Chương 16: Không Thể Nhớ
Queen Bảo Bối
21/01/2024
"Vậy tốt bụng rồi thì tốt cho trót đi! Tôi về!"
Tiêu Tuấn nghe Liêu Ninh nói như vậy, cũng không khách sáo gì mà quay người dắt tay A Đình rời đi. Rõ ràng vừa rồi anh ta còn dặn dò anh đi đứng chú ý, vậy mà bây giờ ra khỏi cửa còn muốn bế cô lên.
"Không cần."
A Đình xua tay từ chối, khiến anh như hoá đá bởi sự phũ phàng của cô. Dù hiện giờ muốn thoát khỏi anh, nhưng vì chưa có cơ hội nên cô cũng không thể làm khác. Hơn nữa anh đã đưa cô đến đây băng bó vết thương, cũng xem như lại nợ một lần.
"Chân ai cũng bị thương cả rồi! Anh không cần bế. Tôi... Tự đi được!"
Cô nói rồi tự mình đi khập khiễng xuống bậc thang rồi đến chỗ đậu xe.
Hai người đi về nhà, trên đoạn đường dài người thì tập trung lái xe, người thì ngồi nhìn ra ngoài cửa. Không ai nói với ai một câu nào, cho đến khi trong đầu A Đình lại hiện ra một số hình ảnh mơ hồ nữa. Dường như cô đã từng ngồi trên những chiếc siêu xe thế này, còn ngồi cùng với Tiêu Tuấn. Cô bất giác nhìn sang anh, thấy góc nghiêng sắc cạnh, mái tóc rũ xuống vừa chạm lông mày.
Một hình ảnh dễ chịu và nhẹ nhàng hiện ra. Anh quay sang nhìn cô, cùng cô cười cười nói nói về những chuyến đi xa, còn bàn tính chuyện hôn lễ. A Đình ngơ ngác, không thể tin được người mà mình đang ngồi cạnh lại có mối quan hệ đó với mình. Còn có cả một đoạn kí ức ân ái nhạt nhoà. Tiêu Tuấn ôm lấy cô, nâng niu cô trên xe như một món bảo vật. Anh hôn lên từng nơi trên cơ thể của A Đình, nhẹ nhàng nói những lời yêu bên tai.
Cô cảm thấy anh vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, cũng vừa dịu dàng lại vừa xấu xa. Nhưng hiện giờ, trong tâm trí của cô như chia ra làm nhiều luồng suy nghĩ. Cô mệt nhoài khi phải nghĩ đến nó. Sợ hãi khi phải nhớ lại những gì mà Tiêu Tuấn đã làm.
"Xuống xe được không?"
Tiêu Tuấn xuống trước, vẫn chưa đi vội mà quan sát hành động của A Đình. Cô nhìn anh một cái, không trả lời mà tự mình xuống xe thay cho lời nói.
Lan Nguyệt đứng ở trên lầu nhìn xuống, thấy hai người sánh vai đi cùng nhau vào nhà mà tức muốn điên lên. Rõ ràng đã nói ra những lời cay độc về Tiêu Tuấn như thế. Nhưng cô ta lại không thể hiểu, rốt cuộc trong đầu A Đình đang nghĩ gì? Liệu có phải cô vẫn luôn cho rằng anh không phải hạng người đó, nên mới chấp nhận ở bên cạnh? Cô ta luôn tính toán từng chút, nhưng lại không thể ngờ rằng con người Tiêu Tuấn quá kiên cường và sỏi đá.
Dù A Đình có nghĩ xấu cho anh thế nào, có muốn chạy trốn bao xa anh cũng mặc kệ. Chỉ cần giúp cho việc hồi phục trí nhớ của cô tiếp tục diễn ra, anh có thể làm tất cả.
"Ngày mai đến ngày tái khám rồi! Em đi ngủ sớm đi!"
Tiêu Tuấn đứng trước cửa phòng của A Đình, nhẹ giọng nói với cô. Anh lúc nóng lúc lạnh, khiến cô không tài nào đoán trước được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tôi không muốn đi!"
"Tại sao?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải Đình Đình của anh!"
A Đình khổ sở giải thích, mà trong khi bản thân cô cũng không rõ mình là ai. Chỉ vì muốn tránh xa anh, cô đang tìm mọi cách để chối bỏ đi tất cả. Tiêu Tuấn không thể hiểu, bản thân anh đã làm gì mà lại rơi vào những tình cảnh trớ trêu như vậy.
"Anh cũng đã nói rồi! Dù em có muốn hay không, thì vẫn phải bên cạnh anh."
Anh quay lưng đi, để lại A Đình đứng ở cửa phòng nói không thành lời. Cô nhìn bên trong, căn phòng đã được anh cho người dọn dẹp lại sạch sẽ. Nhìn lại tấm ảnh chụp của người anh gọi là Đình Đình cùng anh, hai người sánh vai nhau cười hạnh phúc. Trong quá khứ, anh và Bạch Nhược Đình không có nhiều thời gian chụp ảnh cùng nhau, vì không ai lường trước sẽ có ngày phải xa rời. Tấm ảnh này, anh đã trân trọng và xem nó như một lời hứa, hứa rằng dù ra sao cũng không bỏ cuộc.
A Đình ngồi xuống giường, tay cầm nó lên xem, nhìn ra cảnh vật phía sau của nó. Cô nhận ra nó không phải ở Trùng Khánh mà là Thượng Hải. Chẳng trách lúc tỉnh lại cô đang nằm ở bến cảng rồi được đưa về đây. Nếu như Lan Nguyệt nói rằng cô và Tiêu Tuấn có nhiều khúc mắc, vậy thì cũng không đúng.
Một người đàn ông giết người không gớm tay như Tiêu Tuấn, không việc gì phải cảm thấy tội lỗi nếu như loại bỏ cô. Hà cớ gì anh phải ròng rã tìm cô suốt hai năm trời, vì cô quên ăn quên ngủ.
"Đình Đình! Anh sẽ không từ bỏ em!"
"Đình Đình! Dù có thế nào, thì em cũng không có quyền rời xa anh."
"Đình Đình! Anh sẽ không làm hại em, cũng không để ai làm hại em!"
A Đình đau đầu, hai tay ôm lấy thái dương. Không muốn nghe nhưng giọng của Tiêu Tuấn cứ vọng lại trong tâm trí. Toàn những lời dịu dàng và ấm áp, toàn những sự quan tâm ân cần.
Hình ảnh trong một căn nhà hoang đổ nát hiện ra trước mắt A Đình. Cô dần dần rơi vào hôn mê, bất chợt được ai đó nhấc bổng lên. Toàn thân đau nhức rã rời, cô cảm nhận được hơi ấm mà người đó truyền đến. Cảnh tượng quen thuộc ùa về, dưới khung cảnh tuyết rơi trắng xoá. Người đàn ông không cần giữ nhiệt, dành hết hơi ấm của mình cho cô, đi chân trần trên tuyết. Sau lưng có giọng nói của một người đàn ông nữa.
"Thiếu gia! Chân của cậu..."
"Không cần! Tôi không sao!"
A Đình khổ sở sống trong mớ hỗn độn về kí ức của mình, vì chúng không thể liên kết với nhau. Rốt cuộc thì, đâu mới thật sự là một quá khứ hoàn chỉnh, một con người thật của Tiêu Tuấn?
...
Tiêu Tuấn nghe Liêu Ninh nói như vậy, cũng không khách sáo gì mà quay người dắt tay A Đình rời đi. Rõ ràng vừa rồi anh ta còn dặn dò anh đi đứng chú ý, vậy mà bây giờ ra khỏi cửa còn muốn bế cô lên.
"Không cần."
A Đình xua tay từ chối, khiến anh như hoá đá bởi sự phũ phàng của cô. Dù hiện giờ muốn thoát khỏi anh, nhưng vì chưa có cơ hội nên cô cũng không thể làm khác. Hơn nữa anh đã đưa cô đến đây băng bó vết thương, cũng xem như lại nợ một lần.
"Chân ai cũng bị thương cả rồi! Anh không cần bế. Tôi... Tự đi được!"
Cô nói rồi tự mình đi khập khiễng xuống bậc thang rồi đến chỗ đậu xe.
Hai người đi về nhà, trên đoạn đường dài người thì tập trung lái xe, người thì ngồi nhìn ra ngoài cửa. Không ai nói với ai một câu nào, cho đến khi trong đầu A Đình lại hiện ra một số hình ảnh mơ hồ nữa. Dường như cô đã từng ngồi trên những chiếc siêu xe thế này, còn ngồi cùng với Tiêu Tuấn. Cô bất giác nhìn sang anh, thấy góc nghiêng sắc cạnh, mái tóc rũ xuống vừa chạm lông mày.
Một hình ảnh dễ chịu và nhẹ nhàng hiện ra. Anh quay sang nhìn cô, cùng cô cười cười nói nói về những chuyến đi xa, còn bàn tính chuyện hôn lễ. A Đình ngơ ngác, không thể tin được người mà mình đang ngồi cạnh lại có mối quan hệ đó với mình. Còn có cả một đoạn kí ức ân ái nhạt nhoà. Tiêu Tuấn ôm lấy cô, nâng niu cô trên xe như một món bảo vật. Anh hôn lên từng nơi trên cơ thể của A Đình, nhẹ nhàng nói những lời yêu bên tai.
Cô cảm thấy anh vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, cũng vừa dịu dàng lại vừa xấu xa. Nhưng hiện giờ, trong tâm trí của cô như chia ra làm nhiều luồng suy nghĩ. Cô mệt nhoài khi phải nghĩ đến nó. Sợ hãi khi phải nhớ lại những gì mà Tiêu Tuấn đã làm.
