Chương 34
tringhien97
11/04/2022
Hôm sau một đứa thì lê thân đi học.Hai đứa thì xung sướng ra sân bay đi du lịch.Sau khi bay cả chục tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đáp xuống sân bay Seoul.Trời Seoul đang cực kì lạnh, cả hai vừa lú đầu khỏi máy bay thì 1 luồn gió lạnh thổi qua khiến ai nấy đều run rẩy.
- Đã bảo là bên này lạnh mà không chịu nghe
Tiểu Bạch thấy trời thì lạnh mà Vĩ Đình thì chỉ mặc mỏi chiếc áo mỏng. gió lạnh thổi qua đang đứng hai tay ôm thân mình run rẩy. Nên Tiểu Bạch liền cởi chiếc áo len của mình ra khoát lên mặt cho Vĩ Đình. Tiểu Bạch xỏ hai tay Vĩ Đình vào tay áo rồi đứng bình thản gài nút áo cho Vĩ Đình. Khoảng khắc này làm cho Vĩ Đình quá là bất ngờ cô ngơ người nhìn người trước mặt mà tim lại đập lỗi nhịp.
- tôi..tôi tự mặt được.
Cô bừng tỉnh liền hai tay vịnh áo cúi mặt. Tiểu Bạch thấy cô có vẻ ngại nên cũng buông ra rồi đi nhanh về xe trung chuyển để vào trong trụ sở sân bay. Vĩ Đình cũng nói bước theo sau.
***
Một lúc sau cả hai rời khỏi sân bay rồi chạy đi tìm khách sạn ở. Chạy một lúc taxi cũng dừng lại trước cổng một khách sạn 4 sao. Cả hai mới đi nhanh vào quầy lễ tân.
- Khách sạn Angel xin kính chào quý khách. Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ.
Cô lễ tân thấy khách đi vào liền tươi cười dịu dàng mở lời.
- Chúng tôi muốn đặt hai phòng đơn ở 3 ngày.
Tiểu Bạch lên tiếng trả lời cô lễ tân. Vĩ Đình đứng cạnh chỉ nhìn chả nói gì cả.
- Xin lỗi quý khách. Hiện tại đang mùa cao điểm nên phòng cũng kín rồi ạ. Chỉ còn một phòng đơn duy nhất thôi ạ.
- What??? Sao tôi có thể ngủ với tên đáng ghét này được chứ?
Vĩ Đình nghe chỉ còn một phòng liền mở to mắt tháo mắt kính xuống hỏi cô Lễ Tân.
- Cô tưởng tôi muốn ngủ với cô lắm sao?. Có giỏi cô đi mà kiếm khách sạn đi.
Tiểu Bạch cũng cương mặt lên cãi nhau với Vĩ Đình. Mấy cô lễ tân ở đó không hiểu gì cả đi du lịch chung với nhau lại đều là nữ nhân vậy mà ngủ chung một phòng lại khó khăn đến cãi nhau như vậy.
- Dạ..ở đây đang mùa cao điểm tôi e là khách sạn khác cũng chưa đảm bảo sẽ có phòng đâu ạ.
- Nghe chưa...cô lấy phòng đó cho tôi đi.
Nói rồi Tiểu Bạch tự ý quyết định lấy phòng. Vĩ Đình đi với nó nên đành cắn răng chịu đựng đồng ý. Cả hai lên phòng Vĩ Đình nằm dài lên giường mệt mỏi, Tiểu Bạch cất vali cất đồ vào tủ rồi cũng lăn ra nằm xuống.
- A
Tiểu Bạch vừa nằm xuống thì Vĩ Đình liền la lên. Cô giơ chân đạp ngay Tiểu Bạch xuống sàn phòng. Tiểu Bạch ôm bụng đau mà phát quạo lên tiếng chửi Vĩ Đình.
- Cô bị điên hả? Con gái nằm với con gái có gì đâu mà la...Bộ cô không phải con gái hả?
- tôi..tôi là con gái.chỉ là không muốn nằm chung với người đáng ghét như cô thôi.
Bị hỏi tới Vĩ Đình ngại ngùng liền cãi lại mà mặt thì đỏ lên trông thấy.
- A...Sao mình lại đồng ý đi du lịch chung với một con điên vậy nè..
Tiểu Bạch lầm bầm ôm bụng khó chịu đứng dậ định đi tới ghế ngồi. Ngay lúc này Vĩ Đình nổi điên thiết liền cầm một cái gối phan thẳng vào mặt Tiểu Bạch nhe nanh múa vuốt
- Cô nói ai điên đó?
- Cô chứ ai.
Tiểu Bạch liền nhặc cái gối lên quăng ngược lại vào người vĩ Đình mà lớn tiếng không khoang nhượng.
- Dám nói tôi điên nek.
Vĩ Đình cầm cái gối tới đánh tới tấp vào người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cứ lấy tay đở rồi lần mò tìm lấy một cái gối khác đánh trả lại Vĩ Đình.
- A...Con điên..
Cả hai mõi người một cái gối đánh vào đối phương. Cứ đánh như vậy một lúc đến khi mệt lả người.
- Sí...nghĩ mệt đã.
Vĩ Đình mệt lả người giờ tay lên ra hiệu cho Tiểu Bạch ngừng lại rồi lăn ra giường nằm thở. Tiểu Bạch cũng mệt người cũng thả người nằm xuống cạnh cô.
- nằm cạnh như bây giờ có chết ai đâu. cũng không phải mệt đứt hơi như bây giờ
Tiểu Bạch vừa thở vừa nói chuyện với Vĩ Đình. Vĩ Đình mệt quá cũng không màn cãi tiếp vấn đề đó nữa.
- Thôi đi tắm rồi ngủ. Mai đi chơi.
Tiểu Bạch lê thân đi lấy đồ rồi đi tắm.. Tiểu Bạch tắm không sao tới Vĩ Đình thì có chuyện.
Vĩ Đình đi lấy đồ bước vào nhà tắm xong liền đi ra.
- Này...tôi tắm cô quay mặt chỗ khác đi đó.
Vĩ Đình đứng ngay cửa nhà tắm ngó đầu ra nhìn Tiểu Bạch mà ra lệnh. Tiểu Bạch đang ngồi tr6en giướng bấm điện thoại nghe Vĩ Đình nói liền nheo mày khó hiểu nhìn cô ta.
- Sao? Liên quan gì tôi.
- Cô coi đi cái kính trong suốt như thế này cô mà nhìn thì thấy hết thì làm sao?
Vĩ đình đứng nhăn nhó giải thích với Tiểu Bạch. Vừa nói cô vừa chỉ tay vào cái kính nhà tắm. Vì cơ bản phòng tắm trong khách sạn luôn làm bằng kính trong nên chuyện này không thể thay đổi được.
Tiểu Bạch cũng tức với cái tính khùng khùng của Vĩ Đình nên liền đi tới chỗ Vĩ Đình đang đứng rồi cười nói.
- Xí...cô có chỗ nào khác tôi hả? hay chỗ đó của cô...có dư.
- Cô...Không khác nhưng thân thể này chỉ chồng tương lai của tôi được thấy thôi. Cô hiểu chưa.
- Thôi..thôi...cô tắm đi.tôi đi ra ngoài luôn đây.
Tiểu Bạch biết cãi tiếp th2i mệt thêm nên liền quơ quơ tay rồi mở cửa phòng đi ra ngoài luôn để Vĩ Đình một mình trong phòng luôn là tốt nhất.
***
- Tối nay cô ngủ trên giường đi...tôi ngủ trên ghế sofa cũng được.
Tiểu bạch đi đâu đó một lúc sau mới trở lại phòng. Nhìn Vĩ Đình nó đột nhiên thay đổi tâm tình ôn nhu đi tới giường lấy gối đi tới ghế dài đặt trong phòng nằm xuống.
Vĩ Đình thấy thái độ thay đổi 180 độ của Tiểu Bạch cũng nheo lông mày khó hiểu. nhưng được ngủ một mình thì cô cũng yên tâm vui vẻ mà không muốn quan tâm gì khác. cả hai cứa thế mỏi người một cái điện thoại nằm bấm.
Một lúc sau Vĩ Đình cũng nằm ngủ quên đi. Tiểu Bạch thấy cô nằm im nên nhẹ nhàng đi tới nhìn cô. thấy cô ngủ mà trên tay vẫn còn cầm điện thoại mên thì không đắp. Tiểu Bạch nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi tay cô đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô. Sau đó Tiểu Bạch mới chịu về ghế nằm ngủ.
***
Phía bên kia Hạ Vi cùng Hi Chi cũng về nhà chung. Họ vẫn đi học bình thường tối về cùng nhau ăn cơm cùng nhau chơi game cùng nhau học bài.
- Tiểu Khúc...em nói thử xem có khi nào con bạn thân láo cá của em sẽ yêu con em gái khùng của tôi không?
Hạ Vi đang nằm trên giường ôm Hi Chi vào lòng mà đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Nếu như vậy. thật em không thể tượng tưởng nổi khi họ về chung một nhà đâu. tiểu Bạch nó tính tình thất thường lắm.
Hi Chi bắt đầu nằm tưởng tưởng tượng hai con người kia về sống chung với nhau sẽ cãi nhau suốt ngày suốt đêm thôi.
- Hihi. Nếu tụi nó yêu nhau thật cũng hay. Em gái tôi vậy cũng có đứa chịu yêu.
Hạ Vi xem thường đứa em gái xinh đẹp cùa mình. Vì nó luôn cưng chìu Vĩ Đình vì tính khí tưng tưng của Vĩ Đình e là sẽ ế tới già thôi.
Đang nằm trò chuyện thì đột nhiên diện thoại hi Chi reo lên. Cô vội lấy điện thoại lên xem thì mắt cô mở to nhìn vào màn hình điện thoại đó là mẹ cô gọi.
- Alo..mẹ..con đây.
Hi Chi vẻ mặt lo lắng bắt máy lên nghe. Cô tâm tình bắt đầu bất an nhưng vẫn cố bình tỉnh hỏi chuyện mẹ mình.
- Hi Chi à...này sáng mai mẹ lên thành phố thăm chị họ con sinh, sẵn sang thăm con nha. nhớ ra đón ta đó.
Nhận ra giọng con gái Đường Bích Vân liền vui vẻ cười tươi nói vào điện thoại thông báo tin mình lên cho con gái mừng.
- Mẹ...sao mẹ lên gấp thế ạ...Con chưa chuẩn bị gì cả
Trái với mọi khi bà muốn lên thăm cô thì cô sẽ vui vẻ hớn hở nhưng lần này thì lại mang giọng không muốn có chút lo lắng.
- Sao thế..sợ mẹ lên biết chuyện gì của con à...Con ở một mình cần gì thông báo.
- con...vâng ngày mai con sẽ ra đón mẹ.
Cô biết mẹ cô đã muốn rồi thì có trời cũng không thay đổi được. Nên cô trước mắt đành chìu theo ý bà rồi tiếp tục nghĩ cách.
- ừ..vậy ngủ sớm đi.
- Sao bây giờ...sao giờ.
Mẹ cô vừa cúp máy cô liền lo lắng cầm điện thoại trong tay đi tới đi lui vẻ mặt lo lắng. Hạ Vi không biết gì nhìn cô vẻ mặt lo lắng cứ đi lòng vòng nên liền lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì sao em.
Hạ Vi bước xuống giường đi tới hai tay vịnh vai Hi chi lại nhìn cô ôn nhu hỏi chuyện.
- Ngày mai mẹ em từ quê lên đó.
Hi Chi cũng thật tình nhìn Hạ Vi nói luôn sự thật ra, mặt vẫn không hết lo lắng. Hạ Vi nghe vậy ngược lại rất vui. ai yêu rồi mà không mong một ngày đượ gặp trưởng bối của người yêu chứ.
- Vậy sao?hihi. Cuối cùng cũng được gặp mẹ em rồi...em sao vậy?
Hạ Vi hai mắt sáng rở cười tươi vui mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn lại th2i Hi Chi vẫn mang vẻ mặt lo lắng không giảm đi.
- Không não...ngày mai chị về nhà chị ở vài ngày được không?
Hi Chi biết nếu nói như vậy sẽ khiến Hạ Vi không vui. nhưng cô hết cách rồi, cô biết rõ nếu mẹ cô biết cô đang sống cùng một cô gái hai người lại yêu nhau thì sẽ có chuyện long trời lở dất. Hạ Vi nghe hi Chi đề nghị như vậy niềm ui cũng biến mất. Mặt nó liền buồn trông thấy, nó không hiểu tại sao Hi Chi có thể nói như vậy. nó im lặng một lúc chẳng nói gì thêm.
- Đã bảo là bên này lạnh mà không chịu nghe
Tiểu Bạch thấy trời thì lạnh mà Vĩ Đình thì chỉ mặc mỏi chiếc áo mỏng. gió lạnh thổi qua đang đứng hai tay ôm thân mình run rẩy. Nên Tiểu Bạch liền cởi chiếc áo len của mình ra khoát lên mặt cho Vĩ Đình. Tiểu Bạch xỏ hai tay Vĩ Đình vào tay áo rồi đứng bình thản gài nút áo cho Vĩ Đình. Khoảng khắc này làm cho Vĩ Đình quá là bất ngờ cô ngơ người nhìn người trước mặt mà tim lại đập lỗi nhịp.
- tôi..tôi tự mặt được.
Cô bừng tỉnh liền hai tay vịnh áo cúi mặt. Tiểu Bạch thấy cô có vẻ ngại nên cũng buông ra rồi đi nhanh về xe trung chuyển để vào trong trụ sở sân bay. Vĩ Đình cũng nói bước theo sau.
***
Một lúc sau cả hai rời khỏi sân bay rồi chạy đi tìm khách sạn ở. Chạy một lúc taxi cũng dừng lại trước cổng một khách sạn 4 sao. Cả hai mới đi nhanh vào quầy lễ tân.
- Khách sạn Angel xin kính chào quý khách. Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ.
Cô lễ tân thấy khách đi vào liền tươi cười dịu dàng mở lời.
- Chúng tôi muốn đặt hai phòng đơn ở 3 ngày.
Tiểu Bạch lên tiếng trả lời cô lễ tân. Vĩ Đình đứng cạnh chỉ nhìn chả nói gì cả.
- Xin lỗi quý khách. Hiện tại đang mùa cao điểm nên phòng cũng kín rồi ạ. Chỉ còn một phòng đơn duy nhất thôi ạ.
- What??? Sao tôi có thể ngủ với tên đáng ghét này được chứ?
Vĩ Đình nghe chỉ còn một phòng liền mở to mắt tháo mắt kính xuống hỏi cô Lễ Tân.
- Cô tưởng tôi muốn ngủ với cô lắm sao?. Có giỏi cô đi mà kiếm khách sạn đi.
Tiểu Bạch cũng cương mặt lên cãi nhau với Vĩ Đình. Mấy cô lễ tân ở đó không hiểu gì cả đi du lịch chung với nhau lại đều là nữ nhân vậy mà ngủ chung một phòng lại khó khăn đến cãi nhau như vậy.
- Dạ..ở đây đang mùa cao điểm tôi e là khách sạn khác cũng chưa đảm bảo sẽ có phòng đâu ạ.
- Nghe chưa...cô lấy phòng đó cho tôi đi.
Nói rồi Tiểu Bạch tự ý quyết định lấy phòng. Vĩ Đình đi với nó nên đành cắn răng chịu đựng đồng ý. Cả hai lên phòng Vĩ Đình nằm dài lên giường mệt mỏi, Tiểu Bạch cất vali cất đồ vào tủ rồi cũng lăn ra nằm xuống.
- A
Tiểu Bạch vừa nằm xuống thì Vĩ Đình liền la lên. Cô giơ chân đạp ngay Tiểu Bạch xuống sàn phòng. Tiểu Bạch ôm bụng đau mà phát quạo lên tiếng chửi Vĩ Đình.
- Cô bị điên hả? Con gái nằm với con gái có gì đâu mà la...Bộ cô không phải con gái hả?
- tôi..tôi là con gái.chỉ là không muốn nằm chung với người đáng ghét như cô thôi.
Bị hỏi tới Vĩ Đình ngại ngùng liền cãi lại mà mặt thì đỏ lên trông thấy.
- A...Sao mình lại đồng ý đi du lịch chung với một con điên vậy nè..
Tiểu Bạch lầm bầm ôm bụng khó chịu đứng dậ định đi tới ghế ngồi. Ngay lúc này Vĩ Đình nổi điên thiết liền cầm một cái gối phan thẳng vào mặt Tiểu Bạch nhe nanh múa vuốt
- Cô nói ai điên đó?
- Cô chứ ai.
Tiểu Bạch liền nhặc cái gối lên quăng ngược lại vào người vĩ Đình mà lớn tiếng không khoang nhượng.
- Dám nói tôi điên nek.
Vĩ Đình cầm cái gối tới đánh tới tấp vào người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cứ lấy tay đở rồi lần mò tìm lấy một cái gối khác đánh trả lại Vĩ Đình.
- A...Con điên..
Cả hai mõi người một cái gối đánh vào đối phương. Cứ đánh như vậy một lúc đến khi mệt lả người.
- Sí...nghĩ mệt đã.
Vĩ Đình mệt lả người giờ tay lên ra hiệu cho Tiểu Bạch ngừng lại rồi lăn ra giường nằm thở. Tiểu Bạch cũng mệt người cũng thả người nằm xuống cạnh cô.
- nằm cạnh như bây giờ có chết ai đâu. cũng không phải mệt đứt hơi như bây giờ
Tiểu Bạch vừa thở vừa nói chuyện với Vĩ Đình. Vĩ Đình mệt quá cũng không màn cãi tiếp vấn đề đó nữa.
- Thôi đi tắm rồi ngủ. Mai đi chơi.
Tiểu Bạch lê thân đi lấy đồ rồi đi tắm.. Tiểu Bạch tắm không sao tới Vĩ Đình thì có chuyện.
Vĩ Đình đi lấy đồ bước vào nhà tắm xong liền đi ra.
- Này...tôi tắm cô quay mặt chỗ khác đi đó.
Vĩ Đình đứng ngay cửa nhà tắm ngó đầu ra nhìn Tiểu Bạch mà ra lệnh. Tiểu Bạch đang ngồi tr6en giướng bấm điện thoại nghe Vĩ Đình nói liền nheo mày khó hiểu nhìn cô ta.
- Sao? Liên quan gì tôi.
- Cô coi đi cái kính trong suốt như thế này cô mà nhìn thì thấy hết thì làm sao?
Vĩ đình đứng nhăn nhó giải thích với Tiểu Bạch. Vừa nói cô vừa chỉ tay vào cái kính nhà tắm. Vì cơ bản phòng tắm trong khách sạn luôn làm bằng kính trong nên chuyện này không thể thay đổi được.
Tiểu Bạch cũng tức với cái tính khùng khùng của Vĩ Đình nên liền đi tới chỗ Vĩ Đình đang đứng rồi cười nói.
- Xí...cô có chỗ nào khác tôi hả? hay chỗ đó của cô...có dư.
- Cô...Không khác nhưng thân thể này chỉ chồng tương lai của tôi được thấy thôi. Cô hiểu chưa.
- Thôi..thôi...cô tắm đi.tôi đi ra ngoài luôn đây.
Tiểu Bạch biết cãi tiếp th2i mệt thêm nên liền quơ quơ tay rồi mở cửa phòng đi ra ngoài luôn để Vĩ Đình một mình trong phòng luôn là tốt nhất.
***
- Tối nay cô ngủ trên giường đi...tôi ngủ trên ghế sofa cũng được.
Tiểu bạch đi đâu đó một lúc sau mới trở lại phòng. Nhìn Vĩ Đình nó đột nhiên thay đổi tâm tình ôn nhu đi tới giường lấy gối đi tới ghế dài đặt trong phòng nằm xuống.
Vĩ Đình thấy thái độ thay đổi 180 độ của Tiểu Bạch cũng nheo lông mày khó hiểu. nhưng được ngủ một mình thì cô cũng yên tâm vui vẻ mà không muốn quan tâm gì khác. cả hai cứa thế mỏi người một cái điện thoại nằm bấm.
Một lúc sau Vĩ Đình cũng nằm ngủ quên đi. Tiểu Bạch thấy cô nằm im nên nhẹ nhàng đi tới nhìn cô. thấy cô ngủ mà trên tay vẫn còn cầm điện thoại mên thì không đắp. Tiểu Bạch nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi tay cô đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho cô. Sau đó Tiểu Bạch mới chịu về ghế nằm ngủ.
***
Phía bên kia Hạ Vi cùng Hi Chi cũng về nhà chung. Họ vẫn đi học bình thường tối về cùng nhau ăn cơm cùng nhau chơi game cùng nhau học bài.
- Tiểu Khúc...em nói thử xem có khi nào con bạn thân láo cá của em sẽ yêu con em gái khùng của tôi không?
Hạ Vi đang nằm trên giường ôm Hi Chi vào lòng mà đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Nếu như vậy. thật em không thể tượng tưởng nổi khi họ về chung một nhà đâu. tiểu Bạch nó tính tình thất thường lắm.
Hi Chi bắt đầu nằm tưởng tưởng tượng hai con người kia về sống chung với nhau sẽ cãi nhau suốt ngày suốt đêm thôi.
- Hihi. Nếu tụi nó yêu nhau thật cũng hay. Em gái tôi vậy cũng có đứa chịu yêu.
Hạ Vi xem thường đứa em gái xinh đẹp cùa mình. Vì nó luôn cưng chìu Vĩ Đình vì tính khí tưng tưng của Vĩ Đình e là sẽ ế tới già thôi.
Đang nằm trò chuyện thì đột nhiên diện thoại hi Chi reo lên. Cô vội lấy điện thoại lên xem thì mắt cô mở to nhìn vào màn hình điện thoại đó là mẹ cô gọi.
- Alo..mẹ..con đây.
Hi Chi vẻ mặt lo lắng bắt máy lên nghe. Cô tâm tình bắt đầu bất an nhưng vẫn cố bình tỉnh hỏi chuyện mẹ mình.
- Hi Chi à...này sáng mai mẹ lên thành phố thăm chị họ con sinh, sẵn sang thăm con nha. nhớ ra đón ta đó.
Nhận ra giọng con gái Đường Bích Vân liền vui vẻ cười tươi nói vào điện thoại thông báo tin mình lên cho con gái mừng.
- Mẹ...sao mẹ lên gấp thế ạ...Con chưa chuẩn bị gì cả
Trái với mọi khi bà muốn lên thăm cô thì cô sẽ vui vẻ hớn hở nhưng lần này thì lại mang giọng không muốn có chút lo lắng.
- Sao thế..sợ mẹ lên biết chuyện gì của con à...Con ở một mình cần gì thông báo.
- con...vâng ngày mai con sẽ ra đón mẹ.
Cô biết mẹ cô đã muốn rồi thì có trời cũng không thay đổi được. Nên cô trước mắt đành chìu theo ý bà rồi tiếp tục nghĩ cách.
- ừ..vậy ngủ sớm đi.
- Sao bây giờ...sao giờ.
Mẹ cô vừa cúp máy cô liền lo lắng cầm điện thoại trong tay đi tới đi lui vẻ mặt lo lắng. Hạ Vi không biết gì nhìn cô vẻ mặt lo lắng cứ đi lòng vòng nên liền lên tiếng hỏi.
- Có chuyện gì sao em.
Hạ Vi bước xuống giường đi tới hai tay vịnh vai Hi chi lại nhìn cô ôn nhu hỏi chuyện.
- Ngày mai mẹ em từ quê lên đó.
Hi Chi cũng thật tình nhìn Hạ Vi nói luôn sự thật ra, mặt vẫn không hết lo lắng. Hạ Vi nghe vậy ngược lại rất vui. ai yêu rồi mà không mong một ngày đượ gặp trưởng bối của người yêu chứ.
- Vậy sao?hihi. Cuối cùng cũng được gặp mẹ em rồi...em sao vậy?
Hạ Vi hai mắt sáng rở cười tươi vui mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn lại th2i Hi Chi vẫn mang vẻ mặt lo lắng không giảm đi.
- Không não...ngày mai chị về nhà chị ở vài ngày được không?
Hi Chi biết nếu nói như vậy sẽ khiến Hạ Vi không vui. nhưng cô hết cách rồi, cô biết rõ nếu mẹ cô biết cô đang sống cùng một cô gái hai người lại yêu nhau thì sẽ có chuyện long trời lở dất. Hạ Vi nghe hi Chi đề nghị như vậy niềm ui cũng biến mất. Mặt nó liền buồn trông thấy, nó không hiểu tại sao Hi Chi có thể nói như vậy. nó im lặng một lúc chẳng nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.