Chương 14
Hải Kinh Lạc
01/11/2021
Nhìn trộm
Tác giả: Hải Kinh Lạc
Chương 14
Đổi luôn cửa thì không cần, nhưng đổi khóa thật sự là việc cấp bách.
Phó Doanh ăn hai ba miếng là xong bữa sáng, lạnh mặt cùng Thường Nhĩ đi tìm người đổi khóa. Thường Nhĩ cầm điện thoại ấn vài cái, ngẩng đầu đáng thương hỏi: "Điện thoại tui hết pin rồi, cho tui sạc phát rồi gọi nha?"
Mắt thấy mặt của em hàng xóm đã âm u từ cấp 5 giật lên cấp 8, Chung Thu vội vàng vỗ bờ vai của hắn an ủi hỏi: "Cần tôi nhờ thư kí Phùng liên hệ giúp cậu không?"
Phó Doanh trừng mắt nhìn Thường Nhĩ đang không dám ngẩng đầu, quay sang lắc đầu cười với Chung Thu: "Không cần, như vậy làm phiền anh lắm."
"Phiền gì đâu, chỉ là giúp một cú điện thoại thôi mà." Chung Thu cười đẩy sữa bò đến tầm tay của Phó Doanh dịu dàng nói: "Cậu gầy quá, trên eo chẳng có tí thịt nào, nên ăn nhiều hơn chút."
"Cảm ơn nhưng không cần đâu. Anh cho Thường Nhĩ mượn đồ sạc chút được không? Điện thoại của nó với anh cùng kiểu." Phó Doanh nhìn hắn hỏi.
Chung Thu cười đứng dậy nói: "Để tôi đi lấy cho cậu ấy."
Phó Doanh gật đầu, nhìn Chung Thu vào phòng lấy đồ sạc, thất thần bưng sữa bò lên uống mấy ngụm, phát hiện bên trong có bỏ thêm đường, vừa đúng khẩu vị của hắn, nhịn không được lại nhấp thêm hai ngụm.
Đợi Chung Thu quay lại với đồ sạc, Thường Nhĩ ngồi bên cạnh sạc điện thoại, gọi điện cho công ty đổi khóa xong mới mạnh dạn hỏi: "Sao anh biết trên người nó không có thịt?"
Cả hai người đều sửng sốt, Phó Doanh ho hai tiếng chưa kịp nói gì Chung Thu đã giành trước: "Cậu ấy không tiện tắm, hôm qua tôi hỗ trợ lau người tắm rửa."
Hắn thẳng thắn nói, còn hỏi ngược lại Thường Nhĩ: "Chẳng lẽ mấy hôm nay cậu ấy tự tắm sao? Vậy nguy hiểm quá, rất dễ té ngã."
"Sao thế được, tôi luôn đỡ nó mà." Thường Nhĩ hơi chột dạ, tiếng thì to nhưng tự tin thì nhỏ, cúi đầu trước vẻ mặt cười như không cười của Chung Thu.
Mấy ngày nay theo dõi đều thấy em hàng xóm cột một bao ni lông dưới chân, tự mình dùng tay vịn tường giơ chân lên tắm rửa.
Xoa bọt lên người cùng không đều, lộ ra một khoảng lưng sạch sẽ, bị ánh đèn trong phòng tắm chiếu xuống, nhìn qua lớp sương mù thấy trắng giống như gạch men trên tường.
Chung Thu nghĩ hơi xuất thần, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đột nhiên cảm thấy việc mình lắp thêm một cái camera trong phòng tắm của Phó Doanh quả thật sáng suốt.
Ba người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ăn xong buổi sáng, Phó Doanh uống xong sữa bò đặt ly xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, Chung Thu đứng dậy mở cửa phòng thấy thư kí Phùng cầm một túi tài liệu đứng bên ngoài.
Phùng Khánh: "Tôi nhớ công ty chúng ta không duy trì 996 (1)."
(1) 996: làm việc từ 9h sáng đến 9h tối 6 ngày trong tuần, một văn hóa làm việc nổi tiếng ở Trung Quốc.
"Là thế này." Chung Thu ôm canh tay nhướng mày: "Đây không phải là công việc, đây là chuyện bạn bè tối lửa tắt đèn có nhau."
