Chương 4: Hoa
Thành Nam Thạc
23/05/2022
Đóa hoa đang ngủ say bị tiếng gõ đánh thức.
Mục Đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Yết hầu của em vô thức trượt xuống, em ngước đôi mắt lên nhìn người trước mặt.
Lực Hỏa vỗ về trấn an Omega, tiết ra pheromone để bao lấy xoa dịu vị bạc hà đang bất an lo lắng.
Hắn im lặng đứng lên đi thẳng tới cửa, mà cả một quá trình Mục Đông cũng chỉ biết nhìn chằm chằm chứ không nói tiếng nào.
Thế nhưng giây tiếp theo em lại thấy Lực Hỏa ôm một bó hoa lớn đi về phía mình. Vành tai hắn đỏ lên, đôi môi mím chặt. Hắn đứng trước mặt em mà yết hầu cứ trượt lên trượt xuống. Lực Hỏa cứng đơ vươn hai tay, căng thẳng đưa bó hoa cho Mục Đông, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong cùng bất an mà nói:
"Tôi thích em."
Mục Đông hơi ngây người. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút ngạc nhiên. Em nở nụ cười, rất tự nhiên nhận lấy đóa hoa rồi gật đầu.
"Tôi biết rồi."
Em cúi đầu, dụi mặt vào những đóa hoa. Hoa rất đẹp, hàng lông mi em dài che khuất đi đôi mắt phượng, khiến người khác khó nhìn ra cảm xúc hiện giờ của em.
Làn da em cũng rất trắng, rất xứng với những đóa hoa.
Thật sự đẹp giống như được sinh ra từ những bông hoa đó.
Lực Hỏa hơi thất thần, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày. Lúc đầu hắn cứ tưởng Mục Đông sẽ vui vẻ, hay là có cảm xúc gì khác. Thế nhưng bây giờ nhìn em rất bình tĩnh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy em đang không vui.
Không đợi hắn đứng ngẫm nghĩ, Mục Đông đã mở miệng lên tiếng.
"Anh thích tôi ở điểm nào?"
Lực Hỏa chớp mắt, hắn nhìn Mục Đông, còn Mục Đông thì đang nở nụ cười nghịch ngợm nhìn hắn.
Hình như không ngờ tới em sẽ hỏi như vậy, nên hắn im lặng một lúc. Ngay khi hắn chuẩn bị trả lời thì Mục Đông đã nói trước.
"Chẳng lẽ thích ngủ cùng tôi?"
Lực Hỏa theo phản xạ phản bác. Nhưng hình như Mục Đông không quan tâm lắm, em xua tay, mỉm cười, giọng bình bình nói với hắn:
"Đùa thôi."
"Hoa này tôi thích, anh cũng nên rời đi rồi."
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng. Lực Hỏa biết hiện tại không phải lúc nhưng vẫn nhíu mày nắm lấy tay Mục Đông.
"Tôi thật sự thích em."
"Tôi biết thời gian chúng ta quen biết nhau rất ngắn."
"Hơn nữa còn dành phần lớn thời gian ở trên giường."
"Nhưng tôi không hề gạt em."
"Tôi thích em."
Mục Đông nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn. Được một lúc lâu Mục Đông mới cười cười rút tay về, đưa tay xoa đầu hắn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ.
"Nghĩ gì vậy."
"Tôi đâu có nói là anh gạt tôi."
"Tôi sẽ cân nhắc."
"Nhưng bây giờ tôi thấy mệt nên muốn đi nghỉ ngơi."
Lực Hỏa mím môi, dường như đang suy nghĩ xem độ đáng tin của lời nói này tới đâu, cuối cùng cũng đành gật đầu chấp nhận lời nói đó.
Mục Đông nhìn hắn đi ra tới cửa nhà mình, thấy hắn đáng thương miễn cưỡng ra về còn không quên vẫy tay tạm biệt mình.
Một tiếng "Cạch" vang lên, cánh cửa đã đóng lại.
Vẻ mặt của Mục Đông bỗng trở nên lạnh lùng. Em nhìn thứ đồ trong tay, im lặng không nói gì, nhưng chính lúc bất chợt yên tĩnh như thế này lại rất dễ làm người ta sợ hãi. Bây giờ chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng gió thổi qua. Một lúc sau, Mục Đông cười nhạo quăng bó hoa vào thùng rác.
Cả đêm đó Mục Đông mất ngủ.
Dù em thấy rất mệt mỏi nhưng em lại không tài nào ngủ được.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua rèm cửa len vào phòng, Mục Đông mới rời giường với quầng thâm dưới mắt. Hôm nay trời rất đẹp, thế nên em quyết định ra ghế nằm bên ngoài ban công, vui vẻ tắm nắng. Trong lúc ấy, em vô tình nhìn thấy bó hoa đang nằm trong thùng rác.
Ấm áp trong ánh mắt dần tắt đi, em nhìn chăm chăm một hồi rồi đứng dậy.
Khi quay lại trời đã lên chút gió, mát mẻ và dễ chịu. Thế là Mục Đông mở thảm lông ra, đặt điện thoại lên ghế nằm rồi nhắm mắt, quyết định nằm tận hưởng ánh mặt trời và gió nhẹ hiu hiu.
Chỉ một lát sau, cơn mệt mỏi đã kéo em vào giấc mơ dịu dàng và thoải mái.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, nó thổi qua những cánh hoa xinh đẹp, nâng niu hương hoa thơm cùng mùi bạc hà thoang thoảng, cuốn chúng cùng bay về hướng chân trời xa xăm.
Dưới ánh mặt trời, những tia nắng khúc xạ thành những màu sắc rực rỡ.
Đẹp đến ngỡ ngàng.
Mục Đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Yết hầu của em vô thức trượt xuống, em ngước đôi mắt lên nhìn người trước mặt.
Lực Hỏa vỗ về trấn an Omega, tiết ra pheromone để bao lấy xoa dịu vị bạc hà đang bất an lo lắng.
Hắn im lặng đứng lên đi thẳng tới cửa, mà cả một quá trình Mục Đông cũng chỉ biết nhìn chằm chằm chứ không nói tiếng nào.
Thế nhưng giây tiếp theo em lại thấy Lực Hỏa ôm một bó hoa lớn đi về phía mình. Vành tai hắn đỏ lên, đôi môi mím chặt. Hắn đứng trước mặt em mà yết hầu cứ trượt lên trượt xuống. Lực Hỏa cứng đơ vươn hai tay, căng thẳng đưa bó hoa cho Mục Đông, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong cùng bất an mà nói:
"Tôi thích em."
Mục Đông hơi ngây người. Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra chút ngạc nhiên. Em nở nụ cười, rất tự nhiên nhận lấy đóa hoa rồi gật đầu.
"Tôi biết rồi."
Em cúi đầu, dụi mặt vào những đóa hoa. Hoa rất đẹp, hàng lông mi em dài che khuất đi đôi mắt phượng, khiến người khác khó nhìn ra cảm xúc hiện giờ của em.
Làn da em cũng rất trắng, rất xứng với những đóa hoa.
Thật sự đẹp giống như được sinh ra từ những bông hoa đó.
Lực Hỏa hơi thất thần, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày. Lúc đầu hắn cứ tưởng Mục Đông sẽ vui vẻ, hay là có cảm xúc gì khác. Thế nhưng bây giờ nhìn em rất bình tĩnh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy em đang không vui.
Không đợi hắn đứng ngẫm nghĩ, Mục Đông đã mở miệng lên tiếng.
"Anh thích tôi ở điểm nào?"
Lực Hỏa chớp mắt, hắn nhìn Mục Đông, còn Mục Đông thì đang nở nụ cười nghịch ngợm nhìn hắn.
Hình như không ngờ tới em sẽ hỏi như vậy, nên hắn im lặng một lúc. Ngay khi hắn chuẩn bị trả lời thì Mục Đông đã nói trước.
"Chẳng lẽ thích ngủ cùng tôi?"
Lực Hỏa theo phản xạ phản bác. Nhưng hình như Mục Đông không quan tâm lắm, em xua tay, mỉm cười, giọng bình bình nói với hắn:
"Đùa thôi."
"Hoa này tôi thích, anh cũng nên rời đi rồi."
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng. Lực Hỏa biết hiện tại không phải lúc nhưng vẫn nhíu mày nắm lấy tay Mục Đông.
"Tôi thật sự thích em."
"Tôi biết thời gian chúng ta quen biết nhau rất ngắn."
"Hơn nữa còn dành phần lớn thời gian ở trên giường."
"Nhưng tôi không hề gạt em."
"Tôi thích em."
Mục Đông nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn. Được một lúc lâu Mục Đông mới cười cười rút tay về, đưa tay xoa đầu hắn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ.
"Nghĩ gì vậy."
"Tôi đâu có nói là anh gạt tôi."
"Tôi sẽ cân nhắc."
"Nhưng bây giờ tôi thấy mệt nên muốn đi nghỉ ngơi."
Lực Hỏa mím môi, dường như đang suy nghĩ xem độ đáng tin của lời nói này tới đâu, cuối cùng cũng đành gật đầu chấp nhận lời nói đó.
Mục Đông nhìn hắn đi ra tới cửa nhà mình, thấy hắn đáng thương miễn cưỡng ra về còn không quên vẫy tay tạm biệt mình.
Một tiếng "Cạch" vang lên, cánh cửa đã đóng lại.
Vẻ mặt của Mục Đông bỗng trở nên lạnh lùng. Em nhìn thứ đồ trong tay, im lặng không nói gì, nhưng chính lúc bất chợt yên tĩnh như thế này lại rất dễ làm người ta sợ hãi. Bây giờ chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng gió thổi qua. Một lúc sau, Mục Đông cười nhạo quăng bó hoa vào thùng rác.
Cả đêm đó Mục Đông mất ngủ.
Dù em thấy rất mệt mỏi nhưng em lại không tài nào ngủ được.
Mãi đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua rèm cửa len vào phòng, Mục Đông mới rời giường với quầng thâm dưới mắt. Hôm nay trời rất đẹp, thế nên em quyết định ra ghế nằm bên ngoài ban công, vui vẻ tắm nắng. Trong lúc ấy, em vô tình nhìn thấy bó hoa đang nằm trong thùng rác.
Ấm áp trong ánh mắt dần tắt đi, em nhìn chăm chăm một hồi rồi đứng dậy.
Khi quay lại trời đã lên chút gió, mát mẻ và dễ chịu. Thế là Mục Đông mở thảm lông ra, đặt điện thoại lên ghế nằm rồi nhắm mắt, quyết định nằm tận hưởng ánh mặt trời và gió nhẹ hiu hiu.
Chỉ một lát sau, cơn mệt mỏi đã kéo em vào giấc mơ dịu dàng và thoải mái.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, nó thổi qua những cánh hoa xinh đẹp, nâng niu hương hoa thơm cùng mùi bạc hà thoang thoảng, cuốn chúng cùng bay về hướng chân trời xa xăm.
Dưới ánh mặt trời, những tia nắng khúc xạ thành những màu sắc rực rỡ.
Đẹp đến ngỡ ngàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.