Chương 6
Lục Diều
21/03/2013
“Vì sao tôi không thể cùng cô ấy nói chuyện?” Thường Khắc Khiêm cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì anh làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi, luật sư của cô ấy yêu cầu cách ly.” Cảnh sát viên bất đắc dĩ nói.
“Tôi làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi?” Thường Khắc Khiêm không thể tin, nhấn mạnh âm cuối.
Chậc, rốt cuộc là ai làm cho ai sợ hãi? Bất quá là hai tuần không gặp, tiểu quai quai ngày xưa ôn nhu khả ái, đột nhiên thay đổi nhanh chóng, trở thành tiểu hạt tiêu ăn nói thô lỗ khiêu khích.
Anh bay đường dài mệt mỏi, lại dày vò vì bị vây hãm ở châu Âu bởi vụ núi lửa chết tiệt , cô cư nhiên đối xử với anh như vậy ?
Hắn ánh mắt liếc về phía Uông Mộ Di ……. sợ hãi? Cô bộ dáng thế kia làm sao giống như là đang sợ hãi, rõ ràng là thật thoả mãn.
Tiểu Diệu – tỷ muội của cô ở trong này phục vụ, vẫn là bộ dáng bà chủ. Có chỗ dựa có khác, xem, tính cả luật sư ủy nhiệm của cô đang ở bên trong, ba nữ nhân các nàng ở đồn cảnh sát uống trà muộn, mặt mày hớn hở làm sao có thể có chút nào sợ hãi?
Trên thực tế, cô nói cái gì nào là sợ anh không khống chế cảm xúc được sẽ làm bị thương người vô tội, để anh bị còng tay, lại còn cách ly. Người nên sợ hãi hẳn là anh mới đúng !
“Có một người là được rồi, ai bảo anh lại còn muốn ngoại tình.”
“Rốt cuộc muốn tôi nói bao lần, tôi, không, có …….” Thường Khắc Khiêm chỉ cần vừa nghe đến hai chữ ‘Ngoại tình’, đều nhịn không được nổi khùng.
“Thường Khắc Khiêm tiên sinh, mời anh im lặng được không? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải khoang điều khiển, trên máy bay anh lớn nhất, nhưng là ở đồn cảnh sát, anh phải ngoan ngoãn nghe tôi.”
Viên cảnh sát phụ trách ghi chép bị anh doạ sợ tới mức trên mặt tối thui, đành phải giả bộ lên tiếng đe doạ anh.
Thường Khắc Khiêm đảo cặptrắng dã, thở ra một hơi thật mạnh, hơi chút ổn định cảm xúc rồi nói: “Thực xin lỗi, tôi quá xúc động.”
“Nhẫn nại một chút, lát nữa là có thể đi rồi.” Viên cảnh sát biểu tình thực kỳ lạ, có điểm vui sướng khi người gặp họa, nhưng lại là càng nhiều đồng tình cùng muốn cười. Cặp vợ chồng này thật sự là một đôi quái chưa từng thấy.
Qua một hồi lâu, ba nữ nhân đột nhiên chấm dứt buổi trà muộn, đứng dậy chạy lấy người, Thường Khắc Khiêm vừa thấy, lập tức sốt ruột hô, “Đợi chút, các cô muốn đi phải không? Vợ của tôi đâu, cô ấy hẳn là muốn cùng tôi về nhà ? Mộ Di, Mộ Di……”
“Thường Khắc Khiêm tiên sinh, về công việc ly hôn của anh và Uông Mộ Di tiểu thư , tôi sẽ mau chóng sắp xếp thời gian thuận tiện cho cả 2 bên, đến lúc đó mời anh đến chỗ làm của tôi, chúng ta bàn bạc chi tiết.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn! Mộ Di đâu, các cô muốn đem cô ấy đi nơi nào? Mộ Di, Mộ Di……”
Thường Khắc Khiêm liều mạng chuyển động thân mình, ánh mắt theo sát cô dần dần đi xa .
“Nhanh chút buông, cảnh sát tiên sinh, cô ấy có thể đi, vì sao tôi còn không thể đi?”
“Thường tiên sinh, vợ anh vừa mới hướng cảnh sát xin bảo vệ, trước khi cô an toàn rời đi, mong chúng tôi giữ anh lại nên anh đương nhiên không thể đi.”
“Không công bằng!”
Đột nhiên, Uông Mộ Di dừng lại cước bộ, xoay người nhìn anh, Thường Khắc Khiêm nghĩ đến cô hồi tâm chuyển ý, nguyện ý hảo hảo nghe anh giải thích, nhưng là…… Cô nhướng mày trừng mắt hướng anh làm cái mặt quỷ, sau đó nghênh ngang đi theo chị em rời đi. (TL : Chị Di bộc lộ bản chất, chính thức tuyên chiến :d… Min : Hờ, có chỗ dựa thì thế thôi, lúc chỉ 1 mình đối mặt với anh ý thì xem… nói chung vẫn là quả hồng mềm^^~)
Thường Khắc Khiêm vẻ mặt kinh ngạc, đầu nhất thời trống rỗng, cô gái nhỏ chết tiệt này, cô làm sao có thể đối xử như vậy với chồng mình?
Uông Mộ Di cùng Tiểu Diệu ngồi trên xe Hồng Đình Đình , nhưng tâm tình của cô kỳ thật thực phức tạp, đúng là có thể hung hăng chỉnh anh một hồi, thật thống khoái, nhưng là khi thấy trên khuôn mặt tuấn dật của anh, vừa rồi viên cảnh sát không cẩn thận làm bị thương, tâm lại tự dưng có chút đau ……
Không, không nên, một người đàn ông phản bội hôn nhân, phản bội vợ mình, không đáng tốn tâm tư cùng đau lòng !
“Làm sao, luyến tiếc à?” Nhìn Uông Mộ Di cơ hồ muốn khóc, Miêu Tiểu Diệu tức giận nói.
“Nào có! Chính là…… Mặt anh ấy giống như bị thương.”
“Cũng không phải hủy dung! Một người đàn ông trên mặt không vết thương, thế nào còn được xưng là đàn ông.” Miêu Tiểu Diệu cười nhạt.
“Dù sao chúng ta đã rời đồn cảnh sát, anh ấy hẳn là cũng có thể đi về rồi?”
“Được rồi, cậu rốt cuộc còn muốn làm người cứng rắn hay không?”
“Cậu kệ cậu ấy đi, làm quả hồng mềm lâu rồi cũng không phải một ngày có thể trở nên cứng rắn.” Hồng Đình Đình cười nói.
Miêu Tiểu Diệu liếc mắt xem thường rồi mới cầm lấy điện thoại gọi đến đồn cảnh sát, “Tiểu quách, có thể cho Thường Khắc Khiêm kia về rồi.” Tắt máy, cô quay đầu nhìn về phía Uông Mộ Di “Như vậy cậu có thể yên tâm rồi chứ?”
Uông Mộ Di giả ngu không phản ứng.
Một giờ sau, Thường Khắc Khiêm rốt cục về đến nhà, anh ngay cả khí lực để đi tắm rửa đều không có, trực tiếp tê liệt ngã xuống giường.
Khi Mộ Di còn ở nhà, nếu nhìn thấy anh như bây giờ liền hướng giường nằm, nhất định kêu oa oa muốn anh nhanh tắm rửa, anh chỉ cần làm biếng, cô sẽ ôn nhu giúp anh lấy hảo quần áo, pha nước tắm, lại hầu hạ anh, nhưng hôm nay, trong nhà to như vậy , cũng chỉ có anh một người, một người nha……
Vô lực nhìn trần nhà chạm hoa treo đèn trống rỗng, mày vẫn nhíu thật sâu chợt giãn ra, trong đầu không thể không nghĩ ngợi một chuyện cứ vang lên mãi. Anh muốn hảo hảo cùng cô nói chuyện thế nhưng hiện tại anh đối với hành tung của cô hoàn toàn không biết gì cả, cô rõ ràng từng là người bên gối của anh , nay lại ngay cả liên lạc như thế nào đều không có biện pháp……
Đột nhiên, một cái ý tưởng hiện lên trong óc ……..
Thường Khắc Khiêm lấy di động ra gọi đến “Hai vạn ba ngàn thước Anh”, “Mạch khả, là tôi, cậu có lưu lại thông tin của những người tổ chức gặp mặt trong quán chúng ta hôm nay không ?”
“Có, là một vị Trần tiểu thư gọi tới đặt, cô ấy là nhân viên công ty mậu dịch Thống Hâm, cũng là khách quen.”
“Công ty mậu dịch Thống Hâm , được rồi, tôi đã biết.”
“A, lão bản……” Không cần số điện thoại sao?
Thường Khắc Khiêm hỏi xong cái cần hỏi liền đem điện thoại tắt đi, căn bản là mặc kệ Mạch Khả kế tiếp còn muốn nói cái gì. Anh hai mắt híp lại, lộ ra tia nguy hiểm .
Không biết Mộ Di đang ở nơi nào cũng chẳng sao, chỉ cần biết chỗ cô đang làm, anh cũng có thể tìm được người. Lần này anh thế nào cũng phải đem bà xã không vâng lời này trở về!
***
“Mộ Di.”
Nghe thấy có người kêu tên mình, Uông Mộ Di dừng lại cước bộ quay đầu nhìn phía thanh âm phát ra, liền nhìn thấy Dương Hòa Thực mới đi vào đang bước nhanh về phía mình.
Kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan sắc nét hồng nhuận, trên sống mũi cao là khuông kính mắt viền vàng lộ vẻ nhã nhặn, có bằng quốc tế. Dương Hòa Thực, quản lí công ty mậu dịch Thống Hâm .
“Quản lí, có chuyện gì sao?”
“Gọi là học trưởng như trước kia là được rồi, gọi quản lí nghe qua thực khách khí.” Dương Hòa Thực cười nói.
“Học trưởng vốn chính là quản lí, quản lí cũng là học trưởng.”
Dương Hòa Thực lộ ra vẻ mặt cười không chút câu nệ, “Quen công việc chưa?”
“Dạ, mọi người đều thực chiếu cố, có không hiểu chỗ nào, Lệ Anh tỷ các cô ấy đều thực nhiệt tâm giúp em.”
“Vậy là tốt rồi.” Nâng giơ đồng hồ lên nhìn nhìn thời gian, “Ngô, đã là thời gian nghỉ trưa , khó trách vừa mới hỰ xong đã cảm thấy đã đói bụng. Đi, cùng đi ăn cơm trưa đi, em đi làm đã một thời gian, anh đều chưa có mời em ăn cơm đâu, vừa vặn gần đây mới mở một nhà hàng, nghe nói khá ngon, chúng ta cùng đi đi.” Dứt lời liền cầm tay Uông Mộ Di, không cho mộ Di kịp từ chối liền đem cô kéo ra bên ngoài.
“Quản lí! Quản lí…… Học trưởng…… Em còn chưa lấy ví.” Uông Mộ Di thấp giọng cự tuyệt.
Uông Mộ Di thực không quen bị người khác giới nắm tay, cô không phủ nhận, về lễ giáo, cô là người bảo thủ mà câu nệ, cho dù người này là học trưởng quen biết nhiều năm, cô vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, huống chi bọn họ còn đang ở trong công ty.
“Em tự mình đi, học trưởng, anh còn lôi kéo em sẽ té ngã.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Dương Hòa Thực mới không cam lòng buông tay ra, cô vội vàng rụt tay trở về, theo bản năng đưa ra sau lưng lại chà xát lại lau, muốn đem độ ấm Dương Hòa Thực lưu lại trên tay cô lau đi.
“Thực xin lỗi, thất lễ quá.”
“Đừng nói như vậy, là vì em đi giày cao gót, không thể bước đi như bay giống học trưởng .” Cô uyển chuyển hóa giải xấu hổ.
“Yên tâm, nếu em té ngã, anh nhất định là người đầu tiên nhảy ra đỡ em.”
“A……” Công khai biểu thị thái độ tràn ngập giữ gìn, bảo hộ như vậy làm cho Uông Mộ Di trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, cảm giác nghe qua thấy là lạ.
“Em là học muội, lại cùng trong công ty, nếu anh không đỡ em, chẳng phải uổng phí em kêu anh học trưởng nhiều năm như vậy? .” Dương Hòa Thực tựa hồ cảm giác được hoang mang của cô, vội vàng cười giải thích.
Sợ, nguyên lai là như vậy! Xem ra là cô đa tâm. “Vậy em phải cảm ơn học trưởng.”
Vào nhà ăn, hắn săn sóc giúp cô kéo ghế, khi Uông Mộ Di cự tuyệt, hắn thực thản nhiên nói: “Ở Mỹ, đây là một loại lễ phép.”
Nếu là lại chối từ, không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen đi, Uông Mộ Di đành phải lần nữa nói lời cảm ơn.
Tự gọi mỗi người một phần cơm trưa, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện song đều là chủ đề vềDương Hòa Thực. Hắn nói rất nhiều chuyện học ở trường nước ngoài, còn có sự tích vào nghề ngắn ngủi thần kỳ của hắn ở nước Mỹ, đúng là thực huy hoàng , nhưng có điểm…… Xa xôi.
Có đôi khi, người với người quen nhau cũng thực kỳ lạ, có những người mặc dù chính là im lặng ngồi cùng nhau, cũng thực nhẹ nhàng tự tại; có những người cho dù chính là nói chút việc nhỏ nhặt tầm thường trong cuộc sống, trong lúc nói chuyện cũng có qua có lại, song cũng lại có vô số những người dù nói thế nào cũng cảm thấy không thể phù hợp được.
Nhưng đối học trưởng, cô thật sự không biết nên nói như thế nào với hắn, hắn thực vĩ đại, cũng thực lễ phép khách khí, ngôn chỉ có lễ, chí hướng rộng lớn, nhưng không biết vì sao, cô chính là cảm thấy cùng hắn có khoảng cách, có thể là trời sinh không hợp đi, không giống cô cùng Khắc Khiêm……
Cơ hồ mới nghĩ đến cái tên này thân ảnh cao ngất suất khí kia liền xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô, như là bị khắc lên vậy, làm cô không tự chủ tâm có chút co rút.
Nhớ trước khi kết hôn , cô từng cùng anh ở trong thư phòng, hai người một câu cũng chưa nói, anh nhìn sổ tay ghi chép hành trình bay, cô xem huyền nghi tiểu thuyết của cô, chỉ như vậy mà im lặng từ giữa trưa đến tối muộn, nhưng cô cũng không từng cảm thấy một chút không kiên nhẫn cùng nhàm chán.
Khi anh khép lại sổ tay đứng dậy trước bàn làm việc, đi đến bên người cô, anh giang hai tay cánh tay ôm lấy cô, vẫn là một câu cũng chưa nói, mặt cô thiếp dựa vào trong ngực anh , nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh , trong nháy mắt kia, cô cảm nhận được yêu, đúng là như thế mãnh liệt mà thâm nùng……
Không, không nên nghĩ đến anh, cô làm sao có thể nhớ lại thuở ban đầu của hai người sau khi anh phản bội cô như vậy? Uông Mộ Di không khỏi nhíu mày, không tự giác lắc đầu thật mạnh……
“Mộ Di, Mộ Di?” Dương Hòa Thực vỗ vỗ tay cô nắm chặt đồ ăn .
Như bị điện giật, cô co rúm lại, vội vàng hoàn hồn, nâng lên ánh mắt.
“Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao? Hay là anh nói chuyện rất không thú vị ?” Dương Hòa Thực trêu chọc hỏi.
Mặt cô nóng lên, “Không phải như thế.” Xấu hổ không biết như thế nào cho phải.
“Ha ha!” Một tiếng cười vang lên, “Học muội a học muội, em vẫn đáng yêu như thời điểm học đại học trước kia , chính là cố ý chọc em, em cũng coi là thật sao.”
“Học trưởng……” Nàng không nói gì chỉ im lặng.
Nhưng đúng lúc đó, phục vụ sau khi đem đồ ăn ra, cũng không biết như thế nào, nguyên bản bước đi vững vàng đột nhiên lảo đảo, cả khay đồ uống liền toàn đổ xuống trên người Uông Mộ Di, làm cô đầy một thân nước trái cây.
“A …..” Cô hoảng sợ.
“Mộ Di, em không sao chứ!” Dương Hòa Thực một phen kéo cô, liên tục hỏi.
“Thực xin lỗi, thật sự không cố ý……” Phục vụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tiếp giải thích.
Dương Hòa Thực ngay lập tức thay đổi hình tượng nho nhã ngày thường , nâng mặt, như biến thành người khác chỉ vào phục vụ sinh chửi ầm lên, “Cô trước khi ra cửa không có đem đầu đem mắt đi sao? Cư nhiên đem nước trái cây hắt vào khách? Hôm nay may là đồ uống lạnh, vạn nhất là thức uống nóng, cô bồi thường được sao? Gọi chủ quán của các cô ra đây!”
“Thực xin lỗi, thật sự không cố ý……” Nữ phục vụ không ngừng cúi đầu giải thích, cô cũng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nguyên bản cô đi thực vững vàng a, là người đàn ông này đột nhiên vươn chân, cô vướng một chút, sau đó liền……
Dương Hòa Thực nổi giận, làm các vị khách khác trong quán đều nhìn tới, Uông Mộ Di nhìn bốn phía, thực xấu hổ cúi đầu. Nhìn thấy nữ phục vụ bị mắng hai mắt đẫm lệ, cô càng cảm thấy đau lòng, chạy nhanh giữ chặt Dương Hòa Thực,
Liên tiếp khuyên bảo: “Học trưởng, không có việc gì, chính là quần áo dơ mà thôi, em trở về gột rửa là tốt rồi, cô ấy cũng là không cẩn thận, anh đừng lại mắng nữa.”
Nghe thấy có chuyện xảy ra chủ quán lại cúi đầu chín mươi độ mà giải thích, khuyên can mãi, còn tỏ vẻ bữa ăn này hắn mời khách, mới làm cho Dương Hòa Thực thôi mắng chửi người.
“Mộ Di, chúng ta đi, quán này về sau không cần lại đến, loại phục vụ ngu xuẩn này, nhất định cả đời phải giúp người ta lau bàn bưng nước, hừ!” Bỏ lại lời nói chứa đựng đầy những ý xấu , hắn lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Tuy rằng phục vụ có lỗi, nhưng Uông Mộ Di không thể chấp nhận đồng tình cùng hành vi hạ nhục người khác này của Dương Hòa Thực, chỉ có thể thực đau lòng đối nữ phục vụ nói; “Thật có lỗi, hại cô bị mắng, nhưng mặc kệ người khác nói như thế nào, đều không cần xem nhẹ công việc của mình.”
“Tiểu thư, xin cho chúng tôi bồi thường phí giặt là.” Chủ quan chân thành nói.
“Không cần khách khí như vậy, tôi trở về quăng vào máy giặt, rất nhanh là sạch thôi, thật có lỗi khiến cho xôn xao.” Sau khi xin lỗi xong, Uông Mộ Di mới xoay người rời đi.
Rời nhà ăn một đoạn, Dương Hòa Thực còn vẫn đang bốc hoả, “…… Không có tri thức, không biết phân biệt, ngu ngốc!”
“Học trưởng, cô ấy chỉ là không cẩn thận.”
“Em không cần thay cái loại ngu ngốc này nói chuyện, như vậy là hạ thấp tư cách của mình.”
Dương Hòa Thực nhìn cô một cái, bước nhanh đi vào cửa hàng tiện lợi dưới toà nhà công ty, mua một gói khăn ướt, liền ở ngay trên lối đi bộ người đến người đi, quỳ xuống giúp Uông Mộ Di lau chân.
“Học trưởng!” Uông Mộ Di bị hành động thình lình xảy ra của hắn làm kinh hách.
“Toàn là nước trái cây,dính dính, anh giúp em lau đi.”
“Không cần, em đợi vào toilet công ty xử lý lại là tốt rồi, anh mau đứng lên……”
Nhưng Dương Hòa Thực thực cố chấp, cầm lấy khăn ướt liều mạng hướng trên đùi của cô hết chà lại lau, khiến cho cô không thoải mái (TL : ngáng chân phục vụ, tính ăn quỵt, lại còn nói xấu ng ta, bi h lại chiếm tiện nghi chị Di, làm ta ức chế quá *đạp đạp*, Min cưng, vào đây phụ ta một tay, uýnh hội đồng, Min : =)) có mụi *nhào vô**đấm đá đạp tát**tạt axit* cho chừa cái tội lưu manh gỉa danh cán bộ đi ) thảm hại hơn là, đời người chính là có nhiều sự trùng hợp chết người, Thường Khắc Khiêm thế nhưng đột nhiên xuất hiện, anh mắt lạnh nhìn một màn này, phẫn nộ giống như tùy thời đều có thể bùng nổ!
“Khắc Khiêm, Sao anh đến đây?” Uông Mộ Di cổ họng căng thẳng, liền kinh ngạc đến nỗi rốt cuộc nói không nổi câu thứ hai.
Nghe được Uông Mộ Di gọi tên người đàn ông khác, Dương Hòa Thực chậm rãi đứng lên, hai mắt híp lại nhìn về phía người tới, không nói một câu.
“Đừng nói với anh, đây là lý do em cố ý muốn ly hôn!”
Tình ngay lý gian! Uông Mộ Di không thể tin trừng lớn mắt. Anh đây là có ý tứ gì ? Anh sẽ không nghĩ là cô và học trưởng trong lúc đó có cái gì ái muội không thể cho ai biết đi?
“Không phải như anh nghĩ, anh căn bản không có thấy chuyện trước đó.” Cô lo lắng nói; “Nhưng nói cho cùng, anh dựa vào cái gì mà lên án tôi như vậy?” Rõ ràng là anh ngoại tình trước, hiện tại cư nhiên quay lại lên án cô, thật là người đàn ông khiến người ta không chịu nổi!
Cô nghĩ anh sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng anh lại không nói nữa, chính là gắt gao nhìn chằm chằm cô, lặng im đến đáng sợ, ở xung quanh quanh thân mình anh hình thành một cỗ khí tức tuyệt vọng mãnh liệt khiến người ta cơ hồ hít thở không thông.
Nếu anh không đến, anh sẽ không thấy một màn làm người ta tan nát cõi lòng này. Nếu không đến, anh sẽ tiếp tục vì tình yêu, hôn nhân của bọn họ nỗ lực; Nếu không đến…… Tóm lại, đều do anh, anh không nên tới tìm cô!
Anh xiết chặt tay, lại suy sụp buông ra, cuối cùng, anh cũng vẫn là một câu cũng chưa nói, mà là đau lòng xoay người rời đi.
Tuy rằng anh chưa nói cái gì, nhưng Uông Mộ Di nhìn thấy trong ánh mắt anh, hiểu được thái độ thất vọng của anh……
“Khắc Khiêm!” Cô hoảng hốt gọi anh, anh cũng không quay đầu, thân mình thẳng tắp vội vã rời đi.
Một nỗi bi thương đau thấu tâm can đột nhiên nảy lên, Uông Mộ Di nước mắt như vỡ tung, hai vai run run, cô đem chính mình vùi đầu trong lòng bàn tay, ngồi sụp xuống, khóc lóc giống đứa nhỏ, không để ý gì đến chính mình.
———-***————
“Trứng bắc thảo, cháo thịt nạc em thích nhất đây.”
Thường Khắc Khiêm đi vào phòng bệnh, trước tiên đặt trứng bắc thảo cháo thịt nạc cầm trong tay lên trên bàn, rồi liền giống pho tượng đối diện ngoài cửa sổ. Tiếng nói đờ đẫn uể oải, làm cho Hứa Mai Lâm nằm ở trên giường bệnh, chân trái bó bột, nhịn không được từ trong tạp chí dùng để giết thời gian ngẩng đầu, nhìn anh vài lần.
“Không phải muốn đưa cô ấy đi ăn cơm trưa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại? Anh sẽ không keo kiệt đến mức chỉ dẫn người ta đi ăn tiệc đứng đi?” Hứa Mai Lâm trêu chọc nói.
Thường Khắc Khiêm cũng không nhúc nhích, ngay cả khí lực lên tiếng trả lời đều không có.
“Khắc Khiêm ca, làm chi không trả lời, bọn anh rốt cuộc nói chuyện thế nào, có cùng chị dâu hảo hảo giải thích quan hệ của chúng ta chưa?”
Biết sự xuất hiện của mình hại vợ chồng bọn họ sinh ra hiểu lầm, cô thực băn khoăn, nguyên bản cô muốn cùng Khắc Khiêm ca gặp vợ của anh ấy để giải thích, không may cô đột nhiên gặp tai nạn xe cộ…… (Min : vì cái tai nạn mà truyện tưởng sẽ kết thúc kéo thêm được 4 chương ^^~)
Cô lại thấy thân ảnh Chấn Quốc hư hư thực thực, vì đuổi theo anh, cô không để ý , cả người bị xe chạy nhanh qua đánh bay, trong lúc ngất xỉu đi, cô nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, song kỳ tích lại xảy ra, cô cơ hồ không xây xát chút nào, chỉ có chân trái gãy xương, nhưng bên bảo hiểm có ý kiến kiến nên bác sĩ vẫn giữ cô lại bệnh viện quan sát vài ngày.(TL: Lông tóc vô thương thế mà lại gãy chân, bó tay vs tác giả)
Đương nhiên, nguyên do ngoài ý muốn kia, cô không dám nói, bằng không, Khắc Khiêm ca sớm tức giận đến bóp chết cô.
Vốn là Thường Khắc Khiêm định đi tìm Uông Mộ Di cùng nhau ăn cơm trưa, hy vọng hai người có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, nhưng lại nhận được tin tức Hứa Mai Lâm bị tai nạn xe cộ , dọa anh một thân mồ hôi lạnh, hoả tốc đuổi tới bệnh viện, xác nhận cô không có gì trở ngại, lo lắng đối với Hứa Mai Lâm mới tạm yên, vội vàng đi đến công ty mậu dịch Thống Hâm.
Chẳng may, khi anh từ bệnh viện đến, đã muộn mất thời gian cơm trưa thì thôi, đằng này còn thấy một màn chết tiệt kia …..
Anh trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng phun ra một câu, “Không cần.”
“Không cần? Rốt cuộc làm sao vậy, anh làm sao có thể nói như vậy? Khắc Khiêm ca, chẳng lẽ anh không muốn vãn hồi lại?” Hứa Mai Lâm khẩn trương đem tạp chí quăng sang một bên, liên thanh truy vấn.
Vãn hồi? Thường Khắc Khiêm cười đến thiếu tự nhiên.
Muốn vãn hồi một đoạn quan hệ, ngoài kiên trì từ một phía, cũng phải có phía kia đáp lại, như vậy vãn hồi mới có thể thành công, nếu không chính là một người đấy một mình mà thôi, hơn nữa, một màn kia đã nói cho anh rất rõ ràng, nguyên nhân cô muốn nhanh nhanh thoát khỏi anh ……….
Nếu không phải có giao tình thâm sâu hơn hẳn so với bình thường, Mộ Di làm sao có thể để cho người đàn ông kia đối xử với mình thân mật như thế, còn để cho tay hắn sờ tới sờ lui ở trên đùi cô ấy? (TL : Ta thấy có mùi gì là lạ, Min có thấy khống :D… Min : hố hố *hít hít* chua quá à )
Cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng lẽ không biết tay của tên kia đều chạy ở bên cạnh vùng cấm kỵ, cơ hồ sắp tiến vào trong váy của cô!
Có người đàn ông nào có thể để vợ của mình bị tên đàn ống khác động tay động chân?
Mà phải nói thêm, tên kia thực rõ ràng chính là có ý đồ sàm sỡ, cô lại hoàn toàn không có ngăn lại, điều này sao có thể không làm anh thất vọng?
“Tên kia có cái gì tốt? Vẻ mặt hoa tâm, ánh mắt cũng rất bất chính, vừa thấy đã biết là cái loại mặt người dạ thú.” (TL :Chí lý, lời Khiêm ca nói không sai vào đâu được :D))
Nghe xong Thường Khắc Khiêm oán giận tự thuật, Hứa Mai Lâm chính là thản nhiên đáp trả một câu.
“Có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm.”
“Không có khả năng!” Phủ định hoàn toàn.
“Vì sao không có khả năng sao? Anh hẳn là rõ hơn ai hết, chúng ta rõ ràng là trong sạch, đều có thể bị mọi người đồn đại đến không chịu được như thế, anh cũng rất có khả năng là hiểu lầm chị ấy. Khắc Khiêm ca, anh từ khi nào thì cũng trở nên ngu muội như vậy? Quả nhiên là việc có liên quan mình, tự nhiên con ngưòi sẽ bị loạn.”
Hứa Mai Lâm mở ra trứng bắc thảo cháo thịt nạc, chậm rãi ăn.
Thật là như vậy sao? Thật sự chính là hiểu lầm sao?
“Đương nhiên đây thuần túy là suy nghĩ cá nhân của em, anh có thể không cần để ý tới, em chỉ là có điểm không nghĩ tới, thì ra anh tin tưởng vợ mình cũng không có nhiều như anh nói vậy thôi! Càng thật đáng buồn là, tự tin của anh giống như đang giảm xuống.”
Nghe cô càng nói càng quá đáng, anh nhịn không được cau mày trừng mắt nhìn, “Em có ý tứ gì?”
“Chính là ý tứ này a!” Hứa Mai Lâm vẻ mặt bình tĩnh.
“Em rốt cuộc muốn nói cái gì, đừng quanh co lòng vòng.” Anh có điểm phiền chán.
“Bị hiểu lầm nhiều như vậy, em học được một bài học, nếu em là anh, trừ phi nghe được tự Uông Mộ Di nói với mình cô ấy yêu gã cầm thú kia, bằng không sẽ lựa chọn tin tưởng , hơn nữa cho dù Mộ Di thật sự chấp nhận tên cầm thú kia theo đuổi, chẳng lẽ anh liền vô dụng như vậy ngoan ngoãn vẫy cờ trắng nhận thua, chắp tay đem người phụ nữ của mình đưa cho người khác sao? Không tự tin so chiêu cùng cầm thú, vậy anh chẳng phải là ngay cả cầm thú cũng không bằng?” Cô nhịn không được che miệng cười nhạo.
Lời nói ác độc của Hứa Mai Lâm hoàn toàn thành công khơi mào thần kinh mẫn cảm của Thường Khắc Khiêm, làm cho hắn phẫn nộ hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. “Em muốn anh chiến đấu tranh giành?”
“Giành cái gì mà giành, em đâu phải là cái loại người hiếu chiến? Vốn chính là người của anh, có cái gì mà giành? Em là muốn anh lấy lùi để tiến, biểu thị công khai chủ quyền, càng không tính công kích, càng dễ dàng làm cho phụ nữ hạ phòng bị xuống. Trước kia cũng có không ít kẻ háo sắc dính lấy Chấn Quốc, em đều là như vậy tiêu diệt từng bộ phận.” Cô nói như chuyện đương nhiên.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mai Lâm chính miệng cùng anh nói đến Phương Chấn Quốc thoải mái tự nhiên như vậy, Thường Khắc Khiêm vừa mừng vừa sợ. Đó là một dấu hiệu tốt, có thể chủ động nói đến việc đã qua như vậy, cho thấy cô có thể một lần nữa đứng lên.
“Đó là cái ánh mắt gì? Em đáp ứng anh tỉnh lại, chính là thật sự muốn cố gắng.”
“Anh biết, chỉ là thay em vui vẻ.” Thường Khắc Khiêm vui mừng nói, tiếp theo chuyện vừa chuyển, “Đúng rồi, bên cạnh Mộ Di có người bạn là luật sư có điểm khó chơi, cô ta hẹn anh vài ngày nữa đến chỗ cô ta một chuyến, anh nghĩ, nhất định muốn nói chuyện ly hôn .”
“Tuyệt đối không thể ký tên. ứa Mai Lâm mắt to nhanh như chớp dạo qua một vòng, “Đúng rồi, bà nội anh không phải hàng năm đều về Đài Loan một chuyến sao?”
“Làm chi?”
Còn có thể làm chi, đương nhiên dùng thân tình để tạo áp lực kiêm mềm hoá mối quan hệ đang đóng băng của hai người nha! Chỉ cần bọn họ quan hệ có một chút cải thiện, cho dù vợ anh còn không chịu từ bỏ ý niệm ly hôn trong đầu, nhưng ít ra anh cũng tìm được cơ hội có thể biểu hiện ôn nhu săn sóc a!
Hứa Mai Lâm đem cháo đặt ở một bên trên bàn, hướng Thường Khắc Khiêm ngoắc ngoắc tay, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm cả buổi, giảng giải đại khái.
“Rồi chờ bà nội về Mỹ xong, anh không phải là có thể cùng cô ấy bàn bạc trở về sống chung chứ?”
“Không được, tiếp tục ở riêng.”
“Như vậy làm sao có thể?”
“Tin tưởng em, phụ nữ sống độc thân một mình là thực yếu ớt lại cô độc, anh ngày mốt ngày hai đối với cô ấy biểu đạt quan tâm, làm cho cô ấy một lần nữa ỷ lại anh, tín nhiệm anh, em cam đoan cô ấy không bao lâu nhất định ngoan ngoãn về nhà.”
“Em cũng là phụ nữ nha, thật hết sức tinh quái.”
“Đúng đúng đúng, em tinh quái, nhưng làm hay không là do anh, nói vậy là anh không nghe em nha ….”
“Nghe, đương nhiên nghe, em là quân sư tình yêu của anh .” Anh nhịn không được xoa xoa đầu cô, không có ôn nhu như khi đối với vợ, có vẻ như là anh trai trêu đùa em gái vậy.
“Vậy anh còn không mau đem móng giò lùi về cho em… ” Tức giận trừng mắt nhìn tay Thường Khắc Khiêm vò loạn tóc của mình.
Thường Khắc Khiêm bỏ xuống vẻ lo lắng, nở nụ cười, há miệng lộ ra trắng hàm răng trắng bóng, bộ dáng nói bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu.
Bị mắng còn vui vẻ như vậy , Hứa Mai Lâm không dám khen tặng lắc đầu thật mạnh.
Xem, đàn ông đều là như thế này, nói đến người phụ nữ mình yêu, sẽ lộ ra loại ngốc nghếch làm động lòng người này, cũng từng có một người đàn ông như vậy, vừa nói đến cô liền vờ ngớ ngẩn, đáng tiếc cô không nắm chặt anh ấy. Nhưng cô thề, lần này, cô tuyệt đối không cho phép chính mình lại bỏ qua!
Cô thực khẳng định người kia chính là Chấn Quốc, bởi vì cô phát hiện, trên người người đàn ông kia, có dấu vết bí mật chỉ cô và Chấn Quốc mới biết được ……
(TL :Haizzz, giờ mới chính thức bắt đầu, mọi người kê ghế cbị ngồi coi quả hồng bị người ta làm mềm lại naz)
“Bởi vì anh làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi, luật sư của cô ấy yêu cầu cách ly.” Cảnh sát viên bất đắc dĩ nói.
“Tôi làm cho cô ấy cảm thấy sợ hãi?” Thường Khắc Khiêm không thể tin, nhấn mạnh âm cuối.
Chậc, rốt cuộc là ai làm cho ai sợ hãi? Bất quá là hai tuần không gặp, tiểu quai quai ngày xưa ôn nhu khả ái, đột nhiên thay đổi nhanh chóng, trở thành tiểu hạt tiêu ăn nói thô lỗ khiêu khích.
Anh bay đường dài mệt mỏi, lại dày vò vì bị vây hãm ở châu Âu bởi vụ núi lửa chết tiệt , cô cư nhiên đối xử với anh như vậy ?
Hắn ánh mắt liếc về phía Uông Mộ Di ……. sợ hãi? Cô bộ dáng thế kia làm sao giống như là đang sợ hãi, rõ ràng là thật thoả mãn.
Tiểu Diệu – tỷ muội của cô ở trong này phục vụ, vẫn là bộ dáng bà chủ. Có chỗ dựa có khác, xem, tính cả luật sư ủy nhiệm của cô đang ở bên trong, ba nữ nhân các nàng ở đồn cảnh sát uống trà muộn, mặt mày hớn hở làm sao có thể có chút nào sợ hãi?
Trên thực tế, cô nói cái gì nào là sợ anh không khống chế cảm xúc được sẽ làm bị thương người vô tội, để anh bị còng tay, lại còn cách ly. Người nên sợ hãi hẳn là anh mới đúng !
“Có một người là được rồi, ai bảo anh lại còn muốn ngoại tình.”
“Rốt cuộc muốn tôi nói bao lần, tôi, không, có …….” Thường Khắc Khiêm chỉ cần vừa nghe đến hai chữ ‘Ngoại tình’, đều nhịn không được nổi khùng.
“Thường Khắc Khiêm tiên sinh, mời anh im lặng được không? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải khoang điều khiển, trên máy bay anh lớn nhất, nhưng là ở đồn cảnh sát, anh phải ngoan ngoãn nghe tôi.”
Viên cảnh sát phụ trách ghi chép bị anh doạ sợ tới mức trên mặt tối thui, đành phải giả bộ lên tiếng đe doạ anh.
Thường Khắc Khiêm đảo cặptrắng dã, thở ra một hơi thật mạnh, hơi chút ổn định cảm xúc rồi nói: “Thực xin lỗi, tôi quá xúc động.”
“Nhẫn nại một chút, lát nữa là có thể đi rồi.” Viên cảnh sát biểu tình thực kỳ lạ, có điểm vui sướng khi người gặp họa, nhưng lại là càng nhiều đồng tình cùng muốn cười. Cặp vợ chồng này thật sự là một đôi quái chưa từng thấy.
Qua một hồi lâu, ba nữ nhân đột nhiên chấm dứt buổi trà muộn, đứng dậy chạy lấy người, Thường Khắc Khiêm vừa thấy, lập tức sốt ruột hô, “Đợi chút, các cô muốn đi phải không? Vợ của tôi đâu, cô ấy hẳn là muốn cùng tôi về nhà ? Mộ Di, Mộ Di……”
“Thường Khắc Khiêm tiên sinh, về công việc ly hôn của anh và Uông Mộ Di tiểu thư , tôi sẽ mau chóng sắp xếp thời gian thuận tiện cho cả 2 bên, đến lúc đó mời anh đến chỗ làm của tôi, chúng ta bàn bạc chi tiết.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn! Mộ Di đâu, các cô muốn đem cô ấy đi nơi nào? Mộ Di, Mộ Di……”
Thường Khắc Khiêm liều mạng chuyển động thân mình, ánh mắt theo sát cô dần dần đi xa .
“Nhanh chút buông, cảnh sát tiên sinh, cô ấy có thể đi, vì sao tôi còn không thể đi?”
“Thường tiên sinh, vợ anh vừa mới hướng cảnh sát xin bảo vệ, trước khi cô an toàn rời đi, mong chúng tôi giữ anh lại nên anh đương nhiên không thể đi.”
“Không công bằng!”
Đột nhiên, Uông Mộ Di dừng lại cước bộ, xoay người nhìn anh, Thường Khắc Khiêm nghĩ đến cô hồi tâm chuyển ý, nguyện ý hảo hảo nghe anh giải thích, nhưng là…… Cô nhướng mày trừng mắt hướng anh làm cái mặt quỷ, sau đó nghênh ngang đi theo chị em rời đi. (TL : Chị Di bộc lộ bản chất, chính thức tuyên chiến :d… Min : Hờ, có chỗ dựa thì thế thôi, lúc chỉ 1 mình đối mặt với anh ý thì xem… nói chung vẫn là quả hồng mềm^^~)
Thường Khắc Khiêm vẻ mặt kinh ngạc, đầu nhất thời trống rỗng, cô gái nhỏ chết tiệt này, cô làm sao có thể đối xử như vậy với chồng mình?
Uông Mộ Di cùng Tiểu Diệu ngồi trên xe Hồng Đình Đình , nhưng tâm tình của cô kỳ thật thực phức tạp, đúng là có thể hung hăng chỉnh anh một hồi, thật thống khoái, nhưng là khi thấy trên khuôn mặt tuấn dật của anh, vừa rồi viên cảnh sát không cẩn thận làm bị thương, tâm lại tự dưng có chút đau ……
Không, không nên, một người đàn ông phản bội hôn nhân, phản bội vợ mình, không đáng tốn tâm tư cùng đau lòng !
“Làm sao, luyến tiếc à?” Nhìn Uông Mộ Di cơ hồ muốn khóc, Miêu Tiểu Diệu tức giận nói.
“Nào có! Chính là…… Mặt anh ấy giống như bị thương.”
“Cũng không phải hủy dung! Một người đàn ông trên mặt không vết thương, thế nào còn được xưng là đàn ông.” Miêu Tiểu Diệu cười nhạt.
“Dù sao chúng ta đã rời đồn cảnh sát, anh ấy hẳn là cũng có thể đi về rồi?”
“Được rồi, cậu rốt cuộc còn muốn làm người cứng rắn hay không?”
“Cậu kệ cậu ấy đi, làm quả hồng mềm lâu rồi cũng không phải một ngày có thể trở nên cứng rắn.” Hồng Đình Đình cười nói.
Miêu Tiểu Diệu liếc mắt xem thường rồi mới cầm lấy điện thoại gọi đến đồn cảnh sát, “Tiểu quách, có thể cho Thường Khắc Khiêm kia về rồi.” Tắt máy, cô quay đầu nhìn về phía Uông Mộ Di “Như vậy cậu có thể yên tâm rồi chứ?”
Uông Mộ Di giả ngu không phản ứng.
Một giờ sau, Thường Khắc Khiêm rốt cục về đến nhà, anh ngay cả khí lực để đi tắm rửa đều không có, trực tiếp tê liệt ngã xuống giường.
Khi Mộ Di còn ở nhà, nếu nhìn thấy anh như bây giờ liền hướng giường nằm, nhất định kêu oa oa muốn anh nhanh tắm rửa, anh chỉ cần làm biếng, cô sẽ ôn nhu giúp anh lấy hảo quần áo, pha nước tắm, lại hầu hạ anh, nhưng hôm nay, trong nhà to như vậy , cũng chỉ có anh một người, một người nha……
Vô lực nhìn trần nhà chạm hoa treo đèn trống rỗng, mày vẫn nhíu thật sâu chợt giãn ra, trong đầu không thể không nghĩ ngợi một chuyện cứ vang lên mãi. Anh muốn hảo hảo cùng cô nói chuyện thế nhưng hiện tại anh đối với hành tung của cô hoàn toàn không biết gì cả, cô rõ ràng từng là người bên gối của anh , nay lại ngay cả liên lạc như thế nào đều không có biện pháp……
Đột nhiên, một cái ý tưởng hiện lên trong óc ……..
Thường Khắc Khiêm lấy di động ra gọi đến “Hai vạn ba ngàn thước Anh”, “Mạch khả, là tôi, cậu có lưu lại thông tin của những người tổ chức gặp mặt trong quán chúng ta hôm nay không ?”
“Có, là một vị Trần tiểu thư gọi tới đặt, cô ấy là nhân viên công ty mậu dịch Thống Hâm, cũng là khách quen.”
“Công ty mậu dịch Thống Hâm , được rồi, tôi đã biết.”
“A, lão bản……” Không cần số điện thoại sao?
Thường Khắc Khiêm hỏi xong cái cần hỏi liền đem điện thoại tắt đi, căn bản là mặc kệ Mạch Khả kế tiếp còn muốn nói cái gì. Anh hai mắt híp lại, lộ ra tia nguy hiểm .
Không biết Mộ Di đang ở nơi nào cũng chẳng sao, chỉ cần biết chỗ cô đang làm, anh cũng có thể tìm được người. Lần này anh thế nào cũng phải đem bà xã không vâng lời này trở về!
***
“Mộ Di.”
Nghe thấy có người kêu tên mình, Uông Mộ Di dừng lại cước bộ quay đầu nhìn phía thanh âm phát ra, liền nhìn thấy Dương Hòa Thực mới đi vào đang bước nhanh về phía mình.
Kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan sắc nét hồng nhuận, trên sống mũi cao là khuông kính mắt viền vàng lộ vẻ nhã nhặn, có bằng quốc tế. Dương Hòa Thực, quản lí công ty mậu dịch Thống Hâm .
“Quản lí, có chuyện gì sao?”
“Gọi là học trưởng như trước kia là được rồi, gọi quản lí nghe qua thực khách khí.” Dương Hòa Thực cười nói.
“Học trưởng vốn chính là quản lí, quản lí cũng là học trưởng.”
Dương Hòa Thực lộ ra vẻ mặt cười không chút câu nệ, “Quen công việc chưa?”
“Dạ, mọi người đều thực chiếu cố, có không hiểu chỗ nào, Lệ Anh tỷ các cô ấy đều thực nhiệt tâm giúp em.”
“Vậy là tốt rồi.” Nâng giơ đồng hồ lên nhìn nhìn thời gian, “Ngô, đã là thời gian nghỉ trưa , khó trách vừa mới hỰ xong đã cảm thấy đã đói bụng. Đi, cùng đi ăn cơm trưa đi, em đi làm đã một thời gian, anh đều chưa có mời em ăn cơm đâu, vừa vặn gần đây mới mở một nhà hàng, nghe nói khá ngon, chúng ta cùng đi đi.” Dứt lời liền cầm tay Uông Mộ Di, không cho mộ Di kịp từ chối liền đem cô kéo ra bên ngoài.
“Quản lí! Quản lí…… Học trưởng…… Em còn chưa lấy ví.” Uông Mộ Di thấp giọng cự tuyệt.
Uông Mộ Di thực không quen bị người khác giới nắm tay, cô không phủ nhận, về lễ giáo, cô là người bảo thủ mà câu nệ, cho dù người này là học trưởng quen biết nhiều năm, cô vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, huống chi bọn họ còn đang ở trong công ty.
“Em tự mình đi, học trưởng, anh còn lôi kéo em sẽ té ngã.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Dương Hòa Thực mới không cam lòng buông tay ra, cô vội vàng rụt tay trở về, theo bản năng đưa ra sau lưng lại chà xát lại lau, muốn đem độ ấm Dương Hòa Thực lưu lại trên tay cô lau đi.
“Thực xin lỗi, thất lễ quá.”
“Đừng nói như vậy, là vì em đi giày cao gót, không thể bước đi như bay giống học trưởng .” Cô uyển chuyển hóa giải xấu hổ.
“Yên tâm, nếu em té ngã, anh nhất định là người đầu tiên nhảy ra đỡ em.”
“A……” Công khai biểu thị thái độ tràn ngập giữ gìn, bảo hộ như vậy làm cho Uông Mộ Di trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc, cảm giác nghe qua thấy là lạ.
“Em là học muội, lại cùng trong công ty, nếu anh không đỡ em, chẳng phải uổng phí em kêu anh học trưởng nhiều năm như vậy? .” Dương Hòa Thực tựa hồ cảm giác được hoang mang của cô, vội vàng cười giải thích.
Sợ, nguyên lai là như vậy! Xem ra là cô đa tâm. “Vậy em phải cảm ơn học trưởng.”
Vào nhà ăn, hắn săn sóc giúp cô kéo ghế, khi Uông Mộ Di cự tuyệt, hắn thực thản nhiên nói: “Ở Mỹ, đây là một loại lễ phép.”
Nếu là lại chối từ, không khỏi có vẻ quá nhỏ nhen đi, Uông Mộ Di đành phải lần nữa nói lời cảm ơn.
Tự gọi mỗi người một phần cơm trưa, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện song đều là chủ đề vềDương Hòa Thực. Hắn nói rất nhiều chuyện học ở trường nước ngoài, còn có sự tích vào nghề ngắn ngủi thần kỳ của hắn ở nước Mỹ, đúng là thực huy hoàng , nhưng có điểm…… Xa xôi.
Có đôi khi, người với người quen nhau cũng thực kỳ lạ, có những người mặc dù chính là im lặng ngồi cùng nhau, cũng thực nhẹ nhàng tự tại; có những người cho dù chính là nói chút việc nhỏ nhặt tầm thường trong cuộc sống, trong lúc nói chuyện cũng có qua có lại, song cũng lại có vô số những người dù nói thế nào cũng cảm thấy không thể phù hợp được.
Nhưng đối học trưởng, cô thật sự không biết nên nói như thế nào với hắn, hắn thực vĩ đại, cũng thực lễ phép khách khí, ngôn chỉ có lễ, chí hướng rộng lớn, nhưng không biết vì sao, cô chính là cảm thấy cùng hắn có khoảng cách, có thể là trời sinh không hợp đi, không giống cô cùng Khắc Khiêm……
Cơ hồ mới nghĩ đến cái tên này thân ảnh cao ngất suất khí kia liền xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô, như là bị khắc lên vậy, làm cô không tự chủ tâm có chút co rút.
Nhớ trước khi kết hôn , cô từng cùng anh ở trong thư phòng, hai người một câu cũng chưa nói, anh nhìn sổ tay ghi chép hành trình bay, cô xem huyền nghi tiểu thuyết của cô, chỉ như vậy mà im lặng từ giữa trưa đến tối muộn, nhưng cô cũng không từng cảm thấy một chút không kiên nhẫn cùng nhàm chán.
Khi anh khép lại sổ tay đứng dậy trước bàn làm việc, đi đến bên người cô, anh giang hai tay cánh tay ôm lấy cô, vẫn là một câu cũng chưa nói, mặt cô thiếp dựa vào trong ngực anh , nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh , trong nháy mắt kia, cô cảm nhận được yêu, đúng là như thế mãnh liệt mà thâm nùng……
Không, không nên nghĩ đến anh, cô làm sao có thể nhớ lại thuở ban đầu của hai người sau khi anh phản bội cô như vậy? Uông Mộ Di không khỏi nhíu mày, không tự giác lắc đầu thật mạnh……
“Mộ Di, Mộ Di?” Dương Hòa Thực vỗ vỗ tay cô nắm chặt đồ ăn .
Như bị điện giật, cô co rúm lại, vội vàng hoàn hồn, nâng lên ánh mắt.
“Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao? Hay là anh nói chuyện rất không thú vị ?” Dương Hòa Thực trêu chọc hỏi.
Mặt cô nóng lên, “Không phải như thế.” Xấu hổ không biết như thế nào cho phải.
“Ha ha!” Một tiếng cười vang lên, “Học muội a học muội, em vẫn đáng yêu như thời điểm học đại học trước kia , chính là cố ý chọc em, em cũng coi là thật sao.”
“Học trưởng……” Nàng không nói gì chỉ im lặng.
Nhưng đúng lúc đó, phục vụ sau khi đem đồ ăn ra, cũng không biết như thế nào, nguyên bản bước đi vững vàng đột nhiên lảo đảo, cả khay đồ uống liền toàn đổ xuống trên người Uông Mộ Di, làm cô đầy một thân nước trái cây.
“A …..” Cô hoảng sợ.
“Mộ Di, em không sao chứ!” Dương Hòa Thực một phen kéo cô, liên tục hỏi.
“Thực xin lỗi, thật sự không cố ý……” Phục vụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tiếp giải thích.
Dương Hòa Thực ngay lập tức thay đổi hình tượng nho nhã ngày thường , nâng mặt, như biến thành người khác chỉ vào phục vụ sinh chửi ầm lên, “Cô trước khi ra cửa không có đem đầu đem mắt đi sao? Cư nhiên đem nước trái cây hắt vào khách? Hôm nay may là đồ uống lạnh, vạn nhất là thức uống nóng, cô bồi thường được sao? Gọi chủ quán của các cô ra đây!”
“Thực xin lỗi, thật sự không cố ý……” Nữ phục vụ không ngừng cúi đầu giải thích, cô cũng không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nguyên bản cô đi thực vững vàng a, là người đàn ông này đột nhiên vươn chân, cô vướng một chút, sau đó liền……
Dương Hòa Thực nổi giận, làm các vị khách khác trong quán đều nhìn tới, Uông Mộ Di nhìn bốn phía, thực xấu hổ cúi đầu. Nhìn thấy nữ phục vụ bị mắng hai mắt đẫm lệ, cô càng cảm thấy đau lòng, chạy nhanh giữ chặt Dương Hòa Thực,
Liên tiếp khuyên bảo: “Học trưởng, không có việc gì, chính là quần áo dơ mà thôi, em trở về gột rửa là tốt rồi, cô ấy cũng là không cẩn thận, anh đừng lại mắng nữa.”
Nghe thấy có chuyện xảy ra chủ quán lại cúi đầu chín mươi độ mà giải thích, khuyên can mãi, còn tỏ vẻ bữa ăn này hắn mời khách, mới làm cho Dương Hòa Thực thôi mắng chửi người.
“Mộ Di, chúng ta đi, quán này về sau không cần lại đến, loại phục vụ ngu xuẩn này, nhất định cả đời phải giúp người ta lau bàn bưng nước, hừ!” Bỏ lại lời nói chứa đựng đầy những ý xấu , hắn lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
Tuy rằng phục vụ có lỗi, nhưng Uông Mộ Di không thể chấp nhận đồng tình cùng hành vi hạ nhục người khác này của Dương Hòa Thực, chỉ có thể thực đau lòng đối nữ phục vụ nói; “Thật có lỗi, hại cô bị mắng, nhưng mặc kệ người khác nói như thế nào, đều không cần xem nhẹ công việc của mình.”
“Tiểu thư, xin cho chúng tôi bồi thường phí giặt là.” Chủ quan chân thành nói.
“Không cần khách khí như vậy, tôi trở về quăng vào máy giặt, rất nhanh là sạch thôi, thật có lỗi khiến cho xôn xao.” Sau khi xin lỗi xong, Uông Mộ Di mới xoay người rời đi.
Rời nhà ăn một đoạn, Dương Hòa Thực còn vẫn đang bốc hoả, “…… Không có tri thức, không biết phân biệt, ngu ngốc!”
“Học trưởng, cô ấy chỉ là không cẩn thận.”
“Em không cần thay cái loại ngu ngốc này nói chuyện, như vậy là hạ thấp tư cách của mình.”
Dương Hòa Thực nhìn cô một cái, bước nhanh đi vào cửa hàng tiện lợi dưới toà nhà công ty, mua một gói khăn ướt, liền ở ngay trên lối đi bộ người đến người đi, quỳ xuống giúp Uông Mộ Di lau chân.
“Học trưởng!” Uông Mộ Di bị hành động thình lình xảy ra của hắn làm kinh hách.
“Toàn là nước trái cây,dính dính, anh giúp em lau đi.”
“Không cần, em đợi vào toilet công ty xử lý lại là tốt rồi, anh mau đứng lên……”
Nhưng Dương Hòa Thực thực cố chấp, cầm lấy khăn ướt liều mạng hướng trên đùi của cô hết chà lại lau, khiến cho cô không thoải mái (TL : ngáng chân phục vụ, tính ăn quỵt, lại còn nói xấu ng ta, bi h lại chiếm tiện nghi chị Di, làm ta ức chế quá *đạp đạp*, Min cưng, vào đây phụ ta một tay, uýnh hội đồng, Min : =)) có mụi *nhào vô**đấm đá đạp tát**tạt axit* cho chừa cái tội lưu manh gỉa danh cán bộ đi ) thảm hại hơn là, đời người chính là có nhiều sự trùng hợp chết người, Thường Khắc Khiêm thế nhưng đột nhiên xuất hiện, anh mắt lạnh nhìn một màn này, phẫn nộ giống như tùy thời đều có thể bùng nổ!
“Khắc Khiêm, Sao anh đến đây?” Uông Mộ Di cổ họng căng thẳng, liền kinh ngạc đến nỗi rốt cuộc nói không nổi câu thứ hai.
Nghe được Uông Mộ Di gọi tên người đàn ông khác, Dương Hòa Thực chậm rãi đứng lên, hai mắt híp lại nhìn về phía người tới, không nói một câu.
“Đừng nói với anh, đây là lý do em cố ý muốn ly hôn!”
Tình ngay lý gian! Uông Mộ Di không thể tin trừng lớn mắt. Anh đây là có ý tứ gì ? Anh sẽ không nghĩ là cô và học trưởng trong lúc đó có cái gì ái muội không thể cho ai biết đi?
“Không phải như anh nghĩ, anh căn bản không có thấy chuyện trước đó.” Cô lo lắng nói; “Nhưng nói cho cùng, anh dựa vào cái gì mà lên án tôi như vậy?” Rõ ràng là anh ngoại tình trước, hiện tại cư nhiên quay lại lên án cô, thật là người đàn ông khiến người ta không chịu nổi!
Cô nghĩ anh sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng anh lại không nói nữa, chính là gắt gao nhìn chằm chằm cô, lặng im đến đáng sợ, ở xung quanh quanh thân mình anh hình thành một cỗ khí tức tuyệt vọng mãnh liệt khiến người ta cơ hồ hít thở không thông.
Nếu anh không đến, anh sẽ không thấy một màn làm người ta tan nát cõi lòng này. Nếu không đến, anh sẽ tiếp tục vì tình yêu, hôn nhân của bọn họ nỗ lực; Nếu không đến…… Tóm lại, đều do anh, anh không nên tới tìm cô!
Anh xiết chặt tay, lại suy sụp buông ra, cuối cùng, anh cũng vẫn là một câu cũng chưa nói, mà là đau lòng xoay người rời đi.
Tuy rằng anh chưa nói cái gì, nhưng Uông Mộ Di nhìn thấy trong ánh mắt anh, hiểu được thái độ thất vọng của anh……
“Khắc Khiêm!” Cô hoảng hốt gọi anh, anh cũng không quay đầu, thân mình thẳng tắp vội vã rời đi.
Một nỗi bi thương đau thấu tâm can đột nhiên nảy lên, Uông Mộ Di nước mắt như vỡ tung, hai vai run run, cô đem chính mình vùi đầu trong lòng bàn tay, ngồi sụp xuống, khóc lóc giống đứa nhỏ, không để ý gì đến chính mình.
———-***————
“Trứng bắc thảo, cháo thịt nạc em thích nhất đây.”
Thường Khắc Khiêm đi vào phòng bệnh, trước tiên đặt trứng bắc thảo cháo thịt nạc cầm trong tay lên trên bàn, rồi liền giống pho tượng đối diện ngoài cửa sổ. Tiếng nói đờ đẫn uể oải, làm cho Hứa Mai Lâm nằm ở trên giường bệnh, chân trái bó bột, nhịn không được từ trong tạp chí dùng để giết thời gian ngẩng đầu, nhìn anh vài lần.
“Không phải muốn đưa cô ấy đi ăn cơm trưa sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại? Anh sẽ không keo kiệt đến mức chỉ dẫn người ta đi ăn tiệc đứng đi?” Hứa Mai Lâm trêu chọc nói.
Thường Khắc Khiêm cũng không nhúc nhích, ngay cả khí lực lên tiếng trả lời đều không có.
“Khắc Khiêm ca, làm chi không trả lời, bọn anh rốt cuộc nói chuyện thế nào, có cùng chị dâu hảo hảo giải thích quan hệ của chúng ta chưa?”
Biết sự xuất hiện của mình hại vợ chồng bọn họ sinh ra hiểu lầm, cô thực băn khoăn, nguyên bản cô muốn cùng Khắc Khiêm ca gặp vợ của anh ấy để giải thích, không may cô đột nhiên gặp tai nạn xe cộ…… (Min : vì cái tai nạn mà truyện tưởng sẽ kết thúc kéo thêm được 4 chương ^^~)
Cô lại thấy thân ảnh Chấn Quốc hư hư thực thực, vì đuổi theo anh, cô không để ý , cả người bị xe chạy nhanh qua đánh bay, trong lúc ngất xỉu đi, cô nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, song kỳ tích lại xảy ra, cô cơ hồ không xây xát chút nào, chỉ có chân trái gãy xương, nhưng bên bảo hiểm có ý kiến kiến nên bác sĩ vẫn giữ cô lại bệnh viện quan sát vài ngày.(TL: Lông tóc vô thương thế mà lại gãy chân, bó tay vs tác giả)
Đương nhiên, nguyên do ngoài ý muốn kia, cô không dám nói, bằng không, Khắc Khiêm ca sớm tức giận đến bóp chết cô.
Vốn là Thường Khắc Khiêm định đi tìm Uông Mộ Di cùng nhau ăn cơm trưa, hy vọng hai người có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, nhưng lại nhận được tin tức Hứa Mai Lâm bị tai nạn xe cộ , dọa anh một thân mồ hôi lạnh, hoả tốc đuổi tới bệnh viện, xác nhận cô không có gì trở ngại, lo lắng đối với Hứa Mai Lâm mới tạm yên, vội vàng đi đến công ty mậu dịch Thống Hâm.
Chẳng may, khi anh từ bệnh viện đến, đã muộn mất thời gian cơm trưa thì thôi, đằng này còn thấy một màn chết tiệt kia …..
Anh trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng phun ra một câu, “Không cần.”
“Không cần? Rốt cuộc làm sao vậy, anh làm sao có thể nói như vậy? Khắc Khiêm ca, chẳng lẽ anh không muốn vãn hồi lại?” Hứa Mai Lâm khẩn trương đem tạp chí quăng sang một bên, liên thanh truy vấn.
Vãn hồi? Thường Khắc Khiêm cười đến thiếu tự nhiên.
Muốn vãn hồi một đoạn quan hệ, ngoài kiên trì từ một phía, cũng phải có phía kia đáp lại, như vậy vãn hồi mới có thể thành công, nếu không chính là một người đấy một mình mà thôi, hơn nữa, một màn kia đã nói cho anh rất rõ ràng, nguyên nhân cô muốn nhanh nhanh thoát khỏi anh ……….
Nếu không phải có giao tình thâm sâu hơn hẳn so với bình thường, Mộ Di làm sao có thể để cho người đàn ông kia đối xử với mình thân mật như thế, còn để cho tay hắn sờ tới sờ lui ở trên đùi cô ấy? (TL : Ta thấy có mùi gì là lạ, Min có thấy khống :D… Min : hố hố *hít hít* chua quá à )
Cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng lẽ không biết tay của tên kia đều chạy ở bên cạnh vùng cấm kỵ, cơ hồ sắp tiến vào trong váy của cô!
Có người đàn ông nào có thể để vợ của mình bị tên đàn ống khác động tay động chân?
Mà phải nói thêm, tên kia thực rõ ràng chính là có ý đồ sàm sỡ, cô lại hoàn toàn không có ngăn lại, điều này sao có thể không làm anh thất vọng?
“Tên kia có cái gì tốt? Vẻ mặt hoa tâm, ánh mắt cũng rất bất chính, vừa thấy đã biết là cái loại mặt người dạ thú.” (TL :Chí lý, lời Khiêm ca nói không sai vào đâu được :D))
Nghe xong Thường Khắc Khiêm oán giận tự thuật, Hứa Mai Lâm chính là thản nhiên đáp trả một câu.
“Có lẽ chỉ là một hồi hiểu lầm.”
“Không có khả năng!” Phủ định hoàn toàn.
“Vì sao không có khả năng sao? Anh hẳn là rõ hơn ai hết, chúng ta rõ ràng là trong sạch, đều có thể bị mọi người đồn đại đến không chịu được như thế, anh cũng rất có khả năng là hiểu lầm chị ấy. Khắc Khiêm ca, anh từ khi nào thì cũng trở nên ngu muội như vậy? Quả nhiên là việc có liên quan mình, tự nhiên con ngưòi sẽ bị loạn.”
Hứa Mai Lâm mở ra trứng bắc thảo cháo thịt nạc, chậm rãi ăn.
Thật là như vậy sao? Thật sự chính là hiểu lầm sao?
“Đương nhiên đây thuần túy là suy nghĩ cá nhân của em, anh có thể không cần để ý tới, em chỉ là có điểm không nghĩ tới, thì ra anh tin tưởng vợ mình cũng không có nhiều như anh nói vậy thôi! Càng thật đáng buồn là, tự tin của anh giống như đang giảm xuống.”
Nghe cô càng nói càng quá đáng, anh nhịn không được cau mày trừng mắt nhìn, “Em có ý tứ gì?”
“Chính là ý tứ này a!” Hứa Mai Lâm vẻ mặt bình tĩnh.
“Em rốt cuộc muốn nói cái gì, đừng quanh co lòng vòng.” Anh có điểm phiền chán.
“Bị hiểu lầm nhiều như vậy, em học được một bài học, nếu em là anh, trừ phi nghe được tự Uông Mộ Di nói với mình cô ấy yêu gã cầm thú kia, bằng không sẽ lựa chọn tin tưởng , hơn nữa cho dù Mộ Di thật sự chấp nhận tên cầm thú kia theo đuổi, chẳng lẽ anh liền vô dụng như vậy ngoan ngoãn vẫy cờ trắng nhận thua, chắp tay đem người phụ nữ của mình đưa cho người khác sao? Không tự tin so chiêu cùng cầm thú, vậy anh chẳng phải là ngay cả cầm thú cũng không bằng?” Cô nhịn không được che miệng cười nhạo.
Lời nói ác độc của Hứa Mai Lâm hoàn toàn thành công khơi mào thần kinh mẫn cảm của Thường Khắc Khiêm, làm cho hắn phẫn nộ hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. “Em muốn anh chiến đấu tranh giành?”
“Giành cái gì mà giành, em đâu phải là cái loại người hiếu chiến? Vốn chính là người của anh, có cái gì mà giành? Em là muốn anh lấy lùi để tiến, biểu thị công khai chủ quyền, càng không tính công kích, càng dễ dàng làm cho phụ nữ hạ phòng bị xuống. Trước kia cũng có không ít kẻ háo sắc dính lấy Chấn Quốc, em đều là như vậy tiêu diệt từng bộ phận.” Cô nói như chuyện đương nhiên.
Đây là lần đầu tiên Hứa Mai Lâm chính miệng cùng anh nói đến Phương Chấn Quốc thoải mái tự nhiên như vậy, Thường Khắc Khiêm vừa mừng vừa sợ. Đó là một dấu hiệu tốt, có thể chủ động nói đến việc đã qua như vậy, cho thấy cô có thể một lần nữa đứng lên.
“Đó là cái ánh mắt gì? Em đáp ứng anh tỉnh lại, chính là thật sự muốn cố gắng.”
“Anh biết, chỉ là thay em vui vẻ.” Thường Khắc Khiêm vui mừng nói, tiếp theo chuyện vừa chuyển, “Đúng rồi, bên cạnh Mộ Di có người bạn là luật sư có điểm khó chơi, cô ta hẹn anh vài ngày nữa đến chỗ cô ta một chuyến, anh nghĩ, nhất định muốn nói chuyện ly hôn .”
“Tuyệt đối không thể ký tên. ứa Mai Lâm mắt to nhanh như chớp dạo qua một vòng, “Đúng rồi, bà nội anh không phải hàng năm đều về Đài Loan một chuyến sao?”
“Làm chi?”
Còn có thể làm chi, đương nhiên dùng thân tình để tạo áp lực kiêm mềm hoá mối quan hệ đang đóng băng của hai người nha! Chỉ cần bọn họ quan hệ có một chút cải thiện, cho dù vợ anh còn không chịu từ bỏ ý niệm ly hôn trong đầu, nhưng ít ra anh cũng tìm được cơ hội có thể biểu hiện ôn nhu săn sóc a!
Hứa Mai Lâm đem cháo đặt ở một bên trên bàn, hướng Thường Khắc Khiêm ngoắc ngoắc tay, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm cả buổi, giảng giải đại khái.
“Rồi chờ bà nội về Mỹ xong, anh không phải là có thể cùng cô ấy bàn bạc trở về sống chung chứ?”
“Không được, tiếp tục ở riêng.”
“Như vậy làm sao có thể?”
“Tin tưởng em, phụ nữ sống độc thân một mình là thực yếu ớt lại cô độc, anh ngày mốt ngày hai đối với cô ấy biểu đạt quan tâm, làm cho cô ấy một lần nữa ỷ lại anh, tín nhiệm anh, em cam đoan cô ấy không bao lâu nhất định ngoan ngoãn về nhà.”
“Em cũng là phụ nữ nha, thật hết sức tinh quái.”
“Đúng đúng đúng, em tinh quái, nhưng làm hay không là do anh, nói vậy là anh không nghe em nha ….”
“Nghe, đương nhiên nghe, em là quân sư tình yêu của anh .” Anh nhịn không được xoa xoa đầu cô, không có ôn nhu như khi đối với vợ, có vẻ như là anh trai trêu đùa em gái vậy.
“Vậy anh còn không mau đem móng giò lùi về cho em… ” Tức giận trừng mắt nhìn tay Thường Khắc Khiêm vò loạn tóc của mình.
Thường Khắc Khiêm bỏ xuống vẻ lo lắng, nở nụ cười, há miệng lộ ra trắng hàm răng trắng bóng, bộ dáng nói bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu.
Bị mắng còn vui vẻ như vậy , Hứa Mai Lâm không dám khen tặng lắc đầu thật mạnh.
Xem, đàn ông đều là như thế này, nói đến người phụ nữ mình yêu, sẽ lộ ra loại ngốc nghếch làm động lòng người này, cũng từng có một người đàn ông như vậy, vừa nói đến cô liền vờ ngớ ngẩn, đáng tiếc cô không nắm chặt anh ấy. Nhưng cô thề, lần này, cô tuyệt đối không cho phép chính mình lại bỏ qua!
Cô thực khẳng định người kia chính là Chấn Quốc, bởi vì cô phát hiện, trên người người đàn ông kia, có dấu vết bí mật chỉ cô và Chấn Quốc mới biết được ……
(TL :Haizzz, giờ mới chính thức bắt đầu, mọi người kê ghế cbị ngồi coi quả hồng bị người ta làm mềm lại naz)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.