Nhiếp Quốc Đích Phi

Chương 1: Thái tử vô năng

Ngô Tiếu Tiếu

08/12/2015

Mùa đông, nước Long Khánh năm hai mươi lăm.

Tuyết lớn bay tán loạn, tuyết đọng trên đường lớn thành một lớp tuyết dày, người đi đường giẫm trên nền tuyết trắng, xe kéo kêu vang kẽo kẹt, phố lớn ngõ nhỏ người đi đường không ít, ngựa xe như nước, người đi đường chen chúc.

Tuy rằng tuyết rơi thật sự lớn, nhưng bởi vì cửa ải cuối năm được buông xuống, cho nên thời điểm này đúng là lúc các hộ các gia bận rộn chọn mua đồ tết, trước cửa các cửa hàng lớn, người đến người đi phi thường náo nhiệt.

Từng chiếc xe ngựa chuyên chở hàng tết ở trên đường cái nghiền áp mà đi, trong tuyết lưu lại thật sâu một dấu càng xe cứng cỏi nhợt nhạt.

Bởi vì tuyết đọng quá dày, đường có chút trơn trượt, xe ngựa chở đồ có chút nặng liền đông diêu tây bãi, một đường rêu rao khắp nơi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng phu xe hét lớn một đường rời đi.

“Tránh ra, tránh ra, đừng cản đường.”

Tuy rằng trên đường cái, quản sự của các phủ chọn mua hàng tết bận rộn thành một đoàn, nhưng thời tiết quái quỷ như vậy, cũng là thời điểm tối nhàm chán. Các công tử tiểu thư không thể xuất hành dạo phố săn bắn, tất nhiên là gian nan, ngày như vậy, thư phòng lớn nhất kinh thành Bảo Chi Lâm lại thập phần náo nhiệt, chỗ ngồi nào cũng đều chặt kín người.

Lầu một lầu hai tất cả đều là người, Bảo Chi Lâm là thư phòng nổi danh của Đại Lịch hoàng triều, thư phòng này chứa rất nhiều tàng thư, rất nhiều tàng thư bây giờ không xuất bản nữa, trừ bỏ Bảo Chi Lâm, nơi khác đều không có, cho nên điều này hấp dẫn Bảo Chi Lâm được, sinh ý náo nhiệt, sau nơi này nghiễm nhiên thành nơi các công tử tiểu thư đến xã giao, thành nơi tụ tập của những kẻ quyền thế*.

(*Nguyên văn là xã hội thượng lưu nhưng ở đây là CĐ nếu để nguyên thì k đúng thời đại cho lắm cho nên ta mạn phép đổi)

Phàm là người tiến vào Bảo Chi Lâm, người người đều phải văn tài cao siêu, nếu không dù là người có tiền cũng không thể tùy tiện tiến vào Bảo Chi Lâm.

Mỗi 1 tháng, Bảo Chi Lâm đều tổ chức hội thơ một lần, những kẻ có quyền có thế, phàm là người có tài đều được Bảo Chi Lâm mời đến, mỗi người đều nhận được thiếp mời của Bảo Chi Lâm, công tử tiểu thư không có nhận được thiếp mời của Bảo Chi Lâm, nghiễm nhiên là bất nhập lưu nhân(?_?) của kinh đô Đại Lịch.

Hôm nay là ngày Bảo Chi Lâm tổ chức hội thơ tháng 1 một lần.

Một ngày hội thơ này, Bảo Chi Lâm xuất ra phần thưởng, sắp đặt ba phần thưởng khác nhau. Tất cả mọi người có thể tham gia làm thơ, sau đó mọi người sẽ bình chọn, nhất trí đề cử ra ba bài thơ từ suất sắc nhất, sau đó chủ nhân của bài thơ ấy sẽ nhận được phần thưởng của Bảo Chi Lâm.

Lúc này trong Bảo Chi Lâm thập phần náo nhiệt. Ba người thành một đám, năm người một nhóm xúm lại trò chuyện, đoán đề mục nào có khả năng được đưa ra, rất nhiều người đoán hội thơ hôm nay ra đề tất nhiên có liên quan tới tuyết.

Hiện tại bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, đúng là thời điểm di tình di cảnh, không viết thơ chẳng phải là lãng phí.

Mọi người nói cười náo nhiệt, đột nhiên trước cửa của Bảo Chi Lâm truyền tới động tĩnh liền hấp dẫn đi lực chú ý của bọn họ, tất cả mọi người đều nhìn qua phía trước cửa.

Chỉ thấy trước cửa Bảo Chi Lâm, một người đứng tà tà, từng góc cạnh trên gương mặt rõ ràng, mặt mày cương nghị lập thể nói không nên lời, vẻ mặt bình tĩnh oai phong tựa vào trên khung cửa, miệng ngậm một cây cỏ, nhẹ nhàng nhấm nuốt, một bàn tay ngăn cản mấy người đứng trước, không cho người ngoài cửa tiến vào.

Chỉ nghe hắn lười biếng nói:

“Thái tử điện hạ cũng đến Bảo Chi Lâm, nói như vậy gần đây tài văn chương của điện hạ tiến bộ nhanh? Đến, bản thế tử ra đề mục thi cho ngươi, như thế nào?”

Người ngăn trước cửa Bảo Chi Lâm, chính là thế tử Tần Hạo của Tần vương phủ Đại Lịch.

Tần vương phủ là phủ mang họ Vương duy nhất của Đại Lịch quốc.

Tần vương phủ có vương gia Tần Sở chính là phụ tá đắc lực của hoàng đế, vị Tần vương gia này có long công, lúc trước Hoàng thượng đăng cơ bỏ ra không ít khí lực, không chỉ như thế, Tần vương gia còn là hảo hữu (bạn tốt) của Hoàng thượng, giao tình giữa hai người thập phần tốt, cho nên Tần Hạo chính là niềm vui hoàng đế, hoàng đế thập phần sủng ái hắn, điều này khiến hắn kiêu ngạo ương ngạnh, chính là bá vương một vùng của Đại Lịch, luôn luôn muốn làm gì thì làm, không ai quản được hắn.

Bình thường rất nhiều người nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, bởi vì vị Tần thế tử này khi sinh khí tức giận hoàn toàn theo tâm tình.

Khi hắn cao hứng có thể thưởng ngươi những thứ tốt này nọ, mất hứng liền lập tức hung hăng trừng phạt ngươi, cho nên người bình thường chịu không nổi tính tình của vị này.

Không nghĩ tới hôm nay hắn thế nhưng đến đây để trêu đùa Thái tử.

Nếu nói vị Tần vương thế tử này là một nhân vật lợi hại của Đại Lịch, như vậy Thái tử Dung Trăn cùng hắn vừa lúc tương phản.

Thái tử Dung Trăn, đứng hàng thứ chín, mẫu thân đúng là người đang ở Trường Ninh cung, chính phi Hoàng hậu Tưởng thị.

Xuất thân Tưởng thị chính là trưởng nữ Tưởng gia, thế gia có trăm năm thâm niên. Tưởng gia quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã của Đại Lịch.

Năm đó Tưởng quốc công lấy hai mươi vạn binh mã của nhà mình phù trợ hoàng đế đăng cơ thành tân hoàng của Đại Lịch, hoàng đế không phụ Tưởng gia, lập trưởng nữ Tưởng gia thành Hoàng hậu.

Tưởng hoàng hậu cộng dục có hai nhi tử, trưởng tử Dung Trăn, 18 tuổi, thứ tử Dung Ly 7 tuổi.

Dung Trăn đứng hàng thứ thứ chín, Dung Ly đứng hàng thứ mười một.

Dung Trăn xuất thân từ bụng Tưởng hoàng hậu, chính là hoàng tử con vợ cả của Đại Lịch. Xuất thân chính thống, mặc dù nàng đứng hàng thứ thứ chín, nhưng nàng vừa ra đời, hoàng thượng liền hạ chỉ lập nàng thành Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng đối với Tưởng gia vinh sủng, ngưỡng mộ đối với Tưởng hoàng hậu, đối với Thái tử ủy thác cùng kỳ vọng.

Đáng tiếc, Thái tử này lại uổng phí một phen tâm huyết của Hoàng thượng. Thái tử Dung Trăn, thân thể vi phong*, chính là Thái tử tam vô (3 không) của Đại Lịch, không tài không đức vô năng, cố tình tính tình còn nhát gan yếu đuối.

vi phong*: cơn gió nhẹ

Hôm nay Dung Trăn vốn không nghĩ đến Bảo Chi Lâm, cố tình lại bị hai người bạn tốt lôi kéo đến Bảo Chi Lâm, theo lời của hai người bọn họ, nàng đường đường là Thái tử, cho dù văn tài không cao, chẳng lẽ còn có người dám khó dễ đến nàng.

Ai biết bọn họ còn chưa có tiến vào Bảo Chi Lâm, liền gặp phải vị tiểu bá vương của Tần vương phủ này.

Dung Trăn nhìn Tần vương thế tử Tần Hạo, chân như nhũn ra, mặt trắng bệch, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, thân mình theo bản năng lui về phía sau, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:

“Nguyên lai là Tần vương thế tử, bản cung còn có việc, ngày khác tái kiến luận bàn cùng Tần vương thế tử.”

Dung Trăn một lời liền muốn bước đi, nhanh chóng rời đi Bảo Chi Lâm, Tần Hạo này là một kẻ tiểu bá vương, nếu nàng dây dưa cùng hắn, không chừng lại trêu chọc tới phiền toái a.

Đáng tiếc Dung Trăn không nghĩ gây chuyện, Tần Hạo lại không như ý của nàng, thân thủ túm lấy Dung Trăn, giống như xách một con gà con đem Thái tử Dung Trăn trực tiếp từ bên ngoài tiến vào.

Trong Bảo Chi Lâm, tất cả mọi người đều dừng nghị luận, một đôi ánh mắt chứ đầy ý xem kịch vui sáng bóng, người người đều nhìn chằm chằm vào Thái tử Dung Trăn, mọi người đều khinh bỉ người kia, thật không biết người này như thế nào mệnh lại tốt như vậy, gửi hồn người sống vào trong bụng Hoàng hậu, toàn thân cao thấp không đúng tý nào, vóc người không xuất sắc, tài đức cũng không có, lại nhát gan sợ phiền phức, người như vậy dĩ nhiên là Thái tử Đại Lịch của bọn họ, ngẫm lại liền làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Trong Bảo Chi Lâm, các thiên kim tiểu thư trong lòng đều quyết định chủ ý, kiên quyết không làm Thái tử phi lấy Thái tử làm chồng, Thái tử vô năng như vậy sớm muộn gì cũng bị hoàng đế phế bỏ, các nàng cũng không muốn làm phế Thái tử phi.

Tần Hạo đem Dung Trăn ném vào trong đại sảnh của Bảo Chi Lâm, phun rớt cây cỏ trong miệng, hướng tới người bên trong rống:



“Chưởng quầy đâu, chuẩn bị dưới phòng tứ bảo, Thái tử điện hạ phải phú thơ, hôm nay khiến cho các vị khai mở con mắt, nhìn xem Thái tử điện hạ vĩ đại oai hùng của chúng ta, phú(làm) thơ như thế nào, các ngươi đều phải học theo.”

Tần tiểu bá vương vừa lên tiếng, ai dám không tuân mệnh, người người đều nhìn chằm chằm vào Thái tử Dung Trăn, không biết Dung Trăn hôm nay làm thơ cái gì.

Dung Trăn đầu óc ong ong vang vọng, đối mặt với nhiều người trong Bảo Chi Lâm như vậy, nàng chỉ cảm thấy đầu óc phát mộng, căn bản không có làm được việc gì.

Chuyện mà cả đời nàng muốn làm không phải là làm thơ, mà là phế bỏ đi thân phận Thái tử của chính mình. Nàng là một nữ tử, thế nhưng lại trở thành Thái tử Đông cung, chuyện như vậy nếu bị người phát hiện, chỉ sợ nàng chết không có chỗ chôn. Cho nên ngày ngày đêm đêm tâm tư của nàng căn bản không ở trên sách vở học tập, nàng thầm nghĩ như thế nào có thể phế bỏ đi thân phận Thái tử, cho nên mới trở thành kẻ yếu đuối vô năng, chịu khi dễ của người khác.

Nàng nghĩ vô năng lại chịu để người khi dễ nàng như vậy, hẳn là có thể làm cho phụ hoàng căm tức, trong cơn giận dữ phế bỏ đi thân phận Thái tử của nàng.

Nhưng không nghĩ tới vài năm nàng cố gắng như vậy, cũng không thể làm cho phụ hoàng phế bỏ thân phận Thái tử của nàng.

Dung Trăn đứng ở trong đại sảnh, nhất thời không có động, một đôi đồng mâu quét qua tất cả mọi người trong Bảo Chi Lâm, chỉ thấy chính mình trong đôi mắt của bọn họ, tất cả đều viết đầy ghét bỏ, chán ghét, dường như nàng là một kẻ lạp cực (rác rưởi), nguyên lai chính mình thế nhưng khiến mọi người chán ghét như thế, nhưng vì cái gì nàng bị mọi người chán ghét như vậy, phụ hoàng vẫn không có phế bỏ thân phận Thái tử của nàng a.

Dung Trăn rối rắm, trong đại sảnh của Bảo Chi Lâm, Tần Hạo tựa vào trên ghế, một bên uống trà một bên hỏi chưởng quầy:

“Nói đi, đề mục ra hôm nay là cái gì, để cho Thái tử điện ra tay phú thơ trước.”

Chưởng quầy Bảo Chi Lâm cung kính bẩm:

“Điện hạ, hôm nay lấy tuyết làm đề, thời gian trong nửa nén hương phải phú xong một bài thơ.”

“Tốt, lập tức đi điểm hương.”

Tần Hạo ra lệnh một tiếng, người của Bảo Chi Lâm nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, Tần Hạo nghiền ngẫm hưng trí mười phần nhìn chằm chằm Thái tử:

“Điện hạ, phú thơ lại không tiền đặt cược thật sự không có gì hay, không bằng hôm nay chúng ta thêm một cọc tiền đặt cược như thế nào?”

Sau khi nghe Tần Hạo nói, toàn bộ người trong Bảo Chi Lâm đều không lên tiếng, tất cả mọi người nhìn lên đại sảnh lầu một, chờ xem trò hay vừa ra. Vị Tần vương thế tử này thiết kế tiền đặt cược, cũng sẽ không thật sự không có cái ý tứ gì, mọi người đối với chuyện này có kỳ vọng rất lớn.

Da đầu Thái tử Dung Trăn run lên, nhẹ nhàng thấp giọng:

“Tần vương thế tử muốn tiền đặt cược là cái gì?”

“Hôm nay Thái tử điện hạ nếu có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc nhất, từ nay về sau điện hạ chính là huynh đệ của Tần Hạo ta, về sau kinh thành nếu có người không cho điện hạ mặt mũi, chính là không cho Tần Hạo ta mặt mũi, về sau chính là địch nhân của Tần Hạo ta.”

Một lời nói, rất nhiều người trong Bảo Chi Lâm thở hốc vì kinh ngạc, kinh đô này cũng không người nào dám trêu chọc vị này, nếu Thái tử điện hạ có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc, thật ra lại có thể nhặt được một cái tiện nghi lớn.

Bất quá Thái tử thật sự có thể phú ra một tác phẩm xuất sắc nhất sao? Hắn là Thái tử tam vô của Đại Lịch a, cho nên bọn họ mới không tin Thái tử thật có thể phú ra thơ, cái mà bọn họ quan tâm đó là nếu như Thái tử thua, sẽ như thế nào? Người người đều nhìn chằm chằm vào Tần Hạo.

Tần Hạo nhẹ nhàng thưởng thức chiếc nhẫn bằng ngọc bản chỉ trên ngón tay cái, thanh âm lười biếng vang lên lần nữa:

“Nhưng nếu là Thái tử nhất nhất thua”

Hắn ngừng một chút, tà tứ cười mở miệng:

“Điện hạ thua, có hai lựa chọn. Thư nhất, cởi hết quần áo đi ra Bảo Chi Lâm, thứ hai, học cẩu kêu đi ra Bảo Chi Lâm.”

Tần Hạo dứt lời, Bảo Chi Lâm liền yên lặng như tờ, tùy theo một tiếng vỗ tay vang lên, trong đó còn kèm theo cả lời nói.

“Này có ý tứ, không bằng bản công tử thêm vào phần thưởng một chút, nếu điện hạ hôm nay thắng, ta Tô Tử Nhiên từ nay về sau sẽ là tùy tùng của Thái tử điện hạ, duy Thái tử làm chủ, sai đâu đánh đó.”

Tô Tử Nhiên, là con vợ cả của Tả tướng Đại Lịch, thân phận cao quý, Tả tướng phủ là quyền thần quý huân của Đại Lịch, công tử Tô Tử Nhiên của Tả tướng tài tình cao siêu, là quý công tử nổi danh ở kinh đô Đại Lịch, thiên kim khuê tú cực thích, kinh thành không hề thiếu tiểu thư có lòng ái mộ vị công tử Tả tướng này, không nghĩ tới hôm nay vị công tử Tả tướng này lại ở Bảo Chi Lâm, còn tham dự ván bài.

Lúc này, trong Bảo Chi Lâm, mọi người mới phục hồi tinh thần, lần này tiếng nói chuyện thô tục sung sướng bắt đầu vang lên, hình thành một cỗ sóng nhiệt, quay về toàn bộ trong đại sảnh.

Trong đó, có một số người thậm chí còn kêu to hảo hảo, cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Thái tử Dung Trăn đứng ở giữa đại sảnh.

Sắc mặt Dung Trăn khó coi, mâu quang âm ngao nhìn Tần Hạo cách đó không xa, lại nhìn Tô Tử Nhiên tựa vào lan can ở lầu hai.

Từng người một trong này thật đúng là khinh người quá đáng, nàng là Thái tử của Đại Lịch, không phải bọn họ nghĩ muốn khi dễ là có thể khi dễ. Dung Trăn thật muốn giận dữ phát hỏa, bất quá thời điểm cuối cùng, nàng rốt cuộc nhịn xuống. Nếu nàng phát hỏa, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người chú ý, ngày xưa Thái tử yếu đuối vô năng, hôm nay như thế nào lại đại phát thần uy, người người đều đem lực chú ý đặt ở trên người của nàng, đây không phải là chuyện tốt, nếu có người phát hiện ra bí mật của nàng, nàng chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Dung Trăn cưỡng chế lửa giận trong lòng, trong đầu lại nghĩ đến một sự kiện khác. Lúc trước Tần Hạo sắp đặt tiền cược có hai lựa chọn, nếu nàng thua, một là thoát hết y phục đi ra Bảo Chi Lâm, một điều này nàng làm không được, vậy còn lại điều thứ hai, học cẩu kêu đi ra ngoài.

Mâu quang Dung Trăn u ám, thân là Thái tử của một quốc gia, học cẩu kêu đi ra ngoài, không biết sau khi phát sinh chuyện như vậy, phụ hoàng có thể giận dữ mà phế bỏ thân phận Thái tử của nàng hay không.

Dung Trăn đang nghĩ, chưởng quầy Bảo Chi Lâm đã đi tới, cung kính xin chỉ thị của Tần Hạo:

“Tần thế tử, văn phòng tứ bảo, cùng với hương đều đã được chuẩn bị tốt.”

Tần Hạo cười:

“Điểm hương.”

Trong Bảo Chi Lâm lập tức yên tĩnh lại, Dung Trăn nhìn về phía Tần Hạo, trong lòng đã có chủ ý, bất quá trên mặt của nàng lại tràn đầy vẻ giằng co:

“Tần Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng.”

Vẻ mặt Tần Hạo miễn cưỡng cúi đầu thổi thổi trà, tâm tình vô cùng tốt uống một ngụm, vẻ mặt hảo tâm nhắc nhở Dung Trăn:

“Điện hạ, hương đã điểm, nếu ngươi không phú thơ, có thể sẽ thua.”

Một lời nói, mâu quang tất cả mọi người trong Bảo Chi Lâm đều rơi xuống trên án thượng cách đó không xa, hương quả nhiên đã được điểm.

Dung Trăn lập tức lo lắng, vẻ mặt không dám trì hoãn, lông mi nhíu lại, giống như chính nàng đang vắt hết óc suy nghĩ phú thơ, trong chốc lát lắc đầu, trong chốc lát lại ngẩng đầu nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, bước thong thả đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại xoa xoa tay, tựa hồ hết đường xoay xở.



Trong Bảo Chi Lâm, khóe môi của tất cả mọi người đều tươi cười, vẻ mặt hàm xúc ý tứ xem kịch vui.

Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh, chưởng quầy Bảo Chi Lâm nhanh chóng mở miệng:

“Canh giờ đã đến.”

Tần Hạo buông ly trà cầm trong tay xuống, ngoắc ngoắc gọi Dung Trăn:

“Điện hạ, đến, cùng bản thế tử nói chuyện, hai điều cược điện hạ tính chọn cái nào, thoát y phục hay là học cẩu kêu?”

Dung Trăn liên tục lui về phía sau, sắc mặt khó coi:

“Tần Hạo, ngươi đừng khinh người quá đáng, bản cung là Thái tử.”

“Thái tử thì thế nào? Đây là ngươi tình ta nguyện đánh đố, ngươi thân là Thái tử sẽ không ỷ thế muốn qua mặt bản thế tử đi:

“Sắc mặt Tần Hạo không tốt, tùy tiện âm ngao mở miệng:

“Bản thế tử cũng không sợ Thái tử, nếu Thái tử không muốn, vậy hãy để cho thủ hạ của bản thế tử hỗ trợ cũng được.”

Lời nói Tần Hạo vừa rơi xuống, liền xoay mình hướng người trong Bảo Chi Lâm quát hỏi:

“Các vị có muốn nhìn Thái tử điện hạ thoát y phục.”

“Thoát y phục.”

“Thoát y phục.”

Tiếng hò hét náo nhiệt vang lên, giờ khắc này tất cả mọi người đã quên đi thân phận Thái tử của Dung Trăn, người người ác liệt muốn tham gia náo nhiệt, dù sao việc này cũng là Tần thế tử nháo, bị phạt cũng là Tần thế tử bị phạt, bọn họ sẽ không liên quan.

Trong lầu có không ít nữ quyến, lúc này vừa nghe Thái tử muốn thoát y phục, người người thẹn thùng hét rầm lên, chạy đi lảng tránh.

Trong Bảo Chi Lâm lập tức lộn xộn .

Tần thế tử không để ý tới người khác, nhìn về phía Thái tử Dung Trăn:

“Điện hạ thoát hay không thoát, nếu không thoát giống trong lời nói của ta, bản thế tử kêu thủ hạ đến hầu hạ điện hạ.”

“Ngươi?”

Sắc mặt Dung Trăn lần lượt thay đổi hết đen lại trắng, phía sau nàng là hai gã thị vệ, sắc mặt thập phần khó coi, trừng mắt giận dữ nhìn Tần Hạo, thế tử Tần vương phủ này khinh người quá đáng, hắn thật sự không đem điện hạ để vào mắt, mặc dù điện hạ không làm được thơ thì thế nào, điện hạ là hoàng thái tử Đại Lịch, hắn tính cái gì vậy.

Hai gã thị vệ muốn phát hỏa lại không thể phát hỏa, lại nhìn chủ tử nhà mình, thật sự là rất uất ức, đều đã đến mức này, còn không phát uy, thế nhưng vẫn còn nhẫn được, thật sự là tức chết bọn họ.

Tần Hạo ra lệnh một tiếng:

“Người tới, hầu hạ điện hạ cởi áo, điện hạ muốn thoát y phục.”

Lần này, trong Bảo Chi Lâm tiếng hò hét truyền đến một làn sóng nhiệt gấp ba lần, xoay quanh đại sảnh không ngừng vang lên.

Giữa những tiếng hò hét lộn xộn trong đây, đột nhiên một đạo giọng nói trầm bổng phá lệ vang lên:

“Bản cung học cẩu kêu.”

Một lời khiến cho những tiếng hò hét trong Bảo Chi Lâm bỗng dưng đình chỉ, người người như bị sét đánh, toàn bộ tập thể hóa đá.

Thái tử muốn học cẩu kêu, Thái tử không thoát y phục, tình nguyện học cẩu kêu, này này?

Trong Bảo Chi Lâm, tiếng hò hét lại bắt đầu vang lên, lúc này đây những tiếng tranh cãi so với lúc trước càng thêm kịch liệt cùng ầm ĩ.

Lúc trước các tiểu thư khuê các ở chung quanh lảng tránh, lúc này mới không đi lánh vội trở về, người nào cũng đều vỗ tay phụ họa, toàn bộ người trong Bảo Chi Lâm đạt tới cao trào trước nay chưa từng có, tất cả mọi người theo bản năng đều đứng lên, muốn đi về phía trước, để thấy Thái tử điện hạ học cẩu kêu, chuyện xảy ra trong Bảo Chi Lâm, nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Thần sắc Tần Hạo không đổi, nhíu mày, miễn cưỡng mở miệng:

“Điện hạ, có thể bắt đầu.”

Lời Tần Hạo vừa rơi xuống, mọi người đều dừng lại âm tranh cãi ầm ĩ, nhìn Thái tử Dung Trăn, Thái tử Dung Trăn liếc mắt một cái quét qua mọi người ở bốn phía, thân mình chậm rãi cúi xuống, từ từ nằm úp sấp trên đường đi, kỳ thật trong lòng nàng cũng kịch liệt thiên nhân giao chiến, nhưng vì có thể phế đi thân phận Thái tử, nàng chỉ có thể làm như vậy, Dung Trăn cắn răng một cái nằm xuống.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp ùn ùn kéo đến bao phủ trong đại sảnh Bảo Chi Lâm. Một đạo kình phong cường đại quét qua toàn bộ đại sảnh, người người đều cảm thấy khó thở, nhịn không được há mồm hút không khí, chỉ thấy kình phong cường đại kia, như một con hắc long hung mãnh bay lên, một đường rít gào thẳng đến chỗ của Thái tử Dung Trăn, hắc long bay một đường đến trước mặt Dung Trăn, rống một tiếng, đem Dung Trăn trực tiếp đánh bay ra ngoài, “bùm” một tiếng, nàng gắt gao nằm trước cửa đại sảnh của Bảo Chi Lâm.

Trong đại sảnh, một mảnh im lặng, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy ở trước mặt, không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi có tiếng bước chân vang lên, mọi người theo bản năng nhìn về phía địa phương có tiếng bước chân ấy. Trong Bảo Chi Lâm, lầu một lầu hai trên cầu thang lên lầu, chỉ thấy tất mọi người đều từ từ cùng nhìn xuống. Bức bách, ngây dại, mờ mịt, chỉ thấy người người mặc y phục thêu hoa, gương mặt tuấn mĩ, ánh mắt sáng quắc.

Nhưng vầng sáng của mấy người kia đều che không được người cầm đầu ngàn vạn tao nhã kia. Chỉ thấy thần thái chúng tinh phủng nguyệt* tản ra chói mắt, tư thái phong lưu, một thân tụ lại ngàn vạn tà mị, tay vừa mới nhấc lưng chừng đều mang theo một loại dụ hoặc trí mạng, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Chúng tinh phủng nguyệt*: những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng

Trong đại sảnh Bảo Chi Lâm, phàm là nữ nhân đều si ngốc nhìn hắn, trên gương mặt tuyệt trần hoa lệ là chiếc mũi thẳng tắp, ba ngàn sợi tóc dài chạm vào thái dương, đôi mắt xếch hẹp dài, lóe ra tia sáng u ám liễm diễm. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu hơi giương lên một chút, bên trong y phục lộ ra cơ thể rắn chắc tà mị, một thân quần áo cẩm bào màu xanh đậm, trên cẩm bào được thêu những đóa hoa mạn châu sa màu lam, cả người giống như được dung hòa bên trong một dòng sông quyến rũ mê huyễn màu lam, một đôi đồng mâu tựa tiếu phi tiếu xuyên thấu qua bình chướng, đảo mắt quét qua tất cả mọi người trong đại sảnh ở lầu một, một đôi đồng mâu thâm trầm u ám, giống như mang theo vô số điện lưu, câu hồn đoạt phách, người tiếp xúc với ánh mắt của hắn theo bản năng đều cảm thấy hít thở không thông, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, cảm giác mình không thể hô hấp.

Tung bông, tung hoa a nam chính của chúng ta lên sân nào…..

Một nam nhân mị hoặc điên đảo chúng sinh như vậy, lại cố tình khiến cho người ta không cảm giác được nửa phần khí chất son phấn, có cũng chỉ thấy hoa lệ, như một đạo gấm hoa quang bắn ra bốn phía, cao thấp quanh thân hắn trừ bỏ mê huyễn, dụ hoặc, u ám, lệ khí ở bên ngoài, còn có một cỗ khí phách cường đại không giận mà uy đi ra, khiến cho người ta muốn thở cũng không dám thở.

Trong Bảo Chi Lâm, nhất thời không một tiếng động, mọi người đều ngẩn ngơ ở đương trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiếp Quốc Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook