Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!
Chương 81: Ngoại Truyện
Tiểulyly
17/05/2013
Ngoại truyện đặc biệt :
Mấy năm sau,
Một gia đình nhỏ sống trong một căn nhà không hề nhỏ.
Niềm vui sum họp tràn ngập hạnh phúc, như cánh én sải cánh quanh khuôn viên nhà. Hệt làn gió xuân ôm trọn không gian ngập tiếng cười.
Nhưng…
Niềm hạnh phúc không “hoàn toàn là hạnh phúc” như bạn nghĩ!
1
Căn phòng lớn được tấm rèm cửa bao phủ để che giấu một “âm mưu” to lớn.
Trong giang phòng ấy, một chàng trai anh tuấn đang ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế xoay. Tia lạnh như muốn nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
Đan xen hai tay vào nhau, chàng trai ấy trìu mến nhìn đứa nhóc tầm 6 tuổi, nói với chất giọng giá băng ngày nào.
_ Tiểu Du, con đã hiểu chưa?
_ Dạ, rồi thưa ba vĩ đại của con! – Cô nhóc lém lỉnh tỏ vẻ nghiêm nghị, giơ một tay lên chào theo kiểu quân đội, cười tinh nghịch.
_ Ngoan. Hành động thôi!
_ Khoan đã ba vĩ đại ơi, con có chuyện muốn “thỉnh cầu”.
Bé con lém lĩnh khẽ nói, giương đôi mắt thỏ non nhìn ba mình.
Vì nhóc con đã trải qua cả một quá trình “huấn luyện nghiêm khắc” từ ba nó – Trương Vĩnh Khoa lạnh lùng – Thế nên mới có khẩu khí “ma lanh” đến thế!
Đúng thật cha nào con nấy!
_ Chuyện gì? – Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa thản nhiên hỏi. Tia nhìn chứa đầy sự nguy hiểm.
_ Dạ… con muốn “kết nạp” thêm đồng minh, được không ba vĩ đại?
_ Đồng minh?
_ Chị Tiểu Ngọc, vào đây nhanh lên.
Cô nhóc lém lĩnh chạy vội ra cửa, kéo một đứa bé gái khác vào trước sự kinh ngạc của Vĩnh Khoa.
_ Chú Khoa vĩ đại, con chào chú ạ!
_ Tiểu Ngọc? Sao con lại qua đây? Ai đưa con qua thế?
Nhíu mày nhìn đứa nhóc trước mặt mình, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi.
Thì ra, bảo bối của cậu còn tinh ranh hơn cậu tưởng nhiều. Còn dám lôi kéo thêm đồng minh rồi mới xin phép ba nó.
_ Dạ, cậu Chính An đưa con qua đây ạ!
Chính An?
Mà cũng chẳng sao. Càng đông càng vui!
_ Thế thì… bắt đầu thôi! Trước tiên là ba con nhé, Tiểu Ngọc!
_ Yes, sir!
2
Trên sofa, một chàng trai có gương mặt anh tuấn đang nhắm nghiền mắt, hàng mi cong vút đẹp chẳng khác ai đó. Dường như giấc ngủ có vẻ rất ngon.
_ Tiểu Du, ổn không? Có khi nào ba chị phát hiện không?
_ Suỵt. Chị nghe nhé, em sẽ lo phần bác 2. Còn chị, lo phần nhà bếp nghen. Xuất phát thôi!
Bé gái lém lỉnh hớn hở nói rồi lén lút bỏ đi, đứa bé còn lại cũng quả quyết gật đầu rồi nhanh chóng thi hành nhiệm vụ. Nhưng… do lúc nói chuyện, hai nhóc có ngồi sát vào nhau nên khi cả hai cùng rời khỏi địa điểm “bàn bạc mưu kế” thì vướng chân vào nhau… và thế là…
Oạch!
_ Ây da…
_ Ui… đau quá.
_ Chị Tiểu Ngọc không sao chứ?
_ Ừm, không sao, còn em, có sao không?
_ Không ạ, tiếp tục nhiệm vụ thôi!Tiểu Du lém lỉnh lon ton chạy đến chiếc sofa gần đó, trong tay là cây bút lông nho nhỏ.
Lê từng bước chân một cách nhẹ nhàng, cuối cùng Tiểu Du cũng đến được địa điểm ai đó đang nằm. Đưa tia nhìn nghịch ngợm nhìn quanh để chắc là không có ai rồi thu về tia nhìn gian manh nhìn chằm chằm vào người đang say giấc nồng.
Theo như tính toán của ba cô nhóc cho biết, giờ này thì cả hai chủ nhân của ngôi nhà vẫn say giấc. Đương nhiên, vì bây giờ là giữa trưa. Vĩnh Kỳ vừa đi làm về. Theo “lịch trình” thì khi về đến nhà, Vĩnh Kỳ sẽ ngã người xuống sofa và chợp mắt một lúc.
Cơ hội tốt để hành động!
_ Hi hi, tuyệt tác đã hoàn thành.
Nhóc con Tiểu Du ranh mãnh cười lén trong khi nhìn thấy thành phẩm đã được ra lò. Một gương mặt khiến người khác không khỏi bật cười do Vĩnh Khoa vĩ đại đã nghĩ ra và hướng dẫn cho con gái mình vẽ sao cho thật bắt mắt.
Tiểu Ngọc đáng yêu nhanh chân chạy tọt vào bếp. Cô nhóc cũng nhanh nhẹn không kém Tiểu Du.
