Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 72

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

17/05/2018

Làm việc trong kênh tám đã lâu, Kim đài trưởng không mong muốn nhất là lùi lại kỳ phát sóng, lúc lãnh đạo phía trên có ý này, ông đã khéo léo từ chối hai lần, sau cùng chỉ có thể lấy cớ tôn trọng lựa chọn của tổ chương trình, lại kéo dài thời gian thêm chút nữa.

Nhưng trong lòng ông biết, đối với tổ chương trình mà nói, nền tảng chương trình được phát lại rất quan trọng. Lấy dã tâm và tham vọng của Trần Bội, khẳng định sẽ đồng ý ý kiến của cấp trên.

"Kim đài trưởng, tôi và tổ chương trình đã bàn bạc rồi." Trần Bội đi vào văn phòng Kim đài trưởng, thấy vẻ mặt Kim đài trưởng có chút ngưng trọng, nhịn không được nở nụ cười, "Quyết định này của chúng tôi là không thay đổi thời gian phát sóng tiết mục chương trình trên kênh tám."

Kim đài trưởng có chút ngoài ý muốn, ông kinh ngạc nhìn Trần Bội: "Biên tập Trần, hôm nay cô làm tôi có chút bất ngờ."

"Kim đài trưởng, chúng ta làm chung nhiều năm như vậy, ông cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi." Trần Bội thở dài một tiếng, lập tức cười nói, "Muốn tôi theo thói quen cũ, có thể có cơ hội thăng tiến, thì tuyệt đối không buông tay."

Bị cái phân tích bản thân trắng trợn như vậy của cô đùa cười, Kim đài trưởng đứng dậy rót ly trà cho cô, cầm ấm trà của mình lên: "Cô thành thực như vậy, ngược lại làm tôi không còn biết nói gì nữa rồi."

"Cho nên lời đầu tiên tôi tự mình nhận lỗi." Trần Bội uống một ngụm trà Kim đài trưởng đưa, lá trà chính là trà Khổ Đinh ông uống đã nhiều năm, mười năm như một, "Trên thực tế bản nhân tôi cũng rất động tâm, nhưng Tiểu Nhan lại không đồng ý."

"Ngay từ đầu khi đứa nhỏ này làm nội dung chương trình, trong lòng tôi cũng không hài lòng lắm, nhớ tới cô đề cao con bé, trong nhà con bé cũng có điều kiện, người xem đài chúng ta không nhiều lắm, nên cũng tùy ý con bé lăn qua lăn lại, không ngờ chương trình này lại có sự chú ý lớn như vậy." Trần Bội thở dài, "Hiện tại cô ấy không muốn chuyện kéo dài thời hạn phát sóng, lúc đầu tôi cũng bất mãn, tôi cũng không biết là thói quen cố định của những người xem lớn tuổi có bao nhiêu quan trọng, nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của Tiểu Nhan, có lẽ lựa chọn của cô ấy sẽ lại giống như trước đây, mang đến cho tổ chương trình của chúng ta một đỉnh cao mới."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Kim đài trưởng cười, "Tôi không tin."

"Coi như tôi vì người trẻ trong kênh chúng ta mà làm vậy?" Trần Bội nở nụ cười, "Dù sao cứ như vậy đi, lúc trước chương trình này mới vừa phát sóng, lúc không có bao nhiêu lượt xem, mọi người cùng làm chương trình thôi."

"Không hối hận?" Kim đài trưởng hỏi một câu.

Trần Bội cười cười, chậm rãi lắc đầu nói: "Như vậy cũng đã tốt rồi."

"Tốt lắm, tôi sẽ nói ý kiến của mọi người lên trên." Kim đài trưởng uống một ngụm trà, "Cô luôn nói tôi nuông chiều người mới, tôi thấy chính cô cũng không khác gì lắm."

Trần Bội đứng lên, cười nói: "Tôi cũng không phải là nuông chiều người nào, nhưng lại đắc tội không nổi thôi."

"Cô cứ mạnh miệng đi." Kim đài trưởng cười nhạo một tiếng, "Dù sao mạnh miệng cũng không mất tiền."

Trần Bội có chút xấu hổ, chỉ vào bàn trà nói: "Đài trưởng, ông cũng nên thay đổi khẩu vị là vừa, trà Khổ Đinh này uống chát quá."

Bị cười nhạo cách thưởng thức trà, Kim đài trưởng trừng mắt: "Trà Khổ Đinh có cái gì không hảo, thanh nhiệt trừ độc, lợi ích kinh tế thực tế."

Lãnh đạo bên trên thấy tổ chương trình vậy mà từ chối sự sắp xếp của bọn họ, quả thực có chút không dám tin, loại chuyện trăm lợi mà không có một hại này, sao mấy người làm chương trình này lại muốn từ chối?

Vừa vặn Trầm Tinh Nhan đang cùng ông bàn chuyện một số chương trình giải trí phát sóng, lãnh đạo nói việc này cho Trầm Tinh Nhan luôn.

"Chủ nhiệm, tôi cảm thấy đại khái là bọn họ muốn giữ gìn một chút tình cảm của người xem." Trầm Tinh Nhan nghĩ nghĩ, "Nghe nói khi chương trình này phát sóng không bao lâu, có một ông lão viết thư cho người dẫn chương trình. Mấy ngày trước Nhan Khê còn nói với tôi, có ông lão hơn bảy mươi tuổi, mỗi lúc tám giờ rưỡi tối, đều thủ trước TV xem chương trình của kênh tám. Không chỉ có vậy, người xem này mỗi tuần đều thư từ qua lại với Nhan Khê, nói bên cạnh mình có rất nhiều người lớn tuổi, đều thích xem giờ phát này của kênh tám."

Lãnh đạo có chút kinh ngạc: "Còn có việc này?"

Ông nhớ trong nhà Nhan Khê rất giàu, còn có người bạn trai hiển hách, vậy mà cô gái nhỏ này lại có kiên nhẫn đến vậy? Còn tưởng là người trẻ bây giờ, đã quen dùng máy tính và điện thoại di động, quên không biết dùng thư viết tay rồi chứ.

"Đúng vậy." Trong lời nói của Trầm Tinh Nhan không có che dấu sự thưởng thức với Nhan Khê, "Chủ nhiệm, tôi biết trong đài có quy củ cũ, rất nhiều khi chương trình có một chút danh tiếng, thì lại kéo dài thời gian phát sóng trên kênh địa phương, sau này lại muốn cắt luôn, tất cả nền tảng phát sóng đều phải đổi đến kênh vệ tinh. Đúng là lấy thời gian phát trên kênh vệ tinh, những người xem lớn tuổi này, chỉ sợ là không thể thức khuya đến vậy."

"Nhưng mà kênh địa phương lại phát sớm hơn kênh vệ tinh đến hai ba tiếng, có đôi khi kênh vệ tinh còn chưa kịp phát, đã có người đăng video clip lên trên mạng, điều này chỉ sợ có ảnh hưởng đến lượt xem trên kênh vệ tinh." Chủ nhiệm nhíu mày, "Lượt xem không tốt, thì sao lấy được tiền quảng cáo?"

"Đúng là... Chương trình này đã có lượt xem cao nhất của đài." Trầm Tinh Nhan cười khuyên nhủ, "Huống chi trong đài tôn trọng ý kiến cả đội, mới có thể để cho bọn họ làm ra chương trình có nội dung tốt hơn, chủ nhiệm cảm thấy được không?"

"Tôi thấy cô là muốn che chở cho hậu bối thôi." Chủ nhiệm đã nhìn ra dụng ý của Trầm Tinh Nhan, ông bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Làm đi, chuyện này tạm thời kết thúc. Đài truyền hình của chúng ta là đài truyền hình của người dân, vốn là nên vì bọn họ phục vụ."

"Vẫn là chủ nhiệm có tầm nhìn rộng, biết vì người xem lớn tuổi mà suy xét. Không giống tôi có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến việc giữ gìn hậu bối thôi." Trầm Tinh Nhan thổi phồng chủ nhiệm vài câu, chuyện này trong lúc bàn luận, đã đè ép xuống.



kết thúc, Nhan Khê đi ra studio, thay đồ trên người do nhà tài trợ cung cấp, chuẩn bị cầm túi sách xuống lầu, kết quả vừa đi ra hai bước, đã bị nhân viên điều hành chương trình gọi lại.

"Cô Nhan, có một ông lão nói là người xem trung thành của cô, từ lúc cô hóa trang rồi vào studio đến bây giờ, đã gọi vài cuộc điện thoại rồi." Nhân viên này thập phần khó xử nhìn Nhan Khê, "Ông ấy nói chờ cô quay trực tiếp xong, vẫn còn gọi điện thoại qua, cô xem có muốn hay không..."

Đang nói, điện thoại lại vang lên, người này nhìn ID cuộc gọi: "Chính là dãy số này."

Nhan Khê cầm lấy ống nghe, "Xin chào, tôi là Nhan Khê người dẫn chương trình ."

Điện thoại bên kia yên lặng một chút, sau đó truyền tới một giọng nói già nua: "Cô thật sự là chủ trì Nhan?"

"Đúng vậy ạ." Chỉ dựa vào giọng nói, Nhan Khê không biết rốt cuộc người này bao nhiêu tuổi, nhưng tuyệt đối không dưới sáu mươi tuổi, "Xin hỏi ông tìm con có chuyện gì ạ?"

"Nhan chủ trì, ta là người xem trung thành của con, một chiếc thuyền lá đó." Ông lão hết sức vui mừng, giọng điệu đều đã cao lên quảng tám, "Nửa tháng trước, chúng ta vẫn thư từ qua lại."

"Người là một chiếc thuyền lá?" Nhan Khê nhịn không được cười ra tiếng, "Ông nội thuyền lá, sao ông có thể gọi điện thoại cho con?"

Cô vừa mới dẫn không lâu, thì có một vị người xem lớn tuổi viết thư cho cô, chữ viết rất đẹp, hơn nữa cách hành văn rất tao nhã, bởi vì không muốn phụ lòng yêu thích của người này, cho nên cô vẫn đều đặn duy trì phương thức viết thư truyền thống với người này. Nhưng mà nửa tháng gần đây ông cụ vẫn không có thư qua lại nữa, cô lo thân thể ông xảy ra vấn đề gì, không ngờ hôm nay lại gọi điện thoại qua rồi.

"Gần đây thân thể có chút bệnh nhỏ, người trong nhà không cho ta xem tivi." Trong giọng nói của một chiếc thuyền lá mang theo chút hờn giận không rõ, "Ta nghe nói thời gian phát sóng trên kênh tám sẽ thay đổi sao?"

"Cũng không có, cái này là ý của lãnh đạo bên trên, nhưng mà biên tập chương trình chúng con đã từ chối rồi." Nhan Khê biết bộ phận người lớn tuổi, sẽ giống như là lão ngoan đồng, cần người dỗ dành theo, "Ông yên tâm, tổ chương trình chúng con sẽ không để cho người xem thất vọng." Cũng không biết vị này nghe được tin tức ở đâu, vậy mà biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là thân thích của lãnh đạo trong đài?

"Nếu đúng vậy, chương trình này vốn là của kênh tám, những lãnh đạo này dựa vào cái gì nói hoãn thì hoãn, nói đổi thì đổi chứ." Một chiếc thuyền lá nghe thời gian phát sẽ không đổi, nhất thời lại vui mừng trở lại, "Nhan chủ trì, hôm nay là sinh nhật của cháu ngoại ta, ta cùng người trong nhà làm mấy bàn tiệc, con cũng tới tham gia náo nhiệt nha, ta với mấy người bạn đều rất thích chương trình của con, chúng ta là... Cây cải củ còn là sợi tóc nhỏ của con?"

"Là fan ạ." Nhan Khê lần thứ hai bật cười, kiên nhẫn từ chối ý tốt của ông cụ, "Ông nội thuyền lá, thật ngại quá, hôm nay cũng là sinh nhật bạn trai con, đây là sinh nhật đầu tiên con trải qua cùng anh ấy, con muốn ở cùng anh ấy, mong người thứ lỗi cho."

"Cái gì, con có bạn trai rồi hả?" Một chiếc thuyền lá thất vọng nói, "Cháu ngoại ta là người rất tốt, tự mình mở công ty, vốn ta còn muốn giới thiệu hai đứa làm quen với nhau."

Thì ra vị này không chỉ là fan của cô, mà còn muốn làm mai cho cô nữa, xem ra vị khán giả lớn tuổi này bình thường không xem tin tức trên mạng, nếu không thì khẳng định biết cô đã có bạn trai: "Cảm ơn ý tốt của ông, chúc cháu ngoại ông sớm tìm được người yêu."

Giọng một chiếc thuyền lá hạ xuống: "Được rồi, lần sau ta dẫn mấy người bạn tới đài truyền hình gặp con, đến lúc đó con phải chụp ảnh với bọn ta, rồi ký tên nữa."

"Được ạ, trước khi tới ông nói cho con biết, con tự mình tiếp đãi ông và bạn ông." Nhan Khê và ông cụ thao thao bất tuyệt nói gần nửa tiếng, mới dỗ được người viết thư kiêm fan của cô "Một chiếc thuyền lá" này vui vẻ.

Cúp điện thoại, cô nhớ tới Nguyên Dịch vẫn còn dưới lầu chờ mình, xoay người vội vội vàng vàng chạy xuống lâu.

Vừa ra cửa, đã thấy Nguyên Dịch đứng đó, chạy chậm đến trước mặt anh: "Nguyên Tiểu Nhị, xin lỗi nha, vừa rồi có vị khán giả gọi đến, một khán giả lớn tuổi, mấy ngày hôm trước hình như thân thể có chút không khoẻ, cho nên em nói chuyện điện thoại với ông ấy một chút, để anh chờ lâu rồi."

"Khụ khụ." Nguyên Dịch ngẩng cao đầu, "Mười hai giờ rưỡi anh đã đến dưới lầu, chờ em đúng hơn một giờ."

"Nguyên Tiểu ca, Nguyên ca ca, Nguyên đại soái ca." Nhan Khê đi quanh Nguyên Dịch một vòng, "Đừng giận mà, hôm nay anh là thọ tinh công, phải vui vẻ một chút chứ."

"Em đồng ý một yêu cầu của anh, anh sẽ không tức giận." Nguyên Dịch dùng khóe mắt vụng trộm nhìn Nhan Khê, thấy cô không tức giận, vì thế tiếp tục nâng đầu, chờ nhan Khê hỏi là yêu cầu gì.

"Yêu cầu gì?"

"Cậu và dì anh muốn gặp mặt em, thuận tiện mừng sinh nhật cho anh, em..." Nguyên Dịch bắt lấy tay Nhan Khê, tựa hồ sợ cô xoay người đi khỏi, "Em đi theo anh một chuyến."

Lời này lúc cảnh sát bắt kẻ trộm, giống như cũng là nói như vậy?

Nhan Khê hoài nghi nhìn Nguyên Dịch: "Bọn họ hẳn sẽ không ném cho em năm trăm vạn, để em rời khỏi anh chứ?"

Nguyên Dịch không nói gì: "Em có thể bớt xem mấy bộ phim truyền hình tổng giám đốc bá đạo đi không?"

"Cũng được, lấy giá thành bây giờ, lấy gia thế của em, bọn họ ít nhất phải ném mấy ngàn vạn mới có thể đả động được em." Nhan Khê sờ sờ cằm, "Năm trăm vạn có thể không đủ."



"Nhan Tiểu Khê!"

"Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, chọc anh thôi." Nhan Khê vỗ vỗ vai Nguyên Dịch, "Không phải em chỉ khẩn trương thôi sao."

"Em yên tâm, cậu và dì anh biết phân rõ phải trái, cũng cực kỳ tôn trọng lựa chọn của anh." Nguyên Dịch có chút không được tự nhiên nói, "Kiều Sinh và Trương Vọng cũng tới, sẽ không làm em ngại đâu."

Thấy Nguyên Dịch trông mong nhìn mình, Nhan Khê nói không được lời từ chối.

Nam sắc mê người.

Kéo Nguyên Dịch đi mua một đống quà tặng gặp mặt người lớn, hai người vội vội vàng vàng đến nhà ông ngoại Nguyên Dịch.

Nhan Khê lấy gương ra soi, chỉnh lại quần áo và gương mặt, gặp mặt người lớn không thành vấn đề.

"Không cần soi, khẳng định người lớn rất thích em." Nguyên Dịch tiếp sức cho Nhan Khê, "Không cần khẩn trương."

"Em mới không có khẩn trương." Nhan Khê nhét gương vào túi, "Anh nghĩ nhiều rồi."

Nguyên Dịch: Nếu trên đường đi em không nhiều lần soi gương, có thể mấy lời này càng có sức thuyết phục hơn đó.

Dưới gối ông cụ Từ có hai gái một trai, con gái lớn gả đến Nguyên gia, con thứ hai và con gái thứ ba quản lý công ty, quan hệ giữa ba đứa con rất tốt, cũng không bởi vì gia sản gây ra mâu thuẫn gì, mấy đứa cháu cũng thường xuyên qua lại, ông cụ thích nhất hai đứa cháu là Từ Kiều Sinh và Nguyên Dịch.

Mấy ngày nay ông cụ một mực cáu kỉnh với con thứ hai và thứ ba, mãi đến khi con thứ hai nói hôm nay là sinh nhật cháu ngoại là Nguyên Dịch, Nguyên Dịch sẽ tới ăn cơm, ông cụ mới nguyện ý ra khỏi phòng.

"Bánh trôi nhỏ sao còn chưa tới?" Tuy năm nay ông cụ Từ đã gần chín mươi, nhưng tinh thần đầu ốc lại còn rất minh mẫn, da dẻ hồng hào, là người lớn tuổi dễ ở chung.

"Ba, có chuyện chúng con chưa kịp nói với ba." Từ Tương nhẹ nhàng vỗ lưng ông cụ Từ, "Hôm nay không chỉ có bánh trôi nhỏ trở về, nó còn dẫn bạn gái tới nữa."

"Bánh trôi nhỏ có bạn gái sao?" Ông cụ Từ đưa tay cầm một khối đường trên bàn, đưa cho Từ Kiều Sinh bên cạnh, "Cầu Cầu, là thật hả?"

"Là thật ạ, anh Dịch rất thích chị ấy, nhưng mà chị dâu nhỏ tương lai là người tốt, ông nhìn thấy chị ấy, nhất định sẽ cực kỳ thích." Từ Kiều Sinh tận hết sức lực nói tốt cho Nhan Khê trước mặt ông cụ, "Chị ấy rất xinh đẹp, người lại nhiệt tâm, con và bạn anh Dịch đều rất thích chị ấy." Nói xong, anh quay đầu nhìn Trương Vọng, "Đúng không, Vọng Tử."

"Đúng đúng đúng, ông nội Từ, người cháu ngoại dâu tương lai này của ông thật sự rất tốt, không chỉ rạng sáng đến mừng sinh nhật cho Nguyên Tiểu Nhị, sáng sớm hôm nay còn làm mì trường thọ cho cậu ta nữa." Trương Vọng từ trong điện thoại tìm weibo của Nguyên Dịch ra khoe ảnh chụp đôi bàn tay đang nắm lấy nhau, còn có hình cái tô không trong vòng bạn bè, "Người nhìn xem, rất tri kỷ đó."

"Tri kỷ hay không tri kỷ, chỉ là sao bánh trôi nhỏ lại có thể để cho con gái người ta mệt như vậy." Ông cụ Từ nhíu mày, "Con gái tri kỷ là vì cô gái đó tốt, đàn ông cũng không nên để cho người trong lòng mệt, trời đã lạnh, lại làm sinh nhật, lại làm mì trường thọ, rất không dễ dàng."

"Ha ha, đúng vậy ạ." Trương Vọng không hề có lập trường mà trở mặt lại, "Ông nội Từ, người chờ một chút nữa nói cho cậu ta biết, đàn ông tốt sao có thể để cho bạn gái vất vả."

Bạn nối khố, yêu đương thoải mái như vậy, lúc này cũng đừng trách anh em không có lập trường.

"Nên nói." Ông cụ Từ gật đầu liên tục, "Chờ nó đến đây, ta sẽ nói cho nó."

Đang nói chuyện, nghe ngoài cửa truyền đến giọng Nguyên Dịch, muốn đứng dậy nhìn, Từ Kiều Sinh vội vàng đỡ lấy ông: "Ông nội, người cẩn thận một chút, anh Dịch lập tức vào ngay, người đừng nóng vội."

"Ta có thể không vội sao, anh họ con đã độc thân hai mươi bảy năm, lại không tìm bạn gái, thì giống như cái gì." Ông cụ Từ tức giận nói, "Chẳng lẽ con muốn nó làm pháp sư cả đời?"

Từ Kiều Sinh nghĩ thầm, lão gia tử lại còn rất tân thời, vậy mà biết pháp sư là có ý gì.

Song khi Nguyên Dịch mang theo bạn gái bước vào cửa lớn Từ gia, ông cụ Từ đã không còn tâm tư quản cháu ngoại nữa, vẻ mặt ông kích động nhìn bạn gái bên cạnh cháu ngoại: "Nhan chủ trì, sao con lại tới rồi?!"

Nhan Khê cảm thấy giọng ông cụ được Từ Kiều Sinh đỡ này có chút quen tai, sửng sốt một chút, do dự mà mở miệng: "Một chiếc thuyền lá?"

Không phải, vị khán giả tự xưng một chiếc thuyền lá kia chỉ có bảy mươi tuổi, vị này... Không trẻ đến vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook