Chương 6: ƯỚC HẸN
Tii Sữa
10/07/2017
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, phủ kín cả con đường. Nơi nơi đều mang một màu lạnh lẽo trắng xóa.
Diệp Tư La kéo cao cổ áo, hai tay bỏ vào túi. Thời tiết thật lạnh, lạnh đến nỗi cô có thể hà ra khói, hai tai đỏ bừng vì lạnh.
Ba tháng trôi qua, kỳ hạn đặt ra cuối cùng cũng đến.
Quán cafe nhỏ, nằm nép vào một góc nhỏ của khu phố. Mang đậm nét cổ kính, bên trong treo đầy đèn lồng đủ màu sắc. Cô bước vào bên trong, không khí thật ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Hoắc Thiên Kình ngồi yên lặng trong góc nhỏ gần lò sưởi. Ba tháng không gặp, trông anh vẫn không có gì thay đổi. Vẻ đẹp quyến rũ vẫn trí mạng như vậy, khuôn mặt tà mị hơi nở nụ cười nhìn cô. Anh mặt chiếc áo len màu trắng, bên ngoài mặc thêm áo ấm màu nâu rất thời thượng , rất phong cách.
“ Lâu ngày không gặp, trông cô càng thêm xinh đẹp rồi", anh cười nói.
“ Anh thật khéo nhìn", cô hờ hững đáp.
Nụ cười chợt cứng lại trong vài giây, Hoắc Thiên Kình nhìn cô lại cười lớn :” Nói chuyện cũng thật tự luyến đi"
“ Quá khen rồi “
Từ bên trong nhìn ra bên ngoài, nhũng bông tuyết lơ lững trên không trung rồi từ từ đáp xuống đất, sau đó dần tan chảy thành nước , trở về với đất mẹ. Tạo hóa thật kỳ lạ, cũng giống như con người, sinh ra và lớn lên trải qua đủ mọi bể khổ, đến khi nhìn lại thì đã già rồi. Dần dần, họ lại chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng sâu bên trong lòng đất. Cuộc đời của con người chính là “sinh ,lão,bệnh ,tử” ,như vậy . Sinh ra rồi chết đi, cuối cùng họ trở về nơi vốn không thuộc thế gian này.
Diệp Tư La thở dài, đứng trước cửa quán cafe nhìn bầu trời.
“ Trời lạnh, sau này nhớ khoác thêm áo", Hoắc Thiên Kình dịu dàng choàng áo lên người cô, còn mình chỉ mặt mỗi chiếc áo len trắng.
Diệp Tư La kinh ngạc , nghiêng đầu nhìn anh.
“ Không cần cám ơn đâu “, anh cười hoa lệ nói.
Cô trề môi, khinh thường nói:” Ai nói tôi muốn cám ơn anh".
“ Ồ “.
***************
Khách sạn Trần Thị.
“ Tư La , cô nghỉ việc hả?”
“ Ừ “
“ Sao vậy?”
“ Có việc “
Diệp Tư La thu xếp vài món đồ , liền rời đi.
Bên ngoài, Trần Tuấn Kiệt đứng tựa người vào cửa. Diệp Tư La cúi đầu chào “ Giám đốc “.
“ Cô muốn nghỉ việc?”, anh hỏi.
“ Ừ “.
“ Tại sao lại nghỉ?”
“ Anh hỏi làm gì?”
“ Muốn biết “
Diệp Tư La cười như không cười đáp :” Anh thích tôi à?”
Trần Tuấn Kiệt không đáp, đôi mắt sâu nhìn cô một lúc rồi nói :” Sau này, muốn quay lại thì đến gặp tôi", sau đó rời đi.
Diệp Tư La ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh. Đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không phải xấu. Cô nhún vai khó hiểu liền rời đi.
“ Trời mùa đông lạnh lắm
Lạnh hơn cả cõi lòng anh
Em như tinh linh, xinh đẹp mà kiêu sa
Tôi đứng đó nhìn em dần biến mất
Tình cảm này đành chôn chặt rong lòng…”
*************
Siêu thị YYY
Những món đồ trang trí được bày bán rất bắt mắt, đủ các loại ,đủ màu sắc.
Chiếc khăn voan thêu hoa đinh hương thật xinh đẹp được đặt gọn gàng trong chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Một người phụ nữ sang trọng bước đến đưa tay sờ lên miếng vải, đầu gật gù khen ngợi.
