Chương 8: Hoài nghi
Ngô Tiếu Tiếu
22/07/2016
Dung Trăn ngồi phía
trên tường cao, hai tay duỗi ra nhanh chóng túm lấy bọc quần áo được
chân khí cố định ở giữa không trung kia, đáng tiếc sực lực nàng sử dụng
giống như đang ăn một bữa cơm, không thể đem bọc quần áo lấy lại.
Nam nhân nhân đối diện hai mắt híp lại, trong đôi mắt thâm trầm nổi lên ánh sáng u ám, sóng ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi chợt câu ra một độ cong rất nhỏ, chân khí trong tay tiêu tán, bọc quần áo cùng bầu rượu được cố định ở giữa không trung lập tức rơi xuống phía dưới, Dung Trăn theo bản năng hai tay giơ lên đỡ bọc quần áo kia, nhưng bọc quần áo kia sớm đã bị Vinh thân vương gia Dung Lẫm dùng chân khí mở ra, rầm một tiếng, tất cả đồ đạc gì gì đó bên trong bọc quần áo rơi thẳng xuống phía dưới phân tán trên mặt đất, Dung Trăn chỉ bắt được một cái giá cắm nên bằng san hô nho nhỏ trong đó.
Đừng nhìn nó chỉ là một cái giá cắm nến thông thường, nó có giá trị cực kỳ xa xỉ, nó được chế thành từ loại san hô màu đỏ thượng đẳng, màu sắc tràn đầy ánh sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết.
Bất quá sắc mặt Dung Trăn thập phần khó coi, cúi đầu nhìn đồ vật gì đó ở dưới đất, may mắn lúc trước tuyết rơi cả một ngày, cho nên mấy thứ này nằm trên nền tuyết trắng, một chút sứt sẹo cũng không có, hoàn hảo mọi người đều không có tổn hao gì, hiện tại phiền toái chính là làm sao mới có thể giải thích chuyện này với Vinh thân vương gia Dung Lẫm.
Đêm khuya, xuất hiện ở phía trên tường của Đông cung phủ Thái, còn mang theo bọc quần áo, trong bọc quần áo còn cất giấu rất nhiều bảo vật đáng giá, việc này làm sao cũng thấy giống như hành vi của kẻ trộm cắp a.
Dung Trăn ngẩng đầu nhìn Dung Lẫm phía đối diện, quả nhiên liền thấy trên gương mặt tuấn mỹ tà mị kia hiện lên nhè nhẹ vẻ lo lắng, bên trong đôi mắt là một mảnh thâm trầm, sâu không lường giống như vách đá sâu vạn trượng, âm thanh gió mạnh thổi "vù vù" âm u lạnh lẽo, đảo qua gương mặt vẫn lười nhác tùy ý như trước của hắn, thâm trầm mà lãnh lệ.
“Điện hạ, đây là có chuyện gì?”
Dung Trăn trong lòng đã có chủ ý, ở trong thương giới lăn trộn bao nhiêu năm, với tài năng của nàng luôn có thể tìm được quyền lên tiếng có lợi nhất đới với mình.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Dung Trăn nhanh chóng trầm xuống, phát hỏa với Vinh vương gia Dung Lẫm:
“Vinh vương gia, ngươi đến tột cùng có ý tứ gì, nơi này là Đông cung phủ Thái tử, bản cung chính là Thái tử, bản cung muốn làm gì còn cần xin chỉ thị của ngươi hay sao, thế nhưng ngươi lại lần nữa tìm bản cung gây khó dễ, ngươi hỏi cái này là chuyện gì, tốt, bản cung nói cho ngươi, hôm nay bản cung trong Bảo Khố Chi Lam xảy ra chuyện như vậy, trong lòng buồn bực, cho nên tính toán muốn phóng đãng một phen, liền mang theo mấy thứ này chuẩn bị đi Thanh Nhạn lâu tận hưởng tình một đêm, như thế nào, cái này cũng không được sao?”
Thanh Nhạn lâu, Thanh lâu nổi tiếng khắp kinh thành Đại Lịch, các cô nương bên trong đều là những mỹ nhân nhất đẳng, cho nên thanh lâu này sinh ý thập phần hưng thịnh, các quan to hiển hách trong kinh thành, rất nhiều người đều yêu thích đi Thanh Nhạn lâu này.
Không nghĩ tới địa phương này hiện tại lại bị Dung Trăn lấy đến làm lá chắn, tóm lại nàng sẽ không để Vinh vương gia Dung Lẫm biết đêm khuya nàng mang một đống bảo vật đi như vậy là vì muốn rời khỏi Đông cung phủ Thái tử.
Vinh vương gia Dung Lẫm đối diện phía trên tường, nghe xong lời của Dung Trăn, lông mi nhẹ nhàng nhướn lên, đôi mắt xếch hẹp dài hơi hơi nheo lại, một tia hàn quang âm u xuất hiện, nhìn chằm chằm thần sắc của Dung Trăn.
“Điện hạ muốn nửa đêm đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan, việc này cũng không có gì không thể, nhưng vì sao lại một người lén lút đi ra ngoài từ tường che, điện hạ có thể mang theo thủ hạ đi Thanh Nhạn lâu, còn có thể mang ngân phiếu đi Thanh Nhạn lâu, tại sao phải một người mang theo nhiều đồ vật đi thế này?”
Dung Trăn cười lạnh giễu cợt "xuy" một tiếng:
“Ý kiến của Vương thúc thật sự là tốt a, ngươi đây là chê thanh danh ta còn chưa đủ thối sao? Bên ngoài phủ Thái tử này chỉ sợ có không ít người nhìn chằm chằm ta đi, nếu ta mang theo thị vệ đi đến Thanh Nhạn lâu, chỉ sợ sáng mai trong cái kinh thành này, bản cung lại nhiều thêm một cái tội danh đi, các ngươi những người này, cả ngày không có việc gì làm, đem con mắt nhìn chằm chằm vào bản cung, lúc nào cũng nghĩ có thể tìm ra sai lầm ở trên người bản cung, sau đó là một đống chuyện lớn tìm đến.”
“Bản cung muốn tránh người khác, lặng yên hành động, tự nhiên sẽ không đến lấy ngân phiếu ở chỗ Trịnh Đồng, cho nên mới mang đi mấy đồ vật này nọ, chuyện này có gì là không được?”
Dung Trăn một bên vừa nói cũng không để ý tới nam nhân đối diện, xem ra tối hôm nay nếu nàng muốn ra khỏi Đông cung phủ Thái tử đúng là không có khả năng, xem ra nam nhân này sẽ không dễ dàng để nàng đi, nếu như thế nàng cần gì phải cùng hắn dây dưa đây, để tránh lại lộ ra sơ hở.
Dung Trăn trong lòng nghĩ thầm, hai tay đè lại đầu tường, tay chân cùng sử dụng từ trên tường nhảy xuống, sau đó cúi đầu nhặt đồ vật gì đó trên nền tuyết trắng, một bên vừa nhặt một bên còn buồn bực làm nhảm.
“Bản cung hôm nay thật xui xẻo, ban ngày bị người trong Bảo Khố Chi Lâm khi dễ, tâm tình đã đủ phiền muộn, muốn ngắm trăng uống rượu cũng không được, nghĩ ban đêm đi đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan còn bị người bắt gặp, này còn có công đạo sao?”
Nàng nhặt hết đồ vật gì đó, mang theo bọc quần áo, cũng không thèm nhìn người phía trên sau bức tường, xoay người liền đi, đi được vài bước, nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời miệng lẩm nhẩm nói xấu nam nhân phá hư chuyện tốt của nàng.
“Người xấu là kẻ không hiểu chuyện, trời đánh ngũ lôi.”
Dung Lẫm đứng phía trên tường cao ở phía sau, đôi mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, khóe môi câu ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, lười biếng mở miệng:
“Điện hạ đang mắng bổn vương sao?”
Dung Trăn quay đầu, cấp Vinh vương gia Dung Lẫm một nụ cười như ánh sáng bình minh tươi đẹp:
“Vương thúc, bản cung sao dám mắng Vương thúc đâu, Vương thúc nghĩ nhiều, bản cung mắng là cái người thích xem vào chuyện người khác kia.”
Ý cười bên khóe môi của Dung Lẫm lớn hơn, thanh âm cũng không tự giác thêm u ám, bất quá quanh thân bắt đầu xuất hiện ánh sáng nguy hiểm, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết nam nhân này rất nguy hiểm.
“Nếu điện hạ tâm tình không tốt, nửa đêm muốn đến Thanh Nhạn lâu, không bằng Vương thúc đi cùng ngươi, Vương thúc hộ giá cho điện hạ như thế nào?”
Dung Trăn ngốc lăng, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, trở mình một chút xem thường, ném lại một câu:
“Không có tâm tình, Vương thúc có nhã hứng, tự mình đến Thanh Nhạn lâu tìm cô nương đi, bất quá nhớ rõ nên kiềm chế chút, trăm ngàn lần không cần quá lao lực.”
Tốt nhất là chết ở trên người nữ nhân đi, Dung Trăn nói xong không thèm quan tâm đến nam nhân không biết lý lẽ ở phía sau, sải bước ly khai, nàng mới đi được vài bước liền nghe thấy có tiếng bước chân trên đường nhỏ ở phía trước vang lên, Trịnh Đồng dẫn theo một đội thị vệ vội vàng chạy tới, vừa đi vừa quát lạnh:
“Người nào, dám can đảm ban đêm xông vào phủ Thái tử?”
Đoàn người nhanh chóng đi lên vài bước, nhìn thấy người từ trong bóng tối đi ra cư nhiên lại là Thái tử, sắc mặt Thái tử thập phần khó coi, quanh thân phóng đầy lãnh ý, Trịnh Đồng kinh hãi nhanh chân lên chào đón.
“Điện hạ, người làm sao lại ở đây?”
Điện hạ không phải ngủ ở trong tẩm cung sao, làm sao có thể chạy đến địa phương hẻo lánh như thế này.
Dung Trăn không để ý tới câu hỏi của Trịnh Đồng, chỉ nhíu mi trừng mắt Trịnh Đồng, giáo huấn hắn:
“Trịnh Đồng, ngươi làm sao có thể làm đại tổng quản của Đông cung phủ Thái tử này chứ, tại sao người đi tuần quanh phủ Thái tử lại kém như vậy, ngươi xem cái gì mà a miêu a cẩu đều có thể đi vào trong phủ Thái tử a.”
“Điện hạ, ai đi vào Đông cung phủ Thái tử?”
Trịnh Đồng nhanh chóng quay đầu tìm kiếm, cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, Dung Trăn giơ tay chỉ về phía tường cao cách đó không xa, nơi đó rỗng tuếch, một bóng người cũng không có, Vinh vương gia lại thần không biết quỷ không hay ly khai, thân thủ người này có thể xuất thần nhập hóa như vậy, hơn nữa thập phần khó chơi, xem ra sau này nàng phải cách xa người này một chút mới được.
Dung Trăn thầm nghĩ, dẫn Trịnh Đồng quay về tẩm cung phủ Thái tử, vừa đi vừa phân phó Trịnh Đồng:
“Về sau phủ Thái tử cần phải phái nhiều thị vệ tuần tra hơn, nhất định không thể để người nào muốn vào là vào được.”
“Dạ, dạ, điện hạ.”
Đoàn người đi càng lúc càng xa, phía sau tường cao ở bên ngoài, có ba đạo bóng dáng lóe lên nhanh chóng rời đi, cầm đầu đúng là Vinh vương gia Dung Lẫm, phía sau là hai gã thủ hạ, sắc mặt thập phần khó coi, hai người này chính là thủ hạ thân cận của Vinh thân vương gia, hai người là song bào thai, bộ dạng thập phần giống nhau, người mặc bạch y (áo trắng) là lão đại kêu Huyền Nguyệt, mặc hắc y (áo đen) chính là lão nhị kêu Huyền Dạ.
Lúc trước hai gã thủ hạ cũng nghe cuộc đối thoại của Thái tử cùng với chủ tử của mình, hơn nữa sau khi bọn họ rời đi, theo như lời nói của Thái tử, rõ ràng là đem chủ tử nhà bọn họ trở thành a miêu a cẩu, thật tức giận đến cực điểm.
Đi khắp Đại Lịch này có người nào dám đối đãi với chủ tử bọn họ như thế a, cho dù là đương triều Thái hậu cùng Hoàng thượng, cũng lễ độ ba phần đối với chủ tử của mình.
Cho nên nói Thái tử này rất đáng giận, Huyền Dạ nhịn không được mở miệng:
“Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi vào hảo hảo giáo huấn Thái tử một chút hay không, lại dám can đảm năm lần bảy lượt khiêu khích chủ tử, rõ ràng là tìm chết.”
Vinh vương gia khóe môi gợi lên ý cười u ám lãnh lệ:
“Hãy chờ một chút đi, đêm nay Thái tử có chút không giống so với trước kia, hơn nữa lá gan tựa hồ cũng lớn hơn, trước kia hắn là kẻ vô cùng yếu đuối, đêm nay lại xuất hiện một gương mặt khác, bổn vương thật sự thấy tò mò, trong chuyện này đến tột cùng là có cái bí mật gì?”
Vinh vương gia nói xong, nhìn về phía người mặc bạch y Huyền Nguyệt:
“Ngươi đi tra một chút, tình huống Thái tử ở trong Đông cung, mặt khác, giúp bổn vương tra một chút bài thơ lúc trước của Thái tử, đến tột cùng là đến từ tay của cổ nhân nào.”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua bài thơ như vậy, thơ này đến tột cùng là đến từ tay cổ nhân, hay là tay Thái tử, nếu như là tay Thái tử, hắn sao có thể làm thơ, chẳng lẽ biểu hiện của Thái tử cho tới nay đều là kín đáo không rõ ràng, vậy có đúng là quá kín đáo hay không, một chút tiếng gió đều không có, cơ hồ hắn một chút nghi ngờ cũng không có. Hay là hắn căn bản không phải là Thái tử, mà là Thái tử giả, nghĩ như thế, sắc mặt Vinh vương gia từ từ thâm trầm.
Nam nhân nhân đối diện hai mắt híp lại, trong đôi mắt thâm trầm nổi lên ánh sáng u ám, sóng ngầm bắt đầu khởi động, khóe môi chợt câu ra một độ cong rất nhỏ, chân khí trong tay tiêu tán, bọc quần áo cùng bầu rượu được cố định ở giữa không trung lập tức rơi xuống phía dưới, Dung Trăn theo bản năng hai tay giơ lên đỡ bọc quần áo kia, nhưng bọc quần áo kia sớm đã bị Vinh thân vương gia Dung Lẫm dùng chân khí mở ra, rầm một tiếng, tất cả đồ đạc gì gì đó bên trong bọc quần áo rơi thẳng xuống phía dưới phân tán trên mặt đất, Dung Trăn chỉ bắt được một cái giá cắm nên bằng san hô nho nhỏ trong đó.
Đừng nhìn nó chỉ là một cái giá cắm nến thông thường, nó có giá trị cực kỳ xa xỉ, nó được chế thành từ loại san hô màu đỏ thượng đẳng, màu sắc tràn đầy ánh sáng lung linh, đẹp không sao tả xiết.
Bất quá sắc mặt Dung Trăn thập phần khó coi, cúi đầu nhìn đồ vật gì đó ở dưới đất, may mắn lúc trước tuyết rơi cả một ngày, cho nên mấy thứ này nằm trên nền tuyết trắng, một chút sứt sẹo cũng không có, hoàn hảo mọi người đều không có tổn hao gì, hiện tại phiền toái chính là làm sao mới có thể giải thích chuyện này với Vinh thân vương gia Dung Lẫm.
Đêm khuya, xuất hiện ở phía trên tường của Đông cung phủ Thái, còn mang theo bọc quần áo, trong bọc quần áo còn cất giấu rất nhiều bảo vật đáng giá, việc này làm sao cũng thấy giống như hành vi của kẻ trộm cắp a.
Dung Trăn ngẩng đầu nhìn Dung Lẫm phía đối diện, quả nhiên liền thấy trên gương mặt tuấn mỹ tà mị kia hiện lên nhè nhẹ vẻ lo lắng, bên trong đôi mắt là một mảnh thâm trầm, sâu không lường giống như vách đá sâu vạn trượng, âm thanh gió mạnh thổi "vù vù" âm u lạnh lẽo, đảo qua gương mặt vẫn lười nhác tùy ý như trước của hắn, thâm trầm mà lãnh lệ.
“Điện hạ, đây là có chuyện gì?”
Dung Trăn trong lòng đã có chủ ý, ở trong thương giới lăn trộn bao nhiêu năm, với tài năng của nàng luôn có thể tìm được quyền lên tiếng có lợi nhất đới với mình.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Dung Trăn nhanh chóng trầm xuống, phát hỏa với Vinh vương gia Dung Lẫm:
“Vinh vương gia, ngươi đến tột cùng có ý tứ gì, nơi này là Đông cung phủ Thái tử, bản cung chính là Thái tử, bản cung muốn làm gì còn cần xin chỉ thị của ngươi hay sao, thế nhưng ngươi lại lần nữa tìm bản cung gây khó dễ, ngươi hỏi cái này là chuyện gì, tốt, bản cung nói cho ngươi, hôm nay bản cung trong Bảo Khố Chi Lam xảy ra chuyện như vậy, trong lòng buồn bực, cho nên tính toán muốn phóng đãng một phen, liền mang theo mấy thứ này chuẩn bị đi Thanh Nhạn lâu tận hưởng tình một đêm, như thế nào, cái này cũng không được sao?”
Thanh Nhạn lâu, Thanh lâu nổi tiếng khắp kinh thành Đại Lịch, các cô nương bên trong đều là những mỹ nhân nhất đẳng, cho nên thanh lâu này sinh ý thập phần hưng thịnh, các quan to hiển hách trong kinh thành, rất nhiều người đều yêu thích đi Thanh Nhạn lâu này.
Không nghĩ tới địa phương này hiện tại lại bị Dung Trăn lấy đến làm lá chắn, tóm lại nàng sẽ không để Vinh vương gia Dung Lẫm biết đêm khuya nàng mang một đống bảo vật đi như vậy là vì muốn rời khỏi Đông cung phủ Thái tử.
Vinh vương gia Dung Lẫm đối diện phía trên tường, nghe xong lời của Dung Trăn, lông mi nhẹ nhàng nhướn lên, đôi mắt xếch hẹp dài hơi hơi nheo lại, một tia hàn quang âm u xuất hiện, nhìn chằm chằm thần sắc của Dung Trăn.
“Điện hạ muốn nửa đêm đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan, việc này cũng không có gì không thể, nhưng vì sao lại một người lén lút đi ra ngoài từ tường che, điện hạ có thể mang theo thủ hạ đi Thanh Nhạn lâu, còn có thể mang ngân phiếu đi Thanh Nhạn lâu, tại sao phải một người mang theo nhiều đồ vật đi thế này?”
Dung Trăn cười lạnh giễu cợt "xuy" một tiếng:
“Ý kiến của Vương thúc thật sự là tốt a, ngươi đây là chê thanh danh ta còn chưa đủ thối sao? Bên ngoài phủ Thái tử này chỉ sợ có không ít người nhìn chằm chằm ta đi, nếu ta mang theo thị vệ đi đến Thanh Nhạn lâu, chỉ sợ sáng mai trong cái kinh thành này, bản cung lại nhiều thêm một cái tội danh đi, các ngươi những người này, cả ngày không có việc gì làm, đem con mắt nhìn chằm chằm vào bản cung, lúc nào cũng nghĩ có thể tìm ra sai lầm ở trên người bản cung, sau đó là một đống chuyện lớn tìm đến.”
“Bản cung muốn tránh người khác, lặng yên hành động, tự nhiên sẽ không đến lấy ngân phiếu ở chỗ Trịnh Đồng, cho nên mới mang đi mấy đồ vật này nọ, chuyện này có gì là không được?”
Dung Trăn một bên vừa nói cũng không để ý tới nam nhân đối diện, xem ra tối hôm nay nếu nàng muốn ra khỏi Đông cung phủ Thái tử đúng là không có khả năng, xem ra nam nhân này sẽ không dễ dàng để nàng đi, nếu như thế nàng cần gì phải cùng hắn dây dưa đây, để tránh lại lộ ra sơ hở.
Dung Trăn trong lòng nghĩ thầm, hai tay đè lại đầu tường, tay chân cùng sử dụng từ trên tường nhảy xuống, sau đó cúi đầu nhặt đồ vật gì đó trên nền tuyết trắng, một bên vừa nhặt một bên còn buồn bực làm nhảm.
“Bản cung hôm nay thật xui xẻo, ban ngày bị người trong Bảo Khố Chi Lâm khi dễ, tâm tình đã đủ phiền muộn, muốn ngắm trăng uống rượu cũng không được, nghĩ ban đêm đi đến Thanh Nhạn lâu tận tình cuồng hoan còn bị người bắt gặp, này còn có công đạo sao?”
Nàng nhặt hết đồ vật gì đó, mang theo bọc quần áo, cũng không thèm nhìn người phía trên sau bức tường, xoay người liền đi, đi được vài bước, nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời miệng lẩm nhẩm nói xấu nam nhân phá hư chuyện tốt của nàng.
“Người xấu là kẻ không hiểu chuyện, trời đánh ngũ lôi.”
Dung Lẫm đứng phía trên tường cao ở phía sau, đôi mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, khóe môi câu ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu, lười biếng mở miệng:
“Điện hạ đang mắng bổn vương sao?”
Dung Trăn quay đầu, cấp Vinh vương gia Dung Lẫm một nụ cười như ánh sáng bình minh tươi đẹp:
“Vương thúc, bản cung sao dám mắng Vương thúc đâu, Vương thúc nghĩ nhiều, bản cung mắng là cái người thích xem vào chuyện người khác kia.”
Ý cười bên khóe môi của Dung Lẫm lớn hơn, thanh âm cũng không tự giác thêm u ám, bất quá quanh thân bắt đầu xuất hiện ánh sáng nguy hiểm, khiến cho người ta vừa nhìn liền biết nam nhân này rất nguy hiểm.
“Nếu điện hạ tâm tình không tốt, nửa đêm muốn đến Thanh Nhạn lâu, không bằng Vương thúc đi cùng ngươi, Vương thúc hộ giá cho điện hạ như thế nào?”
Dung Trăn ngốc lăng, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, trở mình một chút xem thường, ném lại một câu:
“Không có tâm tình, Vương thúc có nhã hứng, tự mình đến Thanh Nhạn lâu tìm cô nương đi, bất quá nhớ rõ nên kiềm chế chút, trăm ngàn lần không cần quá lao lực.”
Tốt nhất là chết ở trên người nữ nhân đi, Dung Trăn nói xong không thèm quan tâm đến nam nhân không biết lý lẽ ở phía sau, sải bước ly khai, nàng mới đi được vài bước liền nghe thấy có tiếng bước chân trên đường nhỏ ở phía trước vang lên, Trịnh Đồng dẫn theo một đội thị vệ vội vàng chạy tới, vừa đi vừa quát lạnh:
“Người nào, dám can đảm ban đêm xông vào phủ Thái tử?”
Đoàn người nhanh chóng đi lên vài bước, nhìn thấy người từ trong bóng tối đi ra cư nhiên lại là Thái tử, sắc mặt Thái tử thập phần khó coi, quanh thân phóng đầy lãnh ý, Trịnh Đồng kinh hãi nhanh chân lên chào đón.
“Điện hạ, người làm sao lại ở đây?”
Điện hạ không phải ngủ ở trong tẩm cung sao, làm sao có thể chạy đến địa phương hẻo lánh như thế này.
Dung Trăn không để ý tới câu hỏi của Trịnh Đồng, chỉ nhíu mi trừng mắt Trịnh Đồng, giáo huấn hắn:
“Trịnh Đồng, ngươi làm sao có thể làm đại tổng quản của Đông cung phủ Thái tử này chứ, tại sao người đi tuần quanh phủ Thái tử lại kém như vậy, ngươi xem cái gì mà a miêu a cẩu đều có thể đi vào trong phủ Thái tử a.”
“Điện hạ, ai đi vào Đông cung phủ Thái tử?”
Trịnh Đồng nhanh chóng quay đầu tìm kiếm, cũng không nhìn thấy bất luận kẻ nào, Dung Trăn giơ tay chỉ về phía tường cao cách đó không xa, nơi đó rỗng tuếch, một bóng người cũng không có, Vinh vương gia lại thần không biết quỷ không hay ly khai, thân thủ người này có thể xuất thần nhập hóa như vậy, hơn nữa thập phần khó chơi, xem ra sau này nàng phải cách xa người này một chút mới được.
Dung Trăn thầm nghĩ, dẫn Trịnh Đồng quay về tẩm cung phủ Thái tử, vừa đi vừa phân phó Trịnh Đồng:
“Về sau phủ Thái tử cần phải phái nhiều thị vệ tuần tra hơn, nhất định không thể để người nào muốn vào là vào được.”
“Dạ, dạ, điện hạ.”
Đoàn người đi càng lúc càng xa, phía sau tường cao ở bên ngoài, có ba đạo bóng dáng lóe lên nhanh chóng rời đi, cầm đầu đúng là Vinh vương gia Dung Lẫm, phía sau là hai gã thủ hạ, sắc mặt thập phần khó coi, hai người này chính là thủ hạ thân cận của Vinh thân vương gia, hai người là song bào thai, bộ dạng thập phần giống nhau, người mặc bạch y (áo trắng) là lão đại kêu Huyền Nguyệt, mặc hắc y (áo đen) chính là lão nhị kêu Huyền Dạ.
Lúc trước hai gã thủ hạ cũng nghe cuộc đối thoại của Thái tử cùng với chủ tử của mình, hơn nữa sau khi bọn họ rời đi, theo như lời nói của Thái tử, rõ ràng là đem chủ tử nhà bọn họ trở thành a miêu a cẩu, thật tức giận đến cực điểm.
Đi khắp Đại Lịch này có người nào dám đối đãi với chủ tử bọn họ như thế a, cho dù là đương triều Thái hậu cùng Hoàng thượng, cũng lễ độ ba phần đối với chủ tử của mình.
Cho nên nói Thái tử này rất đáng giận, Huyền Dạ nhịn không được mở miệng:
“Chủ tử, có muốn thuộc hạ đi vào hảo hảo giáo huấn Thái tử một chút hay không, lại dám can đảm năm lần bảy lượt khiêu khích chủ tử, rõ ràng là tìm chết.”
Vinh vương gia khóe môi gợi lên ý cười u ám lãnh lệ:
“Hãy chờ một chút đi, đêm nay Thái tử có chút không giống so với trước kia, hơn nữa lá gan tựa hồ cũng lớn hơn, trước kia hắn là kẻ vô cùng yếu đuối, đêm nay lại xuất hiện một gương mặt khác, bổn vương thật sự thấy tò mò, trong chuyện này đến tột cùng là có cái bí mật gì?”
Vinh vương gia nói xong, nhìn về phía người mặc bạch y Huyền Nguyệt:
“Ngươi đi tra một chút, tình huống Thái tử ở trong Đông cung, mặt khác, giúp bổn vương tra một chút bài thơ lúc trước của Thái tử, đến tột cùng là đến từ tay của cổ nhân nào.”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua bài thơ như vậy, thơ này đến tột cùng là đến từ tay cổ nhân, hay là tay Thái tử, nếu như là tay Thái tử, hắn sao có thể làm thơ, chẳng lẽ biểu hiện của Thái tử cho tới nay đều là kín đáo không rõ ràng, vậy có đúng là quá kín đáo hay không, một chút tiếng gió đều không có, cơ hồ hắn một chút nghi ngờ cũng không có. Hay là hắn căn bản không phải là Thái tử, mà là Thái tử giả, nghĩ như thế, sắc mặt Vinh vương gia từ từ thâm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.