Phùng Khánh cười nhạo: "Nếu nhờ bạn giúp thì mắc gì ông lại gọi đến số điện thoại công tác của tôi?"
Chung Thu nhìn hắn: "Nếu tôi gọi vào số riêng thì ông bắt máy chắc?"
"Tất nhiên là không, tôi còn kéo vào blacklist nữa." Phùng Khánh thật thà trả lời, ho nhẹ nói: "Nhớ trả phí tăng ca đấy."
Phó Doanh ngồi xe lăn đi đến, thư kí Phùng lập tức thay đổi bộ mặt quỷ đòi nợ, biến lại bộ dáng tinh anh ôn tồn lễ độ: "Chào buổi sáng Phó tiên sinh, chân của cậu đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt một chút?" Phó Doanh dừng lại: "Chân bó bột tôi cũng không rõ lắm. Thư kí Phùng hôm nay cũng đi làm sao?"
"Xem như tăng ca đi, tôi đến đưa ít tài liệu." Phùng Khánh giơ túi tài liệu trong tay lên, khẩu khí nói: "Vậy mà vẫn chưa có lương tăng ca."
Chung Thu ho nhẹ: "Được rồi, đầu tiên đổi khóa đã." Hắn liếc Phùng Khánh: "Còn ông nữa, ăn nói cho đàng hoàng, nói thế không thấy nghẹn không thấy mắc họng à?"
"Tôi chuyên nghiệp thế này sao đau họng được, hơn nữa chỉ có ông mới thấy khó nghe mà thôi." Phùng Khánh sửa lại cổ áo, nhìn Phó Doanh hỏi: "Cậu thấy sao Phó tiên sinh?"
Phó Doanh cười cười: "Tôi thấy rất êm tai."
Rồi người đen mặt chuyển thành Chung Thu.
Lát sau thợ thay khóa đến, nhìn còn trẻ hơn Phó Doanh, đại khái hơn hai mươi, mặc đồng phục xanh xám, động tác trên tay nhanh gọn, xem giấy giờ của Phó Doanh để xác nhận, không bao lâu đã thay xong ổ khóa.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, hắn đưa cho Phó Doanh ba chiếc chìa khóa, dặn hắn đừng làm mất nữa, Phùng Khánh tiện đường cùng xuống lầu với thợ thay khóa, Chung Thu nhìn Thường Nhĩ đẩy Phó Doanh về nhà, vội vàng gọi người lại nhét thỏ bông vào tay hắn.
"Một con của cậu một con của tôi, nhiều quá nhà tôi cũng không có chỗ chứa." Chung Thu cười nói
Phó Doanh liếc hắn: "Lấy cớ."
"Học theo cậu." Chung Thu nháy mắt với hắn: "Sao nào? Cậu dùng được còn tôi không dùng được à?"
Thường Nhĩ không hiểu hai người này bí hiểm gì, nhưng thấy con thỏ rất đáng yêu nhịn không được nhỏ giọng nói: "Phó Nhiễm trước kia hẳn là rất thích cái này."
Phó Doanh sửng sốt, ho nhẹ: "Biết rồi."
Hai người tách ra về đến nhà, trong nháy mắt đóng cửa lại cả hai đều nhẹ nhàng thở ra. Thường Nhĩ duỗi người ngã vào sofa, Phó Doanh cầm điều khiển từ xa trên bàn ném vào người hắn lạnh lùng nói: "Ngồi dậy, tao có chuyện phải hỏi mày."
"Cái gì?" Thường Nhĩ trở người xoa mắt nói: "Chìa khóa thật sự không phải tao cố ý tìm không thấy, tao quên mất là bỏ trong túi quần, đi vệ sinh nghe thấy tiếng mới phát hiện bị rớt."
Phó Doanh cạn lời: "Mày có phải con gái đâu, đi vệ sinh cởi quần làm gì?"
"Má mày, tao đi ẽ! Tao có phải là đại sư cách không bài tiết đâu!" Thường Nhĩ gãi tóc: "Anh, thằng đệ này chân thành xin lỗi anh, lần sau thằng đệ này không dám nữa."
Phó Doanh câm nín một lúc, đột nhiên hỏi: "Mày có chắc là rớt xuống không, mày thấy rớt không?"
