Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Chương 77

Tiểulyly

13/05/2013

Áng mây thứ 77 : Bại lộ rồi, nhóc à!

Cô bé ngốc nghếch à…

Tin anh đi…

Chuyện “bí mật” em đang âm thầm thực hiện…

Rồi anh sẽ khai quật được…

Bởi…

Em ngốc nghếch hơn anh tưởng…

Chính miệng em... sẽ thừa nhận điều đó… lúc ngáy ngủ…

Vì em đã tồn tại trong tim anh…

Nên…

Anh có mọi uy quyền…

Anh không cho phép em tự làm đau chính mình…

Ngay cả khi có sự cho phép của anh…

Em cũng không được tự làm đau chính mình…

Đó là mệnh lệnh.

Chiếc sơ mi đen cùng những đường nét tuyệt đẹp, màu sắc trở nên hài hòa khi kết hợp cùng vệt đen huyền bí, tạo nên một sắc lạnh hoàn hảo. Từng chiếc khuy được đính trên áo cũng rất tỉ mỉ, công phu.

Ngắm mãi chẳng chán!

Hẳn người mua đã rất tốn sức lựa chọn trong hàng tá sự chọn lựa làm hoa mắt, rối trí. Bằng chừng là Vĩnh Khoa đã đứng suốt buổi trong một góc của siêu thị chỉ để nhìn cái vóc dáng bé nhỏ đang đứng phân vân trước mỗi chiếc áo treo trên kệ.

Đặt chiếc áo vào ngăn tủ, Vĩnh Khoa sải chân bước lại chiếc giường êm ái. Nét lạnh bỗng chốc trở lại. Ánh đèn lan tỏa cả gương mặt, rọi rõ rừng đường nét đẹp tựa điêu khắc.

Dáng vẻ nhíu mày, bĩu môi, nghiến răng, vò đầu mỗi khi cô nhóc nhìn thấy một chiếc áo bắt mắt trông thật đáng yêu!

Phì cười khi nghĩ đến gương mặt tinh nghịch kia, Vĩnh Khoa nhẹ ngã người xuống giường, mắt nhìn trần nhà đầy đăm chiêu.

Tít… Tít… tít…

Chuông điện thoại vang liên hồi làm Vĩnh Khoa thoát khỏi dòng suy nghĩ. Với tay lấy chiếc điện thoại đang nhấp nháy không ngừng, cậu khẽ truyền chất giọng băng đá của mình vào điện thoại. Âm vực trong giọng nói trở nên lạnh lẽo hẳn khi ánh nhìn sắc đá thoáng thấy tên người gọi đến.

_ Gì thế?

_ Khoa, là tôi, Chính An đây.

Chất giọng đáp lại từ đầu dây bên kia hoàn toàn đối lập với giọng nói lạnh toát khi nãy.

_ Thấy rồi. – Vĩnh Khoa lạnh lùng đáp.

_ Thấy gì? – Chính An ngơ ngác hỏi lại, cậu thật chẳng hiểu nổi ai kia đang nói nhăng nói cuội gì. Con người ấy dạo này toàn nói những lời khó hiểu. Có lẽ là do ảnh hưởng bởi sóc con chăng!

_ Tên này, thấy số cậu gọi đến chứ gì. – Gắt lên, Vĩnh Khoa giận dữ nói – Muộn thế này còn gọi phá người khác. Cậu không ngủ àh?

Ra là thế!

Bực bội vì muốn ngủ mà không yên.

Cũng phải, cả ngày hôm nay cậu đã lê la ngoài đường và đứng dõi theo ai đó suốt hàng giờ. Không mệt sao được!

Nhận được “tình bạo” từ Thiên Di, Chính An chóng nắm bắt mọi thông tin nên mới cố ý gọi muộn nhầm phá rối giấc nồng. Nhưng một phần cũng là vì lời giải.

Nghĩ đến đó, Chính An vội nói nhanh vào điện thoại, ngữ khí mang niềm thất vọng cùng nỗi buồn khi nghĩ đến quyết định của sóc nhỏ.

_ Khoa, cậu đã tìm ra lời giải chưa?

_ Tôi nghĩ mình đang đi sai hướng! – Ngưng lại một lúc khi ánh nhìn thoáng thấy “kẻ vô duyên” tự tiện bước vào phòng mình mà không thèm lịch sự gõ cửa, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói vào điện thoại, ném cho người nào đó ánh nhìn không vui – Nói chuyện sau nhé. Tôi bận.

Nói rồi, Vĩnh Khoa cúp máy ngay. Đầu dây bên kia chỉ còn nghe những tiếng tút dài vô tận cùng vẻ mặt ngẩn tò te của Chính An.

Quăng điện thoại sang một bên, Vĩnh Khoa giương tia lạnh nhìn người vừa bước vào và làm gián đoạn mẫu chuyện kia. Ngã lưng trở lại giường, Vĩnh Khoa hung hăng nghiến răng :

_ Chuyện gì?

_ Anh cũng nghĩ mình đã đi sai hướng!

Ngồi xuống ghế, Vĩnh Kỳ thản nhiên đáp, câu trả lời thốt ra chẳng ăn nhập gì với câu hỏi kia.



_ Lắm chuyện. – Vĩnh Khoa hờ hững cất giọng rồi nhìn sang Vĩnh Kỳ, nhướn mày – Anh nghe lén tôi à?

_ Không phải có thêm người sẽ giúp giải đố nhanh hơn sao? Em mới lắm chuyện. Anh vừa nhận được tin từ Chính An, vẫn chưa có đáp án. Nếu cứ tìm “vật báu” được đặt dưới gối nằm theo hướng câu đố đề ra, biết bao giờ mới có lời giải? Tại sao không nghĩ “gối nằm” là một thứ khác không liên quan đến giường ngủ?

Bật dậy khỏi giường, tia lạnh vẫn nguyên vẹn. Vĩnh Khoa chợt thốt lên khi có một vệt sáng vừa vụt qua não bộ :

_ Anh biết chủ tịch trước được chôn cất ở đâu chứ?

-----

Giang phòng nhỏ mang màu dịu nhẹ cùng ánh đèn sáng rực. Gió từ chiếc quạt trần nhè nhẹ lan tỏa quanh phòng, đem cái mát rượi truyền đến người nằm đó.

Dáng người nhỏ nhắn sải mình trên chiếc giường rộng hệt con mèo nhỏ đang trườn dài trên tấm thảm êm ái. Đôi mắt to tròn nhắm nghiền, hàng mi nghịch ngợm vương trên khóe mắt.

Vĩnh Khoa đẩy nhẹ cửa phòng, bước đến bên giường ai đó thật khẽ. Cậu cố dời bước một cách nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động đánh thức sóc con.

Ngồi xuống giường, Vĩnh Khoa nhè nhẹ đưa tay vén lọn tóc mềm trước vầng trán xinh. Khẽ cười lạnh.

Chợt, gương mặt đáng yêu thoáng nhíu mày như gặp phải chuyện gì đau lòng lắm, mắt vẫn nhắm thật chặt, môi khẽ mím lại.

Bàn tay rắn chắc khựng lại trên đôi mày thanh thoát, tia lạnh như đang tò mò về giấc mơ trong đầu sóc con. Không hiểu cô nhóc mơ thấy gì mà lại có vẻ đau lòng thế?

_ Vĩnh Khoa… đừng… Vĩnh Khoa...

Những thanh từ yếu ớt thoát khỏi khóe môi chúm chím một cách bất lực. Vĩnh Khoa ngớ người, cậu chau mày hồi lâu rồi khẽ cất giọng :

_ Ngoan. Không có chuyện gì xảy ra đâu!

Bất giác, Vĩnh Khoa nhớ lại một “tật xấu” của cô nhóc tinh nghịch. Chẳng phải khi ngáy ngủ, mọi sự thật sẽ được chính miệng ai đó kể ra hay sao!

Đôi khi, “tật xấu” của sóc con thật có lợi.

_ Vĩnh Khoa… anh đừng chết… đừng chết…

Chất giọng yếu ớt lại vang lên, dường như giấc mơ kia là một cơn ác mộng. Rất kinh khủng đối với sóc con.

_ Ngoan, anh không chết đâu đồ ngốc. Nói anh nghe, có phải em có chuyện giấu anh?Rời tay khỏi mái đầu kia, Vĩnh Khoa trầm giọng hỏi, mắt dán vào gương mặt đang đau khổ của Thiên Di.

_ Vĩnh Khoa, em xin lỗi… xin lỗi vì bỏ anh lại một mình… xin lỗi…

Thiên Di vẫn ngáy ngủ mà đáp lời, chẳng hay rằng mình sắp sửa sẽ nói ra hết mọi chuyện cho ai đó nghe.

_ Bỏ anh?

Giữ bình tĩnh, Vĩnh Khoa điềm nhiên hỏi, cậu đang muốn giải tỏa khuất mắt trong lòng. Thật ra, cậu cũng nghi ngờ có chuyện gì đó sắp xảy đến mà sóc con đang cố giấu nhẹm.

_ Em không muốn thấy anh đau khổ, không muốn nhìn anh vì em mà bị thương, càng không muốn vì em mà anh phải… Em sợ lắm… Vĩnh Khoa… Em không muốn mình mãi trẻ con thế…

_ Thế… em sẽ làm gì? – Vĩnh Khoa lại hỏi tiếp. Nét lạnh trên gương mặt càng tăng thêm, như muốn bay thẳng vào giấc mơ kia và mang cô gái nhỏ thoát khỏi cơn ác mộng đáng chết đang làm đau người cậu thương yêu!

_ En sẽ sang Mỹ. Em sẽ rời xa anh mãi mãi. Không để anh bận tâm nữa…

Những lời sóc con vừa nói ra như mũi kim nhọn, đâm thẳng vào tim Vĩnh Khoa. Đau như cắt.

Tại sao chứ? Tại sao lại ngốc nghếch thế?

Chẳng ngờ cô nhóc lém lĩnh, nghịch ngợm, phá phách lại có lúc người lớn thế này.

Tại sao lại muốn chịu đau một mình? Nỗi đau ấy có gì hay ho mà cứ thích lao vào. Đúng là con người thật yếu đuối biết bao.

Thật may vì “tật xấu” kia đã giúp Vĩnh Khoa biết được tất cả.

Sóc con đã tự mình “thú tội” mà không hề hay biết.

Vĩnh Khoa đưa tay véo nhẹ chóp mũi xinh, ánh nhìn từ lạnh lùng chuyển thành ấm áp. Gương mặt đến dịu dàng này rất ít khi xuất hiện khi nhìn người khác và cũng rất ít khi được biểu lộ ra ngoài. Chắc vì cô nhóc đang ngủ say nên cậu mới gỡ bỏ tia lạnh trong phúc chốc.

_ Ngốc, anh sẽ không để em đi. Càng không để em phải chịu đau một mình. Tin anh đi, nhất định anh sẽ tìm ra lời giải. Còn nữa, đừng thay đổi nét trẻ con kia, bởi… anh yêu em vì chính điều đó, nhóc ạ!

Ngữ khí trở nên thật ngọt ngào mà hiếm khi nghe thấy được từ khóe môi băng giá kia. Thiên Di nào nghe thấy được những điều này khi vẫn vô tư ngáy ngủ.

Hôn nhẹ vầng trán xinh xinh, Vĩnh Khoa cười khẽ rồi bước ra ngoài. Ánh đèn lấp lánh chiếu tia ấm áp lên dáng người cao cao. Chốc lát, khi dáng người ấy khuất khỏi ánh đèn, nét lạnh băng bỗng trở về.

-----

Bình minh kéo đến cho ngày mới tràn đầy sức sống. Ông mặt trời vươn vai rồi dịu mắt để tiếp nhận luồng sáng đó và phát quang vầng sáng của mình đến mọi nơi.

Tán lá xanh rì rủ mọi hạt sương còn vương lại xuống mặt đất, khẽ đung đưa theo nhịp gió sớm và nhờ nắng sưởi ấm.

Ngoài khu vườn thơm hương ban mai, nắng trong veo ghé qua hàng ghế tinh khôi, quàng vai người ngồi đó.



Di di tay trên tách trà nóng, Trương Tề giương mắt nhìn nhịp sống mới. Mỗi ngày, cuộc sống điều bình yên thế này sao? Hay tại những ngày qua, ông mãi lao mình vào hận thù không dứt nên mới lãng quên một điều, rằng có lúc nào đó, ông vẫn thích nhâm nhi tách trà thơm ngon cùng hứng ánh nắng dịu nhẹ này?

Cười mỉa mai cho dòng suy nghĩ ngột ngạt kia, Trương Tề hù nhạt rồi tiếp tục nhâm nhi hương trà nóng ấm. Luồng khí lạnh trên người ông như muốn quấn lấy vị nóng của tách trà và nuốt trọn.

_ Chắc ông đã có cơ hội ngắm bình minh nhỉ? À, bình minh ở đây chưa đẹp lắm đâu ông, cháu biết có một nơi bình minh còn đẹp gấp bội. Chắc chắn ông sẽ thích cho mà xem.

Chấp hai tay ra sau, Thiên Di cười nhẹ rồi thả chất giọng trong trẻo của mình men theo gió truyền đến tai người ngồi đó. Cô nhóc cũng biết, thật nguy hiểm khi dám đứng nói chuyện với ông thế này. Không biết chừng sẽ như lần trước, ông sẽ không ngần ngại gì mà chỉa thằng súng vào đầu sóc con.

Khẽ rùng mình khi ý nghĩ ấy vụt qua, Thiên Di vội lắc mạnh đầu để xua tan dòng suy nghĩ làm mình sợ kia rồi mỉm cười tự trấn an.

Sẽ ra sao nếu Vĩnh Khoa biết sóc con dám cả gan lại gần Trương Tề khi không có cậu ở bên? Không biết bao nhiêu lần Vĩnh Khoa đã căn dặn “Cấm tuyệt đối không được lại gần ông anh khi không có anh bên cạnh” nữa. Nhưng những lời ấy, sóc con điều bỏ ngoài tai.

Thật lạ, hôm nay khi ngủ dậy lại chẳng thấy bóng dáng Vĩnh Khoa đâu. Ngay cả Vĩnh Kỳ cũng thế. Lẽ nào lại đi làm sớm thế?

_ Không sợ ta giết sao?

Chất giọng lạnh toát phát ra từ khóe môi Trương Tề, lẫn vào luồng không khí ban sáng.

_ Ông vẫn rất nhớ bà, đúng không ạ? Cháu xin lỗi vì đã lỡ nghe được cuộc nói chuyện giữa ông và anh Vĩnh Khoa. Cháu không cố ý nghe lén đâu ạ!

Thiên Di cười tươi rồi nghiêng đầu nói. Bước đến cạnh Trương Tề, sóc con tuy rất sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, trụ vững trên nền đất lạnh hương sương.

_ Ngồi đi.

_ Dạ? – Ngẩn người, Thiên Di trân mắt nhìn Trương Tề, ông vừa ra lệnh đó sao?

_ Thích đứng cũng chẳng sao.

Đúng là giống thật. Ngay cả khẩu khí cũng rất oai phong. Chất giọng lạnh như băng cũng hệt nhau. Có khi nào… ông cũng có lúc trẻ con như Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ không nhỉ?

Cố nín cười cho phát hiện mới mẻ của mình, Thiên Di nhẹ thảy mình xuống chiếc ghế đối diện ông.

_ Cảnh bình minh đẹp nhất… ta không hứng thú. Nhưng…ta muốn xem hoàng hôn đẹp nhất. Được chứ?

Trương Tề nói như ra lệnh, mắt ông không nhìn vào sóc con mà nhìn ra khoảng trống trước mặt, trong sắc lạnh chẳng kém ai kia.

Thiên Di lại được ông đưa từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Cô nhóc khẽ cười rồi nhìn ông. Chẳng biết đã quá gan lì với Vĩnh Khoa hay sao mà lại thốt lên câu nói hệt như đang đặt ra yêu cầu đối với Trương Tề.

_ Với một điều kiện, được không ạ?

Rõ là sóc con lém lĩnh.

Trương Tề bất giác quay sang cô nhóc to gan, lớn mật. Đưa ánh nhìn hung hăng nhìn sóc con, trong tia nhìn như có vạn ngọn lửa giận. Bỗng, những ngọn lửa ấy dần dịu xuống, sóc con thở phào nhẹ nhõm vì ông đã “hạ quả”.

May thật! Nếu Trương Tề nổi giận, không biết sẽ có chuyện gì xảy đến nữa. Thật không muốn tưởng tượng.

_ Điều kiện gì?

_ Ông… đừng bỏ bữa.

Sao? Đừng bỏ bữa?

Trương Tề lại thêm ngạc nhiên. Đúng thật là dạo này ông hay bỏ bữa. Nhưng… sao con nhóc trước mặt ông lại ra điều kiện thế? Không phải ông là người muốn giết cô nhóc hay sao? Tốt với ông ư? Có sai lầm không? Cứ tưởng nhóc con sẽ ra điều kiện gì… Tại sao không phải điều kiện về Vĩnh Khoa mà lại là sức khỏe của ông?

_ Cháu nghĩ, nếu ông cứ hành hạ bản thân thế thì sẽ ngã bệnh. Mà anh Vĩnh Khoa và cả anh Vĩnh Kỳ đều không muốn thấy ông bệnh đâu ạ. Họ rất lo cho ông. Vì thế, ông hãy ăn uống đủ, nhé?

Im lặng lúc lâu, Trương Tề nhấc tách trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn sang Thiên Di bằng ánh mắt lạ lẫm khiến sóc con hơi run sợ.

Nhưng đâu ngờ, những gì ông nói ra lại hoàn toàn khác xa với ánh mắt đó, khiến sóc con ngỡ ngàng.

_ Không ngắm hoàng hôn cũng chẳng sao. Ta sẽ chấp thuận điều kiện ấy nếu có người chịu vào bếp nấu bữa tối?

Vào bếp? Nấu? Ông đang ám chỉ điều gì chứ?

Thiên Di mông lung nghĩ, cầu sao cho cái ý nghĩ điên rồ kia là sai sự thật. Làm sao mà sóc con có thể vào bếp trong khi…

Làm sao có thể nấu bữa tối chứ?

Thiên Di cười ngượng, mắt không dám nhìn thẳng Trương Tề. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên làm sóc con khẽ rùng mình. Nếu Trương Tề biết được “tài hậu đậu” kia, liệu ông có chấp nhận đứa con dâu này?

Ôi.. nghĩ chi xa với thế.

Lắc mạnh đầu để gió thổi bay cái ý nghĩ xa xôi kia, sóc con lại cười hì hì nhìn Trương Tề.

_ Làm được không?

Trương Tề ném sang sóc con ánh nhìn như cười vui. Ông đang thử cô nhóc sao? Bản tính của dã thú liệu đã thực sự tan biến khi ông đối diện với cô nhóc ngây thơ, đáng yêu này?

_ …

_ Ba…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook