Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 23: Cô rất vui mừng khi Nguyên Dịch đồng ý giúp cô chuyện này, vô cùng vui mừng và cảm ơn
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
03/07/2017
Editor: Hy
Nguyên Dịch đã phỏng vấn hơn 10 phút, nhưng biên tập lại cắt chỉ còn có 3 phút, trong ba phút này, trong màn ảnh chỉ trừ anh ra, cũng chỉ có mỗi nửa cánh tay giơ mic của Nhan KHê.
"Nhị thiếu gia, cậu thật là ăn ảnh," Bác Lý tự hào, "So với các nam diễn viên còn đẹp hơn, ngày mai ta phải khoe với mấy người kia, nói người trẻ tuổi trên tivi là Nhị thiếu gia."
Mấy người trong miệng bác lý, là chỉ một ít các bà các mẹ ở cùng khu, gần đây không ít các bà thích xem chương trình này, mọi người không có việc gì lại vào ngồi cùng một chỗ, trò chuyện nội dung của chương trình, cô dẫn chương trình xinh đẹp như vậy, không biết có bạn trai chưa, vân vân...
Trong mắt các bà, "Những câu chuyện bên mình" là chương trình đứng đầu trong lòng mọi người, thậm chí họ còn có thể vì chương trình này mà tạm thời bỏ phim về luân lý gia đình.
Nguyên Dịch đổi dép lê, ngẩng đầu nhìn tivi, bên trong Nhan Khê đang phỏng vấn cảnh sát phòng cháy, về ghi chú thân phận của nhân viên phòng cháy này, còn cẩn thận hơn nhiều so với anh, nào là tuổi, danh tính, thuộc đội phòng cháy nào, tất cả đều rõ ràng ngọn ngành.
Cái đãi ngộ khác biệt này có phải quá rõ ràng rồi không?
Nhan Khê đang vẽ tranh, nghe được âm thanh nhắc của Wechat, cũng không xem, mãi khi vẽ xong, sau khi up lên Weibo xong, cô mới nhớ tới Wechat.
Nguyên tiểu nhị: Chương trình về nhân viên phòng cháy, cũng không tệ lắm.
Được đại thiếu gia này khích lệ, Nhan Khê cười cười, trả lời đối phương.
Nhan cẩu độc thân: Cảm ơn đã khích lệ, toàn bộ nhờ anh mà chương trình mới thông qua. Tôi lo lắng đem nói ra thân phận của anh, sẽ làm ảnh hưởng tới anh, cho nên không viết rõ thân phận của anh, anh không để bụng chứ?
Nguyên Dịch đợi gần một giờ, rốt cuộc Nhan Khê cũng hồi âm, xem hết tin nhắn, anh đã chuẩn bị sẵn lời giễu cợt đối phương, đều đem xóa đi. Trong lòng anh rõ, nếu như ghi rõ anh là nhị thiếu gia Trường Phong, đối với ngườ dẫn chương trình nhỏ bé như Nhan Khê rất có lợi, nếu lấy anh ra làm tin tức, cô thậm chí có thể làm một người dẫn chương trình ở chương trình tốt hơn, không cần đợi ở đài truyền hình nhỏ bé này, chen chúc cùng đồng nghiệp ở trong xe tải, ở ngoài trời nóng chạy tới chạy lui, rõ ràng là một người dẫn chương trình, nhưng lại kiêm thêm cả chức phóng viên.
Nguyên tiểu nhị: Cô nghĩ rất chu đáo, cảm ơn.
Nhan cẩu độc thân: tôi nên nói lời cảm ơn với anh mới đúng, nếu không có anh tiết mục này của tôi không thể nào thông qua được.
Nguyên Dịch dạo một vòng bạn bè của Nhan Khê, bên trong không có nội dung mới nào cả, chỉ là cái avatar cọng lông nhuốm máu đã được đổi thành thịt dê nướng. Thoạt nhìn ảnh chụp thịt dê nướng này rất thơm, Nguyên Dịch không biết mình nghĩ như nào nữa, tự nhiên cảm thấy Nhan Khê này hơi đáng yêu.
Anh mở tư liệu của đối phương, muốn đổi lại tên ghi chú cho đối phương, nhưng sửa đi sửa lại, vẫn cảm thấy Nhan cẩu độc thân là hay nhất, anh đành bất đắc dĩ buông tha nó.
Mặc dù cái chương trình không phải câu chuyện quá mức cảm động lòng người, nhưng hậu kì lại làm rất kĩ. Vừa mở đầu là lần lượt các khuôn mặt mỉm cười, còn có giọng của các nhân viên phòng cháy tự giới thiệu.
"Tôi là Vương Hải, năm nay 19 tuổi, đội viên của một đội phòng cháy 1..."
"Tôi là Bành Hùng, năm nay 20 tuổi, đội trưởng của đội phòng cháy 2..."
Lần lượt từng khuôn mặt rực rỡ, nụ cười của họ cởi mở chất phác, giống như là một mặt trời nhỏ vậy.
Những khuôn mặt rực rỡ biến mất, âm nhạc bỗng trở nên trầm hơn, cảnh tiếp theo là một đám hoa cúc trắng, màn hình biến thành màu trắng, một giọng nữ trầm vang lên.
"Cậu ấy là Viên Dương..."
"Đây là Chân Hàng..."
"Đây là Dương Quang..."
Đây là danh sách những nhân viên phòng cháy đã hi sinh, một một cái tên được đọc lên, đều làm cho lòng mỗi người run lên. Những người này còn rất trẻ, tuổi trẻ vậy mà đã hi sinh, sẽ khiến người xem không nhịn được mà đau xót.
Thôi Chính Dương là một người đàn ông khá có tiếng trên mạng, anh ta thường không xem phim, cũng không thích các chương trình dối trá sáo rỗng,cho nên bình thường rất ít xem tivi.
Hôm nay bà ngoại anh ta tới, nói muốn xem chương trình của kênh 8 đài Đế Đô, trong lòng anh ta cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra đài Đế Đô còn có kênh 8, mình quả thực quá quê mùa rồi. Nhưng đây là bà ngoại luôn yêu thương anh ta muốn xem, cho dù trong lòng anh ta không thích, cũng ngoan ngoãn đi tìm kênh 8 đài Đế Đô.
Tên của chương trình này là "Những câu chuyện bên mình"?
Khẳng định lại là chương trình dối trá sáo rỗng, nội dung đơn giản là người dân và chủ xí nghiệp có mâu thuẫn với nhau, ở phía tây cống thoát nước chặn lại không có người khác sửa. Anh ta quay đầu thấy bà đang nhìn chằm chằm vào tivi, vậy nên một câu phàn nàn cũng không nói được.
Được rồi, coi như là dỗ bà vui vẻ đi.
Không ngờ tiếp tục xem chương trình này, chất lượng cũng không tệ. Đầu tiên lời của người dẫn chương trình rất mạnh, thời điểm phỏng vấn cũng rất linh hoạt, thầy quay phim cũng chuyên nghiệp, quay nhân viên phòng cháy rất tốt, bên hậu kì cắt và biên tập lại rất cảm động nhưng lại không dối trá, cuối cùng nhìn những những nhân viên phòng cháy kia tự giới thiệu bản thân, còn có ảnh chụp những nhân viên đã hi sinh, con mắt Thôi Chính Dương hơi xót.
Chương trình có hữu dụng hay không, khán giả xem là thấy, ngoài những tài liệu thu thập tích cóp này, còn có bên hậu kì cắt nối biên tập phối âm, tất cả cho thấy tổ chương trình bỏ ra không ít sức lực, không ngờ kênh nhỏ như này mà cũng chú ý tới chương trình như vậy, lại bỏ sức lực là làm chuyên đề về nhân viên phòng cháy.
Nội dung cảm động còn chưa chiếu, Thôi Chính Dương đã nghe thấy bà ngoại ngồi khóc nức nở, dọa anh ta phải ngồi khuyên bà cả nửa giờ, bà ngoại mới bình tĩnh lại.
"Những đứa bé này thật vất vả," Bà ngoại quay đầu giáo huấn cháu trai, "Về sau nếu cháu ném chìa khóa, cũng đừng phiền tới những nhân viên phòng cháy, chính mình mời thợ là được rồi, chuyện gì cũng nhờ người ta, người ta còn nhỏ tuổi hơn cháu đấy!"
"Không đâu ạ, chắc chắn sẽ không," Thôi Chính Dương thở phào, trạch nam như anh ta thì có mấy khi ra ngoài chứ, muốn anh ta ném chìa khóa đi, cũng không có điều kiện.
Dỗ bà ngoại ngủ xong, Thôi Chính Dương phát hiện tâm tình của mình còn buồn, anh ta liền nghĩ biện pháp lấy video của chương trình này, share lên Weibo của mình.
Hạo nhiên chánh khí: Hôm này cùng bà ngoại ngồi xem chương trình này, "Những câu chuyện bên mình" của kênh 8 đài Đế Đô, chưa bao giờ chú ý đến kênh này, cũng chưa từng xem qua chương trình, nhưng nội dung lại vô cùng cảm động, cảm thấy tổ chương trình vất cả rồi [video]
Thôi Chính Dương bình thường thích post các video tiết mục khôi hài, fans hâm mộ có mấy triệu, hiện tại mọi người thấy anh ta nghiêm túc giới thiệu một chương trình, một ít anti không nhịn được mà nhảy vào bảo anh ta đang quảng cáo, một chút tài nghệ cũng không có.
Fans hâm mộ và người qua đường mở video ra xem, biết rõ chủ Weibo không phải quảng cáo, mà là cảm động nên mới share.
Fans hâm mộ 1: Thật không ngờ tôi lại ngồi 1h để xem cái video này, khóc thành chó rồi, các anh phòng cháy khổ cực quá.
Fans hâm mộ 2: Em trai của tôi làm tại đội phòng cháy, bình thường bọn rất vất vả, cảm ơn tổ chương trình đã nghiêm túc đưa tin về họ, cúi đầu cảm ơn.
Fans hâm mộ 3: Chúng ta gặp lúc nguy nan không hề cố ký chút nào mà chạy trốn, là bởi vì có bọn họ dũng cảm nghênh đón khó khăn, mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng bọn họ đáng được gọi là anh hùng.
Trong mấy giờ ngắn ngủi mà cái video này đã đứng top 3 trong các video ở Weibo, ở dưới vô số bình luận cùng những câu chuyện cảm động về nhân viên phòng cháy, cảnh sát, nhân viên y tế, cảm động vô số dân mạng.
Mọi người ở kênh 8 đài Đế Đô không hay biết gì về chương trình của mình đang hot trên Weibo, ngày hôm sau đi làm như cũ, sau đó hai đường dây điện thoại đều bị tắc nghẽn, vô số khen ngợi giống như đang tấn công họ.
Nhân viên phụ trách nhận điện thoại mờ mịt gõ cửa phòng Kim đài trưởng: "Đài trưởng, anh dùng tiền thuê người gọi tới khen ngợi chúng ta à?"
Kim đài trưởng không hiểu nhìn nhân viên tiếp điện thoại: "Nhìn tôi giống bộ dạng của kẻ không có chỗ để tiêu tiền à?"
Nhân viên tiếp điện thoại lắc đầu, cái kia không phải, kênh của bọn họ lại thành cái dạng gì rồi? Vì tiền quảng cáo, ngay cả quảng cáo về không có thai cũng nhận rồi.
"Đài trưởng!" Trần Bội chen vào văn phòng đứng bên trái nhân viên tiếp điện thoại, "Anh dùng tiền mua fans ảo cho chương trình của chúng ta rồi à? tại sao đội nhiên Weibo lại hơn một nghìn theo dõi, hơn hai nghìn bình luận vậy?"
Vẻ mặt Kim đài trưởng không hiểu, hôm nay mọi người làm sao vậy?
"Chị Trần," Nhan Khê chen vào bên phải nhân viên tiếp điện thoại, "Tối qua có ngoài share tiết mục của chúng ta lên mạng."
"Cái về nhân viên phòng cháy á?" Trần Bội sửng sốt, cái tiết mục này là Nhan Khê kiên trì muốn làm, trong lòng chị hơi không muốn, Nhan Khê có chút hậu thuẫn, còn phỏng vấn cả người cao cấp của Trường Phong, cộng thêm chữ kí của Kim đài trưởng, chị mới miễn cưỡng đáp ứng. Trước kia chị cũng đã làm loại chương trình như này, so với bọn họ phí sức còn không nói, còn không được người khác hoan nghênh, cho nên hiện tại ngoại trừ quy định cứng nhắc của cấp trên, bằng không thì sẽ không làm loại chuyện phí sức mà không được cảm ơn này.
Bởi vì trong lòng hơi mất hứng, chị ta trực tiếp đem cái tiết mục này giao hoàn toàn cho Nhan Khê phụ trách, mình căn bản không nhúng tay vào.
Nghe Nhan Khê nói như vậy, chị ta quay người đi ra khỏi văn phòng của đài trưởng, vào máy tính xem video tiết mục hôm qua. Kim đài trưởng nghe chuông điện thoại kêu không ngừng, cũng kích động mà nhìn đám người đánh giá ở trên mạng.
Nhan Khê về phòng làm việc của mình, mở Weibo ra, ngay cả Weibo của người dẫn chương trình cũng tăng mấy ngàn fans, cả Weibo chỉ toàn bình luận khen cô, còn có người nhà của nhân viên phòng cháy cảm ơn cô.
Đứng đầu các bình luận, có cái nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn tổ chương trình còn nhớ anh trai của tôi, nhiều khi tôi cảm thấy anh ấy không có chết, chỉ là anh ấy đang ngủ một giấc, sau đó lên thiên đường làm anh hùng.
Đầu ngón tay Nhan Khê run rẩy, trầm mặc thật lâu, mới đáp lại bình luận của đối phương.
"Sẽ có người nhớ tới cậu ấy, sẽ có người vẫn nhớ những anh hùng vì nhân dân mà hi sinh, mặc dù bọn họ đã ngủ say, nhưng trong lòng mọi người thì họ vẫn sống. Chúc ngài mà gia đình ngài mạnh khỏe, cảm ơn."
Tắt máy tính đi, Nhan Khê gửi Wechat cho Nguyên Dịch.
"Cám ơn".
Ở vào giờ phút này, cô rất vui mừng vì Nguyên Dịch nguyện ý giúp cô chuyện này, vô cùng vui mừng và cảm ơn.
Nguyên Dịch đã phỏng vấn hơn 10 phút, nhưng biên tập lại cắt chỉ còn có 3 phút, trong ba phút này, trong màn ảnh chỉ trừ anh ra, cũng chỉ có mỗi nửa cánh tay giơ mic của Nhan KHê.
"Nhị thiếu gia, cậu thật là ăn ảnh," Bác Lý tự hào, "So với các nam diễn viên còn đẹp hơn, ngày mai ta phải khoe với mấy người kia, nói người trẻ tuổi trên tivi là Nhị thiếu gia."
Mấy người trong miệng bác lý, là chỉ một ít các bà các mẹ ở cùng khu, gần đây không ít các bà thích xem chương trình này, mọi người không có việc gì lại vào ngồi cùng một chỗ, trò chuyện nội dung của chương trình, cô dẫn chương trình xinh đẹp như vậy, không biết có bạn trai chưa, vân vân...
Trong mắt các bà, "Những câu chuyện bên mình" là chương trình đứng đầu trong lòng mọi người, thậm chí họ còn có thể vì chương trình này mà tạm thời bỏ phim về luân lý gia đình.
Nguyên Dịch đổi dép lê, ngẩng đầu nhìn tivi, bên trong Nhan Khê đang phỏng vấn cảnh sát phòng cháy, về ghi chú thân phận của nhân viên phòng cháy này, còn cẩn thận hơn nhiều so với anh, nào là tuổi, danh tính, thuộc đội phòng cháy nào, tất cả đều rõ ràng ngọn ngành.
Cái đãi ngộ khác biệt này có phải quá rõ ràng rồi không?
Nhan Khê đang vẽ tranh, nghe được âm thanh nhắc của Wechat, cũng không xem, mãi khi vẽ xong, sau khi up lên Weibo xong, cô mới nhớ tới Wechat.
Nguyên tiểu nhị: Chương trình về nhân viên phòng cháy, cũng không tệ lắm.
Được đại thiếu gia này khích lệ, Nhan Khê cười cười, trả lời đối phương.
Nhan cẩu độc thân: Cảm ơn đã khích lệ, toàn bộ nhờ anh mà chương trình mới thông qua. Tôi lo lắng đem nói ra thân phận của anh, sẽ làm ảnh hưởng tới anh, cho nên không viết rõ thân phận của anh, anh không để bụng chứ?
Nguyên Dịch đợi gần một giờ, rốt cuộc Nhan Khê cũng hồi âm, xem hết tin nhắn, anh đã chuẩn bị sẵn lời giễu cợt đối phương, đều đem xóa đi. Trong lòng anh rõ, nếu như ghi rõ anh là nhị thiếu gia Trường Phong, đối với ngườ dẫn chương trình nhỏ bé như Nhan Khê rất có lợi, nếu lấy anh ra làm tin tức, cô thậm chí có thể làm một người dẫn chương trình ở chương trình tốt hơn, không cần đợi ở đài truyền hình nhỏ bé này, chen chúc cùng đồng nghiệp ở trong xe tải, ở ngoài trời nóng chạy tới chạy lui, rõ ràng là một người dẫn chương trình, nhưng lại kiêm thêm cả chức phóng viên.
Nguyên tiểu nhị: Cô nghĩ rất chu đáo, cảm ơn.
Nhan cẩu độc thân: tôi nên nói lời cảm ơn với anh mới đúng, nếu không có anh tiết mục này của tôi không thể nào thông qua được.
Nguyên Dịch dạo một vòng bạn bè của Nhan Khê, bên trong không có nội dung mới nào cả, chỉ là cái avatar cọng lông nhuốm máu đã được đổi thành thịt dê nướng. Thoạt nhìn ảnh chụp thịt dê nướng này rất thơm, Nguyên Dịch không biết mình nghĩ như nào nữa, tự nhiên cảm thấy Nhan Khê này hơi đáng yêu.
Anh mở tư liệu của đối phương, muốn đổi lại tên ghi chú cho đối phương, nhưng sửa đi sửa lại, vẫn cảm thấy Nhan cẩu độc thân là hay nhất, anh đành bất đắc dĩ buông tha nó.
Mặc dù cái chương trình không phải câu chuyện quá mức cảm động lòng người, nhưng hậu kì lại làm rất kĩ. Vừa mở đầu là lần lượt các khuôn mặt mỉm cười, còn có giọng của các nhân viên phòng cháy tự giới thiệu.
"Tôi là Vương Hải, năm nay 19 tuổi, đội viên của một đội phòng cháy 1..."
"Tôi là Bành Hùng, năm nay 20 tuổi, đội trưởng của đội phòng cháy 2..."
Lần lượt từng khuôn mặt rực rỡ, nụ cười của họ cởi mở chất phác, giống như là một mặt trời nhỏ vậy.
Những khuôn mặt rực rỡ biến mất, âm nhạc bỗng trở nên trầm hơn, cảnh tiếp theo là một đám hoa cúc trắng, màn hình biến thành màu trắng, một giọng nữ trầm vang lên.
"Cậu ấy là Viên Dương..."
"Đây là Chân Hàng..."
"Đây là Dương Quang..."
Đây là danh sách những nhân viên phòng cháy đã hi sinh, một một cái tên được đọc lên, đều làm cho lòng mỗi người run lên. Những người này còn rất trẻ, tuổi trẻ vậy mà đã hi sinh, sẽ khiến người xem không nhịn được mà đau xót.
Thôi Chính Dương là một người đàn ông khá có tiếng trên mạng, anh ta thường không xem phim, cũng không thích các chương trình dối trá sáo rỗng,cho nên bình thường rất ít xem tivi.
Hôm nay bà ngoại anh ta tới, nói muốn xem chương trình của kênh 8 đài Đế Đô, trong lòng anh ta cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra đài Đế Đô còn có kênh 8, mình quả thực quá quê mùa rồi. Nhưng đây là bà ngoại luôn yêu thương anh ta muốn xem, cho dù trong lòng anh ta không thích, cũng ngoan ngoãn đi tìm kênh 8 đài Đế Đô.
Tên của chương trình này là "Những câu chuyện bên mình"?
Khẳng định lại là chương trình dối trá sáo rỗng, nội dung đơn giản là người dân và chủ xí nghiệp có mâu thuẫn với nhau, ở phía tây cống thoát nước chặn lại không có người khác sửa. Anh ta quay đầu thấy bà đang nhìn chằm chằm vào tivi, vậy nên một câu phàn nàn cũng không nói được.
Được rồi, coi như là dỗ bà vui vẻ đi.
Không ngờ tiếp tục xem chương trình này, chất lượng cũng không tệ. Đầu tiên lời của người dẫn chương trình rất mạnh, thời điểm phỏng vấn cũng rất linh hoạt, thầy quay phim cũng chuyên nghiệp, quay nhân viên phòng cháy rất tốt, bên hậu kì cắt và biên tập lại rất cảm động nhưng lại không dối trá, cuối cùng nhìn những những nhân viên phòng cháy kia tự giới thiệu bản thân, còn có ảnh chụp những nhân viên đã hi sinh, con mắt Thôi Chính Dương hơi xót.
Chương trình có hữu dụng hay không, khán giả xem là thấy, ngoài những tài liệu thu thập tích cóp này, còn có bên hậu kì cắt nối biên tập phối âm, tất cả cho thấy tổ chương trình bỏ ra không ít sức lực, không ngờ kênh nhỏ như này mà cũng chú ý tới chương trình như vậy, lại bỏ sức lực là làm chuyên đề về nhân viên phòng cháy.
Nội dung cảm động còn chưa chiếu, Thôi Chính Dương đã nghe thấy bà ngoại ngồi khóc nức nở, dọa anh ta phải ngồi khuyên bà cả nửa giờ, bà ngoại mới bình tĩnh lại.
"Những đứa bé này thật vất vả," Bà ngoại quay đầu giáo huấn cháu trai, "Về sau nếu cháu ném chìa khóa, cũng đừng phiền tới những nhân viên phòng cháy, chính mình mời thợ là được rồi, chuyện gì cũng nhờ người ta, người ta còn nhỏ tuổi hơn cháu đấy!"
"Không đâu ạ, chắc chắn sẽ không," Thôi Chính Dương thở phào, trạch nam như anh ta thì có mấy khi ra ngoài chứ, muốn anh ta ném chìa khóa đi, cũng không có điều kiện.
Dỗ bà ngoại ngủ xong, Thôi Chính Dương phát hiện tâm tình của mình còn buồn, anh ta liền nghĩ biện pháp lấy video của chương trình này, share lên Weibo của mình.
Hạo nhiên chánh khí: Hôm này cùng bà ngoại ngồi xem chương trình này, "Những câu chuyện bên mình" của kênh 8 đài Đế Đô, chưa bao giờ chú ý đến kênh này, cũng chưa từng xem qua chương trình, nhưng nội dung lại vô cùng cảm động, cảm thấy tổ chương trình vất cả rồi [video]
Thôi Chính Dương bình thường thích post các video tiết mục khôi hài, fans hâm mộ có mấy triệu, hiện tại mọi người thấy anh ta nghiêm túc giới thiệu một chương trình, một ít anti không nhịn được mà nhảy vào bảo anh ta đang quảng cáo, một chút tài nghệ cũng không có.
Fans hâm mộ và người qua đường mở video ra xem, biết rõ chủ Weibo không phải quảng cáo, mà là cảm động nên mới share.
Fans hâm mộ 1: Thật không ngờ tôi lại ngồi 1h để xem cái video này, khóc thành chó rồi, các anh phòng cháy khổ cực quá.
Fans hâm mộ 2: Em trai của tôi làm tại đội phòng cháy, bình thường bọn rất vất vả, cảm ơn tổ chương trình đã nghiêm túc đưa tin về họ, cúi đầu cảm ơn.
Fans hâm mộ 3: Chúng ta gặp lúc nguy nan không hề cố ký chút nào mà chạy trốn, là bởi vì có bọn họ dũng cảm nghênh đón khó khăn, mặc dù bọn họ còn trẻ, nhưng bọn họ đáng được gọi là anh hùng.
Trong mấy giờ ngắn ngủi mà cái video này đã đứng top 3 trong các video ở Weibo, ở dưới vô số bình luận cùng những câu chuyện cảm động về nhân viên phòng cháy, cảnh sát, nhân viên y tế, cảm động vô số dân mạng.
Mọi người ở kênh 8 đài Đế Đô không hay biết gì về chương trình của mình đang hot trên Weibo, ngày hôm sau đi làm như cũ, sau đó hai đường dây điện thoại đều bị tắc nghẽn, vô số khen ngợi giống như đang tấn công họ.
Nhân viên phụ trách nhận điện thoại mờ mịt gõ cửa phòng Kim đài trưởng: "Đài trưởng, anh dùng tiền thuê người gọi tới khen ngợi chúng ta à?"
Kim đài trưởng không hiểu nhìn nhân viên tiếp điện thoại: "Nhìn tôi giống bộ dạng của kẻ không có chỗ để tiêu tiền à?"
Nhân viên tiếp điện thoại lắc đầu, cái kia không phải, kênh của bọn họ lại thành cái dạng gì rồi? Vì tiền quảng cáo, ngay cả quảng cáo về không có thai cũng nhận rồi.
"Đài trưởng!" Trần Bội chen vào văn phòng đứng bên trái nhân viên tiếp điện thoại, "Anh dùng tiền mua fans ảo cho chương trình của chúng ta rồi à? tại sao đội nhiên Weibo lại hơn một nghìn theo dõi, hơn hai nghìn bình luận vậy?"
Vẻ mặt Kim đài trưởng không hiểu, hôm nay mọi người làm sao vậy?
"Chị Trần," Nhan Khê chen vào bên phải nhân viên tiếp điện thoại, "Tối qua có ngoài share tiết mục của chúng ta lên mạng."
"Cái về nhân viên phòng cháy á?" Trần Bội sửng sốt, cái tiết mục này là Nhan Khê kiên trì muốn làm, trong lòng chị hơi không muốn, Nhan Khê có chút hậu thuẫn, còn phỏng vấn cả người cao cấp của Trường Phong, cộng thêm chữ kí của Kim đài trưởng, chị mới miễn cưỡng đáp ứng. Trước kia chị cũng đã làm loại chương trình như này, so với bọn họ phí sức còn không nói, còn không được người khác hoan nghênh, cho nên hiện tại ngoại trừ quy định cứng nhắc của cấp trên, bằng không thì sẽ không làm loại chuyện phí sức mà không được cảm ơn này.
Bởi vì trong lòng hơi mất hứng, chị ta trực tiếp đem cái tiết mục này giao hoàn toàn cho Nhan Khê phụ trách, mình căn bản không nhúng tay vào.
Nghe Nhan Khê nói như vậy, chị ta quay người đi ra khỏi văn phòng của đài trưởng, vào máy tính xem video tiết mục hôm qua. Kim đài trưởng nghe chuông điện thoại kêu không ngừng, cũng kích động mà nhìn đám người đánh giá ở trên mạng.
Nhan Khê về phòng làm việc của mình, mở Weibo ra, ngay cả Weibo của người dẫn chương trình cũng tăng mấy ngàn fans, cả Weibo chỉ toàn bình luận khen cô, còn có người nhà của nhân viên phòng cháy cảm ơn cô.
Đứng đầu các bình luận, có cái nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn tổ chương trình còn nhớ anh trai của tôi, nhiều khi tôi cảm thấy anh ấy không có chết, chỉ là anh ấy đang ngủ một giấc, sau đó lên thiên đường làm anh hùng.
Đầu ngón tay Nhan Khê run rẩy, trầm mặc thật lâu, mới đáp lại bình luận của đối phương.
"Sẽ có người nhớ tới cậu ấy, sẽ có người vẫn nhớ những anh hùng vì nhân dân mà hi sinh, mặc dù bọn họ đã ngủ say, nhưng trong lòng mọi người thì họ vẫn sống. Chúc ngài mà gia đình ngài mạnh khỏe, cảm ơn."
Tắt máy tính đi, Nhan Khê gửi Wechat cho Nguyên Dịch.
"Cám ơn".
Ở vào giờ phút này, cô rất vui mừng vì Nguyên Dịch nguyện ý giúp cô chuyện này, vô cùng vui mừng và cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.