"Không thấy, nhưng mà tiếng rớt xuống tao nghe rõ ràng." Thường Nhĩ nhớ lại tình cảnh lúc đó, khẳng định chắc nịch: "Trừ khi có người đi đào cống thoát nước..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Phó Doanh dùng chân cũng tưởng tượng được bộ dạng uống rượu thần trí mơ hồ đêm qua của Thường Nhĩ, thở dài nói: "Thôi quên đi, đổi cũng đổi rồi."
Hắn đi xe lăn đến bên bàn, đưa tay ra lấy tấm ảnh trên bàn lên.
Trong khung hình là Phó Nhiễm đang ôm một bó bách hợp cười rạng rỡ, Phó Doanh nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc, cảm giác được cả người dần dần bình tĩnh lại.
Hắn nhẹ hỏi: "Chuyện Phó Nhiễm thích thỏ bông là con bé nói mày à?"
"Ừ, có lần thay mày đi bệnh viện chăm con bé, mua cho nó một quyển tạp chí, nó xem rồi kể." Thường Nhĩ dừng một chút do dự nói: "Con bé còn không cho tao nói cho mày."
Phó Doanh không nói gì, chỉ là đem thỏ bông đặt cạnh khung ảnh, phác họa khuôn mặt em gái mình qua tấm hình.
"Mày phải nói cho tao chứ, một con thỏ bông thì đáng bao nhiêu tiền." Phó Doanh nói.
Thường Nhĩ im lặng, những câu an ủi nghẹn lại trong họng không thể nói nên lời, hắn muốn nói lại thôi, nhưng Phó Doanh đã cười và nói: "Chờ xong vụ này, tao phải mua cho nó con lớn nhất."
"Dù sao mày cũng có tiền, mua con gì chẳng được." Thường Nhĩ nhún vai.
Phó Doanh cười một tiếng, cảm thấy USB trong túi tự nhiên chùng xuống. Hy vọng sếp Chung có năng lực như hắn đã nói, bằng không cứ làm mấy chuyện trái lương tâm thế này, mình giảm thọ mất.
Hắn dùng sức chống tay bật người đến sofa, trên đường còn suýt chút nữa té ngã. Chung Thu nhìn từ màn hình theo dõi mà tim giật nảy lên, may mắn bên cạnh có Thường Nhĩ tay mắt nhanh nhẹn đỡ được.
Chung Thu nhẹ nhàng thở ra, sau khi nhìn Phó Doanh đã an ổn ngồi trên sofa lại dùng ngón tay phóng to màn hình, nhìn chằm chằm cô gái trong tấm ảnh, đột nhiên thiệt tình cười một tiếng.
Thì ra là không lừa mình, cậu ta có em gái thật.
Tâm tình của Chung Thu đột nhiên tốt hẳn lên, tiếng cười rành mạch làm Phùng Khánh quay lưng còn nghe rõ.
"Làm gì thế? Tâm trạng tốt vậy? Còn tự mình đưa tôi xuống nữa." Phùng Khánh ôm tay làm mặt ghét bỏ.
"Tâm trạng tốt bị cấm à?"
Hắn tắt màn hình theo dõi trên điện thoại, hỏi thư ký của mình: "Đi rồi hả?"
"Đi rồi." Phùng Khánh móc ra một cái chìa khóa trong túi đưa cho hắn: "Đây, chìa khóa ngài muốn ạ."
Chung Thu cầm chìa khóa nhét vào túi, duỗi tay vỗ vai thư ký vô cùng vừa lòng khen ngợi: "Phiền ông rồi, phí tăng ca sẽ được trả trực tiếp vào tài khoản."
"Tôi không ngờ ông lại kêu Trang Xuyên đến giả làm thợ đổi khóa luôn á, sao? Vệ sĩ cá nhân nhà ông còn kiêm diễn viên à?" Phùng Khánh nói rồi ngừng lại, nhìn Chung Thu bình tĩnh: "Còn nữa, đêm qua mắc gì tự nhiên tổ chức tiệc ở quán bar? Tuy ông xài bao nhiêu tiền ở bar cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là ông không thích mấy nơi như thế...Chẳng lẽ vì em hàng xóm ở đó?"
Chung Thu chỉ nhìn hắn không nói gì.
"Ông còn muốn chìa khóa nhà người ta nữa...Nói thật đi, cậu ta là người của tên phế vật Chung Húc hay là người của ba ông?" Phùng Khánh truy hỏi.
Chung Thu im một chút rồi nói: "Tình huống có điểm phức tạp, không thể nói ông biết là người của ai, chỉ có thể nói cho ông cậu ta là một người công cụ."
Phùng Khánh:....
Phùng Khánh: "Thật ra tui cũng thấy tui là một người công cụ luôn."
"Không giống nhau, ông là nhân viên tôi tiêu tiền mời tới, có là người công cụ cũng có hợp đồng lao động hợp pháp. Mà hắn..." Chung Thu cười nhẹ nói: "Là người công cụ có khả năng sẽ bị đưa vào nhà giam ăn cơm tù."
"Cơm tù? Ác vl vậy?" Phùng Khánh sửng sốt, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Chung Thu: "Những lời như thế từ miệng ông nói ra, lại tưởng tượng đến thái độ của ông với hắn, tôi không tin nổi luôn đấy."
Chung Thu liếc nhìn hắn một cái: "Được rồi, đừng có hỏi nhiều, nhanh về đi."
Đuổi Phùng Khánh đi, Chung Thu lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy em hàng xóm với bạn đang dính vào nhau, vai sát vai đầu dựa đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm thủ thỉ, nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Bởi vì vị trí khác nhau nên cũng không thấy được nội dung trên laptop.
Chung Thu cầm điện thoại chửi một tiếng, bấm vài cái trên điện thoại, hình ảnh lập tức thay đổi, chuyển sang một góc gần Phó Doanh hơn.
Vị trí của thỏ bông không bị chắn tầm nhìn, camera bên trong chỉ có thể nhìn đến một góc màn hình laptop của Phó Doanh. Chung Thu nhướng mày nhìn bé hàng xóm gập máy, nghĩ thầm vận khí của mình đúng là không tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Thu: Mặc dù bây giờ tui rất tốt với ẻm, nhưng tui vẫn muốn tống ẻm đi ăn cơm tù.
Phùng Khánh: Thật không? Tui đếch tin.
- ------------------------------
Tác giả: Hải Kinh Lạc
Chương 14
Đổi luôn cửa thì không cần, nhưng đổi khóa thật sự là việc cấp bách.
Phó Doanh ăn hai ba miếng là xong bữa sáng, lạnh mặt cùng Thường Nhĩ đi tìm người đổi khóa. Thường Nhĩ cầm điện thoại ấn vài cái, ngẩng đầu đáng thương hỏi: "Điện thoại tui hết pin rồi, cho tui sạc phát rồi gọi nha?"
Mắt thấy mặt của em hàng xóm đã âm u từ cấp 5 giật lên cấp 8, Chung Thu vội vàng vỗ bờ vai của hắn an ủi hỏi: "Cần tôi nhờ thư kí Phùng liên hệ giúp cậu không?"
Phó Doanh trừng mắt nhìn Thường Nhĩ đang không dám ngẩng đầu, quay sang lắc đầu cười với Chung Thu: "Không cần, như vậy làm phiền anh lắm."
"Phiền gì đâu, chỉ là giúp một cú điện thoại thôi mà." Chung Thu cười đẩy sữa bò đến tầm tay của Phó Doanh dịu dàng nói: "Cậu gầy quá, trên eo chẳng có tí thịt nào, nên ăn nhiều hơn chút."
"Cảm ơn nhưng không cần đâu. Anh cho Thường Nhĩ mượn đồ sạc chút được không? Điện thoại của nó với anh cùng kiểu." Phó Doanh nhìn hắn hỏi.
Chung Thu cười đứng dậy nói: "Để tôi đi lấy cho cậu ấy."
Phó Doanh gật đầu, nhìn Chung Thu vào phòng lấy đồ sạc, thất thần bưng sữa bò lên uống mấy ngụm, phát hiện bên trong có bỏ thêm đường, vừa đúng khẩu vị của hắn, nhịn không được lại nhấp thêm hai ngụm.
Đợi Chung Thu quay lại với đồ sạc, Thường Nhĩ ngồi bên cạnh sạc điện thoại, gọi điện cho công ty đổi khóa xong mới mạnh dạn hỏi: "Sao anh biết trên người nó không có thịt?"
Cả hai người đều sửng sốt, Phó Doanh ho hai tiếng chưa kịp nói gì Chung Thu đã giành trước: "Cậu ấy không tiện tắm, hôm qua tôi hỗ trợ lau người tắm rửa."
Hắn thẳng thắn nói, còn hỏi ngược lại Thường Nhĩ: "Chẳng lẽ mấy hôm nay cậu ấy tự tắm sao? Vậy nguy hiểm quá, rất dễ té ngã."
"Sao thế được, tôi luôn đỡ nó mà." Thường Nhĩ hơi chột dạ, tiếng thì to nhưng tự tin thì nhỏ, cúi đầu trước vẻ mặt cười như không cười của Chung Thu.
Mấy ngày nay theo dõi đều thấy em hàng xóm cột một bao ni lông dưới chân, tự mình dùng tay vịn tường giơ chân lên tắm rửa.
Xoa bọt lên người cùng không đều, lộ ra một khoảng lưng sạch sẽ, bị ánh đèn trong phòng tắm chiếu xuống, nhìn qua lớp sương mù thấy trắng giống như gạch men trên tường.
Chung Thu nghĩ hơi xuất thần, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đột nhiên cảm thấy việc mình lắp thêm một cái camera trong phòng tắm của Phó Doanh quả thật sáng suốt.
Ba người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ăn xong buổi sáng, Phó Doanh uống xong sữa bò đặt ly xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, Chung Thu đứng dậy mở cửa phòng thấy thư kí Phùng cầm một túi tài liệu đứng bên ngoài.
Phùng Khánh: "Tôi nhớ công ty chúng ta không duy trì 996 (1)."
(1) 996: làm việc từ 9h sáng đến 9h tối 6 ngày trong tuần, một văn hóa làm việc nổi tiếng ở Trung Quốc.
"Là thế này." Chung Thu ôm canh tay nhướng mày: "Đây không phải là công việc, đây là chuyện bạn bè tối lửa tắt đèn có nhau."
Phùng Khánh cười nhạo: "Nếu nhờ bạn giúp thì mắc gì ông lại gọi đến số điện thoại công tác của tôi?"
Chung Thu nhìn hắn: "Nếu tôi gọi vào số riêng thì ông bắt máy chắc?"
"Tất nhiên là không, tôi còn kéo vào blacklist nữa." Phùng Khánh thật thà trả lời, ho nhẹ nói: "Nhớ trả phí tăng ca đấy."
Phó Doanh ngồi xe lăn đi đến, thư kí Phùng lập tức thay đổi bộ mặt quỷ đòi nợ, biến lại bộ dáng tinh anh ôn tồn lễ độ: "Chào buổi sáng Phó tiên sinh, chân của cậu đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Tốt một chút?" Phó Doanh dừng lại: "Chân bó bột tôi cũng không rõ lắm. Thư kí Phùng hôm nay cũng đi làm sao?"
"Xem như tăng ca đi, tôi đến đưa ít tài liệu." Phùng Khánh giơ túi tài liệu trong tay lên, khẩu khí nói: "Vậy mà vẫn chưa có lương tăng ca."
Chung Thu ho nhẹ: "Được rồi, đầu tiên đổi khóa đã." Hắn liếc Phùng Khánh: "Còn ông nữa, ăn nói cho đàng hoàng, nói thế không thấy nghẹn không thấy mắc họng à?"
"Tôi chuyên nghiệp thế này sao đau họng được, hơn nữa chỉ có ông mới thấy khó nghe mà thôi." Phùng Khánh sửa lại cổ áo, nhìn Phó Doanh hỏi: "Cậu thấy sao Phó tiên sinh?"
Phó Doanh cười cười: "Tôi thấy rất êm tai."
Rồi người đen mặt chuyển thành Chung Thu.
Lát sau thợ thay khóa đến, nhìn còn trẻ hơn Phó Doanh, đại khái hơn hai mươi, mặc đồng phục xanh xám, động tác trên tay nhanh gọn, xem giấy giờ của Phó Doanh để xác nhận, không bao lâu đã thay xong ổ khóa.
Sau khi sắp xếp mọi thứ, hắn đưa cho Phó Doanh ba chiếc chìa khóa, dặn hắn đừng làm mất nữa, Phùng Khánh tiện đường cùng xuống lầu với thợ thay khóa, Chung Thu nhìn Thường Nhĩ đẩy Phó Doanh về nhà, vội vàng gọi người lại nhét thỏ bông vào tay hắn.
"Một con của cậu một con của tôi, nhiều quá nhà tôi cũng không có chỗ chứa." Chung Thu cười nói
Phó Doanh liếc hắn: "Lấy cớ."
"Học theo cậu." Chung Thu nháy mắt với hắn: "Sao nào? Cậu dùng được còn tôi không dùng được à?"
Thường Nhĩ không hiểu hai người này bí hiểm gì, nhưng thấy con thỏ rất đáng yêu nhịn không được nhỏ giọng nói: "Phó Nhiễm trước kia hẳn là rất thích cái này."
Phó Doanh sửng sốt, ho nhẹ: "Biết rồi."
Hai người tách ra về đến nhà, trong nháy mắt đóng cửa lại cả hai đều nhẹ nhàng thở ra. Thường Nhĩ duỗi người ngã vào sofa, Phó Doanh cầm điều khiển từ xa trên bàn ném vào người hắn lạnh lùng nói: "Ngồi dậy, tao có chuyện phải hỏi mày."
"Cái gì?" Thường Nhĩ trở người xoa mắt nói: "Chìa khóa thật sự không phải tao cố ý tìm không thấy, tao quên mất là bỏ trong túi quần, đi vệ sinh nghe thấy tiếng mới phát hiện bị rớt."
Phó Doanh cạn lời: "Mày có phải con gái đâu, đi vệ sinh cởi quần làm gì?"
"Má mày, tao đi ẽ! Tao có phải là đại sư cách không bài tiết đâu!" Thường Nhĩ gãi tóc: "Anh, thằng đệ này chân thành xin lỗi anh, lần sau thằng đệ này không dám nữa."
Phó Doanh câm nín một lúc, đột nhiên hỏi: "Mày có chắc là rớt xuống không, mày thấy rớt không?"
"Không thấy, nhưng mà tiếng rớt xuống tao nghe rõ ràng." Thường Nhĩ nhớ lại tình cảnh lúc đó, khẳng định chắc nịch: "Trừ khi có người đi đào cống thoát nước..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa." Phó Doanh dùng chân cũng tưởng tượng được bộ dạng uống rượu thần trí mơ hồ đêm qua của Thường Nhĩ, thở dài nói: "Thôi quên đi, đổi cũng đổi rồi."
Hắn đi xe lăn đến bên bàn, đưa tay ra lấy tấm ảnh trên bàn lên.
Trong khung hình là Phó Nhiễm đang ôm một bó bách hợp cười rạng rỡ, Phó Doanh nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc, cảm giác được cả người dần dần bình tĩnh lại.
Hắn nhẹ hỏi: "Chuyện Phó Nhiễm thích thỏ bông là con bé nói mày à?"
"Ừ, có lần thay mày đi bệnh viện chăm con bé, mua cho nó một quyển tạp chí, nó xem rồi kể." Thường Nhĩ dừng một chút do dự nói: "Con bé còn không cho tao nói cho mày."
Phó Doanh không nói gì, chỉ là đem thỏ bông đặt cạnh khung ảnh, phác họa khuôn mặt em gái mình qua tấm hình.
"Mày phải nói cho tao chứ, một con thỏ bông thì đáng bao nhiêu tiền." Phó Doanh nói.
Thường Nhĩ im lặng, những câu an ủi nghẹn lại trong họng không thể nói nên lời, hắn muốn nói lại thôi, nhưng Phó Doanh đã cười và nói: "Chờ xong vụ này, tao phải mua cho nó con lớn nhất."
"Dù sao mày cũng có tiền, mua con gì chẳng được." Thường Nhĩ nhún vai.
Phó Doanh cười một tiếng, cảm thấy USB trong túi tự nhiên chùng xuống. Hy vọng sếp Chung có năng lực như hắn đã nói, bằng không cứ làm mấy chuyện trái lương tâm thế này, mình giảm thọ mất.
Hắn dùng sức chống tay bật người đến sofa, trên đường còn suýt chút nữa té ngã. Chung Thu nhìn từ màn hình theo dõi mà tim giật nảy lên, may mắn bên cạnh có Thường Nhĩ tay mắt nhanh nhẹn đỡ được.
Chung Thu nhẹ nhàng thở ra, sau khi nhìn Phó Doanh đã an ổn ngồi trên sofa lại dùng ngón tay phóng to màn hình, nhìn chằm chằm cô gái trong tấm ảnh, đột nhiên thiệt tình cười một tiếng.
Thì ra là không lừa mình, cậu ta có em gái thật.
Tâm tình của Chung Thu đột nhiên tốt hẳn lên, tiếng cười rành mạch làm Phùng Khánh quay lưng còn nghe rõ.
"Làm gì thế? Tâm trạng tốt vậy? Còn tự mình đưa tôi xuống nữa." Phùng Khánh ôm tay làm mặt ghét bỏ.
"Tâm trạng tốt bị cấm à?"
Hắn tắt màn hình theo dõi trên điện thoại, hỏi thư ký của mình: "Đi rồi hả?"
"Đi rồi." Phùng Khánh móc ra một cái chìa khóa trong túi đưa cho hắn: "Đây, chìa khóa ngài muốn ạ."
Chung Thu cầm chìa khóa nhét vào túi, duỗi tay vỗ vai thư ký vô cùng vừa lòng khen ngợi: "Phiền ông rồi, phí tăng ca sẽ được trả trực tiếp vào tài khoản."
"Tôi không ngờ ông lại kêu Trang Xuyên đến giả làm thợ đổi khóa luôn á, sao? Vệ sĩ cá nhân nhà ông còn kiêm diễn viên à?" Phùng Khánh nói rồi ngừng lại, nhìn Chung Thu bình tĩnh: "Còn nữa, đêm qua mắc gì tự nhiên tổ chức tiệc ở quán bar? Tuy ông xài bao nhiêu tiền ở bar cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng rõ ràng là ông không thích mấy nơi như thế...Chẳng lẽ vì em hàng xóm ở đó?"
Chung Thu chỉ nhìn hắn không nói gì.
"Ông còn muốn chìa khóa nhà người ta nữa...Nói thật đi, cậu ta là người của tên phế vật Chung Húc hay là người của ba ông?" Phùng Khánh truy hỏi.
Chung Thu im một chút rồi nói: "Tình huống có điểm phức tạp, không thể nói ông biết là người của ai, chỉ có thể nói cho ông cậu ta là một người công cụ."
Phùng Khánh:....
Phùng Khánh: "Thật ra tui cũng thấy tui là một người công cụ luôn."
"Không giống nhau, ông là nhân viên tôi tiêu tiền mời tới, có là người công cụ cũng có hợp đồng lao động hợp pháp. Mà hắn..." Chung Thu cười nhẹ nói: "Là người công cụ có khả năng sẽ bị đưa vào nhà giam ăn cơm tù."
"Cơm tù? Ác vl vậy?" Phùng Khánh sửng sốt, vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn Chung Thu: "Những lời như thế từ miệng ông nói ra, lại tưởng tượng đến thái độ của ông với hắn, tôi không tin nổi luôn đấy."
Chung Thu liếc nhìn hắn một cái: "Được rồi, đừng có hỏi nhiều, nhanh về đi."
Đuổi Phùng Khánh đi, Chung Thu lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thấy em hàng xóm với bạn đang dính vào nhau, vai sát vai đầu dựa đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm thủ thỉ, nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Bởi vì vị trí khác nhau nên cũng không thấy được nội dung trên laptop.
Chung Thu cầm điện thoại chửi một tiếng, bấm vài cái trên điện thoại, hình ảnh lập tức thay đổi, chuyển sang một góc gần Phó Doanh hơn.
Vị trí của thỏ bông không bị chắn tầm nhìn, camera bên trong chỉ có thể nhìn đến một góc màn hình laptop của Phó Doanh. Chung Thu nhướng mày nhìn bé hàng xóm gập máy, nghĩ thầm vận khí của mình đúng là không tốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Thu: Mặc dù bây giờ tui rất tốt với ẻm, nhưng tui vẫn muốn tống ẻm đi ăn cơm tù.
Phùng Khánh: Thật không? Tui đếch tin.
- ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.