Chương 13: Đều là quân khốn nạn
Thành Nam Thạc
25/05/2022
Ngày lại qua ngày.
Theo thời gian đang trôi đi, Mục Đông càng ngày càng càng rối rắm. Vì khi thì em ở cùng Lực Hỏa trong tổ ấm nhỏ của cả hai, khi thì em hòa thuận ở nhà cùng chồng mình.
Em biết rõ điều đó là sai, nhưng càng lúc lại càng lún sâu hơn.
Mãi đến khi em đến kỳ động dục của mình.
Hôm đó, em vừa ăn xong cơm chiều ở nhà Lực Hỏa. Lực Hỏa đẩy em vào tường quấn quýt hôn môi, sờ soạng lôi kéo quần áo em, hơi thở mang đầy sự gấp gáp, mà pheromone nồng đậm nóng bỏng cũng không ngừng bào mòn cơ thể em.
Mục Đông ôm cổ Lực Hỏa, đỏ hoe mắt cố sức đáp lại nụ hôn của bạn trai. Nhưng càng về sau em lại càng cảm thấy không ổn, tuyến thể của em nóng rực, cảm giác cứ như nó đang đập đang nhảy lên. Em ôm lấy Lực Hỏa, hai mắt mơ màng, hương bạc hà theo bản năng quấn lấy pheromone thuộc về Alpha. Và ngay lúc em ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Mục Đông khựng lại, lúc ấy em mới nhận ra rằng hình như bản thân đã vào kỳ động dục.
Trái tim em bảo với em, hãy ở lại với Lực Hỏa, ở lại với người em yêu. Thế nhưng bản năng lại muốn tìm đến người chồng, tìm đến Alpha của em.
Mục Đông cố gắng đẩy Lực Hỏa ra, nghẹn ngào nói:
"Buông ra."
"Để em đi về."
Ánh mắt Lực Hỏa sâu thẳm, hắn nhìn chằm chằm Mục Đông, trong ánh mắt dường như còn ẩn hiện lửa giận.
"Tại sao tôi lại không được?!" Lực Hỏa khó có được một lần giận dữ hiếm hoi để chất vấn Mục Đông.
"Tại sao hả? Anh hỏi em tại sao ư?" Mục Đông cũng đáp lại ngay. Đôi mắt đỏ hoe của em nhìn Lực Hỏa, trong lòng đau đớn đến mức kêu gào.
Lực Hỏa không nói chuyện, Mục Đông liếc hắn rồi quay người loạng choạng rời đi.
"Tôi đưa em về." Lực Hỏa nắm chặt tay của Mục Đông.
"Buông ra." Mục Đông không thèm nhìn Lực Hỏa, đầu choáng váng, tuyến thể khó chịu vô cùng, em vùng vằng hất tay hắn ra.
"Nghe lời."
"Bây giờ em đang như thế, đi ra đường sẽ rất nguy hiểm." Lực Hỏa cau mày nhỏ nhẹ với Mục Đông. Mục Đông nghe vậy mím môi không nói, coi như cam chịu đồng ý.
Sau khi Lực Hỏa đưa Mục Đông về nhà, hắn chỉ đành tiếp tục lẳng lặng đi theo sau Mục Đông, im lặng giống như người vô hình.
Mục Đông cũng vờ như không thấy Lực Hỏa, mở cửa vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Lúc này chồng em vẫn chưa về nhà, Mục Đông gọi điện thoại cho anh, thế nhưng chỉ nhận lại một câu lạnh nhạt rằng anh còn đang tăng ca.
Mục Đông đỏ hoe cả mắt trượt dài từ ván cửa xuống sàn nhà. Trái tim đau đớn se lại, khóe môi run rẩy, tuyến thể vẫn nhảy không ngừng. Chỉ một lát sau, hương bạc hà đã bao trùm cả căn nhà, một mùi hương toàn lo lắng và hoảng loạn. Em lúc này mệt mỏi chạm lên sàn nhà lạnh lẽo, không hề đụng vào bất cứ thứ gì khác.
Không cần...
Không cần tìm ai khác nữa...
Lực Hỏa đứng ngoài cửa một hồi lâu, răng hàm sau nghiến chặt, tay nắm lại thành nắm đấm.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Viêm Phong cuối cùng cũng trở về. Khi anh mở cửa ra, pheromone thơm nồng ngay lập tức tỏa thẳng vào xoang mũi Alpha. Hai mắt anh tối lại, nhanh chóng đi đến tủ quần áo, và đúng như dự đoán ôm được Mục Đông đang mơ màng trốn trong tủ. Vừa thấy em, anh đã nhanh phóng ra pheromone của mình để trấn an Mục Đông.
Anh nhẹ nhàng hôn em.
Thế nhưng khi Hạ Viêm Phong nhìn thấy dấu hôn ở trên cổ Mục Đông, ánh mắt hắn ngay lập tức tối đen, cúi đầu dùng sức hôn gặm lên chỗ đó, như thể muốn cắn xé nhai nuốt chỗ da đó đi.
Mục Đông nức nở hai tiếng, mơ màng lôi kéo áo anh, vừa giống như đẩy ra vừa giống như thèm khát muốn níu lại. Nhưng hình như em đang nhăn mặt lẩm bẩm gì đó, mà muốn nghe rõ thì Hạ Viêm Phong phải cúi gần chút mới nghe được em đang nói gì.
"Hạ Viêm Phong... Chồng... Lực... Lực Hỏa.."
"Khốn nạn... Đều là quân khốn nạn.."
Vừa nói xong, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt đỏ hoe kia.
Yết hầu Hạ Viêm Phong rung lên, anh nhẹ nhàng ôm eo hôn môi Omega, cố xoa dịu cảm xúc lo âu của đối phương.
Sau đó, anh bế em đến chiếc giường êm ái đằng kia, giữ lấy vòng eo thon và chân dài của em, cắn lên tuyến thể của em. Một lần rồi lại một lần đánh dấu vợ của mình, Omega của riêng mình.
_____
Editor: Trốn trong tủ là vì ở đó tập trung nhiều mùi của chồng nhất ó.
*Chuyên mục cmt bên bển:
[1]: Thực sự tôi không hiểu cho lắm. Tôi nghĩ Lực Hỏa và Hạ Viêm Phong là cùng một người, nhưng anh ấy lại hôn đè lên những dấu hôn mà anh ấy đã để lại, cứ như nó không phải là dấu hôn của chính anh ấy mà là của ai khác.
- ->Tg: Bởi vì đó là vấn đề trong lòng ảnh! Theo ý của Tiểu Viêm, thứ vợ anh thích chính là vẻ thẹn thùng kia của mình, với lại còn có hiểu lầm trong lòng đối với vợ, nên anh mới cảm thấy người mà vợ mình yêu, vợ mình hôn không phải là chồng em tên Hạ Viêm Phong, mà người em vừa hôn chính là bạn trai tên Lực Hỏa.
- ->[1] trả lời [Tg]: Haizz, khi hiểu lầm được cởi bỏ thì mau đến bên nhau đi
- ->[Tg] trả lời [1]: Sắp rồi!
- ->[1] trả lời [Tg]: Tuyệt
Theo thời gian đang trôi đi, Mục Đông càng ngày càng càng rối rắm. Vì khi thì em ở cùng Lực Hỏa trong tổ ấm nhỏ của cả hai, khi thì em hòa thuận ở nhà cùng chồng mình.
Em biết rõ điều đó là sai, nhưng càng lúc lại càng lún sâu hơn.
Mãi đến khi em đến kỳ động dục của mình.
Hôm đó, em vừa ăn xong cơm chiều ở nhà Lực Hỏa. Lực Hỏa đẩy em vào tường quấn quýt hôn môi, sờ soạng lôi kéo quần áo em, hơi thở mang đầy sự gấp gáp, mà pheromone nồng đậm nóng bỏng cũng không ngừng bào mòn cơ thể em.
Mục Đông ôm cổ Lực Hỏa, đỏ hoe mắt cố sức đáp lại nụ hôn của bạn trai. Nhưng càng về sau em lại càng cảm thấy không ổn, tuyến thể của em nóng rực, cảm giác cứ như nó đang đập đang nhảy lên. Em ôm lấy Lực Hỏa, hai mắt mơ màng, hương bạc hà theo bản năng quấn lấy pheromone thuộc về Alpha. Và ngay lúc em ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Mục Đông khựng lại, lúc ấy em mới nhận ra rằng hình như bản thân đã vào kỳ động dục.
Trái tim em bảo với em, hãy ở lại với Lực Hỏa, ở lại với người em yêu. Thế nhưng bản năng lại muốn tìm đến người chồng, tìm đến Alpha của em.
Mục Đông cố gắng đẩy Lực Hỏa ra, nghẹn ngào nói:
"Buông ra."
"Để em đi về."
Ánh mắt Lực Hỏa sâu thẳm, hắn nhìn chằm chằm Mục Đông, trong ánh mắt dường như còn ẩn hiện lửa giận.
"Tại sao tôi lại không được?!" Lực Hỏa khó có được một lần giận dữ hiếm hoi để chất vấn Mục Đông.
"Tại sao hả? Anh hỏi em tại sao ư?" Mục Đông cũng đáp lại ngay. Đôi mắt đỏ hoe của em nhìn Lực Hỏa, trong lòng đau đớn đến mức kêu gào.
Lực Hỏa không nói chuyện, Mục Đông liếc hắn rồi quay người loạng choạng rời đi.
"Tôi đưa em về." Lực Hỏa nắm chặt tay của Mục Đông.
"Buông ra." Mục Đông không thèm nhìn Lực Hỏa, đầu choáng váng, tuyến thể khó chịu vô cùng, em vùng vằng hất tay hắn ra.
"Nghe lời."
"Bây giờ em đang như thế, đi ra đường sẽ rất nguy hiểm." Lực Hỏa cau mày nhỏ nhẹ với Mục Đông. Mục Đông nghe vậy mím môi không nói, coi như cam chịu đồng ý.
Sau khi Lực Hỏa đưa Mục Đông về nhà, hắn chỉ đành tiếp tục lẳng lặng đi theo sau Mục Đông, im lặng giống như người vô hình.
Mục Đông cũng vờ như không thấy Lực Hỏa, mở cửa vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Lúc này chồng em vẫn chưa về nhà, Mục Đông gọi điện thoại cho anh, thế nhưng chỉ nhận lại một câu lạnh nhạt rằng anh còn đang tăng ca.
Mục Đông đỏ hoe cả mắt trượt dài từ ván cửa xuống sàn nhà. Trái tim đau đớn se lại, khóe môi run rẩy, tuyến thể vẫn nhảy không ngừng. Chỉ một lát sau, hương bạc hà đã bao trùm cả căn nhà, một mùi hương toàn lo lắng và hoảng loạn. Em lúc này mệt mỏi chạm lên sàn nhà lạnh lẽo, không hề đụng vào bất cứ thứ gì khác.
Không cần...
Không cần tìm ai khác nữa...
Lực Hỏa đứng ngoài cửa một hồi lâu, răng hàm sau nghiến chặt, tay nắm lại thành nắm đấm.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Viêm Phong cuối cùng cũng trở về. Khi anh mở cửa ra, pheromone thơm nồng ngay lập tức tỏa thẳng vào xoang mũi Alpha. Hai mắt anh tối lại, nhanh chóng đi đến tủ quần áo, và đúng như dự đoán ôm được Mục Đông đang mơ màng trốn trong tủ. Vừa thấy em, anh đã nhanh phóng ra pheromone của mình để trấn an Mục Đông.
Anh nhẹ nhàng hôn em.
Thế nhưng khi Hạ Viêm Phong nhìn thấy dấu hôn ở trên cổ Mục Đông, ánh mắt hắn ngay lập tức tối đen, cúi đầu dùng sức hôn gặm lên chỗ đó, như thể muốn cắn xé nhai nuốt chỗ da đó đi.
Mục Đông nức nở hai tiếng, mơ màng lôi kéo áo anh, vừa giống như đẩy ra vừa giống như thèm khát muốn níu lại. Nhưng hình như em đang nhăn mặt lẩm bẩm gì đó, mà muốn nghe rõ thì Hạ Viêm Phong phải cúi gần chút mới nghe được em đang nói gì.
"Hạ Viêm Phong... Chồng... Lực... Lực Hỏa.."
"Khốn nạn... Đều là quân khốn nạn.."
Vừa nói xong, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt đỏ hoe kia.
Yết hầu Hạ Viêm Phong rung lên, anh nhẹ nhàng ôm eo hôn môi Omega, cố xoa dịu cảm xúc lo âu của đối phương.
Sau đó, anh bế em đến chiếc giường êm ái đằng kia, giữ lấy vòng eo thon và chân dài của em, cắn lên tuyến thể của em. Một lần rồi lại một lần đánh dấu vợ của mình, Omega của riêng mình.
_____
Editor: Trốn trong tủ là vì ở đó tập trung nhiều mùi của chồng nhất ó.
*Chuyên mục cmt bên bển:
[1]: Thực sự tôi không hiểu cho lắm. Tôi nghĩ Lực Hỏa và Hạ Viêm Phong là cùng một người, nhưng anh ấy lại hôn đè lên những dấu hôn mà anh ấy đã để lại, cứ như nó không phải là dấu hôn của chính anh ấy mà là của ai khác.
- ->Tg: Bởi vì đó là vấn đề trong lòng ảnh! Theo ý của Tiểu Viêm, thứ vợ anh thích chính là vẻ thẹn thùng kia của mình, với lại còn có hiểu lầm trong lòng đối với vợ, nên anh mới cảm thấy người mà vợ mình yêu, vợ mình hôn không phải là chồng em tên Hạ Viêm Phong, mà người em vừa hôn chính là bạn trai tên Lực Hỏa.
- ->[1] trả lời [Tg]: Haizz, khi hiểu lầm được cởi bỏ thì mau đến bên nhau đi
- ->[Tg] trả lời [1]: Sắp rồi!
- ->[1] trả lời [Tg]: Tuyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.