“ Phu nhân, đây là chiếc khăn sang trọng, mẫu mới nhất hiện nay và cũng là hàng giới hạn", người nhân viên lễ phép nói.
Diệp Tư La đi vòng quanh xem khăn, trong lòng thầm nghĩ “ người giàu có thật có khác, mua thứ gì cũng đắc tiền. Nếu không phải tên Hoắc Thiên Kình kêu cô đi mua sắm , có lẽ cô sẽ ăn sung sướng được vài tháng với sô tiền lớn mà hắn đưa cho cô rồi", ngĩ như vậy Diệp Tư La lại thở dài một hơi.
“ Chiếc khăn này tôi lấy", một giọng nói điêu hoa vang lên.
Diệp Tư La đưa mắt nhìn sang. Đó là một người phụ nữ trẻ trung tầm ba mười tuổi, gương mặt trái xoan thanh tú, nhưng đôi mắt rất sắc. Nó làm cho tổng thể gương mặt của bà rất sắc sảo và hóng hách, chẳng hề dịu dàng như bộ váy bà đang mặc.
“ Xin lỗi, nhưng tôi là người tới trước và đã để ý nó trước. Huống hồ , cô vừa tới liền đòi mua chiếc khăn này", người phụ nữ sang trọng lịch sự nói.
“ Tôi không quan tâm bà đến trước hay đến sau. Cái tôi muốn chính là muốn"
Người nhân viên khó xử nhìn hai vị khách, một bên là rồng một bên là phượng. Nếu không cẩn thận có thể mất đi hai người khách giàu có.
Diệp Tư La nhíu mày nhìn chiếc khăn họ đang tranh chấp, trên tay lại đang vuốt ve một chiếc khăn màu tím sẫm pha chút ánh đỏ, đường chỉ tinh tế được thêu lên hình con rồng bay lượn, lại đính thêm vài hạt kim cương rất nhỏ, nhỏ đến mức phải đưa mắt nhìn thật kỹ và phải dùng tay để chạm vào. Trong lòng cô thầm nghĩ “ Chiếc khăn đó có gì tốt, so với chiếc khăn này thua xa rất nhiều". Nghĩ như vậy, nhưng cô lại có thiện cảm với người phu nhân kia hơn.
“ Tôi không cần biết, chiếc khăn này. Hoành Hương tôi phải có được", vẻ mặt không chịu thua nói.
Người phụ nữ sang trọng kia thấy vậy liền lắc đầu, không nói nữa.
Nhân viên bán hàng không biết phải làm sao, trong lòng thầm cầu xin không bị đuổi việc.
“ Không bằng chiếc khăn này cho bà ấy”, Diệp Tư La nhẹ nhàng bước tới, giọng nói dễ nghe vang lên .
Hoàng Hương liếc mắt nhìn cô nói:” Cô là ai?”.
“ Tôi là ai quan trọng sao?”, cô dừng một chút, giọng nói tự tin :” Tôi chính là không chịu nỗi tiếng nói chua như giấm của bà nên mới lên tiếng".
“ Cô “, Hoành Hương nghẹn một họng.
Diệp Tư La bước tới bên cạnh người phu nhân vẫn im lặng kia, tự nhiên cầm lấy chiếc khăn trên tay bà đưa cho Hoành Hương, rồi đưa chiếc khăn cô vừa chọn khi naỹ vào tay bà, dịu dàng nói :” Không bằng phu nhân bố thí cho bà ta đi, tôi thấy chiếc khăn này hợp với bà hơn. So với chiếc khăn đó, nó chỉ thêu đinh hương mà hoa thì cũng như người, nở nhanh mà tàn cũng nhanh. Nhưng rồng thì còn mãi".
Phu nhân ngạc nhiên nhìn Diệp Tư La.
Hoành Hương tức muốn thổ huyết, cư nhiên lại có người muốn bố thí cho cô lị còn ám chỉ cô giống như là hoa. Tức giận đến bốc lửa, hét :” Cô được lắm “. Sau đó rời đi không thèm nhìn đến chiếc khăn nữa.
“ Cảm ơn cô gái “, người phu nhân hiền từ nói.
“ Không có gì, chỉ là không thuận mắt chút thôi", Diệp Tư La xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng khuất dần sau đám người qua lại, trong lòng bà thầm nghĩ “ đúng là một cô tốt lại rất dễ thương, nếu có duyên gặp lại thì tốt".
Diệp Tư La kéo cao cổ áo, hai tay bỏ vào túi. Thời tiết thật lạnh, lạnh đến nỗi cô có thể hà ra khói, hai tai đỏ bừng vì lạnh.
Ba tháng trôi qua, kỳ hạn đặt ra cuối cùng cũng đến.
Quán cafe nhỏ, nằm nép vào một góc nhỏ của khu phố. Mang đậm nét cổ kính, bên trong treo đầy đèn lồng đủ màu sắc. Cô bước vào bên trong, không khí thật ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Hoắc Thiên Kình ngồi yên lặng trong góc nhỏ gần lò sưởi. Ba tháng không gặp, trông anh vẫn không có gì thay đổi. Vẻ đẹp quyến rũ vẫn trí mạng như vậy, khuôn mặt tà mị hơi nở nụ cười nhìn cô. Anh mặt chiếc áo len màu trắng, bên ngoài mặc thêm áo ấm màu nâu rất thời thượng , rất phong cách.
“ Lâu ngày không gặp, trông cô càng thêm xinh đẹp rồi", anh cười nói.
“ Anh thật khéo nhìn", cô hờ hững đáp.
Nụ cười chợt cứng lại trong vài giây, Hoắc Thiên Kình nhìn cô lại cười lớn :” Nói chuyện cũng thật tự luyến đi"
“ Quá khen rồi “
Từ bên trong nhìn ra bên ngoài, nhũng bông tuyết lơ lững trên không trung rồi từ từ đáp xuống đất, sau đó dần tan chảy thành nước , trở về với đất mẹ. Tạo hóa thật kỳ lạ, cũng giống như con người, sinh ra và lớn lên trải qua đủ mọi bể khổ, đến khi nhìn lại thì đã già rồi. Dần dần, họ lại chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng sâu bên trong lòng đất. Cuộc đời của con người chính là “sinh ,lão,bệnh ,tử” ,như vậy . Sinh ra rồi chết đi, cuối cùng họ trở về nơi vốn không thuộc thế gian này.
Diệp Tư La thở dài, đứng trước cửa quán cafe nhìn bầu trời.
“ Trời lạnh, sau này nhớ khoác thêm áo", Hoắc Thiên Kình dịu dàng choàng áo lên người cô, còn mình chỉ mặt mỗi chiếc áo len trắng.
Diệp Tư La kinh ngạc , nghiêng đầu nhìn anh.
“ Không cần cám ơn đâu “, anh cười hoa lệ nói.
Cô trề môi, khinh thường nói:” Ai nói tôi muốn cám ơn anh".
“ Ồ “.
***************
Khách sạn Trần Thị.
“ Tư La , cô nghỉ việc hả?”
“ Ừ “
“ Sao vậy?”
“ Có việc “
Diệp Tư La thu xếp vài món đồ , liền rời đi.
Bên ngoài, Trần Tuấn Kiệt đứng tựa người vào cửa. Diệp Tư La cúi đầu chào “ Giám đốc “.
“ Cô muốn nghỉ việc?”, anh hỏi.
“ Ừ “.
“ Tại sao lại nghỉ?”
“ Anh hỏi làm gì?”
“ Muốn biết “
Diệp Tư La cười như không cười đáp :” Anh thích tôi à?”
Trần Tuấn Kiệt không đáp, đôi mắt sâu nhìn cô một lúc rồi nói :” Sau này, muốn quay lại thì đến gặp tôi", sau đó rời đi.
Diệp Tư La ngạc nhiên nhìn bóng lưng anh. Đột nhiên cảm thấy anh ta cũng không phải xấu. Cô nhún vai khó hiểu liền rời đi.
“ Trời mùa đông lạnh lắm
Lạnh hơn cả cõi lòng anh
Em như tinh linh, xinh đẹp mà kiêu sa
Tôi đứng đó nhìn em dần biến mất
Tình cảm này đành chôn chặt rong lòng…”
*************
Siêu thị YYY
Những món đồ trang trí được bày bán rất bắt mắt, đủ các loại ,đủ màu sắc.
Chiếc khăn voan thêu hoa đinh hương thật xinh đẹp được đặt gọn gàng trong chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
Một người phụ nữ sang trọng bước đến đưa tay sờ lên miếng vải, đầu gật gù khen ngợi.
“ Phu nhân, đây là chiếc khăn sang trọng, mẫu mới nhất hiện nay và cũng là hàng giới hạn", người nhân viên lễ phép nói.
Diệp Tư La đi vòng quanh xem khăn, trong lòng thầm nghĩ “ người giàu có thật có khác, mua thứ gì cũng đắc tiền. Nếu không phải tên Hoắc Thiên Kình kêu cô đi mua sắm , có lẽ cô sẽ ăn sung sướng được vài tháng với sô tiền lớn mà hắn đưa cho cô rồi", ngĩ như vậy Diệp Tư La lại thở dài một hơi.
“ Chiếc khăn này tôi lấy", một giọng nói điêu hoa vang lên.
Diệp Tư La đưa mắt nhìn sang. Đó là một người phụ nữ trẻ trung tầm ba mười tuổi, gương mặt trái xoan thanh tú, nhưng đôi mắt rất sắc. Nó làm cho tổng thể gương mặt của bà rất sắc sảo và hóng hách, chẳng hề dịu dàng như bộ váy bà đang mặc.
“ Xin lỗi, nhưng tôi là người tới trước và đã để ý nó trước. Huống hồ , cô vừa tới liền đòi mua chiếc khăn này", người phụ nữ sang trọng lịch sự nói.
“ Tôi không quan tâm bà đến trước hay đến sau. Cái tôi muốn chính là muốn"
Người nhân viên khó xử nhìn hai vị khách, một bên là rồng một bên là phượng. Nếu không cẩn thận có thể mất đi hai người khách giàu có.
Diệp Tư La nhíu mày nhìn chiếc khăn họ đang tranh chấp, trên tay lại đang vuốt ve một chiếc khăn màu tím sẫm pha chút ánh đỏ, đường chỉ tinh tế được thêu lên hình con rồng bay lượn, lại đính thêm vài hạt kim cương rất nhỏ, nhỏ đến mức phải đưa mắt nhìn thật kỹ và phải dùng tay để chạm vào. Trong lòng cô thầm nghĩ “ Chiếc khăn đó có gì tốt, so với chiếc khăn này thua xa rất nhiều". Nghĩ như vậy, nhưng cô lại có thiện cảm với người phu nhân kia hơn.
“ Tôi không cần biết, chiếc khăn này. Hoành Hương tôi phải có được", vẻ mặt không chịu thua nói.
Người phụ nữ sang trọng kia thấy vậy liền lắc đầu, không nói nữa.
Nhân viên bán hàng không biết phải làm sao, trong lòng thầm cầu xin không bị đuổi việc.
“ Không bằng chiếc khăn này cho bà ấy”, Diệp Tư La nhẹ nhàng bước tới, giọng nói dễ nghe vang lên .
Hoàng Hương liếc mắt nhìn cô nói:” Cô là ai?”.
“ Tôi là ai quan trọng sao?”, cô dừng một chút, giọng nói tự tin :” Tôi chính là không chịu nỗi tiếng nói chua như giấm của bà nên mới lên tiếng".
“ Cô “, Hoành Hương nghẹn một họng.
Diệp Tư La bước tới bên cạnh người phu nhân vẫn im lặng kia, tự nhiên cầm lấy chiếc khăn trên tay bà đưa cho Hoành Hương, rồi đưa chiếc khăn cô vừa chọn khi naỹ vào tay bà, dịu dàng nói :” Không bằng phu nhân bố thí cho bà ta đi, tôi thấy chiếc khăn này hợp với bà hơn. So với chiếc khăn đó, nó chỉ thêu đinh hương mà hoa thì cũng như người, nở nhanh mà tàn cũng nhanh. Nhưng rồng thì còn mãi".
Phu nhân ngạc nhiên nhìn Diệp Tư La.
Hoành Hương tức muốn thổ huyết, cư nhiên lại có người muốn bố thí cho cô lị còn ám chỉ cô giống như là hoa. Tức giận đến bốc lửa, hét :” Cô được lắm “. Sau đó rời đi không thèm nhìn đến chiếc khăn nữa.
“ Cảm ơn cô gái “, người phu nhân hiền từ nói.
“ Không có gì, chỉ là không thuận mắt chút thôi", Diệp Tư La xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng khuất dần sau đám người qua lại, trong lòng bà thầm nghĩ “ đúng là một cô tốt lại rất dễ thương, nếu có duyên gặp lại thì tốt".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.