Chương 100: Phó nữ thần, vì sao trước kia đều là chồng cô nấu cơm?
Thần Niên
26/04/2024
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- --------------------------
So với những bạn nhỏ khác đang bối rối không biết chọn cái gì, Tiểu Ma Vương mỗi lần gặp được các loại thức ăn đa dạng trong rương kho báu, đều đặc biệt có logic.
Đó chính là ――
Mẹ thích cái gì, lấy cái nấy.
Chỉ chốc lát sau, chiếc giỏ sau lưng nhóc đã đựng gần đầy.
Tiểu Ma Vương còn lấy xuống đếm đếm.
Ba món một canh, đủ rồi.
Nhân viên công tác hỏi nhóc: "Những cái này là được rồi sao?"
Tiểu Ma Vương gật gật đầu: "Ừm, cháu và mẹ ăn đủ rồi, không thể lãng phí lương thực."
Nhưng đã làm các nhân viên công tác cảm động chết đi được.
Má ơi, đây là con trai tiểu thiên sứ gì vậy.
Chọn món ăn toàn chọn món mẹ thích thì cũng thôi đi, còn biết cân bằng dinh dưỡng, không thể để mẹ kén ăn, đây cũng thôi đi.
Trọng điểm là ――
Người ta còn biết không thể lãng phí lương thực.
Đây là nhóc con ba tuổi sao?
Đây chắc là tiểu thiên sứ hạ phàm nhỉ!
Sau khi Tiểu Ma Vương tự mình làm xong, vừa chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt vô tình liếc thấy thức ăn trong giỏ của Điềm Điềm.
Trầm mặc hai giây.
Sau đó nói: "Chị không chọn thêm một ít nữa sao?"
Điềm Điềm ôm cái giỏ, có chút phiền não: "Hả?"
"Nhiều thêm thì chị cầm không nổi nữa."
Tiểu Ma Vương nhắc nhở nói: "Những thứ này chị lấy đều không thể làm thức ăn, vẫn là đổi một chút đi."
Điềm Điềm rất tùy hứng: "Chị không, chị chỉ muốn những cái này!"
"Chị thích ăn cái này!"
Tiểu Ma Vương cũng không phải tính cách thánh mẫu gì đó, chỉ là trước khi tới bà nội đã từng nói, gặp phải việc có thể giúp, thì có thể giúp đỡ.
Như thế sẽ khiến mọi người càng thích mẹ nhóc hơn.
Hết thảy đều là vì mẹ nhà mình.
Mặc dù Phó Ấu Sanh quyết chí muốn bồi dưỡng con trai thành một bé đậu ngọt(*), nhưng biết sao được chỉ số IQ của Tiểu Ma Vương rất cao, trưởng thành sớm quá mức, hơn nữa tính cách thực ra có chút giống Ân Mặc, đối với người không quan trọng, chuyện râu tia, sẽ không đi quan tâm.
(*)小甜豆 – Tiểu đậu ngọt (bé đậu ngọt): ý chỉ người ngọt ngào, dễ thương
Thời gian vô cùng quý giá, không thể lãng phí vào những người và chuyện râu ria.
Đặc biệt là, Tiểu Ma Vương từ nhỏ đã được thiết lập khái niệm quan niệm thời gian rất quan trọng.
Bởi vậy, sau khi khuyên bảo xong, liền vô cùng quả quyết chạy lấy người.
Không hề có ý định tiếp tục dỗ trẻ con.
Nhóc vẫn còn là một em bé đấy.
Điềm Điềm nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Ma Vương, bật khóc nức nở.
Tiểu Ma Vương vẫn không bị lung lay.
Hai bé trai lớn năm tuổi đau đầu nhìn Tiểu Ma Vương rời đi, và Điềm Điềm đứng nguyên tại chỗ ôm rau mùi khóc lớn.
Làm anh trai thực sự khó ghê.
Các bé cũng muốn giống như Tiểu Ma Vương, vung tay liền đi.
Nhưng ai bảo nhóc còn nhỏ chứ!
Viện Viện thân là một trong hai cô bé, vẫn ở lại dỗ Điềm Điềm.
Hai bé trai khác thì chạy đi tìm Tiểu Ma Vương.
Có một bé trai sau khi đuổi kịp hỏi nhóc: "Vì sao em phải làm Điềm Điềm khóc?"
"Em làm khóc thì em phải chịu trách nhiệm."
Tiểu Ma Vương nhướng mi, lời lẽ hùng hồn nói: "Em không chịu trách nhiệm."
Bé trai: "Vì sao?"
Tiểu Ma Vương: "Bởi vì em vẫn còn là em bé, anh từng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ dỗ đứa trẻ lớn chưa?"
Bởi vì dáng vẻ chín chắn của Tiểu Ma Vương, luôn khiến người khác quên mất nhóc mới ba tuổi.
Là nhỏ nhất.
Nghe được lời của Tiểu Ma Vương, bé trai thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hình như đều là đứa trẻ lớn dỗ đứa trẻ nhỏ, ví dụ như cậu là anh trai, phải dỗ dành tất cả các em trai em gái, không có gì sai.
Tiểu Ma Vương nhỏ nhất, quả thực là cần được dỗ dành.
Bé trai chủ động giúp Tiểu Ma Vương cầm giỏ: "Anh biết rồi, xin lỗi em."
"Là anh hiểu lầm em rồi."
Tiểu Ma Vương tiếp nhận lời xin lỗi một cách rất nghiêm túc: "Không sao hết, biết sai rồi sửa vẫn là bé ngoan."
Tuy rằng nhưng mà.
Bé trai xách cái giỏ nằng nặng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Đạo diễn ghi hình và cameraman suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Tiểu Ma Vương thật sự quá thông minh lanh lợi rồi.
Người ta tới bắt bẻ, nhóc lại lừa người ta giúp đỡ cho nhóc.
Bộ não của nhóc con này rốt cuộc là làm bằng gì vậy, quá thông minh rồi đó!
Phó Ấu Sanh đứng ở trước nhà cây, nhìn thấy con trai mình ở phía xa xa, theo sau có hai đứa trẻ còn cao hơn nhóc nửa cái đầu.
Có chút ngơ ngác.
Đây là một hình ảnh như thế nào.
Đương nhiên, cameraman cũng quay được hình ảnh này, hậu kỳ thêm phụ đề: Tiểu Ma Vương và hai vị vệ sĩ đẹp trai của nhóc.
Tấm ảnh chụp màn hình này, trực tiếp trở thành meme hot nhất tháng.
Phó Ấu Sanh cũng là xong việc xem chương trình, mới nhớ tới, hình ảnh này vì sao lại kỳ quái như vậy.
Bởi vì hai bé trai đều mặc trang phục màu đen đáng yêu, đứng ở hai bên Tiểu Ma Vương, thật sự rất giống vệ sĩ.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.
Bây giờ Phó Ấu Sanh chỉ là tò mò con trai nhà mình sao lại chơi chung với bạn nhỏ khác.
Trước đó khi bọn nhóc đi, hai bé trai này còn có chút địch ý với thằng bé đấy.
Dù sao Tiểu Ma Vương thân là một bạn nhỏ mới tới, vừa tới liền nhận được sự yêu thích mãnh liệt của hai bé gái, tự nhiên hai bé trai khác, sẽ có địch ý.
Dù sao thế giới của bạn nhỏ rất đơn thuần.
Cảm giác bạn tốt của mình bị đoạt mất, tự nhiên sẽ không vui.
"Mẹ ơi!"
Sau khi Tiểu Ma Vương nhìn thấy Phó Ấu Sanh, hai mắt lập tức sáng lên. Truyện Điền Văn
Ngũ quan tinh xảo tràn ngập sung sướng rõ ràng.
"Con chọn toàn là món mẹ thích á!"
Tiểu Ma Vương có thói quen thể hiện việc mình làm với mẹ mình.
Rất ngạo kiều.
"Hai anh trai nhỏ giúp con đưa về, con có cảm ơn các anh hay chưa?"
Phó Ấu Sanh mới biết hai bé trai này là vì xách giỏ cho Tiểu Ma Vương mới qua đây.
Các bé trai nhìn trên gương mặt kia của Phó Ấu Sanh mang theo nụ cười, không khỏi đỏ mặt: "Không cần khách sáo, là việc chúng cháu nên làm."
Nói rồi, liền đặt giỏ xuống rồi bỏ chạy.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng chạy đi của tụi nhỏ, khóe môi cong cong: "Đều là em bé đáng yêu."
Giây tiếp theo.
Liền nhìn thấy âm thanh chua lòm của con trai nhà mình: "Mẹ ơi, bé cưng của mẹ không đáng yêu ư, vì sao phải nhìn bé cưng của người khác."
Phó Ấu Sanh không nhịn được búng đầu nhỏ của con trai mình một cái: "Tiểu dấm tinh."
"Con không phải là bé cưng duy nhất của mẹ sao?"
Tiểu Ma Vương truy tìm nguồn gốc.
Nhóc vốn tưởng rằng sau khi vứt bỏ ba, nhóc chính là bé cưng duy nhất của mẹ rồi, không ngờ......
Mẹ lại có thể thích bé cưng của nhà người khác!
Là nhóc không đủ đáng yêu, không đủ xinh đẹp, không đủ hiểu chuyện sao?
Tiểu Ma Vương ủy khuất cực kỳ.
Nếu là như vậy, còn chẳng bằng không vứt bỏ ba đấy.
Nhóc thà rằng để mẹ thích ba, còn hơn thích bé cưng nhà người khác.
Phó Ấu Sanh nghe thấy giọng điệu đó của con trai nhà mình: "Được rồi, con là bé cưng duy nhất của mẹ."
"Để mẹ xem xem bé cưng chọn cho mẹ thứ gì tốt."
Nói rồi, liền dắt tay con trai, cùng leo lên cầu thang, trở về nhà của bọn họ.
Dưới yêu cầu của Phó Ấu Sanh.
Chiếc thang được bện bằng dây đã đổi thành cầu thang đơn giản, tổ chương trình vật liệu gì cũng có.
Chỉ là muốn nhìn trò cười của khách mời.
Dẫm lên cầu thang lên nhà cây, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ không có giống lới thế giới cổ thích như trước nữa, nhưng lại thuận tiện cho trẻ lên xuống.
Như thế thì khi Tiểu Ma Vương, Phó Ấu Sanh không lo lắng nhóc sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy thức ăn đa dạng con trai mình lựa chọn.
Camera bên cạnh cũng di chuyển qua.
Đạo diễn ghi hình đi theo bên cạnh Phó Ấu Sanh cũng có chút kinh ngạc.
Đây thật sự là Tiểu Ma Vương tự lựa chọn sao?
Thực sự toàn diện quá rồi đó.
Hơn nữa chờ đến khi Phó Ấu Sanh phân ra từng loại, bọn họ mới phát hiện, đây là ba món một canh hoàn chỉnh, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.
Trọng điểm là chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cũng rất toàn diện.
Vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Ma Vương.
Lại thấy Tiểu Ma Vương và Phó Ấu Sanh đều là không lấy làm lạ, dường như không hề cảm thấy đây là một chuyện khiến người ta kinh ngạc bao nhiêu.
Phó Ấu Sanh không kinh ngạc con trai nhà mình có thể mang về những thứ này.
Cô chỉ lo lắng con trai nhà mình quá mức đặc biệt, làm còn tốt hơn những đứa trẻ bốn năm tuổi kia, đến lúc đó khiến người ta tưởng rằng chương trình sắp xếp thì không hay rồi.
Mục đích của cô là vì để cho tính tình chân thực của con trai bày ra một chút, thoát khỏi cái tính cách bạo lực đánh nhau kia. Nhưng lại không muốn hủy diệt chương trình này.
Vốn dĩ chương trình này hot khắp cõi mạng chính là người thật, việc thật, mà không phải làm màu.
Nếu như bị người khá hiểu lầm bọn họ có sự mờ ám hì không hay rồi.
Cho nên Phó Ấu Sanh lơ đãng liếc nhìn ống kính, hỏi: "Con chọn nhiều đồ như vậy, các bạn nhỏ khác còn có sao?"
"Đừng cậy mình nhỏ tuổi, liền để mọi người nhường con."
Tiểu Ma Vương chớp chớp mắt, rất bình tĩnh trả lời: "Không có mà."
"Còn có rất nhiều rất nhiều đấy, con chỉ chọn mấy loại mẹ thích ăn mà thôi."
"Các bạn nhỏ khác muốn, con đều không có lấy á."
Phó Ấu Sanh gật gật đầu: "Thật ngoan."
Tiểu Ma Vương chợt nhíu nhíu mày, có chút không hiểu.
"Cơ mà thứ bọn họ muốn lấy rất kỳ quái......"
Phó Ấu Sanh vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Ma Vương: "Điềm Điềm lấy rất nhiều rau mùi về, mẹ chị ấy thích ăn rau mùi như vậy sao?"
"Rau mùi là gia vị ạ?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Cô đã kìm nén lại.
Cameraman không nhịn được, khiến cho ống kính lắc một chút.
Tiểu Ma Vương không chú ý đến, chỉ thở dài một tiếng: "Thảo nào ông ngoại nói, nhân loại là một sinh vật phức tạp mà."
"Con còn nhỏ, chưa trải sự đời."
Phụt!
Lần này thật sự không nhịn nổi.
Các nhân viên công tác các cười ra tiếng.
Đây là bé đáng yêu từ đâu tới!
*
Lúc trước Phó Ấu Sanh từng lên show, mọi người cho rằng cô không biết nấu cơm
Lúc trước Phó Ấu Sanh từng lên show, mọi người cho rằng cô không biết nấu cơm.
Không ngờ.
Tận mắt nhìn động tác xuống bếp nước chảy mây trôi của cô, lập tức bị sốc.
Đạo diễn ghi hình: "Cô Phó, nghe nói cô không biết nấu cơm? Đây là sau khi có em bé rồi, mới học sao?"
Phó Ấu Sanh tùy ý liếc nhìn camera: "Vẫn luôn biết."
Đạo diễn ghi hình: "Vậy trước kia cô cùng chồng tham gia show tạp kỹ, vì sao đều là chồng cô nấu cơm ạ?"
Tiểu Ma Vương giơ móng vuốt, vấn đề này nhóc biết.
"Bởi vì chỉ có ba đi công tác trở về mới xứng ăn món mẹ nấu."
Chữ xứng này, thật sự vô cùng có hồn.
Phó Ấu Sanh cười tủm tỉm nhìn con trai mình: "Bé cưng, con tiêu rồi, chờ đến lúc phát sóng, ba con sẽ nhìn thấy."
Mẹ già cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu Ma Vương trợn mắt tròn xoe lên, lập tức xoay người tỏ vẻ dễ thương với cameraman: "Chú ơi, chú có thể xóa bỏ đoạn này không ạ?"
"Đừng để ba cháu nhìn thấy."
Chú cameraman cười đến xán lạn, sau đó trong ánh mắt mong chờ của Tiểu Ma Vương, lắc đầu: "Chắc là không được."
Đoạn này tuyệt đối là cảnh đặc sắc.
Sao có thể xóa bỏ cơ chứ.
Tiền lương tăng phải dựa vào đoạn này rồi!
Ha ha ha ha ha.
Tiểu Ma Vương thật sự quá có thể cung cấp tài liệu sống cho bọn họ.
Những cái này đều phải phát sóng!
Cho dù không thể nào phát sóng toàn bộ lên TV, phát sóng trên mạng cũng phải phát bản full!
Quá quá quá đặc sắc rồi.
Thế nhưng còn có cái càng đặc sắc hơn.
Khi hai mẹ con ăn cơm.
Tiểu Ma Vương nghiêm trang gắp một đũa rau xanh cho mẹ già nhà mình: "Mẹ à phải chú ý cân bằng dinh dưỡng."
Phó Ấu Sanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô tưởng rời khỏi mí mắt ủa Ân Mặc, thì có thể thoát khỏi ác mộng ăn rau xanh.
Tuyệt đối không ngờ tới.
Vẫn phải bị con trai cưỡng ép ―― cân bằng dinh dưỡng.
Trọng điểm là, còn phải làm tấm gương cho con trai.
Tiểu Ma Vương nhìn biểu cảm đó của mẹ: "Mẹ không thể kén ăn."
Lúc này.
Tổng đạo diễn đang ở bên ngoài xem mấy màn hình giám sát.
Cười điên cuồng ngay tại chỗ.
Trên mấy màn hình, tất cả đều là hình ảnh mẹ và con trai/con gái ăn cơm.
Những màn hình khác là: Bé cưng ăn rau xanh, không thể kén ăn.
Duy chỉ có màn hình nhà hai người Phó Ấu Sanh là: "Mẹ ăn rau xanh, không thể kén ăn!
Tổng đạo diễn: Ha ha ha ha ha ha ha.
Đập bàn cười điên cuồng jpg.
Không được rồi, đoạn này tuyệt đối phải cắt nối lại làm tuyên truyền.
Cười xỉu.
Phó đạo diễn ở một bên nói: "Lần này hay rồi, fan trên toàn thế giới, đều biết Phó nữ thần tươi đẹp rạng rỡ kén ăn."
Tổng đạo diễn: "Phó nữ thần có lẽ tuyệt đối không ngờ được, mình tham gia chương trình này, là "hủy" hình tượng của mình.
Phó đạo diễn: "Có điều, hình tượng của Ân tiểu công tử, trái lại khiến trước mắt người ra sáng lên, khẳng định có thể hot."
Tổng đạo diễn: "Cố gắng cắt nối biên tập."
*
Thời gian ghi hình mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Hai mẹ con Phó Ấu Sanh là đến tham gia với tư cách khách mời đặc biệt, đây là kỳ đầu tiên cũng là kỳ cuối cùng bọn họ quay.
Lúc rời đi, mấy bạn nhỏ đều luyến tiếc Tiểu Ma Vương.
Đặc biệt là sau khi biết được nhóc chỉ tới một lần.
Mỗi bạn nhỏ đều tặng nhóc quà.
Phó Ấu Sanh nhìn con trai nhà mình thắng lợi trở về, xoa đầu nhóc cảm thán: "Con còn được hoan nghênh hơn mẹ nha nhóc con."
Kỳ nghỉ đông của Tiểu Ma Vương còn chưa kết thúc, trực tiếp đi theo máy bay của Phó Ấu Sanh đến phim trường.
Phó Ấu Sanh phải đi quay phim, không có thời gian đưa Tiểu Ma Vương về nhà.
Nghĩ đến cũng luyến tiếc con trai, liền trực tiếp mang con trai đến phim trường ở mấy ngày, chờ khi Ân Mặc có thời gian rảnh sx qua đon nhóc.
Lúc này hai mẹ con đang trên máy bay xem qua.
Tiểu Ma Vương có chút phiền não.
Nhìn cây kẹo mút khổng lồ từng bị Điềm Điềm ăn, phát bệnh sạch sẽ.
Nhưng mà quà của người ta, còn là bảo bối quý trọng, tặng cho nhóc rồi, lại không thể vứt đi.
Tiểu Ma Vương liền rất đau đầu.
Trong đầu hiện ra hình ảnh khi Điềm Điềm ăn kẹo mút.
Biểu cảm nhỏ có chút vặn vẹo: "Mẹ à, hay là chuyển giao cho mẹ đi."
Tiểu Ma Vương nghiêm túc nói: "Vẫn là mẹ được hoan nghênh thì tốt hơn."
Nhóc thà rằng không cần được hoan nghênh như vậy!
Phó Ấu Snah bị con trai nhà mình chọc cười.
Hai mẹ con đều không ngờ.
Bọn họ vừa xuống máy bay, khi lên xe bảo mẫu mà Văn Đình tới đón ho, trong xe thế mà lại một người đàn ông quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đang ngồi.
"Ba ơi!"
Tiểu Ma Vương leo lên xe trước tiên.
Mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh hơi run.
Ai?
Edit: xanhngocbich
- --------------------------
So với những bạn nhỏ khác đang bối rối không biết chọn cái gì, Tiểu Ma Vương mỗi lần gặp được các loại thức ăn đa dạng trong rương kho báu, đều đặc biệt có logic.
Đó chính là ――
Mẹ thích cái gì, lấy cái nấy.
Chỉ chốc lát sau, chiếc giỏ sau lưng nhóc đã đựng gần đầy.
Tiểu Ma Vương còn lấy xuống đếm đếm.
Ba món một canh, đủ rồi.
Nhân viên công tác hỏi nhóc: "Những cái này là được rồi sao?"
Tiểu Ma Vương gật gật đầu: "Ừm, cháu và mẹ ăn đủ rồi, không thể lãng phí lương thực."
Nhưng đã làm các nhân viên công tác cảm động chết đi được.
Má ơi, đây là con trai tiểu thiên sứ gì vậy.
Chọn món ăn toàn chọn món mẹ thích thì cũng thôi đi, còn biết cân bằng dinh dưỡng, không thể để mẹ kén ăn, đây cũng thôi đi.
Trọng điểm là ――
Người ta còn biết không thể lãng phí lương thực.
Đây là nhóc con ba tuổi sao?
Đây chắc là tiểu thiên sứ hạ phàm nhỉ!
Sau khi Tiểu Ma Vương tự mình làm xong, vừa chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt vô tình liếc thấy thức ăn trong giỏ của Điềm Điềm.
Trầm mặc hai giây.
Sau đó nói: "Chị không chọn thêm một ít nữa sao?"
Điềm Điềm ôm cái giỏ, có chút phiền não: "Hả?"
"Nhiều thêm thì chị cầm không nổi nữa."
Tiểu Ma Vương nhắc nhở nói: "Những thứ này chị lấy đều không thể làm thức ăn, vẫn là đổi một chút đi."
Điềm Điềm rất tùy hứng: "Chị không, chị chỉ muốn những cái này!"
"Chị thích ăn cái này!"
Tiểu Ma Vương cũng không phải tính cách thánh mẫu gì đó, chỉ là trước khi tới bà nội đã từng nói, gặp phải việc có thể giúp, thì có thể giúp đỡ.
Như thế sẽ khiến mọi người càng thích mẹ nhóc hơn.
Hết thảy đều là vì mẹ nhà mình.
Mặc dù Phó Ấu Sanh quyết chí muốn bồi dưỡng con trai thành một bé đậu ngọt(*), nhưng biết sao được chỉ số IQ của Tiểu Ma Vương rất cao, trưởng thành sớm quá mức, hơn nữa tính cách thực ra có chút giống Ân Mặc, đối với người không quan trọng, chuyện râu tia, sẽ không đi quan tâm.
(*)小甜豆 – Tiểu đậu ngọt (bé đậu ngọt): ý chỉ người ngọt ngào, dễ thương
Thời gian vô cùng quý giá, không thể lãng phí vào những người và chuyện râu ria.
Đặc biệt là, Tiểu Ma Vương từ nhỏ đã được thiết lập khái niệm quan niệm thời gian rất quan trọng.
Bởi vậy, sau khi khuyên bảo xong, liền vô cùng quả quyết chạy lấy người.
Không hề có ý định tiếp tục dỗ trẻ con.
Nhóc vẫn còn là một em bé đấy.
Điềm Điềm nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Ma Vương, bật khóc nức nở.
Tiểu Ma Vương vẫn không bị lung lay.
Hai bé trai lớn năm tuổi đau đầu nhìn Tiểu Ma Vương rời đi, và Điềm Điềm đứng nguyên tại chỗ ôm rau mùi khóc lớn.
Làm anh trai thực sự khó ghê.
Các bé cũng muốn giống như Tiểu Ma Vương, vung tay liền đi.
Nhưng ai bảo nhóc còn nhỏ chứ!
Viện Viện thân là một trong hai cô bé, vẫn ở lại dỗ Điềm Điềm.
Hai bé trai khác thì chạy đi tìm Tiểu Ma Vương.
Có một bé trai sau khi đuổi kịp hỏi nhóc: "Vì sao em phải làm Điềm Điềm khóc?"
"Em làm khóc thì em phải chịu trách nhiệm."
Tiểu Ma Vương nhướng mi, lời lẽ hùng hồn nói: "Em không chịu trách nhiệm."
Bé trai: "Vì sao?"
Tiểu Ma Vương: "Bởi vì em vẫn còn là em bé, anh từng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ dỗ đứa trẻ lớn chưa?"
Bởi vì dáng vẻ chín chắn của Tiểu Ma Vương, luôn khiến người khác quên mất nhóc mới ba tuổi.
Là nhỏ nhất.
Nghe được lời của Tiểu Ma Vương, bé trai thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hình như đều là đứa trẻ lớn dỗ đứa trẻ nhỏ, ví dụ như cậu là anh trai, phải dỗ dành tất cả các em trai em gái, không có gì sai.
Tiểu Ma Vương nhỏ nhất, quả thực là cần được dỗ dành.
Bé trai chủ động giúp Tiểu Ma Vương cầm giỏ: "Anh biết rồi, xin lỗi em."
"Là anh hiểu lầm em rồi."
Tiểu Ma Vương tiếp nhận lời xin lỗi một cách rất nghiêm túc: "Không sao hết, biết sai rồi sửa vẫn là bé ngoan."
Tuy rằng nhưng mà.
Bé trai xách cái giỏ nằng nặng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Đạo diễn ghi hình và cameraman suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Tiểu Ma Vương thật sự quá thông minh lanh lợi rồi.
Người ta tới bắt bẻ, nhóc lại lừa người ta giúp đỡ cho nhóc.
Bộ não của nhóc con này rốt cuộc là làm bằng gì vậy, quá thông minh rồi đó!
Phó Ấu Sanh đứng ở trước nhà cây, nhìn thấy con trai mình ở phía xa xa, theo sau có hai đứa trẻ còn cao hơn nhóc nửa cái đầu.
Có chút ngơ ngác.
Đây là một hình ảnh như thế nào.
Đương nhiên, cameraman cũng quay được hình ảnh này, hậu kỳ thêm phụ đề: Tiểu Ma Vương và hai vị vệ sĩ đẹp trai của nhóc.
Tấm ảnh chụp màn hình này, trực tiếp trở thành meme hot nhất tháng.
Phó Ấu Sanh cũng là xong việc xem chương trình, mới nhớ tới, hình ảnh này vì sao lại kỳ quái như vậy.
Bởi vì hai bé trai đều mặc trang phục màu đen đáng yêu, đứng ở hai bên Tiểu Ma Vương, thật sự rất giống vệ sĩ.
Đương nhiên, việc này để sau hãy nói.
Bây giờ Phó Ấu Sanh chỉ là tò mò con trai nhà mình sao lại chơi chung với bạn nhỏ khác.
Trước đó khi bọn nhóc đi, hai bé trai này còn có chút địch ý với thằng bé đấy.
Dù sao Tiểu Ma Vương thân là một bạn nhỏ mới tới, vừa tới liền nhận được sự yêu thích mãnh liệt của hai bé gái, tự nhiên hai bé trai khác, sẽ có địch ý.
Dù sao thế giới của bạn nhỏ rất đơn thuần.
Cảm giác bạn tốt của mình bị đoạt mất, tự nhiên sẽ không vui.
"Mẹ ơi!"
Sau khi Tiểu Ma Vương nhìn thấy Phó Ấu Sanh, hai mắt lập tức sáng lên. Truyện Điền Văn
Ngũ quan tinh xảo tràn ngập sung sướng rõ ràng.
"Con chọn toàn là món mẹ thích á!"
Tiểu Ma Vương có thói quen thể hiện việc mình làm với mẹ mình.
Rất ngạo kiều.
"Hai anh trai nhỏ giúp con đưa về, con có cảm ơn các anh hay chưa?"
Phó Ấu Sanh mới biết hai bé trai này là vì xách giỏ cho Tiểu Ma Vương mới qua đây.
Các bé trai nhìn trên gương mặt kia của Phó Ấu Sanh mang theo nụ cười, không khỏi đỏ mặt: "Không cần khách sáo, là việc chúng cháu nên làm."
Nói rồi, liền đặt giỏ xuống rồi bỏ chạy.
Phó Ấu Sanh nhìn bóng dáng chạy đi của tụi nhỏ, khóe môi cong cong: "Đều là em bé đáng yêu."
Giây tiếp theo.
Liền nhìn thấy âm thanh chua lòm của con trai nhà mình: "Mẹ ơi, bé cưng của mẹ không đáng yêu ư, vì sao phải nhìn bé cưng của người khác."
Phó Ấu Sanh không nhịn được búng đầu nhỏ của con trai mình một cái: "Tiểu dấm tinh."
"Con không phải là bé cưng duy nhất của mẹ sao?"
Tiểu Ma Vương truy tìm nguồn gốc.
Nhóc vốn tưởng rằng sau khi vứt bỏ ba, nhóc chính là bé cưng duy nhất của mẹ rồi, không ngờ......
Mẹ lại có thể thích bé cưng của nhà người khác!
Là nhóc không đủ đáng yêu, không đủ xinh đẹp, không đủ hiểu chuyện sao?
Tiểu Ma Vương ủy khuất cực kỳ.
Nếu là như vậy, còn chẳng bằng không vứt bỏ ba đấy.
Nhóc thà rằng để mẹ thích ba, còn hơn thích bé cưng nhà người khác.
Phó Ấu Sanh nghe thấy giọng điệu đó của con trai nhà mình: "Được rồi, con là bé cưng duy nhất của mẹ."
"Để mẹ xem xem bé cưng chọn cho mẹ thứ gì tốt."
Nói rồi, liền dắt tay con trai, cùng leo lên cầu thang, trở về nhà của bọn họ.
Dưới yêu cầu của Phó Ấu Sanh.
Chiếc thang được bện bằng dây đã đổi thành cầu thang đơn giản, tổ chương trình vật liệu gì cũng có.
Chỉ là muốn nhìn trò cười của khách mời.
Dẫm lên cầu thang lên nhà cây, mặc dù thoạt nhìn dáng vẻ không có giống lới thế giới cổ thích như trước nữa, nhưng lại thuận tiện cho trẻ lên xuống.
Như thế thì khi Tiểu Ma Vương, Phó Ấu Sanh không lo lắng nhóc sẽ ngã xuống.
Nhìn thấy thức ăn đa dạng con trai mình lựa chọn.
Camera bên cạnh cũng di chuyển qua.
Đạo diễn ghi hình đi theo bên cạnh Phó Ấu Sanh cũng có chút kinh ngạc.
Đây thật sự là Tiểu Ma Vương tự lựa chọn sao?
Thực sự toàn diện quá rồi đó.
Hơn nữa chờ đến khi Phó Ấu Sanh phân ra từng loại, bọn họ mới phát hiện, đây là ba món một canh hoàn chỉnh, không nhiều hơn, cũng không ít hơn.
Trọng điểm là chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cũng rất toàn diện.
Vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Ma Vương.
Lại thấy Tiểu Ma Vương và Phó Ấu Sanh đều là không lấy làm lạ, dường như không hề cảm thấy đây là một chuyện khiến người ta kinh ngạc bao nhiêu.
Phó Ấu Sanh không kinh ngạc con trai nhà mình có thể mang về những thứ này.
Cô chỉ lo lắng con trai nhà mình quá mức đặc biệt, làm còn tốt hơn những đứa trẻ bốn năm tuổi kia, đến lúc đó khiến người ta tưởng rằng chương trình sắp xếp thì không hay rồi.
Mục đích của cô là vì để cho tính tình chân thực của con trai bày ra một chút, thoát khỏi cái tính cách bạo lực đánh nhau kia. Nhưng lại không muốn hủy diệt chương trình này.
Vốn dĩ chương trình này hot khắp cõi mạng chính là người thật, việc thật, mà không phải làm màu.
Nếu như bị người khá hiểu lầm bọn họ có sự mờ ám hì không hay rồi.
Cho nên Phó Ấu Sanh lơ đãng liếc nhìn ống kính, hỏi: "Con chọn nhiều đồ như vậy, các bạn nhỏ khác còn có sao?"
"Đừng cậy mình nhỏ tuổi, liền để mọi người nhường con."
Tiểu Ma Vương chớp chớp mắt, rất bình tĩnh trả lời: "Không có mà."
"Còn có rất nhiều rất nhiều đấy, con chỉ chọn mấy loại mẹ thích ăn mà thôi."
"Các bạn nhỏ khác muốn, con đều không có lấy á."
Phó Ấu Sanh gật gật đầu: "Thật ngoan."
Tiểu Ma Vương chợt nhíu nhíu mày, có chút không hiểu.
"Cơ mà thứ bọn họ muốn lấy rất kỳ quái......"
Phó Ấu Sanh vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Ma Vương: "Điềm Điềm lấy rất nhiều rau mùi về, mẹ chị ấy thích ăn rau mùi như vậy sao?"
"Rau mùi là gia vị ạ?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Cô đã kìm nén lại.
Cameraman không nhịn được, khiến cho ống kính lắc một chút.
Tiểu Ma Vương không chú ý đến, chỉ thở dài một tiếng: "Thảo nào ông ngoại nói, nhân loại là một sinh vật phức tạp mà."
"Con còn nhỏ, chưa trải sự đời."
Phụt!
Lần này thật sự không nhịn nổi.
Các nhân viên công tác các cười ra tiếng.
Đây là bé đáng yêu từ đâu tới!
*
Lúc trước Phó Ấu Sanh từng lên show, mọi người cho rằng cô không biết nấu cơm
Lúc trước Phó Ấu Sanh từng lên show, mọi người cho rằng cô không biết nấu cơm.
Không ngờ.
Tận mắt nhìn động tác xuống bếp nước chảy mây trôi của cô, lập tức bị sốc.
Đạo diễn ghi hình: "Cô Phó, nghe nói cô không biết nấu cơm? Đây là sau khi có em bé rồi, mới học sao?"
Phó Ấu Sanh tùy ý liếc nhìn camera: "Vẫn luôn biết."
Đạo diễn ghi hình: "Vậy trước kia cô cùng chồng tham gia show tạp kỹ, vì sao đều là chồng cô nấu cơm ạ?"
Tiểu Ma Vương giơ móng vuốt, vấn đề này nhóc biết.
"Bởi vì chỉ có ba đi công tác trở về mới xứng ăn món mẹ nấu."
Chữ xứng này, thật sự vô cùng có hồn.
Phó Ấu Sanh cười tủm tỉm nhìn con trai mình: "Bé cưng, con tiêu rồi, chờ đến lúc phát sóng, ba con sẽ nhìn thấy."
Mẹ già cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu Ma Vương trợn mắt tròn xoe lên, lập tức xoay người tỏ vẻ dễ thương với cameraman: "Chú ơi, chú có thể xóa bỏ đoạn này không ạ?"
"Đừng để ba cháu nhìn thấy."
Chú cameraman cười đến xán lạn, sau đó trong ánh mắt mong chờ của Tiểu Ma Vương, lắc đầu: "Chắc là không được."
Đoạn này tuyệt đối là cảnh đặc sắc.
Sao có thể xóa bỏ cơ chứ.
Tiền lương tăng phải dựa vào đoạn này rồi!
Ha ha ha ha ha.
Tiểu Ma Vương thật sự quá có thể cung cấp tài liệu sống cho bọn họ.
Những cái này đều phải phát sóng!
Cho dù không thể nào phát sóng toàn bộ lên TV, phát sóng trên mạng cũng phải phát bản full!
Quá quá quá đặc sắc rồi.
Thế nhưng còn có cái càng đặc sắc hơn.
Khi hai mẹ con ăn cơm.
Tiểu Ma Vương nghiêm trang gắp một đũa rau xanh cho mẹ già nhà mình: "Mẹ à phải chú ý cân bằng dinh dưỡng."
Phó Ấu Sanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô tưởng rời khỏi mí mắt ủa Ân Mặc, thì có thể thoát khỏi ác mộng ăn rau xanh.
Tuyệt đối không ngờ tới.
Vẫn phải bị con trai cưỡng ép ―― cân bằng dinh dưỡng.
Trọng điểm là, còn phải làm tấm gương cho con trai.
Tiểu Ma Vương nhìn biểu cảm đó của mẹ: "Mẹ không thể kén ăn."
Lúc này.
Tổng đạo diễn đang ở bên ngoài xem mấy màn hình giám sát.
Cười điên cuồng ngay tại chỗ.
Trên mấy màn hình, tất cả đều là hình ảnh mẹ và con trai/con gái ăn cơm.
Những màn hình khác là: Bé cưng ăn rau xanh, không thể kén ăn.
Duy chỉ có màn hình nhà hai người Phó Ấu Sanh là: "Mẹ ăn rau xanh, không thể kén ăn!
Tổng đạo diễn: Ha ha ha ha ha ha ha.
Đập bàn cười điên cuồng jpg.
Không được rồi, đoạn này tuyệt đối phải cắt nối lại làm tuyên truyền.
Cười xỉu.
Phó đạo diễn ở một bên nói: "Lần này hay rồi, fan trên toàn thế giới, đều biết Phó nữ thần tươi đẹp rạng rỡ kén ăn."
Tổng đạo diễn: "Phó nữ thần có lẽ tuyệt đối không ngờ được, mình tham gia chương trình này, là "hủy" hình tượng của mình.
Phó đạo diễn: "Có điều, hình tượng của Ân tiểu công tử, trái lại khiến trước mắt người ra sáng lên, khẳng định có thể hot."
Tổng đạo diễn: "Cố gắng cắt nối biên tập."
*
Thời gian ghi hình mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Hai mẹ con Phó Ấu Sanh là đến tham gia với tư cách khách mời đặc biệt, đây là kỳ đầu tiên cũng là kỳ cuối cùng bọn họ quay.
Lúc rời đi, mấy bạn nhỏ đều luyến tiếc Tiểu Ma Vương.
Đặc biệt là sau khi biết được nhóc chỉ tới một lần.
Mỗi bạn nhỏ đều tặng nhóc quà.
Phó Ấu Sanh nhìn con trai nhà mình thắng lợi trở về, xoa đầu nhóc cảm thán: "Con còn được hoan nghênh hơn mẹ nha nhóc con."
Kỳ nghỉ đông của Tiểu Ma Vương còn chưa kết thúc, trực tiếp đi theo máy bay của Phó Ấu Sanh đến phim trường.
Phó Ấu Sanh phải đi quay phim, không có thời gian đưa Tiểu Ma Vương về nhà.
Nghĩ đến cũng luyến tiếc con trai, liền trực tiếp mang con trai đến phim trường ở mấy ngày, chờ khi Ân Mặc có thời gian rảnh sx qua đon nhóc.
Lúc này hai mẹ con đang trên máy bay xem qua.
Tiểu Ma Vương có chút phiền não.
Nhìn cây kẹo mút khổng lồ từng bị Điềm Điềm ăn, phát bệnh sạch sẽ.
Nhưng mà quà của người ta, còn là bảo bối quý trọng, tặng cho nhóc rồi, lại không thể vứt đi.
Tiểu Ma Vương liền rất đau đầu.
Trong đầu hiện ra hình ảnh khi Điềm Điềm ăn kẹo mút.
Biểu cảm nhỏ có chút vặn vẹo: "Mẹ à, hay là chuyển giao cho mẹ đi."
Tiểu Ma Vương nghiêm túc nói: "Vẫn là mẹ được hoan nghênh thì tốt hơn."
Nhóc thà rằng không cần được hoan nghênh như vậy!
Phó Ấu Snah bị con trai nhà mình chọc cười.
Hai mẹ con đều không ngờ.
Bọn họ vừa xuống máy bay, khi lên xe bảo mẫu mà Văn Đình tới đón ho, trong xe thế mà lại một người đàn ông quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đang ngồi.
"Ba ơi!"
Tiểu Ma Vương leo lên xe trước tiên.
Mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh hơi run.
Ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.