Chương 71: "Thành ý" của bà Ân
Thần Niên
26/04/2024
Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- --------------------------
Phó Ấu Sanh kéo Ân Mặc về phòng: "Chẳng phải anh không chịu được mùi này sao, chúng ta về phòng tắm rửa trước, tí nữa giải thích với anh!"
Ân Mặc bị Phó Ấu Sanh cưỡng ép mời về phòng ngủ chính.
Khoanh hai tay, yên lặng nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa: "Nói đi, chuyện là thế nào."
Phó Ấu Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải tự anh gây ra."
"Còn phải để em thu dọn phiền phức cho anh."
Ân Mặc cười như không cười nhìn cô: "Vợ thông đồng với trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên để chồng quỳ sầu riêng, em nghe xem, gắt thêm chút nữa, có phải có thể lên tin tức xã hội hay không?"
Phó Ấu Sanh: "Cái gì vậy?"
Sao có thể liên hệ đến mặt tin tức xã hội, trí tưởng tượng này của Ân Mặc cũng quá lớn rồi đó.
Ân Mặc vẫn là vẻ mặt kia, "Vợ thông đồng với trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho chồng quỳ đóng đinh trên mặt vỏ sầu riêng, khiến cho chồng què chân, ý muốn song túc song phi(*) cùng tình nhân trúc mã, em nó có thể lên tin tức xã hội hay không?"
(*)双宿双飞 – Song túc song phi: Nghĩa đen là đôi chim cùng bay cùng nghỉ, nghĩa bóng ám chỉ hai người yêu nhau không thể tách rời
Phó Ấu Sanh: "......"
Tức giận trợn mắt nhìn anh: "Được rồi, sẽ không thật sự để anh quỳ sầu riêng đâu."
Nói tin tức xã hội gì chứ.
"Vậy sầu riêng?"
Phó Ấu Sanh: "Để em ăn không được à!"
"Bảo đầu bếp làm món tráng miệng sầu riêng."
"Anh không ăn em ăn!"
Ân Mặc nhắc nhở: "Em đã bảo quản gia mang hết cơm sầu riêng đi rồi."
"Chỉ để lại vỏ sầu riêng, em xác định dùng hai miếng vỏ này làm đồ tráng miệng à."
Bị chặn không nói nên lời, Phó Ấu Sanh đẩy anh một cái: "Trời ơi, anh mau đi tắm đi, thật sự sẽ không để anh quỳ đâu, với lại một người đàn ông lớn tướng như anh, chẳng lẽ em còn có thể cưỡng ép đè bắt anh quỳ được sao."
"Ngày mai anh sẽ biết tác dụng thôi."
Ân Mặc thả lỏng cơ thể, thuận lợi bị cô đẩy đến cửa phòng tắm.
Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông bám vào khung cửa, quay đầu nhìn về phía Phó Ấu Sanh: "Không được gạt anh."
Phó Ấu Sanh: "......"
"Yên tâm yên tâm, sẽ không đâu." "Em cũng không đánh lại anh."
Nếu anh thật sự không muốn quỳ, cô cũng đâu ép được.
Ân Mặc xoa tóc cô một chút.
Khẽ thở dài: "Em sẽ không cưỡng ép bắt anh quỳ, em có rất nhiều biện pháp khiến anh quỳ một cách cam tâm tình nguyện."
Nói xong, liền ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng phản ứng lại ý tứ trong câu nói kia của anh.
"......"
Nhịn không được sờ vào mái tóc đã bị Ân Mặc chạm vào.
Trách mắng một câu: "Chỉ biết dỗ em."
Nhưng độ cong của khóe môi lại chưa có hạ xuống.
Tên chó cún bây giờ càng ngày càng giỏi rồi.
Cũng không biết học từ ai.
Nếu là trước đây, Ân Mặc chắn chắn không nói ra được những lời như vậy.
Chẳng lẽ cuộc khủng hoảng ly hôn lần này của cô, thật sự đã gây ra bóng ma tâm lý gì đó trong lòng Ân Mặc rồi.
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc đi vào mà không mang theo đồ ngủ.
Đi chuẩn bị một bộ đồ ngủ cho anh treo trên tay nắm cửa, gõ cửa phòng tắm một cái: "Đồ ngủ để ở cửa cho anh, em xuống dưới một chuyến."
Tiếng vòi hoa sen bên trong dừng lại một chút.
Tiếp theo truyền tới giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: "Được."
Phó Ấu Sanh giờ mới yên tâm rời khỏi phòng ngủ.
Phải nói rằng, hương vị của sầu riêng thật sự rất chính cống.
Phó Ấu Sanh không có cảm giác gì với sầu riêng, không có kháng cự như Ân Mặc.
Vẫn rất thích ăn món tráng miệng làm từ sầu riêng.
Đầu bếp biết vậy, nên trong khoảng thời gian này, đã làm sẵn một hộp sầu riêng tươi cho Phó Ấu Sanh rồi.
Về phần số sầu riêng khác, đều đã được quản gia bảo người đưa tới tòa nhà nhỏ mà người hầu sống ở đằng sau biệt thự.
Cách đây không gần, cho nên mùi đã nhẹ hơn một chút.
Khi Phó Ấu Sanh đi xuống, quản gia đã sai người hầu bắt đầu phun nước xịt phòng ở phòng khách.
Hoàn toàn không cần Phó Ấu Sanh bận tâm.
"Vỏ sầu riêng đã được xử lý xong rồi, phu nhân, cô muốn dùng sao ạ?" Quản gia thấy Phó Ấu Sanh đi xuống, sau khi bảo người đưa đồ ngọt lên, nán lại bên cạnh sofa thấp giọng dò hỏi.
"Tôi xem xem."
Phó Ấu Sanh bảo người hầu cầm qua.
Nhìn vỏ sầu riêng đã được làm khô, hiệu suất quả thực rất nhanh.
Phó Ấu Sanh ra dấu trên vỏ sầu tiêng một chút: "Làm nhẵn phần giữa một chút xíu, cỡ bằng đầu gối."
Quản gia thấy quen sự đời, cũng suýt nữa làm rơi vỏ sầu riêng.
Đây là thật sự muốn cho Ân tổng dùng sao?
Có thể nói phu nhân vẫn xem như là dịu dàng, không có trực tiếp để tiên sinh quỳ trên sầu riêng đầy gai nhọn, mà đã mài phẳng các gia nhọn rồi mới quỳ.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp đó của quản gia và những người hầu.
Phó Ấu Sanh khẽ cười một tiếng.
Chẳng trách Ân Mặc hiểu lầm, ngay cả bọn họ cũng hiểu lầm rồi.
"Không phải để Ân Mặc quỳ."
Quản gia liếc nhìn những người hầu khác, mở miệng trước tiên: "Phu nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra."
"......"
Bọn họ đây là tưởng cô giải thích vì sợ bọn họ nói ra sao?
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ.
Cô chỉ là đơn thuần không muốn để hình tượng của Ân Mặc xuất hiện vấn đề mà thôi.
Cố tình bọn họ đều không tin.
Đám người hầu: Phu nhân quả nhiên là dịu dàng, vì bảo vệ hình tượng cho tiên sinh, thế nhưng còn cố ý nói với bọn họ tiên sinh không có quỳ.
Bà Ân dịu dàng: "......"
Bỏ đi.
Không giải thích nữa.
Giải thích phỏng chừng bọn họ sẽ cho là che đậy, vậy cứ để sự thật lên tiếng đi.
Ngày hôm sau.
Người hầu theo bản năng nhìn về phía đôi chân thon dài thẳng tắp kia của Ân tiên sinh của bọn họ.
Chân dài trong quần âu vẫn y như bình thường, không có chút dáng vẻ từng quỳ trên sầu riêng.
Và thế là, nhỏ giọng nghị luận.
"Hèn chi Ân tiên sinh có thể thành công mà, nhìn sức chịu đựng này mà xem, từng quỳ sầu riêng đều có thể đi vững vàng như vậy.
Khi xuống lầu đến phòng ăn uống nước.
Phó Ấu Sanh đúng lúc nghe thấy tiếng nghị luận của các cô ấy.
Phó Ấu Sanh: "......"
Tính sai rồi.
Nghìn tính vạn tính, không hề tính đến hình tượng của Ân Mặc ở trong lòng đám người hầu thế nhưng là như vậy.
Phó Ấu Sanh gửi ảnh chụp vỏ sầu riêng cho Thẩm Hành Chu.
Vẻ mặt trầm trọng nói: [Sầu riêng đều đã bị anh ấy quỳ bằng rồi, có thể nguôi giận chưa ạ?]
Thẩm Hành Chu: [Em gái tốt, anh trai nhìn thấy địa vị gia đình như thế của em thì yên tâm rồi.]
Phó Ấu Sanh lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.
[Đó là đương nhiên, em bắt anh ấy quỳ, anh ấy dám không quỳ.]
Sau khi Phó Ấu Sanh trò chuyện với Thẩm Hành Chu xong, liền chạy vào bếp làm bữa trưa cho Ân Mặc.
Chuẩn bị buổi trưa đến công ty đưa cơm trưa tình yêu cho anh.
Dù sao hôm nay ÂN tổng đã chịu ủy khuất.
Nhưng mà ――
Chẳng mấy chốc Phó Ấu Sanh biết được, một bữa cơm trưa tình yêu có lẽ không giải quyết được nỗi ủy khuất mà Ân tiên sinh đã chịu hôm nay.
Bởi vì Thẩm Hành Chu rất cún đã trực tiếp post ảnh chụp lịch sử trò chuyện WeChat với Phó Ấu Sanh và ảnh quỳ sầu riêng kia lên Weibo.
Và thế là
Và thế là.
Người khắp thiên hạ đều biết tối qua Ân tổng từng quỳ sầu riêng.
Ân Mặc hôm nay vào công ty.
Liền cảm nhận được đám nhân viên đều nhìn chằm chằm vào đầu gối của anh.
Ân Mặc bị nhìn đến mức vẻ mặt lạnh lẽo: "Chân tôi hôm nay có vấn đề gì à?"
Một nhóm người: "Không có không có, tuyệt đối không có!"
Bọn họ tuyệt đối không biết tối qua Ân tổng từng quỳ sầu riêng.
Phó nữ thần trâu bò ghê.
Thật sự không ngờ, địa vị trong gia đình của Ân tổng lại có thể như vậy.
Có gì khác biệt với đàn ông bình thường sao?
Ân tổng cũng đã từng quỳ sầu riêng rồi, những người đàn ông từng bị vợ hoặc bạn gái giày vò từng phải quỳ bàn phím, ván giặt đồ, sầu riêng kia, bỗng dưng cảm thấy mình lại có thể ưỡn ngực lên mà làm người rồi!
Sợ vợ thì có làm sao.
Ân tổng của bọn họ cũng sợ nhá.
Muốn noi gương Ân tổng!!!
Ấn đường của Ân Mặc nhíu chặt.
Mãi đến khi trỏ lại văn phòng, thư ký Ôn mới đem chuyện trên Weibo nói cho anh biết: "Ân tổng, Thẩm tổng đã đăng một bài Weibo."
Ngay cả anh ta cũng không nhịn được nhìn vào đầu gối của Ân tổng.
Hôm nay Ân tổng đi họp rồi đi thị sát, chân hoàn toàn không có khác thường.
Nếu không phải Weibo đăng tin, anh ta cũng không dám tin.
#Ân Mặc vợ quản nghiêm# đã lên hot search rồi.
Mặc dù bên phía bộ phận PR đã giảm độ hot, nhưng bởi vì mọi người thực sự quá có hứng thú đến việc chung sống giữa Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.
Cho nên độ hot giảm chậm hơn so với tăng.
Ân Mặc nhìn bài Weibo, cùng với bức ảnh mà Thẩm Hành Chu đăng lên.
Cuối cùng cũng hiểu Phó Ấu Sanh dùng hai miếng vỏ sầu riêng đó để làm gì rồi.
Hóa ra là tác dụng này.
Chưa chờ Ân Mặc mở miệng.
Di động cá nhân của anh đã vang lên.
Là điện thoại của Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc mặt không cảm xúc nhận máy: "Bà Ân."
Thư ký Ôn ở bên cạnh không hó hé lời nào chờ đợi.
Tiếp nhận tin tức trực tiếp.
Phó Ấu Sanh: "Ông xã em sai rồi!!!"
"Hu hu hu, em thật sự sai rồi, ông xã vẫn là anh có con mắt tinh tường, liếc mắt đã nhìn ra Thẩm Hành Chu chính là một nam trà xanh, em đã kéo anh ấy vào danh sách đen rồi!"
"Ông xã, em nhất định sẽ giúp anh thanh minh."
"Ân tiên sinh cao quý lạnh lùng quyến rũ nhà chúng ta, sao có thể quỳ sầu riêng!"
Ngón tay dài của Ân Mặc thong tha ung dung gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.
Phát ra tiếng vang cộc cộc nặng nề.
Giọng nói từ từ: "Em sai rồi, sau đó thì?"
Phó Ấu Sanh vừa nghe cái giọng điệu này, liền biết ngay Ân Mặc đây là muốn nhân cơ hội công phu sư tử ngoạm(*).
(*)Sư tử đại khai khẩu – 狮子大开口: Công phu sư tử ngoạm, sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Trong đầu lập tức hiện lên các loại tư thế nhiều vô cùng gần đây của anh.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa: "Ông xã, chúng ta bắt đầu chuẩn bị mang thai rồi, trong bụng em có lẽ đã có bé cưng rồi, anh không thể bắt nạt em!"
Cho dù là bé cưng có lẽ cả mầm mống cũng chưa có, Phó Ấu Sanh đã bắt đầu coi như át chủ bài rồi.
Ân Mặc nghe thấy lời của cô, không nhịn được cười thấp ra tiếng.
Thư ký Ôn ở bên cạnh nghe đến mức sởn gai ốc.
Ân tổng đây là bị tức đến điên rồi thì phải.
Thế mà còn có thể cười được.
Anh ta lặng lẽ lùi lại hai bước, hy vọng có thể lùi đến vị trí an toàn.
"Bà Ân không có thành ý."
Phó Ấu Sanh: "Em sẽ cho anh nhìn thấy thành ý của em!"
Nói xong, cô liền cúp máy.
Người xin lỗi cúp máy của người được xin lỗi, còn nói để anh nhìn thấy thành ý.
ÂN Mặc nhìn vào màn hình đen thu, lắc lắc đầu bất lực.
"Ân tổng?"
Mấy phút sau, thư ký Ôn nhỏ giọng mở miệng: "Cần chuẩn bị thông cáo không ạ?"
Ít nhất vãn hồi chút hình tượng của Ân tổng.
Ân Mặc không nhanh không chậm: "Có ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty không?"
Thư ký Ôn lập tức kiểm tra một chút.
"Không ạ, hình như tăng lên rồi?"
Anh ta còn tưởng mình nhìn nhầm.
Như Ân Mặc dự đoán, "Không cần quản nữa."
Dù sao không đau không ngứa.
Cho dù là bị nói vợ quản nghiêm cũng chẳng sao hết.
Ân Mặc không hề tức giận như trong tưởng tượng của thư ký Ôn, ngược lại thần sắc tự nhiên tiếp tục làm việc.
Không hề bị chuyện này làm ảnh hưởng tới trạng thái làm việc.
Còn về đám bạn tồi cười nhạo cà khịa trong di động của Ân Mặc kia, Ân Mặc tranh thủ đáp lại chuyện họ cười nhạo anh bị vợ quản nghiêm.
Ân Mặc gửi một tin trong nhóm: [Có vợ vẫn tốt hơn không có.]
Không bắn chệch phát nào.
Cười nhạo điên cuồng nhất chính là đám Thịnh Chiêm Liệt ngay cả bạn gái cũng không có.
Sau đó bị đã một câu nói của Ân Mặc đâm vào tim.
Mẹ nó.
Anh Mặc không hổ là anh Mặc, ở phương diện độc miệng phúc hắc, chỉ biết đến muộn, không biết không đến.
Ngay khi các fan đang thảo luận vô cùng sôi nổi về chủ đề Ân Mặc bị vợ quản nghiêm này.
Weibo của Phó Ấu Sanh rất lâu chưa đăng bài cuối cùng cũng nảy ra một bài.
Phó Ấu Sanh V: Dạy mọi người làm thế nào nướng vỏ sầu riêng. Video vlog.
Xem trong video, Phó Ấu Sanh tự tay làm sạch vỏ sầu riêng, sau đó mài nhẵn gai cuối cùng cho ra thành phẩm, chính là bức ảnh trên Weibo của Thẩm Hành Chu.
Các fan cười gần chết.
Fan: Nữ thần, chị là tới cứu vãn tôn nghiêm cho Ân tổng sao?
Phó Ấu Sanh phản hồi: Nói ra có lẽ bạn không tin, tôi chỉ là làm màu với người bạn thân họ Thẩm thôi.
Edit: xanhngocbich
- --------------------------
Phó Ấu Sanh kéo Ân Mặc về phòng: "Chẳng phải anh không chịu được mùi này sao, chúng ta về phòng tắm rửa trước, tí nữa giải thích với anh!"
Ân Mặc bị Phó Ấu Sanh cưỡng ép mời về phòng ngủ chính.
Khoanh hai tay, yên lặng nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sofa: "Nói đi, chuyện là thế nào."
Phó Ấu Sanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải tự anh gây ra."
"Còn phải để em thu dọn phiền phức cho anh."
Ân Mặc cười như không cười nhìn cô: "Vợ thông đồng với trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên để chồng quỳ sầu riêng, em nghe xem, gắt thêm chút nữa, có phải có thể lên tin tức xã hội hay không?"
Phó Ấu Sanh: "Cái gì vậy?"
Sao có thể liên hệ đến mặt tin tức xã hội, trí tưởng tượng này của Ân Mặc cũng quá lớn rồi đó.
Ân Mặc vẫn là vẻ mặt kia, "Vợ thông đồng với trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên cho chồng quỳ đóng đinh trên mặt vỏ sầu riêng, khiến cho chồng què chân, ý muốn song túc song phi(*) cùng tình nhân trúc mã, em nó có thể lên tin tức xã hội hay không?"
(*)双宿双飞 – Song túc song phi: Nghĩa đen là đôi chim cùng bay cùng nghỉ, nghĩa bóng ám chỉ hai người yêu nhau không thể tách rời
Phó Ấu Sanh: "......"
Tức giận trợn mắt nhìn anh: "Được rồi, sẽ không thật sự để anh quỳ sầu riêng đâu."
Nói tin tức xã hội gì chứ.
"Vậy sầu riêng?"
Phó Ấu Sanh: "Để em ăn không được à!"
"Bảo đầu bếp làm món tráng miệng sầu riêng."
"Anh không ăn em ăn!"
Ân Mặc nhắc nhở: "Em đã bảo quản gia mang hết cơm sầu riêng đi rồi."
"Chỉ để lại vỏ sầu riêng, em xác định dùng hai miếng vỏ này làm đồ tráng miệng à."
Bị chặn không nói nên lời, Phó Ấu Sanh đẩy anh một cái: "Trời ơi, anh mau đi tắm đi, thật sự sẽ không để anh quỳ đâu, với lại một người đàn ông lớn tướng như anh, chẳng lẽ em còn có thể cưỡng ép đè bắt anh quỳ được sao."
"Ngày mai anh sẽ biết tác dụng thôi."
Ân Mặc thả lỏng cơ thể, thuận lợi bị cô đẩy đến cửa phòng tắm.
Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông bám vào khung cửa, quay đầu nhìn về phía Phó Ấu Sanh: "Không được gạt anh."
Phó Ấu Sanh: "......"
"Yên tâm yên tâm, sẽ không đâu." "Em cũng không đánh lại anh."
Nếu anh thật sự không muốn quỳ, cô cũng đâu ép được.
Ân Mặc xoa tóc cô một chút.
Khẽ thở dài: "Em sẽ không cưỡng ép bắt anh quỳ, em có rất nhiều biện pháp khiến anh quỳ một cách cam tâm tình nguyện."
Nói xong, liền ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng phản ứng lại ý tứ trong câu nói kia của anh.
"......"
Nhịn không được sờ vào mái tóc đã bị Ân Mặc chạm vào.
Trách mắng một câu: "Chỉ biết dỗ em."
Nhưng độ cong của khóe môi lại chưa có hạ xuống.
Tên chó cún bây giờ càng ngày càng giỏi rồi.
Cũng không biết học từ ai.
Nếu là trước đây, Ân Mặc chắn chắn không nói ra được những lời như vậy.
Chẳng lẽ cuộc khủng hoảng ly hôn lần này của cô, thật sự đã gây ra bóng ma tâm lý gì đó trong lòng Ân Mặc rồi.
Phó Ấu Sanh thấy Ân Mặc đi vào mà không mang theo đồ ngủ.
Đi chuẩn bị một bộ đồ ngủ cho anh treo trên tay nắm cửa, gõ cửa phòng tắm một cái: "Đồ ngủ để ở cửa cho anh, em xuống dưới một chuyến."
Tiếng vòi hoa sen bên trong dừng lại một chút.
Tiếp theo truyền tới giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: "Được."
Phó Ấu Sanh giờ mới yên tâm rời khỏi phòng ngủ.
Phải nói rằng, hương vị của sầu riêng thật sự rất chính cống.
Phó Ấu Sanh không có cảm giác gì với sầu riêng, không có kháng cự như Ân Mặc.
Vẫn rất thích ăn món tráng miệng làm từ sầu riêng.
Đầu bếp biết vậy, nên trong khoảng thời gian này, đã làm sẵn một hộp sầu riêng tươi cho Phó Ấu Sanh rồi.
Về phần số sầu riêng khác, đều đã được quản gia bảo người đưa tới tòa nhà nhỏ mà người hầu sống ở đằng sau biệt thự.
Cách đây không gần, cho nên mùi đã nhẹ hơn một chút.
Khi Phó Ấu Sanh đi xuống, quản gia đã sai người hầu bắt đầu phun nước xịt phòng ở phòng khách.
Hoàn toàn không cần Phó Ấu Sanh bận tâm.
"Vỏ sầu riêng đã được xử lý xong rồi, phu nhân, cô muốn dùng sao ạ?" Quản gia thấy Phó Ấu Sanh đi xuống, sau khi bảo người đưa đồ ngọt lên, nán lại bên cạnh sofa thấp giọng dò hỏi.
"Tôi xem xem."
Phó Ấu Sanh bảo người hầu cầm qua.
Nhìn vỏ sầu riêng đã được làm khô, hiệu suất quả thực rất nhanh.
Phó Ấu Sanh ra dấu trên vỏ sầu tiêng một chút: "Làm nhẵn phần giữa một chút xíu, cỡ bằng đầu gối."
Quản gia thấy quen sự đời, cũng suýt nữa làm rơi vỏ sầu riêng.
Đây là thật sự muốn cho Ân tổng dùng sao?
Có thể nói phu nhân vẫn xem như là dịu dàng, không có trực tiếp để tiên sinh quỳ trên sầu riêng đầy gai nhọn, mà đã mài phẳng các gia nhọn rồi mới quỳ.
Cảm nhận được ánh mắt phức tạp đó của quản gia và những người hầu.
Phó Ấu Sanh khẽ cười một tiếng.
Chẳng trách Ân Mặc hiểu lầm, ngay cả bọn họ cũng hiểu lầm rồi.
"Không phải để Ân Mặc quỳ."
Quản gia liếc nhìn những người hầu khác, mở miệng trước tiên: "Phu nhân yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra."
"......"
Bọn họ đây là tưởng cô giải thích vì sợ bọn họ nói ra sao?
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ.
Cô chỉ là đơn thuần không muốn để hình tượng của Ân Mặc xuất hiện vấn đề mà thôi.
Cố tình bọn họ đều không tin.
Đám người hầu: Phu nhân quả nhiên là dịu dàng, vì bảo vệ hình tượng cho tiên sinh, thế nhưng còn cố ý nói với bọn họ tiên sinh không có quỳ.
Bà Ân dịu dàng: "......"
Bỏ đi.
Không giải thích nữa.
Giải thích phỏng chừng bọn họ sẽ cho là che đậy, vậy cứ để sự thật lên tiếng đi.
Ngày hôm sau.
Người hầu theo bản năng nhìn về phía đôi chân thon dài thẳng tắp kia của Ân tiên sinh của bọn họ.
Chân dài trong quần âu vẫn y như bình thường, không có chút dáng vẻ từng quỳ trên sầu riêng.
Và thế là, nhỏ giọng nghị luận.
"Hèn chi Ân tiên sinh có thể thành công mà, nhìn sức chịu đựng này mà xem, từng quỳ sầu riêng đều có thể đi vững vàng như vậy.
Khi xuống lầu đến phòng ăn uống nước.
Phó Ấu Sanh đúng lúc nghe thấy tiếng nghị luận của các cô ấy.
Phó Ấu Sanh: "......"
Tính sai rồi.
Nghìn tính vạn tính, không hề tính đến hình tượng của Ân Mặc ở trong lòng đám người hầu thế nhưng là như vậy.
Phó Ấu Sanh gửi ảnh chụp vỏ sầu riêng cho Thẩm Hành Chu.
Vẻ mặt trầm trọng nói: [Sầu riêng đều đã bị anh ấy quỳ bằng rồi, có thể nguôi giận chưa ạ?]
Thẩm Hành Chu: [Em gái tốt, anh trai nhìn thấy địa vị gia đình như thế của em thì yên tâm rồi.]
Phó Ấu Sanh lập tức trở nên tràn đầy năng lượng.
[Đó là đương nhiên, em bắt anh ấy quỳ, anh ấy dám không quỳ.]
Sau khi Phó Ấu Sanh trò chuyện với Thẩm Hành Chu xong, liền chạy vào bếp làm bữa trưa cho Ân Mặc.
Chuẩn bị buổi trưa đến công ty đưa cơm trưa tình yêu cho anh.
Dù sao hôm nay ÂN tổng đã chịu ủy khuất.
Nhưng mà ――
Chẳng mấy chốc Phó Ấu Sanh biết được, một bữa cơm trưa tình yêu có lẽ không giải quyết được nỗi ủy khuất mà Ân tiên sinh đã chịu hôm nay.
Bởi vì Thẩm Hành Chu rất cún đã trực tiếp post ảnh chụp lịch sử trò chuyện WeChat với Phó Ấu Sanh và ảnh quỳ sầu riêng kia lên Weibo.
Và thế là
Và thế là.
Người khắp thiên hạ đều biết tối qua Ân tổng từng quỳ sầu riêng.
Ân Mặc hôm nay vào công ty.
Liền cảm nhận được đám nhân viên đều nhìn chằm chằm vào đầu gối của anh.
Ân Mặc bị nhìn đến mức vẻ mặt lạnh lẽo: "Chân tôi hôm nay có vấn đề gì à?"
Một nhóm người: "Không có không có, tuyệt đối không có!"
Bọn họ tuyệt đối không biết tối qua Ân tổng từng quỳ sầu riêng.
Phó nữ thần trâu bò ghê.
Thật sự không ngờ, địa vị trong gia đình của Ân tổng lại có thể như vậy.
Có gì khác biệt với đàn ông bình thường sao?
Ân tổng cũng đã từng quỳ sầu riêng rồi, những người đàn ông từng bị vợ hoặc bạn gái giày vò từng phải quỳ bàn phím, ván giặt đồ, sầu riêng kia, bỗng dưng cảm thấy mình lại có thể ưỡn ngực lên mà làm người rồi!
Sợ vợ thì có làm sao.
Ân tổng của bọn họ cũng sợ nhá.
Muốn noi gương Ân tổng!!!
Ấn đường của Ân Mặc nhíu chặt.
Mãi đến khi trỏ lại văn phòng, thư ký Ôn mới đem chuyện trên Weibo nói cho anh biết: "Ân tổng, Thẩm tổng đã đăng một bài Weibo."
Ngay cả anh ta cũng không nhịn được nhìn vào đầu gối của Ân tổng.
Hôm nay Ân tổng đi họp rồi đi thị sát, chân hoàn toàn không có khác thường.
Nếu không phải Weibo đăng tin, anh ta cũng không dám tin.
#Ân Mặc vợ quản nghiêm# đã lên hot search rồi.
Mặc dù bên phía bộ phận PR đã giảm độ hot, nhưng bởi vì mọi người thực sự quá có hứng thú đến việc chung sống giữa Phó Ấu Sanh và Ân Mặc.
Cho nên độ hot giảm chậm hơn so với tăng.
Ân Mặc nhìn bài Weibo, cùng với bức ảnh mà Thẩm Hành Chu đăng lên.
Cuối cùng cũng hiểu Phó Ấu Sanh dùng hai miếng vỏ sầu riêng đó để làm gì rồi.
Hóa ra là tác dụng này.
Chưa chờ Ân Mặc mở miệng.
Di động cá nhân của anh đã vang lên.
Là điện thoại của Phó Ấu Sanh.
Ân Mặc mặt không cảm xúc nhận máy: "Bà Ân."
Thư ký Ôn ở bên cạnh không hó hé lời nào chờ đợi.
Tiếp nhận tin tức trực tiếp.
Phó Ấu Sanh: "Ông xã em sai rồi!!!"
"Hu hu hu, em thật sự sai rồi, ông xã vẫn là anh có con mắt tinh tường, liếc mắt đã nhìn ra Thẩm Hành Chu chính là một nam trà xanh, em đã kéo anh ấy vào danh sách đen rồi!"
"Ông xã, em nhất định sẽ giúp anh thanh minh."
"Ân tiên sinh cao quý lạnh lùng quyến rũ nhà chúng ta, sao có thể quỳ sầu riêng!"
Ngón tay dài của Ân Mặc thong tha ung dung gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.
Phát ra tiếng vang cộc cộc nặng nề.
Giọng nói từ từ: "Em sai rồi, sau đó thì?"
Phó Ấu Sanh vừa nghe cái giọng điệu này, liền biết ngay Ân Mặc đây là muốn nhân cơ hội công phu sư tử ngoạm(*).
(*)Sư tử đại khai khẩu – 狮子大开口: Công phu sư tử ngoạm, sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Trong đầu lập tức hiện lên các loại tư thế nhiều vô cùng gần đây của anh.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa: "Ông xã, chúng ta bắt đầu chuẩn bị mang thai rồi, trong bụng em có lẽ đã có bé cưng rồi, anh không thể bắt nạt em!"
Cho dù là bé cưng có lẽ cả mầm mống cũng chưa có, Phó Ấu Sanh đã bắt đầu coi như át chủ bài rồi.
Ân Mặc nghe thấy lời của cô, không nhịn được cười thấp ra tiếng.
Thư ký Ôn ở bên cạnh nghe đến mức sởn gai ốc.
Ân tổng đây là bị tức đến điên rồi thì phải.
Thế mà còn có thể cười được.
Anh ta lặng lẽ lùi lại hai bước, hy vọng có thể lùi đến vị trí an toàn.
"Bà Ân không có thành ý."
Phó Ấu Sanh: "Em sẽ cho anh nhìn thấy thành ý của em!"
Nói xong, cô liền cúp máy.
Người xin lỗi cúp máy của người được xin lỗi, còn nói để anh nhìn thấy thành ý.
ÂN Mặc nhìn vào màn hình đen thu, lắc lắc đầu bất lực.
"Ân tổng?"
Mấy phút sau, thư ký Ôn nhỏ giọng mở miệng: "Cần chuẩn bị thông cáo không ạ?"
Ít nhất vãn hồi chút hình tượng của Ân tổng.
Ân Mặc không nhanh không chậm: "Có ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty không?"
Thư ký Ôn lập tức kiểm tra một chút.
"Không ạ, hình như tăng lên rồi?"
Anh ta còn tưởng mình nhìn nhầm.
Như Ân Mặc dự đoán, "Không cần quản nữa."
Dù sao không đau không ngứa.
Cho dù là bị nói vợ quản nghiêm cũng chẳng sao hết.
Ân Mặc không hề tức giận như trong tưởng tượng của thư ký Ôn, ngược lại thần sắc tự nhiên tiếp tục làm việc.
Không hề bị chuyện này làm ảnh hưởng tới trạng thái làm việc.
Còn về đám bạn tồi cười nhạo cà khịa trong di động của Ân Mặc kia, Ân Mặc tranh thủ đáp lại chuyện họ cười nhạo anh bị vợ quản nghiêm.
Ân Mặc gửi một tin trong nhóm: [Có vợ vẫn tốt hơn không có.]
Không bắn chệch phát nào.
Cười nhạo điên cuồng nhất chính là đám Thịnh Chiêm Liệt ngay cả bạn gái cũng không có.
Sau đó bị đã một câu nói của Ân Mặc đâm vào tim.
Mẹ nó.
Anh Mặc không hổ là anh Mặc, ở phương diện độc miệng phúc hắc, chỉ biết đến muộn, không biết không đến.
Ngay khi các fan đang thảo luận vô cùng sôi nổi về chủ đề Ân Mặc bị vợ quản nghiêm này.
Weibo của Phó Ấu Sanh rất lâu chưa đăng bài cuối cùng cũng nảy ra một bài.
Phó Ấu Sanh V: Dạy mọi người làm thế nào nướng vỏ sầu riêng. Video vlog.
Xem trong video, Phó Ấu Sanh tự tay làm sạch vỏ sầu riêng, sau đó mài nhẵn gai cuối cùng cho ra thành phẩm, chính là bức ảnh trên Weibo của Thẩm Hành Chu.
Các fan cười gần chết.
Fan: Nữ thần, chị là tới cứu vãn tôn nghiêm cho Ân tổng sao?
Phó Ấu Sanh phản hồi: Nói ra có lẽ bạn không tin, tôi chỉ là làm màu với người bạn thân họ Thẩm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.