Chương 27
Đằng La Vi Chi
14/12/2020
Bối Dao chần chờ mà hỏi: “Bùi Xuyên?”
Tâm Bùi Xuyên trầm xuống, trong nháy mắt này, trong đầu hắn theo bản năng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Hắn có thể tùy ý gọi tên một người khác, rốt cuộc thì động tác hôn ngón tay này đối với bạn chơi cùng cũng quá mức khác người.
Bối Dao chưa bao giờ biết hắn đã từng sinh ra tâm tư xấu xa, hôm nay chỉ cần hắn tùy ý gọi một cái tên thì cô sẽ hiểu là hắn uống say.
Nhưng hắn lại không sao thốt ra lời được. Hắn nửa híp mắt mông lung nhìn Bối Dao một cái, cuối cùng ngã vào trên bàn.
Bối Dao theo bản năng xoa xoa chỗ bị môi hắn chạm vào, cô rối rắm liếc hắn một cái. Là ảo giác của cô sao?
Nhưng sau khi lớn lên Bùi Xuyên rõ ràng không thân cận với cô chút nào, hơn nữa cả đêm nay hắn đều không thèm nhìn cô, ngược lại còn cười nói với nữ sinh khác.
Nữ sinh kia tên là gì nhỉ…… Vệ Uyển. Đúng, Vệ Uyển.
Nhiều năm nay Bối Dao chưa thể khiến hắn cười một cái, trước mặt cô hắn vĩnh viễn đều là Bùi không cao hứng. Nhưng ở trước mặt người khắc hắn lại cười. Chắc hắn rất thích cô gái tên Vệ Uyển kia, Bối Dao nghĩ vậy. Vào lúc tình đậu sơ khai, người đầu tiên Bùi Xuyên thích hóa ra lại là cô gái tên Vệ Uyển kia. Hắn nhất định nhận nhầm cô thành Vệ Uyển,
“Làm anh thất vọng rồi.” Cô cười nhẹ nhàng nói với hắn, “Em là Bối Dao.”
Ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng run rẩy.
Gió mùa hạ xuyên qua bức rèm thổi vào, Bối Dao thấy Bùi Xuyên đã ngủ say thì nhẹ nhàng đi tìm người phục vụ. Người đó nhận ra cô liền cười nói: “Bạn của em có khỏe không?”
Bối Dao gật gật đầu: “Cảm ơn canh giải rượu của anh.”
“Đừng khách sáo.”
Vừa rồi Bối Dao không đi mà tới sảnh xin canh giải rượu, đáng tiếc rượu của “Khuynh Thế” nhiều, nhưng canh giải rượu thì phải mất một lúc mới làm được. Cũng may có người này hỗ trợ nên cuối cùng cũng có.
Bối Dao nói: “Em biết thế này hơi phiền nhưng anh cho em mượn một cái chăn mỏng được không?”
~
Bối Dao lấy chăn tới đắp cho Bùi Xuyên xong mới nhẹ nhàng rời đi. Cô không biết hiện tại hắn đang ở đâu, nếu lấy sức của cô cũng không biết nên đem Bùi Xuyên đưa đi đâu. Hắn đã trở nên xa lạ, có lẽ cũng không muốn thấy cô. Bối Dao biết Khuynh Thế có thể chăm sóc tốt cho hắn mà những gì cô có thể làm cũng chỉ có thế.
Lúc Bối Dao đi xuống thì Sư Điềm đang ngồi ở đại sảnh tầng 1 nhàn nhã chờ cô.
“Cảm ơn chị đã chờ em.”
Sư Điềm xua xua tay: “Đừng khách sáo, đem mấy đứa bình an trở về là nghĩa vụ của chị, mau về đi thôi, trời tối rồi.”
Đúng 8 giờ.
Nhân viên phục vụ gõ cửa, Bùi Xuyên nói: “Vào đi.”
Người phục vụ vừa vào đã thấy trong phòng có để một đèn sáng, trong tay Bùi Xuyên là một cái chăn mỏng, còn hắn thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu có muốn nghỉ lại đây không?”
“Không được, hiện tại tôi phải đi.” Bùi Xuyên dừng một chút lại nói tiếp, “Cái này ghi vào sổ của tôi.”
Sau đó hắn cầm cái chăm mỏng kia đi mất.
Đêm mùa hạ ở đây có chút lạnh, Bùi Xuyên đánh xe về chung cư hiện tại hắn đang ở. Hắn lấy chìa khóa, mở cửa, bên trong ngôi nhà là một mảnh hắc ám, không có chút nhân khí nào. Bùi Xuyên cũng đã quen rồi, hắn bật đèn, sau đó đi tắm rửa.
Nước chảy xuống từ đỉnh đầu khiến hắn nhớ đến mùi hương trên người cô. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đúng là lúc huyết khí phương cương (kiểu hừng hực khí thế).
Hắn có thể khống chế hành vi của chính mình, lại không khống chế được phản ứng của mình. Bùi Xuyên mím chặt môi, trong lòng không muốn nhớ đến cô.
Hắn biết chính mình ghê tởm, ngẫm lại thì đều là những ý nghĩ dơ bẩn.
Hắn kéo vòi nước xuống thấp để đầu óc không thể suy nghĩ những chuyện khác.
Bùi Xuyên trùm chăn ngủ một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau hắn xoa xoa cái trán hơi đau, trầm mặc ném quần áo vào máy giặt. Bùi Xuyên dựa vào bên cạnh máy giặt nghĩ, sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, hắn nhìn cái chăn mỏng trong phòng khách, mặt mày có thêm vài phần chán ghét với bản thân.
Hắn nhớ rõ tối hôm qua mình đã làm cái gì, nhất định là đã dọa cô rồi?
Nhưng rõ ràng biết như thế là ghê tởm, hắn lại không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
~
Tháng bảy thời tiết oi bức, sắp thi cuối kỳ. Bùi Xuyên lười biếng đi vào phòng học, mặt hắn mang theo vài phần buồn ngủ, tay đút túi quần. Đã là hơn 9 giờ sáng, hắn đến trễ quá mức quá thể. Lúc đó giáo viên tiếng Anh đang dạy, bà ném cho hắn một cái nhìn chán ghét.
Kim Tử Dương lại rất vui vẻ: “Xuyên ca mau tới đây, cùng nhau chơi game đi.”
Bùi Xuyên tùy ý lên tiếng rồi ngồi xuống bên người hắn.
Ở hàng phía trước, Trịnh Hàng nhỏ giọng nói thầm: “Xuyên ca tối hôm qua lại thức đêm viết phần mềm à?”
Quý Vĩ ngồi cùng bàn với hắn đẩy đẩy mắt kính, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, hơn phân nửa là thế.”
Bùi Xuyên và Kim Tử Dương tùy ý đến rồi lại tan học, đúng lúc này thì cán bộ phụ trách môn tiếng Anh đến thu bài tập. Cán bộ phụ trách là một cô gái nhỏ, trên mặt có mấy nốt tàn nhang, cô một đường thu bài tới chỗ này rồi nói: “Mau nộp bài tập cho tôi.”
Kim Tử Dương cười hì hì: “Hùng Tĩnh Như, bài tập nào vậy?”
Cán bộ phụ trách Tiếng Anh, Hùng Tĩnh Như nói: “Lúc mới bắt đầu tiết cô giáo giao, bây giờ tan học phải nộp, nếu mấy người không giao thì tôi sẽ ấn theo quy định mà ghi tên.”
Kim Tử Dương ai da ai da ôm ngực: “Tôi sợ quá làm sao bây giờ?”
Trịnh Hàng cười mắng hắn, sau đó vỗ vỗ bả vai Quý Vĩ ngồi cùng bàn: “Kỷ ủy kỷ ủy, mau nộp bài.”
Quý Vĩ có nề nếp lấy ra bài tập của mình giao cho Hùng Tĩnh Như, lại theo thứ tự giao ra ba phần bài tập khác. Lúc Hùng Tĩnh Như vừa muốn thu thì Quý Vĩ lại nói: “Chờ một chút, còn chưa viết tên.”
Hắn lấy về, lần lượt ghi tên “Bùi Xuyên, Kim Tử Dương, Trịnh Hàng, Quý Vĩ”.
Hùng Tĩnh Như: “……”
Kim Tử Dương từ phía sau vỗ vai Quý Vĩ nói: “Viagra làm tốt lắm.”
Quý Vĩ hất tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cái tên này nữa.”
“Tôi nói này Viagra, cậu nỗ lực như vậy mà thành tích chỉ hơn tôi có một chút, nhà cậu lại có tiền như thế thì cậu đi chơi với tôi đi. Tôi nghĩ cậu không có thiên phú đâu.”
Quý Vĩ chẳng thèm để ý tới Kim Tử Dương, hắn là loại người yêu thích học tập, vì thế lúc này hắn vội vàng mở sách vật lý ra ôn.
Tam Trung là ngôi trường thực tế, mọi người đều được sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích. Cũng vì vậy mà Quý Vĩ yêu thương học tập nhiệt tình vẫn cứ ngồi cùng bọn họ. Tối hôm qua Bùi Xuyên viết xong một phần mềm phức tạp nên hôm nay đầu có chút choáng váng. Hắn cũng không kiêng dè mà lấy từ trong ngăn bàn ra một hộp thuốc lá để hút.
Một nữ sinh tên Lưu Diễm ở hàng trên nói: “Lá gan cậu ta thật lớn, hiệu trưởng gần đây còn đi tuần tra đó.”
Một nữ sinh khác nói: “Người ta cũng đâu sợ cảnh cáo và phê bình chứ.” Sau đó cô ta lại đột nhiên nhỏ giọng nói, “Mình nghe nói lúc ấy Bùi Xuyên được cử đi học mới đến Tam Trung đó.”
Lưu Diễm kinh ngạc nói: “Giỡn hả?”
“Ai biết, nghe nói mà thôi.”
Vệ Uyển nghe được mấy lời này thì thần sắc khẽ nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Bùi Xuyên.
Dưới bóng quạt, thiếu niên ngậm điếu thuốc cùng Kim Tử Dương và đám kia chơi game. Hắn rũ mắt khoanh chân, tư thái ngang tàng không kiềm chế được. Nhà cô ta chỉ là nhà khá giả, nhưng Vệ Uyển biết đám thiếu niên này không thiếu tiền. Bọn họ không sợ bị thu di động, nếu bị thu ngày hôm sau sẽ lập tức mua cái mới.
Mẹ của Trịnh Hàng là phó hiệu trưởng, nhóm người này cho dù có bị ghi tội nhiều thế nào cũng sẽ không bị khai trừ.
Vệ Uyển thích Bùi Xuyên đã lâu. Hắn là người lãnh đạm nhất trong mấy thanh niên này, nhưng chính sự cao ngạo đó mới hấp dẫn người khác. Vệ Uyển cũng biết trong mấy người này, tuy Kim Tử Dương miệng lưỡi ba hoa nhưng người chân chính có ý tứ với mình là Trịnh Hàng.
Vệ Uyển lặng lẽ mang di động tới, trước tiên đi qua nói với Trịnh Hàng: “Nghe nói nghỉ hè có một hoạt động trại hè thực thú vị, mọi người muốn cùng tham gia không?” Cô ta bật mở phần giới thiệu của chương trình đưa cho họ xem.
Trịnh Hàng lặng lẽ nhìn cô nàng một cái rồi nói: “Tôi không thành vấn đề, mọi người thì sao?”
Kim Tử Dương nói: “Để tôi nhìn xem.” Trên màn hình viết “Vào tháng tám, mời bạn tham dự ‘Trại hè thám hiểm thanh xuân’.
Phía dưới có bản đồ với hồ nước, câu cá, khu vực mô phỏng rừng rậm nguyên thủy. Có thể nói là khá kích thích phù hợp với khẩu vị của nam sinh.
Kim Tử Dương nói: “Cái này không tồi nhé, dù sao nghỉ hè cũng nhàm chán chẳng có gì làm.” Nói xong hắn đưa điện thoại cho Bùi Xuyên. Bùi Xuyên cố che giấu một chút không kiên nhẫn trên mặt, vừa định nói không đi thì lại nhìn thấy một tin nhắn ngẫu nhiên xuất hiện trên màn hình di động của Vệ Uyển.
Mắt Bùi Xuyên hơi híp lại, sửng sốt hai giây rồi nói: “Để tôi nghĩ đã.”
Bùi Xuyên không cự tuyệt khiến Vệ Uyển cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn. Cô ta cười đáp lời, sau đó lấy lại di động của mình và rời đi. Chờ cô nàng đi rồi, Bùi Xuyên do dự một lúc rồi mới dựa theo trí nhớ tìm lại tin tức kia.
“Tân hôn của người đàn ông tàn tật.” Đây là đầu đề một tin tức nhảy ra, bên trong là một video.
Bùi Xuyên tắt tiếng rồi mở nó ra.
Trương tiên sinh 30 tuổi đang hôn cô dâu của mình. Cô dâu của anh ta là một cô gái dịu dàng. Mọi người có mặt đều chúc phúc cho bọn họ, còn Trương tiên sinh thì mang vẻ mặt ngọt ngào mà hôn môi vợ mình.
Cô dâu duỗi tay ôm chặt eo chồng mới cưới, mà chồng cô thì không có cách nào ôm cô —— anh ta không có đôi tay.
Bàn tay cầm di động của Bùi Xuyên nắm lại thật chặt.
“Xuyên ca nhìn cái gì thế?” Kim Tử Dương thò đầu qua nói, “Hả, người khác kết hôn thì có cái gì đẹp chứ?…… Ai, người đàn ông này không có tay hả?”
Bên dưới ống tay trống không.
Kim Tử Dương nói lớn tới mức Trịnh Hàng cũng quay đầu lại hỏi: “Xem cái nào…… Rất có ý nghĩa nha.”
Bùi Xuyên đóng di động, cả buổi sáng hắn đều có chút thất thần. Qua thật lâu, lúc sắp tan học hắn đột nhiên thấp giọng hỏi Kim Tử Dương: “Cô gái kia vì sao lại gả cho người tàn tật không có tay kia?”
Thậm chí đến ôm vợ anh ta còn không làm được.
Kim Tử Dương không nghĩ quá nhiều đã nói: “Bởi vì yêu thôi, anh xem tin tức nói rồi đó. Người đàn ông kia không có tiền, đến kết hôn cũng phải đi mượn tiền, vậy cô gái đó có thể vì cái gì nữa chứ?”
Bùi Xuyên cười nhạo: “Sẽ có người không cầu gì mà vẫn muốn gả cho một kẻ tàn phế sao?”
Kim Tử Dương còn chưa nói lời nào thì Quý Vĩ đang làm bài tập về nhà cho cả bốn người ở phía trước liền quay đầu lại đáp: “hỏi thế gian, tình ái là chi, mà lứa đôi thề nguyện sống chết’, đã nghe qua thang trời tình yêu chưa? Có một ông lão dùng đôi tay tạo ra 50 cây thang trời ở bên bờ vực để được ở bên người phụ nữ lớn hơn ông ta mười mấy tuổi. Trên đời này luôn có cô gái tốt, đủ để bao dung tàn khuyết và không trọn vẹn của một người.”
Kim Tử Dương nói: “Kinh quá, cậu nói thì cứ nói, đọc thơ làm gì, thật ghê tởm.”
“……”
Mấy thiếu niên đều nổi một thân da gà, riêng Bùi Xuyên lại trầm mặc không nói. Khi người ta mới mười mấy tuổi thì khó mà tin tưởng vào tình yêu. Nhưng đây lại là tuổi nhiều hormone xao động, khiến mỗi người đều chờ mong vào tình yêu.
Từ ngày đó về sau, tin tức kia cứ ở lỳ trong đầu hắn, không chịu tan đi. Ẩn ẩn theo đó là hình ảnh khiến lúc đầu hắn muốn rời xa Bối Dao. Nhận thức về tình yêu lúc ban đầu của hắn là vào năm cấp hai xem một bộ phim truyền hình và thấy hai người yêu nhau cởi quần áo cùng nhau lăn lộn.
Đó là lần đầu tiên Bùi Xuyên biết hóa ra khi hai người sống với nhau, không phải chỉ đơn giản là sống bên nhau. Sinh hoạt vợ chồng bình thường là yêu cầu phải thẳng thắn thành khẩn mà đối xử với nhau. Nhưng đến mẹ ruột hắn còn e sợ đôi chân cụt của hắn đến mức gặp ác mộng vì thế đời này hắn nhất định sẽ không để lộ phần tàn khuyết đó cho bất kỳ ai xem.
Hắn sẽ khiến cô cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm đến mức muốn rời đi, giống như tình thân hắn từng khát vọng sẽ giống như kéo tơ lột kén, cuối cùng chẳng còn gì hết.
Nhưng khi hắn hoàn toàn buông thả thì lại nhìn thấy tin tức như vậy. Hóa ra một người tàn phế như hắn vẫn có cơ hội có được hạnh phúc, dù cho phải đi ngàn dặm tìm kiếm.
Bùi Xuyên chợt nhớ tới lúc học lớp vỡ lòng, hắn từ bỏ không ngồi cùng bàn với cô. Cuối cùng Bối Dao ngồi một bàn với Phương Mẫn Quân. Nhưng tới năm lớp 1, hắn lại dùng thủ đoạn ti tiện để Bối Dao ngồi với mình suốt 6 năm.
Trong đêm khuya, Bùi Xuyên không ngủ được, hắn túm lấy bao thuốc lá. Có vài thứ nếu không tranh thủ thì cả đời sẽ không có. Mà có vài thứ, nếu không dùng thủ đoạn, lừa gạt, dụ dỗ, thì sẽ không được như mong muốn.
Trước mắt hắn là một dụ hoặc thật lớn.
Năm nay cô còn chưa biết gì, vẫn là một đứa nhỏ ngốc nghếch ôn nhu thiện lương, còn chưa yêu ai. Rốt cuộc hắn nên nể tình nhiều năm cô quan tâm mà bỏ qua, hay thuận theo khát vọng mà chơi thủ đoạn đoạt cô về tay?
Tâm Bùi Xuyên trầm xuống, trong nháy mắt này, trong đầu hắn theo bản năng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất. Hắn có thể tùy ý gọi tên một người khác, rốt cuộc thì động tác hôn ngón tay này đối với bạn chơi cùng cũng quá mức khác người.
Bối Dao chưa bao giờ biết hắn đã từng sinh ra tâm tư xấu xa, hôm nay chỉ cần hắn tùy ý gọi một cái tên thì cô sẽ hiểu là hắn uống say.
Nhưng hắn lại không sao thốt ra lời được. Hắn nửa híp mắt mông lung nhìn Bối Dao một cái, cuối cùng ngã vào trên bàn.
Bối Dao theo bản năng xoa xoa chỗ bị môi hắn chạm vào, cô rối rắm liếc hắn một cái. Là ảo giác của cô sao?
Nhưng sau khi lớn lên Bùi Xuyên rõ ràng không thân cận với cô chút nào, hơn nữa cả đêm nay hắn đều không thèm nhìn cô, ngược lại còn cười nói với nữ sinh khác.
Nữ sinh kia tên là gì nhỉ…… Vệ Uyển. Đúng, Vệ Uyển.
Nhiều năm nay Bối Dao chưa thể khiến hắn cười một cái, trước mặt cô hắn vĩnh viễn đều là Bùi không cao hứng. Nhưng ở trước mặt người khắc hắn lại cười. Chắc hắn rất thích cô gái tên Vệ Uyển kia, Bối Dao nghĩ vậy. Vào lúc tình đậu sơ khai, người đầu tiên Bùi Xuyên thích hóa ra lại là cô gái tên Vệ Uyển kia. Hắn nhất định nhận nhầm cô thành Vệ Uyển,
“Làm anh thất vọng rồi.” Cô cười nhẹ nhàng nói với hắn, “Em là Bối Dao.”
Ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng run rẩy.
Gió mùa hạ xuyên qua bức rèm thổi vào, Bối Dao thấy Bùi Xuyên đã ngủ say thì nhẹ nhàng đi tìm người phục vụ. Người đó nhận ra cô liền cười nói: “Bạn của em có khỏe không?”
Bối Dao gật gật đầu: “Cảm ơn canh giải rượu của anh.”
“Đừng khách sáo.”
Vừa rồi Bối Dao không đi mà tới sảnh xin canh giải rượu, đáng tiếc rượu của “Khuynh Thế” nhiều, nhưng canh giải rượu thì phải mất một lúc mới làm được. Cũng may có người này hỗ trợ nên cuối cùng cũng có.
Bối Dao nói: “Em biết thế này hơi phiền nhưng anh cho em mượn một cái chăn mỏng được không?”
~
Bối Dao lấy chăn tới đắp cho Bùi Xuyên xong mới nhẹ nhàng rời đi. Cô không biết hiện tại hắn đang ở đâu, nếu lấy sức của cô cũng không biết nên đem Bùi Xuyên đưa đi đâu. Hắn đã trở nên xa lạ, có lẽ cũng không muốn thấy cô. Bối Dao biết Khuynh Thế có thể chăm sóc tốt cho hắn mà những gì cô có thể làm cũng chỉ có thế.
Lúc Bối Dao đi xuống thì Sư Điềm đang ngồi ở đại sảnh tầng 1 nhàn nhã chờ cô.
“Cảm ơn chị đã chờ em.”
Sư Điềm xua xua tay: “Đừng khách sáo, đem mấy đứa bình an trở về là nghĩa vụ của chị, mau về đi thôi, trời tối rồi.”
Đúng 8 giờ.
Nhân viên phục vụ gõ cửa, Bùi Xuyên nói: “Vào đi.”
Người phục vụ vừa vào đã thấy trong phòng có để một đèn sáng, trong tay Bùi Xuyên là một cái chăn mỏng, còn hắn thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu có muốn nghỉ lại đây không?”
“Không được, hiện tại tôi phải đi.” Bùi Xuyên dừng một chút lại nói tiếp, “Cái này ghi vào sổ của tôi.”
Sau đó hắn cầm cái chăm mỏng kia đi mất.
Đêm mùa hạ ở đây có chút lạnh, Bùi Xuyên đánh xe về chung cư hiện tại hắn đang ở. Hắn lấy chìa khóa, mở cửa, bên trong ngôi nhà là một mảnh hắc ám, không có chút nhân khí nào. Bùi Xuyên cũng đã quen rồi, hắn bật đèn, sau đó đi tắm rửa.
Nước chảy xuống từ đỉnh đầu khiến hắn nhớ đến mùi hương trên người cô. Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đúng là lúc huyết khí phương cương (kiểu hừng hực khí thế).
Hắn có thể khống chế hành vi của chính mình, lại không khống chế được phản ứng của mình. Bùi Xuyên mím chặt môi, trong lòng không muốn nhớ đến cô.
Hắn biết chính mình ghê tởm, ngẫm lại thì đều là những ý nghĩ dơ bẩn.
Hắn kéo vòi nước xuống thấp để đầu óc không thể suy nghĩ những chuyện khác.
Bùi Xuyên trùm chăn ngủ một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau hắn xoa xoa cái trán hơi đau, trầm mặc ném quần áo vào máy giặt. Bùi Xuyên dựa vào bên cạnh máy giặt nghĩ, sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, hắn nhìn cái chăn mỏng trong phòng khách, mặt mày có thêm vài phần chán ghét với bản thân.
Hắn nhớ rõ tối hôm qua mình đã làm cái gì, nhất định là đã dọa cô rồi?
Nhưng rõ ràng biết như thế là ghê tởm, hắn lại không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
~
Tháng bảy thời tiết oi bức, sắp thi cuối kỳ. Bùi Xuyên lười biếng đi vào phòng học, mặt hắn mang theo vài phần buồn ngủ, tay đút túi quần. Đã là hơn 9 giờ sáng, hắn đến trễ quá mức quá thể. Lúc đó giáo viên tiếng Anh đang dạy, bà ném cho hắn một cái nhìn chán ghét.
Kim Tử Dương lại rất vui vẻ: “Xuyên ca mau tới đây, cùng nhau chơi game đi.”
Bùi Xuyên tùy ý lên tiếng rồi ngồi xuống bên người hắn.
Ở hàng phía trước, Trịnh Hàng nhỏ giọng nói thầm: “Xuyên ca tối hôm qua lại thức đêm viết phần mềm à?”
Quý Vĩ ngồi cùng bàn với hắn đẩy đẩy mắt kính, nhỏ giọng trả lời: “Ừ, hơn phân nửa là thế.”
Bùi Xuyên và Kim Tử Dương tùy ý đến rồi lại tan học, đúng lúc này thì cán bộ phụ trách môn tiếng Anh đến thu bài tập. Cán bộ phụ trách là một cô gái nhỏ, trên mặt có mấy nốt tàn nhang, cô một đường thu bài tới chỗ này rồi nói: “Mau nộp bài tập cho tôi.”
Kim Tử Dương cười hì hì: “Hùng Tĩnh Như, bài tập nào vậy?”
Cán bộ phụ trách Tiếng Anh, Hùng Tĩnh Như nói: “Lúc mới bắt đầu tiết cô giáo giao, bây giờ tan học phải nộp, nếu mấy người không giao thì tôi sẽ ấn theo quy định mà ghi tên.”
Kim Tử Dương ai da ai da ôm ngực: “Tôi sợ quá làm sao bây giờ?”
Trịnh Hàng cười mắng hắn, sau đó vỗ vỗ bả vai Quý Vĩ ngồi cùng bàn: “Kỷ ủy kỷ ủy, mau nộp bài.”
Quý Vĩ có nề nếp lấy ra bài tập của mình giao cho Hùng Tĩnh Như, lại theo thứ tự giao ra ba phần bài tập khác. Lúc Hùng Tĩnh Như vừa muốn thu thì Quý Vĩ lại nói: “Chờ một chút, còn chưa viết tên.”
Hắn lấy về, lần lượt ghi tên “Bùi Xuyên, Kim Tử Dương, Trịnh Hàng, Quý Vĩ”.
Hùng Tĩnh Như: “……”
Kim Tử Dương từ phía sau vỗ vai Quý Vĩ nói: “Viagra làm tốt lắm.”
Quý Vĩ hất tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cái tên này nữa.”
“Tôi nói này Viagra, cậu nỗ lực như vậy mà thành tích chỉ hơn tôi có một chút, nhà cậu lại có tiền như thế thì cậu đi chơi với tôi đi. Tôi nghĩ cậu không có thiên phú đâu.”
Quý Vĩ chẳng thèm để ý tới Kim Tử Dương, hắn là loại người yêu thích học tập, vì thế lúc này hắn vội vàng mở sách vật lý ra ôn.
Tam Trung là ngôi trường thực tế, mọi người đều được sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích. Cũng vì vậy mà Quý Vĩ yêu thương học tập nhiệt tình vẫn cứ ngồi cùng bọn họ. Tối hôm qua Bùi Xuyên viết xong một phần mềm phức tạp nên hôm nay đầu có chút choáng váng. Hắn cũng không kiêng dè mà lấy từ trong ngăn bàn ra một hộp thuốc lá để hút.
Một nữ sinh tên Lưu Diễm ở hàng trên nói: “Lá gan cậu ta thật lớn, hiệu trưởng gần đây còn đi tuần tra đó.”
Một nữ sinh khác nói: “Người ta cũng đâu sợ cảnh cáo và phê bình chứ.” Sau đó cô ta lại đột nhiên nhỏ giọng nói, “Mình nghe nói lúc ấy Bùi Xuyên được cử đi học mới đến Tam Trung đó.”
Lưu Diễm kinh ngạc nói: “Giỡn hả?”
“Ai biết, nghe nói mà thôi.”
Vệ Uyển nghe được mấy lời này thì thần sắc khẽ nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Bùi Xuyên.
Dưới bóng quạt, thiếu niên ngậm điếu thuốc cùng Kim Tử Dương và đám kia chơi game. Hắn rũ mắt khoanh chân, tư thái ngang tàng không kiềm chế được. Nhà cô ta chỉ là nhà khá giả, nhưng Vệ Uyển biết đám thiếu niên này không thiếu tiền. Bọn họ không sợ bị thu di động, nếu bị thu ngày hôm sau sẽ lập tức mua cái mới.
Mẹ của Trịnh Hàng là phó hiệu trưởng, nhóm người này cho dù có bị ghi tội nhiều thế nào cũng sẽ không bị khai trừ.
Vệ Uyển thích Bùi Xuyên đã lâu. Hắn là người lãnh đạm nhất trong mấy thanh niên này, nhưng chính sự cao ngạo đó mới hấp dẫn người khác. Vệ Uyển cũng biết trong mấy người này, tuy Kim Tử Dương miệng lưỡi ba hoa nhưng người chân chính có ý tứ với mình là Trịnh Hàng.
Vệ Uyển lặng lẽ mang di động tới, trước tiên đi qua nói với Trịnh Hàng: “Nghe nói nghỉ hè có một hoạt động trại hè thực thú vị, mọi người muốn cùng tham gia không?” Cô ta bật mở phần giới thiệu của chương trình đưa cho họ xem.
Trịnh Hàng lặng lẽ nhìn cô nàng một cái rồi nói: “Tôi không thành vấn đề, mọi người thì sao?”
Kim Tử Dương nói: “Để tôi nhìn xem.” Trên màn hình viết “Vào tháng tám, mời bạn tham dự ‘Trại hè thám hiểm thanh xuân’.
Phía dưới có bản đồ với hồ nước, câu cá, khu vực mô phỏng rừng rậm nguyên thủy. Có thể nói là khá kích thích phù hợp với khẩu vị của nam sinh.
Kim Tử Dương nói: “Cái này không tồi nhé, dù sao nghỉ hè cũng nhàm chán chẳng có gì làm.” Nói xong hắn đưa điện thoại cho Bùi Xuyên. Bùi Xuyên cố che giấu một chút không kiên nhẫn trên mặt, vừa định nói không đi thì lại nhìn thấy một tin nhắn ngẫu nhiên xuất hiện trên màn hình di động của Vệ Uyển.
Mắt Bùi Xuyên hơi híp lại, sửng sốt hai giây rồi nói: “Để tôi nghĩ đã.”
Bùi Xuyên không cự tuyệt khiến Vệ Uyển cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn. Cô ta cười đáp lời, sau đó lấy lại di động của mình và rời đi. Chờ cô nàng đi rồi, Bùi Xuyên do dự một lúc rồi mới dựa theo trí nhớ tìm lại tin tức kia.
“Tân hôn của người đàn ông tàn tật.” Đây là đầu đề một tin tức nhảy ra, bên trong là một video.
Bùi Xuyên tắt tiếng rồi mở nó ra.
Trương tiên sinh 30 tuổi đang hôn cô dâu của mình. Cô dâu của anh ta là một cô gái dịu dàng. Mọi người có mặt đều chúc phúc cho bọn họ, còn Trương tiên sinh thì mang vẻ mặt ngọt ngào mà hôn môi vợ mình.
Cô dâu duỗi tay ôm chặt eo chồng mới cưới, mà chồng cô thì không có cách nào ôm cô —— anh ta không có đôi tay.
Bàn tay cầm di động của Bùi Xuyên nắm lại thật chặt.
“Xuyên ca nhìn cái gì thế?” Kim Tử Dương thò đầu qua nói, “Hả, người khác kết hôn thì có cái gì đẹp chứ?…… Ai, người đàn ông này không có tay hả?”
Bên dưới ống tay trống không.
Kim Tử Dương nói lớn tới mức Trịnh Hàng cũng quay đầu lại hỏi: “Xem cái nào…… Rất có ý nghĩa nha.”
Bùi Xuyên đóng di động, cả buổi sáng hắn đều có chút thất thần. Qua thật lâu, lúc sắp tan học hắn đột nhiên thấp giọng hỏi Kim Tử Dương: “Cô gái kia vì sao lại gả cho người tàn tật không có tay kia?”
Thậm chí đến ôm vợ anh ta còn không làm được.
Kim Tử Dương không nghĩ quá nhiều đã nói: “Bởi vì yêu thôi, anh xem tin tức nói rồi đó. Người đàn ông kia không có tiền, đến kết hôn cũng phải đi mượn tiền, vậy cô gái đó có thể vì cái gì nữa chứ?”
Bùi Xuyên cười nhạo: “Sẽ có người không cầu gì mà vẫn muốn gả cho một kẻ tàn phế sao?”
Kim Tử Dương còn chưa nói lời nào thì Quý Vĩ đang làm bài tập về nhà cho cả bốn người ở phía trước liền quay đầu lại đáp: “hỏi thế gian, tình ái là chi, mà lứa đôi thề nguyện sống chết’, đã nghe qua thang trời tình yêu chưa? Có một ông lão dùng đôi tay tạo ra 50 cây thang trời ở bên bờ vực để được ở bên người phụ nữ lớn hơn ông ta mười mấy tuổi. Trên đời này luôn có cô gái tốt, đủ để bao dung tàn khuyết và không trọn vẹn của một người.”
Kim Tử Dương nói: “Kinh quá, cậu nói thì cứ nói, đọc thơ làm gì, thật ghê tởm.”
“……”
Mấy thiếu niên đều nổi một thân da gà, riêng Bùi Xuyên lại trầm mặc không nói. Khi người ta mới mười mấy tuổi thì khó mà tin tưởng vào tình yêu. Nhưng đây lại là tuổi nhiều hormone xao động, khiến mỗi người đều chờ mong vào tình yêu.
Từ ngày đó về sau, tin tức kia cứ ở lỳ trong đầu hắn, không chịu tan đi. Ẩn ẩn theo đó là hình ảnh khiến lúc đầu hắn muốn rời xa Bối Dao. Nhận thức về tình yêu lúc ban đầu của hắn là vào năm cấp hai xem một bộ phim truyền hình và thấy hai người yêu nhau cởi quần áo cùng nhau lăn lộn.
Đó là lần đầu tiên Bùi Xuyên biết hóa ra khi hai người sống với nhau, không phải chỉ đơn giản là sống bên nhau. Sinh hoạt vợ chồng bình thường là yêu cầu phải thẳng thắn thành khẩn mà đối xử với nhau. Nhưng đến mẹ ruột hắn còn e sợ đôi chân cụt của hắn đến mức gặp ác mộng vì thế đời này hắn nhất định sẽ không để lộ phần tàn khuyết đó cho bất kỳ ai xem.
Hắn sẽ khiến cô cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm đến mức muốn rời đi, giống như tình thân hắn từng khát vọng sẽ giống như kéo tơ lột kén, cuối cùng chẳng còn gì hết.
Nhưng khi hắn hoàn toàn buông thả thì lại nhìn thấy tin tức như vậy. Hóa ra một người tàn phế như hắn vẫn có cơ hội có được hạnh phúc, dù cho phải đi ngàn dặm tìm kiếm.
Bùi Xuyên chợt nhớ tới lúc học lớp vỡ lòng, hắn từ bỏ không ngồi cùng bàn với cô. Cuối cùng Bối Dao ngồi một bàn với Phương Mẫn Quân. Nhưng tới năm lớp 1, hắn lại dùng thủ đoạn ti tiện để Bối Dao ngồi với mình suốt 6 năm.
Trong đêm khuya, Bùi Xuyên không ngủ được, hắn túm lấy bao thuốc lá. Có vài thứ nếu không tranh thủ thì cả đời sẽ không có. Mà có vài thứ, nếu không dùng thủ đoạn, lừa gạt, dụ dỗ, thì sẽ không được như mong muốn.
Trước mắt hắn là một dụ hoặc thật lớn.
Năm nay cô còn chưa biết gì, vẫn là một đứa nhỏ ngốc nghếch ôn nhu thiện lương, còn chưa yêu ai. Rốt cuộc hắn nên nể tình nhiều năm cô quan tâm mà bỏ qua, hay thuận theo khát vọng mà chơi thủ đoạn đoạt cô về tay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.