-- Dạ!
Hừ! Chỉ là một Vương phi thất sủng mà cũng đòi sai bảo ta! Chờ đến khi Trắc phi lên làm Vương phi rồi thì ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!
Nha đầu kia nhìn nàng cười lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Chờ khi nha đầu kia rời đi rồi nàng mới tiến lại. Nàng vươn tay nhấc nắp hộp gỗ rồi đậy lại.
-- Hừ! Đám người trong Nhiếp Chính Vương phủ này cũng không coi ta ra gì. -- Tô Lâm Mạn nhấc hộp gỗ đi vào bên trong rồi bước ra.
-- Đi!-- Tô Lâm Mạn cầm trên tay nón mạng mỏng bước ra cửa.
-- Đi đâu? -- Tiểu Tuyết nhìn nàng không hiểu.
-- Dạo phố! -- Tô Lâm Mạn đội nón mạng lên đầu. Dung mạo nàng lờ mờ hiện sau lớp màn mỏng màu hồng kia.
-- Nhưng... Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh!
-- Chỉ đi 1 lúc rồi về! Không sao đâu!
1 lúc sau, trên lầu Thiên Hương Các xuất hiện bóng của một cô nương thân lam y đầu đội nón mạng, đang ngồi nhàn nhã uống trà nghe người kể chuyện phía dưới.
-- Kể chuyện ở cổ đại cũng nhàm quá a~
Tô Lâm Mạn chống tay thở dài, bàn tay nhỏ kia cầm chén trà khẽ lắc.
-- Vị cô nương này! Không biết ta có thể ngồi cùng không....
Một vị công tử mái tóc dài buông xõa chỉ cài một chiếc trâm ngọc ở sau, làn da trắng như tuyết, thân vận bộ thanh y, mỉm cười hoà nhã bước tới trước mặt nàng.
-- Kí chủ! Vị này là Thế tử Mộ Kỳ con trai của Mộ Quốc Công - Mộ Thanh.
-- Cô nương....
-- Được a~
Không ngờ ra ngoài dạo phố lại gặp được soái ca~
-- Kí chủ à! Liêm sỉ cô rơi hết rồi!
Liêm sỉ là cái gì? Nó ăn được không?
Tô Lâm Mạn tỏ vẻ ngây ngơ khẽ nghiêng đầu về phía Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
-- Không biết nên xưng hô với vị cô nương này thế nào?
-- Ta....
Không được! Nếu để lộ thân phận có khi soái ca sẽ giữ khoảng cách với mình.
-- Ta tên Tiết Khinh Sương!
-- Hóa ra là Khinh Sương cô nương! Tại hạ tên Mộ Kỳ!
-- Mộ Kỳ! Chẳng lẽ huynh là Thế tử của Mộ Quốc Công- Mộ Thanh? -- Tô Lâm Mạn giả hốt hoảng.
-- Haha! Chắc là Tại hạ đã doạ cô nương sợ rồi! -- Mộ Kỳ mỉm cười, vươn tay gãi gãi đầu.
-- Chỉ là Khinh Sương mới ngày đầu lên Kinh thành! Chuyện vừa nãy hình như ta có hơi lỗ mãng! Mong Thế tử điện hạ không để trong lòng!
-- Kí chủ! Diễn xuất của cô có thể đạt giải Oscar đấy!
Ngươi không nói ta cũng đâu bảo thế nào...
-- Kí chủ gặp trai là bỏ mặc Tiểu Tuyết!
Đâu có! Ta vẫn thương Tiểu Tuyết lắm a~~
-- Chắc tin :>
-- Cô nương không cần phải khách khí! Cũng là do ta đường đột, khiến cô nương hoảng sợ rồi!
Ôi mẹ ơi! Soái ca lo ta hoảng sợ~~
-- Tém tém lại chút ;-;"
-- Thế tử! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài!
1 nô gia từ dưới lầu chạy lên nhìn Mộ Kỳ liền dừng lại, cúi đầu tay chống vào hai đầu gối thở không ra hơi.
-- Có chuyện gì?
-- Quốc Công cho gọi người!
-- Phụ thân ta?
-- Dạ...
-- Mộ huynh! Nếu huynh có việc thì đi đi!
-- Khinh Sương cô nương! Không biết sau này còn duyên gặp lại?
Nữ nhân này! Chỉ sau một ngày không gặp mà nàng ta lại thay đổi như vậy! Giống như một người khác vậy!
Một người khác....
Không đúng! Nàng ta đây là đang muốn sự chú ý của ta mà thôi.
Hừ! Đồ nữ nhân vô sỉ!
Tiêu Hy Phong tức giận, tay nắm chặt lấy cây quạt đến mức nổi gân xanh.
-- Vương gia! Trắc phi đã tỉnh rồi! -- Một nha đầu khác từ bên ngoài chạy vào, cúi đầu hành lễ.
-- Biết rồi! Bổn vương sẽ qua đó!
Nói xong liền nhìn nàng một cái rồi hừ lạnh phất tay áo rời đi, bỏ lại Tô Lâm Mạn cùng bãi chiến trường tàn.
-- Đệt mợ nó! Tên cờ- hó kia! Ngươi phá phòng của lão nương xong thì tỏ thái độ như vậy hả!-- Tô Lâm Mạn tay ôm Tiểu Nguyệt nổi giận hét lên ầm ĩ.
-- Kí chủ à! Bây giờ không phải lúc cô ..... Tiểu Nguyệt nằm ở dưới nền lạnh như vậy cũng không tốt đâu.-- Tiểu Tuyết cụp hai tai xuống, đưa mắt nhìn nàng.
-- Khỏi cần ngươi nhắc!
Tô Lâm Mạn hừ lạnh. Nàng đứng dậy dìu Tiểu Nguyệt lại giường của mình đặt nàng ta xuống.
-- Mệt chết lão nương rồi! -- Tô Lâm Mạn thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa lưng vào giường.
Vừa mới tỉnh lại, cái bụng còn chưa lót dạ được chút nào đã bị tên nam nhân kia phá hỏng.
Ai khóc cho nỗi đau này!!!!
Tô Lâm Mạn ngồi 1 lúc rồi đứng dậy bước lại thu dọn. Khoảng một canh giờ sau, Tô Lâm Mạn nằm bẹp ra bàn.
-- Bụng đói, mắt hoa.... Tay chân không nhấc nổi nữa~~
-- Kí chủ! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!-- Tiểu Tuyết nằm gọn trên bàn tai khẽ rung, đuôi vẫy qua vẫy lại vài cái.
-- Tại sao ta lại xuyên vào làm Vương phi tên tra nam này chứ? Sao ta lại khổ như vậy?? Aaaaaaa-- Tô Lâm Mạn than thở.
-- Kí chủ à! Cô đừng kêu nữa! Người đừng quên tên tên Nhiếp Chính Vương ấy chính là do người chọn!
-- Cái gì mà.....
Tô Lâm Mạn định phản bác lại nhưng sau đó hình như nhớ ra chuyện gì liền ngẩn người.
-- Chẳng lẽ..... Là lúc đó....
-- Cô vậy là chắc đã hiểu rồi?
Trong đầu Tô Lâm Mạn lúc này hiện ra hình ảnh của nàng cộng thêm trên đầu có Vài chiếc" sừng" nhỏ nhỏ xinh xinh.
-- May mà lúc đó ta không lụm hết.... không thì...-- Tô Lâm Mạn thở dài.
-- Không thì phải đi diệt tra nam thôi
-- Haizzz! -- Tô Lâm Mạn thở dài gục đầu xuống bàn.
-- Vương phi nương nương! -- Từ bên ngoài một tiểu nha hoàn bước vào trên tay mang 1 hộp gỗ, nhìn nàng hành lễ.
-- Có chuyện gì? -- Tô Lâm Mạn vội vàng ngồi thẳng dậy, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia.
-- Lâm Mama kêu ta tới đưa bữa trưa cho người.
-- Được! Ngươi cứ để lên bàn rồi lui đi! Không cần phải nhấc đồ bên trong ra đâu-- Tô Lâm Mạn đứng dậy xoay người bước lại tủ y phục.
-- Dạ!
Hừ! Chỉ là một Vương phi thất sủng mà cũng đòi sai bảo ta! Chờ đến khi Trắc phi lên làm Vương phi rồi thì ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!
Nha đầu kia nhìn nàng cười lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Chờ khi nha đầu kia rời đi rồi nàng mới tiến lại. Nàng vươn tay nhấc nắp hộp gỗ rồi đậy lại.
-- Hừ! Đám người trong Nhiếp Chính Vương phủ này cũng không coi ta ra gì. -- Tô Lâm Mạn nhấc hộp gỗ đi vào bên trong rồi bước ra.
-- Đi!-- Tô Lâm Mạn cầm trên tay nón mạng mỏng bước ra cửa.
-- Đi đâu? -- Tiểu Tuyết nhìn nàng không hiểu.
-- Dạo phố! -- Tô Lâm Mạn đội nón mạng lên đầu. Dung mạo nàng lờ mờ hiện sau lớp màn mỏng màu hồng kia.
-- Nhưng... Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa tỉnh!
-- Chỉ đi 1 lúc rồi về! Không sao đâu!
1 lúc sau, trên lầu Thiên Hương Các xuất hiện bóng của một cô nương thân lam y đầu đội nón mạng, đang ngồi nhàn nhã uống trà nghe người kể chuyện phía dưới.
-- Kể chuyện ở cổ đại cũng nhàm quá a~
Tô Lâm Mạn chống tay thở dài, bàn tay nhỏ kia cầm chén trà khẽ lắc.
-- Vị cô nương này! Không biết ta có thể ngồi cùng không....
Một vị công tử mái tóc dài buông xõa chỉ cài một chiếc trâm ngọc ở sau, làn da trắng như tuyết, thân vận bộ thanh y, mỉm cười hoà nhã bước tới trước mặt nàng.
-- Kí chủ! Vị này là Thế tử Mộ Kỳ con trai của Mộ Quốc Công - Mộ Thanh.
-- Cô nương....
-- Được a~
Không ngờ ra ngoài dạo phố lại gặp được soái ca~
-- Kí chủ à! Liêm sỉ cô rơi hết rồi!
Liêm sỉ là cái gì? Nó ăn được không?
Tô Lâm Mạn tỏ vẻ ngây ngơ khẽ nghiêng đầu về phía Tiểu Tuyết ở bên cạnh.
-- Không biết nên xưng hô với vị cô nương này thế nào?
-- Ta....
Không được! Nếu để lộ thân phận có khi soái ca sẽ giữ khoảng cách với mình.
-- Ta tên Tiết Khinh Sương!
-- Hóa ra là Khinh Sương cô nương! Tại hạ tên Mộ Kỳ!
-- Mộ Kỳ! Chẳng lẽ huynh là Thế tử của Mộ Quốc Công- Mộ Thanh? -- Tô Lâm Mạn giả hốt hoảng.
-- Haha! Chắc là Tại hạ đã doạ cô nương sợ rồi! -- Mộ Kỳ mỉm cười, vươn tay gãi gãi đầu.
-- Chỉ là Khinh Sương mới ngày đầu lên Kinh thành! Chuyện vừa nãy hình như ta có hơi lỗ mãng! Mong Thế tử điện hạ không để trong lòng!
-- Kí chủ! Diễn xuất của cô có thể đạt giải Oscar đấy!
Ngươi không nói ta cũng đâu bảo thế nào...
-- Kí chủ gặp trai là bỏ mặc Tiểu Tuyết!
Đâu có! Ta vẫn thương Tiểu Tuyết lắm a~~
-- Chắc tin :>
-- Cô nương không cần phải khách khí! Cũng là do ta đường đột, khiến cô nương hoảng sợ rồi!
Ôi mẹ ơi! Soái ca lo ta hoảng sợ~~
-- Tém tém lại chút ;-;"
-- Thế tử! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài!
1 nô gia từ dưới lầu chạy lên nhìn Mộ Kỳ liền dừng lại, cúi đầu tay chống vào hai đầu gối thở không ra hơi.
-- Có chuyện gì?
-- Quốc Công cho gọi người!
-- Phụ thân ta?
-- Dạ...
-- Mộ huynh! Nếu huynh có việc thì đi đi!
-- Khinh Sương cô nương! Không biết sau này còn duyên gặp lại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.