Chương 47: Quyển 3 - Chương 46
Tự Tự Cẩm
06/10/2020
Những ngày sau đó là chuỗi thời gian vô cùng thoải mái với Sở Hoằng.
Triều chính dần đi vào quỹ đạo, không còn ai đứng ra kiếm chuyện nữa.
Bá quan văn võ thấy Văn Nhân Thiện cũng cung kính gọi cậu một tiếng: “Hoàng Hậu nương nương.”
Chừng như tất cả mọi việc đều trở thành chuyện bình thường.
Chỉ có xưng hô nương nương thì vẫn khiến Văn Nhân Thiện ngại ngùng mãi.
Nhưng có thể đổi lấy chuỗi ngày bình yên sau mưa gió, ấy mới thật sự đáng quý.
Có khi Sở Hoằng phê duyệt tấu chương thâu đêm trong Ngự thư phòng, Văn Nhân Thiện sẽ bê một ấm trà hoa cúc, trong có thả bạc hà và đường, giúp nâng cao tinh thần, giảm bớt mệt nhọc.
Sở Hoằng ngồi uống trà, Văn Nhân Thiện ngồi bên ăn quà vặt, đậu phộng, hạch đào, hạt thông, kẹo đường, thịt sấy, mứt quả…
Tất cả mọi thứ, gì cũng có.
Giờ cậu đã là chủ hậu cung, muốn ăn gì chỉ cần ới một tiếng, không cần hy sinh bản thân đi hôn mới đổi được.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy phớn phở rồi.
Mà Sở Hoằng là chủ nhân của toàn bộ Hoàng cung, muốn làm gì cũng chẳng phải thương lượng với ai nữa.
Giống như lúc này, sau khi làm mấy chén trà, chẳng những không mệt mà tinh lực còn căng tràn, thế là dứt khoát bế xốc nhóc con kia lên Long ỷ, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ đầy mùi hoa quả. Vừa hôn vừa bóc từng lớp áo.
Văn Nhân Thiện túm chặt đai, đáng thương bảo: “Đừng làm ở đây, nhỡ bị ai thấy thì sao.”
Sở Hoằng nheo mắt, “Không thì chúng ta ra Ngự hoa viên, hợp thể dưới màn trời chiếu đất nhá.”
Văn Nhân Thiện lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, chỗ đó càng lắm người.”
“Ngốc.” – Sở Hoằng hôn cổ cậu, “Sao nói gì cũng tin thế.”
Ngoài điện, bóng mai vắt vẻo, hương thầm vấn vương.
Trong điện, cảnh xuân tiêu hồn, khắc khắc thiên kim.
Những ngày như thế cũng đủ khiến người ta thỏa mãn như trải một đời.
*
Hôm sau, Sở Hoằng hạ triều, đang định quay về tẩm cung gọi nhóc ngốc kia dậy ăn sáng thì thấy Thiếu sư Vương Tòng Sam đón đầu, khom người nói: “Hoàng Thượng, thần cả gan muốn xin ngài một chút thì giờ.”
Sở Hoằng nhìn gã, chỉ thấy gã ta đầy vẻ lấm lét và khẩn trương, dáng điệu có tật giật mình, hắn hừ khẽ, hỏi: “Chuyện gì, nói.”
Vương Tòng Sam tiến lên, giơ cuộn tranh lên quá đầu, “Xin Hoàng Thượng xem người trong bức tranh này trước đã.”
“Hửm?” – Sở Hoằng nhận, mở ra xem.
Trong tranh vẽ một thiếu niên, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc chiếc áo đỏ tươi, mắt to mày liễu, háo hức nhìn quanh, bên môi có một nốt ruồi đỏ, điểm thêm vẻ phong tình, tăng thêm phần quyến rũ.
Rõ ràng là một thiếu niên hào hoa phong nhã, lại có vẻ tà lơ phóng đãng.
Kém xa khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nhóc con kia.
Khóe môi khẽ vẽ lên nụ cười khẩy, Sở Hoằng hỏi: “Không rõ ái khanh có ý gì?”
Vương Tòng Sam cong lưng, nịnh nọt: “Không dối gạt Hoàng Thượng, thiếu niên trong tranh này chính là khuyển tử Mặc Dương của vi thần, nó ngưỡng mộ Hoàng Thượng đã lâu, ngày trông đêm ngóng, nếu có thể vào cung làm việc lặt vặt, cho dù bưng trà rót nước cho Hoàng Thượng cũng cam lòng. Vi thần biết việc này trái phép tắc, nhưng chỉ cầu xin Hoàng Thượng khoan hồng, cho khuyển tử một cơ hội.”
“Bưng trà rót nước?” – Sở Hoằng nhíu mày, “Đây là việc của nô tài. Chẳng lẽ Vương ái khanh nỡ để con vào cung làm thái giám?”
“Việc này —” – Vương Tòng Sam chần chừ, “Khuyển tử nói, chỉ cần có thể hầu hạ Hoàng Thượng, dù phải hy sinh cũng cam lòng.”
“Vương đại nhân.” – Sở Hoằng nheo mắt, đẩy cằm gã, “Ngươi là mệnh quan triều đình, chức quan Tòng nhất phẩm, lại đưa con vào cung làm thái giám, không thấy muối mặt à?”
Vương Tòng Sam lần khần, “Không hề chi, nếu Hoàng Thượng coi trọng tiểu nhi tử của vi thần, để nó vào cung làm nô tài cũng là phúc phận của nó.”
“Hừ!” – Sở Hoằng buông tay, “Vương Tòng Sam, ngươi muốn làm Quốc trượng đến phát rồ rồi hả? Bán con cầu vinh à? Khá, khá lắm!”
“Không phải,” – Vương Tòng Sam rùng mình, vội vàng quỳ xuống, “Vi thần không có ý đó, là khuyển tử nhớ nhung Hoàng Thượng thật mới muốn tiến cung hầu hạ ngài. Hoàng Thượng, vi thần —”
“Câm miệng!” – Sở Hoằng quát, “Từ nay ngươi không cần vào triều nữa, tự kiểm điểm trong nhà mấy ngày, đợi Trẫm bố trí cho ngươi vài công việc, điều ngươi đến Tỉnh Dương hoặc Phụng Châu làm thứ sử.”
Vương Tòng Sam biến sắc, “Hoàng Thượng —”
“Hừ!” – Sở Hoằng không nhìn gã, sải chân đến Phượng Linh cung.
Viên tổng quản nội thị Từ Cẩn đi bên cạnh lựa lời đoán ý, “Vương đại nhân quả là có phần quá đáng, bản thân là mệnh quan triều đình lại đẩy con vào cung làm nô bộc, để truyền ra cũng không sợ bị mọi người chê cười.”
Sở Hoằng, “Chắc là thấy Văn Nhân Đạc từ một Thị lang cỏn con leo lên hàng Tam công nên sốt ruột muốn học theo, đưa con vào cung tranh đoạt tình cảm, giúp lão ta thăng quan tiến chức.”
Từ Cẩn: “Ôi, thật là, Vương đại nhân cũng là Tòng nhất phẩm rồi, nghĩ gì vậy không biết.”
Sở Hoằng chỉ cười, “Vậy thì phải trách Trẫm đang triệt tiêu dần quyền hạn của hắn ta, làm chức Thiếu sư của hắn trở thành hư danh. Thấy Văn Nhân Đạc lên như diều thì muốn thử xem có bán con lấy chức được không ấy mà. A, có khi sau này những việc thế này sẽ còn xảy ra không ít. Từ Cẩn, đến chỗ Hoàng Hậu, nhớ nên nói gì, không nên nói gì, khâu chặt miệng vào, đừng để y nghe được mấy chuyện vớ vẩn không nên nghe.”
Từ Cẩn vội vàng khom lưng, “Nô tài đã rõ.”
Đến cung Phượng Linh, thấy nhóc con đã tỉnh, đang cùng đám nô tài bày điểm tâm sáng, đôi mắt sáng ngời chằm chằm nhìn hộp bánh trên bàn không chớp, hỏi: “Đây là cái gì mà vàng óng thế, trông ngon quá.”
“Đây là bánh dứa.” – Sở Hoằng trả lời, tiến vào véo một miếng bỏ vào mồm nhai, “Tiểu Quốc sát biên giới tiến cống hoa quả, Trẫm sai người băm nhỏ trộn với lòng đỏ trứng và bí đao làm thành bánh, nào, thử miếng.” – rồi véo một miếng bỏ vào miệng Văn Nhân Thiện.
Cậu nhai nhai, nheo mắt thỏa mãn, “Ưm, ngon quá.”
Sở Hoằng cười, kéo tay cậu ngồi xuống, “Sau đói bụng thì ăn trước, không phải chờ Trẫm tan triều.”
“Không mà.” – Văn Nhân Thiện cầm miếng bánh dứa thơm ngon, “Hoàng Thượng vất vả công việc, ta đâu thể trốn ở đây hưởng thụ được.”
“Nhóc.” – Sở Hoằng nhéo mũi cậu, “Nếu thương Trẫm vất vả thì lần sau giãy giụa ít thôi, đừng để mỗi lần Trẫm thu phục ngươi cũng tốn không ít sức lực.”
Văn Nhân Thiện đỏ mặt, “Lưu manh.”
Sở Hoằng hôn cái chóc, “Còn không phải lưu manh theo ngươi thích.”
Mấy cô cung nữ hầu hạ đứng bên cùng nhau tặc lưỡi, tối thôi chưa đủ, sáng còn tiếp tục, thật đúng là —
Quá tuyệt vời!
Có phần phúc lợi này, không nhìn có mà hâm.
Ăn sáng xong, Sở Hoằng đổi bộ thường phục, chuẩn bị đến Ngự thư phòng, lại nghĩ gì đó mà quay lại dặn dò Văn Nhân Thiện, “Đúng rồi, chiều nay nổi gió, thời tiết sẽ thay đổi đấy, bớt ra ngoài nghe chưa.”
“Hử?” – Văn Nhân Thiện lấy làm kỳ lạ, “Sao huynh biết?”
“Cảm giác.” – Sở Hoằng cười, bước ra khỏi điện.
*
Chiều đến, quả nhiên trời nổi gió, màn trời âm u.
Gió cuốn lá cây “xào xạc” ngoài cửa sổ, hắt những mảng tối loang lổ vào thư phòng.
Sở Hoằng đang chăm chỉ duyệt tấu chương, thấy dưới nền gạch xuất hiện thêm nhiều vệt bóng đen ẩn giấu trong bóng cây không rõ, nhưng vì cảm giác của hắn nhạy bén khác người, nên khi hiểm nguy rình rập thì tức khắc nhận ra ngay, bàn tay nắm cán bút hơi siết lại, trên mặt cũng thêm nét ngưng trọng dè chừng.
Chỉ thấy những chiếc bóng đó thoăn thoắt, lặng lẽ nhảy vào cửa sổ. Sở Hoằng đặt bút, lần xuống dưới bàn rút bảo kiếm, ngay khi sát khí bén nhọn ập tới gần, hắn vung kiếm phủ đầu, một chiêu tất sát.
Những người còn lại không ngờ Sở Hoằng phản ứng nhanh tới thế, ngừng một giây rồi đồng loạt xông lên.
Những kẻ này, có người mặc trang phục hộ vệ, có kẻ mặc trang phục thái giám, cũng có cả y phục cung nữ, chẳng biết mới trà trộn vào hay đã ẩn náu từ lâu.
Mãnh hổ khó địch sói thành bầy, Sở Hoằng cao cường tới mấy cũng khó đối phó kịp, Từ Cẩn theo hầu vừa xông ra định gọi cứu viện đã bị một kẻ bổ kiếm xuống, chết không kịp ngáp.
Cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà bên trong đầy tiếng binh đao va chạm lại chưa hề thấy hộ vệ đến cứu giá.
Chẳng lẽ đã bị kẻ nào tung hỏa mù kéo đi?
Sở Hoằng đã dính vài vết thương, cố gắng chém giết mở đường lao ra ngoài, vừa chực xông ra đã thấy tiếng thét đầy kinh hãi của Văn Nhân Thiện từ xa, “Cẩn thận,” Sở Hoằng nghiêng người né một phát chém từ sau lưng, sau đó hổn hển gào lên với Văn Nhân Thiện, “Đã dặn ngươi đừng ra ngoài mà, về cung ngay!”
Văn Nhân Thiện thấy Sở Hoằng bị thích khách đuổi theo truy sát thì sao yên tâm cho đặng, vừa khản cổ gào “Hộ giá” vừa xông vào.
“Về cho Trẫm!” – Sở Hoằng đỏ mắt quát cậu, vừa mất đề phòng, sau lưng đã trúng một đao, lảo đảo quỳ xuống đất.
“Cẩu Hoàng Đế, ngươi hoang dâm vô đạo, giết hại trung lương, chúng ta đến để thay trời hành đạo.” – gã ta đứng sau lưng, vừa rống vừa giơ đao.
“Không —” – Văn Nhân Thiện hét lên, lao đến, đẩy Sở Hoằng ra, vừa vặn để lưỡi đao không đâm vào lưng hắn.
Sở Hoằng hoảng hốt, vội vàng nhảy lên giết chết thích khách kia, lúc vươn tay kéo được Văn Nhân Thiện, tay cậu đã trúng một đao, chưa kịp làm gì đùi cũng thêm một nhát nữa.
Cậu quỳ “phịch” xuống nền.
“Thiện Nhi!” – Sở Hoằng cầm kiếm chống đất, hoảng hốt hô.
Văn Nhân Thiện run rẩy, ngửa mặt nhìn, “Đau.”
“Ngoan, ngồi đây đừng nhúc nhích, Trẫm giết chúng rồi sẽ gọi thái y đến khám cho ngươi.” – Sở Hoằng an ủi, chống người đứng lên, vừa muốn liều chết một phen, chiếc chân kia đã trúng thêm một nhát, cả người đổ rầm xuống, sau đó bị một kiếm đâm vào lưng, rốt cuộc không thể dậy được nữa.
Giờ khắc này, hẳn chẳng khác nào miếng thịt trên thớt mặc người xâu xé.
Khi phát đao chực hạ xuống, chẳng biết Văn Nhân Thiện lấy sức lực từ đâu, cậu lại nhào lên, chắn đao cho hắn.
“Thiện Nhi —” – Sở Hoằng thét lên, muốn xoay người để cậu nằm dưới mình, thế nhưng Văn Nhân Thiện ôm chặt hắn không rời, cơ thể nhỏ gầy vậy mà chẳng biết lấy đâu ra sức lực, móng tay bấu chặt vào thảm trải nền, sống chết trùm lên hắn, không chịu nhả ra.
“Thiện Nhi.” – Sở Hoằng đã thương tích đầy mình, muốn đẩy cậu ra cũng không còn khí lực, trợn mắt nhìn thích khách bổ một đao, hắn cũng điên rồi, mắt long đỏ rống lớn: “Quân chó chết, ngươi dám tổn thương y, Trẫm sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh, chu di cửu tộc nhà ngươi, Trẫm sẽ —” – lời chưa dứt, đao đã chém xuống.
Văn Nhân Thiện rùng mình, hai tay vẫn khảm chặt vào thảm không rời, mặc cho thích khách sau lưng bổ từng nhát đao xuống.
“Thiện Nhi!” – Sở Hoằng gần như nấc nghẹn, cầu xin cậu rằng: “Ngươi đi đi, mau đi đi…”
Văn Nhân Thiện hé hàm răng đỏ máu, cố gắng cười một nụ cười thật đẹp, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Thánh chủ ơn sâu, lấy gì báo đáp.”
Sau đó vĩnh viễn biệt ly.
Triều chính dần đi vào quỹ đạo, không còn ai đứng ra kiếm chuyện nữa.
Bá quan văn võ thấy Văn Nhân Thiện cũng cung kính gọi cậu một tiếng: “Hoàng Hậu nương nương.”
Chừng như tất cả mọi việc đều trở thành chuyện bình thường.
Chỉ có xưng hô nương nương thì vẫn khiến Văn Nhân Thiện ngại ngùng mãi.
Nhưng có thể đổi lấy chuỗi ngày bình yên sau mưa gió, ấy mới thật sự đáng quý.
Có khi Sở Hoằng phê duyệt tấu chương thâu đêm trong Ngự thư phòng, Văn Nhân Thiện sẽ bê một ấm trà hoa cúc, trong có thả bạc hà và đường, giúp nâng cao tinh thần, giảm bớt mệt nhọc.
Sở Hoằng ngồi uống trà, Văn Nhân Thiện ngồi bên ăn quà vặt, đậu phộng, hạch đào, hạt thông, kẹo đường, thịt sấy, mứt quả…
Tất cả mọi thứ, gì cũng có.
Giờ cậu đã là chủ hậu cung, muốn ăn gì chỉ cần ới một tiếng, không cần hy sinh bản thân đi hôn mới đổi được.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy phớn phở rồi.
Mà Sở Hoằng là chủ nhân của toàn bộ Hoàng cung, muốn làm gì cũng chẳng phải thương lượng với ai nữa.
Giống như lúc này, sau khi làm mấy chén trà, chẳng những không mệt mà tinh lực còn căng tràn, thế là dứt khoát bế xốc nhóc con kia lên Long ỷ, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ đầy mùi hoa quả. Vừa hôn vừa bóc từng lớp áo.
Văn Nhân Thiện túm chặt đai, đáng thương bảo: “Đừng làm ở đây, nhỡ bị ai thấy thì sao.”
Sở Hoằng nheo mắt, “Không thì chúng ta ra Ngự hoa viên, hợp thể dưới màn trời chiếu đất nhá.”
Văn Nhân Thiện lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, chỗ đó càng lắm người.”
“Ngốc.” – Sở Hoằng hôn cổ cậu, “Sao nói gì cũng tin thế.”
Ngoài điện, bóng mai vắt vẻo, hương thầm vấn vương.
Trong điện, cảnh xuân tiêu hồn, khắc khắc thiên kim.
Những ngày như thế cũng đủ khiến người ta thỏa mãn như trải một đời.
*
Hôm sau, Sở Hoằng hạ triều, đang định quay về tẩm cung gọi nhóc ngốc kia dậy ăn sáng thì thấy Thiếu sư Vương Tòng Sam đón đầu, khom người nói: “Hoàng Thượng, thần cả gan muốn xin ngài một chút thì giờ.”
Sở Hoằng nhìn gã, chỉ thấy gã ta đầy vẻ lấm lét và khẩn trương, dáng điệu có tật giật mình, hắn hừ khẽ, hỏi: “Chuyện gì, nói.”
Vương Tòng Sam tiến lên, giơ cuộn tranh lên quá đầu, “Xin Hoàng Thượng xem người trong bức tranh này trước đã.”
“Hửm?” – Sở Hoằng nhận, mở ra xem.
Trong tranh vẽ một thiếu niên, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc chiếc áo đỏ tươi, mắt to mày liễu, háo hức nhìn quanh, bên môi có một nốt ruồi đỏ, điểm thêm vẻ phong tình, tăng thêm phần quyến rũ.
Rõ ràng là một thiếu niên hào hoa phong nhã, lại có vẻ tà lơ phóng đãng.
Kém xa khuôn mặt ngây thơ trong sáng của nhóc con kia.
Khóe môi khẽ vẽ lên nụ cười khẩy, Sở Hoằng hỏi: “Không rõ ái khanh có ý gì?”
