Chương 19: Chương 8.2
Lăng Thục Phân
07/10/2017
“Này.”
Đột nhiên, một âm thanh không nhịn được gọi anh.
“Anh ngã vào bồn cầu rồi à?”
Nguyên Ngưỡng nhìn lên hàng chữ màu tím kia, đột nhiên thật hi vọng, thật hi vọng giờ phút này có cô ở trước mắt, bên cạnh mình.
“Anh rất nhớ em, em có thể đến Luân Đôn được không?”
Anh nói ra câu này theo cảm giác, sau đó máy tính ở hai bên đều im lặng.
Giây tiếp theo khi lí trí đã trở lại. Vì cứu vãn sự xung động nhất thời, ngay sau đó anh lại gõ xuống một dòng chữ khác.
“Anh nói đùa thôi.” Anh cố gắng để cho giọng nói của mình có thể thoải mái. “Coi như em có bay đến anh cũng không có ở Luân Đôn.”
“Anh muốn đi đâu?” Bên kia từ từ trả lời.
“Anh phải đi Las Vegas một chuyến.”
“Đi Las Vegas làm gì?”
“Tiểu thư, em cho rằng một cuộc triển lãm nghệ thuật có tự biến ra hay sao?” Anh trả lời. “Có vô số công việc cần sử lí trước, thăm dò địa điểm, thi công, trang hoàng. Thời gian hai tháng không tính là đủ được.”
“Em còn tưởng rằng anh có một người quản lí rất ưu tú. Để em nhớ xem, cô ấy tên gọi là gì nhỉ? Salad sandwich?”
Anh có thể thấy được biểu cảm nhạo báng của cô.
“Sarah? Sơn Đức tư.” Một chút ý cười làm cho khóe miệng anh mềm hơn. “Cô ấy quả thực rất ưu tú, nếu không em cho rằng tại sao khi chỉ còn hai tháng anh mới bay qua.”
Sau đó, không đợi câu trả lời của cô, anh trực tiếp logout.
Ừ, thì ra cướp được câu nói cuối cùng cảm giác tốt như vậy, giống như có thể làm biến mất sự không vui vẻ vì cuộc nói chuyện với mẹ anh vừa rồi, anh nghĩ.
Giống như.
“Không, tôi không muốn để bàn tiếp đãi ở cửa, để nhân viên tiếp đãi đứng trong cửa, tôi muốn…” Nguyên Ngưỡng nhanh chóng xét lại một lần tất cả các tác phẩm của Xuyến Hi trong buổi triển lãm. “Tôi muốn ‘Chiến’ đứng ở cửa, đảm nhiệm nhân viên tiếp tân của chúng ta.”
‘Chiến’ là một sản phẩm lớn nhất trong toàn bộ tác phẩm của cô, cao gần hai mét, nó là một pho tượng thần tướng cổ đại bằng gốm, cả bức tượng theo phong cách cổ xưa là chính, thân thể chỉ lấy một chút đường cong đơn giản vòng quanh khôi giáp, nhưng ở gương mặt ‘Chiến’ cô chạm trổ tỉ mỉ khiến cho người ta rung động.
Vị thần tướng này có mặt mày ngũ quan mang vẻ kiêu ngạo, là vẻ mặt bay bổng như thế, giống như một người sống sờ sờ trước mặt bạn.
Nhưng đẹp nhất chính là nơi buồng tim của thần tướng được để vào một viên thủy tinh trong suốt, trên đầu nhọn của ngọn giáo là thủy tinh hồng.
Một người lính khỏe mạnh, lại có một trái tim dễ vỡ, trong đó uy vũ và yếu ớt cùng tồn tại song song với nhau, để cho khi lần đầu tiên anh nhìn thấy bức tượng thần tướng này đã nín thở thật lâu.
“Đây là ‘triển lãm thế giới nghệ thuật thủy tinh’ anh nhất định phải để một bức tượng tướng quân đánh trận bằng gốm đứng đầu sao?” Sarah? Sơn Đức tư nhắc nhở anh.
“Thủy tinh là chỗ linh hồn của ‘Chiến’, nếu những nhà bình luận kia ngay cả điểm này cũng không nhận ra được, thì cũng không xứng đáng là một nhà bình luận.” Anh vô cùng có lòng tin với bản thân.
‘Mê cung thủy tinh’ có một đặc điểm là quán biểu diễn làm thành hội trường ‘triển lãm thế giới nghệ thuật thủy tinh’, bên trong có ngăn cách thành bảy không gian to lớn, lần đầu tiên trưng bày tác phẩm của nghệ thuật gia, nhưng Nguyên Ngưỡng không muốn sử dụng nơi đó.
Phương Xuyến Hi là độc nhất vô nhị, nên phải có nơi chốn độc nhất vô nhị, vì vậy Nguyên Ngưỡng nhìn trúng hội quán bên cạnh đang lúc không vướng bận gì.
Nơi này là một nơi dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho nhân viên, diện tích so với bên có bảy không gian riêng biệt kia cũng không sai biệt lắm. Vì muốn ba ô không gian không phụ thuộc này, anh phải vận dụng một chút quan hệ, không nghĩ tới ‘Mê cung thủy tinh’ về mặt không có anh khó có thể khai thông, ông chủ rất sảng khoái đồng ý, vì vậy công trình này bắt đầu được trang hoàng ở mấy ngày nay.
Mặc dù triển lãm là hai tháng sau, nhưng muốn đem những vật linh tinh xếp chồng chất ở đây ra ngoài, tạo lại một không gian trưng bày thích hợp, thời gian rất vội vàng.
“Cô Phương đã gửi đến bao nhiêu tác phẩm?” Sau khi anh kiểm tra xong địa hình, một bên đi ra hội trường, một bên hỏi thăm trợ thủ đắc lực.
“Đến Las Vegas? Có hai mươi mốt tác phẩm, còn có bảy tác phẩm hình hơi to, tôi đặt ở Yewyork, chờ thời gian gần hơn một chút nữa sẽ chở tới đây, để tránh có gì sơ xuất.” Sarah trả lời.
“Tốt, nếu như có bất kì vấn đề gì, nhớ liên lạc…”
Nguyên Ngưỡng khẩn cấp dừng lại.
Sarah đi sau lưng anh thiếu chút nữa đã đụng đầu vào anh.
Một cô gái phương Đông xinh xắn lanh lợi đáng yêu tới cực điểm, hai tay chống hông, ngăn trước mặt bọn họ, vẻ mặt ngạo mạn tới cực điểm nhìn chăm chú vào anh.
“Người đàn ông này thật là tỉnh táo tới hết chỗ nói. Anh liền nói một câu nhớ em, muốn em đến thăm anh, như vậy có gì khó khăn cơ chứ?”
Sarah không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đang nhìn ông chủ có vẻ mặt giống như trong mộng, nhẹ nhàng cười, bản thân mình thì lặng lẽ tránh đi.
Nguyên Ngưỡng thu liễm tất cả vẻ mặt, đè xuống tâm tư của mình, nhìn theo tiểu bạo quân.
“Anh đâu có nói.” Anh chỉ ra.
“Anh đã đổi câu nói.”
“Nhưng em vẫn tới.”
Cô tới.
Cô vì anh mà tới.
Đột nhiên, những vứng mắc cắm ở trong ngực kia toàn bộ đều biến mất không còn thấy một chút tăm hơi nào cả.
Sự xuất hiện của cô đã xóa đi toàn bộ những gì đen tối nhất,diễn đànnnn llllê qwwwwuý đônnnnn, bẩn thỉu nhất, cũng mang luôn cả anh tan ra ánh nắng rực rỡ.
“Tới đây, người phụ nữ điên này.” Nguyên Ngưỡng cười to, mở rộng vòng tay của mình.
Xuyến Hi vui mừng kêu lên một tiếng, nhảy vào trong ngực anh.
Khi vào trong phòng khách sạn xa hoa của anh, bọn họ lại triền miên hết sức ngọt ngào.
Giống như cảm ứng được cơ thể anh không thể xua tan đi mọi buồn phiền, Tiểu bạo quân của anh hóa thân thành mọi dịu dàng vui sướng giúp anh đuổi đi buồn phiền…Ừ, còn là tiểu bạo quân.
Bọn họ ân ái rất từ từ chậm chạp, thân mật, mà không phải như xa cách gặp lửa cháy.
