Chương 63: Quyển 4 - Chương 62
Tự Tự Cẩm
06/10/2020
Thiên Tuyền, Lăng Quang.
Thiên Tuyền, Lăng Quang.
Thiên Tuyền, Lăng Quang…
Khối óc và trái tim không ngừng lặp lại hai cái tên ấy, “Lăng Quang thần quân”, “Thiên Tuyền tinh quân”.
Chỉ biết bần thần cúi đầu, vế sau câu chuyện, Bản Vương không còn “Nghe” nữa.
Ngày ấy, bản tiên quân uống say, đầu óc u mê, ý đồ cợt nhả Lăng Quang, người cũng đã say đến bất tỉnh.
Ai bảo tương tư là khổ, rượu ngon chẳng đủ giải ngàn sầu, lúc ấy đầu óc nóng lên, đã nghĩ bất cần để ý.
Cùng lắm thì Ngọc Hoàng xóa cốt tiên, đày xuống hạ giới, không thì hủy diệt tâm thần, trọn kiếp không được siêu sinh.
Sống có gì vui, chết có sợ gì. Ta không cần, cũng chẳng thiết.
Lúc ấy cứ như một tên háo sắc, ra tay với Lăng Quang…
Ta là một kẻ khốn nạn.
Nhiều năm qua, tuy cứ bảo yêu không hối hận, nhưng lại hối hận vì đã ra tay với hắn.
Hắn là ánh sáng không thể chạm tới trong cuộc đời ta, cớ sao ta lại muốn nhúng chàm ánh sáng ấy.
Kết thúc của câu chuyện không làm người nghe thích thú. Dù gã thuyết thư có thêm mắm thêm muối, thổi phồng tình cảnh ngày đó tươi mát đến thế nào, thì kết quả đều là Thiên Tuyền không thành công.
Áo vừa mới cởi, ham muốn vừa mới nhen, đã bị một vị tiên trông thấy phá vỡ, báo cho Ngọc Hoàng.
Chuyện sau đó giống như gã thuyết thư vừa kể, Thiên Tuyền bị trói trên đài Tru Tiên.
Người nghe ngồi dưới vỗ bàn bất mãn, “Thế là xong ấy hử? Chuyện gì mà nhàm thế, chưa kịp làm gì đã bị tóm rồi, cái thằng cha Thiên Tuyền kia đến là đần.”
Gã thuyết thư gãi cằm, “Dù gì người ta cũng là tiên, người phàm chúng ta nể mặt nể mũi người ta cái.” – xong lại liếc qua chỗ Bản Vương, “Mà sau khi vị Thiên Toàn tinh quân bị trói trên Tru Tiên đài, Ngọc Hoàng đã trừng phạt cho lỗi lầm của hắn bằng việc niêm phong sáu giác quan, chặt đứt căn tình của hắn, để vĩnh viễn hắn ta cũng không thể yêu bất cứ ai.”
Niêm phong sáu giác quan, chặt đứt căn tình.
A, đời này còn hình phạt nào tàn khốc hơn thế.
Tuy đúng là phong tỏa sáu giác quan, nhưng khi Bản Vương bị đày xuống hạ giới, nhờ có đám người Nguyệt Minh, Tinh Lang, Thanh Vu, Mệnh Cách cầu xin mà ta có được hai giác quan, ý thức để nghĩ và thị giác để nhìn, còn thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, tất cả đều không có.
Chứ không có khi vừa hạ giới, ta đây cũng thăng thiên luôn, đổi chỗ khác đầu thai cũng không chừng.
*
Ra khỏi quán trà, Bản Vương vẫy tay gọi Bạch Sam Bạch Hoa, dặn dò to nhỏ, “Đi bắt gã thuyết thư trong quán trà kia mang về phủ cho ta.”
“Rõ.” – cả hai nhún người qua cửa sổ, chạy đi bắt người.
Diêu Thư Vân đứng cạnh vuốt cằm, “Vương gia ngài sao thế, hình như nghe chuyện xong, tâm trạng ngài không tốt thì phải.”
“Trời nóng quá, tâm trạng cũng bức bối theo.” – Bản Vương bảo.
“Thật không đấy?” – hắn mở quạt, quạt phành phành cho Bản Vương, “Mát chửa?”
Bản Vương liếc hắn, sải bước bỏ đi.
“Ấy ấy ấy,” – Diêu Thư Vân đuổi theo, “Này ngài nói xem, nếu gã tinh quân kia tìm đủ bốn giác quan, liệu gã ta có quay trở lại thiên đình hay không?”
“Không đâu.” – Bản Vương nói, “Gây ra chuyện tài đình ấy, thiên giới không còn chỗ cho hắn ta dung thân rồi. Chỉ như người thường, sinh lão bệnh tử, vào vòng luân hồi tiếp thôi.”
Diêu Thư Vân nheo đôi mắt hồ ly, “Hình như Vương gia rõ quá nhỉ.”
“Mò thôi.”
*
Tới cổng Diêu phủ, Diêu Thư Vân đang định đi vào lại xoay người lại, hỏi rằng: “Có phải Thiên Tuyền bị cắt căn tình rồi, người khác có cố gắng thương hắn ta thế nào, hắn ta cũng không động lòng phải không?”
Bản Vương nhìn hắn, “Không, hắn sẽ cảm động, sẽ ghi nhớ, sẽ coi người đó là người thân, là bằng hữu.”
Diêu Thư Vân: “Nhưng hắn sẽ không yêu người đó.”
Bản Vương: “Ừ, không yêu…”
“Quả nhiên mà.” – Diêu Thư Vân cười, xoay người đi, cô đơn chợt trườn qua đôi mắt hắn.
Bản Vương nhìn theo bóng dáng khuất dần khỏi tầm nhìn, khẽ thở dài, quay về phủ.
Một lát sau, Bạch Sam Bạch Hoa khiêng một bao tải về, người bên trong còn liều mình giãy chết.
Bản Vương chỉ mặt đất ý bảo thả người ra, sau đó đích thân mở bao tải, nhìn gã trai trẻ tuấn tú đầy nhã nhặn bên trong.
Gã nhổ toẹt miếng vải bịt mồm, vặn vẹo trên mặt đất, hỏi: “Vương gia, giữa ban ngày ban mặt mà ngài dám cường thưởng mỹ nam? Mau cởi trói cho ta.”
Bản Vương nhìn đôi mắt phong lưu và đa tình của gã, “Đừng diễn nữa, Tinh Lang.”
Gã ta khựng người, lại văn vẹo cơ thể, “Vương gia nói gì, tiểu dân nghe hổng hiểu.”
“Vậy ngươi cứ nằm đấy tiếp đi.” – Bản Vương xoay người ngồi xuống ghế, vắt chân, “Bạch Sam Bạch Hoa, các ngươi ra ngoài đi.”
“Rõ.” – hai người đồng loạt lui ra, trước khi đi, Bạch Hoa không quên tặng Tinh Lang một phát đá, “Ngoan ngoãn nghe con.”
Tinh Lang bĩu môi, giũ giũ dây thừng trên người xuống, lắc người biến hóa thành một nam tử càng thêm tuấn tú, bộ cánh trên người cũng thay bằng chiếc áo thiên thanh sang trọng, ngồi vào bàn, hỏi ta: “Tiên giới đầy người, sao ngươi đoán là ta?”
“Vì ngươi khốn nạn nhất.” – Bản Vương đáp.
Tinh Lang: …
Hắn hớp một ngụm trả, hỏi thăm: “Thế nào rồi, mấy năm nay ở hạ giới có tốt không?”
“Cũng vầy vậy,” – Bản Vương bâng quơ bảo, “Sáu giác quan bị phong bế bốn, có khác gì cái xác không, không cảm nhận được ấm lạnh, không nếm được ngọt lành, cứ vô tri vô giác sống thế thôi.”
Tinh Lang lại nói: “Ta thấy giờ ngươi đã tìm về được ba giác quan, còn thính giác, chẳng phải ở trên thân kẻ đi cùng ngươi nghe truyện hôm nay đấy thây.”
“Thì phải.” – Bản Vương cầm quả táo lên thưởng thức, “Nhưng Bản Vương không muốn thính giác của hắn.”
“Tại sao?” – Tinh Lang sán lại hóng hớt, “Đừng có bảo là thích người ta rồi nha.”
Bản Vương cười khổ lắc đầu, “Ngươi biết thừa hiện tại ta không thể yêu ai, đến cảm giác yêu một người là thế nào, ta cũng quên mất.”
“Quên mới tốt,” – Tinh Lang nói, “Đỡ phải ngày ngày lo mất lo hơn, mắt co mày cáu.”
“Nhưng ta vẫn thấy lòng trống trải, cảm giác thiếu một thứ gì đó, ngươi không hiểu đâu.” – lại cắn một miếng táo to, Bản Vương nói tiếp, “Cơ thể rõ ràng có ham muốn, nhưng lòng lại không yêu, cảm giác này làm ta ghê tởm.”
Tinh Lang càu nhàu, “Làm sao mà ở hạ giới càng lâu, ngươi càng u mê thế. Nên nói ngươi không hối cải hay ngươi cứng đầu cứng cổ đây. Thiệt một lần còn chưa chừa hay sao mà vẫn nghĩ đến tình yêu nhân gian thế.”
“Bởi vì y đáng giá.” – Bản Vương đáp, “Người ta đều nói, ước làm uyên ương chẳng ước tiên, chờ một ngày nào đó ngươi cũng yêu một người, khi ấy ngươi sẽ hiểu suy nghĩ của ta.”
*
Tối đến, sau khi tiễn Tinh Lang, Bản Vương quay trở lại Hoàng cung.
Lúc ấy, Yến Cửu đang mặc bộ áo vàng nhạt, đứng trước thư phòng nhìn về hướng Bản Vương vẫn thường đi.
Khi thấy ta, nó mỉm cười, trăm hoa trong ba ngàn thế giới cũng chẳng bằng nét dịu dàng trong đôi mắt ấy.
Nó như thế, nếu là người khác, có lẽ sẽ lại gần ôm nó, đan tay vào mái tóc đen, xoa làn da như ngọc như ngà, sau đó sẽ khẽ cúi xuống, hôn lên cánh môi mềm mại.
Nhưng Bản Vương lại chỉ có thể chào hỏi nó bằng một câu cứng nhắc, “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng.”
Phải rồi, không phải ta không muốn yêu, mà vì không yêu được.
Đêm đó, Yến Cửu rúc vào lòng Bản Vương, ngửa mặt nói, “Hoàng Thúc à, chiều này lúc ngủ gật ở Ngự thư phòng, ta mơ thấy vài chuyện trước kia đấy. Năm bốn tuổi, ta làm vỡ con ngựa ngọc lưu ly mà Hoàng Thúc tặng cho tứ ca, tứ ca khóc chạy đến mách lẻo, thế là ngươi tét vào mông ta mấy cái.”
Bản Vương cười hỏi: “Có việc này à?”
“Có chứ,” – nó kể, “Sở dĩ lúc ấy ta hất vỡ con ngựa là vì ta ghen với tứ ca. Rõ ràng ta thích con ngựa đó trước, thế mà Hoàng Thúc lại tặng cho hắn ta.”
Bản Vương: “Chắc vì thấy ngươi còn bé, dễ ném đồ lung tung.”
“Hoàng Thúc cho ta thứ gì, ta đều cất rất cẩn thận, sao mà ném vỡ được chứ.” – nói rồi, nó móc một viên đá trắng ngần từ dưới gối, “Hoàng Thúc nhớ cái thứ này không? Trước đây ta hay mơ thấy ác mộng, Hoàng Thúc cho ta viên đá này, lừa bảo đây là viên đá trong Dao trì, có thể trừ tà xua quỷ, tạo giấc ngủ say. Ta coi nó như bùa hộ mệnh, lúc nào cũng đặt dưới gối, sau đó mới nghe người ta bảo đây chỉ là viên đá cuội bình thường, trên bờ, dưới sông, mò bao nhiêu cũng có.”
Bản Vương: “Khụ.”
Yến Cửu lại nhét viên đá xuống dưới gối, “Cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà sau khi Hoàng Thúc cho ta viên đá, ta ngủ ngon hơn, cũng cảm thấy mọi việc trên đời, chỉ cần có Hoàng Thúc thì kiểu gì cũng giải quyết được.”
Lòng dạ chẳng rõ cảm giác gì, chỉ đành vỗ nhẹ lên lưng nó, “Bận bịu cả ngày rồi, ngủ sớm đi thôi.”
“Ừm.” – nó chui rúc vào lòng Bản Vương, rồi lại chợt ngửa mặt hỏi: “Trước khi ngủ, ngươi có thể hôn ta không?”
Bản Vương điếng người, “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
“Một tý thôi.” – nó đỏ mặt cò kè mặc cả.
Bản Vương do dự, cúi xuống chạm nhẹ vào bờ môi, “Được rồi, ngủ thôi.”
“Vâng.” – lần này thì nó híp mắt đầy vẻ thỏa mãn, thủ thỉ rằng: “Hôm nay không được thì ngày mai, mai không được thì ngày mốt, rồi cũng tới một ngày, Hoàng Thúc sẽ thích ta.”
