Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 51: Nhiếp chính vương nhảy hồ

Thúy Bì Ngọc Mễ

05/12/2020

Edit: Xiao Yi.

Rất nhanh, Tiêu Như Mặc đã nhận ra Kiều Dư giữa chúng tiểu thư khuê các. Y tiến lên phía trước, chắp tay nói: “Được Quận chúa thành ý mời tới phủ bình phẩm tranh là vinh hạnh của Tiêu mỗ. Bây giờ Tiêu mỗ có dẫn theo một vị bằng hữu tới cùng, về mặt hội hoạ, huynh ấy hơn xa Tiêu mỗ. Không biết Quận chúa có để ý nếu để vị bằng hữu này của Tiêu mỗ cùng bình phẩm tranh của mọi người hay không?”

Người đã dẫn tới trước mặt nàng luôn rồi, Tiêu Như Mặc còn hỏi nàng có để ý hay không là có ý gì chứ? Y diễn trò trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Dư cũng không thể đuổi vị công tử kia đi được.

Nàng hơi gật đầu, “Không biết nên xưng hô với vị bằng hữu này của Tiêu công tử như thế nào đây?”

Vị công tử mặc cẩm y [1] kia liền tiến lên, “Bẩm Quận chúa, tại hạ là Sở Tiêu Nhiên.”

Hắn vừa nói ra cái tên này, Kiều Dư chợt nghe thấy không ít người xung quanh hít vào một hơi lanh.

“Thì ra là hắn!” Ninh Tư Nguyệt giật mình nói.

Kiều Dư hỏi: “Hắn có lai lịch thế nào?”

Ninh Tư Nguyệt đứng bên cạnh nàng, giải thích: “Vị Sở công tử này có thể xem là một quái thai của Tây Kinh. Hắn xuất thân từ phủ Định Quốc công, từ nhỏ đã có khả năng nhìn qua liền nhớ. Những người cùng thế hệ của hắn không mấy ai có được vốn kiến thức văn học như hắn vậy.”

“Người như vậy tự nhiên sẽ bị gia tộc gán cho trách nhiệm, đặt kỳ vọng cao, nhưng hắn không thích chốn quan trường đầy thị phi kia, mà quanh năm chỉ gửi gắm tình cảm nơi núi sông, rất ít khi lộ mặt ở Tây Kinh. Nhưng dù hắn không xuất hiện trước mặt mọi người như vậy đi nữa thì vẫn hay bị người khác nhắc tới, là mẫu người truyền thuyết trong miệng mọi người.”

“Điểm này của hắn khá giống với tỷ đó.” Cái duyên cớ làm cho tên tuổi của bản thân vang dội như thế!

Ví như Kiều Dư, tuy rằng đang đứng trước mặt mọi người nhưng họ chẳng hề hay biết nàng là ai, chỉ nghĩ rằng nàng là một nữ nhân mồ côi có chút nhan sắc, xuất thân quê mùa mà thôi. Nhưng khi nhắc tới cái tên ‘Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu’, dù chưa thấy người thật nhưng ai nấy đều biết được thân phận của nàng.

Kiều Dư hiểu rõ chuyện này, nàng hơi cong môi, cười đáp: “Hoá ra là Sở công tử, hân hạnh được gặp.”

Sở Tiêu Nhiên hơi gật đầu coi như đáp lại.

Tiêu Như Mặc phe phẩy quạt xết của mình, hỏi: “Nếu Quận chúa đã mời Tiêu mỗ tới bình phẩm tranh, vậy… không biết những bức tranh ấy đang ở đâu?”

Kiều Dư lệnh người tới đình hóng gió mang tranh của mọi người đã vẽ ban nãy qua đây, để cho Tiêu Như Mặc và Sở Tiêu Nhiên bình phẩm một phen. Còn những người khác thì ở bên ngoài đình hóng gió chờ đợi kết quả.

Hai vị công tử phong thái vô song, là mẫu nam nhân trường thân ngọc lập, dù chỉ yên lặng đứng đó thôi mà dáng vẻ vẫn vô cùng đẹp mắt. Nhìn cảnh tượng trong đình, ánh mắt của không ít người bên ngoài lộ ra vẻ tán thưởng.

Lưu Nhược Vi và mấy tỷ muội của nàng ta đứng một bên, thấy dáng vẻ của Kiều Dư vẫn thản nhiên như không thì nhịn không được, muốn dùng lời nói để khích nàng.

“Không ngờ hôm nay Sở công tử cũng tới đây, ánh mắt của Sở công tử luôn rất cao, bức tranh nào không lọt vào mắt của công tử liền có thể bị chê tới mức không đáng một đồng. Có điều Sở công tử chỉ nói về tranh mà thôi, đối với người vẽ ra nó là nam hay nữ, thân phận cao hay thấp, công tử đều không kiêng nể.”

