Chương 12
tringhien97
11/04/2022
- Hạ Vi..em xin lỗi. Chuyện hôm qua..
Hi Chi vừa vào lớp thấy nó đi học sớm đã ngồi từ lâu trong phòng. Nên cô liền nhanh chân đi tới ngồi xuống cạnh nó. Mặt hối lỗi nhìn nó.
- Không phải lỗi của em...
Nó mệt mỏi nói ra từng chữ với âm thanh cực nhỏ. Với nó, nó không trách cô chỉ trách bản thân quá khích động mà hung dữ với cô.
- Nhưng nhìn chị như bây giờ,em...
- ...tôi muốn yên tĩnh một chút.
Nó nhắm mắt nói với cô rồi chẳng nói gì thêm nữa. Cô thấy nó như vậy cũng cúi đầu im lặng quay lại lấy tập ra.
- ( Cậu nói xem...tớ phải làm sao đây? Một năm rồi, vậy mà tớ cứ thấy...mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua vậy...)
Cả buổi học nó và Hi Chi ngồi kế bên nhau nhưng nó không nói tiếng nào. Hi Chi vì vậ tôi cũng không buồn mà lên tiếng. Cho đến khi buổi học gần kết thúc nó cũng chịu cất tiếng nhìn Hi Chi. Trên mặt nhìn vào bình thường nhưng thật ra tâm tình trong lòng đều hỗn độn.
- Tiểu Khúc!!!... Em thật là muốn tôi đi cùng.
Hi Chi quay mặt qua nhìn nó bình thản nhìn nó trả lời:
- ừm...cả lớp đều đi mà.Nếu chị không đi sẽ mất vui đó. Với lại...đi chung với chị...em sẽ vui hơn.
Nghe câu trả lời của cô xong nó không nói gì. Nó quay lại mặt cũng có chút gượng gạo không nói gì thêm lầy túi xách rồi liền rời khỏi.
***
7 ngày sau
Phòng 305 khách sạn MH
- Này...Hi Chi, cậu nói xem... chị Hạ vi cương quyết không đi chung có phải kì lạ lắm không?
Tiểu Bạch đang sách vali đứng cùng Hi Chi trước cửa phòng toan nói chuyện phiếm.
Hi Chi cầm thẻ tra vào ô quét thẻ mà nhíu mày khó hiểu cũng lên tiếng:
- ừ..không hiểu sao chị ấy lại ghét đi biển đến thế.
- Có bao giờ là chị ấy sợ nước không?
- Chị ta bơi giỏi vậy sợ nước cái đầu cậu.
Hạ Vi từ lúc nào đã đứng sau lưng cô và Tiểu Bạch lên tiếng:
- Chắc chị ta có sẹo lòi nên không dám đi
- chắc vậy rồi.Chắc body xấu lắm..Phải k...ơ...Không não...sao chị lại ở đây.
Nghe tiếng nói Hi Chi cũng lên tiếng đáp lại nhưng khi quay lại mặt cô cắt không còn chút máu khi người trước mặt là người cô không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
- Sao tôi không được ở đây?
Nó vẫn lạnh lùng nhìn cô mà hỏi. Trong khi mặt cô bây giờ đang tái đi mà lòng rối như tơ. Tiểu Bạch đứng một bên mặt cũng khó coi nép sang 1 bên nhìn hai người kia đấu khẩu với nhau.
Hi Chi lúng túng nói năng ấp úng quay mặt chỗ khác trả lời nó.
- Thì..thì chị nói không đi rồi mà.
- Đổi ý rồi.....body tôi xấu sao. Hay...em kiểm tra dùm tôi đi.
Hạ Vi đột nhiên tiến gân đến Hi Chi ép cô vào tường mặt có ý chọc nhìn cô.
- Không cần...body chị xấu, em kiểm tra làm hỏng mắt thì khổ.
- vẫy tôi về phòng đây.
Hạ Vi lạnh lùng nhìn cô và Tiểu Bạch nói chuyện. Rồi xoay lưng bước đi.
Tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng của Hạ Vi đi. Nhìn vào số phòng và loại phòng Hạ Vi bước vào mà tủi thân lên tiếng:
- chị ta ở phòng đơn loại Suite đó.Đúng là có tiền có khác.
- Xí. Kể lắm tiền thì hay thích phun tiền chứ có gì mà cậu ngưỡng mộ.
Hi Chi kéo vali vào phòng miệng thì uyên thuyên nói chuyện với Tiểu Bạch. Giọng điệu mang chút chế giễu.
- Không biết chị ta chui từ đâu ra nữa.Mà kệ, nghĩ ngơi cái đã.Ngày mai ta sẽ oanh tạc nơi đây.kakakaka
Vừa bước vào phòng Hi Chi liền quăng vali sang một bên. Rồi nhảy lên giường nằm ì ra nói chuyện 1 mình rồi tự cười lớn vang cả khắp phòng.
Trong khi những con người kia mệt mỏi lăn ra ngủ như chết. Thì bên phòng của 1 người cả phòng đều bật sáng đó là phòng của Hạ Vi.
- Gia Linh...xin lỗi..
Hạ Vi cầm điện thoại nhìn vào mà nói chuyện một mình. Gương mặt cũng hiện lên 1 nỗi buồn khó hiểu.
Sau đó nó mới chịu bỏ điện thoại lên đầu nằm. Rồi kéo chăn lên trùm lại ngủ.
Một lúc sau nó cũng chìm vào giấc mơ.Trong mơ bây giờ là cảnh hai cô gái đang ngồi dựa vào nhau trên một bãi cỏ rộng. Trên mặt ai nấy đều hiện lên nụ cười vui vẻ. Một cô gái đang nhìn trời mà uyên thuyên cái miệng còn 1 người ngồi kế bên thì im lặng chăm chú lắng nghe.
Hạ Vi...sau này chúng ta tốt nghiệp rồi chúng ta cùng về nước thăm ba cậu nha. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới luôn. Chịu không?
- Được...cậu muốn đi đâu...tớ sẽ đi với cậu. Đến cùng trời cuối đất...tớ cũng sẽ đi với cậu.
hihi...cậu nhớ đó...tớ sẽ ghi sổ đó.
- Được...
Hạ Vi...nếu có một ngày...
Cô gái kia đột nhiên tâm tình dao động mặt cũng có chút buồn hiện lên nằm xuống bãy cỏ quay mặt qua nhìn nó đang ngồi nhìn cô chăm chú.
Nó bất giác nghe chưa hết câu đã hiểu ý người kia định nói gì thì liền đưa ngón trỏ lên môi Gia Linh chặn lại. Rồi nhìn cô ôn nhu nói:
- sẽ không có ngày đó...từ nay không được nói những lời như vậy nữa nghe không?. Dù thế nào tớ cũng sẽ bên cạnh cậu.
Khung cảnh bây giờ như cặp tình nhân đang trò chuyện yêu thương bên nhau, cùng nhua nằm trên thảm cỏ ngướt nhìn bầu trời tươi đẹp mà mơ về tương lai.
Trên trán nó bắt đầu lắm tắm mồ hôi. Giấc mơ đẹp lại kết thúc quá nhanh mà ác mộng lại nhanh đến. Bên trong giấc mơ nó bắt đầu xuất hiện hình ảnh cũ. Gia Linh đang tung tăng chạy trên cát nhìn nó cười vui vẻ vẫy tay kêu nó.
Hạ Vi...mau qua đây...tớ sẽ bỏ cậu lại đó.
- Hi...coi chừng đó.
Hihi.mau qua đây
- Hạ Vi...cứu tớ...Hạ Vi...
Nó mặc kệ cô quay lưng đi mua nước uống. Nhưng nào ngờ khi quay lại cảnh trước mắt nó là Gia Linh đang vùng vẫy trong lòng biển kêu cứu. Hai ly nước trên tay nó rơi xuống nó chạy nhanh lại gần nước biển nhưng không tài nào nhảy xuống. Vì nó không biết bơi, xung quanh cũng không thấy ai, những người đi cùng nó đều đã đi rồi, nó như ngã quỵ xuống dùng sức la lớn để có người nghe. Nó vừa la vừa khóc:
- Có ai không? cứu Gia Linh...cứu cô ấy...
- GIA LINH....GIA LINH
Nó quay lại nhìn thấy hình ảnh Gia Linh chìm xuống biển mà hét to...Nó giựt mình ngồi phắt dậy trên trán đầy mồ hôi nhễu nhảy. Nó ngồi mà mắt mở to, gương mặt hốt hoảng cứ hô hấp mạnh không ngừng. Khi trấn tĩnh lại phát hiện đó chỉ là mơ nó đi rót cốc nước uống rồi ra sofa ngồi thức cho tới sáng.
Hi Chi vừa vào lớp thấy nó đi học sớm đã ngồi từ lâu trong phòng. Nên cô liền nhanh chân đi tới ngồi xuống cạnh nó. Mặt hối lỗi nhìn nó.
- Không phải lỗi của em...
Nó mệt mỏi nói ra từng chữ với âm thanh cực nhỏ. Với nó, nó không trách cô chỉ trách bản thân quá khích động mà hung dữ với cô.
- Nhưng nhìn chị như bây giờ,em...
- ...tôi muốn yên tĩnh một chút.
Nó nhắm mắt nói với cô rồi chẳng nói gì thêm nữa. Cô thấy nó như vậy cũng cúi đầu im lặng quay lại lấy tập ra.
- ( Cậu nói xem...tớ phải làm sao đây? Một năm rồi, vậy mà tớ cứ thấy...mọi thứ cứ như mới ngày hôm qua vậy...)
Cả buổi học nó và Hi Chi ngồi kế bên nhau nhưng nó không nói tiếng nào. Hi Chi vì vậ tôi cũng không buồn mà lên tiếng. Cho đến khi buổi học gần kết thúc nó cũng chịu cất tiếng nhìn Hi Chi. Trên mặt nhìn vào bình thường nhưng thật ra tâm tình trong lòng đều hỗn độn.
- Tiểu Khúc!!!... Em thật là muốn tôi đi cùng.
Hi Chi quay mặt qua nhìn nó bình thản nhìn nó trả lời:
- ừm...cả lớp đều đi mà.Nếu chị không đi sẽ mất vui đó. Với lại...đi chung với chị...em sẽ vui hơn.
Nghe câu trả lời của cô xong nó không nói gì. Nó quay lại mặt cũng có chút gượng gạo không nói gì thêm lầy túi xách rồi liền rời khỏi.
***
7 ngày sau
Phòng 305 khách sạn MH
- Này...Hi Chi, cậu nói xem... chị Hạ vi cương quyết không đi chung có phải kì lạ lắm không?
Tiểu Bạch đang sách vali đứng cùng Hi Chi trước cửa phòng toan nói chuyện phiếm.
Hi Chi cầm thẻ tra vào ô quét thẻ mà nhíu mày khó hiểu cũng lên tiếng:
- ừ..không hiểu sao chị ấy lại ghét đi biển đến thế.
- Có bao giờ là chị ấy sợ nước không?
- Chị ta bơi giỏi vậy sợ nước cái đầu cậu.
Hạ Vi từ lúc nào đã đứng sau lưng cô và Tiểu Bạch lên tiếng:
- Chắc chị ta có sẹo lòi nên không dám đi
- chắc vậy rồi.Chắc body xấu lắm..Phải k...ơ...Không não...sao chị lại ở đây.
Nghe tiếng nói Hi Chi cũng lên tiếng đáp lại nhưng khi quay lại mặt cô cắt không còn chút máu khi người trước mặt là người cô không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
- Sao tôi không được ở đây?
Nó vẫn lạnh lùng nhìn cô mà hỏi. Trong khi mặt cô bây giờ đang tái đi mà lòng rối như tơ. Tiểu Bạch đứng một bên mặt cũng khó coi nép sang 1 bên nhìn hai người kia đấu khẩu với nhau.
Hi Chi lúng túng nói năng ấp úng quay mặt chỗ khác trả lời nó.
- Thì..thì chị nói không đi rồi mà.
- Đổi ý rồi.....body tôi xấu sao. Hay...em kiểm tra dùm tôi đi.
Hạ Vi đột nhiên tiến gân đến Hi Chi ép cô vào tường mặt có ý chọc nhìn cô.
- Không cần...body chị xấu, em kiểm tra làm hỏng mắt thì khổ.
- vẫy tôi về phòng đây.
Hạ Vi lạnh lùng nhìn cô và Tiểu Bạch nói chuyện. Rồi xoay lưng bước đi.
Tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng của Hạ Vi đi. Nhìn vào số phòng và loại phòng Hạ Vi bước vào mà tủi thân lên tiếng:
- chị ta ở phòng đơn loại Suite đó.Đúng là có tiền có khác.
- Xí. Kể lắm tiền thì hay thích phun tiền chứ có gì mà cậu ngưỡng mộ.
Hi Chi kéo vali vào phòng miệng thì uyên thuyên nói chuyện với Tiểu Bạch. Giọng điệu mang chút chế giễu.
- Không biết chị ta chui từ đâu ra nữa.Mà kệ, nghĩ ngơi cái đã.Ngày mai ta sẽ oanh tạc nơi đây.kakakaka
Vừa bước vào phòng Hi Chi liền quăng vali sang một bên. Rồi nhảy lên giường nằm ì ra nói chuyện 1 mình rồi tự cười lớn vang cả khắp phòng.
Trong khi những con người kia mệt mỏi lăn ra ngủ như chết. Thì bên phòng của 1 người cả phòng đều bật sáng đó là phòng của Hạ Vi.
- Gia Linh...xin lỗi..
Hạ Vi cầm điện thoại nhìn vào mà nói chuyện một mình. Gương mặt cũng hiện lên 1 nỗi buồn khó hiểu.
Sau đó nó mới chịu bỏ điện thoại lên đầu nằm. Rồi kéo chăn lên trùm lại ngủ.
Một lúc sau nó cũng chìm vào giấc mơ.Trong mơ bây giờ là cảnh hai cô gái đang ngồi dựa vào nhau trên một bãi cỏ rộng. Trên mặt ai nấy đều hiện lên nụ cười vui vẻ. Một cô gái đang nhìn trời mà uyên thuyên cái miệng còn 1 người ngồi kế bên thì im lặng chăm chú lắng nghe.
Hạ Vi...sau này chúng ta tốt nghiệp rồi chúng ta cùng về nước thăm ba cậu nha. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới luôn. Chịu không?
- Được...cậu muốn đi đâu...tớ sẽ đi với cậu. Đến cùng trời cuối đất...tớ cũng sẽ đi với cậu.
hihi...cậu nhớ đó...tớ sẽ ghi sổ đó.
- Được...
Hạ Vi...nếu có một ngày...
Cô gái kia đột nhiên tâm tình dao động mặt cũng có chút buồn hiện lên nằm xuống bãy cỏ quay mặt qua nhìn nó đang ngồi nhìn cô chăm chú.
Nó bất giác nghe chưa hết câu đã hiểu ý người kia định nói gì thì liền đưa ngón trỏ lên môi Gia Linh chặn lại. Rồi nhìn cô ôn nhu nói:
- sẽ không có ngày đó...từ nay không được nói những lời như vậy nữa nghe không?. Dù thế nào tớ cũng sẽ bên cạnh cậu.
Khung cảnh bây giờ như cặp tình nhân đang trò chuyện yêu thương bên nhau, cùng nhua nằm trên thảm cỏ ngướt nhìn bầu trời tươi đẹp mà mơ về tương lai.
Trên trán nó bắt đầu lắm tắm mồ hôi. Giấc mơ đẹp lại kết thúc quá nhanh mà ác mộng lại nhanh đến. Bên trong giấc mơ nó bắt đầu xuất hiện hình ảnh cũ. Gia Linh đang tung tăng chạy trên cát nhìn nó cười vui vẻ vẫy tay kêu nó.
Hạ Vi...mau qua đây...tớ sẽ bỏ cậu lại đó.
- Hi...coi chừng đó.
Hihi.mau qua đây
- Hạ Vi...cứu tớ...Hạ Vi...
Nó mặc kệ cô quay lưng đi mua nước uống. Nhưng nào ngờ khi quay lại cảnh trước mắt nó là Gia Linh đang vùng vẫy trong lòng biển kêu cứu. Hai ly nước trên tay nó rơi xuống nó chạy nhanh lại gần nước biển nhưng không tài nào nhảy xuống. Vì nó không biết bơi, xung quanh cũng không thấy ai, những người đi cùng nó đều đã đi rồi, nó như ngã quỵ xuống dùng sức la lớn để có người nghe. Nó vừa la vừa khóc:
- Có ai không? cứu Gia Linh...cứu cô ấy...
- GIA LINH....GIA LINH
Nó quay lại nhìn thấy hình ảnh Gia Linh chìm xuống biển mà hét to...Nó giựt mình ngồi phắt dậy trên trán đầy mồ hôi nhễu nhảy. Nó ngồi mà mắt mở to, gương mặt hốt hoảng cứ hô hấp mạnh không ngừng. Khi trấn tĩnh lại phát hiện đó chỉ là mơ nó đi rót cốc nước uống rồi ra sofa ngồi thức cho tới sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.