Chương 28: Bạc bẽo lãnh khốc
Diệp Dương Lam
13/06/2019
Ba chữ thốt ra rất lạnh lùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang theo hương vị quân tử lạnh nhạt bình thản của riêng Bành Tử Sở.
Minh Nhạc giật mình, nhất thời cảm thấy xa cách ba năm, ngay cả nàng cũng có chút không nhận ra người này. Nhưng ngẫm lại, kỳ thật....
Có lẽ ngay từ đầu nàng vốn đã không thể nhận thức được hắn rồi.
Hắn diễn với nàng hơn mười năm, nàng tin tưởng hắn không chút nghi ngờ hơn mười năm, còn vui vẻ nhẫn nhục. Thì ra tới tận bây giờ nàng cũng chưa từng chân chính hiểu rõ được nam nhân kia.
Cái gọi là yêu, cái gọi là bất đắc dĩ, là mãi cho đến khi mất mạng dưới mưa gậy nàng mới bất ngờ phát hiện thứ mà nàng tự gọi là "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" vĩ đại vốn chỉ là một đoạn tấu hài buồn cười.
Khắp thiên hạ người nào cũng biết đêm đó Bành Tử Sở theo phụ thân ra kinh làm việc không có trong phủ, đêm đó hắn đột nhiên trở về, nàng vô cùng vui mừng, chưa từng nghĩ đôi tay ôn nhu kia của hắn lại tự đào ra hố chôn cho nàng...
Vì muốn nàng vạn kiếp bất phục.
(*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Nàng phải làm như thế nào mới có thể chứng minh với những người đó nam nhân lưu luyến quấn quýt si mê với nàng cả một đêm, nam nhân để lại những dấu vết sỉ nhục rửa cũng không sạch trên cơ thể nàng, không phải ai khác, chính là phu quân Bành Tử Sở mà nàng vẫn luôn ỷ lại?
Không thể! Hắn tính kế rất cẩn thận, bố cục kín đáo, vốn khiến nàng hết đường chối cãi!
Âm mưu hoàn hảo như vậy, thậm chí nếu không phải Bành Tử Sở tự thân ra tay mà là ai khác, ngay cả bản thân nàng cũng sẽ tin mình thật sự trong lúc tinh thần hỗn loạn đã nhận lầm người, do đó làm chuyện có lỗi với hắn.
Nhưng người kia là Bành Tử Sở, là nam tử thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng hơn mười năm, là nam tử từng thề non hẹn biển muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, là nam tử sớm chiều tâm ý tương thông với nàng trong suốt hai năm, là vị hôn phu nàng vô cùng ỷ lại, hơn nữa còn một mực yêu hắn đến tận xương tận tủy, thề quyết không thay đổi!
Nghĩ cũng phải, Bành Tử Sở vẫn luôn là nam nhân tài giỏi mạnh mẽ, khi nàng còn sống hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, dù kết quả tệ đến mấy hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào thân thể nàng!
Hắn bạc bẽo cùng lãnh khốc thế nào, chẳng phải lúc đó nàng đã biết rồi sao?
Trong phòng cách vách, Dịch Minh Thanh đang nồng đậm tình ý cũng bị ba chữ thình lình xuất hiện kia làm cho choáng váng.
Đỏ ửng rút đi, sắc mặt nàng ta hơi trắng bệch, ngây ngốc nhìn chằm chằm Bành Tử Sở đã bước xuống giường chuẩn bị mặc lại y phục, không thể tin nói: "Hầu gia, người... nói gì?"
"Ngươi đã nghe lời nói của ta, đừng để ta lặp lại lần thứ hai!" Nam tử lạnh lùng nói, dù chỉ đối mặt với bóng lưng của hắn, Dịch Minh Thanh cũng đủ thấy lòng mình phát lạnh.
Nàng ta đột nhiên thấy buồn cười, nhưng còn chưa kịp cười ra miệng, nước mắt đã trào ra trước.
Còn Bành Tử Sở như chán ghét hết mọi thứ trong căn phòng này, vừa chỉnh chu lại y phục đã vội mang hài vào.
