Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây
Chương 58: Em là người đuổi theo ánh sáng, còn tôi là người theo đuổi em
Thanh Lộc
13/07/2022
Lễ tốt nghiệp của Lục Tri được tổ chức vào một buổi sáng đầy nắng, cho
dù là Lục Thâm bận rộn công việc cũng cố ý tranh thủ thời gian đến tham
gia, tình cờ đụng phải Hạ Kiến Vi mặc âu phục phẳng phiu.
Mặc dù đang là mùa hè nắng nóng, Hạ Kiến Vi cũng vẫn mặc cả cây âu phục chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến trên cùng, cà vạt được thắt cẩn thận, bên ngoài còn mặc áo khoác âu phục được cắt may vừa người, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đi giữa đám đông, quả thật có thể nói là hạc trong bầy gà.
Lục Thâm hơi kinh ngạc khi gặp Hạ Kiến Vi ở đây, nhưng cũng ôn hòa chào hỏi với đối phương.
"Kiến Vi, trùng hợp thế, vậy mà lại gặp cậu ở đây."
Hạ Kiến Vi cười nói: "Không phải trùng hợp, tôi cũng là tới dự lễ tốt nghiệp của Tri."
Lục Thâm không thể không cảm thán lần nữa, không ngờ Hạ Kiến Vi lại có quan hệ tốt với Lục Tri như vậy.
"Vậy mà thằng bé cũng không nói với tôi, hôm nay cũng không phải cuối tuần, làm mất thời gian của cậu rồi." Đúng thật là Lục Thâm không nghe Lục Tri nhắc tới việc Hạ Kiến Vi sẽ đến. Lục Tri rất ít khi làm phiền người khác, điều này cũng đủ chứng tỏ quan hệ giữa cậu và Hạ Kiến Vi thật sự tốt.
"Không có, một ngày quan trọng như vậy, tôi rất vui khi có thể tham dự." Hạ Kiến Vi nói, cùng Lục Thâm đi đến chỗ phụ huynh ngồi xuống.
Lục Thâm và Hạ Kiến Vi hàn huyên không được mấy câu thì Lục Thâm nhận được điện thoại của Chương Cư Bạch, Lục Thâm vốn không thèm để ý, dù sao thì buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi.
Nhưng Chương Cư Bạch lại liên tục gọi cho y vài cuộc, làm y không thể không đi sang một bên nghe điện thoại.
"Alo, tôi đang dự lễ tốt nghiệp của Tri, không rảnh."
Hô hấp của Chương Cư Bạch có chút nặng nhọc, "Vậy sao... Nhưng không được rồi, tôi đau quá..."
Trong lòng Lục Thâm nhảy dựng, tay lại hơi nhũn ra, suýt nữa không cầm chắc điện thoại, "Cậu bị sao vậy?"
"Bị người ta đâm một nhát..." Giọng nói của Chương Cư Bạch rất yếu, không giống giả vờ, tay chân Lục Thâm lạnh lẽo, gấp gáp hoảng loạn.
"Cậu đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó."
Lục Thâm vội vàng chạy ra ngoài, chưa bao giờ y biết có một ngày mình sẽ sợ hãi Chương Cư Bạch xảy ra chuyện như vậy.
Cũng may sau một hồi hoảng loạn Lục Thâm đã nhanh chóng bình tĩnh lại, đi đến ven đường bắt taxi chạy đến chỗ Chương Cư Bạch, đồng thời gọi xe cứu thương.
Hạ Kiến Vi đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Thâm quay lại, đang định gọi điện thoại hỏi một câu thì Lục Thâm gọi tới.
"Xin lỗi, bên tôi tạm thời xảy ra chút chuyện, phải đến đó gấp, phiền cậu giúp tôi nói xin lỗi Tri một tiếng."
Hạ Kiến Vi vừa nghe là đã cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ một lát cũng đoán ra phần lớn là có liên quan đến Chương Cư Bạch, "Là Chương Cư Bạch xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Thâm sửng sốt một chút, không ngờ Hạ Kiến Vi lại đoán được, "Ừ, cậu ta bị người ta đâm một nhát, tôi đang trên đường chạy tới đó."
Lục Thâm vốn không muốn làm Hạ Kiến Vi lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ Hạ Kiến Vi lại đoán ra được.
Vậy mà lại có người dám đâm Chương Cư Bạch, Hạ Kiến Vi không mấy tin tưởng, anh có hơi nghi ngờ là Chương Cư Bạch tự biên tự diễn, nhưng vẫn có phần lo lắng.
"Để tôi sai người sắp xếp một chút, mau chóng chữa trị cho cậu ta."
Lục Thâm đã chạy đến đó rồi thì đương nhiên Hạ Kiến Vi cũng không cần tới, dù sao thì lễ tốt nghiệp của Lục Tri không thể không có người tham dự, cũng chỉ có thể ở nơi khác giúp đỡ.
Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Thâm, lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Trải qua bài phát biểu dài dòng của hiệu trưởng, Hạ Kiến Vi đã sắp ngủ gật luôn rồi, còn ngáp mấy cái.
Thì ra hiệu trưởng của mỗi trường đều giống nhau.
"Xin mời đại diện học sinh bên dưới lên phát biểu."
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, bắp cải Hạ Kiến Vi héo úa lập tức trở nên dồi dào sức sống.
Trong một tràng pháo tay, Lục Tri mặc đồng phục mùa hè bước lên sân khấu, đồng phục mùa hè của trường cậu là áo ngắn tay màu xanh trắng đan xen, quần là quần thể dục cùng màu, mặc trên người Lục Tri lại làm nổi bật tuổi trẻ mơn mởn của cậu, rực rỡ lóa mắt, cậu đứng thẳng trên đó trông như là một cây bạch dương nhỏ cao ngất.
Cậu thong dong bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thảo diễn thuyết cũng không mang theo, giọng nói tự tin và đầy hùng hồn.
"Cảm ơn."
Khi Lục Tri vừa dứt câu cuối cùng, bên dưới nổ lên một tràng pháo tay như sấm.
Trong lòng Hạ Kiến Vi nóng lên, hiện tại anh muốn xông lên ôm lấy thiếu niên chói mắt này.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, cả lớp Lục Tri định tối nay sẽ ăn bữa cơm chia tay, lúc này đã gần giữa trưa, Hạ Kiến Vi vốn định đón Lục Tri cùng đi ăn trưa, nhưng Lục Tri quá nổi tiếng, bị các bạn học vây quanh muốn chụp ảnh cùng cậu.
Vất vả lắm Lục Tri mới thoát ra khỏi đám người, đang định đi tìm Hạ Kiến Vi và ba mình thì không ngờ lại bị một người chặn lại, là một cô gái có vẻ ngoài thanh tú.
"Lục Tri, tớ... Tớ thích cậu!" Mặt đối phương đỏ bừng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu.
Lục Tri sửng sốt một chút, rồi mới mở miệng: "Xin lỗi."
Cô gái nhụt chí cúi đầu, "Tớ biết... Ài, nhưng tốt nghiệp mà, nghe nói cậu muốn thi vào đại học B, nói không chừng sau này tớ không gặp được cậu nữa, vẫn cứ muốn nói cho cậu biết, để thanh xuân của tớ không có hối tiếc."
"Cảm ơn, cậu sẽ gặp được một người rất tốt cùng cậu lưỡng tình tương duyệt." Lục Tri hiếm khi ôn hòa nói.
Cô gái đỏ mặt cười, "Vậy mượn cát ngôn của Lục nam thần nhé."
Nhìn cô gái rời đi, Lục Tri đang muốn gọi điện cho Hạ Kiến Vi thì nghe thấy giọng của Hạ Kiến Vi từ phía sau.
"Bạn học Lục rất được hoan nghênh đó nha."
Lục Tri xoay người, một đóa hoa đối mặt với cậu, đó là một đóa hoa hướng dương, được gói bằng giấy màu cà phê nhạt, dưới cuống còn được thắt một chiếc nơ bướm.
Lục Tri liếc nhìn Hạ Kiến Vi một cái, nhận lấy, nhìn gần cậu mới phát hiện bên trong có đặt một tấm thiệp.
Cậu lấy tấm thiệp ra, lật qua mặt sau, chỉ thấy trên đó viết: Em là người đuổi theo ánh sáng, còn tôi là người theo đuổi em.
Lục Tri hơi mở to hai mắt, trong lòng có một cảm giác tê dại chạy dọc khắp tứ chi.
"Hoa hướng dương còn được gọi là hoa mặt trời." Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú vào Lục Tri, nói.
Lục Tri và anh bốn mắt nhìn nhau, mặt mày Hạ Kiến Vi cong cong, nói tiếp: "Em là mặt trời của tôi."
Đôi mắt anh đượm ý cười, dường như chứa đầy tình cảm dịu dàng trong đó, chỉ một thoáng ấy tim Lục Tri đập như trống.
Hạ Kiến Vi là một thợ săn tài ba, dù là người lý trí như Lục Tri cũng không khỏi rối loạn trận tuyến, bị anh tóm gọn.
Hai người cùng đi ăn trưa, sau khi dùng bữa xong, Hạ Kiến Vi nhận được điện thoại của Lục Thâm, nói Chương Cư Bạch đã qua cơn nguy kịch, phẫu thuật rất thành công, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì Lục Thâm cũng không rõ lắm.
"Chương Cư Bạch xảy ra chuyện, ba em chạy tới đó, nhờ tôi nói xin lỗi em một tiếng vì không thể tham dự lễ tốt nghiệp." Bấy giờ Hạ Kiến Vi mới nhớ tới chuyện này.
Lục Tri nghe vậy cũng mới nhận ra Lục Thâm không có ở đây, hai người vậy mà không ai nhớ tới chuyện này, nếu không phải Lục Thâm gọi điện đến thì phỏng chừng một hồi hai người cũng không nhớ ra.
"Không sao, anh Chương thế nào rồi ạ?" Lục Tri xấu hổ tìm một đề tài.
"Thầy Lục nói đã qua cơn nguy kịch, chắc là cũng không có việc gì, lát nữa tôi sẽ đi thăm cậu ta." Hạ Kiến Vi định đưa Lục Tri đến nơi bọn cậu liên hoan rồi lại đến bệnh viện thăm Chương Cư Bạch.
"Vậy không bằng đi ngay giờ đi, đúng lúc chiều nay tôi không có việc gì." Lục Tri cũng hơi không yên tâm để ba cậu ở bên đó một mình.
Thế là hai người cùng lái xe đến bệnh viện, Lục Thâm đang đứng trông cạnh giường bệnh của Chương Cư Bạch, sắc mặt của y tái nhợt, ngay cả môi cũng không có màu máu, làm người ta hoài nghi rốt cuộc là ai bị bệnh.
"Kiến Vi, Tri, sao hai người lại đến đây?" Lục Thâm kinh ngạc nhìn về phía hai người.
"Bên trường học của Tri ổn cả rồi nên chúng tôi tới đây xem sao." Hạ Kiến Vi trả lời.
"Ba đã ăn cơm chưa?" Lục Tri hỏi.
Lục Thâm ngây người, Lục Tri vừa thấy phản ứng của y là biết y quên ăn cơm, cậu đưa cái túi trong tay cho Lục Thâm, "Con mới mua lúc ăn trưa, ba ăn một ít đi."
Lục Thâm có chút xấu hổ, vậy mà lại để cho con mình nhắc nhở.
Thật ra y không thấy đói lắm, nhưng vẫn cầm lấy cái túi.
"Tôi đi hỏi bác sĩ bệnh tình của Chương Cư Bạch một chút." Hạ Kiến Vi đoán hẳn là hai ba con họ có chuyện muốn nói, cố ý để lại không gian cho cả hai.
Sau khi Hạ Kiến Vi rời đi, nụ cười trên mặt Lục Thâm tắt dần, y biết mình nên cho Lục Tri một lời giải thích, nhưng y không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết tại sao mình lại để tâm Chương Cư Bạch như vậy.
"Tri... Ba..." Lục Thâm vừa mở miệng đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa.
"Có chuyện gì thì để ăn trước rồi nói." Lục Tri không để cho y nói tiếp.
"Ừm." Lục Thâm có chút hổ thẹn, Lục Tri còn chín chắn và lý trí hơn cả y.
Sức ăn của Lục Thâm không lớn, đồ ăn Lục Tri mua về cho y cũng không tính là nhiều mà y cũng không ăn hết.
Để hộp cơm xuống, Lục Tri đưa một ly nước ấm cho y, rồi lấy hộp cơm bỏ vào trong túi để lát nữa đem đi vứt.
"Cậu ấy là học trò của ba, khi đó ba chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn là một giáo viên mới vào đời, còn cậu ấy là đứa cá biệt trong lớp, thường xuyên trốn học không đến trường, thành tích cũng đội sổ, nhưng ba cậu ấy quyên góp cho trường một tòa nhà nên giáo viên trong trường không ai dám nói gì cậu ấy. Khi đó ba còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, tràn đầy nhiệt huyết muốn làm một giáo viên tốt, nên ba không ngại phiền khuyên cậu ấy quay lại lớp."
"Ba cũng không biết vì sao, có một ngày cậu ấy chạy tới tỏ tình với ba, nói thích ba, trước khi có chuyện này, ba vẫn luôn cho rằng mình là trai thẳng."
Lục Tri còn nhớ, hình như có một chuyện như vậy, mới đầu Lục Thâm còn bị lòng tốt không thể chối từ của người khác ép đi gặp người khác giới một lần, nhưng không biết từ khi nào mà y không còn đi xem mắt, cũng không nhận những lời giới thiệu của người khác nữa.
Lục Thâm nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Ba là thầy giáo, cậu ấy là học sinh, đương nhiên ba không thể chấp nhận cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không từ bỏ, cũng ngoan ngoãn nghe lời ba trở lại trường học."
Vẻ mặt của Lục Thâm trở nên ảm đạm, "Nhưng, cậu ấy đã biến mất ngay sau khi tốt nghiệp, ba không còn gặp lại cậu ấy nữa, cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến cậu ấy. Nhiều năm như vậy, ba vốn đã quên mất chuyện này, nhưng cách đây không lâu cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện."
Y cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Ba không biết hiện tại giữa mình và cậu ấy được xem là gì, cũng không biết cậu ấy có thật sự thích mình hay không, nhưng hôm nay khi ba thấy máu cậu ấy chảy đầy ra đất, ba đã rất sợ hãi..."
Lục Thâm ngẩng đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn Lục Tri, "Ba nghĩ chắc là ba thích cậu ấy rồi."
Mặc dù đang là mùa hè nắng nóng, Hạ Kiến Vi cũng vẫn mặc cả cây âu phục chỉnh tề, cúc áo sơ mi cài đến trên cùng, cà vạt được thắt cẩn thận, bên ngoài còn mặc áo khoác âu phục được cắt may vừa người, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đi giữa đám đông, quả thật có thể nói là hạc trong bầy gà.
Lục Thâm hơi kinh ngạc khi gặp Hạ Kiến Vi ở đây, nhưng cũng ôn hòa chào hỏi với đối phương.
"Kiến Vi, trùng hợp thế, vậy mà lại gặp cậu ở đây."
Hạ Kiến Vi cười nói: "Không phải trùng hợp, tôi cũng là tới dự lễ tốt nghiệp của Tri."
Lục Thâm không thể không cảm thán lần nữa, không ngờ Hạ Kiến Vi lại có quan hệ tốt với Lục Tri như vậy.
"Vậy mà thằng bé cũng không nói với tôi, hôm nay cũng không phải cuối tuần, làm mất thời gian của cậu rồi." Đúng thật là Lục Thâm không nghe Lục Tri nhắc tới việc Hạ Kiến Vi sẽ đến. Lục Tri rất ít khi làm phiền người khác, điều này cũng đủ chứng tỏ quan hệ giữa cậu và Hạ Kiến Vi thật sự tốt.
"Không có, một ngày quan trọng như vậy, tôi rất vui khi có thể tham dự." Hạ Kiến Vi nói, cùng Lục Thâm đi đến chỗ phụ huynh ngồi xuống.
Lục Thâm và Hạ Kiến Vi hàn huyên không được mấy câu thì Lục Thâm nhận được điện thoại của Chương Cư Bạch, Lục Thâm vốn không thèm để ý, dù sao thì buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi.
Nhưng Chương Cư Bạch lại liên tục gọi cho y vài cuộc, làm y không thể không đi sang một bên nghe điện thoại.
"Alo, tôi đang dự lễ tốt nghiệp của Tri, không rảnh."
Hô hấp của Chương Cư Bạch có chút nặng nhọc, "Vậy sao... Nhưng không được rồi, tôi đau quá..."
Trong lòng Lục Thâm nhảy dựng, tay lại hơi nhũn ra, suýt nữa không cầm chắc điện thoại, "Cậu bị sao vậy?"
"Bị người ta đâm một nhát..." Giọng nói của Chương Cư Bạch rất yếu, không giống giả vờ, tay chân Lục Thâm lạnh lẽo, gấp gáp hoảng loạn.
"Cậu đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó."
Lục Thâm vội vàng chạy ra ngoài, chưa bao giờ y biết có một ngày mình sẽ sợ hãi Chương Cư Bạch xảy ra chuyện như vậy.
Cũng may sau một hồi hoảng loạn Lục Thâm đã nhanh chóng bình tĩnh lại, đi đến ven đường bắt taxi chạy đến chỗ Chương Cư Bạch, đồng thời gọi xe cứu thương.
Hạ Kiến Vi đợi hồi lâu cũng không thấy Lục Thâm quay lại, đang định gọi điện thoại hỏi một câu thì Lục Thâm gọi tới.
"Xin lỗi, bên tôi tạm thời xảy ra chút chuyện, phải đến đó gấp, phiền cậu giúp tôi nói xin lỗi Tri một tiếng."
Hạ Kiến Vi vừa nghe là đã cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ một lát cũng đoán ra phần lớn là có liên quan đến Chương Cư Bạch, "Là Chương Cư Bạch xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Thâm sửng sốt một chút, không ngờ Hạ Kiến Vi lại đoán được, "Ừ, cậu ta bị người ta đâm một nhát, tôi đang trên đường chạy tới đó."
Lục Thâm vốn không muốn làm Hạ Kiến Vi lo lắng, nhưng chưa từng nghĩ Hạ Kiến Vi lại đoán ra được.
Vậy mà lại có người dám đâm Chương Cư Bạch, Hạ Kiến Vi không mấy tin tưởng, anh có hơi nghi ngờ là Chương Cư Bạch tự biên tự diễn, nhưng vẫn có phần lo lắng.
"Để tôi sai người sắp xếp một chút, mau chóng chữa trị cho cậu ta."
Lục Thâm đã chạy đến đó rồi thì đương nhiên Hạ Kiến Vi cũng không cần tới, dù sao thì lễ tốt nghiệp của Lục Tri không thể không có người tham dự, cũng chỉ có thể ở nơi khác giúp đỡ.
Không lâu sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Thâm, lễ tốt nghiệp bắt đầu.
Trải qua bài phát biểu dài dòng của hiệu trưởng, Hạ Kiến Vi đã sắp ngủ gật luôn rồi, còn ngáp mấy cái.
Thì ra hiệu trưởng của mỗi trường đều giống nhau.
"Xin mời đại diện học sinh bên dưới lên phát biểu."
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, bắp cải Hạ Kiến Vi héo úa lập tức trở nên dồi dào sức sống.
Trong một tràng pháo tay, Lục Tri mặc đồng phục mùa hè bước lên sân khấu, đồng phục mùa hè của trường cậu là áo ngắn tay màu xanh trắng đan xen, quần là quần thể dục cùng màu, mặc trên người Lục Tri lại làm nổi bật tuổi trẻ mơn mởn của cậu, rực rỡ lóa mắt, cậu đứng thẳng trên đó trông như là một cây bạch dương nhỏ cao ngất.
Cậu thong dong bình tĩnh, thậm chí ngay cả bản thảo diễn thuyết cũng không mang theo, giọng nói tự tin và đầy hùng hồn.
"Cảm ơn."
Khi Lục Tri vừa dứt câu cuối cùng, bên dưới nổ lên một tràng pháo tay như sấm.
Trong lòng Hạ Kiến Vi nóng lên, hiện tại anh muốn xông lên ôm lấy thiếu niên chói mắt này.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, cả lớp Lục Tri định tối nay sẽ ăn bữa cơm chia tay, lúc này đã gần giữa trưa, Hạ Kiến Vi vốn định đón Lục Tri cùng đi ăn trưa, nhưng Lục Tri quá nổi tiếng, bị các bạn học vây quanh muốn chụp ảnh cùng cậu.
Vất vả lắm Lục Tri mới thoát ra khỏi đám người, đang định đi tìm Hạ Kiến Vi và ba mình thì không ngờ lại bị một người chặn lại, là một cô gái có vẻ ngoài thanh tú.
"Lục Tri, tớ... Tớ thích cậu!" Mặt đối phương đỏ bừng, vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu.
Lục Tri sửng sốt một chút, rồi mới mở miệng: "Xin lỗi."
Cô gái nhụt chí cúi đầu, "Tớ biết... Ài, nhưng tốt nghiệp mà, nghe nói cậu muốn thi vào đại học B, nói không chừng sau này tớ không gặp được cậu nữa, vẫn cứ muốn nói cho cậu biết, để thanh xuân của tớ không có hối tiếc."
"Cảm ơn, cậu sẽ gặp được một người rất tốt cùng cậu lưỡng tình tương duyệt." Lục Tri hiếm khi ôn hòa nói.
Cô gái đỏ mặt cười, "Vậy mượn cát ngôn của Lục nam thần nhé."
Nhìn cô gái rời đi, Lục Tri đang muốn gọi điện cho Hạ Kiến Vi thì nghe thấy giọng của Hạ Kiến Vi từ phía sau.
"Bạn học Lục rất được hoan nghênh đó nha."
Lục Tri xoay người, một đóa hoa đối mặt với cậu, đó là một đóa hoa hướng dương, được gói bằng giấy màu cà phê nhạt, dưới cuống còn được thắt một chiếc nơ bướm.
Lục Tri liếc nhìn Hạ Kiến Vi một cái, nhận lấy, nhìn gần cậu mới phát hiện bên trong có đặt một tấm thiệp.
Cậu lấy tấm thiệp ra, lật qua mặt sau, chỉ thấy trên đó viết: Em là người đuổi theo ánh sáng, còn tôi là người theo đuổi em.
Lục Tri hơi mở to hai mắt, trong lòng có một cảm giác tê dại chạy dọc khắp tứ chi.
"Hoa hướng dương còn được gọi là hoa mặt trời." Hạ Kiến Vi nhìn chăm chú vào Lục Tri, nói.
Lục Tri và anh bốn mắt nhìn nhau, mặt mày Hạ Kiến Vi cong cong, nói tiếp: "Em là mặt trời của tôi."
Đôi mắt anh đượm ý cười, dường như chứa đầy tình cảm dịu dàng trong đó, chỉ một thoáng ấy tim Lục Tri đập như trống.
Hạ Kiến Vi là một thợ săn tài ba, dù là người lý trí như Lục Tri cũng không khỏi rối loạn trận tuyến, bị anh tóm gọn.
Hai người cùng đi ăn trưa, sau khi dùng bữa xong, Hạ Kiến Vi nhận được điện thoại của Lục Thâm, nói Chương Cư Bạch đã qua cơn nguy kịch, phẫu thuật rất thành công, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì Lục Thâm cũng không rõ lắm.
"Chương Cư Bạch xảy ra chuyện, ba em chạy tới đó, nhờ tôi nói xin lỗi em một tiếng vì không thể tham dự lễ tốt nghiệp." Bấy giờ Hạ Kiến Vi mới nhớ tới chuyện này.
Lục Tri nghe vậy cũng mới nhận ra Lục Thâm không có ở đây, hai người vậy mà không ai nhớ tới chuyện này, nếu không phải Lục Thâm gọi điện đến thì phỏng chừng một hồi hai người cũng không nhớ ra.
"Không sao, anh Chương thế nào rồi ạ?" Lục Tri xấu hổ tìm một đề tài.
"Thầy Lục nói đã qua cơn nguy kịch, chắc là cũng không có việc gì, lát nữa tôi sẽ đi thăm cậu ta." Hạ Kiến Vi định đưa Lục Tri đến nơi bọn cậu liên hoan rồi lại đến bệnh viện thăm Chương Cư Bạch.
"Vậy không bằng đi ngay giờ đi, đúng lúc chiều nay tôi không có việc gì." Lục Tri cũng hơi không yên tâm để ba cậu ở bên đó một mình.
Thế là hai người cùng lái xe đến bệnh viện, Lục Thâm đang đứng trông cạnh giường bệnh của Chương Cư Bạch, sắc mặt của y tái nhợt, ngay cả môi cũng không có màu máu, làm người ta hoài nghi rốt cuộc là ai bị bệnh.
"Kiến Vi, Tri, sao hai người lại đến đây?" Lục Thâm kinh ngạc nhìn về phía hai người.
"Bên trường học của Tri ổn cả rồi nên chúng tôi tới đây xem sao." Hạ Kiến Vi trả lời.
"Ba đã ăn cơm chưa?" Lục Tri hỏi.
Lục Thâm ngây người, Lục Tri vừa thấy phản ứng của y là biết y quên ăn cơm, cậu đưa cái túi trong tay cho Lục Thâm, "Con mới mua lúc ăn trưa, ba ăn một ít đi."
Lục Thâm có chút xấu hổ, vậy mà lại để cho con mình nhắc nhở.
Thật ra y không thấy đói lắm, nhưng vẫn cầm lấy cái túi.
"Tôi đi hỏi bác sĩ bệnh tình của Chương Cư Bạch một chút." Hạ Kiến Vi đoán hẳn là hai ba con họ có chuyện muốn nói, cố ý để lại không gian cho cả hai.
Sau khi Hạ Kiến Vi rời đi, nụ cười trên mặt Lục Thâm tắt dần, y biết mình nên cho Lục Tri một lời giải thích, nhưng y không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết tại sao mình lại để tâm Chương Cư Bạch như vậy.
"Tri... Ba..." Lục Thâm vừa mở miệng đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa.
"Có chuyện gì thì để ăn trước rồi nói." Lục Tri không để cho y nói tiếp.
"Ừm." Lục Thâm có chút hổ thẹn, Lục Tri còn chín chắn và lý trí hơn cả y.
Sức ăn của Lục Thâm không lớn, đồ ăn Lục Tri mua về cho y cũng không tính là nhiều mà y cũng không ăn hết.
Để hộp cơm xuống, Lục Tri đưa một ly nước ấm cho y, rồi lấy hộp cơm bỏ vào trong túi để lát nữa đem đi vứt.
"Cậu ấy là học trò của ba, khi đó ba chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn là một giáo viên mới vào đời, còn cậu ấy là đứa cá biệt trong lớp, thường xuyên trốn học không đến trường, thành tích cũng đội sổ, nhưng ba cậu ấy quyên góp cho trường một tòa nhà nên giáo viên trong trường không ai dám nói gì cậu ấy. Khi đó ba còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, tràn đầy nhiệt huyết muốn làm một giáo viên tốt, nên ba không ngại phiền khuyên cậu ấy quay lại lớp."
"Ba cũng không biết vì sao, có một ngày cậu ấy chạy tới tỏ tình với ba, nói thích ba, trước khi có chuyện này, ba vẫn luôn cho rằng mình là trai thẳng."
Lục Tri còn nhớ, hình như có một chuyện như vậy, mới đầu Lục Thâm còn bị lòng tốt không thể chối từ của người khác ép đi gặp người khác giới một lần, nhưng không biết từ khi nào mà y không còn đi xem mắt, cũng không nhận những lời giới thiệu của người khác nữa.
Lục Thâm nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Ba là thầy giáo, cậu ấy là học sinh, đương nhiên ba không thể chấp nhận cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không từ bỏ, cũng ngoan ngoãn nghe lời ba trở lại trường học."
Vẻ mặt của Lục Thâm trở nên ảm đạm, "Nhưng, cậu ấy đã biến mất ngay sau khi tốt nghiệp, ba không còn gặp lại cậu ấy nữa, cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến cậu ấy. Nhiều năm như vậy, ba vốn đã quên mất chuyện này, nhưng cách đây không lâu cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện."
Y cúi đầu nhìn ngón tay mình, "Ba không biết hiện tại giữa mình và cậu ấy được xem là gì, cũng không biết cậu ấy có thật sự thích mình hay không, nhưng hôm nay khi ba thấy máu cậu ấy chảy đầy ra đất, ba đã rất sợ hãi..."
Lục Thâm ngẩng đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn Lục Tri, "Ba nghĩ chắc là ba thích cậu ấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.