Chương 42
tringhien97
11/04/2022
phòng 201
Hôm nay Hạ Vi đã đi học lại nó lạnh lùng và tỏ ra mình vẫn ổn đi vào trường. Nó đi rất sớm chưa vào ca 1 thì nó đã đến lớp. Nó đi vào thì thấy Hi Chi đang ngồi cạnh Thiên Nhân nên nó liền nhanh đi lại.
- Hi Chi...chúng ta nói chuyện một chút đi.
Hạ Vi đi vào bình thường như mọi ngày rồi đi nhanh đến chỗ Hi Chi ngồi mà ôn nhu mở lời. Hi Chi nhìn người trước mặt mà tim đập nhanh không phải rung động mà là đau đớn. Nhưng cô vẫn cố bình tỉnh gật nhẹ đầu rồi đi cũng nó ra sân vận động của trường.
- ( chị ấy bị thương sao? Hạ Vi..chị đã làm gì bản thân chị thế này...Hi Chi...mày đúng là con khốn mà.)
Hi Chi đi theo sau lưng Hạ Vi thì mới phát hiện bàn tay nó đang băng bó một cục. Cô hốt hoảng mà nheo mày rát muốn chạy tới hỏi nó, quan tâm nó nhưng làm sao được đây. nên cô đành cắn răng chịu đựng mà rơi nước mắt. cô cũng lau đi trước khi nó bắt gặp
- Có phải chị muốn trách em vì đã làm những chuyện như vậy không?...phải...em biết em không đúng khi bắt cá hai tay. Nhưng mà chị phải hiểu có những thứ chị không cho em được...Nhưng Thiên Nhân thì được...
vừa tới sân vận động nó vội đứng lại, cô nhìn nó khống chế tâm đang đau mà clạnh lùng nhìn Hạ Vi mà nói 1 tràng những lời mà trong thâm tâm cô không muốn nói một chút nào. Hạ Vi đứng nhìn kĩ Hi Chi nhìn từng mái tóc đến ánh mắt rồi bờ môi. Nó nhìn kĩ cô lần cuối. Nhưng nghe cô nói một tràng những từ đau lòng nó nghe lòng đau chứ nhưng nó chỉ bình thản hỏi lại.
- Vậy sao?
- Phải...Thiên Nhân vừa có tiền vừa đẹp trai,vừa học giỏi nữa. Mọi thứ đều hoàn hảo. Chưa hết anh ta có thể cho tôi một chỗ dựa vững chắc. Còn chị...em làm sao mà dựa vào một người con gái được chứ? ( Hạ Vi...em xin lỗi...em biết những lời này sẽ tổn thương chị. Nhưng chỉ có như vậy chị mới từ bỏ em...)
- hi...Hi Chi...Em không cần nói nhiều như vậy đâu...Thật ra tôi kêu em ra đây không phải trách em...mà tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi. "Trong suốt khoảng thời gian qua, rốt cuộc có bao nhiêu lời em nói với tôi là thật lòng, bao nhêu lời là giả dối"...
Hạ Vi nhìn Hi Chi mà mỉm cười một cách bất thường trong hoàn cảnh này. Câu đầu còn bình tỉnh nhưng câu sao nó nói ra từng chữ mà tim đau lên từng cơn.
- Chị...
Hi Chi mở to mắt nhìn nó vì bất ngờ khi nó nói như vậy. Cô cứng họng và chẳng nói thêm gì cả. Nhưng Hạ Vi tâm tình đột nhiên chùng xuống nó nhìn cô ôn nhu mà lên tiếng:
- hi...Có lẽ trong cuộc đời của mỏi chúng ta, sẽ có niềm hạnh phúc riêng. Và có lẽ...trong cuộc đời của tôi, tôi đã chọn một niềm hạnh phúc cho riêng mình. Đó là được bên em....và được chăm sóc em mỗi ngày. Thế nhưng... đến một ngày tôi nhận ra...niềm hạnh phúc của tôi...là em. Còn niềm hạnh phúc của em...thì không có bóng hình tôi trong đó....thế nên tôi chấp nhận buông tay.
- ( Hạ Vi...chị là đồ ngốc..Hạnh phúc trong em chỉ có duy nhất một người đó là chị thôi. Nếu có thể em chỉ muốn ở bên chị thôi. Tha thứ cho em không đủ mạnh mẽ nói ra. Trong lòng em còn yêu chị, muốn níu giữa chị. Em căm ghét bản thân, căm ghét sự yếu đuối chết tiệc này. Chị đừng tha thứ cho đứa chỉ biết trốn chạy.)........Vậy chúng ta chia tay đi.
Câu mà ngàn vạn lần Hi Chi không muốn nói thì cuối cùng cô cũng phải thốt ra rồi. Hạ Vi nghe cô nói như vậy tim lại nhói lên. Tay nó bất giác siết chặc hai mắt đỏ lên trong khoé mắt lại có chất lỏng gì đó động lại.Nó vội tiếng đến ôm cô vào lòng, Hi Chi cũng rất muốn ôm nó. Cô đưa hai tay lên nhưng rồi lí trí không cho phép cô phải siếc chặc tay cẳn chặc môi buông tay xuống.
Hạ Vi mạnh mẽ thế nào chuẩn bị tâm lí tốt đến đâu cũng không ngăn nổi nước mắt lăn dài, trái tim rỉ máu.
- Em nhất định phải hạnh phúc đó.
Nói rồi Hạ Vi buông Hi Chi ra rồi quay lưng bước đi. Hi Chi tay siếc chặc kiềm chế. Cứ thế cô rơi nước mắt nhìn bóng lưng người cô yêu rời xa cô. Và bây giờ cô cũng mất nó rồi, mất thật rồi.Thiên Nhân lén đi theo nảy giờ nhìn thấy Hi Chi gục xuống đất nên liền đến đỡ cô, đưa cô về lớp.
- ( Có một khoảng khắc mà tôi muốn thời gian mãi ngừng lại. Đó chính là giây phút này, khi tôi phải chứng kiến người tôi yêu nhất rời xa tôi.Tôi mất chị ấy...một lần và mãi mãi.)
Nó trở về lớp ngồi xuống chỗ mình một cách bình thường.
- chị hai..chị ổn chứ?
Vĩ Đình thấy nó đi nói chuyện với Hi Chi thì có chuyện chẳng hay gì cả nên lo lắng chòm người tới hỏi chuyện nó.
- Con này...hai có bị làm sao đâu.học đi.( Tiểu Khúc...từ hôm nay tôi trả em về thế giới tự do của em. Trả lại em những ngày không có tôi.Và trả em.... những ngày tôi yêu ngu ngốc bất chấp mọi thứ.)
Nó tươi cười trả lời Vĩ Đình rồi quay lên nhìn sang bên cạnh mà sắc mặt bi thương.
- Ôn Nhị...Tiểu Bạch..Chị tôi quả thật không não sao?...chuyện như vậy mà có thể bình tỉnh được.
Vĩ Đình ngồi phía sau nhìn bóng lưng Hạ Vi phía trước mà bĩu môi khinh thường vì độ bình tĩnh của nó. Tiểu Bạch ngồi kế bên cũng đành tiếp lời.
- Cô nói 1 con người uống say mèm trở về nhà với bộ dạng ướt sủng. Rồi đập phá đồ đến chảy máu tay là bình tỉnh sao?..Vậy thưa Vĩ Đình tiểu thư theo cô một người gặp phải tình cảnh đó như thế nào mới phải?
Tiểu Bạch ngồi nhìn Vĩ Đình nhớ tới cảnh tượng tối qua của Hạ Vi mà không khỏi còn rùng mình. Nhưng vì muốn biết nếu là Vĩ Đình thì cô sẽ hạ sách gì nên liền đáp lời.
- Nếu người yêu tôi mà vậy hả..tôi sẽ cho tên nhân tình kia làm thái giám luôn. Còn nhỏ người yêu không biết chuyện đó hả? tôi mai chỗ đó của cô ta lại luôn. Sau đó khi 2 thứ đó còn chảy máu tôi sẽ trét muối ớt vào... cho họ chết luôn
Vĩ Đình trừng mắt vung tay múa chân diễn tả cho Tiểu Bạch và Ôn Nhị xem. nghe tới đó mặt mày của Tiểu Bạch tái mét nuốt nước bọt liền cúi đầu nhìn xuống quần mình nơi khe giữa hai hàn mà vẻ mặt sợ sệt. tiểu Bạch vội nắm chặc thắc lưng mình cứ như Vĩ Đình chuẩn bị thực hiện lời vừa nói thật vậy.
- Thốn...
Ôn Nhị nhìn mặt mài tối đen của Tiểu Bạch mà cười cười chỉ nói được mỏi 1 chữ bộc lộ cảm xúc. Biết nói vậy Tiểu Bạch sẽ sợ nhưng Vĩ Đình không ngờ tới vẻ mặt sợ sệt của tiểu Bạch lúc này. Cô quay qua nhìn mà cười giả bộ trêu chọc.
- Tiểu Bạch...mặt cô sao tái vậy?...cô tới ngày sao? đứng lên tôi giúp...
Vĩ Đình nhìn vẻ mặt không gì hỏi chuyện Tiểu Bạch. Rồi nhìn thấy tay Tiểu Bạch đang nắm chặc thắc lưng má không nhịn nổi cười nhưng mà cô vẫn phải cắn chặc môi để không cười. Cô liền đưa tay xuống gần thắc lưng nó nhưng chưa chạm vào thì Tiểu Bạch đã sợ sệt đứng phắt dậy tránh né Vĩ Đình như vi rút lây nhiểm cả mét vậy
- Không..không cần...
Tiểu Bạch thì đứng hốt hoảng nắm chắc túi quần mình. Ôn Nhị ngồi thì cười khoái chí tít cả con mắt. Vĩ Đình nhìn thái độ này cũng không nhịn nổi nữa mà cười thành tiếng. nhưng khi họ mãi mê cười vì tính ngốc của Tiểu Bạch thì phía trên từ đâu một nam sinh cùng lớp chạy tới nói to với Hạ Vi.
- Chị Hạ Vi..em mới thấy Hi Chi và Thiên Nhân ôm nhau ở sân vận động đó. Chị ra xem đi.
Đó là tiếng một nam nhân cùng lớp đang hăng hái báo tin cho nó. Nghe người kia nói thì những con người kia đang cười cũng liền tắt hẳn nụ cười mà chăm chú nghe rồi quan sát thái độ của Hạ Vi. Lúc này Thiên Nhân và Hi Chi cũng đi vào. Nó nghe người kia nói như vậy liền cắn chặc răng rồi ngước nhìn hai người kia. Hai người kia vừa vào cũng nghe rõ những lời nam sinh kia nói. Họ cũng đưa mắt nhìn Hạ Vi. Hạ Vi nhìn Hi Chi mà lòng lại đau nhưng vẫn cố giấu nó cười rồi nhìn nam nhân kia mà nói chuyện:
- Vậy sao? Một nam một nữ ôm nhau là bình thường mà. Còn nữa, tôi và Khúc Hi Chi chia tay rồi. Từ hôm nay tôi không muốn nghe những cái thông tin không liên quan đến tôi nữa.
- CHIA TAY...Khúc Hi Chi bắt cá hai tay nên mới chia tay à? ( Nữ 1)
- Cô ta gê thật nha...nhìn ngoan hiền không ngờ lại là người hai chân đạp 2 thuyền.( Nữ 2)
- Bỏ là đúng..kinh tởm( nữ 3)
Tin nó chia tay Hi Chi làm cho cả lớp một phen bất ngờ vì họ là một cặp mà cả lớp ngưỡng mộ vì tình yêu đẹp. nhưng bây giờ lại đột ngột chia tay, nhìn lại Thiên Nhân đang cạnh Hi Chi nên họ lại có cớ suy diễn. Những lời suy diễn Hạ Vi nghe thấy nên liền đóng vai ác.
- à há...Tôi nói luôn là tôi bỏ Khúc Hi Chi...tôi có bạn gái ở Mỹ rồi. Nên mọi người bớt sân si đi.
Hạ Vi đứng dậy tằng hắn một cái để mọi người im lặng rồi tìm một cái cớ biện ra để gạt mọi người. Nó vẫn chấp nhận là người phản bội trong tình yêu của họ để cho đám sinh viên không công kích Hi Chi nữa.
Hi Chi và Thiên Nhân nghe như vậy cũng bất ngờ vì họ làm bao nhiêu chuyện tổn thương nó như vậy mà nó vẫn còn bảo vệ Hi chi như vậy. Vĩ Đình ngồi phía sau mà tức đến ói máu khi bà chị mình quá tốt với người phản bội kia.
- ( Hạ Vi...Đến giờ sao chị vẫn còn tốt với em như vậy chứ? Em không đáng để chị làm vậy đâu.)
Hi Chi đứng ngay chỗ Thiên Nhân nhìn Hạ Vi đang dõng dạc đóng vai người xấu để bảo vệ mình mà đau lòng.
Nhưng mà ngay lúc này đã xuất hiện một chút không ngờ tới.
Hôm nay Hạ Vi đã đi học lại nó lạnh lùng và tỏ ra mình vẫn ổn đi vào trường. Nó đi rất sớm chưa vào ca 1 thì nó đã đến lớp. Nó đi vào thì thấy Hi Chi đang ngồi cạnh Thiên Nhân nên nó liền nhanh đi lại.
- Hi Chi...chúng ta nói chuyện một chút đi.
Hạ Vi đi vào bình thường như mọi ngày rồi đi nhanh đến chỗ Hi Chi ngồi mà ôn nhu mở lời. Hi Chi nhìn người trước mặt mà tim đập nhanh không phải rung động mà là đau đớn. Nhưng cô vẫn cố bình tỉnh gật nhẹ đầu rồi đi cũng nó ra sân vận động của trường.
- ( chị ấy bị thương sao? Hạ Vi..chị đã làm gì bản thân chị thế này...Hi Chi...mày đúng là con khốn mà.)
Hi Chi đi theo sau lưng Hạ Vi thì mới phát hiện bàn tay nó đang băng bó một cục. Cô hốt hoảng mà nheo mày rát muốn chạy tới hỏi nó, quan tâm nó nhưng làm sao được đây. nên cô đành cắn răng chịu đựng mà rơi nước mắt. cô cũng lau đi trước khi nó bắt gặp
- Có phải chị muốn trách em vì đã làm những chuyện như vậy không?...phải...em biết em không đúng khi bắt cá hai tay. Nhưng mà chị phải hiểu có những thứ chị không cho em được...Nhưng Thiên Nhân thì được...
vừa tới sân vận động nó vội đứng lại, cô nhìn nó khống chế tâm đang đau mà clạnh lùng nhìn Hạ Vi mà nói 1 tràng những lời mà trong thâm tâm cô không muốn nói một chút nào. Hạ Vi đứng nhìn kĩ Hi Chi nhìn từng mái tóc đến ánh mắt rồi bờ môi. Nó nhìn kĩ cô lần cuối. Nhưng nghe cô nói một tràng những từ đau lòng nó nghe lòng đau chứ nhưng nó chỉ bình thản hỏi lại.
- Vậy sao?
- Phải...Thiên Nhân vừa có tiền vừa đẹp trai,vừa học giỏi nữa. Mọi thứ đều hoàn hảo. Chưa hết anh ta có thể cho tôi một chỗ dựa vững chắc. Còn chị...em làm sao mà dựa vào một người con gái được chứ? ( Hạ Vi...em xin lỗi...em biết những lời này sẽ tổn thương chị. Nhưng chỉ có như vậy chị mới từ bỏ em...)
- hi...Hi Chi...Em không cần nói nhiều như vậy đâu...Thật ra tôi kêu em ra đây không phải trách em...mà tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi. "Trong suốt khoảng thời gian qua, rốt cuộc có bao nhiêu lời em nói với tôi là thật lòng, bao nhêu lời là giả dối"...
Hạ Vi nhìn Hi Chi mà mỉm cười một cách bất thường trong hoàn cảnh này. Câu đầu còn bình tỉnh nhưng câu sao nó nói ra từng chữ mà tim đau lên từng cơn.
- Chị...
Hi Chi mở to mắt nhìn nó vì bất ngờ khi nó nói như vậy. Cô cứng họng và chẳng nói thêm gì cả. Nhưng Hạ Vi tâm tình đột nhiên chùng xuống nó nhìn cô ôn nhu mà lên tiếng:
- hi...Có lẽ trong cuộc đời của mỏi chúng ta, sẽ có niềm hạnh phúc riêng. Và có lẽ...trong cuộc đời của tôi, tôi đã chọn một niềm hạnh phúc cho riêng mình. Đó là được bên em....và được chăm sóc em mỗi ngày. Thế nhưng... đến một ngày tôi nhận ra...niềm hạnh phúc của tôi...là em. Còn niềm hạnh phúc của em...thì không có bóng hình tôi trong đó....thế nên tôi chấp nhận buông tay.
- ( Hạ Vi...chị là đồ ngốc..Hạnh phúc trong em chỉ có duy nhất một người đó là chị thôi. Nếu có thể em chỉ muốn ở bên chị thôi. Tha thứ cho em không đủ mạnh mẽ nói ra. Trong lòng em còn yêu chị, muốn níu giữa chị. Em căm ghét bản thân, căm ghét sự yếu đuối chết tiệc này. Chị đừng tha thứ cho đứa chỉ biết trốn chạy.)........Vậy chúng ta chia tay đi.
Câu mà ngàn vạn lần Hi Chi không muốn nói thì cuối cùng cô cũng phải thốt ra rồi. Hạ Vi nghe cô nói như vậy tim lại nhói lên. Tay nó bất giác siết chặc hai mắt đỏ lên trong khoé mắt lại có chất lỏng gì đó động lại.Nó vội tiếng đến ôm cô vào lòng, Hi Chi cũng rất muốn ôm nó. Cô đưa hai tay lên nhưng rồi lí trí không cho phép cô phải siếc chặc tay cẳn chặc môi buông tay xuống.
Hạ Vi mạnh mẽ thế nào chuẩn bị tâm lí tốt đến đâu cũng không ngăn nổi nước mắt lăn dài, trái tim rỉ máu.
- Em nhất định phải hạnh phúc đó.
Nói rồi Hạ Vi buông Hi Chi ra rồi quay lưng bước đi. Hi Chi tay siếc chặc kiềm chế. Cứ thế cô rơi nước mắt nhìn bóng lưng người cô yêu rời xa cô. Và bây giờ cô cũng mất nó rồi, mất thật rồi.Thiên Nhân lén đi theo nảy giờ nhìn thấy Hi Chi gục xuống đất nên liền đến đỡ cô, đưa cô về lớp.
- ( Có một khoảng khắc mà tôi muốn thời gian mãi ngừng lại. Đó chính là giây phút này, khi tôi phải chứng kiến người tôi yêu nhất rời xa tôi.Tôi mất chị ấy...một lần và mãi mãi.)
Nó trở về lớp ngồi xuống chỗ mình một cách bình thường.
- chị hai..chị ổn chứ?
Vĩ Đình thấy nó đi nói chuyện với Hi Chi thì có chuyện chẳng hay gì cả nên lo lắng chòm người tới hỏi chuyện nó.
- Con này...hai có bị làm sao đâu.học đi.( Tiểu Khúc...từ hôm nay tôi trả em về thế giới tự do của em. Trả lại em những ngày không có tôi.Và trả em.... những ngày tôi yêu ngu ngốc bất chấp mọi thứ.)
Nó tươi cười trả lời Vĩ Đình rồi quay lên nhìn sang bên cạnh mà sắc mặt bi thương.
- Ôn Nhị...Tiểu Bạch..Chị tôi quả thật không não sao?...chuyện như vậy mà có thể bình tỉnh được.
Vĩ Đình ngồi phía sau nhìn bóng lưng Hạ Vi phía trước mà bĩu môi khinh thường vì độ bình tĩnh của nó. Tiểu Bạch ngồi kế bên cũng đành tiếp lời.
- Cô nói 1 con người uống say mèm trở về nhà với bộ dạng ướt sủng. Rồi đập phá đồ đến chảy máu tay là bình tỉnh sao?..Vậy thưa Vĩ Đình tiểu thư theo cô một người gặp phải tình cảnh đó như thế nào mới phải?
Tiểu Bạch ngồi nhìn Vĩ Đình nhớ tới cảnh tượng tối qua của Hạ Vi mà không khỏi còn rùng mình. Nhưng vì muốn biết nếu là Vĩ Đình thì cô sẽ hạ sách gì nên liền đáp lời.
- Nếu người yêu tôi mà vậy hả..tôi sẽ cho tên nhân tình kia làm thái giám luôn. Còn nhỏ người yêu không biết chuyện đó hả? tôi mai chỗ đó của cô ta lại luôn. Sau đó khi 2 thứ đó còn chảy máu tôi sẽ trét muối ớt vào... cho họ chết luôn
Vĩ Đình trừng mắt vung tay múa chân diễn tả cho Tiểu Bạch và Ôn Nhị xem. nghe tới đó mặt mày của Tiểu Bạch tái mét nuốt nước bọt liền cúi đầu nhìn xuống quần mình nơi khe giữa hai hàn mà vẻ mặt sợ sệt. tiểu Bạch vội nắm chặc thắc lưng mình cứ như Vĩ Đình chuẩn bị thực hiện lời vừa nói thật vậy.
- Thốn...
Ôn Nhị nhìn mặt mài tối đen của Tiểu Bạch mà cười cười chỉ nói được mỏi 1 chữ bộc lộ cảm xúc. Biết nói vậy Tiểu Bạch sẽ sợ nhưng Vĩ Đình không ngờ tới vẻ mặt sợ sệt của tiểu Bạch lúc này. Cô quay qua nhìn mà cười giả bộ trêu chọc.
- Tiểu Bạch...mặt cô sao tái vậy?...cô tới ngày sao? đứng lên tôi giúp...
Vĩ Đình nhìn vẻ mặt không gì hỏi chuyện Tiểu Bạch. Rồi nhìn thấy tay Tiểu Bạch đang nắm chặc thắc lưng má không nhịn nổi cười nhưng mà cô vẫn phải cắn chặc môi để không cười. Cô liền đưa tay xuống gần thắc lưng nó nhưng chưa chạm vào thì Tiểu Bạch đã sợ sệt đứng phắt dậy tránh né Vĩ Đình như vi rút lây nhiểm cả mét vậy
- Không..không cần...
Tiểu Bạch thì đứng hốt hoảng nắm chắc túi quần mình. Ôn Nhị ngồi thì cười khoái chí tít cả con mắt. Vĩ Đình nhìn thái độ này cũng không nhịn nổi nữa mà cười thành tiếng. nhưng khi họ mãi mê cười vì tính ngốc của Tiểu Bạch thì phía trên từ đâu một nam sinh cùng lớp chạy tới nói to với Hạ Vi.
- Chị Hạ Vi..em mới thấy Hi Chi và Thiên Nhân ôm nhau ở sân vận động đó. Chị ra xem đi.
Đó là tiếng một nam nhân cùng lớp đang hăng hái báo tin cho nó. Nghe người kia nói thì những con người kia đang cười cũng liền tắt hẳn nụ cười mà chăm chú nghe rồi quan sát thái độ của Hạ Vi. Lúc này Thiên Nhân và Hi Chi cũng đi vào. Nó nghe người kia nói như vậy liền cắn chặc răng rồi ngước nhìn hai người kia. Hai người kia vừa vào cũng nghe rõ những lời nam sinh kia nói. Họ cũng đưa mắt nhìn Hạ Vi. Hạ Vi nhìn Hi Chi mà lòng lại đau nhưng vẫn cố giấu nó cười rồi nhìn nam nhân kia mà nói chuyện:
- Vậy sao? Một nam một nữ ôm nhau là bình thường mà. Còn nữa, tôi và Khúc Hi Chi chia tay rồi. Từ hôm nay tôi không muốn nghe những cái thông tin không liên quan đến tôi nữa.
- CHIA TAY...Khúc Hi Chi bắt cá hai tay nên mới chia tay à? ( Nữ 1)
- Cô ta gê thật nha...nhìn ngoan hiền không ngờ lại là người hai chân đạp 2 thuyền.( Nữ 2)
- Bỏ là đúng..kinh tởm( nữ 3)
Tin nó chia tay Hi Chi làm cho cả lớp một phen bất ngờ vì họ là một cặp mà cả lớp ngưỡng mộ vì tình yêu đẹp. nhưng bây giờ lại đột ngột chia tay, nhìn lại Thiên Nhân đang cạnh Hi Chi nên họ lại có cớ suy diễn. Những lời suy diễn Hạ Vi nghe thấy nên liền đóng vai ác.
- à há...Tôi nói luôn là tôi bỏ Khúc Hi Chi...tôi có bạn gái ở Mỹ rồi. Nên mọi người bớt sân si đi.
Hạ Vi đứng dậy tằng hắn một cái để mọi người im lặng rồi tìm một cái cớ biện ra để gạt mọi người. Nó vẫn chấp nhận là người phản bội trong tình yêu của họ để cho đám sinh viên không công kích Hi Chi nữa.
Hi Chi và Thiên Nhân nghe như vậy cũng bất ngờ vì họ làm bao nhiêu chuyện tổn thương nó như vậy mà nó vẫn còn bảo vệ Hi chi như vậy. Vĩ Đình ngồi phía sau mà tức đến ói máu khi bà chị mình quá tốt với người phản bội kia.
- ( Hạ Vi...Đến giờ sao chị vẫn còn tốt với em như vậy chứ? Em không đáng để chị làm vậy đâu.)
Hi Chi đứng ngay chỗ Thiên Nhân nhìn Hạ Vi đang dõng dạc đóng vai người xấu để bảo vệ mình mà đau lòng.
Nhưng mà ngay lúc này đã xuất hiện một chút không ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.