Chương 37: Long đàm ảo cảnh
Vân Khinh Nhiễm Nhiễm
28/07/2018
Tiểu Long tội nghiệp nhìn Thao Thiết, nó nghĩ phun thủy, nhưng nó chỉ là một tiểu long mới tròn một tháng, nó không biết khống chế
năng lực của bản thân mình thế nào.
Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn, nàng cảm giác được có người đang gọi nàng, nhưng thanh âm kia quá mức phiêu miểu, nàng nghe không được rõ ràng.
"Nguyệt nhi, trở về, mau trở lại." Gương mặt giữ tợn của dưỡng phụ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng giơ tay chủy thủ trong tay lên, hướng gương mặt dữ tợn kia đâm tới, lập tức gương mặt lại chuyển thành An Nhã.
Là ảo cảnh.
Lam Ảnh Nguyệt theo đà đâm thẳng trủy thủ vào đùi nàng, đau đớn kịch liệt giúp nàng thanh tỉnh.
Đúng lúc này, Tiểu Long vẫn ở một bên nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt thương tổn bản thân chính mình, oa một tiếng khóc lớn lên: "Ô, mẫu thân."
Trên bầu trời đột nhiên mưa rơi tầm tã, Thao Thiết thấy thế hai tay ở trên hư không vẽ ra một đạo kí hiệu quỷ dị, màu trắng sương mù lay động trong mưa, dần dần hình thành dòng nước, mạnh mẽ đánh vào mi tâm bốn người: "Phá."
Trong nháy mắt mấy người tỉnh táo lại, mê mang nhìn vết thương trên người đối phương.
Tần Ngọc nhìn nhìn Lâm Khiêm nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, chậm rãi đi đến kéo hắn, tức giận nói: "Vô liêm sỉ dám đánh ngươi, nhìn ta đi giết hắn." (Ca tự tử ik)
Lâm Khiêm nâng tay lau vết máu ở khóe môi, trong đôi mắt lộ ra một tia lành lạnh, "Nga? Muốn đi báo thù cho ta?"
"Đó là tự nhiên, ta nhất định phải đem hắn đánh ngã mới được, huynh đệ của ta có thể để người khác đánh sao." Thời điểm Tần Ngọc nói chuyện khá lớn, trong lúc vô ý khẽ động khóe miệng, hắn mê mang sờ sờ miệng mình, đau đến hắn hítt một ngụm lãnh khí.
"Xuống tay cũng quá nặng đi." Tần Ngọc ở một bên nói thầm, vừa đi về phía bên cạnh, An Nhã không bị thương, nhưng trên đùi Tiểu Dật lại cắm một thanh trủy thủ.
Lam Ảnh Nguyệt lúc này đã minh bạch, những người này, chỉ sợ đều tự tàn sát nhau mà chết, nhưng mà sao lại nhiều người chết như vậy.
"Tiểu Dật, là ai làm ngươi bị thương, ta phải đi báo thù cho ngươi: " Tần Ngọc ngươi nói rất có khí thế, nhưng thanh âm lại hữu khí vô lực, thật sự là không có nửa điểm uy hiếp.
"Không cần." Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai người chật vật kia, mặt không biểu cảm rút trủy thủ ra, thuận tiện đi lấy mấy cánh cánh hoa ra vồ nát rồi bôi vào miệng vết thương.
Tần Ngọc đang muốn nói chuyện, Lâm Khiêm lại ngăn cản hắn, thanh âm lộ ra một ít khó hiểu: "Vừa mới rồi chúng ta tự tàn sát nhau."
Nghe Lâm Khiêm nói xong, Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, hắn nhìn nhìn trên người Lâm Khiêm nhiều miệng vết thương, tâm trầm xuống, đó là vết thương do bị tên bắn.
Mưa to không ngừng cọ rửa máu trên thân thể mấy người, thân thể mất độ ấm chợt có điểm lạnh, bọn họ vừa mới rồi là như thế nào, kém chút nữa đã giết đồng bọn.
Nhìn quanh bốn phía, sớm đã không còn bóng dáng người nọ.
"Mẫu thân, ngươi làm ta sợ muốn chết." Tiểu Long từ trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt chui ra, ngồi trên vai nàng, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, khóc vô cùng thê thảm, nó khóc càng lợi hại, mưa càng lớn.
An Nhã sợ tới mức há to miệng, nhìn con mèo nhỏ trước mặt, buồn bực chớp chớp mắt, tiểu miêu này lại biết nói chuyện? Hơn nữa, nàng vừa mới là nghe được nó gọi thần tượng là mẫu thân đi, An Nhã gian nan nuốt một nước miếng.
Hơn nữa, mấy người bọn họ giật mình là, mưa lớn như vậy, ngay cả một giọt nước cũng không thấy trên người tiểu miêu.
