Chương 4: QUAN TÂM
Tii Sữa
09/07/2017
Lần thứ hai tỉnh dậy, Diệp Tư La không kiềm được mà thở dài. Duyên số
của anh và cô cũng thật là hay, mỗi lần đều là nằm trong bệnh viện như
vậy.
Trần Tuấn Kiệt ngồi trên ghế gỗ, đôi mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ nhỏ như đang suy nghĩ điều gì đó rất phiền muộn, hai hàng chân mày hơi chau vào nhau.
“ Giám đốc “, cô nói.
“ Đã tỉnh? Có muốn uống nước không?”, anh đứng dậy bước tới hỏi.
Diệp Tư La gật đầu .
“ Cảm thấy như thế nào? Có còn đau không?”, Trần Tuấn Kiệt có chút quan tâm hỏi.
“ Một chút thôi “
“ Tôi cho cô nghỉ phép", anh lạnh lùng nói.
“ Nhưng mà giám đốc, tại sao anh lại ở đây?”, cô khó hiểu nói.
“ Tại sao tôi không được ở đây?”, anh nhướn mày nhìn cô đáp.
Diệp Tư La tặc lưỡi, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh :” Tôi với anh có quan gì đâu cơ chứ, sao anh lại tốt với tôi như vậy".
Trần Tuấn Kiệt nhìn cô chằm chằm đáp :” Cô là nhân viên của tôi. Tôi không được phép quan tâm sao?”.
“ Ra là vậy", cô gật đầu thì thầm.
***************
Ban đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, nó lắng đọng đến nỗi giọt nước rơi xuông cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tư La buồn chán nhìn căn phòng trống rỗng không một người.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chân. Cánh cửa từ từ được mở ra , một người đàn ông hoàn mỹ như bức họa bước vào. Khuôn mặt tà mị mà cương nghị , đôi môi treo một nụ cười phớt nhẹ.
Diệp Tư La nhìn người tới có chút khó hiểu, mình đã gặp qua hắn sao?
Người đàn ông tiến lại gần cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường nói:” Cô khỏe hơn chưa?”.
“ Anh là…?”
“ Cô quên tôi rồi sao?”, anh khó tin nhìn cô rồi lại nở nụ cười xinh đẹp, hai đồng tử màu hổ phách sáng lóng lánh như muốn mê hoặc chúng sinh, kiềm hãm linh hồn người ta vào sâu bên trong vậy.
Diệp Tư La có chút ngẩn ra.
“ Tôi là Hoắc Thiên Kình, là người gặp cô sáng nay tại khách sạn và cũng là người đưa cô tới đây".
“ Là anh?”
“ Phải, là tôi “
Hoắc Thiên Kình nhìn cô gái trước mắt thầm nghĩ, dáng người không tệ, đôi mắt rất đẹp, sống mũi cao, da mịn màng nhưng có lẽ do phơi nắng nên không được trắng như những thiên kim khác.
Đôi mắt anh sáng lên, đầy hứng thú nói :” Nhà cô ở đâu? Quê quán? Cha mẹ cô sống ở đâu? Họ làm nghề gì?....”
Diệp Tư La trợn mắt nhìn anh ,hỏi :” Anh là cảnh sát điều tra tôi à?”.
“ Không, nhưng mà tôi tò mò thôi"
“ Tôi rất nghèo, nghèo đến nỗi không có nhà. Tôi từ khu ở chuột tới đây, không cha, không mẹ. Trả lời như vậy đủ chưa?”, cô thờ ơ đáp.
Hoắc Thiên Kình kinh ngạc nhìn cô “ Xin lỗi “.
“ Không có gì", cô đáp.
“ Cô có muốn cùng tôi làm một vụ làm ăn không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh :” Làm ăn?”
“ Phải “
********************
Tại công viên.
Công viên Bắc Hải nằm tại quân Tây Thành, chếch về phía tây bắc Tử Cấm Thành.
Một ốc đảo xanh tĩnh lặng giữa lòng thành phố Bắc Kinh với nhiều bóng cây xanh. Đây là một trong những công viên đẹp nhất và rộng lớn nhất, một đại diện điển hình của các công viên hoàng gia Trung Quốc nằm trong nội thành.
Diệp Tư La mặc chiếc váy màu đỏ thật nổi bật, mái tóc dài thả loạn trong gió thật xinh đẹp.
Hoắc Thiên Kình bước đi từ tốn bên người đẹp :” Rất hợp với cô".
“ Thẩm mỹ không tệ “, cô hơi cười nói.
“ Tất nhiên, con mắt cuả Hoắc Thiên Kình tôi không tinh thông như con khỉ đột Tây Du Kí nhưng cũng không thua Phật Tổ Như Lai đâu", anh tự tin đáp.
“ Thật biết tự luyến “, cô thở hắt ra nói.
“ Ha ha…”
Khung cảnh yên bình nhẹ nhàng được khắc họa bởi sự có mặt của con người xa lạ.
Diệp Tư La ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc nghiêng hoàn hảo của Hoắc Thiên Kình hỏi :” Tại sao lại đưa tôi dến đây?”.
“ Muốn thư giãn một chút".
“ Ồ “
“ Tôi đã đăng ký khóa học cho cô rồi, bắt đầu từ ngày mốt “, anh quay đầu nhìn cô nói.
Khoảnh khắc anh đứng lặng trong gió đó, giống như một pho tượng xinh đẹp mà hư ảo, đôi mắt màu hổ phách hơi cười nhìn cô. Nụ cười quyến rũ đến kỳ lạ, thật giống một con hồ ly nhưng lại mang khí chất cao cao tại thượng, gần gũi mà cũng thật xa lạ.
Hoắc Thiên Kình đưa tay chạm vào trán cô, ân cần nói :” Còn đau không?”
Diệp Tư La ngây ra tại chỗ, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô. Giọng nói dịu dàng :” Sau này, nên tập quen với cử chỉ thân mật".
“ Yêu tinh “, cô hồi hồn liếc anh, thầm rủa anh.
Trần Tuấn Kiệt ngồi trên ghế gỗ, đôi mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ nhỏ như đang suy nghĩ điều gì đó rất phiền muộn, hai hàng chân mày hơi chau vào nhau.
“ Giám đốc “, cô nói.
“ Đã tỉnh? Có muốn uống nước không?”, anh đứng dậy bước tới hỏi.
Diệp Tư La gật đầu .
“ Cảm thấy như thế nào? Có còn đau không?”, Trần Tuấn Kiệt có chút quan tâm hỏi.
“ Một chút thôi “
“ Tôi cho cô nghỉ phép", anh lạnh lùng nói.
“ Nhưng mà giám đốc, tại sao anh lại ở đây?”, cô khó hiểu nói.
“ Tại sao tôi không được ở đây?”, anh nhướn mày nhìn cô đáp.
Diệp Tư La tặc lưỡi, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh :” Tôi với anh có quan gì đâu cơ chứ, sao anh lại tốt với tôi như vậy".
Trần Tuấn Kiệt nhìn cô chằm chằm đáp :” Cô là nhân viên của tôi. Tôi không được phép quan tâm sao?”.
“ Ra là vậy", cô gật đầu thì thầm.
***************
Ban đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, nó lắng đọng đến nỗi giọt nước rơi xuông cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tư La buồn chán nhìn căn phòng trống rỗng không một người.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng chân. Cánh cửa từ từ được mở ra , một người đàn ông hoàn mỹ như bức họa bước vào. Khuôn mặt tà mị mà cương nghị , đôi môi treo một nụ cười phớt nhẹ.
Diệp Tư La nhìn người tới có chút khó hiểu, mình đã gặp qua hắn sao?
Người đàn ông tiến lại gần cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường nói:” Cô khỏe hơn chưa?”.
“ Anh là…?”
“ Cô quên tôi rồi sao?”, anh khó tin nhìn cô rồi lại nở nụ cười xinh đẹp, hai đồng tử màu hổ phách sáng lóng lánh như muốn mê hoặc chúng sinh, kiềm hãm linh hồn người ta vào sâu bên trong vậy.
Diệp Tư La có chút ngẩn ra.
“ Tôi là Hoắc Thiên Kình, là người gặp cô sáng nay tại khách sạn và cũng là người đưa cô tới đây".
“ Là anh?”
“ Phải, là tôi “
Hoắc Thiên Kình nhìn cô gái trước mắt thầm nghĩ, dáng người không tệ, đôi mắt rất đẹp, sống mũi cao, da mịn màng nhưng có lẽ do phơi nắng nên không được trắng như những thiên kim khác.
Đôi mắt anh sáng lên, đầy hứng thú nói :” Nhà cô ở đâu? Quê quán? Cha mẹ cô sống ở đâu? Họ làm nghề gì?....”
Diệp Tư La trợn mắt nhìn anh ,hỏi :” Anh là cảnh sát điều tra tôi à?”.
“ Không, nhưng mà tôi tò mò thôi"
“ Tôi rất nghèo, nghèo đến nỗi không có nhà. Tôi từ khu ở chuột tới đây, không cha, không mẹ. Trả lời như vậy đủ chưa?”, cô thờ ơ đáp.
Hoắc Thiên Kình kinh ngạc nhìn cô “ Xin lỗi “.
“ Không có gì", cô đáp.
“ Cô có muốn cùng tôi làm một vụ làm ăn không?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh :” Làm ăn?”
“ Phải “
********************
Tại công viên.
Công viên Bắc Hải nằm tại quân Tây Thành, chếch về phía tây bắc Tử Cấm Thành.
Một ốc đảo xanh tĩnh lặng giữa lòng thành phố Bắc Kinh với nhiều bóng cây xanh. Đây là một trong những công viên đẹp nhất và rộng lớn nhất, một đại diện điển hình của các công viên hoàng gia Trung Quốc nằm trong nội thành.
Diệp Tư La mặc chiếc váy màu đỏ thật nổi bật, mái tóc dài thả loạn trong gió thật xinh đẹp.
Hoắc Thiên Kình bước đi từ tốn bên người đẹp :” Rất hợp với cô".
“ Thẩm mỹ không tệ “, cô hơi cười nói.
“ Tất nhiên, con mắt cuả Hoắc Thiên Kình tôi không tinh thông như con khỉ đột Tây Du Kí nhưng cũng không thua Phật Tổ Như Lai đâu", anh tự tin đáp.
“ Thật biết tự luyến “, cô thở hắt ra nói.
“ Ha ha…”
Khung cảnh yên bình nhẹ nhàng được khắc họa bởi sự có mặt của con người xa lạ.
Diệp Tư La ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc nghiêng hoàn hảo của Hoắc Thiên Kình hỏi :” Tại sao lại đưa tôi dến đây?”.
“ Muốn thư giãn một chút".
“ Ồ “
“ Tôi đã đăng ký khóa học cho cô rồi, bắt đầu từ ngày mốt “, anh quay đầu nhìn cô nói.
Khoảnh khắc anh đứng lặng trong gió đó, giống như một pho tượng xinh đẹp mà hư ảo, đôi mắt màu hổ phách hơi cười nhìn cô. Nụ cười quyến rũ đến kỳ lạ, thật giống một con hồ ly nhưng lại mang khí chất cao cao tại thượng, gần gũi mà cũng thật xa lạ.
Hoắc Thiên Kình đưa tay chạm vào trán cô, ân cần nói :” Còn đau không?”
Diệp Tư La ngây ra tại chỗ, cứ như vậy trơ mắt nhìn anh.
Hoắc Thiên Kình mỉm cười, vuốt nhẹ tóc cô. Giọng nói dịu dàng :” Sau này, nên tập quen với cử chỉ thân mật".
“ Yêu tinh “, cô hồi hồn liếc anh, thầm rủa anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.