Chương 2: Điện thoại
Thành Nam Thạc
23/05/2022
Hương bạc hà xen lẫn mùi gỗ đàn hương.
Mục Đông thấy hơi đau đầu, bản thân em bây giờ chẳng có cách nào ra khỏi phòng gặp mặt chồng em.
Chỉ cần đối phương là một Alpha bình thường thì chẳng có ai chấp nhận được việc vợ mình mới cưới chưa lâu đã mang toàn mùi pheromone của Alpha khác.
Nhưng dù cả hai không có tình cảm, không tiếp xúc và thậm chí là chưa từng gặp mặt cũng tính luôn ư?
À khoan, đã gặp mặt rồi, chính là vào cái hôm hai người họ kết hôn. Nhưng dù gì cũng đã qua hơn một tháng, hơn nữa Hạ Viêm Phong hành sự rất kín tiếng. Cả quá trình trong ngày cưới hai người họ không hề làm ra một cử chỉ, lời nói dư thừa nào với nhau. Mà ngay cả bản thân em cũng không thèm để ý tới, thế nên dáng vẻ của Hạ Viêm Phong trong đầu em rất mơ hồ.
Chỉ nhớ mang máng là anh có dáng người cao lớn, mặt mày góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt đen hút hồn. Nhìn chung rất đẹp trai tuấn tú. Harry Potter fanfic
Đang lúc còn suy nghĩ thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Mục Đông móc điện thoại ra, theo phản xạ nhấn từ chối. Ấy vậy mà đối phương không sợ bị chê phiền gọi thêm cả mấy cuộc. Cuối cùng Mục Đông cũng thấy mệt, nên nhấc máy nhận cuộc gọi.
Kết quả người gọi không phải ai khác, mà chính là tên Alpha đã làm em cả người đầy mùi pheromone kia.
Mục Đông hơi sửng sốt, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Ở ngoài cửa, Hạ Viêm Phong hình như đang rất bận rộn. Nhưng dù vậy, Mục Đông vẫn thấy tim mình như bị treo lên. Em bóp mũi nói ra tiếng nặng nề, cau mày không vui hỏi:
"Có chuyện gì."
Alpha dè dặt nói:
"Tôi có thể mời em đi ăn không?" Giọng nói trầm ấm như có điện, làm người nghe thấy vừa thu hút vừa quyến rũ.
Nhưng kèm theo đó cũng có chút khẩn trương, lo lắng.
Mục Đông hơi dừng lại, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó xoa tóc, trong đôi mắt ánh lên ý cười gian xảo, em vô thức trầm giọng đáp:
"Nhưng chồng tôi đang ở nhà."
Bỗng hô hấp của Alpha bên đầu dây hơi nặng nề, hắn không nói gì nữa, thế nhưng không hiểu sao Mục Đông lại cảm thấy Alpha kia đang thấy mất hứng. Có lẽ giống hệt một con cún lớn đang buồn rũ cả đuôi.
Đáy lòng Mục Đông mềm nhũn, đang muốn mở miệng nói tiếp thì tiếng đập cửa bỗng vang lên.
Lông mày Mục Đông giật giật, tay nhanh hơn não ném điện thoại xuống giường, sau đó căng thẳng nhìn về phía cửa.
"Tôi có chút việc phải về công ty xử lý." Giọng Hạ Viêm Phong rất trầm và thấp, tông giọng cách tấm ván cửa truyền đến tai Mục Đông.
Anh cũng rất lịch sử không bước vào.
Mục Đông thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng ừ với anh. Chờ đến khi nghe tiếng đóng cửa, mới cầm điện thoại vừa nãy quăng lên giường.
Thật không biết đang chột dạ vì cái gì.
Mục Đông nhíu mày, nghĩ thầm.
Em cầm điện thoại rồi thuận thế nằm lên giường. Em đưa tay sờ lên chiếc nhẫn tinh xảo trên tay, không khỏi cong môi thản nhiên nói:
"Anh ta đi rồi."
Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy hưng phấn, làm Mục Đông bất giác cong môi.
Tuy rất vui vẻ, nhưng Alpha vẫn dè dặt hỏi ý kiến của em, sau đó nói ra cái hẹn với thời gian và địa điểm gặp, cuối cùng Mục Đông đáp ứng.
"À đúng rồi..."
"Hửm?"
"Tôi tên là Lực Hỏa."
"Ồ." Mục Đông giống như đáp cho có lệ, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nhớ kỹ tên đối phương.
Hỏa hửm....
Đầu bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, trông cứ như đang đợi mình. Lúc này Mục Đông cũng hoàn hồn, em mỉm cười trở mình, giọng trông nghiền ngẫm:
"Anh biết tên tôi mà."
"Anh đã tra được rồi nhỉ."
Bên kia im lặng một chốc lát, hình như còn có tiếng cười khẽ:
"A Đông."
Cả hai trò chuyện một lúc rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Đông cũng không định đi ngủ nữa. Em dứt khoát xoay người rời giường, thay một bộ quần áo khác rồi đi ra nằm dài trên sô pha trong phòng khách.
Không lâu sau, người nằm trên sô pha đứng dậy rồi quay về phòng. Em thay một bộ đồ tôn dáng khác, lựa một cái cài áo tinh xảo rồi cài lên.
Mục Đông quen nẻo nhìn tới cái đồng hồ treo tường.
Vẫn còn sớm.
Em mở TV lên, đó là một gameshow rất thú vị, rất mắc cười.
Nhưng tâm tư của Mục Đông lại không hề đặt vào chương trình đó. Em ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà rồi thấy hơi lóa mắt. Em mím môi nhắm mắt lại, đột nhiên hít sâu một hơi.
Ngoại trừ mùi pheromone nhàn nhạt thoang thoảng ở đây, thì không còn mùi gì khác nữa.
Mục Đông thấy hơi đau đầu, bản thân em bây giờ chẳng có cách nào ra khỏi phòng gặp mặt chồng em.
Chỉ cần đối phương là một Alpha bình thường thì chẳng có ai chấp nhận được việc vợ mình mới cưới chưa lâu đã mang toàn mùi pheromone của Alpha khác.
Nhưng dù cả hai không có tình cảm, không tiếp xúc và thậm chí là chưa từng gặp mặt cũng tính luôn ư?
À khoan, đã gặp mặt rồi, chính là vào cái hôm hai người họ kết hôn. Nhưng dù gì cũng đã qua hơn một tháng, hơn nữa Hạ Viêm Phong hành sự rất kín tiếng. Cả quá trình trong ngày cưới hai người họ không hề làm ra một cử chỉ, lời nói dư thừa nào với nhau. Mà ngay cả bản thân em cũng không thèm để ý tới, thế nên dáng vẻ của Hạ Viêm Phong trong đầu em rất mơ hồ.
Chỉ nhớ mang máng là anh có dáng người cao lớn, mặt mày góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt đen hút hồn. Nhìn chung rất đẹp trai tuấn tú. Harry Potter fanfic
Đang lúc còn suy nghĩ thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Mục Đông móc điện thoại ra, theo phản xạ nhấn từ chối. Ấy vậy mà đối phương không sợ bị chê phiền gọi thêm cả mấy cuộc. Cuối cùng Mục Đông cũng thấy mệt, nên nhấc máy nhận cuộc gọi.
Kết quả người gọi không phải ai khác, mà chính là tên Alpha đã làm em cả người đầy mùi pheromone kia.
Mục Đông hơi sửng sốt, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Ở ngoài cửa, Hạ Viêm Phong hình như đang rất bận rộn. Nhưng dù vậy, Mục Đông vẫn thấy tim mình như bị treo lên. Em bóp mũi nói ra tiếng nặng nề, cau mày không vui hỏi:
"Có chuyện gì."
Alpha dè dặt nói:
"Tôi có thể mời em đi ăn không?" Giọng nói trầm ấm như có điện, làm người nghe thấy vừa thu hút vừa quyến rũ.
Nhưng kèm theo đó cũng có chút khẩn trương, lo lắng.
Mục Đông hơi dừng lại, liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó xoa tóc, trong đôi mắt ánh lên ý cười gian xảo, em vô thức trầm giọng đáp:
"Nhưng chồng tôi đang ở nhà."
Bỗng hô hấp của Alpha bên đầu dây hơi nặng nề, hắn không nói gì nữa, thế nhưng không hiểu sao Mục Đông lại cảm thấy Alpha kia đang thấy mất hứng. Có lẽ giống hệt một con cún lớn đang buồn rũ cả đuôi.
Đáy lòng Mục Đông mềm nhũn, đang muốn mở miệng nói tiếp thì tiếng đập cửa bỗng vang lên.
Lông mày Mục Đông giật giật, tay nhanh hơn não ném điện thoại xuống giường, sau đó căng thẳng nhìn về phía cửa.
"Tôi có chút việc phải về công ty xử lý." Giọng Hạ Viêm Phong rất trầm và thấp, tông giọng cách tấm ván cửa truyền đến tai Mục Đông.
Anh cũng rất lịch sử không bước vào.
Mục Đông thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng ừ với anh. Chờ đến khi nghe tiếng đóng cửa, mới cầm điện thoại vừa nãy quăng lên giường.
Thật không biết đang chột dạ vì cái gì.
Mục Đông nhíu mày, nghĩ thầm.
Em cầm điện thoại rồi thuận thế nằm lên giường. Em đưa tay sờ lên chiếc nhẫn tinh xảo trên tay, không khỏi cong môi thản nhiên nói:
"Anh ta đi rồi."
Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy hưng phấn, làm Mục Đông bất giác cong môi.
Tuy rất vui vẻ, nhưng Alpha vẫn dè dặt hỏi ý kiến của em, sau đó nói ra cái hẹn với thời gian và địa điểm gặp, cuối cùng Mục Đông đáp ứng.
"À đúng rồi..."
"Hửm?"
"Tôi tên là Lực Hỏa."
"Ồ." Mục Đông giống như đáp cho có lệ, nhưng trong lòng lại lặng lẽ nhớ kỹ tên đối phương.
Hỏa hửm....
Đầu bên kia vẫn chưa cúp điện thoại, trông cứ như đang đợi mình. Lúc này Mục Đông cũng hoàn hồn, em mỉm cười trở mình, giọng trông nghiền ngẫm:
"Anh biết tên tôi mà."
"Anh đã tra được rồi nhỉ."
Bên kia im lặng một chốc lát, hình như còn có tiếng cười khẽ:
"A Đông."
Cả hai trò chuyện một lúc rồi cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Đông cũng không định đi ngủ nữa. Em dứt khoát xoay người rời giường, thay một bộ quần áo khác rồi đi ra nằm dài trên sô pha trong phòng khách.
Không lâu sau, người nằm trên sô pha đứng dậy rồi quay về phòng. Em thay một bộ đồ tôn dáng khác, lựa một cái cài áo tinh xảo rồi cài lên.
Mục Đông quen nẻo nhìn tới cái đồng hồ treo tường.
Vẫn còn sớm.
Em mở TV lên, đó là một gameshow rất thú vị, rất mắc cười.
Nhưng tâm tư của Mục Đông lại không hề đặt vào chương trình đó. Em ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà rồi thấy hơi lóa mắt. Em mím môi nhắm mắt lại, đột nhiên hít sâu một hơi.
Ngoại trừ mùi pheromone nhàn nhạt thoang thoảng ở đây, thì không còn mùi gì khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.