Chương 9:
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
27/04/2024
Mấy ngày tiếp theo, dục hỏa trong cơ thể cô ngày một tràn đầy.
Nhưng khi đối mặt với Cố Dực Minh, cô luôn không thể nâng cao hứng thú của chính mình.
Người duy nhất có thể giúp cô giải quyết một phần ham muốn của mình là giấc mơ ban đêm.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như mỗi một buổi tối, Kiều Ngưng đều như là đang ở trong giấc mơ giống nhau.
Trong mộng, cây gậy thịt thô to dữ tợn của Cố Dực Minh, trong thân thể cô gái không thấy rõ khuôn mặt kia ra vào ra vào.
Những ngày ngây ngô như vậy kéo dài hồi lâu, cho đến một ngày nào đó khi đi làm, lại nhớ tới, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến toát ra một ý niệm –– nếu đó không phải là mộng thì tốt rồi.
Cô, suy nghĩ quá nhiều, muốn tận mắt nhìn một lần a...
Một giây sau, Kiều Ngưng bị ý nghĩ quỷ dị của mình dọa sợ, đại não cứng ngắc hồi lâu, mới ý thức được mình như vậy tựa hồ có chút bệnh hoạn.
Cô sinh ra cảm giác tự ghét bỏ nồng đậm, cùng với cảm giác áy náy với Cố Dực Minh.
Anh yêu cô như vậy, nhưng cô lại vì một giấc mơ kỳ quái mà tưởng tượng anh nɠɵạı ŧìиɧ... và mơ hồ cảm thấy hạnh phúc.
Kiều Ngưng xin nghỉ phép về nhà với công ty trước, đồng thời nhắn tin cho Cố Dực Minh, hỏi anh có thể về sớm hay không.
Cô quyết tâm cùng anh thử lại một lần nữa, nếu vẫn không cải thiện, như vậy có lẽ nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cổ Dực Minh bên kia rất nhanh gọi điện thoại tới.
"Nhớ tôi sao?"
Giọng nam nhân hơi lạnh, ngữ khí lại ôn nhu hỏi.
Nhớ tới giấc mộng của mình, Kiều Ngưng có chút chột dạ, nhưng vẫn là: "Ừ..."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như có chút ngoài ý muốn trước sự chủ động và trực tiếp đột ngột của cô, cười khẽ.
"Được."
Anh nói:
"Hãy cho tôi một giờ, sau khi hoàn thành công việc trong tay của tồi thì tôi sẽ trở lại với em." "
"Em ở nhà chờ anh."
Cô nói xong, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bên cửa:
"A, có người gõ cửa, em đi mở cửa.”
Kiều Ngưng vừa nói, vừa đi về phía cửa.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Dực Minh thuận miệng hỏi ở đầu dây bên kia:
"Ai tới vậy? "
Kiều Ngưng lại không lập tức trả lời.
Hoặc nên nói, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh khiết, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng kéo vali đứng ngoài cửa, mỉm cười lễ phép với cô.
"Xin hỏi nơi này là nhà C của Dực Minh ca ca sao? Anh trai tôi không có ở nhà trong những ngày này, hãy để tôi chiếu cố anh trai của tôi và ở lại đây trong vài ngày.”
Kiều Ngưng nghĩ.
Hóa ra, đó không phải là một giấc mơ.
Nhưng khi đối mặt với Cố Dực Minh, cô luôn không thể nâng cao hứng thú của chính mình.
Người duy nhất có thể giúp cô giải quyết một phần ham muốn của mình là giấc mơ ban đêm.
Mấy ngày kế tiếp, hầu như mỗi một buổi tối, Kiều Ngưng đều như là đang ở trong giấc mơ giống nhau.
Trong mộng, cây gậy thịt thô to dữ tợn của Cố Dực Minh, trong thân thể cô gái không thấy rõ khuôn mặt kia ra vào ra vào.
Những ngày ngây ngô như vậy kéo dài hồi lâu, cho đến một ngày nào đó khi đi làm, lại nhớ tới, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến toát ra một ý niệm –– nếu đó không phải là mộng thì tốt rồi.
Cô, suy nghĩ quá nhiều, muốn tận mắt nhìn một lần a...
Một giây sau, Kiều Ngưng bị ý nghĩ quỷ dị của mình dọa sợ, đại não cứng ngắc hồi lâu, mới ý thức được mình như vậy tựa hồ có chút bệnh hoạn.
Cô sinh ra cảm giác tự ghét bỏ nồng đậm, cùng với cảm giác áy náy với Cố Dực Minh.
Anh yêu cô như vậy, nhưng cô lại vì một giấc mơ kỳ quái mà tưởng tượng anh nɠɵạı ŧìиɧ... và mơ hồ cảm thấy hạnh phúc.
Kiều Ngưng xin nghỉ phép về nhà với công ty trước, đồng thời nhắn tin cho Cố Dực Minh, hỏi anh có thể về sớm hay không.
Cô quyết tâm cùng anh thử lại một lần nữa, nếu vẫn không cải thiện, như vậy có lẽ nên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cổ Dực Minh bên kia rất nhanh gọi điện thoại tới.
"Nhớ tôi sao?"
Giọng nam nhân hơi lạnh, ngữ khí lại ôn nhu hỏi.
Nhớ tới giấc mộng của mình, Kiều Ngưng có chút chột dạ, nhưng vẫn là: "Ừ..."
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như có chút ngoài ý muốn trước sự chủ động và trực tiếp đột ngột của cô, cười khẽ.
"Được."
Anh nói:
"Hãy cho tôi một giờ, sau khi hoàn thành công việc trong tay của tồi thì tôi sẽ trở lại với em." "
"Em ở nhà chờ anh."
Cô nói xong, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bên cửa:
"A, có người gõ cửa, em đi mở cửa.”
Kiều Ngưng vừa nói, vừa đi về phía cửa.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Dực Minh thuận miệng hỏi ở đầu dây bên kia:
"Ai tới vậy? "
Kiều Ngưng lại không lập tức trả lời.
Hoặc nên nói, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh khiết, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng kéo vali đứng ngoài cửa, mỉm cười lễ phép với cô.
"Xin hỏi nơi này là nhà C của Dực Minh ca ca sao? Anh trai tôi không có ở nhà trong những ngày này, hãy để tôi chiếu cố anh trai của tôi và ở lại đây trong vài ngày.”
Kiều Ngưng nghĩ.
Hóa ra, đó không phải là một giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.