Chương 46: Mất mặt trong học viện tái (tứ)
Vân Khinh Nhiễm Nhiễm
28/07/2018
Quanh thân Phượng Hoàng liệt hỏa trùng trùng, uy áp của thần thú lan tỏa từ xa mà đến, đôi cánh to lớn che hết ánh dương trên bầu trời, không
khí đều trở nên thập phần đè nén.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, rất nhiều người muốn nhìn thấy phong thái của Diệc Vương, nhưng uy áp từ thần thú lại khiến bọn họ khó chịu, ngay cả động tác đơn giản như ngẩng đầu cũng thập phần khó khăn, chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt khổng lồ cùng hỏa diễm thiêu đốt.
Đối với phương thức xuất xuất hiện này, Lam Ảnh Nguyệt vốn cự tuyệt, nàng vốn cũng không muốn tới trễ, chỉ là đến lúc đi lại tấn chức ngũ giai, chậm trễ thời gian.
Phượng Diệc nhìn nàng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt lưu quang chuyển động: "Nha đầu, mau đi đi."
"Ngươi không đi sao?" Lam Ảnh Nguyệt nói xong, ảo não cắn cắn môi, cứ như vậy đáp theo lời của hắn.
"Nha đầu không muốn ta rời đi, đương nhiên ta phải đi cùng." Phượng Diệc khẽ gập thắt lưng, đôi mắt tà mị chống lại cặp mắt to của Lam Ảnh Nguyệt, trong mắt nhu tình như nước, làm cho người ta say mê.
Thân mình Phượng Hoàng hơi hơi run lên một chút, chủ nhân của hắn biến thành bộ dạng này từ khi nào vậy, hắn chỉ ngủ say mấy tháng mà thôi, vì sao tỉnh lại chủ nhân không còn là chủ nhân nữa, chủ nhân như vậy quả thật rất đáng sợ.
Bởi vì thân mình Phượng Hoàng run lên, Lam Ảnh Nguyệt lập tức hồi phục lại tinh thần, trong mắt chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng vừa mới rồi, cư nhiên bị yêu nghiệt này mê hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Diệc một cái, thả người nhảy xuống.
Nhìn ánh mắt kia của nàng, Phượng Diệc sung sướng cười ra tiếng, tiếng cười kia lại khiến mồ hôi lạnh của mọi người chảy ròng ròng, đoán không ra tâm tư của Phượng Diệc.
Nhìn Lam Ảnh Nguyệt từ hỏa diễn nhảy xuống, mọi người phía dưới suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, thần thú của Diệc vương lại cho người khác cưỡi lên sao? Hơn nữa lại còn là nha đầu xấu xí như vậy.
Đủ loại ánh mắt nhìn Lam Ảnh.
Viện trưởng còn tưởng là Diệc vương đang định làm lễ, lại không nghĩ rằng, trong nháy mắt khi Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống, phượng hoàng nhanh chóng rời đi, tốc độ so vừa mới rồi còn nhanh hơn.
"Mấy con kiến hôi tới tìm ngươi ta đã xử lý hết cả rồi, hảo ngoạn đi." Lam Ảnh Nguyệt vừa đi, bên tai lại truyền đến thanh âm yêu nghiệt của hắn, Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, một tháng tu luyện vừa rồi nàng cũng không thấy ai đến tìm nàng.
Uy áp tán đi, mọi người thở nhẹ ra một hơi, sớm đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng áo, sắc mặt thái tử xanh mét, chén trà trong tay nhanh chóng bị bể nát.
Lam Ảnh Nguyệt ở giữa những ánh mắt của mọi người, thản nhiên đi về phía hòm rút thăm, cầm lấy một tờ giấy bên trong, nhìn cũng không thèm nhìn hướng mấy người Tần Ngọc đi qua.
Vừa mới rồi bọn họ còn dám nói Lam Ảnh Nguyệt, hiện tại đánh chết bọn họ cũng không dám, đó là ai vậy, đó là người Diệc vương tự mình đưa tới, bọn họ còn chưa muốn chết.
Trận đấu bắt đầu từ tứ luân, đến xa luân chiến, lưu đến cuối cùng phân thắng lợi.
Trận tỷ thí đầu tiên đối đầu với Lam Ảnh Nguyệt là một tiểu cô nương tam giai, Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đi lên lôi đài, kia cô nương kia lại bùm một cái quỳ xuống dưới đất, giơ tay đầu hàng.
Nguyên bản rất nhiều muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Lam Ảnh Nguyệt, đều cảm thấy thập phần thất vọng, dù sao bọn họ đối với thực lực Lam Ảnh Nguyệt thập phần hiếu kỳ.
Khiến Lam Ảnh Nguyệt buồn bực chính là, không chỉ trận thứ nhất mà trận thứ hai, thứ ba người tham gia thi đấu đều giơ tay đầu hàng, người vây xem đứng ngồi không yên.
Nếu nói trận đầu tiên thiếu nữ kia đầu hàng vì đánh không lại, nhưng mà hai trận sau đối thủ cũng là tứ giai, như vậy sao dễ dàng bỏ cuộc được nhất định sau lưng có vấn đề.
Sau khi đối thủ thứ tư đầu hàng Lam Ảnh Nguyệt xong, âm thanh nghị luận của mọi người bắt đầu to dần lên, một người nói: "Chuyện này khẳng định đằng sau có người chống lưng, dù cho mọi người có đồn đãi Lam Dật này có bao nhiêu lợi hại, nhưng người nào thấy nàng động thủ bao giờ, khẳng định là Diệc Vương điện hạ đã mua chuộc trọng tài."
Một người nghe vậy nhỏ giọng nói: "Diệc Vương điện hạ không thèm làm cái hành động này đâu, chắc là nàng dùng tiền của mình để mua chuộc."
"Tiền của nàng?" Một người khinh thường nói: "Ngươi nhìn lại nàng xem có thể có bao nhiêu phân lượng, khẳng định là dùng thủ đoạn đê tiện không biết liêm sỉ."
Thanh âm mọi người thảo luận ngày một to, Lam Ảnh Nguyệt lại giống như không chịu một tí ảnh hưởng nào, An Nhã thật sự chịu không nổi, lớn tiếng nói: "Có bản lĩnh thì khiêu chiến đi, không dám cút."
Những người đó lập tức giải tán, nhưng những lời đồn đại vẫn bay điên cuồng.
Kết thúc ngày đầu diễn ra trận đấu, mấy người không nghi ngờ tiến nhập tốp một trăm, thời điểm rời đi, An Nhã tức giận bất bình cùng mấy người Tần Ngọc oán giận.
Lam Ảnh Nguyệt vẫn như trước không có một chút biểu cảm, thi thoảng lại thuận mao cho tiểu long.
"Thần tượng, người cứ như vậy buông tha bọn họ sao?" An Nhã buồn bực cực kỳ, lời đồn đại rất khó nghe, lại còn nói thần tượng thông đồng với trọng tài, không nghĩ xem trọng tài đã năm mươi mấy tuổi rồi, cũng bằng tuổi gia gia bọn họ rồi, càng nghĩ càng giận.
Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn An Nhã thở phì phì khuôn mặt tươi cười, cười nói: "Ngươi cảm thấy, ta là thiện lương như vậy sao?"
An Nhã ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ kết cục khi trêu chọc nàng, cấp tốc lắc lắc đầu.
"Ngày mai, các ngươi cứ từ từ xem." Lam Ảnh Nguyệt lưu lại một câu, ôm Tiểu Long trở về ký túc xá.
Ánh mắt Tần Ngọc nở nụ cười, duỗi duỗi thắt lưng nói: "Cứ từ từ xem diễn."
Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết phá lệ rất tốt, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đi đến sân đấu, mọi người căn bản đã đông đủ cả, Lam Nguyệt Ngôn nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đi lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Gan quả thật rất lớn, cư nhiên lại để cho mọi người phải đợi ngươi."
Lam Ảnh Nguyệt không để ý đến Lam Nguyệt Ngôn, ngược lại có lễ phép hướng trọng tài dò hỏi: "Xin hỏi ta đến muộn không?"
Trọng tài sửng sốt, bình tĩnh đáp: "Còn chưa bắt đầu rút thăm."
Lam Nguyệt Ngôn nhìn Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp bỏ qua mình, không nhịn được nữa, cứ nghĩ đến hôm qua Diệc vương còn tự mình đưa nàng đến, không kìm nén được cơn giận dữ, mở miệng nói: "Lam Dật, ngươi là nữ nhân không biết vô liêm sỉ, cũng chỉ biết câu dẫn nam nhân."
Vào lúc này Tiểu Long vẫn đang an an ổn ổn trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên mạnh mẽ nhảy khỏi vai Lam Ảnh Nguyệt, nâng lên móng vuốt béo múp míp đầy lông về phía gương mặt của Lam Nguyệt Ngôn.
Sự việc bất thình lình này khiến An Nhã xém chút bật cười, bởi vì Tiểu Long hiện tại không khác gì một con mèo nhỏ, mặc cho ai nhìn đến con mèo nhỏ đi tát người, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy buồn cười đi.
Hơn nữa trước mắt mọi người, Tiểu Long cũng chỉ là một ma thú cấp thấp, thật sự không có một chút lực sát thương nào, nhìn thấy ma thú của Lam Ảnh Nguyệt chỉ là một ma thú cấp thấp, những người ở đây đều tỏ ra khinh thường, có ma sủng như vậy, chủ nhân có năng lực mạnh thế nào?.
"A!" Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, mọi người nhìn lại, bị tình cảnh trước mắt làm cho đổ một tầng mồ hôi lạnh, một thiếu nữ nhát gan còn hét ra tiếng.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp, rất nhiều người muốn nhìn thấy phong thái của Diệc Vương, nhưng uy áp từ thần thú lại khiến bọn họ khó chịu, ngay cả động tác đơn giản như ngẩng đầu cũng thập phần khó khăn, chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt khổng lồ cùng hỏa diễm thiêu đốt.
Đối với phương thức xuất xuất hiện này, Lam Ảnh Nguyệt vốn cự tuyệt, nàng vốn cũng không muốn tới trễ, chỉ là đến lúc đi lại tấn chức ngũ giai, chậm trễ thời gian.
Phượng Diệc nhìn nàng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt lưu quang chuyển động: "Nha đầu, mau đi đi."
"Ngươi không đi sao?" Lam Ảnh Nguyệt nói xong, ảo não cắn cắn môi, cứ như vậy đáp theo lời của hắn.
"Nha đầu không muốn ta rời đi, đương nhiên ta phải đi cùng." Phượng Diệc khẽ gập thắt lưng, đôi mắt tà mị chống lại cặp mắt to của Lam Ảnh Nguyệt, trong mắt nhu tình như nước, làm cho người ta say mê.
Thân mình Phượng Hoàng hơi hơi run lên một chút, chủ nhân của hắn biến thành bộ dạng này từ khi nào vậy, hắn chỉ ngủ say mấy tháng mà thôi, vì sao tỉnh lại chủ nhân không còn là chủ nhân nữa, chủ nhân như vậy quả thật rất đáng sợ.
Bởi vì thân mình Phượng Hoàng run lên, Lam Ảnh Nguyệt lập tức hồi phục lại tinh thần, trong mắt chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nàng vừa mới rồi, cư nhiên bị yêu nghiệt này mê hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Diệc một cái, thả người nhảy xuống.
Nhìn ánh mắt kia của nàng, Phượng Diệc sung sướng cười ra tiếng, tiếng cười kia lại khiến mồ hôi lạnh của mọi người chảy ròng ròng, đoán không ra tâm tư của Phượng Diệc.
Nhìn Lam Ảnh Nguyệt từ hỏa diễn nhảy xuống, mọi người phía dưới suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, thần thú của Diệc vương lại cho người khác cưỡi lên sao? Hơn nữa lại còn là nha đầu xấu xí như vậy.
Đủ loại ánh mắt nhìn Lam Ảnh.
Viện trưởng còn tưởng là Diệc vương đang định làm lễ, lại không nghĩ rằng, trong nháy mắt khi Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống, phượng hoàng nhanh chóng rời đi, tốc độ so vừa mới rồi còn nhanh hơn.
"Mấy con kiến hôi tới tìm ngươi ta đã xử lý hết cả rồi, hảo ngoạn đi." Lam Ảnh Nguyệt vừa đi, bên tai lại truyền đến thanh âm yêu nghiệt của hắn, Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, một tháng tu luyện vừa rồi nàng cũng không thấy ai đến tìm nàng.
Uy áp tán đi, mọi người thở nhẹ ra một hơi, sớm đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng áo, sắc mặt thái tử xanh mét, chén trà trong tay nhanh chóng bị bể nát.
Lam Ảnh Nguyệt ở giữa những ánh mắt của mọi người, thản nhiên đi về phía hòm rút thăm, cầm lấy một tờ giấy bên trong, nhìn cũng không thèm nhìn hướng mấy người Tần Ngọc đi qua.
Vừa mới rồi bọn họ còn dám nói Lam Ảnh Nguyệt, hiện tại đánh chết bọn họ cũng không dám, đó là ai vậy, đó là người Diệc vương tự mình đưa tới, bọn họ còn chưa muốn chết.
Trận đấu bắt đầu từ tứ luân, đến xa luân chiến, lưu đến cuối cùng phân thắng lợi.
Trận tỷ thí đầu tiên đối đầu với Lam Ảnh Nguyệt là một tiểu cô nương tam giai, Lam Ảnh Nguyệt vừa mới đi lên lôi đài, kia cô nương kia lại bùm một cái quỳ xuống dưới đất, giơ tay đầu hàng.
Nguyên bản rất nhiều muốn nhìn thấy thực lực chân chính của Lam Ảnh Nguyệt, đều cảm thấy thập phần thất vọng, dù sao bọn họ đối với thực lực Lam Ảnh Nguyệt thập phần hiếu kỳ.
Khiến Lam Ảnh Nguyệt buồn bực chính là, không chỉ trận thứ nhất mà trận thứ hai, thứ ba người tham gia thi đấu đều giơ tay đầu hàng, người vây xem đứng ngồi không yên.
Nếu nói trận đầu tiên thiếu nữ kia đầu hàng vì đánh không lại, nhưng mà hai trận sau đối thủ cũng là tứ giai, như vậy sao dễ dàng bỏ cuộc được nhất định sau lưng có vấn đề.
Sau khi đối thủ thứ tư đầu hàng Lam Ảnh Nguyệt xong, âm thanh nghị luận của mọi người bắt đầu to dần lên, một người nói: "Chuyện này khẳng định đằng sau có người chống lưng, dù cho mọi người có đồn đãi Lam Dật này có bao nhiêu lợi hại, nhưng người nào thấy nàng động thủ bao giờ, khẳng định là Diệc Vương điện hạ đã mua chuộc trọng tài."
Một người nghe vậy nhỏ giọng nói: "Diệc Vương điện hạ không thèm làm cái hành động này đâu, chắc là nàng dùng tiền của mình để mua chuộc."
"Tiền của nàng?" Một người khinh thường nói: "Ngươi nhìn lại nàng xem có thể có bao nhiêu phân lượng, khẳng định là dùng thủ đoạn đê tiện không biết liêm sỉ."
Thanh âm mọi người thảo luận ngày một to, Lam Ảnh Nguyệt lại giống như không chịu một tí ảnh hưởng nào, An Nhã thật sự chịu không nổi, lớn tiếng nói: "Có bản lĩnh thì khiêu chiến đi, không dám cút."
Những người đó lập tức giải tán, nhưng những lời đồn đại vẫn bay điên cuồng.
Kết thúc ngày đầu diễn ra trận đấu, mấy người không nghi ngờ tiến nhập tốp một trăm, thời điểm rời đi, An Nhã tức giận bất bình cùng mấy người Tần Ngọc oán giận.
Lam Ảnh Nguyệt vẫn như trước không có một chút biểu cảm, thi thoảng lại thuận mao cho tiểu long.
"Thần tượng, người cứ như vậy buông tha bọn họ sao?" An Nhã buồn bực cực kỳ, lời đồn đại rất khó nghe, lại còn nói thần tượng thông đồng với trọng tài, không nghĩ xem trọng tài đã năm mươi mấy tuổi rồi, cũng bằng tuổi gia gia bọn họ rồi, càng nghĩ càng giận.
Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn An Nhã thở phì phì khuôn mặt tươi cười, cười nói: "Ngươi cảm thấy, ta là thiện lương như vậy sao?"
An Nhã ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ kết cục khi trêu chọc nàng, cấp tốc lắc lắc đầu.
"Ngày mai, các ngươi cứ từ từ xem." Lam Ảnh Nguyệt lưu lại một câu, ôm Tiểu Long trở về ký túc xá.
Ánh mắt Tần Ngọc nở nụ cười, duỗi duỗi thắt lưng nói: "Cứ từ từ xem diễn."
Sáng sớm ngày thứ hai, thời tiết phá lệ rất tốt, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đi đến sân đấu, mọi người căn bản đã đông đủ cả, Lam Nguyệt Ngôn nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đi lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Gan quả thật rất lớn, cư nhiên lại để cho mọi người phải đợi ngươi."
Lam Ảnh Nguyệt không để ý đến Lam Nguyệt Ngôn, ngược lại có lễ phép hướng trọng tài dò hỏi: "Xin hỏi ta đến muộn không?"
Trọng tài sửng sốt, bình tĩnh đáp: "Còn chưa bắt đầu rút thăm."
Lam Nguyệt Ngôn nhìn Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp bỏ qua mình, không nhịn được nữa, cứ nghĩ đến hôm qua Diệc vương còn tự mình đưa nàng đến, không kìm nén được cơn giận dữ, mở miệng nói: "Lam Dật, ngươi là nữ nhân không biết vô liêm sỉ, cũng chỉ biết câu dẫn nam nhân."
Vào lúc này Tiểu Long vẫn đang an an ổn ổn trong lòng Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên mạnh mẽ nhảy khỏi vai Lam Ảnh Nguyệt, nâng lên móng vuốt béo múp míp đầy lông về phía gương mặt của Lam Nguyệt Ngôn.
Sự việc bất thình lình này khiến An Nhã xém chút bật cười, bởi vì Tiểu Long hiện tại không khác gì một con mèo nhỏ, mặc cho ai nhìn đến con mèo nhỏ đi tát người, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy buồn cười đi.
Hơn nữa trước mắt mọi người, Tiểu Long cũng chỉ là một ma thú cấp thấp, thật sự không có một chút lực sát thương nào, nhìn thấy ma thú của Lam Ảnh Nguyệt chỉ là một ma thú cấp thấp, những người ở đây đều tỏ ra khinh thường, có ma sủng như vậy, chủ nhân có năng lực mạnh thế nào?.
"A!" Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, mọi người nhìn lại, bị tình cảnh trước mắt làm cho đổ một tầng mồ hôi lạnh, một thiếu nữ nhát gan còn hét ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.