Chương 6: Đêm khuya hung linh
Ngô Tiếu Tiếu
22/07/2016
Dung Trăn liếc mắt
nhìn ánh trăng bên ngoài một cái, tuy đang là đêm tối, nhưng bởi vì được tuyết trắng bao phủ, ban đêm lại sáng ngời giống như ban ngày vậy, cảnh đêm như vậy, thật sự rất thích hợp để rời đi a, nàng không dám trì
hoãn, động tác gọn gàng tìm chiếc tủ quần áo được làm bằng gỗ lim có
trạm trổ hoa văn, tìm kiếm một bộ cẩm bào màu trắng thêu hoa văn hình
con mãng xà màu nước biển, nguyên nhân chính bởi vì tuyết màu trắng, cho nên mặc quần áo màu trắng, sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện, cùng cảnh tuyết hòa hợp làm một thể, rất có lợi cho việc lẩn trốn.
Y phục mặc chỉnh tề, sau khi thu thập tốt, nàng đi thẳng đến cửa sổ trong tẩm cung, trước cửa có Trịnh Đồng dẫn theo thái giám canh gác, nàng chỉ có thể từ cửa sổ lặng lẽ rời đi.
Bất quá đợi khi Dung Trăn một cước bước ra ngoài cửa sổ, khi thân mình nửa ngồi trên ngưỡng cửa sổ, nàng mới nhớ tới một sự việc trọng yếu, trước mắt nàng rất cần bạc, chi phí ăn mặc đều cần đến bạc, gây dựng sự nghiệp cũng cần đến bạc, cho nên nàng không thể hai tay trống không đi khỏi phủ Thái tử a, trong tẩm cung này có khi toàn là thứ tốt, nàng mang đi một ít vẫn tốt hơn là không mang đi thứ gì, đến lúc đó vừa bán có thể lấy đó làm vốn để gây dựng sự nghiệp.
Tuy rằng Dung Trăn rất muốn mang ngân phiếu linh tinh gì đó, nhưng chìa khóa ngân khố trong Đông cung phủ Thái tử nằm trong tay của Trịnh Đồng, nàng tự nhiên không thể chạy đến tìm Trịnh Đồng nói muốn chìa khóa trong tay hắn, kia nàng còn có thể thuận lợi rời đi sao? Cho nên tốt nhất vẫn là mang đi một ít đồ quý giá gì đó rời đi.
Dung Trăn nhanh chóng lấy ra một khối vải hoa, động tác gọn gàng đóng gói một số đồ vật nhỏ có giá trị ở trong tẩm cung, thuận tay còn lấy một cái bình rượu bằng ngọc xanh biếc trạm khắc đồ án điêu long vân sau đó nhét vào trong bọc quần áo, trong bình rượu rượu còn một nửa, nàng cũng bất chấp rượu bị đổ, tốc độ nhanh chóng mang theo bọc quần áo khối lượng không nhẹ thẳng bên ngoài tẩm cung mà đi.
Dung Trăn tuy không biết võ công, nhưng chuyện trèo qua một cái cửa sổ hay leo qua một cái tường sẽ không làm khó được nàng, cho nên nàng một chút cũng không lo lắng không thoát ra được Đông cung phủ Thái tử.
Trong bóng đêm, toàn bộ Đông cung phủ Thái tử chìm trong một mảnh yên tĩnh, trên hành lang đèn lồng tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khẽ chiếu rọi trên nền tuyết trắng, tựa như ảo như mộng, trong phủ Thái tử trừ bỏ cung nữ cùng thái giám đang trực ra, những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, ai cũng không có chú ý tới trong bóng đêm, một đạo bóng dáng giống như u linh đi thẳng đến bức tường cao sườn phía Tây Bắc của phủ Thái tử, nơi này là Hoán tẩy viện của phủ Thái tử, phòng hạ nhân, phòng bếp to như vậy, lúc này đêm đã khuya, căn bản không có người nào, cho nên đây chính là điều kiện thuận lợi để giúp Dung Trăn.
Trong lòng nàng mừng rỡ, động tác nhanh chóng đi thẳng đến sườn phía tây của bức tường phủ Thái tử, chạy vội tới phía dưới của bức tường, nàng khoa tay múa chân ước lượng độ cao của bức tường một chút, lại đánh giá một chút thân thủ của mình, cuối cùng tay chân cùng sử dụng, rốt cục trèo lên trên bức tường, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu liếc mắt một cái rường cột chạm trổ phủ Thái tử, nàng cũng không lưu luyến một phủ Thái tử vinh hoa phú quý, nàng tin tưởng dựa vào năng lực của chính mình nàng có thể tạo ra một mảnh trời riêng.
Dung Trăn thở một hơi thật dài, thân mình vừa động muốn nhảy xuống, từ nay về sau trời cao biển rộng ta có thể sải cánh chim bay.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhảy xuống, đột nhiên cảm nhận được bên trong bóng tối, một cỗ khí tức cường đại xơ xác tiêu điều trong màn đêm đang đi tới, trong chớp mắt đánh úp lại toàn bộ không gian quanh nàng, không khí giống như bị đông cứng, khiến người ta dù muốn thở mạnh cũng không dám.
Dung Trăn kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường thật dài cuối con phố bên ngoài phủ Thái tử kia, bên trong màn sương mù mờ nhạt, có một cỗ nhuyễn kiệu xuyên qua màn sương mà đi, đó là cỗ nhuyễn kiệu màu xanh đậm bốn phía được che bằng lụa mỏng, nhuyễn kiệu bốn người khiêng kia rèm che được thêu đầy hoa mạn châu sa màu xanh, toàn bộ nhuyễn kiệu đều được bao phủ trong màu lam của đóa hoa ấy, lộ ra một cỗ biến hoá kỳ lạ nói không nên lời.
Yêu mĩ, xa hoa, u ám, mê ly.
Trước kiệu, hai nam tử một người hắc y một người bạch y, giống như hai sứ giả câu hồn Hắc Bạch Vô Thường, một hàng sáu người chân không chạm đất, người người ở giữa không trung lướt qua, màn lụa mỏng màu lam ở giữa không trung bay lên, hình thành một đạo màu lam như sóng biển.
Cỗ nhuyễn kiệu kia rõ ràng đi rất chậm, giống như chậm rãi mà đi, vừa bình vừa ổn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt liền lướt đến trước con đường cách Dung Trăn không xa.
Dung Trăn cau mày phán đoán, đây là trình diễn cái gì a, đêm khuya hung linh, hay là đêm khuya u linh.
Bất quá trong lòng nàng biết rõ, thân thủ của những người này cực kỳ lợi hại, cho nên nàng không cần đi trêu chọc yêu ma quỷ quái gì đó a, nghĩ vậy, Dung Trăn không nhúc nhích nằm im trên bức tường nhăn cách Đông cung phủ Thái tử với bên ngoài, chậm rãi đợi những người này rời đi.
Những người đó giống như hiểu được sự chờ đợi của nàng trong nháy mắt nhẹ nhàng đi qua, không có lấy nửa phần dừng lại, nhìn thấy những người này rời đi, Dung Trăn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nhảy xuống đầu tường rời khỏi Đông cung phủ Thái tử. Nhưng một hơi của nàng còn chưa có hoàn toàn rơi xuống, cỗ kiệu đã đi xa được hơn mười thước kia, đột nhiên ngừng lại, một đạo âm thanh tà mị thâm trầm chậm rãi vang lên ở trong bóng tối:
“Lui lại.”
Cỗ kiệu màu lam lui lại về phía sau, trong chớp mắt đứng đúng vị trí thẳng bức tường Dung Trăn đang ngồi, mà lúc này Dung Trăn vừa lúc một chân bên trong một chân bên ngoài, cả người ngồi trên tường cao, cứ như vậy kinh sợ nhìn nhuyễn kiệu màu lam đang ngừng lại ở bên ngoài tường cao.
Không gió nhưng màn lụa mỏng được từ từ vén lên, bên trong nhuyễn kiệu một đại yêu nghiệt tà mị lười nhác tuyệt sắc hơi nghiêng người ngả ra sau, hàng mi cong dài, một đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa tràn đầy sóng ngầm mãnh liệt, đôi mắt kia thâm thúy sáng ngời giống như ẩn chứa một lực hút nam châm cực lớn, lóe ra ánh sáng làm người ta tê dại, chỉ là một ánh mắt, lại làm cho người ta tim đập gia tốc, không dám nhìn thẳng, cố tình khóe môi người này còn khêu gợi tựa tiếu phi tiếu, tươi cười kia càng thêm câu hồn đoạt phách, hủy thiên diệt địa.
Mặc dù hắn tà mị lười nhác, nhưng Dung Trăn liếc mắt một cái liền nhìn ra người này rất bí hiểm, giữ kín như bưng, người này tuyệt đối là một nhân vật lợi hại không phải kẻ bình thường, người như vậy tốt nhất là không nên trêu chọc.
Đồng thời nàng cũng nhận ra người ở bên trong nhuyễn kiệu này là ai, Vương gia Vinh thân vương phủ trẻ tuổi nhất Đại Lịch, Vương thúc trên danh nghĩa của nàng.
Nam nhân này làm sao có thể bám sống bám chết đi theo con đường qua phủ Thái tử a, mâu quang Dung Trăn u ám, ở trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngồi ở trên đầu tường ngắm trăng, tao nhã thong dong.
Vinh thân vương gia ngồi bên trong nhuyễn kiệu, hàng mi dài khẽ khiêu, mâu quang u ám càng thêm thâm thúy, trong mắt ẩn dấu một chút lãnh lệ, thanh âm u ám lần nữa vang lên.
“Điện hạ thật sự là thật có nhã hứng, nửa đêm không ngủ, ngồi trên tường cao để ngắm trăng, quả nhiên là không giống với người thường, không mệt cho Thái tử Đông cung của Đại Lịch chúng ta.”
Lời này không phải không có châm chọc đùa cợt, đơn giản mà nói Dung Trăn lo sợ không đâu thôi.
Dung Trăn biết rõ dụng ý trong lời nói của hắn, bất quá nàng lười đấu cùng hắn, hiện tại nàng thầm nghĩ người này đi sớm một chút, để nàng còn sớm rời đi.
“Đâu có, bản cung chẳng qua là tâm tình tích tụ, ngắm trăng coi như để giải tỏa phiền muộn nho nhỏ trong lòng thôi, làm sao so được với nhã hứng của Vương thúc, hơn nửa đêm còn trình diễn hung linh ở trên đường, Vương thúc ra tay quả nhiên không giống người thường a, Đại Lịch ta có thể vật rơi trên đường không ai nhặt, đêm không cần đóng cửa, tất cả đều là nhờ công lao của Vương thúc a, Dung Trăn xin thụ giáo.”
Vinh thân vương gia Dung Lẫm mâu quang đột nhiên thâm trầm u ám, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn Dung Trăn chằm chằm.
Trên mặt Dung Trăn lâm vào vẻ sầu tư, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bi tráng ngâm nói:
“Sổ chi kim cúc đối phù dung.
Thưa thớt đêm lo lắng.
Không biết có bao nhiêu u oán, cùng lệ khóc đông phong.
Nhân tán sau, nguyệt minh trung.
Tạ nương sầu nằm, phan làm nhàn miên, chuyện cũ gì cùng.”
oimeoi....hình như là thơ hay sao ý thôi thứ lỗi ta vô năng cái này giữ nguyên nhé bác nào ghé qua có dịch được thì nhớ méc ta để ta sửa lại chứ thơ Trung k pít ta pó tay
Nàng một bên ngâm một bên thu chân qua tường bên này, ý tứ rất rõ ràng, nàng tâm tình tích tụ, muốn ngắm trăng sau đó mới tính hồi cung, Vinh thân vương gia Dung Lẫm ngồi bên trong nhuyễn kiệu, nghĩ đến chuyện xảy ra ở Bảo Khố Chi Lâm hôm nay, tuy Dung Trăn không có học cẩu kêu, nhưng toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Thái tử điện hạ đánh cược thua Tần vương thế tử, chuyện muốn học cẩu kêu, hắn hiện tại là trò cười của toàn bộ kinh thành.
Tâm tình hắn tích tụ đúng là không thể tránh được, cho nên Vinh thân vương gia không tính so đo cùng Dung Trăn, tay thon dài như ngọc chậm rãi vươn ra, từ từ buông màn lụa mỏng che nhuyễn kiệu xuống, thanh âm u ám sâu kín vang lên:
“Đi.”
Nhuyễn kiệu lại lần nữa được nâng lên, lướt qua mà đi, Dung Trăn ngồi trên tường rào đang chuẩn bị nhảy xuống thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng sắc mặt nàng như thường, thần thái thong dong, nhưng chỉ có nàng mới biết, vừa rồi nàng đúng là kinh hãi ra nguyên một thân mồ hôi lạnh, uy áp của người này quá cường đại, áp bách nàng thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.
Mắt thấy nhuyễn kiệu bên ngoài lập tức rời đi, Dung Trăn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng quay thân mình, vung gánh nặng trên tay xuống muốn nhảy xuống khỏi tường cao, không nghĩ tới nàng vừa mới chuyển thân mình còn chưa có nhảy xuống, liền nghe thấy trong không khí một cỗ hương vị thảo mộc nồng đậm, tràn ngập quang quẩn ở bên người, bên tai còn vang lên thanh âm u ám hơi thở như lan mê ly:
“Điện hạ tính toán muốn đi đâu hả?”
Y phục mặc chỉnh tề, sau khi thu thập tốt, nàng đi thẳng đến cửa sổ trong tẩm cung, trước cửa có Trịnh Đồng dẫn theo thái giám canh gác, nàng chỉ có thể từ cửa sổ lặng lẽ rời đi.
Bất quá đợi khi Dung Trăn một cước bước ra ngoài cửa sổ, khi thân mình nửa ngồi trên ngưỡng cửa sổ, nàng mới nhớ tới một sự việc trọng yếu, trước mắt nàng rất cần bạc, chi phí ăn mặc đều cần đến bạc, gây dựng sự nghiệp cũng cần đến bạc, cho nên nàng không thể hai tay trống không đi khỏi phủ Thái tử a, trong tẩm cung này có khi toàn là thứ tốt, nàng mang đi một ít vẫn tốt hơn là không mang đi thứ gì, đến lúc đó vừa bán có thể lấy đó làm vốn để gây dựng sự nghiệp.
Tuy rằng Dung Trăn rất muốn mang ngân phiếu linh tinh gì đó, nhưng chìa khóa ngân khố trong Đông cung phủ Thái tử nằm trong tay của Trịnh Đồng, nàng tự nhiên không thể chạy đến tìm Trịnh Đồng nói muốn chìa khóa trong tay hắn, kia nàng còn có thể thuận lợi rời đi sao? Cho nên tốt nhất vẫn là mang đi một ít đồ quý giá gì đó rời đi.
Dung Trăn nhanh chóng lấy ra một khối vải hoa, động tác gọn gàng đóng gói một số đồ vật nhỏ có giá trị ở trong tẩm cung, thuận tay còn lấy một cái bình rượu bằng ngọc xanh biếc trạm khắc đồ án điêu long vân sau đó nhét vào trong bọc quần áo, trong bình rượu rượu còn một nửa, nàng cũng bất chấp rượu bị đổ, tốc độ nhanh chóng mang theo bọc quần áo khối lượng không nhẹ thẳng bên ngoài tẩm cung mà đi.
Dung Trăn tuy không biết võ công, nhưng chuyện trèo qua một cái cửa sổ hay leo qua một cái tường sẽ không làm khó được nàng, cho nên nàng một chút cũng không lo lắng không thoát ra được Đông cung phủ Thái tử.
Trong bóng đêm, toàn bộ Đông cung phủ Thái tử chìm trong một mảnh yên tĩnh, trên hành lang đèn lồng tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khẽ chiếu rọi trên nền tuyết trắng, tựa như ảo như mộng, trong phủ Thái tử trừ bỏ cung nữ cùng thái giám đang trực ra, những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, ai cũng không có chú ý tới trong bóng đêm, một đạo bóng dáng giống như u linh đi thẳng đến bức tường cao sườn phía Tây Bắc của phủ Thái tử, nơi này là Hoán tẩy viện của phủ Thái tử, phòng hạ nhân, phòng bếp to như vậy, lúc này đêm đã khuya, căn bản không có người nào, cho nên đây chính là điều kiện thuận lợi để giúp Dung Trăn.
Trong lòng nàng mừng rỡ, động tác nhanh chóng đi thẳng đến sườn phía tây của bức tường phủ Thái tử, chạy vội tới phía dưới của bức tường, nàng khoa tay múa chân ước lượng độ cao của bức tường một chút, lại đánh giá một chút thân thủ của mình, cuối cùng tay chân cùng sử dụng, rốt cục trèo lên trên bức tường, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu liếc mắt một cái rường cột chạm trổ phủ Thái tử, nàng cũng không lưu luyến một phủ Thái tử vinh hoa phú quý, nàng tin tưởng dựa vào năng lực của chính mình nàng có thể tạo ra một mảnh trời riêng.
Dung Trăn thở một hơi thật dài, thân mình vừa động muốn nhảy xuống, từ nay về sau trời cao biển rộng ta có thể sải cánh chim bay.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhảy xuống, đột nhiên cảm nhận được bên trong bóng tối, một cỗ khí tức cường đại xơ xác tiêu điều trong màn đêm đang đi tới, trong chớp mắt đánh úp lại toàn bộ không gian quanh nàng, không khí giống như bị đông cứng, khiến người ta dù muốn thở mạnh cũng không dám.
Dung Trăn kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường thật dài cuối con phố bên ngoài phủ Thái tử kia, bên trong màn sương mù mờ nhạt, có một cỗ nhuyễn kiệu xuyên qua màn sương mà đi, đó là cỗ nhuyễn kiệu màu xanh đậm bốn phía được che bằng lụa mỏng, nhuyễn kiệu bốn người khiêng kia rèm che được thêu đầy hoa mạn châu sa màu xanh, toàn bộ nhuyễn kiệu đều được bao phủ trong màu lam của đóa hoa ấy, lộ ra một cỗ biến hoá kỳ lạ nói không nên lời.
Yêu mĩ, xa hoa, u ám, mê ly.
Trước kiệu, hai nam tử một người hắc y một người bạch y, giống như hai sứ giả câu hồn Hắc Bạch Vô Thường, một hàng sáu người chân không chạm đất, người người ở giữa không trung lướt qua, màn lụa mỏng màu lam ở giữa không trung bay lên, hình thành một đạo màu lam như sóng biển.
Cỗ nhuyễn kiệu kia rõ ràng đi rất chậm, giống như chậm rãi mà đi, vừa bình vừa ổn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong chớp mắt liền lướt đến trước con đường cách Dung Trăn không xa.
Dung Trăn cau mày phán đoán, đây là trình diễn cái gì a, đêm khuya hung linh, hay là đêm khuya u linh.
Bất quá trong lòng nàng biết rõ, thân thủ của những người này cực kỳ lợi hại, cho nên nàng không cần đi trêu chọc yêu ma quỷ quái gì đó a, nghĩ vậy, Dung Trăn không nhúc nhích nằm im trên bức tường nhăn cách Đông cung phủ Thái tử với bên ngoài, chậm rãi đợi những người này rời đi.
Những người đó giống như hiểu được sự chờ đợi của nàng trong nháy mắt nhẹ nhàng đi qua, không có lấy nửa phần dừng lại, nhìn thấy những người này rời đi, Dung Trăn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nhảy xuống đầu tường rời khỏi Đông cung phủ Thái tử. Nhưng một hơi của nàng còn chưa có hoàn toàn rơi xuống, cỗ kiệu đã đi xa được hơn mười thước kia, đột nhiên ngừng lại, một đạo âm thanh tà mị thâm trầm chậm rãi vang lên ở trong bóng tối:
“Lui lại.”
Cỗ kiệu màu lam lui lại về phía sau, trong chớp mắt đứng đúng vị trí thẳng bức tường Dung Trăn đang ngồi, mà lúc này Dung Trăn vừa lúc một chân bên trong một chân bên ngoài, cả người ngồi trên tường cao, cứ như vậy kinh sợ nhìn nhuyễn kiệu màu lam đang ngừng lại ở bên ngoài tường cao.
Không gió nhưng màn lụa mỏng được từ từ vén lên, bên trong nhuyễn kiệu một đại yêu nghiệt tà mị lười nhác tuyệt sắc hơi nghiêng người ngả ra sau, hàng mi cong dài, một đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa tràn đầy sóng ngầm mãnh liệt, đôi mắt kia thâm thúy sáng ngời giống như ẩn chứa một lực hút nam châm cực lớn, lóe ra ánh sáng làm người ta tê dại, chỉ là một ánh mắt, lại làm cho người ta tim đập gia tốc, không dám nhìn thẳng, cố tình khóe môi người này còn khêu gợi tựa tiếu phi tiếu, tươi cười kia càng thêm câu hồn đoạt phách, hủy thiên diệt địa.
Mặc dù hắn tà mị lười nhác, nhưng Dung Trăn liếc mắt một cái liền nhìn ra người này rất bí hiểm, giữ kín như bưng, người này tuyệt đối là một nhân vật lợi hại không phải kẻ bình thường, người như vậy tốt nhất là không nên trêu chọc.
Đồng thời nàng cũng nhận ra người ở bên trong nhuyễn kiệu này là ai, Vương gia Vinh thân vương phủ trẻ tuổi nhất Đại Lịch, Vương thúc trên danh nghĩa của nàng.
Nam nhân này làm sao có thể bám sống bám chết đi theo con đường qua phủ Thái tử a, mâu quang Dung Trăn u ám, ở trong lòng thầm mắng một tiếng xui xẻo, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, giống như ngồi ở trên đầu tường ngắm trăng, tao nhã thong dong.
Vinh thân vương gia ngồi bên trong nhuyễn kiệu, hàng mi dài khẽ khiêu, mâu quang u ám càng thêm thâm thúy, trong mắt ẩn dấu một chút lãnh lệ, thanh âm u ám lần nữa vang lên.
“Điện hạ thật sự là thật có nhã hứng, nửa đêm không ngủ, ngồi trên tường cao để ngắm trăng, quả nhiên là không giống với người thường, không mệt cho Thái tử Đông cung của Đại Lịch chúng ta.”
Lời này không phải không có châm chọc đùa cợt, đơn giản mà nói Dung Trăn lo sợ không đâu thôi.
Dung Trăn biết rõ dụng ý trong lời nói của hắn, bất quá nàng lười đấu cùng hắn, hiện tại nàng thầm nghĩ người này đi sớm một chút, để nàng còn sớm rời đi.
“Đâu có, bản cung chẳng qua là tâm tình tích tụ, ngắm trăng coi như để giải tỏa phiền muộn nho nhỏ trong lòng thôi, làm sao so được với nhã hứng của Vương thúc, hơn nửa đêm còn trình diễn hung linh ở trên đường, Vương thúc ra tay quả nhiên không giống người thường a, Đại Lịch ta có thể vật rơi trên đường không ai nhặt, đêm không cần đóng cửa, tất cả đều là nhờ công lao của Vương thúc a, Dung Trăn xin thụ giáo.”
Vinh thân vương gia Dung Lẫm mâu quang đột nhiên thâm trầm u ám, vẻ mặt có chút đăm chiêu, nhìn Dung Trăn chằm chằm.
Trên mặt Dung Trăn lâm vào vẻ sầu tư, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bi tráng ngâm nói:
“Sổ chi kim cúc đối phù dung.
Thưa thớt đêm lo lắng.
Không biết có bao nhiêu u oán, cùng lệ khóc đông phong.
Nhân tán sau, nguyệt minh trung.
Tạ nương sầu nằm, phan làm nhàn miên, chuyện cũ gì cùng.”
oimeoi....hình như là thơ hay sao ý thôi thứ lỗi ta vô năng cái này giữ nguyên nhé bác nào ghé qua có dịch được thì nhớ méc ta để ta sửa lại chứ thơ Trung k pít ta pó tay
Nàng một bên ngâm một bên thu chân qua tường bên này, ý tứ rất rõ ràng, nàng tâm tình tích tụ, muốn ngắm trăng sau đó mới tính hồi cung, Vinh thân vương gia Dung Lẫm ngồi bên trong nhuyễn kiệu, nghĩ đến chuyện xảy ra ở Bảo Khố Chi Lâm hôm nay, tuy Dung Trăn không có học cẩu kêu, nhưng toàn bộ mọi người trong kinh thành đều biết Thái tử điện hạ đánh cược thua Tần vương thế tử, chuyện muốn học cẩu kêu, hắn hiện tại là trò cười của toàn bộ kinh thành.
Tâm tình hắn tích tụ đúng là không thể tránh được, cho nên Vinh thân vương gia không tính so đo cùng Dung Trăn, tay thon dài như ngọc chậm rãi vươn ra, từ từ buông màn lụa mỏng che nhuyễn kiệu xuống, thanh âm u ám sâu kín vang lên:
“Đi.”
Nhuyễn kiệu lại lần nữa được nâng lên, lướt qua mà đi, Dung Trăn ngồi trên tường rào đang chuẩn bị nhảy xuống thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng sắc mặt nàng như thường, thần thái thong dong, nhưng chỉ có nàng mới biết, vừa rồi nàng đúng là kinh hãi ra nguyên một thân mồ hôi lạnh, uy áp của người này quá cường đại, áp bách nàng thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.
Mắt thấy nhuyễn kiệu bên ngoài lập tức rời đi, Dung Trăn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng quay thân mình, vung gánh nặng trên tay xuống muốn nhảy xuống khỏi tường cao, không nghĩ tới nàng vừa mới chuyển thân mình còn chưa có nhảy xuống, liền nghe thấy trong không khí một cỗ hương vị thảo mộc nồng đậm, tràn ngập quang quẩn ở bên người, bên tai còn vang lên thanh âm u ám hơi thở như lan mê ly:
“Điện hạ tính toán muốn đi đâu hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.