Mắt thấy hắn sắp rời đi, Dịch Minh Thanh mới như bừng tỉnh từ trong mộng, mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, sợ hãi xốc chăn lên bước đến ôm lấy eo hắn từ phía sau, cầu xin: "Đừng! Hầu gia đừng đi! Đừng bỏ lại ta!"
Bành Tử Sở cúi đầu nhìn nửa cánh tay tuyết trắng dưới hông hắn, phiền chán nhíu mày.
Hắn không thích nữ nhân dây dưa cũng không thích nghe nữ nhân khóc.
Thấy hắn bất động không nói, Dịch Minh Thanh lập tức nhận ra khác thường, vội vàng lau nước mắt đột nhiên đến trước mặt hắn quỳ xuống, tay nắm vào tà áo bào, mờ mịt ngửa đầu nhìn hắn: "Có phải Thanh Nhi đã làm gì khiến người không vui không? Ta sẽ sửa, ta nhất định sửa, chỉ cần chàng đừng bỏ rơi ta, không cần bỏ rơi ta!"
Bành Tử Sở cúi mắt nhìn nàng ta, từ trong ra ngoài đều lộ ra lạnh lùng: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Thanh Nhi..." Dịch Minh Thanh cứng lại, suy nghĩ một chút mới e lệ cúi đầu xuống, bi thương nói: "Thanh Nhi chỉ muốn theo người chứ không có tâm tư nào khác, tâm ý Thanh Nhi thế nào, tự nhiên Hầu gia cũng hiểu được!"
Nàng từng nghĩ cứ chờ tới thời điểm chín mùi, không cần nàng nhiều lời hắn cũng sẽ tự chủ động mở miệng. Nay Bành Tử Sở vừa hỏi như vậy, trái lại khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng.
Vì chạy đến quá vội, y phục trên người nàng còn chưa kịp chỉnh lại, thân thể nõn nà giữa y phục lộn xộn tất nhiên càng xinh đẹp khôn cùng, hơn nữa bộ dáng khóc cũng rất đáng yêu, dù là nam nhân nào nhìn thấy cũng rất khó thờ ơ. Đôi mắt Bành Tử Sở có chút dãn ra, chậm rãi nửa ngồi xổm xuống, hai ngón tay níu lấy cằm nàng giơ lên trước mặt, cẩn thận nhìn ngắm.
Mặt phấn của nữ tử có hơi xấu hổ, dung nhan thanh tú, đôi mắt ngần ngận nước lén lút đưa tình nhìn hắn.
Bành Tử Sở trời sinh có vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, qua hai năm được bão cát chiến trường mài dũa, ánh mắt đã tăng thêm vài phần anh khí.
Dịch Minh Thanh thừa nhận lí do chân chính nàng coi trọng hắn chính là thân phận của hắn, nếu có thể bước chân vào phủ Bình Dương Hầu, dù chỉ làm thiếp thôi cũng còn hơn bị Tiêu thị tùy tiện gả cho ai đó.
Nhưng nam nhân này, bàn về cốt cách lịch sự hay là khí độ cũng đều khiến người ta ái mộ!
"Hầu gia!" Dịch Minh Chân nhân lúc hắn đang có lòng thương hương tiếc ngọc, cắn môi mềm mại gọi một tiếng.
Bành Tử Sở cau mày cẩn thận quan sát nàng ta, chậm rãi nói: "Ngươi muốn vào phủ Bình Dương Hầu?"
Nàng không tiếc hủy thanh danh chính mình để giao thân cho hắn, hơn nữa bây giờ cũng có thai rồi, con đường duy nhất có thể đi chính là con đường đó.
"Thanh Nhi nguyện ý theo hầu hạ người!" Dịch Minh Tâm đỏ mặt, rũ cánh mi xuống.
Bành Từ Sở từ tốn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên hỏi: "Chẳng phải hôm nay Tứ tỷ ngươi còn ở lại phủ Vũ An Hầu sao?"
Dịch Minh Thanh sửng sốt, lập tức vui sướng nhẹ giọng trả lời: "Vâng!"
"Vậy thì vừa lúc!" Bành Tử Sở gật đầu, nói xong liền thả ngón tay giữ cằm nàng ta ra, phủi áo choàng dứng dậy: "Ngươi trở về thông báo với nàng ta một tiếng đi, để ngày mai nàng ta hồi phủ an bài cho ngươi!"
Trái tim vừa bay lên chín tầng mây nháy mắt ngã xuống đáy vực, Dịch Minh Thanh chân mềm nhũn trực tiếp ngồi xuống đất.
Nàng sợ hãi nhìn gương mặt nam nhân đã lần nữa khôi phục lại lãnh đạm, bật thốt nên lời: "Ta đi nói?"
Dịch Minh Chân là ai? Nếu biết nàng vụng trộm lên giường Bành Tử Sở, nàng ta không lột da nàng mới lạ.
Hơn nữa một khi chuyện này truyền ra ngoài, nếu không có Bành Tử Sở che chở, Tiêu thị cũng không tha cho nàng, làm sao nàng dám tự mình đi nói với Dịch Minh Chân?
Dịch Minh Thanh run lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại tuyệt vọng chưa từng có....
Nam nhân này muốn vứt bỏ nàng thế này, mặc kệ nàng sống chết sao? Nhưng tại sao? Lúc mới vào phòng vẫn luôn nồng tình mật ý, như thế nào vừa quay lưng lại liền thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.
"Sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?" Dịch Minh Thanh run run, sợ hãi hỏi: "Ta đã hoài hài tử của chàng mà!"
Bành Tử Sở sửa sang lại nốt cổ áo, trước khi đẩy cửa ra ngoài còn như ban ân huệ cuối quay đầu nhìn thoáng qua nàng ta một cái, mỉa mai nói: "Trước kia cũng đâu phải ta ép ngươi lên giường?"
Nói xong, vén tà áo bào lên, bước nhanh khỏi cửa.
Tiếng bước chân Bành Tử Sở rời đi hồi lâu, căn phòng cách vách chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Dịch Minh Thanh không dứt bên tai.
Minh Nhạc ngồi bên bàn mặt không thay đổi lắng nghe, dần dần cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Nàng giơ tay đẩy cửa sổ sát bên đường ra cho thông khí, ngước mắt, vừa vặn chạm phải đôi mắt trong suốt xa xăm ở con phố đối diện.
------------------------------------
***Vì tuần này mình phải tập quốc phòng, nên đây là chap cuối của tuần này.
Minh Nhạc giật mình, nhất thời cảm thấy xa cách ba năm, ngay cả nàng cũng có chút không nhận ra người này. Nhưng ngẫm lại, kỳ thật....
Có lẽ ngay từ đầu nàng vốn đã không thể nhận thức được hắn rồi.
Hắn diễn với nàng hơn mười năm, nàng tin tưởng hắn không chút nghi ngờ hơn mười năm, còn vui vẻ nhẫn nhục. Thì ra tới tận bây giờ nàng cũng chưa từng chân chính hiểu rõ được nam nhân kia.
Cái gọi là yêu, cái gọi là bất đắc dĩ, là mãi cho đến khi mất mạng dưới mưa gậy nàng mới bất ngờ phát hiện thứ mà nàng tự gọi là "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" vĩ đại vốn chỉ là một đoạn tấu hài buồn cười.
Khắp thiên hạ người nào cũng biết đêm đó Bành Tử Sở theo phụ thân ra kinh làm việc không có trong phủ, đêm đó hắn đột nhiên trở về, nàng vô cùng vui mừng, chưa từng nghĩ đôi tay ôn nhu kia của hắn lại tự đào ra hố chôn cho nàng...
Vì muốn nàng vạn kiếp bất phục.
(*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)
Nàng phải làm như thế nào mới có thể chứng minh với những người đó nam nhân lưu luyến quấn quýt si mê với nàng cả một đêm, nam nhân để lại những dấu vết sỉ nhục rửa cũng không sạch trên cơ thể nàng, không phải ai khác, chính là phu quân Bành Tử Sở mà nàng vẫn luôn ỷ lại?
Không thể! Hắn tính kế rất cẩn thận, bố cục kín đáo, vốn khiến nàng hết đường chối cãi!
Âm mưu hoàn hảo như vậy, thậm chí nếu không phải Bành Tử Sở tự thân ra tay mà là ai khác, ngay cả bản thân nàng cũng sẽ tin mình thật sự trong lúc tinh thần hỗn loạn đã nhận lầm người, do đó làm chuyện có lỗi với hắn.
Nhưng người kia là Bành Tử Sở, là nam tử thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng hơn mười năm, là nam tử từng thề non hẹn biển muốn cùng nàng bạch đầu giai lão, là nam tử sớm chiều tâm ý tương thông với nàng trong suốt hai năm, là vị hôn phu nàng vô cùng ỷ lại, hơn nữa còn một mực yêu hắn đến tận xương tận tủy, thề quyết không thay đổi!
Nghĩ cũng phải, Bành Tử Sở vẫn luôn là nam nhân tài giỏi mạnh mẽ, khi nàng còn sống hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, dù kết quả tệ đến mấy hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào thân thể nàng!
Hắn bạc bẽo cùng lãnh khốc thế nào, chẳng phải lúc đó nàng đã biết rồi sao?
Trong phòng cách vách, Dịch Minh Thanh đang nồng đậm tình ý cũng bị ba chữ thình lình xuất hiện kia làm cho choáng váng.
Đỏ ửng rút đi, sắc mặt nàng ta hơi trắng bệch, ngây ngốc nhìn chằm chằm Bành Tử Sở đã bước xuống giường chuẩn bị mặc lại y phục, không thể tin nói: "Hầu gia, người... nói gì?"
"Ngươi đã nghe lời nói của ta, đừng để ta lặp lại lần thứ hai!" Nam tử lạnh lùng nói, dù chỉ đối mặt với bóng lưng của hắn, Dịch Minh Thanh cũng đủ thấy lòng mình phát lạnh.
Nàng ta đột nhiên thấy buồn cười, nhưng còn chưa kịp cười ra miệng, nước mắt đã trào ra trước.
Còn Bành Tử Sở như chán ghét hết mọi thứ trong căn phòng này, vừa chỉnh chu lại y phục đã vội mang hài vào.
Mắt thấy hắn sắp rời đi, Dịch Minh Thanh mới như bừng tỉnh từ trong mộng, mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, sợ hãi xốc chăn lên bước đến ôm lấy eo hắn từ phía sau, cầu xin: "Đừng! Hầu gia đừng đi! Đừng bỏ lại ta!"
Bành Tử Sở cúi đầu nhìn nửa cánh tay tuyết trắng dưới hông hắn, phiền chán nhíu mày.
Hắn không thích nữ nhân dây dưa cũng không thích nghe nữ nhân khóc.
Thấy hắn bất động không nói, Dịch Minh Thanh lập tức nhận ra khác thường, vội vàng lau nước mắt đột nhiên đến trước mặt hắn quỳ xuống, tay nắm vào tà áo bào, mờ mịt ngửa đầu nhìn hắn: "Có phải Thanh Nhi đã làm gì khiến người không vui không? Ta sẽ sửa, ta nhất định sửa, chỉ cần chàng đừng bỏ rơi ta, không cần bỏ rơi ta!"
Bành Tử Sở cúi mắt nhìn nàng ta, từ trong ra ngoài đều lộ ra lạnh lùng: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Thanh Nhi..." Dịch Minh Thanh cứng lại, suy nghĩ một chút mới e lệ cúi đầu xuống, bi thương nói: "Thanh Nhi chỉ muốn theo người chứ không có tâm tư nào khác, tâm ý Thanh Nhi thế nào, tự nhiên Hầu gia cũng hiểu được!"
Nàng từng nghĩ cứ chờ tới thời điểm chín mùi, không cần nàng nhiều lời hắn cũng sẽ tự chủ động mở miệng. Nay Bành Tử Sở vừa hỏi như vậy, trái lại khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng.
Vì chạy đến quá vội, y phục trên người nàng còn chưa kịp chỉnh lại, thân thể nõn nà giữa y phục lộn xộn tất nhiên càng xinh đẹp khôn cùng, hơn nữa bộ dáng khóc cũng rất đáng yêu, dù là nam nhân nào nhìn thấy cũng rất khó thờ ơ. Đôi mắt Bành Tử Sở có chút dãn ra, chậm rãi nửa ngồi xổm xuống, hai ngón tay níu lấy cằm nàng giơ lên trước mặt, cẩn thận nhìn ngắm.
Mặt phấn của nữ tử có hơi xấu hổ, dung nhan thanh tú, đôi mắt ngần ngận nước lén lút đưa tình nhìn hắn.
Bành Tử Sở trời sinh có vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, qua hai năm được bão cát chiến trường mài dũa, ánh mắt đã tăng thêm vài phần anh khí.
Dịch Minh Thanh thừa nhận lí do chân chính nàng coi trọng hắn chính là thân phận của hắn, nếu có thể bước chân vào phủ Bình Dương Hầu, dù chỉ làm thiếp thôi cũng còn hơn bị Tiêu thị tùy tiện gả cho ai đó.
Nhưng nam nhân này, bàn về cốt cách lịch sự hay là khí độ cũng đều khiến người ta ái mộ!
"Hầu gia!" Dịch Minh Chân nhân lúc hắn đang có lòng thương hương tiếc ngọc, cắn môi mềm mại gọi một tiếng.
Bành Tử Sở cau mày cẩn thận quan sát nàng ta, chậm rãi nói: "Ngươi muốn vào phủ Bình Dương Hầu?"
Nàng không tiếc hủy thanh danh chính mình để giao thân cho hắn, hơn nữa bây giờ cũng có thai rồi, con đường duy nhất có thể đi chính là con đường đó.
"Thanh Nhi nguyện ý theo hầu hạ người!" Dịch Minh Tâm đỏ mặt, rũ cánh mi xuống.
Bành Từ Sở từ tốn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên hỏi: "Chẳng phải hôm nay Tứ tỷ ngươi còn ở lại phủ Vũ An Hầu sao?"
Dịch Minh Thanh sửng sốt, lập tức vui sướng nhẹ giọng trả lời: "Vâng!"
"Vậy thì vừa lúc!" Bành Tử Sở gật đầu, nói xong liền thả ngón tay giữ cằm nàng ta ra, phủi áo choàng dứng dậy: "Ngươi trở về thông báo với nàng ta một tiếng đi, để ngày mai nàng ta hồi phủ an bài cho ngươi!"
Trái tim vừa bay lên chín tầng mây nháy mắt ngã xuống đáy vực, Dịch Minh Thanh chân mềm nhũn trực tiếp ngồi xuống đất.
Nàng sợ hãi nhìn gương mặt nam nhân đã lần nữa khôi phục lại lãnh đạm, bật thốt nên lời: "Ta đi nói?"
Dịch Minh Chân là ai? Nếu biết nàng vụng trộm lên giường Bành Tử Sở, nàng ta không lột da nàng mới lạ.
Hơn nữa một khi chuyện này truyền ra ngoài, nếu không có Bành Tử Sở che chở, Tiêu thị cũng không tha cho nàng, làm sao nàng dám tự mình đi nói với Dịch Minh Chân?
Dịch Minh Thanh run lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại tuyệt vọng chưa từng có....
Nam nhân này muốn vứt bỏ nàng thế này, mặc kệ nàng sống chết sao? Nhưng tại sao? Lúc mới vào phòng vẫn luôn nồng tình mật ý, như thế nào vừa quay lưng lại liền thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.
"Sao chàng có thể đối xử với ta như vậy?" Dịch Minh Thanh run run, sợ hãi hỏi: "Ta đã hoài hài tử của chàng mà!"
Bành Tử Sở sửa sang lại nốt cổ áo, trước khi đẩy cửa ra ngoài còn như ban ân huệ cuối quay đầu nhìn thoáng qua nàng ta một cái, mỉa mai nói: "Trước kia cũng đâu phải ta ép ngươi lên giường?"
Nói xong, vén tà áo bào lên, bước nhanh khỏi cửa.
Tiếng bước chân Bành Tử Sở rời đi hồi lâu, căn phòng cách vách chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Dịch Minh Thanh không dứt bên tai.
Minh Nhạc ngồi bên bàn mặt không thay đổi lắng nghe, dần dần cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Nàng giơ tay đẩy cửa sổ sát bên đường ra cho thông khí, ngước mắt, vừa vặn chạm phải đôi mắt trong suốt xa xăm ở con phố đối diện.
------------------------------------
***Vì tuần này mình phải tập quốc phòng, nên đây là chap cuối của tuần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.