Vương Tòng Sam cong lưng, nịnh nọt: “Không dối gạt Hoàng Thượng, thiếu niên trong tranh này chính là khuyển tử Mặc Dương của vi thần, nó ngưỡng mộ Hoàng Thượng đã lâu, ngày trông đêm ngóng, nếu có thể vào cung làm việc lặt vặt, cho dù bưng trà rót nước cho Hoàng Thượng cũng cam lòng. Vi thần biết việc này trái phép tắc, nhưng chỉ cầu xin Hoàng Thượng khoan hồng, cho khuyển tử một cơ hội.”
“Bưng trà rót nước?” – Sở Hoằng nhíu mày, “Đây là việc của nô tài. Chẳng lẽ Vương ái khanh nỡ để con vào cung làm thái giám?”
“Việc này —” – Vương Tòng Sam chần chừ, “Khuyển tử nói, chỉ cần có thể hầu hạ Hoàng Thượng, dù phải hy sinh cũng cam lòng.”
“Vương đại nhân.” – Sở Hoằng nheo mắt, đẩy cằm gã, “Ngươi là mệnh quan triều đình, chức quan Tòng nhất phẩm, lại đưa con vào cung làm thái giám, không thấy muối mặt à?”
Vương Tòng Sam lần khần, “Không hề chi, nếu Hoàng Thượng coi trọng tiểu nhi tử của vi thần, để nó vào cung làm nô tài cũng là phúc phận của nó.”
“Hừ!” – Sở Hoằng buông tay, “Vương Tòng Sam, ngươi muốn làm Quốc trượng đến phát rồ rồi hả? Bán con cầu vinh à? Khá, khá lắm!”
“Không phải,” – Vương Tòng Sam rùng mình, vội vàng quỳ xuống, “Vi thần không có ý đó, là khuyển tử nhớ nhung Hoàng Thượng thật mới muốn tiến cung hầu hạ ngài. Hoàng Thượng, vi thần —”
“Câm miệng!” – Sở Hoằng quát, “Từ nay ngươi không cần vào triều nữa, tự kiểm điểm trong nhà mấy ngày, đợi Trẫm bố trí cho ngươi vài công việc, điều ngươi đến Tỉnh Dương hoặc Phụng Châu làm thứ sử.”
Vương Tòng Sam biến sắc, “Hoàng Thượng —”
“Hừ!” – Sở Hoằng không nhìn gã, sải chân đến Phượng Linh cung.
Viên tổng quản nội thị Từ Cẩn đi bên cạnh lựa lời đoán ý, “Vương đại nhân quả là có phần quá đáng, bản thân là mệnh quan triều đình lại đẩy con vào cung làm nô bộc, để truyền ra cũng không sợ bị mọi người chê cười.”
Sở Hoằng, “Chắc là thấy Văn Nhân Đạc từ một Thị lang cỏn con leo lên hàng Tam công nên sốt ruột muốn học theo, đưa con vào cung tranh đoạt tình cảm, giúp lão ta thăng quan tiến chức.”
Từ Cẩn: “Ôi, thật là, Vương đại nhân cũng là Tòng nhất phẩm rồi, nghĩ gì vậy không biết.”
Sở Hoằng chỉ cười, “Vậy thì phải trách Trẫm đang triệt tiêu dần quyền hạn của hắn ta, làm chức Thiếu sư của hắn trở thành hư danh. Thấy Văn Nhân Đạc lên như diều thì muốn thử xem có bán con lấy chức được không ấy mà. A, có khi sau này những việc thế này sẽ còn xảy ra không ít. Từ Cẩn, đến chỗ Hoàng Hậu, nhớ nên nói gì, không nên nói gì, khâu chặt miệng vào, đừng để y nghe được mấy chuyện vớ vẩn không nên nghe.”
Từ Cẩn vội vàng khom lưng, “Nô tài đã rõ.”
Đến cung Phượng Linh, thấy nhóc con đã tỉnh, đang cùng đám nô tài bày điểm tâm sáng, đôi mắt sáng ngời chằm chằm nhìn hộp bánh trên bàn không chớp, hỏi: “Đây là cái gì mà vàng óng thế, trông ngon quá.”
“Đây là bánh dứa.” – Sở Hoằng trả lời, tiến vào véo một miếng bỏ vào mồm nhai, “Tiểu Quốc sát biên giới tiến cống hoa quả, Trẫm sai người băm nhỏ trộn với lòng đỏ trứng và bí đao làm thành bánh, nào, thử miếng.” – rồi véo một miếng bỏ vào miệng Văn Nhân Thiện.
Cậu nhai nhai, nheo mắt thỏa mãn, “Ưm, ngon quá.”
Sở Hoằng cười, kéo tay cậu ngồi xuống, “Sau đói bụng thì ăn trước, không phải chờ Trẫm tan triều.”
“Không mà.” – Văn Nhân Thiện cầm miếng bánh dứa thơm ngon, “Hoàng Thượng vất vả công việc, ta đâu thể trốn ở đây hưởng thụ được.”
“Nhóc.” – Sở Hoằng nhéo mũi cậu, “Nếu thương Trẫm vất vả thì lần sau giãy giụa ít thôi, đừng để mỗi lần Trẫm thu phục ngươi cũng tốn không ít sức lực.”
Văn Nhân Thiện đỏ mặt, “Lưu manh.”
Sở Hoằng hôn cái chóc, “Còn không phải lưu manh theo ngươi thích.”
Mấy cô cung nữ hầu hạ đứng bên cùng nhau tặc lưỡi, tối thôi chưa đủ, sáng còn tiếp tục, thật đúng là —
Quá tuyệt vời!
Có phần phúc lợi này, không nhìn có mà hâm.
Ăn sáng xong, Sở Hoằng đổi bộ thường phục, chuẩn bị đến Ngự thư phòng, lại nghĩ gì đó mà quay lại dặn dò Văn Nhân Thiện, “Đúng rồi, chiều nay nổi gió, thời tiết sẽ thay đổi đấy, bớt ra ngoài nghe chưa.”
“Hử?” – Văn Nhân Thiện lấy làm kỳ lạ, “Sao huynh biết?”
“Cảm giác.” – Sở Hoằng cười, bước ra khỏi điện.
*
Chiều đến, quả nhiên trời nổi gió, màn trời âm u.
Gió cuốn lá cây “xào xạc” ngoài cửa sổ, hắt những mảng tối loang lổ vào thư phòng.
Sở Hoằng đang chăm chỉ duyệt tấu chương, thấy dưới nền gạch xuất hiện thêm nhiều vệt bóng đen ẩn giấu trong bóng cây không rõ, nhưng vì cảm giác của hắn nhạy bén khác người, nên khi hiểm nguy rình rập thì tức khắc nhận ra ngay, bàn tay nắm cán bút hơi siết lại, trên mặt cũng thêm nét ngưng trọng dè chừng.
Chỉ thấy những chiếc bóng đó thoăn thoắt, lặng lẽ nhảy vào cửa sổ. Sở Hoằng đặt bút, lần xuống dưới bàn rút bảo kiếm, ngay khi sát khí bén nhọn ập tới gần, hắn vung kiếm phủ đầu, một chiêu tất sát.
Những người còn lại không ngờ Sở Hoằng phản ứng nhanh tới thế, ngừng một giây rồi đồng loạt xông lên.
Những kẻ này, có người mặc trang phục hộ vệ, có kẻ mặc trang phục thái giám, cũng có cả y phục cung nữ, chẳng biết mới trà trộn vào hay đã ẩn náu từ lâu.
Mãnh hổ khó địch sói thành bầy, Sở Hoằng cao cường tới mấy cũng khó đối phó kịp, Từ Cẩn theo hầu vừa xông ra định gọi cứu viện đã bị một kẻ bổ kiếm xuống, chết không kịp ngáp.
Cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà bên trong đầy tiếng binh đao va chạm lại chưa hề thấy hộ vệ đến cứu giá.
Chẳng lẽ đã bị kẻ nào tung hỏa mù kéo đi?
Sở Hoằng đã dính vài vết thương, cố gắng chém giết mở đường lao ra ngoài, vừa chực xông ra đã thấy tiếng thét đầy kinh hãi của Văn Nhân Thiện từ xa, “Cẩn thận,” Sở Hoằng nghiêng người né một phát chém từ sau lưng, sau đó hổn hển gào lên với Văn Nhân Thiện, “Đã dặn ngươi đừng ra ngoài mà, về cung ngay!”
Văn Nhân Thiện thấy Sở Hoằng bị thích khách đuổi theo truy sát thì sao yên tâm cho đặng, vừa khản cổ gào “Hộ giá” vừa xông vào.
“Về cho Trẫm!” – Sở Hoằng đỏ mắt quát cậu, vừa mất đề phòng, sau lưng đã trúng một đao, lảo đảo quỳ xuống đất.
“Cẩu Hoàng Đế, ngươi hoang dâm vô đạo, giết hại trung lương, chúng ta đến để thay trời hành đạo.” – gã ta đứng sau lưng, vừa rống vừa giơ đao.
“Không —” – Văn Nhân Thiện hét lên, lao đến, đẩy Sở Hoằng ra, vừa vặn để lưỡi đao không đâm vào lưng hắn.
Sở Hoằng hoảng hốt, vội vàng nhảy lên giết chết thích khách kia, lúc vươn tay kéo được Văn Nhân Thiện, tay cậu đã trúng một đao, chưa kịp làm gì đùi cũng thêm một nhát nữa.
Cậu quỳ “phịch” xuống nền.
“Thiện Nhi!” – Sở Hoằng cầm kiếm chống đất, hoảng hốt hô.
Văn Nhân Thiện run rẩy, ngửa mặt nhìn, “Đau.”
“Ngoan, ngồi đây đừng nhúc nhích, Trẫm giết chúng rồi sẽ gọi thái y đến khám cho ngươi.” – Sở Hoằng an ủi, chống người đứng lên, vừa muốn liều chết một phen, chiếc chân kia đã trúng thêm một nhát, cả người đổ rầm xuống, sau đó bị một kiếm đâm vào lưng, rốt cuộc không thể dậy được nữa.
Giờ khắc này, hẳn chẳng khác nào miếng thịt trên thớt mặc người xâu xé.
Khi phát đao chực hạ xuống, chẳng biết Văn Nhân Thiện lấy sức lực từ đâu, cậu lại nhào lên, chắn đao cho hắn.
“Thiện Nhi —” – Sở Hoằng thét lên, muốn xoay người để cậu nằm dưới mình, thế nhưng Văn Nhân Thiện ôm chặt hắn không rời, cơ thể nhỏ gầy vậy mà chẳng biết lấy đâu ra sức lực, móng tay bấu chặt vào thảm trải nền, sống chết trùm lên hắn, không chịu nhả ra.
“Thiện Nhi.” – Sở Hoằng đã thương tích đầy mình, muốn đẩy cậu ra cũng không còn khí lực, trợn mắt nhìn thích khách bổ một đao, hắn cũng điên rồi, mắt long đỏ rống lớn: “Quân chó chết, ngươi dám tổn thương y, Trẫm sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh, chu di cửu tộc nhà ngươi, Trẫm sẽ —” – lời chưa dứt, đao đã chém xuống.
Văn Nhân Thiện rùng mình, hai tay vẫn khảm chặt vào thảm không rời, mặc cho thích khách sau lưng bổ từng nhát đao xuống.
“Thiện Nhi!” – Sở Hoằng gần như nấc nghẹn, cầu xin cậu rằng: “Ngươi đi đi, mau đi đi…”
Văn Nhân Thiện hé hàm răng đỏ máu, cố gắng cười một nụ cười thật đẹp, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Thánh chủ ơn sâu, lấy gì báo đáp.”
Sau đó vĩnh viễn biệt ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.