Cô để anh nằm, giúp anh xoa bóp, dùng tay cô, miệng cô, các loại phương thức để lấy lòng anh, cho đến khi chính anh cũng không nhịn được nữa, đem cô kéo đến ngang hông.
Hai người vẫn như cũ kết hợp dịu dàng. Dục vọng được thỏa mãn tại đỉnh cao, hai người chẳng qua chỉ là hưởng thụ tứ chi thân mật, thân thể cùng dây dưa một chỗ, dùng phương thức nguyên thủy nhất để cảm giác sự tồn tại lẫn nhau.
Giờ phút này, Nguyên Ngưỡng hiểu sâu sắc rằng____ Anh yêu người phụ nữ này sâu sắc.
Yêu cái người phụ nữ rõ ràng rất thô lỗ này, rất nóng nảy này, cũng là người phụ nữ đến với anh vào thời điểm anh cần cô nhất.
Đã từng, anh cho rằng anh tận mắt nhìn thấy chân ái, tình cảm đích thực của cha mẹ anh mang lại cho anh gia đình và tuổi thơ hạnh phúc.
Nhưng mà, yêu là có lúc sẽ đến một kết quả không còn tình yêu, sẽ biến chất. Vào thời điểm nó biến mất, quá khứ tốt đẹp ngược lại mang cho con người càng nhiều đau khổ.
Anh không muốn gặp thứ tình yêu sẽ đi đến đau khổ, cho nên anh không bao giờ nghĩ đến yêu nữa.
Nhưng tiểu bạo quân của anh lại luôn vào lúc anh không đề phòng nhất đâm trúng vào góc nhỏ mềm mại trong lòng anh.
Cô giống như ‘Chiến’ mạnh mẽ uy vũ lại bị bỏ vào trong là một trái tim yếu ớt.
Anh yêu cô, không có một chút biện pháp nào.
Phương Xuyến Hi dùng sự xuất hiện của mình để an ủi anh, dùng vẻ đẹp của cô để thanh lọc anh, ở một khắc cao triều kia, trán anh lộ ra một sự mỉm cười, xác định mình cũng không có một chút nào muốn trốn tránh.
Đột nhiên, một âm thanh không nhịn được gọi anh.
“Anh ngã vào bồn cầu rồi à?”
Nguyên Ngưỡng nhìn lên hàng chữ màu tím kia, đột nhiên thật hi vọng, thật hi vọng giờ phút này có cô ở trước mắt, bên cạnh mình.
“Anh rất nhớ em, em có thể đến Luân Đôn được không?”
Anh nói ra câu này theo cảm giác, sau đó máy tính ở hai bên đều im lặng.
Giây tiếp theo khi lí trí đã trở lại. Vì cứu vãn sự xung động nhất thời, ngay sau đó anh lại gõ xuống một dòng chữ khác.
“Anh nói đùa thôi.” Anh cố gắng để cho giọng nói của mình có thể thoải mái. “Coi như em có bay đến anh cũng không có ở Luân Đôn.”
“Anh muốn đi đâu?” Bên kia từ từ trả lời.
“Anh phải đi Las Vegas một chuyến.”
“Đi Las Vegas làm gì?”
“Tiểu thư, em cho rằng một cuộc triển lãm nghệ thuật có tự biến ra hay sao?” Anh trả lời. “Có vô số công việc cần sử lí trước, thăm dò địa điểm, thi công, trang hoàng. Thời gian hai tháng không tính là đủ được.”
“Em còn tưởng rằng anh có một người quản lí rất ưu tú. Để em nhớ xem, cô ấy tên gọi là gì nhỉ? Salad sandwich?”
Anh có thể thấy được biểu cảm nhạo báng của cô.
“Sarah? Sơn Đức tư.” Một chút ý cười làm cho khóe miệng anh mềm hơn. “Cô ấy quả thực rất ưu tú, nếu không em cho rằng tại sao khi chỉ còn hai tháng anh mới bay qua.”
Sau đó, không đợi câu trả lời của cô, anh trực tiếp logout.
Ừ, thì ra cướp được câu nói cuối cùng cảm giác tốt như vậy, giống như có thể làm biến mất sự không vui vẻ vì cuộc nói chuyện với mẹ anh vừa rồi, anh nghĩ.
Giống như.
“Không, tôi không muốn để bàn tiếp đãi ở cửa, để nhân viên tiếp đãi đứng trong cửa, tôi muốn…” Nguyên Ngưỡng nhanh chóng xét lại một lần tất cả các tác phẩm của Xuyến Hi trong buổi triển lãm. “Tôi muốn ‘Chiến’ đứng ở cửa, đảm nhiệm nhân viên tiếp tân của chúng ta.”
‘Chiến’ là một sản phẩm lớn nhất trong toàn bộ tác phẩm của cô, cao gần hai mét, nó là một pho tượng thần tướng cổ đại bằng gốm, cả bức tượng theo phong cách cổ xưa là chính, thân thể chỉ lấy một chút đường cong đơn giản vòng quanh khôi giáp, nhưng ở gương mặt ‘Chiến’ cô chạm trổ tỉ mỉ khiến cho người ta rung động.
Vị thần tướng này có mặt mày ngũ quan mang vẻ kiêu ngạo, là vẻ mặt bay bổng như thế, giống như một người sống sờ sờ trước mặt bạn.
Nhưng đẹp nhất chính là nơi buồng tim của thần tướng được để vào một viên thủy tinh trong suốt, trên đầu nhọn của ngọn giáo là thủy tinh hồng.
Một người lính khỏe mạnh, lại có một trái tim dễ vỡ, trong đó uy vũ và yếu ớt cùng tồn tại song song với nhau, để cho khi lần đầu tiên anh nhìn thấy bức tượng thần tướng này đã nín thở thật lâu.
“Đây là ‘triển lãm thế giới nghệ thuật thủy tinh’ anh nhất định phải để một bức tượng tướng quân đánh trận bằng gốm đứng đầu sao?” Sarah? Sơn Đức tư nhắc nhở anh.
“Thủy tinh là chỗ linh hồn của ‘Chiến’, nếu những nhà bình luận kia ngay cả điểm này cũng không nhận ra được, thì cũng không xứng đáng là một nhà bình luận.” Anh vô cùng có lòng tin với bản thân.
‘Mê cung thủy tinh’ có một đặc điểm là quán biểu diễn làm thành hội trường ‘triển lãm thế giới nghệ thuật thủy tinh’, bên trong có ngăn cách thành bảy không gian to lớn, lần đầu tiên trưng bày tác phẩm của nghệ thuật gia, nhưng Nguyên Ngưỡng không muốn sử dụng nơi đó.
Phương Xuyến Hi là độc nhất vô nhị, nên phải có nơi chốn độc nhất vô nhị, vì vậy Nguyên Ngưỡng nhìn trúng hội quán bên cạnh đang lúc không vướng bận gì.
Nơi này là một nơi dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho nhân viên, diện tích so với bên có bảy không gian riêng biệt kia cũng không sai biệt lắm. Vì muốn ba ô không gian không phụ thuộc này, anh phải vận dụng một chút quan hệ, không nghĩ tới ‘Mê cung thủy tinh’ về mặt không có anh khó có thể khai thông, ông chủ rất sảng khoái đồng ý, vì vậy công trình này bắt đầu được trang hoàng ở mấy ngày nay.
Mặc dù triển lãm là hai tháng sau, nhưng muốn đem những vật linh tinh xếp chồng chất ở đây ra ngoài, tạo lại một không gian trưng bày thích hợp, thời gian rất vội vàng.
“Cô Phương đã gửi đến bao nhiêu tác phẩm?” Sau khi anh kiểm tra xong địa hình, một bên đi ra hội trường, một bên hỏi thăm trợ thủ đắc lực.
“Đến Las Vegas? Có hai mươi mốt tác phẩm, còn có bảy tác phẩm hình hơi to, tôi đặt ở Yewyork, chờ thời gian gần hơn một chút nữa sẽ chở tới đây, để tránh có gì sơ xuất.” Sarah trả lời.
“Tốt, nếu như có bất kì vấn đề gì, nhớ liên lạc…”
Nguyên Ngưỡng khẩn cấp dừng lại.
Sarah đi sau lưng anh thiếu chút nữa đã đụng đầu vào anh.
Một cô gái phương Đông xinh xắn lanh lợi đáng yêu tới cực điểm, hai tay chống hông, ngăn trước mặt bọn họ, vẻ mặt ngạo mạn tới cực điểm nhìn chăm chú vào anh.
“Người đàn ông này thật là tỉnh táo tới hết chỗ nói. Anh liền nói một câu nhớ em, muốn em đến thăm anh, như vậy có gì khó khăn cơ chứ?”
Sarah không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đang nhìn ông chủ có vẻ mặt giống như trong mộng, nhẹ nhàng cười, bản thân mình thì lặng lẽ tránh đi.
Nguyên Ngưỡng thu liễm tất cả vẻ mặt, đè xuống tâm tư của mình, nhìn theo tiểu bạo quân.
“Anh đâu có nói.” Anh chỉ ra.
“Anh đã đổi câu nói.”
“Nhưng em vẫn tới.”
Cô tới.
Cô vì anh mà tới.
Đột nhiên, những vứng mắc cắm ở trong ngực kia toàn bộ đều biến mất không còn thấy một chút tăm hơi nào cả.
Sự xuất hiện của cô đã xóa đi toàn bộ những gì đen tối nhất,diễn đànnnn llllê qwwwwuý đônnnnn, bẩn thỉu nhất, cũng mang luôn cả anh tan ra ánh nắng rực rỡ.
“Tới đây, người phụ nữ điên này.” Nguyên Ngưỡng cười to, mở rộng vòng tay của mình.
Xuyến Hi vui mừng kêu lên một tiếng, nhảy vào trong ngực anh.
Khi vào trong phòng khách sạn xa hoa của anh, bọn họ lại triền miên hết sức ngọt ngào.
Giống như cảm ứng được cơ thể anh không thể xua tan đi mọi buồn phiền, Tiểu bạo quân của anh hóa thân thành mọi dịu dàng vui sướng giúp anh đuổi đi buồn phiền…Ừ, còn là tiểu bạo quân.
Bọn họ ân ái rất từ từ chậm chạp, thân mật, mà không phải như xa cách gặp lửa cháy.
Cô để anh nằm, giúp anh xoa bóp, dùng tay cô, miệng cô, các loại phương thức để lấy lòng anh, cho đến khi chính anh cũng không nhịn được nữa, đem cô kéo đến ngang hông.
Hai người vẫn như cũ kết hợp dịu dàng. Dục vọng được thỏa mãn tại đỉnh cao, hai người chẳng qua chỉ là hưởng thụ tứ chi thân mật, thân thể cùng dây dưa một chỗ, dùng phương thức nguyên thủy nhất để cảm giác sự tồn tại lẫn nhau.
Giờ phút này, Nguyên Ngưỡng hiểu sâu sắc rằng____ Anh yêu người phụ nữ này sâu sắc.
Yêu cái người phụ nữ rõ ràng rất thô lỗ này, rất nóng nảy này, cũng là người phụ nữ đến với anh vào thời điểm anh cần cô nhất.
Đã từng, anh cho rằng anh tận mắt nhìn thấy chân ái, tình cảm đích thực của cha mẹ anh mang lại cho anh gia đình và tuổi thơ hạnh phúc.
Nhưng mà, yêu là có lúc sẽ đến một kết quả không còn tình yêu, sẽ biến chất. Vào thời điểm nó biến mất, quá khứ tốt đẹp ngược lại mang cho con người càng nhiều đau khổ.
Anh không muốn gặp thứ tình yêu sẽ đi đến đau khổ, cho nên anh không bao giờ nghĩ đến yêu nữa.
Nhưng tiểu bạo quân của anh lại luôn vào lúc anh không đề phòng nhất đâm trúng vào góc nhỏ mềm mại trong lòng anh.
Cô giống như ‘Chiến’ mạnh mẽ uy vũ lại bị bỏ vào trong là một trái tim yếu ớt.
Anh yêu cô, không có một chút biện pháp nào.
Phương Xuyến Hi dùng sự xuất hiện của mình để an ủi anh, dùng vẻ đẹp của cô để thanh lọc anh, ở một khắc cao triều kia, trán anh lộ ra một sự mỉm cười, xác định mình cũng không có một chút nào muốn trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.