Chương 76
tringhien97
11/04/2022
Sau một màn đấu tranh tìm kiếm nhẫn Tiểu Bạch trở về nhà với thân hình ướt sủng. Cô bước khập khiểng vào nhà như 1 người mất hồn.Cô trong hình hài kì dị đi vào, tóc thì bê bết, gương mặt trắng dã trên mắt cá chân thì đỏ tái lên. Cả gia đình Bạch gia đang ngồi đợi cô về vừa nhìn thấy cô mà đại gia đình không khỏi hoảng sợ.
- Bạch nhi...con bị làm sao thế này? đừng làm ba sợ mà con.
Bạch cha nhìn con gái cưng của mình cả người ướt sủng, tóc bê bết khắp mặt, ánh mắt bi thương về nhà, nhìn cô trong tình trạng như vậy mà lòng anh đau như cắt.
- Ba...con không sao.chỉ bị ướt mưa tí thôi. Ba đừng lo, con xin phép lên phòng ạ.
Cô không muốn gia đình lo, nhìn vẻ mặt lo lắng của người cha mình yêu thương cô cũng xót lòng nên đành dấu mọi chuyện.Nói xong bỏ lại sự lo lắng của mọi người cô bỏ lên phòng.
Tiểu Bạch nhanh thoát khỏi cái lạnh buốt của bộ đồ ướt trên người liền vào nhà tắm. Nhưng với tâm trạng này thật cũng không còn quan tâm đến bản thân mình nữa.
" Nhẫn chứ gì? được. Vậy thì cô đi mà lấy đi."
Tiểu Bạch gồng mình để mọi người nghĩ mình ổn nhưng vừa vào nhà tắm chỉ một mình mình trong căn phòng lớn thì cảm xúc thật mới rõ nhất. Tiểu Bạch ngồi bệt xuồng sàn gạch nhà tắm bật vòi sen cho nước chảy trực tiếp vào người mình. Câu nói và hình ảnh lạnh lùng của Vĩ Đình cứ ẩn hiện sao màn mắt của Tiểu Bạch. Trái tim nó như thiếu oxi mà đập một cách hổn loạn đau đớn.
Tiểu Bạch ôm thân thể mỏng manh yếu ớt của mình vì dòng nước lạnh và nhất là lòng đang đau khổ. Cô cứ thế ngồi trong nhà tắm một lúc lâu mới trấn tỉnh lại.
Có lẽ đêm nay là một đem rất dài rất dài với cô. Cô cứ ngồi rồi mắt chợt nhìn lên bức tường đằng xa đang treo một cặp áo cưới màu trắng xinh đẹp mà bậc dậy tới gần hơn 2 cái áo kia.
- Cứ ngỡ đan tay đến cuối đường. Cớ sao giữa đường người lại nở buông tay. Đoạn đường còn lại....em nói xem, tôi bước tiếp thế nào đây.
Tiểu Bạch đứng nhìn chăm chiếc áo cưới của mình mà đau đớn. Đáng lẽ cô sẽ khoát nó lên người và vào lễ đường với Vĩ Đình. Nhưng nào ngờ ngày đó lại chỉ có thể sảy ra trong tưởng tượng của cô thôi.
Tiểu Bạch vội tháo chiếc áo cưới của Vĩ Đình xuống rồi mang đến bên giường mình. Cô nằm ôm chiếc vào lòng, những ngón tay thon thả mềm mại lướt theo từng đường chỉ trên áo màTiểu Bạch lại ứa lệ tràng ra.
-"Tiểu Bạch, vừa quá nè. tự nhiên em thấy mình đẹp gái ghê á ta ơi."
Hình ảnh Vĩ Đình bước ra sau tấm màn che, và cô đang khoát trên người bộ váy cưới xinh đẹp. Vĩ Đình với ánh mắt biết cười và gương mặt xinh đẹp không khỏi khiến cho người con gái đang chỉnh một số phụ kiện áo cưới của mình ngẫn ngơ.
-hi.Cũng giống đó.
Tiểu Bạch đang chỉ cho người chủ về những thay đổi trong phụ kiện của váy cưới của mình. Thì Vĩ Đình bước ra khỏi tấm màn che, cô khoát lên mình bộ áo cưới xinh đẹp để lộ vai trần trắng nõn, khóe môi mỉm cười khiến tim Tiểu Bạch lỗi nhịp như lần đầu gặp cô vậy.
-giống gì?
-Bánh tét di động.
-Mấy người nói gì đó. ngon nói nữa coi.
Vĩ Đình nghe người kia dám trêu ghẹo mình liền tay thì vén váy cưới lên mà đi lại nhéo tay Tiểu Bạch hổi tội. Tiểu thụ mạnh quá khiến Tiểu Bạch trở tay chẳng kịp.
- Hạnh phúc sao càng giữ lại càng dễ mất. Tình yêu cứ như phép màu khi tôi gặp em. Cứ nghĩ...sẽ bên nhau cả đời. Ấy thế mà...nổi đau chợt ùa tới. Tôi không thể chống nổi. Và rồi, tôi mất em....mãi mãi mất em.
Tiểu Bạch ôm lấy chiếc áo vào người mà khóc một lúc càng to hơn nữa. Cô ôm chiếc áo như muốn ôm người con gái kia vậy. Nhưng mọi hạnh phúc và hứa hẹn kia bây giờ đã như mây để gió thổi đi mất rồi.
Trong đêm khuya khi những con người nằm cạnh nhau hạnh phúc ôm nhau chìm vào giấc mông thì lại có người khóc lóc bi thương nhưng chẳng có 1 vòng tay nào dỗ dành.
- Tôi mệt rồi...tôi không còn sức nữa...không còn sức để níu giữ mọi thứ nữa, không đủ sức đi tiếp nữa rồi. Em bảo tôi phải làm sao đây. Em chỉ tôi đi Đình Đình....chỉ tôi đi. hic
Tiểu Bạch ngồi co ro trên giường đầu tựa vào hai đầu gối mà đưa chiếc nhẫn của Vĩ Đình lên tự kỉ. cô mệt,cô mệt mỏi khi một mình nó cố gắng cạnh bên Vĩ Đình nhưng Vĩ Đình cũng đang cố đang cố xa cô.
***
Bên kia Vĩ Đình sau khi đi chơi vui vẻ bên người con trai kia rồi cũng về nhà. Cô cười vui vẻ như không có gì vui vẻ vào nhà.Nhưng cô vừa vào thì Trương Thức như 1 người khác anh đi lại trước mặt Vĩ Đình mà tán cho cô một cái trời giáng.
- ANH CẢ...SAO ANH ĐÁNH EM?
Vĩ Đình bị anh mình tán một cái mà không biết mình đã làm sai điều gì. Cô bịnh má vừa bị tán đến rát kia mà trừng mắt nhìn Trương Thức.
- Thức...con làm gì vậy? sao đánh em. Dù nó sai cái gì cũng không nên đánh nó như vậy.
Mẹ Vĩ Đình nhìn con trai ra tay đánh cô mà hốt hoảng đứng dậy chạy lại can ngay anh ra la mắng.Cả nhà ai cũng hốt hoảng nhưng riêng Hạ Vi thì không dao động gì cả.Dù thương em gái nhưng nó lần này hoàn toàn không binh cô.
- Mẹ...Nó đáng bị đánh. Anh hỏi em? Ai dạy em cái cách hành xử như chiều nay thế hả? EM có quyền không yêu Tiểu Bạch nhưng em không thể cư xử lịch sự hơn hay sao? Anh có dạy em cái cách đó hay không? Trương gia có dạy em như vậy không?
Trương Thức mặt nghiêm nghị mặt kệ mẹ mình đang la mắng mình. Anh nghiêm nghị ra dáng 1 người anh trai trong nhà dạy bảo em gái.Vĩ Đình bị tán đến mắt rưng rưng nghe anh mình nói chuyện hồi chiều mà cũng ngoan cố lên tiếng:
- Lại là cô ta...Vì cô ta àm anh đánh em? Em có làm gì sai? tự cô ta bám lấy em, Cô ta bị như vậy là tự cô ta chuốt lấy.Em không làm gì sai hết.
Vĩ Đình ngoan cố không nhận mình sai. Nhìn anh mình vì Tiểu Bạch mà đánh mình cô càng ghét Tiểu Bạch hơn. Trương Thức càng nghe càng giận đỏ cả mặt.
- Còn ngoan cố...
Trương Thức nóng giận vì đứa em gái mình vì sao lại không biết sai như vậy. Tại sao hành xử tổn thương người khác mà còn bình tỉnh như vậy. Anh dơ tai lên muốn đánh Vĩ Đình một lần nữa.Nhưng tay vừa đưa lên thì mẹ anh đã ngăn lại.
- Thôi..Mẹ xin con..xin con đừng đánh nó nữa....Vi nhi!!! con mau cản anh con lại đi.
Mẹ Vĩ Đình ôm lấy Trương Thức lui ra xa khỏi Vĩ Đình rồi cầu cứu người duy nhất trong nhà có thể ngăn chuyện này. Hạ Vi từ nhỏ đã rất yêu thương đứa em này, bây giờ nhìn em gai 1bi5 đánh chắc chắn sẽ không ngồi yên được.
- Con tin nếu mẹ thấy cảnh chiều nay. Thì mẹ sẽ không còn cản anh cả nữa đâu.
Hạ Vi lạnh lùng đứng dậy nhìn mẹ mình rồi nắm tay Hi Chi đi lên phòng bỏ lại mọi chuyện sau lưng mặc mọi người muốn làm gì thì làm. Nó cũng muốn dạy dỗ cho Vĩ Đình một trận vì chuyện hồi chiều, vì cô mà Hi Chi đang mang thai mà dầm mưa cùng Tiểu Bạch làm cho nó lo lắng.
Trương Thức nhìn mẹ cứ can ngăn liền bực bội bỏ về phòng. Vĩ Đình bị đánh cũng khóc lóc ôm mặt chạy về phòng mình. Trương gia đêm nay là 1 đêm chẳng mấy vui không khí căn thẳng cứ lập lờ.
- ( Tiểu Khúc mà bị cảm một cái, mình thề sẽ cho nó 1 trận nhớ đời)
Hạ Vi lo lắng cho sức khỏe của vợ mình phải dằm mưa lâu nên rất sót. Nó lên phòng cho Hi Chi ngủ sớm. Nằm cạnh Hi Chi mà nó như bốc hỏa tâm trách móc Vĩ Đình. Đợi Hi Chi ngủ đi nó mới dám rời phòng mình.
- Anh...Em Hạ Vi đây.anh ngủ chưa?
Hạ Vi tối hôm lại mò tới phòng Trương Thức tìm anh nói chuyện. Trương Thức vẫn còn bực đang ngồi bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Nghe tiếng Hạ Vi Trương Thức cũng nhanh đi ra mở cửa cho nó.
- Vào đi...
Hạ Vi vừa vào ngồi xuống giường anh mình nó chợt nhíu mày khi thấy điện thoại anh sáng vẫn còn nổi cuộc tin nhắn trò chuyện.
- Có chuyện gì sao? Sao tối vậy còn tìm anh?
Trương Thức thấy Hạ Vi đang ngó điện thoại mình liền nhanh chạy tới chộp lấy điện thoại ngăn nó xem được tin nhắn bên trong.
-( Anh cả đang nhắn tin với ai? Trong đó có gì mà anh ấy lại sợ mình thấy vậy chứ? không lẽ...)
Hạnh động mờ ám của Trương Thức càng làm cho Hạ Vi sinh nghi hơn. Anh em với nhau từ nhỏ có chuyện gì nó cũng kể cho anh nghe, anh cũng vậy. Nhưng bây giờ anh lại dấu diếm nó. Thì Hạ Vi càng nghi ngờ hơn về Tiểu Bạch.
- Em biết thời gian qua rất nhiều chuyện đã sảy ra. Những chuyện Vĩ Đình làm cũng khiến Tiểu Bạch rất đau khổ. Em cũng biết em ấy rất cần sự an ủi, và chỗ dựa,...
Hạ Vi dù tò mò nghi ngờ chiếc điện thoại kia của Trương Thức nhưng nó biết một khi anh muốn dấu thì có hỏi cũng không có kết quả gì nên đành gát qua 1 bên. Hạ Vi nhanh chóng vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt này.Nhưng Hạ Vi chưa nói xong đã bị cắt ngang.
- Vi nhi.Anh biết em muốn nói gì, nhưng em đã hiểu lầm rồi. Anh đối với Tiểu Bạch cũng như anh đối với em và Vĩ Đình vậy, đều xem là em gái anh thôi.
Trương Thức nghe hai câu đầu cũng biết Hạ Vi rốt cuộc muốn nói gì rồi. Nên anh nhanh chóng lên tiếng cắt ngang rồi nói cho Hạ Vi hiểu. Quan tâm của anh không có nghĩa là anh yêu Tiểu Bạch mà chỉ đơn giản là chỗ dự cho 1 đứa em gái lúc nó đau khổ thôi.
- Nhưng... anh có phải quan tâm quá rồi không?
Hạ Vi nghe anh nói cũng bớt lo lắng nhưng sự nghi ngờ đó vẫn ở đó. Khi cô nhớ lại hàng loạt những cử chỉ anh mình dành cho Tiểu Bạch. Thậm chí còn từ bỏ công việc để chăm sóc cho Tiểu Bạch nữa.
- Anh biết...em cũng thấy rồi, Tiểu Bạch bây giờ rất thảm. Sau chuyện Đình Đình gặp tai nạn, mọi chuyện Tiểu Bạch không hề nói với ba mẹ em ấy. Gia đình không thể dựa vào..... em ấy cũng không thể chạy tới dựa vào em. Anh không thể bỏ mặt con bé được. Nên anh mới bên cạnh an ủi em ấy. Còn chuyện anh đánh Đình Đình, là do em ấy quá đáng. Hơn nữa,...anh có người yêu rồi làm sao mà có gì với em ấy chứ.
Trương Thức biết em gái vẫn còn nghi ngờ chưa yên tâm nên lại 1 lần nữa giải thích. Anh giải thích cặn kẻ cho Hạ Vi nghe. Cuối cùng anh còn chốt một sự thật mà Hạ Vi phải há hốc mồm bất ngờ.
- Anh có người yêu? khi nào? sao cả nhà không biết?
Hạ Vi bất ngờ khi anh mình người chuyện gì cũng kể mình nghe bây giờ có người yêu mà bản thân cô không hề hay biết gì cả. Cúc sốc này Trương Thức đúng là dọa cả nhà Trương gia rồi. Hạ Vi lúc này mới chịu tin hoàn toàn anh mình không có gì với Tiểu Bạch.
- 6 năm rồi.Anh sẽ sớm đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ. Bây giờ em tin anh chưa?
Thế là sao bao nhiêu chuyện cuối cùng mọi sự thật cũng rõ ràng rồi. Hạ Vi hiểu mọi chuyện cũng thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng nhớ ra gì đó liền chau mày.
- Em tin anh...Còn một chuyện nữa. Chìu nay anh có để ý người đến đón Đình Đình không?
Bản thân biết anh mình không muốn nói sâu hơn vào chuyện tình cảm nên Hạ Vi cũng không dám hỏi thêm. Nó nhớ còn 1 vấn đề mà mình nghi ngờ nên lại nhắc anh mình.
- Có chứ. Là Trịnh Tuấn Khải. Anh cũng đang rất thắc mắc, tại sao cậu ta lại xuất hiện lúc này. Còn nữa, nhìn cách cậu ta đối xử với Đình Đình xem ra mối quan hệ của hai đứa nó không đơn giản chỉ là bạn bè đâu.
Nhớ tới người thanh niên xuất hiện cạnh Vĩ Đình chìu nay mà Trương Thức cũng đột nhiên châu mày. Người thanh niên đó quá quen thuộc với anh và cả nhà họ Trương này, hơn nữa đối với Vĩ Đình thì càng quen thuộc hơn. Nhưng sau bao lâu không gặp đột nhiên xuất hiện ngay thời điểm Vĩ Đình mất trí không khỏi khiến người ta thập phần xinh nghi.
- Em nghĩ...có lẽ, có liên quan đến chuyện đó.
Hạ Vi nghiêm mặt ánh mắt căng thẳng nhìn Trương Thức mà nói về 1 vấn đề gì đó. Trương Thức nghe em gái nói thì liền trừng mắt không phải bất ngờ mà là phát hoản.
- Bạch nhi...con bị làm sao thế này? đừng làm ba sợ mà con.
Bạch cha nhìn con gái cưng của mình cả người ướt sủng, tóc bê bết khắp mặt, ánh mắt bi thương về nhà, nhìn cô trong tình trạng như vậy mà lòng anh đau như cắt.
- Ba...con không sao.chỉ bị ướt mưa tí thôi. Ba đừng lo, con xin phép lên phòng ạ.
Cô không muốn gia đình lo, nhìn vẻ mặt lo lắng của người cha mình yêu thương cô cũng xót lòng nên đành dấu mọi chuyện.Nói xong bỏ lại sự lo lắng của mọi người cô bỏ lên phòng.
Tiểu Bạch nhanh thoát khỏi cái lạnh buốt của bộ đồ ướt trên người liền vào nhà tắm. Nhưng với tâm trạng này thật cũng không còn quan tâm đến bản thân mình nữa.
" Nhẫn chứ gì? được. Vậy thì cô đi mà lấy đi."
Tiểu Bạch gồng mình để mọi người nghĩ mình ổn nhưng vừa vào nhà tắm chỉ một mình mình trong căn phòng lớn thì cảm xúc thật mới rõ nhất. Tiểu Bạch ngồi bệt xuồng sàn gạch nhà tắm bật vòi sen cho nước chảy trực tiếp vào người mình. Câu nói và hình ảnh lạnh lùng của Vĩ Đình cứ ẩn hiện sao màn mắt của Tiểu Bạch. Trái tim nó như thiếu oxi mà đập một cách hổn loạn đau đớn.
Tiểu Bạch ôm thân thể mỏng manh yếu ớt của mình vì dòng nước lạnh và nhất là lòng đang đau khổ. Cô cứ thế ngồi trong nhà tắm một lúc lâu mới trấn tỉnh lại.
Có lẽ đêm nay là một đem rất dài rất dài với cô. Cô cứ ngồi rồi mắt chợt nhìn lên bức tường đằng xa đang treo một cặp áo cưới màu trắng xinh đẹp mà bậc dậy tới gần hơn 2 cái áo kia.
- Cứ ngỡ đan tay đến cuối đường. Cớ sao giữa đường người lại nở buông tay. Đoạn đường còn lại....em nói xem, tôi bước tiếp thế nào đây.
Tiểu Bạch đứng nhìn chăm chiếc áo cưới của mình mà đau đớn. Đáng lẽ cô sẽ khoát nó lên người và vào lễ đường với Vĩ Đình. Nhưng nào ngờ ngày đó lại chỉ có thể sảy ra trong tưởng tượng của cô thôi.
Tiểu Bạch vội tháo chiếc áo cưới của Vĩ Đình xuống rồi mang đến bên giường mình. Cô nằm ôm chiếc vào lòng, những ngón tay thon thả mềm mại lướt theo từng đường chỉ trên áo màTiểu Bạch lại ứa lệ tràng ra.
-"Tiểu Bạch, vừa quá nè. tự nhiên em thấy mình đẹp gái ghê á ta ơi."
Hình ảnh Vĩ Đình bước ra sau tấm màn che, và cô đang khoát trên người bộ váy cưới xinh đẹp. Vĩ Đình với ánh mắt biết cười và gương mặt xinh đẹp không khỏi khiến cho người con gái đang chỉnh một số phụ kiện áo cưới của mình ngẫn ngơ.
-hi.Cũng giống đó.
Tiểu Bạch đang chỉ cho người chủ về những thay đổi trong phụ kiện của váy cưới của mình. Thì Vĩ Đình bước ra khỏi tấm màn che, cô khoát lên mình bộ áo cưới xinh đẹp để lộ vai trần trắng nõn, khóe môi mỉm cười khiến tim Tiểu Bạch lỗi nhịp như lần đầu gặp cô vậy.
-giống gì?
-Bánh tét di động.
-Mấy người nói gì đó. ngon nói nữa coi.
Vĩ Đình nghe người kia dám trêu ghẹo mình liền tay thì vén váy cưới lên mà đi lại nhéo tay Tiểu Bạch hổi tội. Tiểu thụ mạnh quá khiến Tiểu Bạch trở tay chẳng kịp.
- Hạnh phúc sao càng giữ lại càng dễ mất. Tình yêu cứ như phép màu khi tôi gặp em. Cứ nghĩ...sẽ bên nhau cả đời. Ấy thế mà...nổi đau chợt ùa tới. Tôi không thể chống nổi. Và rồi, tôi mất em....mãi mãi mất em.
Tiểu Bạch ôm lấy chiếc áo vào người mà khóc một lúc càng to hơn nữa. Cô ôm chiếc áo như muốn ôm người con gái kia vậy. Nhưng mọi hạnh phúc và hứa hẹn kia bây giờ đã như mây để gió thổi đi mất rồi.
Trong đêm khuya khi những con người nằm cạnh nhau hạnh phúc ôm nhau chìm vào giấc mông thì lại có người khóc lóc bi thương nhưng chẳng có 1 vòng tay nào dỗ dành.
- Tôi mệt rồi...tôi không còn sức nữa...không còn sức để níu giữ mọi thứ nữa, không đủ sức đi tiếp nữa rồi. Em bảo tôi phải làm sao đây. Em chỉ tôi đi Đình Đình....chỉ tôi đi. hic
Tiểu Bạch ngồi co ro trên giường đầu tựa vào hai đầu gối mà đưa chiếc nhẫn của Vĩ Đình lên tự kỉ. cô mệt,cô mệt mỏi khi một mình nó cố gắng cạnh bên Vĩ Đình nhưng Vĩ Đình cũng đang cố đang cố xa cô.
***
Bên kia Vĩ Đình sau khi đi chơi vui vẻ bên người con trai kia rồi cũng về nhà. Cô cười vui vẻ như không có gì vui vẻ vào nhà.Nhưng cô vừa vào thì Trương Thức như 1 người khác anh đi lại trước mặt Vĩ Đình mà tán cho cô một cái trời giáng.
- ANH CẢ...SAO ANH ĐÁNH EM?
Vĩ Đình bị anh mình tán một cái mà không biết mình đã làm sai điều gì. Cô bịnh má vừa bị tán đến rát kia mà trừng mắt nhìn Trương Thức.
- Thức...con làm gì vậy? sao đánh em. Dù nó sai cái gì cũng không nên đánh nó như vậy.
Mẹ Vĩ Đình nhìn con trai ra tay đánh cô mà hốt hoảng đứng dậy chạy lại can ngay anh ra la mắng.Cả nhà ai cũng hốt hoảng nhưng riêng Hạ Vi thì không dao động gì cả.Dù thương em gái nhưng nó lần này hoàn toàn không binh cô.
- Mẹ...Nó đáng bị đánh. Anh hỏi em? Ai dạy em cái cách hành xử như chiều nay thế hả? EM có quyền không yêu Tiểu Bạch nhưng em không thể cư xử lịch sự hơn hay sao? Anh có dạy em cái cách đó hay không? Trương gia có dạy em như vậy không?
Trương Thức mặt nghiêm nghị mặt kệ mẹ mình đang la mắng mình. Anh nghiêm nghị ra dáng 1 người anh trai trong nhà dạy bảo em gái.Vĩ Đình bị tán đến mắt rưng rưng nghe anh mình nói chuyện hồi chiều mà cũng ngoan cố lên tiếng:
- Lại là cô ta...Vì cô ta àm anh đánh em? Em có làm gì sai? tự cô ta bám lấy em, Cô ta bị như vậy là tự cô ta chuốt lấy.Em không làm gì sai hết.
Vĩ Đình ngoan cố không nhận mình sai. Nhìn anh mình vì Tiểu Bạch mà đánh mình cô càng ghét Tiểu Bạch hơn. Trương Thức càng nghe càng giận đỏ cả mặt.
- Còn ngoan cố...
Trương Thức nóng giận vì đứa em gái mình vì sao lại không biết sai như vậy. Tại sao hành xử tổn thương người khác mà còn bình tỉnh như vậy. Anh dơ tai lên muốn đánh Vĩ Đình một lần nữa.Nhưng tay vừa đưa lên thì mẹ anh đã ngăn lại.
- Thôi..Mẹ xin con..xin con đừng đánh nó nữa....Vi nhi!!! con mau cản anh con lại đi.
Mẹ Vĩ Đình ôm lấy Trương Thức lui ra xa khỏi Vĩ Đình rồi cầu cứu người duy nhất trong nhà có thể ngăn chuyện này. Hạ Vi từ nhỏ đã rất yêu thương đứa em này, bây giờ nhìn em gai 1bi5 đánh chắc chắn sẽ không ngồi yên được.
- Con tin nếu mẹ thấy cảnh chiều nay. Thì mẹ sẽ không còn cản anh cả nữa đâu.
Hạ Vi lạnh lùng đứng dậy nhìn mẹ mình rồi nắm tay Hi Chi đi lên phòng bỏ lại mọi chuyện sau lưng mặc mọi người muốn làm gì thì làm. Nó cũng muốn dạy dỗ cho Vĩ Đình một trận vì chuyện hồi chiều, vì cô mà Hi Chi đang mang thai mà dầm mưa cùng Tiểu Bạch làm cho nó lo lắng.
Trương Thức nhìn mẹ cứ can ngăn liền bực bội bỏ về phòng. Vĩ Đình bị đánh cũng khóc lóc ôm mặt chạy về phòng mình. Trương gia đêm nay là 1 đêm chẳng mấy vui không khí căn thẳng cứ lập lờ.
- ( Tiểu Khúc mà bị cảm một cái, mình thề sẽ cho nó 1 trận nhớ đời)
Hạ Vi lo lắng cho sức khỏe của vợ mình phải dằm mưa lâu nên rất sót. Nó lên phòng cho Hi Chi ngủ sớm. Nằm cạnh Hi Chi mà nó như bốc hỏa tâm trách móc Vĩ Đình. Đợi Hi Chi ngủ đi nó mới dám rời phòng mình.
- Anh...Em Hạ Vi đây.anh ngủ chưa?
Hạ Vi tối hôm lại mò tới phòng Trương Thức tìm anh nói chuyện. Trương Thức vẫn còn bực đang ngồi bấm điện thoại nhắn tin cho ai đó. Nghe tiếng Hạ Vi Trương Thức cũng nhanh đi ra mở cửa cho nó.
- Vào đi...
Hạ Vi vừa vào ngồi xuống giường anh mình nó chợt nhíu mày khi thấy điện thoại anh sáng vẫn còn nổi cuộc tin nhắn trò chuyện.
- Có chuyện gì sao? Sao tối vậy còn tìm anh?
Trương Thức thấy Hạ Vi đang ngó điện thoại mình liền nhanh chạy tới chộp lấy điện thoại ngăn nó xem được tin nhắn bên trong.
-( Anh cả đang nhắn tin với ai? Trong đó có gì mà anh ấy lại sợ mình thấy vậy chứ? không lẽ...)
Hạnh động mờ ám của Trương Thức càng làm cho Hạ Vi sinh nghi hơn. Anh em với nhau từ nhỏ có chuyện gì nó cũng kể cho anh nghe, anh cũng vậy. Nhưng bây giờ anh lại dấu diếm nó. Thì Hạ Vi càng nghi ngờ hơn về Tiểu Bạch.
- Em biết thời gian qua rất nhiều chuyện đã sảy ra. Những chuyện Vĩ Đình làm cũng khiến Tiểu Bạch rất đau khổ. Em cũng biết em ấy rất cần sự an ủi, và chỗ dựa,...
Hạ Vi dù tò mò nghi ngờ chiếc điện thoại kia của Trương Thức nhưng nó biết một khi anh muốn dấu thì có hỏi cũng không có kết quả gì nên đành gát qua 1 bên. Hạ Vi nhanh chóng vào vấn đề chính của cuộc gặp mặt này.Nhưng Hạ Vi chưa nói xong đã bị cắt ngang.
- Vi nhi.Anh biết em muốn nói gì, nhưng em đã hiểu lầm rồi. Anh đối với Tiểu Bạch cũng như anh đối với em và Vĩ Đình vậy, đều xem là em gái anh thôi.
Trương Thức nghe hai câu đầu cũng biết Hạ Vi rốt cuộc muốn nói gì rồi. Nên anh nhanh chóng lên tiếng cắt ngang rồi nói cho Hạ Vi hiểu. Quan tâm của anh không có nghĩa là anh yêu Tiểu Bạch mà chỉ đơn giản là chỗ dự cho 1 đứa em gái lúc nó đau khổ thôi.
- Nhưng... anh có phải quan tâm quá rồi không?
Hạ Vi nghe anh nói cũng bớt lo lắng nhưng sự nghi ngờ đó vẫn ở đó. Khi cô nhớ lại hàng loạt những cử chỉ anh mình dành cho Tiểu Bạch. Thậm chí còn từ bỏ công việc để chăm sóc cho Tiểu Bạch nữa.
- Anh biết...em cũng thấy rồi, Tiểu Bạch bây giờ rất thảm. Sau chuyện Đình Đình gặp tai nạn, mọi chuyện Tiểu Bạch không hề nói với ba mẹ em ấy. Gia đình không thể dựa vào..... em ấy cũng không thể chạy tới dựa vào em. Anh không thể bỏ mặt con bé được. Nên anh mới bên cạnh an ủi em ấy. Còn chuyện anh đánh Đình Đình, là do em ấy quá đáng. Hơn nữa,...anh có người yêu rồi làm sao mà có gì với em ấy chứ.
Trương Thức biết em gái vẫn còn nghi ngờ chưa yên tâm nên lại 1 lần nữa giải thích. Anh giải thích cặn kẻ cho Hạ Vi nghe. Cuối cùng anh còn chốt một sự thật mà Hạ Vi phải há hốc mồm bất ngờ.
- Anh có người yêu? khi nào? sao cả nhà không biết?
Hạ Vi bất ngờ khi anh mình người chuyện gì cũng kể mình nghe bây giờ có người yêu mà bản thân cô không hề hay biết gì cả. Cúc sốc này Trương Thức đúng là dọa cả nhà Trương gia rồi. Hạ Vi lúc này mới chịu tin hoàn toàn anh mình không có gì với Tiểu Bạch.
- 6 năm rồi.Anh sẽ sớm đưa cô ấy về ra mắt ba mẹ. Bây giờ em tin anh chưa?
Thế là sao bao nhiêu chuyện cuối cùng mọi sự thật cũng rõ ràng rồi. Hạ Vi hiểu mọi chuyện cũng thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng nhớ ra gì đó liền chau mày.
- Em tin anh...Còn một chuyện nữa. Chìu nay anh có để ý người đến đón Đình Đình không?
Bản thân biết anh mình không muốn nói sâu hơn vào chuyện tình cảm nên Hạ Vi cũng không dám hỏi thêm. Nó nhớ còn 1 vấn đề mà mình nghi ngờ nên lại nhắc anh mình.
- Có chứ. Là Trịnh Tuấn Khải. Anh cũng đang rất thắc mắc, tại sao cậu ta lại xuất hiện lúc này. Còn nữa, nhìn cách cậu ta đối xử với Đình Đình xem ra mối quan hệ của hai đứa nó không đơn giản chỉ là bạn bè đâu.
Nhớ tới người thanh niên xuất hiện cạnh Vĩ Đình chìu nay mà Trương Thức cũng đột nhiên châu mày. Người thanh niên đó quá quen thuộc với anh và cả nhà họ Trương này, hơn nữa đối với Vĩ Đình thì càng quen thuộc hơn. Nhưng sau bao lâu không gặp đột nhiên xuất hiện ngay thời điểm Vĩ Đình mất trí không khỏi khiến người ta thập phần xinh nghi.
- Em nghĩ...có lẽ, có liên quan đến chuyện đó.
Hạ Vi nghiêm mặt ánh mắt căng thẳng nhìn Trương Thức mà nói về 1 vấn đề gì đó. Trương Thức nghe em gái nói thì liền trừng mắt không phải bất ngờ mà là phát hoản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.