Chương 19: Lần thứ hai quyết đấu
Diệp Dương Lam
26/05/2019
"Ân vương điện hạ?" Dịch Vĩnh Quần đứng ở ngoài viện, hồ nghi nhìn bóng người bị cổng vòm che khuất một nửa.
Nam tử không chút hoang mang đứng thẳng người, biểu tình vẫn lạnh nhạt.
"Thì ra là Hầu gia!" Tựa như vì men rượu, tay phải còn chống đỡ lên vách tường bên cổng vòm, thần sắc trong mắt có vài phần mệt mỏi.
"Điện hạ!" Dịch Vĩnh Quần chắp tay, liếc mắt nhìn sang tiểu viện sau lưng hắn, khó hiểu nói: "Tiệc rượu tiền viện còn chưa quá nửa, sao điện hạ lại ở đây?"
"Bổn vương uống hơn hai chén, đi ra ngoài hít thở không khí, vừa lúc thấy hoa đào trong viện này nở đẹp quá nên tiến vào đi dạo một chút!" Nam tử đáp xong liền chuyển chủ đề: "Thế nào? Hầu gia tới tìm bổn vương sao?"
Hắn nói xong, làm bộ muốn đi ra ngoài.
Tuy chuyện Tiêu Khánh Nguyên đã chắc chắn là không thể bao che được, nhưng số người tận mắt nhìn thấy vẫn nên càng ít càng tốt.
Dịch Vĩnh Quần lòng lo lắng, vội vàng giơ tay chặn lại: "Thật may mắn khi Hầu phủ của thần có cảnh trí có thể lọt vào mắt điện hạ, xin điện hạ cứ tự nhiên."
Nam tử suy tư, giọng nói tỏ vẻ khó xử: "Nhưng nơi này là hậu viên của Hầu phủ, sẽ không có bất tiện gì chứ?"
"Giữa ban ngày ban mặt, không có gì là bất tiện." Dịch Vĩnh Quần cười theo, lại nghe thấy tiếng người phát ra từ Sấu Ngọc Trai đằng trước, hắn ta lập tức có chút nôn nóng nói: "Vi thần có chút gia sự cần phải giải quyết gấp, không thể bồi người, phải xin điện hạ thứ lỗi rồi."
"Hầu gia không cần khách khí." Nam tử nhẹ gật đầu, biểu cảm vẫn thản nhiên.
Minh Nhạc không tiếng động đứng trong dưới bóng vách tường, lắng nghe hai người họ hàn huyên.
Nam tử này trong lúc ung dung nói chuyện cùng Dịch Vĩnh Quần, tay phải vẫn luôn đặt trên vai trái loã lồ ra bên ngoài của nàng.
Dù hắn chưa liếc mắt qua lần nào, nhưng ngón tay cái vẫn chạm được vào vết thương cũ dưới xương bả vai nàng rất chính xác, chậm rãi vuốt ve như đang nhớ lại chuyện cũ.
"Như thế, vậy vi thần đi trước." Dịch Vĩnh Quần nói xong, liền cùng Võ Uy Tướng Quân là Tiêu Trừng Các đứng bên cạnh chắp tay hành lễ với hắn một cái, sau đó vô cùng lo lắng đi thẳng vào Sấu Ngọc Trai.
Chỉ chờ khi người kia xoay lưng đi, ý cười được giấu sâu trong đôi mắt nam tử lập tức thoát ra.
Hắn lần nữa quay đầu nhìn Minh Nhạc đứng dưới chân tường, thứ đầu tiên nhìn không phải mặt của nàng, mà chính là vai.
Trong ba năm ở Liễu Hương, nàng rất hay ra vào phố phường với Minh Tước, để tiện làm việc, nàng luôn mặc nam trang ra ngoài, hơn nữa còn chưa từng có thói quen mặc yếm.
Trên người nàng lúc này chỉ có một cái áo nịt ngực màu hồng nhạt, nam tử kia vừa kéo ngoại y của nàng ra, lập tức toàn bộ làn da từ ngực trở lên đều bại lộ dưới ánh mặt trời không sót cái gì.