"Xuống xe được không?"
Tiêu Tuấn xuống trước, vẫn chưa đi vội mà quan sát hành động của A Đình. Cô nhìn anh một cái, không trả lời mà tự mình xuống xe thay cho lời nói.
Lan Nguyệt đứng ở trên lầu nhìn xuống, thấy hai người sánh vai đi cùng nhau vào nhà mà tức muốn điên lên. Rõ ràng đã nói ra những lời cay độc về Tiêu Tuấn như thế. Nhưng cô ta lại không thể hiểu, rốt cuộc trong đầu A Đình đang nghĩ gì? Liệu có phải cô vẫn luôn cho rằng anh không phải hạng người đó, nên mới chấp nhận ở bên cạnh? Cô ta luôn tính toán từng chút, nhưng lại không thể ngờ rằng con người Tiêu Tuấn quá kiên cường và sỏi đá.
Dù A Đình có nghĩ xấu cho anh thế nào, có muốn chạy trốn bao xa anh cũng mặc kệ. Chỉ cần giúp cho việc hồi phục trí nhớ của cô tiếp tục diễn ra, anh có thể làm tất cả.
"Ngày mai đến ngày tái khám rồi! Em đi ngủ sớm đi!"
Tiêu Tuấn đứng trước cửa phòng của A Đình, nhẹ giọng nói với cô. Anh lúc nóng lúc lạnh, khiến cô không tài nào đoán trước được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tôi không muốn đi!"
"Tại sao?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải Đình Đình của anh!"
A Đình khổ sở giải thích, mà trong khi bản thân cô cũng không rõ mình là ai. Chỉ vì muốn tránh xa anh, cô đang tìm mọi cách để chối bỏ đi tất cả. Tiêu Tuấn không thể hiểu, bản thân anh đã làm gì mà lại rơi vào những tình cảnh trớ trêu như vậy.
"Anh cũng đã nói rồi! Dù em có muốn hay không, thì vẫn phải bên cạnh anh."
Anh quay lưng đi, để lại A Đình đứng ở cửa phòng nói không thành lời. Cô nhìn bên trong, căn phòng đã được anh cho người dọn dẹp lại sạch sẽ. Nhìn lại tấm ảnh chụp của người anh gọi là Đình Đình cùng anh, hai người sánh vai nhau cười hạnh phúc. Trong quá khứ, anh và Bạch Nhược Đình không có nhiều thời gian chụp ảnh cùng nhau, vì không ai lường trước sẽ có ngày phải xa rời. Tấm ảnh này, anh đã trân trọng và xem nó như một lời hứa, hứa rằng dù ra sao cũng không bỏ cuộc.
A Đình ngồi xuống giường, tay cầm nó lên xem, nhìn ra cảnh vật phía sau của nó. Cô nhận ra nó không phải ở Trùng Khánh mà là Thượng Hải. Chẳng trách lúc tỉnh lại cô đang nằm ở bến cảng rồi được đưa về đây. Nếu như Lan Nguyệt nói rằng cô và Tiêu Tuấn có nhiều khúc mắc, vậy thì cũng không đúng.
Một người đàn ông giết người không gớm tay như Tiêu Tuấn, không việc gì phải cảm thấy tội lỗi nếu như loại bỏ cô. Hà cớ gì anh phải ròng rã tìm cô suốt hai năm trời, vì cô quên ăn quên ngủ.
"Đình Đình! Anh sẽ không từ bỏ em!"
"Đình Đình! Dù có thế nào, thì em cũng không có quyền rời xa anh."
"Đình Đình! Anh sẽ không làm hại em, cũng không để ai làm hại em!"
A Đình đau đầu, hai tay ôm lấy thái dương. Không muốn nghe nhưng giọng của Tiêu Tuấn cứ vọng lại trong tâm trí. Toàn những lời dịu dàng và ấm áp, toàn những sự quan tâm ân cần.
Hình ảnh trong một căn nhà hoang đổ nát hiện ra trước mắt A Đình. Cô dần dần rơi vào hôn mê, bất chợt được ai đó nhấc bổng lên. Toàn thân đau nhức rã rời, cô cảm nhận được hơi ấm mà người đó truyền đến. Cảnh tượng quen thuộc ùa về, dưới khung cảnh tuyết rơi trắng xoá. Người đàn ông không cần giữ nhiệt, dành hết hơi ấm của mình cho cô, đi chân trần trên tuyết. Sau lưng có giọng nói của một người đàn ông nữa.
"Thiếu gia! Chân của cậu..."
"Không cần! Tôi không sao!"
A Đình khổ sở sống trong mớ hỗn độn về kí ức của mình, vì chúng không thể liên kết với nhau. Rốt cuộc thì, đâu mới thật sự là một quá khứ hoàn chỉnh, một con người thật của Tiêu Tuấn?
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.