Bản Vương chợt ngẩn người, nhẹ nhàng đáp: “Chắc đi.”
Thiên Tuyền, Lăng Quang.
Thiên Tuyền, Lăng Quang…
Khối óc và trái tim không ngừng lặp lại hai cái tên ấy, “Lăng Quang thần quân”, “Thiên Tuyền tinh quân”.
Chỉ biết bần thần cúi đầu, vế sau câu chuyện, Bản Vương không còn “Nghe” nữa.
Ngày ấy, bản tiên quân uống say, đầu óc u mê, ý đồ cợt nhả Lăng Quang, người cũng đã say đến bất tỉnh.
Ai bảo tương tư là khổ, rượu ngon chẳng đủ giải ngàn sầu, lúc ấy đầu óc nóng lên, đã nghĩ bất cần để ý.
Cùng lắm thì Ngọc Hoàng xóa cốt tiên, đày xuống hạ giới, không thì hủy diệt tâm thần, trọn kiếp không được siêu sinh.
Sống có gì vui, chết có sợ gì. Ta không cần, cũng chẳng thiết.
Lúc ấy cứ như một tên háo sắc, ra tay với Lăng Quang…
Ta là một kẻ khốn nạn.
Nhiều năm qua, tuy cứ bảo yêu không hối hận, nhưng lại hối hận vì đã ra tay với hắn.
Hắn là ánh sáng không thể chạm tới trong cuộc đời ta, cớ sao ta lại muốn nhúng chàm ánh sáng ấy.
Kết thúc của câu chuyện không làm người nghe thích thú. Dù gã thuyết thư có thêm mắm thêm muối, thổi phồng tình cảnh ngày đó tươi mát đến thế nào, thì kết quả đều là Thiên Tuyền không thành công.
Áo vừa mới cởi, ham muốn vừa mới nhen, đã bị một vị tiên trông thấy phá vỡ, báo cho Ngọc Hoàng.
Chuyện sau đó giống như gã thuyết thư vừa kể, Thiên Tuyền bị trói trên đài Tru Tiên.
Người nghe ngồi dưới vỗ bàn bất mãn, “Thế là xong ấy hử? Chuyện gì mà nhàm thế, chưa kịp làm gì đã bị tóm rồi, cái thằng cha Thiên Tuyền kia đến là đần.”
Gã thuyết thư gãi cằm, “Dù gì người ta cũng là tiên, người phàm chúng ta nể mặt nể mũi người ta cái.” – xong lại liếc qua chỗ Bản Vương, “Mà sau khi vị Thiên Toàn tinh quân bị trói trên Tru Tiên đài, Ngọc Hoàng đã trừng phạt cho lỗi lầm của hắn bằng việc niêm phong sáu giác quan, chặt đứt căn tình của hắn, để vĩnh viễn hắn ta cũng không thể yêu bất cứ ai.”
Niêm phong sáu giác quan, chặt đứt căn tình.
A, đời này còn hình phạt nào tàn khốc hơn thế.
Tuy đúng là phong tỏa sáu giác quan, nhưng khi Bản Vương bị đày xuống hạ giới, nhờ có đám người Nguyệt Minh, Tinh Lang, Thanh Vu, Mệnh Cách cầu xin mà ta có được hai giác quan, ý thức để nghĩ và thị giác để nhìn, còn thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, tất cả đều không có.
Chứ không có khi vừa hạ giới, ta đây cũng thăng thiên luôn, đổi chỗ khác đầu thai cũng không chừng.
*
Ra khỏi quán trà, Bản Vương vẫy tay gọi Bạch Sam Bạch Hoa, dặn dò to nhỏ, “Đi bắt gã thuyết thư trong quán trà kia mang về phủ cho ta.”
“Rõ.” – cả hai nhún người qua cửa sổ, chạy đi bắt người.
Diêu Thư Vân đứng cạnh vuốt cằm, “Vương gia ngài sao thế, hình như nghe chuyện xong, tâm trạng ngài không tốt thì phải.”
“Trời nóng quá, tâm trạng cũng bức bối theo.” – Bản Vương bảo.
“Thật không đấy?” – hắn mở quạt, quạt phành phành cho Bản Vương, “Mát chửa?”
Bản Vương liếc hắn, sải bước bỏ đi.
“Ấy ấy ấy,” – Diêu Thư Vân đuổi theo, “Này ngài nói xem, nếu gã tinh quân kia tìm đủ bốn giác quan, liệu gã ta có quay trở lại thiên đình hay không?”
“Không đâu.” – Bản Vương nói, “Gây ra chuyện tài đình ấy, thiên giới không còn chỗ cho hắn ta dung thân rồi. Chỉ như người thường, sinh lão bệnh tử, vào vòng luân hồi tiếp thôi.”
Diêu Thư Vân nheo đôi mắt hồ ly, “Hình như Vương gia rõ quá nhỉ.”
“Mò thôi.”
*
Tới cổng Diêu phủ, Diêu Thư Vân đang định đi vào lại xoay người lại, hỏi rằng: “Có phải Thiên Tuyền bị cắt căn tình rồi, người khác có cố gắng thương hắn ta thế nào, hắn ta cũng không động lòng phải không?”
Bản Vương nhìn hắn, “Không, hắn sẽ cảm động, sẽ ghi nhớ, sẽ coi người đó là người thân, là bằng hữu.”
Diêu Thư Vân: “Nhưng hắn sẽ không yêu người đó.”
Bản Vương: “Ừ, không yêu…”
“Quả nhiên mà.” – Diêu Thư Vân cười, xoay người đi, cô đơn chợt trườn qua đôi mắt hắn.
Bản Vương nhìn theo bóng dáng khuất dần khỏi tầm nhìn, khẽ thở dài, quay về phủ.
Một lát sau, Bạch Sam Bạch Hoa khiêng một bao tải về, người bên trong còn liều mình giãy chết.
Bản Vương chỉ mặt đất ý bảo thả người ra, sau đó đích thân mở bao tải, nhìn gã trai trẻ tuấn tú đầy nhã nhặn bên trong.
Gã nhổ toẹt miếng vải bịt mồm, vặn vẹo trên mặt đất, hỏi: “Vương gia, giữa ban ngày ban mặt mà ngài dám cường thưởng mỹ nam? Mau cởi trói cho ta.”
Bản Vương nhìn đôi mắt phong lưu và đa tình của gã, “Đừng diễn nữa, Tinh Lang.”
Gã ta khựng người, lại văn vẹo cơ thể, “Vương gia nói gì, tiểu dân nghe hổng hiểu.”
“Vậy ngươi cứ nằm đấy tiếp đi.” – Bản Vương xoay người ngồi xuống ghế, vắt chân, “Bạch Sam Bạch Hoa, các ngươi ra ngoài đi.”
“Rõ.” – hai người đồng loạt lui ra, trước khi đi, Bạch Hoa không quên tặng Tinh Lang một phát đá, “Ngoan ngoãn nghe con.”
Tinh Lang bĩu môi, giũ giũ dây thừng trên người xuống, lắc người biến hóa thành một nam tử càng thêm tuấn tú, bộ cánh trên người cũng thay bằng chiếc áo thiên thanh sang trọng, ngồi vào bàn, hỏi ta: “Tiên giới đầy người, sao ngươi đoán là ta?”
“Vì ngươi khốn nạn nhất.” – Bản Vương đáp.
Tinh Lang: …
Hắn hớp một ngụm trả, hỏi thăm: “Thế nào rồi, mấy năm nay ở hạ giới có tốt không?”
“Cũng vầy vậy,” – Bản Vương bâng quơ bảo, “Sáu giác quan bị phong bế bốn, có khác gì cái xác không, không cảm nhận được ấm lạnh, không nếm được ngọt lành, cứ vô tri vô giác sống thế thôi.”
Tinh Lang lại nói: “Ta thấy giờ ngươi đã tìm về được ba giác quan, còn thính giác, chẳng phải ở trên thân kẻ đi cùng ngươi nghe truyện hôm nay đấy thây.”
“Thì phải.” – Bản Vương cầm quả táo lên thưởng thức, “Nhưng Bản Vương không muốn thính giác của hắn.”
“Tại sao?” – Tinh Lang sán lại hóng hớt, “Đừng có bảo là thích người ta rồi nha.”
Bản Vương cười khổ lắc đầu, “Ngươi biết thừa hiện tại ta không thể yêu ai, đến cảm giác yêu một người là thế nào, ta cũng quên mất.”
“Quên mới tốt,” – Tinh Lang nói, “Đỡ phải ngày ngày lo mất lo hơn, mắt co mày cáu.”
“Nhưng ta vẫn thấy lòng trống trải, cảm giác thiếu một thứ gì đó, ngươi không hiểu đâu.” – lại cắn một miếng táo to, Bản Vương nói tiếp, “Cơ thể rõ ràng có ham muốn, nhưng lòng lại không yêu, cảm giác này làm ta ghê tởm.”
Tinh Lang càu nhàu, “Làm sao mà ở hạ giới càng lâu, ngươi càng u mê thế. Nên nói ngươi không hối cải hay ngươi cứng đầu cứng cổ đây. Thiệt một lần còn chưa chừa hay sao mà vẫn nghĩ đến tình yêu nhân gian thế.”
“Bởi vì y đáng giá.” – Bản Vương đáp, “Người ta đều nói, ước làm uyên ương chẳng ước tiên, chờ một ngày nào đó ngươi cũng yêu một người, khi ấy ngươi sẽ hiểu suy nghĩ của ta.”
*
Tối đến, sau khi tiễn Tinh Lang, Bản Vương quay trở lại Hoàng cung.
Lúc ấy, Yến Cửu đang mặc bộ áo vàng nhạt, đứng trước thư phòng nhìn về hướng Bản Vương vẫn thường đi.
Khi thấy ta, nó mỉm cười, trăm hoa trong ba ngàn thế giới cũng chẳng bằng nét dịu dàng trong đôi mắt ấy.
Nó như thế, nếu là người khác, có lẽ sẽ lại gần ôm nó, đan tay vào mái tóc đen, xoa làn da như ngọc như ngà, sau đó sẽ khẽ cúi xuống, hôn lên cánh môi mềm mại.
Nhưng Bản Vương lại chỉ có thể chào hỏi nó bằng một câu cứng nhắc, “Vi thần bái kiến Hoàng Thượng.”
Phải rồi, không phải ta không muốn yêu, mà vì không yêu được.
Đêm đó, Yến Cửu rúc vào lòng Bản Vương, ngửa mặt nói, “Hoàng Thúc à, chiều này lúc ngủ gật ở Ngự thư phòng, ta mơ thấy vài chuyện trước kia đấy. Năm bốn tuổi, ta làm vỡ con ngựa ngọc lưu ly mà Hoàng Thúc tặng cho tứ ca, tứ ca khóc chạy đến mách lẻo, thế là ngươi tét vào mông ta mấy cái.”
Bản Vương cười hỏi: “Có việc này à?”
“Có chứ,” – nó kể, “Sở dĩ lúc ấy ta hất vỡ con ngựa là vì ta ghen với tứ ca. Rõ ràng ta thích con ngựa đó trước, thế mà Hoàng Thúc lại tặng cho hắn ta.”
Bản Vương: “Chắc vì thấy ngươi còn bé, dễ ném đồ lung tung.”
“Hoàng Thúc cho ta thứ gì, ta đều cất rất cẩn thận, sao mà ném vỡ được chứ.” – nói rồi, nó móc một viên đá trắng ngần từ dưới gối, “Hoàng Thúc nhớ cái thứ này không? Trước đây ta hay mơ thấy ác mộng, Hoàng Thúc cho ta viên đá này, lừa bảo đây là viên đá trong Dao trì, có thể trừ tà xua quỷ, tạo giấc ngủ say. Ta coi nó như bùa hộ mệnh, lúc nào cũng đặt dưới gối, sau đó mới nghe người ta bảo đây chỉ là viên đá cuội bình thường, trên bờ, dưới sông, mò bao nhiêu cũng có.”
Bản Vương: “Khụ.”
Yến Cửu lại nhét viên đá xuống dưới gối, “Cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà sau khi Hoàng Thúc cho ta viên đá, ta ngủ ngon hơn, cũng cảm thấy mọi việc trên đời, chỉ cần có Hoàng Thúc thì kiểu gì cũng giải quyết được.”
Lòng dạ chẳng rõ cảm giác gì, chỉ đành vỗ nhẹ lên lưng nó, “Bận bịu cả ngày rồi, ngủ sớm đi thôi.”
“Ừm.” – nó chui rúc vào lòng Bản Vương, rồi lại chợt ngửa mặt hỏi: “Trước khi ngủ, ngươi có thể hôn ta không?”
Bản Vương điếng người, “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
“Một tý thôi.” – nó đỏ mặt cò kè mặc cả.
Bản Vương do dự, cúi xuống chạm nhẹ vào bờ môi, “Được rồi, ngủ thôi.”
“Vâng.” – lần này thì nó híp mắt đầy vẻ thỏa mãn, thủ thỉ rằng: “Hôm nay không được thì ngày mai, mai không được thì ngày mốt, rồi cũng tới một ngày, Hoàng Thúc sẽ thích ta.”
Bản Vương chợt ngẩn người, nhẹ nhàng đáp: “Chắc đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.