“Nếu lát nữa Sở công tử có nói lời khó nghe, mong Quận chúa đừng để trong lòng. Dù sao thì người bị công tử chê cũng rất nhiều.” Lưu Nhược Vi cười nói, cứ như nàng ta đã đoán trước được Kiều Dư sẽ bị Sở Tiêu Nhiên chê tới không ngóc đầu lên được vậy.

“Đa tạ Lưu tiểu thư có lòng nhắc nhở.” Kiều Dư cười nhạt mà đáp.

Nàng vốn biết rõ Tiêu Như Mặc và Sở Tiêu Nhiên tới đây là có ý gì.

Những bức tranh này đều do các tiểu thư vẽ ra, dù Tiêu Như Mặc có không ưa nàng đi nữa thì y vẫn nể mặt nàng là nữ nhân, cũng là An Bình Quận chúa, càng là Nhiếp chính vương phi tương lai, bằng những thân phận này, Tiêu Như Mặc sẽ không nói ra lời gì quá khó nghe với nàng.

Nhưng Sở Tiêu Nhiên thì khác.

Hắn không kiêng nể, hắn là người thật sự ngay thẳng, trong mắt chỉ có hội hoạ, không có gì khác.

Có một số lời chói tai khó nói, dẫn cho Sở Tiêu Nhiên nói là được.

Sau khi biết được sự suy tính của Tiêu Như Mặc, Kiều Dư lập tức cảm thấy yên tâm.

Không bao lâu sau, hai người trong đình hóng gió đã xem xong toàn bộ những bức tranh.

Mọi người đều không khỏi tò mò kết quả sẽ như thế nào?

Tiêu Như Mặc phát huy phẩm chất khiêm tốn tốt đẹp của mình, nhường cho Sở Tiêu Nhiên bình phẩm trước.



Sở Tiêu Nhiên làm như không biết ý đồ của y, chỉ nhẹ đảo mắt một vòng quanh sân rồi nói: “Trong số những bức tranh này, chỉ duy nhất một bức có thể lọt vào mắt của Sở mỗ. Số còn lại cùng lắm chỉ là lãng phí bút mực mà thôi.”

Tuy đã sớm biết Sở Tiêu Nhiên nói chuyện không kiêng nể gì, nhưng khi bị chê là lãng phí bút mực, các tiểu thư ban nãy đã theo vẽ tranh xấu hổ tới mức sắc mặt đỏ bừng.

“Không biết bức tranh có thể lọt vào mắt xanh của Sở công tử là bức nào?” Trong đám đông chợt có người hỏi.

“Điều này còn phải hỏi sao? Nhất định là bức của Lưu tiểu thư rồi.”

Lưu Nhược Vi tinh thông thi hoạ, danh tiếng ở Tây Kinh vô cùng vang dội. Nếu có một bức tranh có thể lọt vào mắt của Sở Tiêu Nhiên thì ngoài bức của nàng ta, tuyệt đối không thể là người khác được.

Mà chính Lưu Nhược Vi sau khi nghe xong cũng ưỡn ngực thẳng lưng, sự đắc ý nơi đáy mắt không tài nào giấu được.

Nàng ta quay sang, mặt đối mặt với Kiều Dư, bày ra dáng vẻ vô cùng tiếc hận, “Ngại quá, Quận chúa, Sở công tử nhận xét có hơi thẳng thắn, mong Quận chúa đừng để trong lòng. Lát nữa ta sẽ sai người mang tiền bút mực tới cho quý phủ, tuyệt đối không để Quận chúa vì nhất thời tỷ muội chúng ta cao hứng mà gánh lấy phần chi tiêu không cần thiết này.”

Ninh Tư Nguyệt ghét cay ghét đắng dáng vẻ tiểu nhân đắc ý này của Lưu Nhược Vi, “Bút mực này có bao nhiêu tiền đâu, ngươi đang mỉa mai ai đấy hả?”

Lúc này, Sở Tiêu Nhiên chợt cất giọng, “Thật ra tên của người vẽ đã bị che khuất nên bức tranh kia không hẳn là do Lưu tiểu thư vẽ.”

“Không phải Nhược Vi thì có thể là ai được chứ?” Một tiểu thư bên cạnh Lưu Nhược Vi nói: “Trong số tỷ muội chúng ta, luận về kỹ thuật vẽ tranh, không ai có thể sánh bằng Nhược Vi cả.”

Các nàng tự nhiên cũng loại bỏ bức tranh do Kiều Dư vẽ. Nếu có thể xếp hạng cho những bức tranh này thì đối với các nàng, bức tranh của Kiều Dư nhất định đứng bét.

Kiều Dư nhàn nhạt mỉm cười, “Nếu đã như vậy thì chúng ta mang bức tranh của Lưu tiểu thư tới đây để chiêm ngưỡng đi, bổn Quận chúa vô cùng trông đợi đấy.”

Lưu Nhược Vi ngượng ngùng cúi đầu, “Sao ta lại có thể không biết xấu hổ như vậy được?”

Trong lòng Ninh Tư Nguyệt thầm phỉ nhổ nàng ta. Dáng vẻ đúng là kệch cỡm mà!

“Đừng xấu hổ, nếu như Sở công tử đã nhận định như vậy thì chúng ta cũng nhìn xem bức tranh của Lưu tiểu thư rốt cục là có sức hút gì, tài hoa tới nhường nào.”

Mọi người vây xem quanh sân cũng cảm thấy tò mò, nhao nhao yêu cầu trưng bày bức tranh kia ra.

Nếu đã như vậy, Lưu Nhược Vi cũng không từ chối nữa, “Vậy mời Sở công tử mang bức tranh mà ta đã vẽ tới đây đi.”

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, lông mày của Sở Tiêu Nhiên hơi nhíu lại. Chỉ là hắn không nói gì, vẫn mang bức tranh mà bản thân đã nhìn trúng ra đây, sau đó giao cho tỳ nữ trong phủ Quận chúa.

Hai tỳ nữ cầm lấy bức tranh rồi chậm rãi mở ra. Thời điểm một góc tranh lộ ra, cả người của Lưu Nhược Vi cứng đờ, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ.

Bức tranh này…

Không phải do nàng ta vẽ!

Toàn cảnh bức tranh dần được mở ra, mọi người có thể thấy được nội dung cụ thể bên trong.

Là một bức tranh núi sông nhưng cũng không giống với một bức tranh núi sông tầm thường.

Khi vẽ tranh núi sông, đa số người ta đều vẽ núi cao biển rộng hay phong cảnh diễm lệ, những phong cảnh có thể mang lại cho người xem một loại cảnh đẹp ý vui [3], khiến bản thân thả lỏng tâm trạng để thưởng thức tuyệt cảnh.

Nhưng bức tranh này…

Đập vào mắt là đường núi chông gai, hùng kỳ hiểm trở, mang lại cho người xem sự chấn động từ trong tâm hồn.

Ninh Tư Nguyệt kinh ngạc hô lên: “A Dư, đây không phải là bức tranh mà tỷ đã vẽ à? Sao lại… biến thành Lưu tiểu thư vẽ rồi?”

Bấy giờ, mọi người mới hoàn hồn từ trong chấn động ban nãy, nhận ra phong cách của bức tranh kia đúng là không giống Lưu Nhược Vi vẽ ra, ai nấy đều nhìn qua nàng ta.

Sắc mặt của Lưu Nhược Vi đã trắng bệch.



Vừa rồi có bao nhiêu đắc ý thì lúc này, nàng ta có bấy nhiêu xấu hổ. Ánh mắt săm soi của mọi người hệt như dao găm mà ghim lên người nàng ta, khiến cho nàng ta vô cùng nhục nhã.

Ninh Tư Nguyệt nói: “Thì ra Lưu tiểu thư vẽ tranh nhiều năm tới vậy cùng lắm chỉ là lãng phí bút mực mà thôi. Nếu như Lưu Thái phó biết được tiền cho tiểu thư đây học vẽ đều đổ sông đổ bể, không biết là ngài ấy sẽ đau lòng tới nhường nào đây?”

Giữa đám người phát ra vài tiếng cười nhạo. Trước đây Lưu Nhược Vi đắc ý cỡ nào chứ? Còn không thèm để ai vào mắt, nhiều năm như vậy, nàng ta luôn kiêu ngạo với tài hội hoạ của mình, đương nhiên cũng đắc tội với nhiều người.

Cho nên lần này có thể thấy được cảnh nàng ta bị hạ thấp, không ít người cảm thấy vô cùng hả dạ.

“Ngươi đừng có khinh người quá đáng!” Lưu Nhược Vi cắn răng.

“Mới vậy đã chịu không nổi à? Ban nãy khi đưa bút mực cho A Dư, sao Lưu tiểu thư không nghĩ tới bản thân đã nói những lời khinh người như thế nào?”

Lưu Nhược Vi thẹn tới mức không biết phải nói gì. Những lời mà nàng ta đã nói lúc nãy, ai cũng nghe thấy cả.

Kiều Dư chỉ cười nhẹ, trả toàn bộ những gì nàng ta đã nói lúc nãy lại cho chính nàng ta, “Sở công tử nhận xét có hơi thẳng thắn, mong tiểu thư đừng để trong lòng. Dù sao thì người bị công tử chê cũng rất nhiều.”

Sắc mặt của Kiều Dư vô cùng thản nhiên nhưng Lưu Nhược Vi lại cảm thấy nàng đang lên mặt với mình. Đối với Lưu Nhược Vi, chỉ là ánh mắt của Kiều Dư thôi cũng phảng phất đang khinh thường nàng ta không biết lượng sức mình.

Lưu Nhược Vi siết chặt tay, nhớ tới biểu hiện ban nãy của Kiều Dư, rõ ràng là Kiều Dư đã từng bước từng bước đá đẩy nàng ta rơi vào hoàn cảnh này. Nếu như sớm biết Kiều Dư tinh thông hội hoạ thì Lưu Nhược Vi chắc chắn sẽ không để nàng có cơ hội phô diễn trước mặt mọi người!

Chính nàng ta đã dùng danh tiếng của mình để góp phần mang lại sự vẻ vang hôm nay của Kiều Dư. Món nợ này… nàng ta nhất định nhớ kỹ!!!

Lưu Nhược Vi không muốn ở đó nữa, trước sự chế nhạo của mọi người, nàng ta phất tay áo bỏ đi.

Trong Mai viện, ánh mắt của mọi người khi nhìn Kiều Dư đã có phần thay đổi.

Đây nào chỉ là một mỹ nhân quê mùa đâu chứ? Nàng rõ ràng là giai tuyệt thế giai nhân tài mạo song toàn.

Sở Tiêu Nhiên đi tới trước mặt Kiều Dư, dịu giọng hỏi: “Không biết Quận chúa có thể bán bức tranh này cho Sở mỗ hay không?”

“Cái gì?” Kiều Dư cứ ngỡ mình đã nghe lầm.

Sở Tiêu Nhiên nói: “Bức tranh này của Quận chúa hẳn là vẽ sông núi đất Thục đúng không? Sở mỗ vẫn luôn muốn tới đất Thục ngắm cảnh, tiếc là núi cao, đường đi hiểm trở nên tới bây giờ vẫn chưa thể đặt chân tới đó. Hôm nay nhìn thấy tài hoa của Quận chúa, quả thật gãi đúng nỗi khổ ngày đêm của Sở mỗ. Nếu như Quận chúa chịu bán bức tranh này, Sở mỗ vô cùng cảm kích.”

Kiều Dư nhìn dáng vẻ chân thành của Sở Tiêu Nhiên, sau khi suy nghĩ, nàng hỏi: “Sở công tử muốn mua thật sao? Chỉ là bức hoạ này của ta… có hơi không tiện.”

Sở Tiêu Nhiên trịnh trọng nói: “Sở mỗ tình nguyện lấy nghìn lượng vàng để mua bức tranh tuyệt diễm này của Quận chúa.”

Nghe thấy con số kia, đôi mắt của Kiều Dư lập tức sáng lên, “Được. Khi nào Sở công tử mang nghìn lượng vàng tới đây, ta liền mang bức tranh này tới phủ của công tử.”

Có thể đổi về nghìn lượng vàng cũng không uổng công nàng đã hao phí tâm sức để vẽ nó rồi!

Ninh Tư Nguyệt nói: “Nếu Lưu Nhược Vi nghe thấy lời này, e là mấy ngày sẽ ăn không ngon, ngủ không yên mất.”

Một bức đáng giá nghìn lượng vàng, một bức chỉ là lãng phí bút mực, sự đối lập này quả thật quá lớn mà!

Đúng lúc này, một tỳ nữ trong phủ vội chạy tới báo: “Quận chúa! Không xong rồi, Lưu tiểu thư nghĩ quẩn nên đã nhảy xuống hồ, Nhiếp chính vương đã nhảy theo để cứu nàng ta!”

Vừa nghe, sắc mặt của Kiều Dư lập tức thay đổi, vội đi tới hồ.

Nhìn thấy hai người dưới hồ, sắc mặt ai nấy đều trở nên phức tạp.

_____

[1] Cẩm y: y phục bằng gấm.

[2] Trường thân ngọc lập: vóc người khoẻ mạnh, cao quý hộ thể, đồng nghĩa ‘ngọc thụ lâm phong’ dùng để miêu tả người đàn ông tuấn tú.

[3] Cảnh đẹp ý vui: chiêm ngưỡng cảnh đẹp dễ làm cho tâm trạng thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook