Nhiếp Quốc Đích Phi

Chương 10: Thân tình

Ngô Tiếu Tiếu

22/07/2016

Ánh trăng vẫn lặng lặng soi sáng, nhuyễn kiệu một đường hướng Vinh thân vương phủ mà đi, giống như cỗ kiệu của quỷ U Minh khiến người ta phải kinh hãi.

Đông cung phủ Thái tử, sáng sớm hạ nhân liền bắt đầu quét hết những chỗ có tuyết đọng lại, sửa sang lại sân, ngày hôm qua tuyết rơi cả một ngày, hôm nay thời tiết cuối cùng cũng trong lành, tuy vẫn còn rất lạnh, bất quá không khí lại đặc biệt tươi mát, trong Phượng Thần Cung phủ Thái tử, hoa mai tốp năm tốp ba nở rộ, mùi hương lan tỏa bao trùm toàn bộ trong Đông cung phủ Thái tử, trên mặt người nào người nấy đều lộ ra ý cười.

Cảnh trí trong Đông cung phủ Thái tử này không chỉ tinh xảo, mà còn rất hoa mỹ, kiến trúc của các cung các điện đều được Hoàng hậu nương nương sai người tự mình chế tạo, mỗi một chi tiết đều do Hoàng hậu nương nương tự mình nghiên cứu, từ một cái chi tiết nhỏ như một cái bồn cây cảnh được đặt ở trong góc phòng, hay là đến cái lớn hơn như rường cột ở hành lang chính điện dùng loại chất liệu gỗ gì để làm, có thể nói nương nương vô cùng để ý từ việc nhỏ đến việc to trong phủ Thái tử này, từ điểm này dễ dàng nhìn ra nàng đối với Thái tử điện hạ là thật lòng yêu thương.

Địa phương hoa mỹ nhất trong phủ Thái tử đó là Phượng Thần Cung nơi Thái tử điện hạ ở, Phượng Thần Cung một năm bốn mùa hoa nở không tàn, khi mùa xuân đến trong vườn hoa từng đóa hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương tranh nhau đua nở, khi đến mùa hè, hồ nước Hà Đường ở sườn phía Tây lại nở đầy hoa sen, đến mùa thu là thời gian kim quế (hoa mộc) thổi hương, mùa đông vườn hoa mai cạnh tường vui mừng nở rộ.

Trong ngoài tẩm cung Phượng Thần Cung, lúc này lại là một mảnh im lặng, chuyện Xuân Thường đêm qua bị đánh chết, khiến cho cung nữ hầu hạ trong Phượng Thần Cung đều không dám có bất luận cái tâm tư gì, đại cung nữ Xuân Thường bởi vì muốn bò lên giường của Thái tử điện hạ, cho nên bị đánh chết, các nàng nếu như có tâm tư gì đó, chính là Xuân Thường kế tiếp.

Trong tẩm cung Thái tử, màn trướng thiên tàm ti màu xanh rủ xuống một chiếc giường lớn trạm khắc long phượng, bên trong là một người đang ngủ, toàn bộ cơ thể uể oải lui vào trong áo ngủ bằng gấm thêu hoa mẫu đơn phú quý, chỉ lộ ra non nửa bên mặt, trên mặt của nàng là một đôi mi nhỏ nhắn nhăn lại, còn chảy ra một chút mồ hôi.

Trước cửa, phía sau bình phong bằng ngọc lưu ly đột nhiên chui ra một cái đầu nhỏ, đầu nhỏ ló ra nhìn chằm chằm người đang ngủ ở trên giường, khi nhìn thấy người kia hình như đang có một giấc mộng không tốt, không khỏi có chút đau lòng, khinh thủ khinh cước (tay chân nhẹ nhàng) đi đến trước giường lớn trong tẩm cung, từ từ đưa tay vén màn trướng bằng thiên tàm ti lên, một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh (đen trắng rõ ràng) khí phách nhìn chằm chằm người nằm ở trên giường, nhìn trong chốc lát, vươn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên đôi mi đang nhăn lại của người ấy.

Bất quá vừa mới chạm vào, nhìn thấy người trên giường không hề có động tĩnh, không khỏi ngạc nhiên nhìn một tay của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng cùng hưng phấn, chậm rãi lại duỗi tay ra sờ mặt của người vẫn đang ngủ kia.

Người nằm trên giường vốn đang nằm mơ, bởi vì bị quấy rầy nho nhỏ, liền có chút không kiên nhẫn, đưa tay phất cái tay nhỏ bé đang sờ ở trên mặt mình kia, giật mình lại ngủ tiếp.

Tiểu nhân nhi đứng trước giường giống như sờ thành nghiện, một lúc sau lại lặng lẽ duỗi tay hướng về phía người trên giường.

Người trên giường lại duỗi tay phất qua cái đang tác quái trên người của mình, hai người một người sờ một người phất, thật giống như chơi đùa thành nghiện.

Người bên ngoài tẩm cung khinh thủ khinh cước (tay chân nhẹ nhàng) tiêu sái tiến vào, vừa thấy tiểu nhân nhi trước giường có hành vi lớn mật như thế, sắc mặt không khỏi thay đổi, vọt tới, nhỏ giọng mở miệng:

“Tiểu tổ tông của ta, người làm sao lặng lẽ đi vào tẩm cung như vậy?”

Sắc mặt Trịnh Đồng vô cùng trắng, Thái tử điện hạ không thích Thập Nhất điện hạ, bình thường nhìn thấy hắn liền vô cùng ghét bỏ, không nghĩ tới Thập Nhất điện hạ lại còn dám vụng trộm đi vào Đông cung phủ Thái tử, còn lặng lẽ đi vào tẩm cung của điện hạ như vậy.

Thập Nhất hoàng tử Dung Ly nghe Trịnh Đồng nói xong, cười tủm tỉm mở miệng:

“Ta đến tìm ca ca chơi, ngươi xem ta đem đồ chơi mà ta thích nhất đều đưa tới cho ca ca, như vậy ca ca sẽ thích ta.”

Thập Nhất hoàng tử Dung Ly giống như hiến vật quý đưa ra một đống đồ vật phía sau lưng, bình thường đều là đồ chơi mà nam hài tử yêu thích, có cái cung nhỏ bằng gỗ màu vàng đen mà hắn thích, có bộ tên, có một cái chủy thủ gắn bảo thạch, còn có đủ loại báu vật đủ màu sắc, tóm lại là nhiều vô số phải có hơn mười loại đồ vật, những đồ vật này đều là những thứ hắn yêu nhất, nhưng hiện tại hắn vì muốn ca ca thích hắn, cho nên hắn dự định sẽ đem mấy thứ này đưa cho ca ca, chỉ cần ca ca thích hắn là tốt rồi.

Trịnh Đồng nhìn mà lòng chua xót, Thập Nhất điện hạ từ lúc sinh ra đến nay, chẳng hiểu sao lại đặc biệt thích Thái tử điện hạ, thời gian trước, Điện hạ cũng rất thương yêu người đệ đệ này, nhưng theo từng năm tuổi tác hắn dần tăng lên, hắn biết mình thân là nữ nhi lại trở thành Thái tử Đông cung, hắn liền vô cùng căm tức Hoàng hậu cùng Thập Nhất điện hạ, từ đó về sau không còn gần gũi với bọn họ nữa.

“Thập Nhất điện hạ, Điện hạ còn chưa có tỉnh đâu, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng ầm ĩ giấc ngủ của Điện hạ.”

Trịnh Đồng liên tục khuyên nhủ muốn kéo Thập Nhất hoàng tử ra ngoài tẩm cung, bất quá Dung Ly có chút không vui, hắn muốn chờ ca ca tỉnh lại a.



“Ta không muốn”

“Tiểu tổ tông của ta, cho dù lão nô van xin ngươi được không? Chờ Điện hạ tỉnh rồi hãy nói được không?”

Trịnh Đồng năn nỉ, âm thanh hai người nói chuyện tuy rằng đã ép xuống rất thấp, nhưng động tĩnh trong phòng cuối cùng vẫn kinh động đến người nằm ở trên giường, nàng chậm rãi mở mắt, không tự giác nhíu mi nhìn hai người trong tẩm cung kia, thần sắc có chút không hờn giận.

Bên kia Trịnh Đồng cùng Thập Nhất hoàng tử vẫn chưa phát hiện, còn đang nói chuyện.

Thập Nhất hoàng tử năn nỉ:

“Trịnh công công, ta muốn chờ ca ca tỉnh lại.”

“Không được, Thập Nhất điện hạ, nếu đợi Điện hạ tỉnh lại, chỉ sợ, chỉ sợ nàng muốn?”

Trịnh Đồng còn chưa nói hết, người trên giường bất mãn quát lạnh:

“Trịnh Đồng, hai người các ngươi đang lén lút làm cái gì?”

Tiếng quát lạnh của Dung Trăn đồng thời vang lên, Trịnh Đồng chấn kinh liền ngoảnh đầu lại, khi nhìn thấy Dung Trăn đang từ từ vén chăn lên rồi ngồi xuống, nghiêm mặt lạnh lẽo nhìn hắn, Trịnh Đồng sợ đến mức khẩn trương quỳ xuống:

“Điện hạ, lão nô đáng chết, lão nô không nên để cho Thấp Nhất điện hạ đi vào tẩm cung đánh thức Điện hạ.”

Thập Nhất hoàng tử Dung Ly tuy lúc trước còn vụng trộm sờ mặt Dung Trăn, lúc này thấy Dung Trăn đã tỉnh lại, hắn vẫn còn có chút sợ hãi, co quắp bất an đứng ở phía sau Trịnh Đồng, cẩn thận nói:

“Ca ca, là Ly Nhi vụng trộm đi vào, Trịnh công công không quan hệ, ngươi muốn phạt liền phạt Ly Nhi đi.”

Dung Trăn nhíu mi nhìn hai người một đứng một quỳ trên mặt đấy, giống như vô cùng sợ nàng, nàng có đáng sợ như vậy sao? Ngẫm lại liền hiểu rõ, xem ra đời trước đã tạo thành bóng ma cho bọn hắn a, Dung Trăn phất phất tay:

“Đứng lên đi.”

Trịnh Đồng ngốc lăng, điện hạ không trách hắn, hắn có chút hoài nghi mình nghe lầm, nhanh chóng nâng mắt liếc nhìn Dung Trăn đang ngồi trên giường một cái, Dung Trăn không muốn để ý tới hắn, nhìn về phía Dung Ly, Trịnh Đồng cẩn thận đứng dậy thật tốt, trong lòng có chút không nỡ, chung quy cảm thấy Điện hạ không giống với trước kia, không giống trước kia hơi một tí liền phát hỏa, cả người có vẻ bình thản nhẹ nhàng, bất quá một thân khí thế không giận mà uy vẫn không thay đổi, nhưng so sánh với trước kia có vẻ khoan dung hơn một chút.

Trong lòng Trịnh Đồng không khỏi sung sướng, chẳng lẽ Điện hạ đã thông suốt, nghĩ như thế, không tự chủ vui vẻ đứng lên.

Thanh âm thản nhiên của Dung Trăn vang lên:

“Ly Nhi, ngươi vụng trộm đến phủ Thái tử làm cái gì?”



Dung Ly hi vọng liếc mắt nhìn Dung Trăn một cái, thấy hắn không có phát hỏa, cũng không có sinh khí, lá gan không khỏi lớn hơn một ít, đưa ra một đống đồ vật phía sau lưng, giống như hiến vật quý nói:

“Ca ca, Ly Nhi đến đây là vì đem mấy thứ này đưa cho ca ca.”

Dung Trăn liếc mắt nhìn một cái, có chút kinh ngạc, đồ vật Dung Ly thích, nàng đương nhiên không thích, nhưng khó nhất là tâm ý Dung Ly, mấy thứ này hẳn là đồ vật mà hắn thích nhất đi, hắn vậy mà đem mấy thứ này đều đưa hết cho nàng, hắn thật sự thích người ca ca là nàng như vậy sao?

“Này, đây không phải mấy đồ mà ngươi thích sao?”

Dung Ly nhanh chóng gật đầu:

“Đúng vậy, ca ca, đây đều là đồ vật Ly Nhi thích nhất, hiện tại Ly Nhi đem bọn chúng đều đưa cho ca ca.”

Dung Trăn nhăn mi một cái, tâm tư khẽ nhúc nhích, bất quá rất nhanh liền hờ hững, nàng rất nhanh sẽ phải đi, cho nên hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều, Dung Trăn chậm rãi cúi đầu sửa sang lại tóc đen ở trước ngực mình:

“Ta không thích mấy thứ này, ngươi cầm lại đi thôi.”

Dung Ly vừa nghe Dung Trăn nói, trong đôi mắt to lập tức tụ lại đầy nước mắt thương tâm, hắn nức nở đứng lên, ô ô nói:

“Ca ca, có đúng là ngươi không thích Ly Nhi hay không, có đúng là ngươi chán ghét Ly Nhi hay không, có đúng là Ly Nhi không đáng yêu hay không, có đúng là Ly Nhi đặc biệt khiến người ta ghét hay không.”

Dung Trăn không nghĩ tới Dung Ly lại mẫn cảm như thế, còn bởi vậy mà khóc lên, nàng ngẩng đầu nhìn tiểu tử kia khụt khịt, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp giống như ngập chìm trong giọt nước mắt trong suốt, trên gương mặt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au lúc này cũng mím chặt lại, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, nhìn tiểu tử đáng yêu phấn nộn kia khóc thương tâm như vậy, dù Dung Trăn có ý chí sắt đá cứng rắn cũng không khỏi có chút rung động.

Thôi thôi, coi như nàng trước khi đi làm chuyện tốt đi.

“Tốt lắm, ngươi đừng khóc, ta không phải không hề thích ngươi.”

Tiếng khóc Dung Ly như bị nghẽn lại rồi đình chỉ, nước mắt vẫn còn vương trên hàng lông mi đen dài cong cong, nhìn qua miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Hắn chớp con mắt, vui sướng cẩn thận hỏi:

“Kia, ca ca thích Ly Nhi sao?”

Trên giường lớn, Dung Trăn nhất thời không hé răng, Dung Ly lập tức khẩn trương bất an túm lấy y phục của mình, ngay cả Trịnh Đồng đứng một bên cũng không tự chủ mà thấy khẩn trương, bốn con mắt nhìn Dung Trăn chằm chằm.

Khóe môi Dung Trăn hé ra một chút ý cười nhàn nhạt, mặc dù cực lạnh nhạt, nhưng đối với Dung Ly mà nói, không thua gì trân bảo trời ban, tâm buộc chặt thoáng cái liền thả lỏng.

“Ngươi là đệ đệ của ta, ta làm sao có thể không thích ngươi đây?”

“Ca ca, ngươi, ngươi?” Dung Ly bởi vì quá mức kích động, trên gò má nho nhỏ đáng yêu tràn đầy sắc hồng, tay nhỏ bé phấn nộn che cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt to ướt át, ca ca thích hắn, ca ca thích hắn, quả nhiên mẫu hậu không có lừa hắn, chuyện này thật sự là quá tốt, Ly Nhi có ca ca thích, ai dám nói ca ca không thích hắn, hừ, hắn nhất định phải nói cho bọn họ, ca ca hắn rất thích hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhiếp Quốc Đích Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook