Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ
Chương 63
Tường Lâm
01/12/2022
Khi cậu tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, nhìn
cách thiết kế trông giống như khách sạn. Đặc biệt bên cạnh cậu còn có
thêm một người, là bạn học Nhất Lâm. Cũng không biết tại sao hai người
lại ở đây. Sau khi hoàn hồn cậu mới phát hiện, hai người đang tình trạng lõa thể.
Rồi anh cũng tỉnh, bộ dạng kinh ngạc không khác gì cậu.
Cả hai đều có cùng câu hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu đoán chắc là bị người khác gài bẫy, nhưng nguyên nhân là do đâu? Trong tích tắc cậu liền nghĩ đến hắn, không lẽ tiếp theo đây sẽ là....
Nghi ngờ thấy không ổn hai người liền mặc đồ vào trước khi linh cảm của cậu thật sự đúng. Với tính của hắn thì nhất định sẽ gϊếŧ trước, tìm hiểu sau. Nhất Lâm sẽ không xong, cậu không muốn bạn mình có chuyện. Hai người phải nghĩ cách ra khỏi đây càng sớm càng tốt và quan trọng nhất là phải tìm được người hại họ. Nhưng đã muộn...
Rầm...
Đúng như dự đoán của cậu, hắn với gương mặt như tử thần xuất hiện.
Buổi chiều hắn trở về nhưng không thấy cậu đâu, hỏi người làm thì bảo cậu ra ngoài lúc sáng chưa thấy về. Hắn gọi điện, nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Sợ cậu gặp chuyện nên đã phái người đi tìm, không ngờ đến tối thì có tin cậu đang ở khánh sạn thuê phòng với một người.
Hắn ngay lập tức nổi điên, tức tốc chạy đến đó. Đập vào mắt hắn là hình ảnh mà ai nhìn vào cũng hiểu xảy ra chuyện gì với quần áo không chỉnh tề. Giờ phút này hắn đã không còn đủ lý trí để suy nghĩ ai đúng ai sai, cũng không nghe lọt tai lời cậu nói.
Hai người được đưa đến nơi gọi là nhà giam dùng để tra tấn. Lần này không giống lần trước, tại đây có vẻ u ám hơn rất nhiều. Còn là một khu biệt lập được thiết kế riêng dưới tầng hầm. Nơi này trước đã được rất nhiều người nếm trải qua mùi vị của địa ngục trần gian. Cậu cũng từng nghe qua nó ghê sợ đến mức nào qua lời kể nhưng chưa biết nó nằm ở đâu và cảnh tượng ra sao. Hôm nay cậu đã được tận mắt thấy, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh và những vết máu còn chưa khô trên tường lẫn dưới sàn.
Nhất Lâm bị trói lên xà ngang, lơ lửng giữa không trung y như cậu lúc đó. Đủ loại vũ khí được trưng bày ra phía trước như sắp bị hành hình.
"Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra?"
"Mày là Dương Nhất Lâm?".
"Đúng. Thì sao?"
Vừa nói xong liền bị hắn tung nắm đấm vào mặt khiến môi rỉ máu. Vụ việc lần này cộng với ba việc lần trước (một là tin nhắn, một là dấu hôn, một là cái lần cậu đưa anh về từ quán bar), hôm nay hắn tính sổ một lượt.
Cậu bị hai người đàn em của hắn kiềm chặt hai bên, tay còn bị còng lại nên không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn bạn mình bị hành hạ. Có kêu la, có van xin cũng chỉ làm hắn thêm tức giận.
"Nghiêm Hạo Tường. Đủ rồi! Em với cậu ấy thật sự không làm gì. Xin anh tha cho cậu ấy".
"Hạ Tuấn Lâm, nên lo cho mình thì hơn. Đại ca thương anh, yêu anh như vậy. Đáp lại anh ấy được gì ngoài việc anh đi qua lại hết người này đến người kia. Đúng là có phước không biết hưởng". Khải Hiên bên cạnh cố ý nói những lời này để tác động lên hắn và có vẻ thành công chọc giận hắn thêm.
"Cậu tốt nhất đừng nhiều lời. Đây không phải lúc để cậu nói những lời công kích vô căn cứ như vậy". Tần Nguyên nói.
"Tôi nói sai sao? Mọi chuyện rành rành ra trước mắt, anh lại còn bênh anh ta. Không lẽ...đừng nói anh cũng có ý với anh ta đó chứ?"
"Câm miệng. Còn nói linh tinh đừng trách tôi không nể tình anh em".
Thấy hai bên đấu khẩu không ngừng, hắn liếc mắt nhìn sang cảnh cáo. Hai người liền ngậm miệng.
Hắn liên tục dùng roi da đánh vào người anh khiến anh đau đớn mà kêu la. Từng đòn giáng xuống như muốn rách da thịt. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn lần lượt sử dụng tất cả các loại vũ khí.
Cậu thấy bạn mình chịu nhiều vết thương trên người không kiềm lòng được mà kêu gào "Đừng đánh nữa.... Xin anh.... Đừng đánh nữa...muốn đánh cứ đánh tôi đi..xin anh..".
"Không được. Không được đánh cậu ấy, Hạ Tuấn Lâm người này là ai?"
"Tao là ai? Hừ..Là chồng em ấy, Hạ Tuấn Lâm...là người của tao".
"Gì hả? Cậu...tại sao lại vậy? Tại sao tôi đợi cậu lâu như vậy cậu cũng không chấp nhận, lại chấp nhận người này? TẠI SAO?! Hạ Tuấn Lâm!" Khi nói xong thì anh cũng rơi lệ, tình cảm anh dành cho cậu là rất nhiều. Trong lòng anh cũng chỉ có một mình cậu, nhưng đợi mãi vẫn không có kết quả. Còn bây giờ nhìn thấy người mình yêu yêu người khác , người đó lại là đàn ông. Nếu người đó là phụ nữ anh chắc sẽ không đau như vậy...
Rồi anh cũng tỉnh, bộ dạng kinh ngạc không khác gì cậu.
Cả hai đều có cùng câu hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu đoán chắc là bị người khác gài bẫy, nhưng nguyên nhân là do đâu? Trong tích tắc cậu liền nghĩ đến hắn, không lẽ tiếp theo đây sẽ là....
Nghi ngờ thấy không ổn hai người liền mặc đồ vào trước khi linh cảm của cậu thật sự đúng. Với tính của hắn thì nhất định sẽ gϊếŧ trước, tìm hiểu sau. Nhất Lâm sẽ không xong, cậu không muốn bạn mình có chuyện. Hai người phải nghĩ cách ra khỏi đây càng sớm càng tốt và quan trọng nhất là phải tìm được người hại họ. Nhưng đã muộn...
Rầm...
Đúng như dự đoán của cậu, hắn với gương mặt như tử thần xuất hiện.
Buổi chiều hắn trở về nhưng không thấy cậu đâu, hỏi người làm thì bảo cậu ra ngoài lúc sáng chưa thấy về. Hắn gọi điện, nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Sợ cậu gặp chuyện nên đã phái người đi tìm, không ngờ đến tối thì có tin cậu đang ở khánh sạn thuê phòng với một người.
Hắn ngay lập tức nổi điên, tức tốc chạy đến đó. Đập vào mắt hắn là hình ảnh mà ai nhìn vào cũng hiểu xảy ra chuyện gì với quần áo không chỉnh tề. Giờ phút này hắn đã không còn đủ lý trí để suy nghĩ ai đúng ai sai, cũng không nghe lọt tai lời cậu nói.
Hai người được đưa đến nơi gọi là nhà giam dùng để tra tấn. Lần này không giống lần trước, tại đây có vẻ u ám hơn rất nhiều. Còn là một khu biệt lập được thiết kế riêng dưới tầng hầm. Nơi này trước đã được rất nhiều người nếm trải qua mùi vị của địa ngục trần gian. Cậu cũng từng nghe qua nó ghê sợ đến mức nào qua lời kể nhưng chưa biết nó nằm ở đâu và cảnh tượng ra sao. Hôm nay cậu đã được tận mắt thấy, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh và những vết máu còn chưa khô trên tường lẫn dưới sàn.
Nhất Lâm bị trói lên xà ngang, lơ lửng giữa không trung y như cậu lúc đó. Đủ loại vũ khí được trưng bày ra phía trước như sắp bị hành hình.
"Các người muốn làm gì? Mau thả tôi ra?"
"Mày là Dương Nhất Lâm?".
"Đúng. Thì sao?"
Vừa nói xong liền bị hắn tung nắm đấm vào mặt khiến môi rỉ máu. Vụ việc lần này cộng với ba việc lần trước (một là tin nhắn, một là dấu hôn, một là cái lần cậu đưa anh về từ quán bar), hôm nay hắn tính sổ một lượt.
Cậu bị hai người đàn em của hắn kiềm chặt hai bên, tay còn bị còng lại nên không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn bạn mình bị hành hạ. Có kêu la, có van xin cũng chỉ làm hắn thêm tức giận.
"Nghiêm Hạo Tường. Đủ rồi! Em với cậu ấy thật sự không làm gì. Xin anh tha cho cậu ấy".
"Hạ Tuấn Lâm, nên lo cho mình thì hơn. Đại ca thương anh, yêu anh như vậy. Đáp lại anh ấy được gì ngoài việc anh đi qua lại hết người này đến người kia. Đúng là có phước không biết hưởng". Khải Hiên bên cạnh cố ý nói những lời này để tác động lên hắn và có vẻ thành công chọc giận hắn thêm.
"Cậu tốt nhất đừng nhiều lời. Đây không phải lúc để cậu nói những lời công kích vô căn cứ như vậy". Tần Nguyên nói.
"Tôi nói sai sao? Mọi chuyện rành rành ra trước mắt, anh lại còn bênh anh ta. Không lẽ...đừng nói anh cũng có ý với anh ta đó chứ?"
"Câm miệng. Còn nói linh tinh đừng trách tôi không nể tình anh em".
Thấy hai bên đấu khẩu không ngừng, hắn liếc mắt nhìn sang cảnh cáo. Hai người liền ngậm miệng.
Hắn liên tục dùng roi da đánh vào người anh khiến anh đau đớn mà kêu la. Từng đòn giáng xuống như muốn rách da thịt. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn lần lượt sử dụng tất cả các loại vũ khí.
Cậu thấy bạn mình chịu nhiều vết thương trên người không kiềm lòng được mà kêu gào "Đừng đánh nữa.... Xin anh.... Đừng đánh nữa...muốn đánh cứ đánh tôi đi..xin anh..".
"Không được. Không được đánh cậu ấy, Hạ Tuấn Lâm người này là ai?"
"Tao là ai? Hừ..Là chồng em ấy, Hạ Tuấn Lâm...là người của tao".
"Gì hả? Cậu...tại sao lại vậy? Tại sao tôi đợi cậu lâu như vậy cậu cũng không chấp nhận, lại chấp nhận người này? TẠI SAO?! Hạ Tuấn Lâm!" Khi nói xong thì anh cũng rơi lệ, tình cảm anh dành cho cậu là rất nhiều. Trong lòng anh cũng chỉ có một mình cậu, nhưng đợi mãi vẫn không có kết quả. Còn bây giờ nhìn thấy người mình yêu yêu người khác , người đó lại là đàn ông. Nếu người đó là phụ nữ anh chắc sẽ không đau như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.