Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 28: Đau dạ dày mà anh che vị chí tim làm gì vậy?

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

11/07/2017

"Chú cái gì mà chú, cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng xưng hô thì không được vớ vẩn, tôi không có cháu gái lớn như cô." nghe câu nói nửa đùa nửa thật này của Nhan Khê, vừa cự tuyệt lại vừa lấy lại tinh thần, Nguyên Dịch ghét bỏ lườm Nhan Khê, "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cô không muốn thì thôi."

Nói xong anh muốn đem cô rời đi.

Xem phim mà thể tùy tiện hẹn vậy sao? Nhan Khê dùng khóe mắt lườm Nguyên Dịch, bộ dạng khinh thường kia của đối phương, cũng không giống có ý khác.

Cô quay đầu lại nhìn màn hình tuyên truyền đang phát đoạn video, nữ chính của phim nầy là Triệu Phi Phi, đã có lần gây scandal với Nguyên Dịch.

"Ối," Nhan Khê kéo dài giọng, "Bảo ssao anh đột nhiên muốn xem phim, hóa ra là có nguyên nhân." Lần trước còn nói với cô, đó là nhà báo đưa tin vớ vẩn, hôm nay nhìn thấy người ta là diễn viên chính, liền lộ ra chân tướng.

"Chuyện gì xảy ra?" Nguyên Dịch bị Nhan Khê nhìn với vẻ mặt "tôi thấu hiểu", nhất thời đầu óc anh choáng váng, người phụ nữ này nghĩ đi chỗ nào vậy.

"Tôi trách oan anh rồi, thật ra anh là một người rất chính trực."

Cho dù là coi trọng diễn viên nào, cũng không cần dùng tiền quyền thế để bức bách, mà là yên lặng bảo vệ cô ấy, loại đàn ông này ở trong hội có tiền, so với gấu trúc còn hiếm hơn.

"Điểm ấy không cần người khác nói, tự tôi hiểu rõ." Nguyên Dịch khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn Nhan Khê, "Nhưng cô khen tôi như vậy, tôi hơi tò mò, từ đâu mà cô phát hiện ra đặc tính tốt đẹp này."

Anh đã sớm nhìn ra, cô gái này tuyệt đối có hai mặt, bình thường nhìn cô cười tủm tỉm đấy, nhưng nội tâm không biết đang nghĩ gì nữa.

Đột nhiên Nhan Khê cảm giác được, hình như càng ngày Nguyên Dịch càng khó đối phó. Cô duỗi ngón tay chỉ màn hình lớn, không nói gì nữa.

"Đây là ai?" Nguyên Dịch nhìn màn hình hồi lâu,"Đây là ai thiết kế hóa trang vậy, cổ trang không ra cổ trang, hiện đại không ra hiện đại, nữ chính ở kia khóc cả buổi, một chút trang điểm cũng không hoa, không ngờ nam chính như thế mà còn kém cả hoa?"

"Phốc!" Nhan Khê bị lời nói của Nguyên Dịch chọc cười, "Nghệ thuật tới từ cuộc sống, nhưng cao hơn cuộc sống có hiểu không?"

Nguyên Dịch muốn chế giễu vài câu nưa, nhưng thấy tên của bộ phim,lại đem lời nói nuốt vào, hóa ra cái phim này là do anh đầu tư. Anh thấy Nhan Khê cười đến vui vẻ, loại cảm giác tim đập nhanh đầu choáng váng lại xuất hiện, anh hơi mất tự nhiên rời tầm mắt, "Được rồi, cái phim này cũng không có gì hay, tôi tiễn cô về."

Ngay cả câu hỏi vì sao Nhan Khê nói anh chính trực cũng không nhớ nổi nữa.