*mình định edit là cái yếm, nhưng theo mạch truyện thì hình như yếm này k có dây, nên mình dùng từ áo nịt ngực. -_-
Nam tử chậm rãi nhích ngón cái sang bên cạnh từng chút từng chút, dần lộ ra vết sẹo bị hắn đè lại bên dưới ngón tay.
Vết sẹo không hẳn là lớn, hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể che khuất. Bởi vì vết thương là từ hai năm trước, nên bây giờ nó đã hoàn toàn lành lặn. Nhưng vì thương thế lúc đó quá nặng, bị lồi thịt, hiện tại nhìn qua vô cùng dữ tợn, có chút đáng sợ.
Minh Nhạc hoàn toàn không quan tâm đến hành động của nam tử này, nàng đang nghiêng tai lắng nghe, chờ tiếng bước chân của hai người Dịch Vĩnh Quần đi xa, lập tức lạnh lùng mở miệng: "Thứ điện hạ muốn xem cũng đã xem rồi, viện này gió mát, có thể để thần nữ mặc y phục lại chỉnh tề trước không."
Nam tử nghe vậy mới nâng mắt nhìn lên mặt nàng, thu lại ý cười trong mắt, bạc môi khẽ mím, không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi thả tay ra, xoay người trở lại dưới táng hoa đào.
Minh Nhạc đứng dưới bóng của vách tường sửa sang lại y phục, lúc này nàng không vội rời đi, ngược lại bước đến bên cạnh hắn sóng vai mà đứng.
"Nói thật ta không ngờ lại gặp ngươi ở đây, nhưng nếu đã gặp gỡ thì chúng ta cũng nên nói rõ ràng một lần!" Minh Nhạc mở miệng, ngữ khí trầm ổn, mang theo loại lãnh khốc cùng quả quyết không nên có ở tuổi thiếu nữ này: "Bất cứ chuyện gì ta làm ở Liễu Hương đều không thể cho họ biết được, mà hiện nay mỗi một việc ta làm cũng không liên quan gì đến ngươi. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sau này xem như chưa từng gặp nhau, chuyện hai năm trước cứ như vậy xoá bỏ hết, kể cả vết sẹo này, ta cũng sẽ quên!"
Nam tử quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là một bên sườn mặt cũng đã minh diễm xinh đẹp như vậy, dung mạo kia không biết phải dùng bao nhiêu lời khen mới có thể lột tả được hết, thế nhưng trong đôi mắt nàng lại tràn ngập lạnh lẽo, sinh sôi đánh vỡ sự tốt đẹp của ngũ quan bên ngoài.... Hình ảnh như vậy thật khiến hắn không cách nào hiểu nổi, rõ ràng là một cây mẫu đơn kiều diễm nên được nuôi dưỡng trong căn phòng ấm áp, nhưng cố tình lại chuyển sang sống ở nơi trời băng đất tuyết, thậm chí còn ngoan cường sống sót nở ra đoá hoa tuyệt sắc nhất.
Đây chính là thiếu niên lòng dạ độc ác hắn gặp được ở tiểu đổ phường âm u hai năm trước đó sao? Nhìn qua cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi, mà lại có thể giơ tay chém xuống, dứt khoác lấy đi hai ngón tay của ám vệ bên người hắn.
Ngàn lượng bạc đối với hắn không lớn, nhưng cuộc đời này hắn ghét nhất chính là bị người lừa dối!
Nhớ đến lần đó chính là lần duy nhất trong cuộc đời bị người chọc giận, vung tay đánh bay một chiếc đũa, vốn chỉ định doạ nàng, ai ngờ nàng không chút do dự lắc mình cản lại thay cho một thiếu niên đi theo nàng.
Một cây đũa trúc cứ thế xuyên qua thân thể mỏng manh nhỏ nhắn, lúc ấy nàng còn ngoái đầu liếc hắn một cái, tàn nhẫn âm lãnh cũng chỉ đến thế.
"Thù chiếc đũa này, ta nhớ kỹ!"
Từng chữ từng chữ, nói vô cùng khí phách!
"Chờ ngươi sống qua hôm nay rồi hẵng nói!" Hắn trả lời.
Không chút bận tâm, cười lạnh!
Quả thật, lúc ấy hắn cũng chỉ nghĩ đứa nhỏ kia là một lưu manh lưu lạc trên phố mà thôi.
Cũng không ngờ, ngàn biến vạn hoá thế nào lại gặp nàng, nàng vẫn là một thân chật vật như lúc đó, nhưng một cái quay đầu liền có thể bẫy Tiêu thị vốn nổi tiếng là một phụ nhân giỏi giang trong kinh thành phải chảy máu đầy mày.
Nữ tử này... tâm cơ có, dũng khí thừa, hơn nữa lòng dạ đủ hiểm, ra tay đủ độc....
Lúc này xem ra cũng rất nhạy bén trầm ổn.
"Thế nào, Cửu tiểu thư đây là đang cầu xin bổn vương sao?" Nam tử cười khẽ, khoé miệng nhếch lên, mắt lạnh mang theo mấy phần khinh cuồng tà mị.
Lúc này đây, nàng lại phải đối mặt với tên Quỷ Diện La Sát ở đổ phường trước kia lần nữa.
Minh Nhạc ngước mắt nhìn thẳng hắn, tổng cộng nàng gặp hắn ba lần, lần nào cũng đều có bất ngờ. Hắn thật sự không chút keo kiệt, lại cho nàng thấy đến tận ba khuôn mặt hoàn toàn bất đồng.
Lần hai năm trước có thể nói là Quỷ Diện Tu La, khiến nàng cả đời khó quên.
Lần trước cửa phủ ban sáng, hắn cao quý nhưng có chút rụt rè, thanh lãnh lại cao ngạo....
Lần này quay đầu lại đây còn cười kinh tâm động phách như vậy, thực khiến người ta ăn không tiêu.
Thở dài một hơi, Minh Nhạc lắc đầu, rõ ràng từng chữ: "Ta nói điều kiện với ngươi!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nam tử thu lại ý cười nghiền ngẫm trong mắt, lạnh nhạt hỏi lại: "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bổn vương còn sợ ngươi tới cửa trả thù sao?"
"Thần nữ không có thân thủ lợi hại được như điện hạ, chớ nói một cây đũa trúc, cho dù ngươi cho ta một ống đũa, ta nhất định cũng không thể bắt được ngươi." Minh Nhạc lắc đầu, khi nói chuyện nàng thản nhiên giương mi nhìn hắn, kiễng chân lên, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai hắn giống như ban nãy hắn cúi người nói nhỏ bên tai nàng: "Ân vương điện hạ phụng theo hoàng mệnh hàng năm phải đóng giữ ở đất Thục để chống đỡ giặc ngoại xăm, một là Bắc, một là Thiên Nam. Lại không biết hai năm trước vì cớ gì lại có cơ duyên gặp gỡ thần nữ ở Liễu Hương?"
Nam tử hô hấp hơi ngừng lại, Minh Nhạc có thể cảm nhận được, vì thế ngay sau đó, mắt phượng uyển chuyển, khoé môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo.
Lần đầu gặp mặt, hắn cho nàng ăn thiệt, để lại vết sẹo, nay lần thứ hai quyết đấu, dựa vào cái gì còn muốn quản chế nàng chứ?
- ----- đề lời nói với người xa lạ ------
Lời tg: Này, nói một chút, mọi người không cần khó hiểu vì sao nữ chủ chỉ trọng sinh liền biến thành người thủ đoạn cùng tâm địa như vậy, cái gì cũng có nguyên nhân, vì theo diễn biến, trong thời gian ba năm bị ta lau quệt, còn có rất nhiều chuyện phát sinh, những chap sau sẽ tìm cơ hội chậm rãi lộ ra, mọi người ủng hộ nha ~
Các bảo bối, hôn gió hôn gió, yêu các cưng ~
Nam tử không chút hoang mang đứng thẳng người, biểu tình vẫn lạnh nhạt.
"Thì ra là Hầu gia!" Tựa như vì men rượu, tay phải còn chống đỡ lên vách tường bên cổng vòm, thần sắc trong mắt có vài phần mệt mỏi.
"Điện hạ!" Dịch Vĩnh Quần chắp tay, liếc mắt nhìn sang tiểu viện sau lưng hắn, khó hiểu nói: "Tiệc rượu tiền viện còn chưa quá nửa, sao điện hạ lại ở đây?"
"Bổn vương uống hơn hai chén, đi ra ngoài hít thở không khí, vừa lúc thấy hoa đào trong viện này nở đẹp quá nên tiến vào đi dạo một chút!" Nam tử đáp xong liền chuyển chủ đề: "Thế nào? Hầu gia tới tìm bổn vương sao?"
Hắn nói xong, làm bộ muốn đi ra ngoài.
Tuy chuyện Tiêu Khánh Nguyên đã chắc chắn là không thể bao che được, nhưng số người tận mắt nhìn thấy vẫn nên càng ít càng tốt.
Dịch Vĩnh Quần lòng lo lắng, vội vàng giơ tay chặn lại: "Thật may mắn khi Hầu phủ của thần có cảnh trí có thể lọt vào mắt điện hạ, xin điện hạ cứ tự nhiên."
Nam tử suy tư, giọng nói tỏ vẻ khó xử: "Nhưng nơi này là hậu viên của Hầu phủ, sẽ không có bất tiện gì chứ?"
"Giữa ban ngày ban mặt, không có gì là bất tiện." Dịch Vĩnh Quần cười theo, lại nghe thấy tiếng người phát ra từ Sấu Ngọc Trai đằng trước, hắn ta lập tức có chút nôn nóng nói: "Vi thần có chút gia sự cần phải giải quyết gấp, không thể bồi người, phải xin điện hạ thứ lỗi rồi."
"Hầu gia không cần khách khí." Nam tử nhẹ gật đầu, biểu cảm vẫn thản nhiên.
Minh Nhạc không tiếng động đứng trong dưới bóng vách tường, lắng nghe hai người họ hàn huyên.
Nam tử này trong lúc ung dung nói chuyện cùng Dịch Vĩnh Quần, tay phải vẫn luôn đặt trên vai trái loã lồ ra bên ngoài của nàng.
Dù hắn chưa liếc mắt qua lần nào, nhưng ngón tay cái vẫn chạm được vào vết thương cũ dưới xương bả vai nàng rất chính xác, chậm rãi vuốt ve như đang nhớ lại chuyện cũ.
"Như thế, vậy vi thần đi trước." Dịch Vĩnh Quần nói xong, liền cùng Võ Uy Tướng Quân là Tiêu Trừng Các đứng bên cạnh chắp tay hành lễ với hắn một cái, sau đó vô cùng lo lắng đi thẳng vào Sấu Ngọc Trai.
Chỉ chờ khi người kia xoay lưng đi, ý cười được giấu sâu trong đôi mắt nam tử lập tức thoát ra.
Hắn lần nữa quay đầu nhìn Minh Nhạc đứng dưới chân tường, thứ đầu tiên nhìn không phải mặt của nàng, mà chính là vai.
Trong ba năm ở Liễu Hương, nàng rất hay ra vào phố phường với Minh Tước, để tiện làm việc, nàng luôn mặc nam trang ra ngoài, hơn nữa còn chưa từng có thói quen mặc yếm.
Trên người nàng lúc này chỉ có một cái áo nịt ngực màu hồng nhạt, nam tử kia vừa kéo ngoại y của nàng ra, lập tức toàn bộ làn da từ ngực trở lên đều bại lộ dưới ánh mặt trời không sót cái gì.
*mình định edit là cái yếm, nhưng theo mạch truyện thì hình như yếm này k có dây, nên mình dùng từ áo nịt ngực. -_-
Nam tử chậm rãi nhích ngón cái sang bên cạnh từng chút từng chút, dần lộ ra vết sẹo bị hắn đè lại bên dưới ngón tay.
Vết sẹo không hẳn là lớn, hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể che khuất. Bởi vì vết thương là từ hai năm trước, nên bây giờ nó đã hoàn toàn lành lặn. Nhưng vì thương thế lúc đó quá nặng, bị lồi thịt, hiện tại nhìn qua vô cùng dữ tợn, có chút đáng sợ.
Minh Nhạc hoàn toàn không quan tâm đến hành động của nam tử này, nàng đang nghiêng tai lắng nghe, chờ tiếng bước chân của hai người Dịch Vĩnh Quần đi xa, lập tức lạnh lùng mở miệng: "Thứ điện hạ muốn xem cũng đã xem rồi, viện này gió mát, có thể để thần nữ mặc y phục lại chỉnh tề trước không."
Nam tử nghe vậy mới nâng mắt nhìn lên mặt nàng, thu lại ý cười trong mắt, bạc môi khẽ mím, không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi thả tay ra, xoay người trở lại dưới táng hoa đào.
Minh Nhạc đứng dưới bóng của vách tường sửa sang lại y phục, lúc này nàng không vội rời đi, ngược lại bước đến bên cạnh hắn sóng vai mà đứng.
"Nói thật ta không ngờ lại gặp ngươi ở đây, nhưng nếu đã gặp gỡ thì chúng ta cũng nên nói rõ ràng một lần!" Minh Nhạc mở miệng, ngữ khí trầm ổn, mang theo loại lãnh khốc cùng quả quyết không nên có ở tuổi thiếu nữ này: "Bất cứ chuyện gì ta làm ở Liễu Hương đều không thể cho họ biết được, mà hiện nay mỗi một việc ta làm cũng không liên quan gì đến ngươi. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, sau này xem như chưa từng gặp nhau, chuyện hai năm trước cứ như vậy xoá bỏ hết, kể cả vết sẹo này, ta cũng sẽ quên!"
Nam tử quay đầu lại nhìn nàng, chỉ là một bên sườn mặt cũng đã minh diễm xinh đẹp như vậy, dung mạo kia không biết phải dùng bao nhiêu lời khen mới có thể lột tả được hết, thế nhưng trong đôi mắt nàng lại tràn ngập lạnh lẽo, sinh sôi đánh vỡ sự tốt đẹp của ngũ quan bên ngoài.... Hình ảnh như vậy thật khiến hắn không cách nào hiểu nổi, rõ ràng là một cây mẫu đơn kiều diễm nên được nuôi dưỡng trong căn phòng ấm áp, nhưng cố tình lại chuyển sang sống ở nơi trời băng đất tuyết, thậm chí còn ngoan cường sống sót nở ra đoá hoa tuyệt sắc nhất.
Đây chính là thiếu niên lòng dạ độc ác hắn gặp được ở tiểu đổ phường âm u hai năm trước đó sao? Nhìn qua cùng lắm chỉ mới mười mấy tuổi, mà lại có thể giơ tay chém xuống, dứt khoác lấy đi hai ngón tay của ám vệ bên người hắn.
Ngàn lượng bạc đối với hắn không lớn, nhưng cuộc đời này hắn ghét nhất chính là bị người lừa dối!
Nhớ đến lần đó chính là lần duy nhất trong cuộc đời bị người chọc giận, vung tay đánh bay một chiếc đũa, vốn chỉ định doạ nàng, ai ngờ nàng không chút do dự lắc mình cản lại thay cho một thiếu niên đi theo nàng.
Một cây đũa trúc cứ thế xuyên qua thân thể mỏng manh nhỏ nhắn, lúc ấy nàng còn ngoái đầu liếc hắn một cái, tàn nhẫn âm lãnh cũng chỉ đến thế.
"Thù chiếc đũa này, ta nhớ kỹ!"
Từng chữ từng chữ, nói vô cùng khí phách!
"Chờ ngươi sống qua hôm nay rồi hẵng nói!" Hắn trả lời.
Không chút bận tâm, cười lạnh!
Quả thật, lúc ấy hắn cũng chỉ nghĩ đứa nhỏ kia là một lưu manh lưu lạc trên phố mà thôi.
Cũng không ngờ, ngàn biến vạn hoá thế nào lại gặp nàng, nàng vẫn là một thân chật vật như lúc đó, nhưng một cái quay đầu liền có thể bẫy Tiêu thị vốn nổi tiếng là một phụ nhân giỏi giang trong kinh thành phải chảy máu đầy mày.
Nữ tử này... tâm cơ có, dũng khí thừa, hơn nữa lòng dạ đủ hiểm, ra tay đủ độc....
Lúc này xem ra cũng rất nhạy bén trầm ổn.
"Thế nào, Cửu tiểu thư đây là đang cầu xin bổn vương sao?" Nam tử cười khẽ, khoé miệng nhếch lên, mắt lạnh mang theo mấy phần khinh cuồng tà mị.
Lúc này đây, nàng lại phải đối mặt với tên Quỷ Diện La Sát ở đổ phường trước kia lần nữa.
Minh Nhạc ngước mắt nhìn thẳng hắn, tổng cộng nàng gặp hắn ba lần, lần nào cũng đều có bất ngờ. Hắn thật sự không chút keo kiệt, lại cho nàng thấy đến tận ba khuôn mặt hoàn toàn bất đồng.
Lần hai năm trước có thể nói là Quỷ Diện Tu La, khiến nàng cả đời khó quên.
Lần trước cửa phủ ban sáng, hắn cao quý nhưng có chút rụt rè, thanh lãnh lại cao ngạo....
Lần này quay đầu lại đây còn cười kinh tâm động phách như vậy, thực khiến người ta ăn không tiêu.
Thở dài một hơi, Minh Nhạc lắc đầu, rõ ràng từng chữ: "Ta nói điều kiện với ngươi!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nam tử thu lại ý cười nghiền ngẫm trong mắt, lạnh nhạt hỏi lại: "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bổn vương còn sợ ngươi tới cửa trả thù sao?"
"Thần nữ không có thân thủ lợi hại được như điện hạ, chớ nói một cây đũa trúc, cho dù ngươi cho ta một ống đũa, ta nhất định cũng không thể bắt được ngươi." Minh Nhạc lắc đầu, khi nói chuyện nàng thản nhiên giương mi nhìn hắn, kiễng chân lên, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai hắn giống như ban nãy hắn cúi người nói nhỏ bên tai nàng: "Ân vương điện hạ phụng theo hoàng mệnh hàng năm phải đóng giữ ở đất Thục để chống đỡ giặc ngoại xăm, một là Bắc, một là Thiên Nam. Lại không biết hai năm trước vì cớ gì lại có cơ duyên gặp gỡ thần nữ ở Liễu Hương?"
Nam tử hô hấp hơi ngừng lại, Minh Nhạc có thể cảm nhận được, vì thế ngay sau đó, mắt phượng uyển chuyển, khoé môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo.
Lần đầu gặp mặt, hắn cho nàng ăn thiệt, để lại vết sẹo, nay lần thứ hai quyết đấu, dựa vào cái gì còn muốn quản chế nàng chứ?
- ----- đề lời nói với người xa lạ ------
Lời tg: Này, nói một chút, mọi người không cần khó hiểu vì sao nữ chủ chỉ trọng sinh liền biến thành người thủ đoạn cùng tâm địa như vậy, cái gì cũng có nguyên nhân, vì theo diễn biến, trong thời gian ba năm bị ta lau quệt, còn có rất nhiều chuyện phát sinh, những chap sau sẽ tìm cơ hội chậm rãi lộ ra, mọi người ủng hộ nha ~
Các bảo bối, hôn gió hôn gió, yêu các cưng ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.