"Tiểu bạch si, mau đừng khóc." Thao Thiết thi hoàn pháp, nguyên khí không đủ, trong lúc nhất thời quên dùng tinh thần với Lam Ảnh Nguyệt khơi thông, mở miệng trực tiếp nói ra.
Nhất thời tóc gáy mấy người Tần Ngọc đứng thẳng, bọn họ lại nghe được thanh âm của một đứa trẻ, nơi nào có đứa nhỏ.
An Nhã khóc thất thanh, nàng không nghĩ đến nơi này khủng bố như vậy.
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì trừng mắt nhìn Thao Thiết, rõ ràng vừa mới trải qua sự tình như vậy, hắn lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, mấy người Tần Ngọc lại nhìn không thấy hắn, không bị hù chết mới là lạ.
"Không phải sợ." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nhìn thần sắc khác nhau của mấy người, "Chúng nó là ma sủng của ta."
"Ma sủng? Hai ma sủng?" An Nhã giật mình há to miệng, một người cả đời chỉ có thể khế ước với một ma thú, thần tượng chẳng những có hai con, mà chúng lại có thể nói.
Thao Thiết voín không ký khế ước với Lam Ảnh Nguyệt, bất quá nó đã quyết định, chờ hắn trở lại thân thể, lập tức cùng nữ nhân này khế ước, nữ nhân này đuổi hắn cũng không đi.
Người khác chỉ có thể lấy khế ước với một ma sủng, nhưng Lam Ảnh Nguyệt bất đồng, nàng có tinh thần lực nghịch thiên, mấy con cũng là không có vấn đề.
"Thí nghiệm trình độ, không phải trình độ thật của ngươi đi." Lâm Khiêm trong lòng mặc dù khiếp sợ, nhưng tương bình tĩnh.
Lam Ảnh Nguyệt cũng không tính toán giấu giếm bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Đừng khóc." Lam Ảnh Nguyệt bất đắc dĩ nhu nhu nhu đầu Tiểu Long, Tiểu Long biết là không có việc gì, lập tức ngừng khóc, sau đó, vừa mới còn không ngừng mưa, nháy mắt ngừng.
Bất thình lình hết thảy, khiến mấy người trợn mắt há mồm, mưa cũng có thể thu phóng tự nhiên sao? Mấy người chuyển ánh mắt lên người Tiểu Long.
Trên mặt Tiểu Long vẫn còn hai giọt nước mắt, mê mang nhìn mấy người.
"Chúng ta đi nhầm vào Long Đàm Ảo Cảnh." Thao Thiết thở dài một hơi, lại nói: "Trước kia dùng mọi biện pháp cũng không thể vào, không nghĩ tới hôm nay lại không cần tốn nhiều sức đến vậy."
"Long đàm ảo cảnh?" Lam Ảnh Nguyệt nghi hoặc suy nghĩ một chút, bản thân có có một chút thông tin nào về nó.
Nhưng thời điểm mấy người Tần Ngọc nghe được, lại toàn bộ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, ngay cả Lâm Khiêm luôn luôn ôn nhuận bình tĩnh cũng thay đổi, "Không nghĩ tới, long đàm ảo cảnh đúng là ở trong cấm địa Học Viện Hoàng Gia."
"Đây là địa phương nào?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.
"Trong truyền thuyết, bên trong long đàm ảo cảnh có thần lưu lại rất nhiều vật chí bảo, người gặp được có thể đạt thần thánh lực, còn có khả năng biến thành thần cấp cường giả, trong long đàm ảo cảnh có vô số trân bảo cùng bí tịch, tùy tiện lấy một vật về cũng khiến đại lục oanh động." Lâm Khiêm mị mị ánh mắt, lại nói: "Nhưng là căn bản không người nào tiến vào được trung tâm."
Mắt lạnh của Lam Ảnh Nguyệt liếc nhìn thi cốt chung quanh, thần giới lực lượng, cỡ nào cường đại mê hoặc, chỉ sợ những người này không tiếc sinh mệnh đi đến chỗ này.
"Không biết gì." Thao Thiết lạnh lùng mở miệng nói: "Người đứng đầu thần giới đã mất tích nhiều năm, nơi này chẳng qua chỉ là một cung điện của hắn mà thôi, người kia không ở, lại làm sao có thánh lực của thần."
Nghe ngữ khí của Thao Thiết, An Nhã buồn bực, đứa trẻ này sao lại hiểu biết về thần giới như vậy, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi mà thôi, ngữ khí nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.
"Ngươi là ai?" An Nhã khoanh tay trước ngực nói: "Đừng giả thần giả quỷ, xuất hiện để tỷ tỷ ta nhìn xem."
Ngồi trên vai Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long đột nhiên mềm yếu mở miệng nói: "Hắn là quỷ."
Theo Tiểu Long, Thao Thiết trong suốt bay đi bay lại, không phải là quỷ sao.
"Ngươi câm miệng."
Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn, nàng cảm giác được có người đang gọi nàng, nhưng thanh âm kia quá mức phiêu miểu, nàng nghe không được rõ ràng.
"Nguyệt nhi, trở về, mau trở lại." Gương mặt giữ tợn của dưỡng phụ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nàng giơ tay chủy thủ trong tay lên, hướng gương mặt dữ tợn kia đâm tới, lập tức gương mặt lại chuyển thành An Nhã.
Là ảo cảnh.
Lam Ảnh Nguyệt theo đà đâm thẳng trủy thủ vào đùi nàng, đau đớn kịch liệt giúp nàng thanh tỉnh.
Đúng lúc này, Tiểu Long vẫn ở một bên nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt thương tổn bản thân chính mình, oa một tiếng khóc lớn lên: "Ô, mẫu thân."
Trên bầu trời đột nhiên mưa rơi tầm tã, Thao Thiết thấy thế hai tay ở trên hư không vẽ ra một đạo kí hiệu quỷ dị, màu trắng sương mù lay động trong mưa, dần dần hình thành dòng nước, mạnh mẽ đánh vào mi tâm bốn người: "Phá."
Trong nháy mắt mấy người tỉnh táo lại, mê mang nhìn vết thương trên người đối phương.
Tần Ngọc nhìn nhìn Lâm Khiêm nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, chậm rãi đi đến kéo hắn, tức giận nói: "Vô liêm sỉ dám đánh ngươi, nhìn ta đi giết hắn." (Ca tự tử ik)
Lâm Khiêm nâng tay lau vết máu ở khóe môi, trong đôi mắt lộ ra một tia lành lạnh, "Nga? Muốn đi báo thù cho ta?"
"Đó là tự nhiên, ta nhất định phải đem hắn đánh ngã mới được, huynh đệ của ta có thể để người khác đánh sao." Thời điểm Tần Ngọc nói chuyện khá lớn, trong lúc vô ý khẽ động khóe miệng, hắn mê mang sờ sờ miệng mình, đau đến hắn hítt một ngụm lãnh khí.
"Xuống tay cũng quá nặng đi." Tần Ngọc ở một bên nói thầm, vừa đi về phía bên cạnh, An Nhã không bị thương, nhưng trên đùi Tiểu Dật lại cắm một thanh trủy thủ.
Lam Ảnh Nguyệt lúc này đã minh bạch, những người này, chỉ sợ đều tự tàn sát nhau mà chết, nhưng mà sao lại nhiều người chết như vậy.
"Tiểu Dật, là ai làm ngươi bị thương, ta phải đi báo thù cho ngươi: " Tần Ngọc ngươi nói rất có khí thế, nhưng thanh âm lại hữu khí vô lực, thật sự là không có nửa điểm uy hiếp.
"Không cần." Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai người chật vật kia, mặt không biểu cảm rút trủy thủ ra, thuận tiện đi lấy mấy cánh cánh hoa ra vồ nát rồi bôi vào miệng vết thương.
Tần Ngọc đang muốn nói chuyện, Lâm Khiêm lại ngăn cản hắn, thanh âm lộ ra một ít khó hiểu: "Vừa mới rồi chúng ta tự tàn sát nhau."
Nghe Lâm Khiêm nói xong, Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, hắn nhìn nhìn trên người Lâm Khiêm nhiều miệng vết thương, tâm trầm xuống, đó là vết thương do bị tên bắn.
Mưa to không ngừng cọ rửa máu trên thân thể mấy người, thân thể mất độ ấm chợt có điểm lạnh, bọn họ vừa mới rồi là như thế nào, kém chút nữa đã giết đồng bọn.
Nhìn quanh bốn phía, sớm đã không còn bóng dáng người nọ.
"Mẫu thân, ngươi làm ta sợ muốn chết." Tiểu Long từ trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt chui ra, ngồi trên vai nàng, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, khóc vô cùng thê thảm, nó khóc càng lợi hại, mưa càng lớn.
An Nhã sợ tới mức há to miệng, nhìn con mèo nhỏ trước mặt, buồn bực chớp chớp mắt, tiểu miêu này lại biết nói chuyện? Hơn nữa, nàng vừa mới là nghe được nó gọi thần tượng là mẫu thân đi, An Nhã gian nan nuốt một nước miếng.
Hơn nữa, mấy người bọn họ giật mình là, mưa lớn như vậy, ngay cả một giọt nước cũng không thấy trên người tiểu miêu.
"Tiểu bạch si, mau đừng khóc." Thao Thiết thi hoàn pháp, nguyên khí không đủ, trong lúc nhất thời quên dùng tinh thần với Lam Ảnh Nguyệt khơi thông, mở miệng trực tiếp nói ra.
Nhất thời tóc gáy mấy người Tần Ngọc đứng thẳng, bọn họ lại nghe được thanh âm của một đứa trẻ, nơi nào có đứa nhỏ.
An Nhã khóc thất thanh, nàng không nghĩ đến nơi này khủng bố như vậy.
Lam Ảnh Nguyệt không nói gì trừng mắt nhìn Thao Thiết, rõ ràng vừa mới trải qua sự tình như vậy, hắn lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, mấy người Tần Ngọc lại nhìn không thấy hắn, không bị hù chết mới là lạ.
"Không phải sợ." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nhìn nhìn thần sắc khác nhau của mấy người, "Chúng nó là ma sủng của ta."
"Ma sủng? Hai ma sủng?" An Nhã giật mình há to miệng, một người cả đời chỉ có thể khế ước với một ma thú, thần tượng chẳng những có hai con, mà chúng lại có thể nói.
Thao Thiết voín không ký khế ước với Lam Ảnh Nguyệt, bất quá nó đã quyết định, chờ hắn trở lại thân thể, lập tức cùng nữ nhân này khế ước, nữ nhân này đuổi hắn cũng không đi.
Người khác chỉ có thể lấy khế ước với một ma sủng, nhưng Lam Ảnh Nguyệt bất đồng, nàng có tinh thần lực nghịch thiên, mấy con cũng là không có vấn đề.
"Thí nghiệm trình độ, không phải trình độ thật của ngươi đi." Lâm Khiêm trong lòng mặc dù khiếp sợ, nhưng tương bình tĩnh.
Lam Ảnh Nguyệt cũng không tính toán giấu giếm bọn họ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Đừng khóc." Lam Ảnh Nguyệt bất đắc dĩ nhu nhu nhu đầu Tiểu Long, Tiểu Long biết là không có việc gì, lập tức ngừng khóc, sau đó, vừa mới còn không ngừng mưa, nháy mắt ngừng.
Bất thình lình hết thảy, khiến mấy người trợn mắt há mồm, mưa cũng có thể thu phóng tự nhiên sao? Mấy người chuyển ánh mắt lên người Tiểu Long.
Trên mặt Tiểu Long vẫn còn hai giọt nước mắt, mê mang nhìn mấy người.
"Chúng ta đi nhầm vào Long Đàm Ảo Cảnh." Thao Thiết thở dài một hơi, lại nói: "Trước kia dùng mọi biện pháp cũng không thể vào, không nghĩ tới hôm nay lại không cần tốn nhiều sức đến vậy."
"Long đàm ảo cảnh?" Lam Ảnh Nguyệt nghi hoặc suy nghĩ một chút, bản thân có có một chút thông tin nào về nó.
Nhưng thời điểm mấy người Tần Ngọc nghe được, lại toàn bộ khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, ngay cả Lâm Khiêm luôn luôn ôn nhuận bình tĩnh cũng thay đổi, "Không nghĩ tới, long đàm ảo cảnh đúng là ở trong cấm địa Học Viện Hoàng Gia."
"Đây là địa phương nào?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.
"Trong truyền thuyết, bên trong long đàm ảo cảnh có thần lưu lại rất nhiều vật chí bảo, người gặp được có thể đạt thần thánh lực, còn có khả năng biến thành thần cấp cường giả, trong long đàm ảo cảnh có vô số trân bảo cùng bí tịch, tùy tiện lấy một vật về cũng khiến đại lục oanh động." Lâm Khiêm mị mị ánh mắt, lại nói: "Nhưng là căn bản không người nào tiến vào được trung tâm."
Mắt lạnh của Lam Ảnh Nguyệt liếc nhìn thi cốt chung quanh, thần giới lực lượng, cỡ nào cường đại mê hoặc, chỉ sợ những người này không tiếc sinh mệnh đi đến chỗ này.
"Không biết gì." Thao Thiết lạnh lùng mở miệng nói: "Người đứng đầu thần giới đã mất tích nhiều năm, nơi này chẳng qua chỉ là một cung điện của hắn mà thôi, người kia không ở, lại làm sao có thánh lực của thần."
Nghe ngữ khí của Thao Thiết, An Nhã buồn bực, đứa trẻ này sao lại hiểu biết về thần giới như vậy, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi mà thôi, ngữ khí nói chuyện cũng rất kiêu ngạo.
"Ngươi là ai?" An Nhã khoanh tay trước ngực nói: "Đừng giả thần giả quỷ, xuất hiện để tỷ tỷ ta nhìn xem."
Ngồi trên vai Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long đột nhiên mềm yếu mở miệng nói: "Hắn là quỷ."
Theo Tiểu Long, Thao Thiết trong suốt bay đi bay lại, không phải là quỷ sao.
"Ngươi câm miệng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.