Thấy Nguyên Dịch thực sự không hề có ấn tượng với Triệu Phi Phi, Nhan Khê biết rõ vừa rồi mình đoán sai, đều trách mình bình thường rảnh rỗi hay xem mấy chương trình vớ vẩn, làm đầu óc đần theo. May mắn Nguyên Dịch không có truy vấn, nên cô trung thực ngồi vào trong xe, thuận tiện dưới con mắt nghiêm túc của Nguyên Dịch, thắt dây an toàn. Cảm thấy, nếu cô mà không cài dây, Nguyên Dịch nhất định sẽ bùng nổ.

Ô tô chậm rãi đi trên đường, Nhan Khê phát giác được hình như Nguyên Dịch nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nhìn tôi làm cái gì?"

"Không có gì." Nguyên Dịch quay mặt đi, nếu như cô không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cô?

Trong chốc lát, thấy Nhan Khê không truy vấn nữa, trong lòng Nguyên Dịch không được thoải mái, "Vừa rồi dưới lầu tôi gặp Tống Triều, hình như hắn biết cô?"

"Lần trước ở một bữa tiệc của trưởng bối, trùng hợp gặp hắn, có nói mấy câu." Nhan Khê không hiểu giới kinh doanh, nhưng cũng biết địa vị nhà Tống Triều, trên kinh doanh nhất định sẽ có cạnh tranh, "Không quá quen biết."

Nguyên Dịch cẩn thận quan sát biểu hiện của Nhan Khê, một lúc sau mở miệng: "Tôi không thích nói lời ong tiếng ve ở sau lưng người khác, nhưng Tống Triều này... Tôi đối với hắn có cảm giác không tốt lắm." Năm đó anh từng tận mắt nhìn thấy Tống Triều đem một con chim đập thịt nát xương tan, lúc quay đầu lại thì lại là một học sinh hòa hoa phong nhã, từ đó về sau, anh cảm cảm thấy tính cách người này chênh lệch.

Nhan Khê tin tưởng Nguyên Dịch không am hiểu nói bậy sau lưng người khác, bởi vì làm gì có ai lúc nói xấu, lại không nói người khác làm trò gì, mà chỉ nói một câu khô cằn là cảm nhận không tốt?

"Anh rất quen hắn à?" Nhan Khê tò mò hỏi.

"Hai gia đình chúng tôi có lui tới," Ngữ khí Nguyên Dịch bình thản, "Hồi học cấp 3 tôi là bạn học cùng lớp với cậu ta." Nhưng ngay cả bạn thì cả hai cũng không gọi, tính cách hai người không giống nhau, kết giao bạn cũng không giống nhau, thậm chí nhìn nhau một chút cũng chướng mắt.

"Hai người là bạn học cấp 3?" Nhan Khê thuận miệng nói, "Tôi học nửa năm lớp 10 ở Đế Đô, anh học trường nào, nói không chừng chúng ta là bạn học đấy."

"Trung học Đế Đô."

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy," Nhan Khê cười tủm tỉm nhìn Nguyên Dịch, "Chín năm trước tôi học nửa năm, chỉ là lúc đó tôi không để ý tới trường học, bạn học cùng lớp cũng không nhớ rõ, chỉ nhó trường có một rừng cây tốt. À, đúng rồi, còn có mấy người nhuộm tóc theo phong cách sát mã đặc* nữa."

*sát mã đặc: phong cách giống nhóm HKT ấy =))) ôi cái phong cách thật ba chấm...

Đại khái thì con người đối với những thứ nổi bật thì sẽ nhớ rất lâu, cô không nhớ rõ bạn học cấp 3 có bộ dạng gì, tên gì, nhưng còn nhớ trong trường có mấy nam sinh nhuộm tóc, vàng, tím, xanh, hồng, màu gì cũng có, đi trong trường giống như trong xã hội đen vậy, đại đa số bạn học nhìn thấy họ, đều nhát gan né tránh.

Nguyên Dịch nghe thấy ba chữ "Sát mã đặc", biểu cảm có chút không tự nhiên.

"Năm đó có xảy ra một số chuyện, có hôm tôi muốn ra khỏi trường, nhưng không có điện thoại của nhà và chữ kí, nên thầy không có phép nghỉ, về sau tôi không còn cách nào, liền đi trèo tường. Kết quả không trèo được, còn đụng phải một nam sinh nhuộm tóc màu hồng xanh." Khi đó cô biết ba mẹ đang ở cục dân chính xử lí thủ tục li hôn, nên khóc bù lu bù hoa, không để ý tới những bạn học khác, "Tôi không ngờ lúc đó thầy đi tuần sẽ tới, không làm gì liền nói cậu ta bắt nạt tôi, tôi giải thích cùng thầy, thầy không tin lời tôi, nói tôi không cần sợ trả thù, những chuyện này giao cho thầy xử lí."

Nhan Khê nói xong những lời này, phát hiện hai mắt Nguyên Dịch sáng quắc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt thật dọa người.

"Sao, làm sao vậy?" Trong lòng Nhan Khê run rẩy, không hiểu sao hơi chột dạ, "Anh biết bạn học này?"



"Không biết." Nguyên Dịch xụ mặt, giọng điệu cứng ngắc vô cùng, ba chữ kia là rít từ trong hàm ra.

"Nếu như anh biết cậu ta thì tốt quá, tôi muốn nói xin lỗi với cậu ấy." Nhan Khê mấy máy môi, "Mặc dù kiểu tóc của cậu ấy có chút kì quái, nhưng lại bị oan ức, vẫn là rất vô tội."

Cũng không biết thiếu niên sát mã đặc ấy, bây giờ đã cắt đi tóc kì quái chưa, bắt đầu đi làm việc, hay là trở thành tên côn đồ xã hội đen?

Nguyên Dịch cúi đầu xuống, nhìn đồng hồ tinh xảo trên tay, phản xạ chiếu vào trong xe, "Thời gian qua lâu như vậy, có lẽ đối phương đã quên. Huống chi cậu ta vốn là học sinh bất lương, bị thầy giáo phê bình đã quen, nhiều thêm một lần cũng không sao, ít thêm một lần cũng chẳng sao."

"Không thể nói như vậy." Nhan Khê lắc đầu, "Cũng không thể bời vì thoạt nhìn giống học sinh xấu, mà đi vu oan cậu ấy, việc này tôi có lỗi."

"PHụ nữ các cô suy nghĩ quá nhiều rồi." Nguyên Dịch cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Nhan Khê, "Có lẽ người ta sớm đã quên rồi."

"Sao lại nhắc tới giới tính rồi?" Nhan Khê chau mày, "Tâm tư tỉ mỉ không tốt sao? Chúng tôi làm việc kĩ lưỡng, không dễ phạm lỗi, các nam tử hán các anh có sao?"

Nhìn bộ dạng chau mày của cô, Nguyên Dịch như là nghe thấy tiếng tim mình đập.

Bịch bịch.

Bịch bich.

Thanh âm lớn làm cho anh nghi ngờ, có lẽ Nhan Khê cũng nghe thấy nó.

Anh thật không ngờ, cô bé năm đó khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tóc tán loạn, đáng thương giống như mèo đi lạc, lại là Nhan Khê.

Khi đó anh thấy nữ sinh đó khóc không ra hơi, không muốn đi đường mà còn muốn trèo tường, vốn nghĩ sẽ hỏi xem có chuyện gì, nhưng nào biết chuyện chuyển biến đột ngột, vậy mà anh trở thành bắt nạt nữ sinh. Anh không để ý lúc đó thầy mắng cái gì, chỉ mơ hồ nhớ nữ sinh kia một bên khóc một ben giải thích cho anh, cuối cùng cô được một cô giáo mang đi, anh lại tiếp tục bị thầy mắng.

Khi đó anh nghĩ như thế nào?

Hình như là... KHông bao giờ... phí lòng tốt nữa!

"Anh làm sao vậy?" Nhan Khê thấy Nguyên Dịch che ngực, "Không thoải mái sao?"

"Dạ dày hơi đau," mặt Nguyên Dịch không đổi sắc nói, "Bệnh cũ rồi, trở về nghỉ ngơi là được."

"Dạ dày đau vậy anh che chỗ tim làm gì?" Nhan Khê chỉ chỉ vị trí dạ dày của mình, "Dạ dày ở đây."

"Vừa rồi nghe cô nói chuyện, quá nhập thần thôi." Nguyên Dịch rất biết nghe lời cho tay xuống dạ dày.

Nhan Khê: chẳng lẽ còn trách tôi?

Xe đến cổng khu nhà, Nhan Khê giữ cửa chỗ lái xe: "Sư phụ, phiền anh lái vào đây một chút."

Lái xe quay đầu nhìn Nguyên Dịch, thấy anh không phản đối, mới nhận thẻ, lái xe vào cửa khu.

Xe ngừng ở ngoài cửa nhà Nhan Khê, Nhan Khê nói với Nguyên Dịch: "Anh chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại."

Nhan Khê nhảy xuống xe, đạp giày cao gótchạy như bay vào cửa biệt thự, thậm chí ngay cả thân thể cũng không lệch, Nguyên Dịch lần nữa không nhịn được mà nghĩ tới Nhan Khê lén lút dùng giày cao gót đạp người tài xế gây tai nạn trước kia.

Trong nháy mắt, anh không hiểu đối với Nhan Khê có một loại tâm tư bí ẩn.

Rất nhanh Nhan Khê thở hồng học quay về, cô đem một bình giữ ấm và hai viên thuốc dạ dày nhét vào tay anh: "Dạ dày không tốt, đừng ăn cay, còn muốn ăn cũng phải nhịn. Nước không quá nóng, uống thuốc mới tốt."

Nguyên Dịch nhìn tay cô gái giữ bình nhiệt, cảm thấy Nhan Khê thở ra hình như đang quét lên mặt anh, má anh có chút nóng, đầu óc choáng váng như uống rượu, "Cảm ơn."

"Đừng khách sao." Nhan Khê phất tay với anh, "Về nghỉ sớm đi, gặp lại."

Nắm hai viên thuốc, mãi đến mười phút sau, anh mới từ trong trạng thái vui sướng tỉnh táo lại. Đem thuốc bỏ vào miệng, anh vặn mở bình nhiệt, uống một hớp nước.

Không lạnh không nóng, độ ấm vừa đủ.

Nghĩ tới cái bình này có thế Nhan Kê đã dùng qua, anh chỉ có tim đập nhanh chóng váng đầu, thầm chí còn xuất hiện ù tai.

Qủa nhiên là thân thể không được bình thường.

Có câu người không thể tùy tiện nói dối, nhỡ may thành sự thật thì sao?



Ngủ đến nửa đêm, dạ dày Nguyên Dịch đau đến bừng tỉnh, cuối cùng kêu bác sĩ gia đình, mới tạm hoãn lại.

"Nguyên tiên sinh," Bác sĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Dịch, hơi bât đắc dĩ nói, "Dạ dày là bệnh cũ rồi, nên ăn kiêng thì phải kiêng, vị cay nên ăn ít, bằng không lần sau còn khó chịu hơn."

"Xin lỗi, muộn vậy còn làm ông chạy một chuyến." Nguyên Bác cố tình muốn nói với Nguên Dịch vài câu, muốn biết bệnh dạ dày này từ đâu mà tới, anh ta lại đem lời nuốt lại, quay đầu nhìn bác sĩ đi, mới nói với Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị, em lớn như này rồi, thân thể của mình không lo, thì ai lo cho em."

"Chẳng lẽ lúc em nhỏ, có người quản em sao?" Nguyên Dịch vuốt sống mũi, hạ giọng nói, "Lần này là ngoài ý muốn, đều đã muộn rồi, anh đi ngủ đi."

"Em..." giọng điệu Nguyên Bác nhuyễn xuống, "Ngày mai em đừng đến công ty, ở nhà nghỉ một ngày."

"Em biết rồi," Nguyên Dịch ngáp một cái, "Không cần lo."

Nguyên Bác từ sô pha đứng dậy, thấy Nguyên Dịch đã nhắm mắt, bất đắc dĩ ra khỏi phòng.

Chưa đến bảy giờ, của lớn Nguyên gia mở ra, Nguyên Bác đang ngồi đọc báo ở sô pha ngẩng đầu nhìn thấy bố mẹ đi du lịch hai ba tháng, liếc mắt nhìn lên lầu, "Bố mẹ, về rồi sao."

Từ Nhã kéo tay chồng, bà được bảo dưỡng tố, giống như một đóa ngọc lan xinh đẹp ưu nhã, dù cho nhiều tuổi, cũng không đánh mất nửa phần sức quyến rũ, "Mâu đến xem ảnh mẹ chụp với bố con lúc du lịch."

"Mẹ, nhỏ giọng chút, em hai tối qua không ngủ được, hôm nay để em ấy ngủ chút."

"Nó làm sao?" Từ Nhã kéo kéo chồng Nguyên Á Sâm ngồi xuống sô pha, hơi lo lắng nhìn về phía lầu, "Thân thể không thoải mái?"

"Bệnh dạ dày, nửa đêm gọi bác sĩ tới." Nguyên Bác nhìn cửa lớn, bảo tiêu vẫn đang khuôn đồ, rất nhanh trong phòng đã có một đống lớn.

"Nó ăn loạn cái gì ở ngoài?" Nguyên Á Sâm nhíu mày, quày đầu nói, "Bố mang mẹ con lên lầu nghỉ trước, mẹ con tối qua ngủ không ngon."

"Vâng," Thanh âm Nguyên Bác bĩnh tĩnh, "Muốn ăn bữa sáng không ạ?"

"Đợi đã, tôi đi xem thằng bé kia trước." Từ Nhã có chút bận tâm đứa trẻ.

"Nó lớn như vậy rồi," Nguyên Á Sâm hơi đau lòng nói, "Em không cần thân thể của mình?"

Nguyên Bác nhìn mẹ mình không vui, bố anh ta lại dỗ, sau đó hai người trở về phòng, tờ báo run lên, tiếp tục đọc.

"Cậu cả, có cần chuẩn bị bữa sáng cho tiên sinh cùng phu nhân không?" Bác Lý nhỏ giọng hỏi.

Vù! Nguyên Bác lật báo.

"Không cần,"

"Nhan Nhan, bình nhiệt ở trong tủ đâu rồi?" Tống Hải hỏi từ trong phòng bếp, "Con cầm đến đài rồi à?"

Bình này là lúc phát quà tết cho công nhân còn dư, Tống Hải thấy phí, cho nên cầm về.

"Tối qua dạ dày bạn con không tốt, con dùng đựng nước, đưa cho cậu ấy rồi." Nhan Khê đứng dậy đi đến cửa bếp, "Sao vậy ạ?"

"Không có gì, bố chỉ hỏi vậy thôi." Tống Hải bình thường dọn bếp rất sạch sẽ, thiếu hoặc có thêm cái gì, trong lòng ông đều biết cả, đem bữa sáng cho cô, "Ăn sáng trước đi."

"Vâng," Nhan Khê nhận đãi, bánh mì vàng óng, trừng thơm phức, hoa quả cắt chỉnh tề, "Thơm quá."

"Cảm thấy thơm thì ăn đi, nhìn chân của con nhỏ, giống như cổ gà vậy." Tống Hải đối với khen ngợi của con đã sớm miễn dịch, "Một ngón tay của bố cũng xách được con lên."

Nhan Khê cọ cọ ông, "Bố, bố đến thử xem."

Tống Hải, "Làm bậy, mau ngồi ăn đi."

"Vâng."

Người lớn không thành thật, bị vạch trần khi nói liền thẹn quá hóa giận.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đại Hải: Con không nghe lời, có nên đánh không?

Đại Hà: Đại nhân không thành thật nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook