Chương 48
tringhien97
11/04/2022
Nó mở tủ mình ra lôi 1 chiếc hộp đen ra đặt lên bằng, nó từ từ mở ra bên trong là 1 sợi dây mà nó luôn cất giữ rất kĩ suốt bao năm ra. Nó nhìn chăm chăm vật đó mà tâm bắt đầu lo sợ.
- Sao tặng tớ cái này...tớ có phải cảnh sát đâu?
Hạ Vi ngồi trong quán nước vui vẻ nhìn cô gái đối diện hỏi chuyện, tay thì nâng niu 1 sợi dây.
- Cậu không thấy rằng người nào sở hữu nó luôn có hai lựa chọn sao. 1 là cứu sống 2 là gϊếŧ chết. Nếu có 1 ngày cậu cảm thấy không hiểu tớ nữa thì nó sẽ trả lời cho cậu biết.( Hạ Vi..1 là cậu cứu lấy trái tim tớ, 2 là cậu sẽ tự tay bắn 1 phát và tớ sẽ biến mất khỏi cậu)
Gia Linh ngồi tươi cười ánh mắt bí hiểm nói với người kia. Hạ Vi nghe câu trả lời xong cũng cảm thấy lo lắng nhưng cũng phá lên cười.
- hihihi. Vậy tớ phải mở ra ngây bây giờ mới được. Vì tớ không hiểu nổi sao cậu lại tặng nó cho tớ đó.hi
Hạ Vi cười vui vẻ rồi nhanh tay định tháo nắp đạn ra nhưng Gia Linh đã nhanh tay chặn tay nó lại rồi.
- Này...nếu cậu mở nó ra thứ bên trong sẽ thay đổi cả tớ và cậu đó.
Gia Linh nghiêm mặt nhìn Hạ Vi, Hạ Vi thấy bạn,mình nghiêm túc nên cũng thấy sợ. Hạ Vi liền suy nghĩ rồi nhanh lấy lại bình tỉnh.
- hi.Được rồi...không coi nữa...ha. Tớ đeo nó vào đã.
Hạ Vi vui vẻ đeo nó vào cổ mình. Nó cũng không mấy để tâm chuyện bên trong là gì, nó chỉ nghỉ chắc do cô bạn thân của mình làm ra vẻ thôi. Chỉ biết dồ cô tạng thì nó sẽ rất thích.
Khung cảnh ngày hôm đó xuất hiện trong đầu nó khiến nó càng lo sợ hơn. Nó nhìn sợi dây hít sâu rồi cằm lên từ từ từ mở nắp ra. Tiếng những răng cưa được ma sát tháo ra khiến tim nó đập liên hồi. Nhưng cuối cùng cũng mở được ra bên trong là 1 mảnh giấy trắng.
- Sao lại có giấy chứ?
Nó không khỏi ngạc nhiên thứ mà năm xưa Gia Linh cho rằng sẽ thay đổi cả hai thì ra chỉ là mảnh giấy. Nó luôn nghỉ bên trong là thuốc nổ TNT hay là một loại gì đó làm bằng mini chứ. Nó nhẹ nhàng kéo mảnh giấy ra. Một mẩu giấy được cuộn lại nó đặt lên bàn rồi nhìn ngắm suy nghĩ xem trong đó có thể viết gì kinh khủng chứ. Nhưng tò mò thì được gì mở ra xem là biết ngay. nó liền mở ra nó nhận ra ngay nét chữ đó là của con bạn thân của mình. Nhưng dòng chữ vừa đặp vào mắt nó thì như rằng có một ai đó vừa tắt ống thở nó vậy. Nó vội buông tờ giấy lên bàn ngồi vò cái đầu ướt của mình mà khó hiểu.
- Ôi...sao có thể như vậy chứ.
Nó ngồi lòng rối lại thêm mệt mỏi vì cái trò đùa quái ác này. Nó một lần nữa cầm tờ giấy lên dòng chữ vẫn đó. Dòng chữ " Bạn thân, Tớ yêu cậu" chỉ vỏn vẹn vài chữ thôi thật như lời Gia Linh có thể thay đổi cả hai.Nó mệt mỏi cất mọi thứ lại rồi đi lăn ra giường nằm mặc cho mình đang không mặc đồ gì chỉ quấn khăn thôi.
- Gia Linh...tớ và cậu là bạn thân mà. chúng ta làm sao có thể chứ?
Hạ Vi nhăn nhó mệt mỏi nhìn trần nhà mà lòng rối như tơ. Nó Không biết phải làm thế nào khi mọi chuyện diễn ra ngoài kiểm soát của nó rồi.
- Tớ không để chuyện khùng điên này diễn ra. Mình chưa xem nó..chưa xem nó. Ngủ..Ngủ dậy sẽ quên thôi.
nó tự gạt bản thân rồi trùm chăn ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
***
HÔM SAU
Vừa hết ca thì thằng lớp trưởng liền chạy ào lên bục mà đứng hiên ngang nhìn xuống lớp.
- Các bạn...ngày mai khoa có tổ chức sẽ ra ngoại ô cắm trại 2 ngày. Nên các bạn cố gắng sắp xếp tập trung sớm vào sáng mai tại trường nha. Mọi thông tin các bạn xem trên trang web khoa nhé.
Thằng lớp trưởng vui vẻ thông báo với cả lớp thông tin. Các sinh viên nghe cắm trại đêm ai nấy đều mừng hết lớn nên nhanh tay thu dọn đồ để tranh thủ về mau đồ chuẩn bị.
- Chị hai...chị đi không?
Vĩ Đình ngồi phía sao chòm người lên gặng hỏi kẻ cứ để hồn trên mấy sớm giờ mà hỏi.
- em có xe nè...hay chúng ta đi xe riêng đi, đừng đi chung với trường, phiền phức lắm.
Tiểu Bạch cũng nhập cuộc vui vẻ đề xuất ý kiến. Hạ Vi nảy giờ ngồi im lặng không biết nghỉ gì, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nó quay xuống nhìn bọn họ mà lên tiếng.
- Tôi không đi đâu.
Hạ Vi mệt mỏi nói với họ vài chữ rồi lặng thinh đi ra ngoài. Tụi nhỏ nhìn nó mà ngây người. Gia Linh thấy vậy liền chạy theo sau.
- Hạ Vi...cậu sao vậy?
Gia Linh một lúc chạy theo nó thì mới phát hiện nó đang ngồi trên sân thượng. Cô nhẹ nhàng đi lại vịnh vai nó mà hỏi chuyện. Hạ Vi vẫn im lặng nhìn xa xăm ánh mắt hiện lên cả một sự buồn trông rõ. Gia Linh thấy vậy cũng ngồi xuống dựa đầu vào vai Hạ Vi đưa mắt nhìn xa xăm nơi chân trời hướng Hạ Vi đang nhìn.
- Cậu biết không? Cậu bây giờ rất giống với em ấy trước đây, cũng ngồi nơi này...cũng dựa đầu vào vai tớ như vậy.....lúc đó...bình yên biết mấy, hạnh phúc biết mấy. Tớ còn tưởng rằng sẽ không có gì có thể chia rẽ 2 chúng tớ. Tớ...còn định sao khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với em ấy. hi...Vậy mà mọi thứ chỉ là do tớ tự mơ mộng rồi tự làm đau bản thân...
Hạ Vi nói mà giọng nghẹn đi, nó mệt mỏi gồng mình mạnh mẽ bao nhiêu ngày nay khiến nó thở cũng cảm thấy nặng nề. Gia Linh ngồi bên cạnh nghe nó nói cũng buồn cũng tức dùm nó.
- Đồ ngốc nhà cậu, nếu người ta không biết trân trọng cậu thì cậu cũng không cần đau lòng vì họ. Cậu phải sống thật vui vẻ, phải thật hạnh phúc. Để cho họ thấy không có họ cậu vẫn sống và tốt hơn khi có họ.
Gia Linh bản chất không hiểu nội tình chuyện của nó và Hi Chi. nên nhìn nó đau lòng vì người kia thì trong lòng cũng đau theo và có ác cảm với người kia. Nên trong câu nói nghe đâu đó cũng có mùi vị trách móc kẻ phản bội. Hạ Vi ngồi nghe Gia Linh nói mặt vẫn cứ trơ ra buồn bã im lặng.
- Nếu cậu không muốn tên nhân tình kia cười sau lưng cậu thì ngày mai cậu nhất định phải đi. Trương Hạ Vi tớ biết là một người mạnh mẽ dù có chuyện khó khăn cách mấy cũng đối đầu với nó. Chứ không phải một kẻ chỉ biết trốn tránh sự thật.
- PHẢI...TỚ HÈN NHÁT.TỚ KHÔNG DÁM ĐỐI DIỆN VỚI CÔ ẤY.Nhưng cậu có biết không?...Mỏi lần đứng trước cô ấy thì hình ảnh cô ấy cùng tên khốn kia ở trong phòng khách sạn. Nó như một con quỷ, như một con quỷ đang bóp chặc tim tớ, tớ đau rất đau. Nhưng tại sao..tại sao dù đau lòng như thế mà tớ không thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy.
Hạ Vi đau khổ gào thét mua máy tay chân rồi mếu máo nhì Gia Linh mà nói. Nó ôm ngực trái mình mà nói tâm tình, từng lời thốt ra là từng giọt nước mắt nó rơi xuống. Gia Linh nhìn thấy nó đau lòng mà rơi lệ thì tim quặng lại cô ôm nó vào lòng mình một lúc lâu. Sau đó mới buông ra mà nhìn nó:
- cậu còn nhớ trước đây ở Mĩ tớ từng nói gì với cậu không? Tớ nói: Dù cho cả thế giới này lừa dối cậu, tổn thương cậu..bỏ rơi cậu. thì tớ cũng từ bỏ cả thế giới để bên cậu.....Còn cậu vì 1 cô gái mà bỏ cả thế giới...Cậu không hề nghĩ cho cảm giác của tớ. TỚ GHÉT CẬU LẮM
Gia Linh uất ức đứng nhìn Hạ Vi vừa rơi lệ vừa trách móc. Nói xong cô liền quay đi nhưng Hạ Vi liền nắm lấy tay cô kéo lại ôm vào lòng mình.
- Đừng để tớ 1 mình....
Hạ Vi ôm Gia Linh chặc vào lòng mà mắt rưng rưng. Có lẽ ngay lúc này nếu 1 ai dó rời xa nó nữa nó sẽ chết mất. Trái tim nhỏ của nó thật không thể chịu thêm sự gì nữa đâu.
Nhưng nó đâu biết ngay lúc nó rời lớp Hi Chi cũng âm thầm đi theo nó. Nhưng ngay khi tìm thấy nó thì đã có Gia Linh bên cạnh rồi. nên Hi Chi đã nép một bên cửa quan sát họ. Hi Chi nhìn thấy hết mọi hành động của họ kể cả cái ôm ngay lúc này. Cô rơi nước mắt đưa tay cố bụm miệng để không phát thành tiếng.Cô run rẩy chạy ngay xuống cầu thang rời đi mặc cho sau lưng hai người kia có làm gì đi nữa. Nhưng quá hấp tấp cô đã làm ngã một khúc sắt dựng sát cửa làm ra tiếng động.
Hạ Vi nghe tiếng động liền ngước mắt nhìn thì thấy bóng dáng 1 cô gái chạy đi. Nó nhận ra ngay là Hi Chi.
- Tiểu Khúc?
Nhận ra đó là bóng dáng người cũ nó liền vội buông Gia Linh ra chạy ngay xuống cầu thang dí theo.
- Hạ Vi....
Ngay lúc vừa xuống cầu thang thì một tiếng kêu làm nó bừng tỉnh. Nó ngước nhìn lên phía trên Gia Linh đang đưa mắt nhìn nó. Nó thoáng bình tỉnh lại.
- Trễ rồi...chúng ta về thôi.
Hạ Vi buông một lời rồi đi nhanh xuống lấy xe lái đi.Nhưng có lái về hay không vẫn không biết được.
Hi Chi chạy khỏi trường học không biết cô chạy bao lâu chạy bao xa cho tới lúc cô té ngã xuống đường. Trước mặt cô trên đường toàn nước, lúc này cô mới hay trời đang mưa. Cô mệt mỏi, run rẩy, đau đớn chỉ biết ngồi bệt dưới đường mà khóc mặc cho bao nhiêu ánh mắt ngang qua có nhìn hay chê cười cô cũng mặc kệ.
Trong một chiếc xe Hạ Vi nhìn thân ảnh kia đang run rẩy dưới mưa mà lòng đau, tay nó siếc chặc vô lăng xe mình cắn răng. Nhưng có lẽ tình yêu trong đó còn lớn hơn cả những tổn thương cô dành cho nó. Nó không quan tâm là có chia tay hay chưa nó liền mở dây an toàn định xông ra đưa cô vào xe. Nhưng ngay khi tay vừa tháo dây an toàn ra thì nó liền ngưng hành động lại.
Thiên nhân từ lúc Hạ Vi bỏ đi anh ta biết rõ Hi Chi sẽ theo sau nên luôn đứng đợi cô. Khi thấy cô chạy xông ra ngoài thì liền theo sau từ phía sau. Cho tới khi thấy Hi Chi té ngã dưới mưa thì anh ta mới hoảng hồn cầm dù chạy ra che cho cô.
- Hi Chi...chúng ta về thôi.Em ở ngoài này sẽ cảm đó.Mau vào xe thôi.
Thiên Nhân ngồi xuống cạnh Hi Chi che dù cho cô. Nhìn cô ướt sủng khóc lóc run rẩy mà lòng anh ta quặn đi.
- Thiên Nhân...Em thành công rồi...cuối cùng chị ấy cũng bên người khác rồi.hihihi....thành công rồi.
Hi Chi ngước mặt thẫn thờ nhìn Thiên Nhân mà cười ngây dại. Thiên Nhân nhìn cô như vậy liền ôm cô vào lòng mình
- tại sao em lại ngốc như vậy chứ?...anh phải làm sao để em vui vẻ như trước đây?
thiên Nhân 1 tay che dù một tay ôm Hi Chi vào trong lòng an ủi.
Hạ Vi nhìn thấy cảnh này mà tim đau nhói đưa ngón tay cái cảu tay phải lên cắn cắn mắt rưng rưng tay trái thi siếc chặc lại gồng mình để không khóc.
- ( Rốt cuộc..tôi đã làm sai điều gì?)
Gia Linh cũng thấy mọi thứ nhìn Hạ Vi như vậy cô liền đưa tay nắm chặc lấy tay trái Hạ Vi như một lời trấn an.
Một lúc sau thiên Nhân cũng đưa được Hi chi vào trong xe đưa về nhà. Hạ Vi cùng Gia Linh cũng âm thầm rời khỏi đó coi như chưa từng đến vậy.
- Sao tặng tớ cái này...tớ có phải cảnh sát đâu?
Hạ Vi ngồi trong quán nước vui vẻ nhìn cô gái đối diện hỏi chuyện, tay thì nâng niu 1 sợi dây.
- Cậu không thấy rằng người nào sở hữu nó luôn có hai lựa chọn sao. 1 là cứu sống 2 là gϊếŧ chết. Nếu có 1 ngày cậu cảm thấy không hiểu tớ nữa thì nó sẽ trả lời cho cậu biết.( Hạ Vi..1 là cậu cứu lấy trái tim tớ, 2 là cậu sẽ tự tay bắn 1 phát và tớ sẽ biến mất khỏi cậu)
Gia Linh ngồi tươi cười ánh mắt bí hiểm nói với người kia. Hạ Vi nghe câu trả lời xong cũng cảm thấy lo lắng nhưng cũng phá lên cười.
- hihihi. Vậy tớ phải mở ra ngây bây giờ mới được. Vì tớ không hiểu nổi sao cậu lại tặng nó cho tớ đó.hi
Hạ Vi cười vui vẻ rồi nhanh tay định tháo nắp đạn ra nhưng Gia Linh đã nhanh tay chặn tay nó lại rồi.
- Này...nếu cậu mở nó ra thứ bên trong sẽ thay đổi cả tớ và cậu đó.
Gia Linh nghiêm mặt nhìn Hạ Vi, Hạ Vi thấy bạn,mình nghiêm túc nên cũng thấy sợ. Hạ Vi liền suy nghĩ rồi nhanh lấy lại bình tỉnh.
- hi.Được rồi...không coi nữa...ha. Tớ đeo nó vào đã.
Hạ Vi vui vẻ đeo nó vào cổ mình. Nó cũng không mấy để tâm chuyện bên trong là gì, nó chỉ nghỉ chắc do cô bạn thân của mình làm ra vẻ thôi. Chỉ biết dồ cô tạng thì nó sẽ rất thích.
Khung cảnh ngày hôm đó xuất hiện trong đầu nó khiến nó càng lo sợ hơn. Nó nhìn sợi dây hít sâu rồi cằm lên từ từ từ mở nắp ra. Tiếng những răng cưa được ma sát tháo ra khiến tim nó đập liên hồi. Nhưng cuối cùng cũng mở được ra bên trong là 1 mảnh giấy trắng.
- Sao lại có giấy chứ?
Nó không khỏi ngạc nhiên thứ mà năm xưa Gia Linh cho rằng sẽ thay đổi cả hai thì ra chỉ là mảnh giấy. Nó luôn nghỉ bên trong là thuốc nổ TNT hay là một loại gì đó làm bằng mini chứ. Nó nhẹ nhàng kéo mảnh giấy ra. Một mẩu giấy được cuộn lại nó đặt lên bàn rồi nhìn ngắm suy nghĩ xem trong đó có thể viết gì kinh khủng chứ. Nhưng tò mò thì được gì mở ra xem là biết ngay. nó liền mở ra nó nhận ra ngay nét chữ đó là của con bạn thân của mình. Nhưng dòng chữ vừa đặp vào mắt nó thì như rằng có một ai đó vừa tắt ống thở nó vậy. Nó vội buông tờ giấy lên bàn ngồi vò cái đầu ướt của mình mà khó hiểu.
- Ôi...sao có thể như vậy chứ.
Nó ngồi lòng rối lại thêm mệt mỏi vì cái trò đùa quái ác này. Nó một lần nữa cầm tờ giấy lên dòng chữ vẫn đó. Dòng chữ " Bạn thân, Tớ yêu cậu" chỉ vỏn vẹn vài chữ thôi thật như lời Gia Linh có thể thay đổi cả hai.Nó mệt mỏi cất mọi thứ lại rồi đi lăn ra giường nằm mặc cho mình đang không mặc đồ gì chỉ quấn khăn thôi.
- Gia Linh...tớ và cậu là bạn thân mà. chúng ta làm sao có thể chứ?
Hạ Vi nhăn nhó mệt mỏi nhìn trần nhà mà lòng rối như tơ. Nó Không biết phải làm thế nào khi mọi chuyện diễn ra ngoài kiểm soát của nó rồi.
- Tớ không để chuyện khùng điên này diễn ra. Mình chưa xem nó..chưa xem nó. Ngủ..Ngủ dậy sẽ quên thôi.
nó tự gạt bản thân rồi trùm chăn ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
***
HÔM SAU
Vừa hết ca thì thằng lớp trưởng liền chạy ào lên bục mà đứng hiên ngang nhìn xuống lớp.
- Các bạn...ngày mai khoa có tổ chức sẽ ra ngoại ô cắm trại 2 ngày. Nên các bạn cố gắng sắp xếp tập trung sớm vào sáng mai tại trường nha. Mọi thông tin các bạn xem trên trang web khoa nhé.
Thằng lớp trưởng vui vẻ thông báo với cả lớp thông tin. Các sinh viên nghe cắm trại đêm ai nấy đều mừng hết lớn nên nhanh tay thu dọn đồ để tranh thủ về mau đồ chuẩn bị.
- Chị hai...chị đi không?
Vĩ Đình ngồi phía sao chòm người lên gặng hỏi kẻ cứ để hồn trên mấy sớm giờ mà hỏi.
- em có xe nè...hay chúng ta đi xe riêng đi, đừng đi chung với trường, phiền phức lắm.
Tiểu Bạch cũng nhập cuộc vui vẻ đề xuất ý kiến. Hạ Vi nảy giờ ngồi im lặng không biết nghỉ gì, cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Nó quay xuống nhìn bọn họ mà lên tiếng.
- Tôi không đi đâu.
Hạ Vi mệt mỏi nói với họ vài chữ rồi lặng thinh đi ra ngoài. Tụi nhỏ nhìn nó mà ngây người. Gia Linh thấy vậy liền chạy theo sau.
- Hạ Vi...cậu sao vậy?
Gia Linh một lúc chạy theo nó thì mới phát hiện nó đang ngồi trên sân thượng. Cô nhẹ nhàng đi lại vịnh vai nó mà hỏi chuyện. Hạ Vi vẫn im lặng nhìn xa xăm ánh mắt hiện lên cả một sự buồn trông rõ. Gia Linh thấy vậy cũng ngồi xuống dựa đầu vào vai Hạ Vi đưa mắt nhìn xa xăm nơi chân trời hướng Hạ Vi đang nhìn.
- Cậu biết không? Cậu bây giờ rất giống với em ấy trước đây, cũng ngồi nơi này...cũng dựa đầu vào vai tớ như vậy.....lúc đó...bình yên biết mấy, hạnh phúc biết mấy. Tớ còn tưởng rằng sẽ không có gì có thể chia rẽ 2 chúng tớ. Tớ...còn định sao khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với em ấy. hi...Vậy mà mọi thứ chỉ là do tớ tự mơ mộng rồi tự làm đau bản thân...
Hạ Vi nói mà giọng nghẹn đi, nó mệt mỏi gồng mình mạnh mẽ bao nhiêu ngày nay khiến nó thở cũng cảm thấy nặng nề. Gia Linh ngồi bên cạnh nghe nó nói cũng buồn cũng tức dùm nó.
- Đồ ngốc nhà cậu, nếu người ta không biết trân trọng cậu thì cậu cũng không cần đau lòng vì họ. Cậu phải sống thật vui vẻ, phải thật hạnh phúc. Để cho họ thấy không có họ cậu vẫn sống và tốt hơn khi có họ.
Gia Linh bản chất không hiểu nội tình chuyện của nó và Hi Chi. nên nhìn nó đau lòng vì người kia thì trong lòng cũng đau theo và có ác cảm với người kia. Nên trong câu nói nghe đâu đó cũng có mùi vị trách móc kẻ phản bội. Hạ Vi ngồi nghe Gia Linh nói mặt vẫn cứ trơ ra buồn bã im lặng.
- Nếu cậu không muốn tên nhân tình kia cười sau lưng cậu thì ngày mai cậu nhất định phải đi. Trương Hạ Vi tớ biết là một người mạnh mẽ dù có chuyện khó khăn cách mấy cũng đối đầu với nó. Chứ không phải một kẻ chỉ biết trốn tránh sự thật.
- PHẢI...TỚ HÈN NHÁT.TỚ KHÔNG DÁM ĐỐI DIỆN VỚI CÔ ẤY.Nhưng cậu có biết không?...Mỏi lần đứng trước cô ấy thì hình ảnh cô ấy cùng tên khốn kia ở trong phòng khách sạn. Nó như một con quỷ, như một con quỷ đang bóp chặc tim tớ, tớ đau rất đau. Nhưng tại sao..tại sao dù đau lòng như thế mà tớ không thể nhẫn tâm tổn thương cô ấy.
Hạ Vi đau khổ gào thét mua máy tay chân rồi mếu máo nhì Gia Linh mà nói. Nó ôm ngực trái mình mà nói tâm tình, từng lời thốt ra là từng giọt nước mắt nó rơi xuống. Gia Linh nhìn thấy nó đau lòng mà rơi lệ thì tim quặng lại cô ôm nó vào lòng mình một lúc lâu. Sau đó mới buông ra mà nhìn nó:
- cậu còn nhớ trước đây ở Mĩ tớ từng nói gì với cậu không? Tớ nói: Dù cho cả thế giới này lừa dối cậu, tổn thương cậu..bỏ rơi cậu. thì tớ cũng từ bỏ cả thế giới để bên cậu.....Còn cậu vì 1 cô gái mà bỏ cả thế giới...Cậu không hề nghĩ cho cảm giác của tớ. TỚ GHÉT CẬU LẮM
Gia Linh uất ức đứng nhìn Hạ Vi vừa rơi lệ vừa trách móc. Nói xong cô liền quay đi nhưng Hạ Vi liền nắm lấy tay cô kéo lại ôm vào lòng mình.
- Đừng để tớ 1 mình....
Hạ Vi ôm Gia Linh chặc vào lòng mà mắt rưng rưng. Có lẽ ngay lúc này nếu 1 ai dó rời xa nó nữa nó sẽ chết mất. Trái tim nhỏ của nó thật không thể chịu thêm sự gì nữa đâu.
Nhưng nó đâu biết ngay lúc nó rời lớp Hi Chi cũng âm thầm đi theo nó. Nhưng ngay khi tìm thấy nó thì đã có Gia Linh bên cạnh rồi. nên Hi Chi đã nép một bên cửa quan sát họ. Hi Chi nhìn thấy hết mọi hành động của họ kể cả cái ôm ngay lúc này. Cô rơi nước mắt đưa tay cố bụm miệng để không phát thành tiếng.Cô run rẩy chạy ngay xuống cầu thang rời đi mặc cho sau lưng hai người kia có làm gì đi nữa. Nhưng quá hấp tấp cô đã làm ngã một khúc sắt dựng sát cửa làm ra tiếng động.
Hạ Vi nghe tiếng động liền ngước mắt nhìn thì thấy bóng dáng 1 cô gái chạy đi. Nó nhận ra ngay là Hi Chi.
- Tiểu Khúc?
Nhận ra đó là bóng dáng người cũ nó liền vội buông Gia Linh ra chạy ngay xuống cầu thang dí theo.
- Hạ Vi....
Ngay lúc vừa xuống cầu thang thì một tiếng kêu làm nó bừng tỉnh. Nó ngước nhìn lên phía trên Gia Linh đang đưa mắt nhìn nó. Nó thoáng bình tỉnh lại.
- Trễ rồi...chúng ta về thôi.
Hạ Vi buông một lời rồi đi nhanh xuống lấy xe lái đi.Nhưng có lái về hay không vẫn không biết được.
Hi Chi chạy khỏi trường học không biết cô chạy bao lâu chạy bao xa cho tới lúc cô té ngã xuống đường. Trước mặt cô trên đường toàn nước, lúc này cô mới hay trời đang mưa. Cô mệt mỏi, run rẩy, đau đớn chỉ biết ngồi bệt dưới đường mà khóc mặc cho bao nhiêu ánh mắt ngang qua có nhìn hay chê cười cô cũng mặc kệ.
Trong một chiếc xe Hạ Vi nhìn thân ảnh kia đang run rẩy dưới mưa mà lòng đau, tay nó siếc chặc vô lăng xe mình cắn răng. Nhưng có lẽ tình yêu trong đó còn lớn hơn cả những tổn thương cô dành cho nó. Nó không quan tâm là có chia tay hay chưa nó liền mở dây an toàn định xông ra đưa cô vào xe. Nhưng ngay khi tay vừa tháo dây an toàn ra thì nó liền ngưng hành động lại.
Thiên nhân từ lúc Hạ Vi bỏ đi anh ta biết rõ Hi Chi sẽ theo sau nên luôn đứng đợi cô. Khi thấy cô chạy xông ra ngoài thì liền theo sau từ phía sau. Cho tới khi thấy Hi Chi té ngã dưới mưa thì anh ta mới hoảng hồn cầm dù chạy ra che cho cô.
- Hi Chi...chúng ta về thôi.Em ở ngoài này sẽ cảm đó.Mau vào xe thôi.
Thiên Nhân ngồi xuống cạnh Hi Chi che dù cho cô. Nhìn cô ướt sủng khóc lóc run rẩy mà lòng anh ta quặn đi.
- Thiên Nhân...Em thành công rồi...cuối cùng chị ấy cũng bên người khác rồi.hihihi....thành công rồi.
Hi Chi ngước mặt thẫn thờ nhìn Thiên Nhân mà cười ngây dại. Thiên Nhân nhìn cô như vậy liền ôm cô vào lòng mình
- tại sao em lại ngốc như vậy chứ?...anh phải làm sao để em vui vẻ như trước đây?
thiên Nhân 1 tay che dù một tay ôm Hi Chi vào trong lòng an ủi.
Hạ Vi nhìn thấy cảnh này mà tim đau nhói đưa ngón tay cái cảu tay phải lên cắn cắn mắt rưng rưng tay trái thi siếc chặc lại gồng mình để không khóc.
- ( Rốt cuộc..tôi đã làm sai điều gì?)
Gia Linh cũng thấy mọi thứ nhìn Hạ Vi như vậy cô liền đưa tay nắm chặc lấy tay trái Hạ Vi như một lời trấn an.
Một lúc sau thiên Nhân cũng đưa được Hi chi vào trong xe đưa về nhà. Hạ Vi cùng Gia Linh cũng âm thầm rời khỏi đó coi như chưa từng đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.