Đứng lên chiếc ghế để với đến những thứ gia vị mẹ nấu hàng ngày, cô nhóc thoăn thoắt tay lấy lần lượt các hộp chứa gia vị. Chỉ vỏn vẹn một phút, hỗn hợp đường trộn với muối, muối trọn bột ngọt, dầu ăn thấm nước tương đã thành phẩm.
_ Chắc tối nay sẽ có một bữa ăn “hoành tráng” lắm.
Để lại mọi thứ như vị trí ban đầu trong chớp nhoáng, cô nhóc nhanh nhảu phóng xuống ghế rồi chạy ra điểm gặp mặt.
_ Hoàn thành tốt ạ!
Cả hai cô nhóc đồng thanh nói rồi leo vào BMW đen loáng với tiếng cười khúc khích. Người lái với nét mặt lạnh tanh cũng thoáng cười thỏa mãn.
_ Tiếp theo sẽ là… Wen đại nhân!
3
_ Gì thế này?
Wen dừng bước trước cửa phòng riêng, ông trố mắt nhìn “đóng lộn xộn” trước mắt đầy căm phẫn.
Toàn là đồ chơi trẻ con!
Bừa bộn rơi vãi trên bàn làm việc và sàn nhà.
Bước thật chậm vào phòng mình, Wen nhẹ rải tia nhìn quanh “đóng bừa bộn”. Như đoán trước được “kẻ chủ mưu” là ai, Wen cười nham hiểm.
Bên dưới nền gạch bóng loáng vương mùi thuốc sát trùng, một ánh sáng bạc khẽ lấp lánh dưới sự phản chiếu của nắng.
Khom người nhặt chiếc vòng nhỏ, nhìn vào đôi cánh bạc nhỏ nhắn thoáng đung đưa qua lại. Wen cười hiểm.
Vật này… chẳng phải là thứ ông đã đặt làm để tặng cho hai con bé nào đó hay sao?
Thế nào đây nhỉ! Wen đã vô tình tìm ra “kẻ phá phách” và “người cầm đầu” mất rồi!
4
_ Tiểu Du, chiếc vòng của con đâu?
Qua kính chiếu hậu trong khoang xe, Vĩnh Khoa nhanh mắt để ý thấy cánh tay bé nhỏ của con mình đã thiếu mất thứ gì đó, cậu điềm nhiên hỏi.
_ Ơ… chắc con đã để quên ở nhà rồi ạ! - Tiểu Du lém lỉnh trả lời ngoan ngoãn rồi tinh nghịch hỏi khẽ - Bây giờ mình đi đâu vậy ba vĩ đại?
_ Nạp năng lượng rồi hãy hành động tiếp.
_ Yeah. Ba là vĩ đại nhất.
_ Con yêu chú Khoa nhất quả đất!
Vĩnh Khoa nhếch môi hiểm ác rồi đạp ga phóng nhanh trên sa lộ. Dường như ai đó đã quên là mình đang “hộ tống” hai đứa nhóc chứ không phải người lớn.
Xe phóng vun vút qua hàng cây xanh ngắt. Cọ sát vào mặt đường nóng bức.
BMW dừng bánh trước một nhà hàng sang trọng. Hai đứa nhóc xinh xinh lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” bước vào “thế giới của những món ngon”.
Hương thơm phả ra từ bếp, lan tỏa xung quanh khiến những cái bao tử đang cồn cào rên rĩ trở nên hưng phấn hẳn.
Người quản lí nghiêng mình chào chàng trai quen mặt, biết nghĩa vụ của mình liền hì hục chạy vào bếp căn dặn người đem món ngon ra.
Quả Trương Vĩnh Khoa là lợi hại nhất! Nhưng… biết đâu có người nào đó còn “nham hiểm” hơn thì sao?
Sau khi đã nạp đầy năng lượng và sạc đầy bao tử, hai cô nhóc cười mãn nguyện rồi lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” ra BMW đang đậu đó. Tiến thẳng về nhà.
5
_ Người tiếp theo!
Chỉ tay về phía khuôn viên nhà, Vĩnh Khoa cười lạnh nhìn hai đứa trẻ “ngây thơ” rồi ra hiệu ngầm.
Tiểu Du và Tiểu Ngọc gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng chạy về phía khuôn viên, trên tay là “vũ khí bí mật” do ai kia đưa cho.
Liệu sẽ thành công khi “động” vào người này?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa né mình sang một góc, lén mắt theo dõi “hành động phạm pháp” của hai cô nhóc đã “qua huấn luyện”. Cười tinh ranh.
Nắng nhẹ soi vào tách trà nóng trên tay Trương Tề, ông nhẹ nâng tách trà lên, nhâm nhi từng chút một. Vị trà quyện vào gió, hương thơm nhẹ xông vào mũi ông. Cảm giác thật yên bình.
_ Ông ơi, cháu đến rồi!
Tiểu Du hớn hở nhảy phốc lên chiếc ghế cạnh ông, cười ngây ngơ.
_ Hôm nay thế nào rồi? – Trương Tề cười nhẹ, quay sang nhìn hai đứa nhóc lém lỉnh.
_ Dạ, khỏe ạ! Ơ, mặt ông dính gì thế? Để con xem.
Tiểu Du ma mãnh nói rồi tỏ vẻ lo lắng, quệt một đường sang vầng trán nhiều nếp nhăn.
_ Tiểu Du thật là, em làm gì thế. Ông ơi, để con lau cho.
Tiểu Ngọc nhíu mày vờ la rày Tiểu Du đáng yêu rồi nhanh chân bước lại cạnh Trương Tề, cô nhóc nhẹ đưa tay quệt hai bờ má của Trương Tề rồi cười tươi.
_ Xong rồi ạ!
Tuyệt tác… thành phẩm.
_ Ngoan lắm!
Trương Tề vẫn vô tư nhâm nhi trà mà không hề “cảnh giác”.
_ Chào ông, bọn vào thăm mẹ Thiên Di ạ.
Cả hai đứa nhóc cùng kéo nhau chạy thật nhanh vào nhà trước cái nhìn hiền của Trương Tề và trong tiếng cười khúc khích của một người nào đó đang núp sau tán lá xanh.
6
_Á… chết rồi.
Nhân cơ hội Vĩnh Khoa “vắng nhà” vì lý do gì gì đó mà Thiên Di cũng chẳng thèm quan tâm. Sóc con nhà ta lại “bén mảng” mò xuống “cấm địa” một cách lén lút, âm thầm.
Vì sao ư?
Chỉ vì cô nhóc muốn nấu cho ai kia một bữa vẹn toàn thôi!
Nhưng… dường như điều đó không giờ được “Chúa trời” chấp nhận.
_ Vĩnh Khoa mà biết là mình tiêu. Phải dọn mau thôi!
Rầm!
Đùng!
Xoảng!
“Thảm cảnh” trong mơ lại tự mò đến. Y như rằng, mỗi lần sóc con siêu quậy vào bếp là có chuyện lớn : Vĩnh Khoa phải cho “sửa sang lại căn bếp” trong vòng một ngày duy nhất.
_ Mẹ Thiên Di ơi, bọn con… - Tiểu Ngọc và Tiểu Du hớn hở chạy vào nhà liền khựng lại vì “mùi lạ”. Nhón chân xuống bếp, nhóc Tiểu Du ngơ ngác hỏi – Chuyện gì thế mẹ Thiên Di?
_ A, Tiểu Du, Tiểu Ngọc. May quá. Nè, hai con ra canh chừng ba Vĩnh Khoa giúp mẹ nhé. Nhanh thôi. Mẹ đang có bất ngờ muốn tặng ba Vĩnh Khoa của con đấy, Tiểu Du.
Phù!
Thiên Di thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm được “lính canh” cho mình. Nhưng sóc con đâu ngờ “lính canh” đang đi cùng với “chủ tướng vĩ đại”.
Vừa quay trở lại căn bếp “yêu thương”, Thiên Di đã đứng bất động khi nghe chất giọng lạnh toát quen thuộc từ phía sau bay đến. Lạnh cả sóng lưng.
_ Vợ ngốc, lại làm gì đấy?
_ …
_ Hai con, ra ngoài chơi đi. Ba và mẹ phải “làm việc riêng”
Vĩnh Khoa cười lạnh ra lệnh cho hai đứa nhóc “ngây thơ” rồi ung dung sải chân bước đến chỗ sóc con. Mùi nguy hiểm đang ve vãn nơi cánh mũi sóc nhỏ khiến cô nhóc chỉ muốn tháo chạy thật nhanh.
_ Bất ngờ tặng anh? Là “đóng” này?
Hễ Vĩnh Khoa bước tới một bước thì sóc con lại thụt lùi một bước đầy sợ sệt.
Cố nén nỗi lo, Thiên Di ngước mặt nhìn Vĩnh Khoa, cầu khẩn :
_ Chồng yêu, em xin lỗi.
_ …
_ Em hứa sẽ không vào đây nữa!
_ Thật ra, em có biết đã hứa với anh bao nhiêu lần rồi không? Huh?
_ Hứa thật mà! – Sóc con thểu não nói.
_ Thật? – Vĩnh Khoa chau mày nghi vấn.
_ Thật! Hứa danh dự. – Thiên Di gật đầu rồi quả quyết nói.
_ Nếu tái phạm?
_ Nếu tái phạm, sẽ… tùy anh xử lí!
_ Và…
_ Chồng yêu, em biết lỗi rồi mà! – Nghĩ đến câu nói cuối cùng đầy “bi thương” không tài nào thốt ra nổi, Thiên Di lại dở chiêu cũ. Dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vĩnh Khoa.
Lạnh lùng, sắc đá thì làm thế nào lay động vì điều nhỏ nhặt ấy!
Nghiêm nghị nhìn cô vợ phá phách, Vĩnh Khoa cười gian rồi khẽ nói :
_ Và thế nào?
_ Viết bản kiểm điểm trong một ngày và phải tặng anh một nụ hôn mỗi sáng, trưa, chiều, tối trong vòng một năm. Mỗi ngày, phải gọi “chồng yêu” đúng 1000 lần trong nhiều thời điểm và trong mọi trường hợp.
Thật tình mà nói, những việc được sóc con thuộc lòng ro ro mà nói ra ấy hoàn toàn không bao giờ được thực hiện. Lý do rất dễ hiểu, Vĩnh Khoa đâu nở “hành hạ” thái hóa thế. Chỉ là để nghe cho vui tai mà thôi.
Nhưng… dường như con sóc ương bướng này không bao giờ chịu nghe lời. Có lẽ phải dùng biện pháp mạnh hơn!
_ Tạm tha cho em. Nếu còn dám vào bếp thêm một lần nào nữa, anh sẽ đày em ra côn đảo. Rõ chưa?
_ Dạ… rõ rồi chồng yêu! Chồng yêu muôn năm.
Nhào vào người ai đó nũng nịu như một chú mèo nhỏ đáng yêu, Thiên Di khẽ kiễng chân, đặt lên môi ai đó nụ hôn thật khẽ.
_ Mùi gì thế?
Trương Tề chậm rãi bước vào nhà, ông giương mắt nhìn “thảm cảnh” trước mặt mà ngớ cả người. Đây là lần thứ hai ông nhìn thấy cảnh này trong đời. Không sao quên được. Ngay cả mơ cũng phải thức dậy ngay.
Ngơ ngác nhìn sang nơi phát ra giọng nói đáng sợ, Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên rồi khúc khích cười khi nhìn thấy “Cái gì đó”.
Đưa tay che miệng, sóc con cười thỏa chí trong khi mắt vẫn dán vào mặt Trương Tề không rời.
Vĩnh Khoa nhanh chóng kéo cô vợ ngốc sắp phá hỏng “đại sự” vào lòng mình, kèm theo câu nói đầy đe dọa :
_ Ngốc, em mà cười nữa thì chết chắc đó.
_ Con bé này, mặt ta dính gì ah?
Trương Tề ngạc nhiên cất giọng, nhìn sóc nhỏ cười nghiêng ngã mà chẳng hiểu mô tê gì. Ông hằng hộc lên tiếng để cắt ngang tiếng cười kia.
Thế này… sao nhỉ?
Khà khà, Trương Vĩnh Khoa, em hiểu rồi. Thì ra… anh là vậy? Cũng thù dai nhỉ! He he, việc gì em phải “bao che” tội phạm phi pháp, như anh?
Rời mái đầu khỏi vòng ngực rắn chắc, Thiên Di hắng giọng, nén cười rồi khoan khoái bước đi. Đến cạnh Trương Tề, cô nhóc ranh mãnh dừng chân lại, khẽ liếc nhìn Vĩnh Khoa đang đứng tần ngần với vẻ mặt đắc ý ở kia.
_ Ông ơi, đánh anh ấy nhiều vào. Anh ấy thật vô lễ với gương mặt ông!
Trước khi Vĩnh Khoa thấu được ẩn ý của sóc nhỏ thì một loạt cái từ ngữ đã được khóe môi xinh phát ra thật khẽ, đủ để Trương Tề nghe thấy và thấm nghĩa câu nói.
Lon ton chạy đi lấy gương cho Trương Tề “chiêm ngưỡng” mặt mình, Thiên Di lém lỉnh nháy mắt với chồng yêu rồi ngúng ngoảy bỏ lên lầu “lánh nạn”.
Cùng lúc đó, ở cửa vào nhà, có 3 nhân vật chạm mặt nhau. Gương mặt hai người trẻ tuổi hầm hầm tột độ. Chỉ duy một người là khá điềm tĩnh.
Thoáng thấy mình trong gương, Trương tề giương tia nhìn không mấy hài lòng nhìn sang đứa cháu yêu, ông chậm rãi thẩy chất giọng đáng gờm của mình vào không trung :
_ Trương Vĩnh Khoa! Con dám…
_ Khoan đã. Thưa ông, ông không hề thấy con làm gì ông, đúng chứ?
Dòng kí ức chảy ngược ùa về ngay lúc đó, lúc hai đứa nhóc kháu khỉnh tinh nghịch sờ mặt ông rồi cười ngây ngơ.
_ Thì ra… ta đoán đúng!
Wen bước vào trong chiếc blue trắng, trên tay là chiếc vòng nhỏ lấp lánh cùng sắp giấy gì đó rất đáng ngờ. Theo sau, Vĩnh Kỳ “mặt mèo” cùng Bảo Châu “ hung hăng” đang lia tia nhìn về phía thủ phạm đáng chết kia. Cạnh đó, hai đứa nhóc nghịch ngợm đang cuối đầu hối lỗi sau bài giáo huấn nghiêm khắc của Wen đại nhân.
_ Thiên Di, con vui lòng xuống đây.
Wen chẳng dòm sóc con, mắt vẫn dán vào Vĩnh Khoa đang ngu ngơ đứng đó, thản nhiên ra lệnh!
_ Con? – Thiên Di ngớ người. Cô nhóc vô tội mà?
_ Vì tội không lo quản chồng, không dạy dỗ chồng nghiêm khác. Thấy chồng “rong ruổi” ngoài đường “phá làng phá xóm” mà không “lôi” về. Mau qua đây!
Nói một mạch, Wen thẳng thừng bước đến trước Vĩnh Khoa đang cười méo mó vì bị bắt bài. Chìa ra sắp giấy dày cợm kia, khẽ nói :
_ Con. Tội “phá làng xóm”. Dạy hư trẻ nhỏ. Quỷ kế đa đoan. Giấu vợ “làm loạn”. Đặc biệt, dám “náo loạn” phòng làm việc của ta. Đây là danh sách những việc cần làm của hôm nay, ngày mai và hôm sau. Liệu mà làm cho tốt.
_ Hả? – Cả Vĩnh Khoa và Thiên Di há hốc nhìn nhau rồi nhìn sang Wen đại nhân. Đồng thanh thốt lên một chữ duy nhất.
Cố giữ bình tĩnh, sóc con thỏ thẻ cất giọng “vô can” :
_ Thưa Wen, con vô tội. Con có liên quan đến những việc đó đâu ạ? Phạt mình anh ấy thôi. Đừng phạt con.
_ À, trong hôm nay, mai và ngày kia. Mọi tội lỗi của Vĩnh Kỳ và Bảo Châu sẽ do hai người này đảm nhận. Giờ, theo ta.
Bỏ qua lời khấn thiết của sóc nhỏ, gieo tia nhìn man rợn vào hai “học viên” mới của lớp “quét dọn”, Wen cười nhẹ rồi nói.
_ Yeah. Thật sao? – Bảo Châu dẹp bỏ tức giận, cô mừng rỡ reo lên.
_ Hà hà, thế thì… mình phải “tích cực” phạm lỗi nhiều vào, em nhỉ?
Vĩnh Kỳ đắc chí cười gian gian nhìn Vĩnh Khoa đang giương mắt hung dữ nhìn cả hai như muốn ăn tươi nuốt sống. Nói trong phấn khởi. Ngay cả lúc cậu “khai ân” nhượn lại “bản đính hôn” cho một ai đó cũng chẳng nhận được lời cám ơn nào cả. Đã thế, còn lên giọng chất vấn.
Hiếm lắm mới có dịp “đài đọa” chàng trai giá băng kiêu ngạo này, dại gì bỏ qua!
Trương Tề gật đầu tỏ vẻ nhất trí với cách “đối nhân xử thế” kia. Đứa cháu này, cần được người giáo huấn tài ba như Wen “trị liệu”. Có thế mới nên người như Vĩnh Kỳ và Bảo Châu.
Chỉ có Wen đại nhân là có thể trị những kẻ loi choi, lóc chóc, lắm trò.
_ Tiểu Du, Tiểu Ngọc, về bệnh viện và chịu phạt cho ta. Dám trốn viện theo ba nuôi quậy phá? Các con gan bằng trời. Đợi đến khi cha mẹ ruột đến đón các con xuất viện, hình phạt mới kế thúc.
_ Dạ.
Hai đứa nhóc buồn bã đáp, đầu cuối thấp đầy hối lỗi.
Vướng vào Trương Vĩnh Khoa, tội càng nặng hơn. Vì… lâu lắm mới có dịp bắt lỗi chàng hoàng tử này.
7
_ Thiên Di cất giọng gọi lớn rồi kéo theo ai đó chạy đến cạnh chiếc ghế đá trống trong khuôn viên bệnh viện. Còn có cả Bách Nhật.
_ Lập Hân? Tiểu Na? Hai người…
Thiên Di sững sốt nhìn hai cô gái trước mặt, họ quen đến không thể nào quên được.
_ Bọn mình xin lỗi vì những gì trước đây đã gây ra cho cậu. Tha lỗi cho bọn mình, nhé?
Lập Hân cười hiền, đưa ánh nhìn dịu dàng nhìn sóc nhỏ. Ánh mắt ấy, kahc1 hẳn với trước đây. Ngay cả Tiểu Na cũng thế. Họ thật sự đã thay đổi. Và hơn hết, họ đã đạt được ước nguyện. Có được tình yêu của Triết Minh và Bách Nhật. Hạnh phúc quá còn gì!
Tạm biệt xong, Triết Minh, Bách Nhật cùng với Lập Hân, Tiểu Na tiếp tục sang Úc. Nhìn dáng họ dần khuất sau những rặng cây nhỏ, Thiên Di khẽ cười rồi vẫy tay tạm biệt.
Lúc lâu, cô nhóc mới để ý đến người bên cạnh mình. Nãy giờ im lặng đến khác thường. Lạ thật.
Quay quắt sang anh chàng cạnh bên, sóc con tinh nghịch trêu :
_ Sao thế? Bị phạt nên giận em ah?
_ Không. Nãy giờ anh bận. – Vĩnh Khoa cười lạnh, thu tia nhìn về gương mặt đáng yêu kia.
_ Bận á? Anh quét chỗ này sao? Vẫn còn lá cây mà?
_ Bận suy nghĩ!
_ Suy nghĩ?
_ Ừ. Hiếm có dịp thế này. Chúng ta… ngắm hoàng hôn đi!
_ Ngắm hoàng hôn? Anh lãng mạn khi nào thế? – Thiên Di sững sốt reo lên, lòng vui như hội.
_ Không thích ah? Thôi vậy.
_ Không. Em rất thích. Thích lắm.
Dưới màu nắng nhạt, có hai bóng người dựa vào nhau mà quên đi “những việc phải thực hiện”. Bóng của họ trải dài trên nền cỏ mượt mà, sóng sánh.
Người con gái dúi đầu vào lòng chàng trai. Thật hạnh phúc, yên bình!
Hoàng hôn dần buông xuống…
Cách đó không xa, một ánh mắt trìu mến dõi theo họ. Ông không quên nhiệm vụ mình đã giao. Nhưng… lúc này, cả hai cần sự yên tĩnh để hưởng trọn hạnh phúc bấy lâu.
Còn hình phạt… để hôm sau tăng lên gấp đôi cũng được.
Ngoại truyện : QUÀ SINH NHẬT-CẦU HÔN.
Sáng.
Ánh ban mai trong suốt len lỏi qua từng kẻ lá xanh mơn mởn. Tạo nên một sắc xanh hài hòa.
Mây trôi nhè nhẹ như chẳng muốn lao tới trước theo nhịp đẩy dập dìu của gió sớm. Chen nhau luồn qua khung cửa sổ gần đó, tia sáng nhạt mày nhẹ đậu bên gương mặt mang nét đẹp của những cậu học sinh trung học điển trai. Tia sáng ấy dịu dàng vương bên mái tóc ai đó như chẳng muốn đánh thức một giấc ngủ ngon.
Rầm!
Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang và tạo ra thứ âm thanh chói tai. Làn gió mang hơi lạnh từ dáng người đứng đó, men theo tia sáng nhạt truyền thẳng đến người đang ngon giấc.
Dáng người tựa lưng vào tường hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng của nắng mai.
Dù không muốn nhưng cũng phải hé mắt ra và ngồi bật dậy. Chính An đưa tay dụi dụi mắt đầy đáng thương rồi ngáy ngủ thều thào :
_ Chuyện gì thế? Hôm nay là chủ nhật… - Nói đến đây, Chính An bừng tỉnh hẳn, sắc mặt thay đổi ngay – Ngày nghỉ của tôi mà cũng phá là sao?
Người trước cửa vẫn vô tư hệt việc mình vừa làm là hoàn toàn đúng, thản nhiên nhún vai :
_ Nghe đây, hôm nay có nguy cơ sóc con sẽ đến nhà cậu và có lẽ hơi phiền đến cậu. Tuy vậy, cố chịu đựng nhé. Mọi thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm.
_ Khoan đã. Cậu… đang nói gì thế?
Chính An ngơ ngác gieo tia nhìn khó hiểu lên người Vĩnh Khoa, nghi ngờ đặt câu nghi vấn.
Tia cười thoáng ngự trị trên khóe môi giá lạnh, Vĩnh Khoa gắt gỏng đáp :
_ An, cậu không biết hôm nay là sinh nhật tôi?
Sinh nhật?
Sinh nhật á?
Chính An nhíu mày nghi hoặc. Chuyện gì chứ sinh nhật thì đây là lần đầu tiên nghe Vĩnh Khoa nhắc đến. Hơn nữa, lại còn nhớ ngày sinh của mình cơ chứ. Trước giờ có khi nào anh chàng này đá động đến sinh nhật mình đâu?
À, chắc là vì sóc con đã xuất hiện nên ai kia mới yêu đời thế!
Cười thầm với lối suy nghĩ đáng yêu của mình, Chính An đứng dậy, rời khỏi giường và vươn vai đầy sảng khoái. Chợt, Chính An chớp chớp mắt quay sang kẻ đang ung dung đứng trước cửa, phập phòng lo sợ thốt lên :
_ Sóc con… biết sinh nhật cậu?
_ Uh
_ Cô ấy… đến nhà tôi?
_ Uh
_ Để làm gì?
_ Chắc muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Nghi ngờ những gì mình đang nghĩ đến, Chính An hít thở sâu rồi hỏi :
_ Nấu ăn sao?
_ Có lẽ.
_ Cô ấy… biết nấu không?
_ Có lẽ. Mà chẳng phải cậu rất rành chuyện nấu nướng sao? cứ đứng một bên giúp là được.
Cười ma mãnh, Vĩnh Khoa đáp gọn. Với trí thông minh của mình, anh chàng này thừa đoán trước được cô vợ bé nhỏ của mình sẽ làm những gì để tặng cậu. Không xuống bếp thì làm gì chứ? Sóc con rất khoái “phá” nhà bếp mà. Nên chắc chắn, sau những gì Vĩnh Khoa mách bảo, Thiên Di sẽ tức tốc chạy đến nhà Chính An đáng yêu để học nấu ăn.
“Chính An nấu ăn rất giỏi. Em không cần phiền đến Vĩnh Kỳ đâu.”
Dư vị của câu nói tối qua vẫn còn đâu đó và vọng lại từ xa khiến Vĩnh Khoa phì cười ma mãnh.
Chính An… sẽ thảm đây!
Tội nghiệp.
_ Giờ tôi phải đi mua quà cho vợ mình. Cậy cố giúp tôi, nhé! Good luck.
Vĩnh Khoa toan bước đi, cậu dửng dưng thảy lại câu nói khẽ rồi quay lưng.
Vội chạy lại chắn trước ai kia, Chính An mở to mắt rồi thốt lên :
_ Sinh nhật cậu sao lại mua quà cho sóc con? Ở lại đây luôn đi. Cho vui.
_ Cậu nghĩ… tôi sẽ ở lại và chứng kiến thảm… à không. Tôi phải mua quà tặng vợ mình. Sóc con thông minh lắm. Cậu chỉ sơ qua là cô ấy hiểu ngay thôi. Vì hôm nay tôi muốn tặng quà cho sóc con, xem ra… Mà thôi, tôi cũng chẳng biết chọn gì. Cậu. Thay đồ mau rồi đi cùng tôi.
Gì chứ? Hôm nay phải cung phụng cả hai vợ chồng luôn sao?
Chính An nghệch mặt ra nhìn tên đáng ghét vô duyên nào đó. Tâm can khổ sở gào thét. Ở công ty cũng không được yên. Giờ đến ngày nghỉ duy nhất trong tuần cũng tan tành.
Ôi…… !! ~~
------
_ Cái này…. Thiên Di sẽ thích sao?
Vĩnh Khoa chau mày, cố gắng lắm mới hé môi cho những thanh từ ngỡ ngàng thoát ra. Cậu nghi ngờ nhìn cái vật thể lạ trong tay mà Chính An đáng yêu cho rằng sóc con sẽ rất thích. Có đáng tin không?
Tại sao không chọn sóc bông mà là khỉ bông?
Nhìn mặt con khỉ ngơ ngơ ngáo ngáo Vĩnh Khoa cũng ngáo ngáo ngơ ngơ theo. Thật là…chẳng hiểu ý của Chính An là gì! Thiên Di… thích chơi khỉ bông ư?
_ Tôi đảm bảo sóc con sẽ rất thích món quà này. Tin tôi đi.
Chính An chắc nịch đáp. Cậu nói rồi tự gật gù đồng tình với lời mình để khẳng định.
Không mấy hiểu lý do sóc con sẽ thích thứ này, Vĩnh Khoa càng chau mày :
_ Thích thật sao?
_ Thật. Vì con khỉ này… rất giống cậu!
Chính An cố nén cười nói cho hết câu. Cậu giương mắt thăm dò phản ứng của Vĩnh Khoa mà hả hê vô cùng.
Con khỉ bông kia ngố ngố hệt Vĩnh Khoa.
Dường như đã lĩnh hội được ý nghĩa của cả câu nói ấy, Vĩnh Khoa bỏ đi nét mặt ngớ ngẩn đang ngự trị trên gương mặt anh tuấn. Thay vào đó là luồng sắt khí sặc mùi nguy hiểm.
_ Giống tôi? Thứ này… giống tôi, huh?
Cảm nhận được “khí độc” đang vây mình, Chính An vội phân bua :
_ Ừm, vì nó giống cậu nên khi ngắm hay ôm nó vào lòng, sóc con sẽ nhớ đến cậu.
Cứ tưởng lời lí giải ngốc nghếch kia không thuyết phục được Vĩnh Khoa, Chính An lo lắng “thủ” sẵn tâm lí. Nhưng đâu ngờ… Vĩnh Khoa lại tin như thật.Mặc định
Cười nhẹ, Vĩnh Khoa bắt đầu ngắm nghía con khỉ bông ngố thật kỉ. Ánh nhìn vui chưa từng thấy.
Bị nói giống khỉ mà không nổi nóng ư?
Chính An như hóa đá trước thái độ của ai đó. Thật không ngờ… Trương Vĩnh Khoa cũng có lúc ngốc dã man.
_ Mua nó.
Đưa ra quyết định chắc nịch, Vĩnh Khoa thản nhiên cầm chặt con khỉ bông trong tay rồi bước đi. Chính An được chứng kiến một loạt các sự kiện lạ mắt nên ngớ người lúc lâu.
Sau khi bình tâm lại để chạy theo Vĩnh Khoa thì Chính An đã thấy chàng hoàng tử lạnh lùng ấy đang đứng trước quầy trang phục cao cấp.
Đứng bất động nhìn gương mặt tràn hạnh phúc của người nào đó, Chính An còn ngỡ mình chưa tỉnh ngủ hẳn. Bước thật nhẹ đến cạnh Vĩnh Khoa, Chính An tiếp tục quan sát “hiện tượng lạ mắt”.
_ Bộ này, bộ này, bộ này và cả cái này nữa…
Trơ mắt nhìn Vĩnh Khoa “lượn” một vòng quanh những bộ trang phục đáng yêu và “khuân” ra cả một “tá” quần áo thời thượng giao cho nhân viên bán hàng, Chính An muốn ngất ngay lập tức.
Hôm nay là sinh nhật ai thế này?
_ Về thôi.
Tính tiền xong, Vĩnh Khoa đã thảy cả đóng đồ sang cho Chính An rồi thản nhiên ra lệnh. Thật giống với cung cách chủ-tớ.
_ Khoa, hôm nay là sinh nhật sóc con sao?
_ Điên à. Ngay cả sinh nhật tôi mà cậu cũng quên? – Vĩnh Khoa cau có gắt.
_ Thế sao cậu mua nhiều quà thế?
_ Tặng.
Dừng bước, Chính An lườm ai đó vì câu trả lời dư thừa kia rồi nói :
_ Tôi biết. Tôi hỏi lý do.
_ Thì tặng.
Thật là… ai chẳng biết mua để tặng cơ chứ!
Giữ bình tĩnh, Chính An hạ thấp giọng hỏi lại lần nữa :
_ Không phải sinh nhật sóc con sao lại tặng quà cho cô ấy?
_ Thích.
Thích? Thích ư?
Thế mỗi khi thích thì mua vô số thứ vậy sao? Một năm 365 ngày sao không tặng hết luôn đi.
_ Tôi đang nghĩ… mình sẽ cầu hôn thế nào.
Vĩnh Khoa đột nhiên cũng dừng chân lại. Câu nói vừa phát ra như đang bộc bạch hết tâm trạng của cậu ra ngoài.
Khựng lại, Chính An ngơ ngác quay sang anh chàng ngốc rồi cười nhẹ. Vỗ vào vai tên bạn thân, Chính An nhẹ nhàng cất giọng :
_ Thật là… để tôi giúp cậu. Cậu có chuẩn bị nhẫn chứ?
_ Huh? Tại sao lại là nhẫn mà không phải thứ gì khác?
…
_ Vì sóc con thích nhẫn, được chưa!
_ Cậu nói cô ấy thích khỉ bông mà? – Vĩnh Khoa vẫn thản nhiên đặt hỏi khiến Chính An muốn té xỉu ngay tại chỗ.
_ Cô ấy thích cả hai. Ok? Giờ nghe nè, cậu chỉ cần chuẩn bị một không gian thật lãng mạn. Có nến lung linh, hoa và nhạc. Đặc biệt, không gian ấy không xuất hiện thêm ai ngoài cậu và sóc con. Hiểu chưa?
_ Nhà hàng được không?
_ Cũng được.
_ Không dùng nến mà dùng đèn được chứ?
_ Dùng nến mới lãng mạn. Hơn nữa, nến có nhiều loại, hãy chọn loại có hương thơm dễ chịu ấy.
_ Tôi không thích nhạc trong khung cảnh như thế.
_ Không có nhạc cũng được.
_ Uh. Rồi thế nào nữa?
_ Sau đó, cậu hãy quỳ trước sóc con. Với nét mặt chân thành, cậu hãy chìa nhẫn ra trước mặt cô ấy và nói “Lấy anh nhé?”
_ Không quỳ được không?
_ Không được.
_ Thế… không chìa nhẫn mà chìa khỉ bông?
_ Tôi nói là cả hai mà. Nhất định phải nói câu “Lấy anh nhé?” và dùng nét mặt chân thành nhìn sóc con. Thế thì cô ấy mới nhận lời cậu.
_ Biết rồi. Giờ cậu thông cảm… tự về nhà nhé! Tôi sẽ đi “chuẩn bị”. Khi nào sóc con nấu ăn xong, hãy nhắn tôi.
Sau đó, Vĩnh Khoa đã nhanh chóng lấy lại quà tặng rồi lao vào BMW ngay đó và phóng mất hút. Bỏ lại Chính An ngơ ngác sau làn bụi mờ trước mắt.
Gì chứ? Tự về nhà… khi nãy, vì gấp quá nên Chính An có mang theo ví đâu? Giờ về nhà bằng cách nào ngoài đi bộ?
Đã thế… tí nữa còn phải “hầu cận” cô vợ bé nhỏ của ai đó.
Trương Vĩnh Khoa chết tiệt.
------
_ Em đến đây khi nào thế?
Vừa lếch đến nhà Chính An đã nhìn thấy sóc nhỏ đang đứng trước cửa. Bước đến trước cô nhóc tinh nghịch, Chính An nhoẻn miệng cười rồi nói.
_ Dạ, mới đến thôi. Anh Chính An này, giúp em nhé.
Thừa biết sóc con đang đề nghị đến vấn đề gì, Chính An cười thầm trong bụng. Cậu lục tìm chìa khóa cửa trong túi rồi thản nhiên hỏi như mình chẳng biết lời đề nghị kia là gì :
_ Giúp em? Có chuyện gì xảy ra sao?
_ Dạ. Anh không biết ạ? Hôm nay là sinh nhật anh Vĩnh Khoa í. Em muốn tự tay làm bánh kem cho anh ấy. Anh Chính An giỏi nấu nướng lắm thì phải!
Đẩy cửa bước vào nhà, Chính An liền quay sang Thiên Di, khẽ nói :
_ Được. Anh sẽ giúp em. Chắc em cũng nấu giỏi nhỉ?
_ À… thật ra thì…
------
Cạch!
Vĩnh Khoa ung dung sải chân trên nền thảm đỏ sang trọng. Khi cậu bước đến đâu, các cô gái nghiêng nhìn đến đó. Cứ như hoàng tử vậy.
Đến trước khung kính lấp lánh, Vĩnh Khoa chậm rãi quan sát kỹ từng chiếc nhẫn sáng loáng được đặt cẩn thận trong lòng kính một cách tỉ mỉ.
Ánh sáng bạc chớp nháy như một hiệu ứng nào đó, làm cho ánh nhìn của Vĩnh Khoa sáng bừng.
Dừng lại ở hàng nhẫn thứ 2, nhãn thần rơi tõm trên chiếc nhẫn bạc lấp lánh cùng hình tim được khắc kim cương. Mỗi viên kim cương nhỏ cứ nhấp nháy, nhấp nháy.
_ Anh thật tinh ý, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi.
Cô nhân viên trẻ đẹp nhanh miệng nói khi thấy vị khách anh tuấn mãi dán mắt vào chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia.
_ Uh.
Rời cửa hàng cùng chiếc nhẫn trên tay, Vĩnh Khoa ung dung vào BMW đen loáng rồi khởi động máy. Cạnh cậu, chú khỉ bông với gương mặt ngố ngố hệt đang cười. Trên chiếc cổ bông ấy là một vật thể lấp lánh cùng sợi dây chuyền nhỏ.
BMW phóng nhanh trên sa lộ, hòa vào dòng xe chật nức bên đường.
Thảm cỏ xanh rì dần hiện ra trước mặt, mọi nhân viên đã đứng trước cánh cổng hình tim gắn đầy hoa hồng trước câu mệnh lệnh ngắn cũn cợ của ai trong 30 phút trước.
Phía xa, chiếc bàn tròn nhỏ nhắn được đặt ngay ngắn giữa thảm cỏ xanh mướt. Giữa bàn là những ly nến tròn trịa trong suốt như thủy tinh.
Khá hài lòng với những gì nhìn thấy, Vĩnh Khoa lệnh cho đám nhân viên lui đi.
Không gian yên ắng giờ chỉ còn mình ai đó.
Sải chân lại gần chiếc bàn trắng muốt, Vĩnh Khoa nhẹ đặt khỉ bông tựa vào khung nến rồi cười mãn nguyện.
------
_ Sóc con, em….
Chính An giận dữ gắt lên. Cố lắm cậu mới chế ngự cơn thịnh nộ trong mình không tuôn trào. Nhưng… không được, thế này thì không giận cũng không được.
Khoanh tay nhìn cái cảnh tượng lạ trước mắt, Chính An gieo tia nhìn không vui sang cho Thiên Di.
Nghe Vĩnh Khoa nói, chỉ cần chỉ sơ qua thì sóc con sẽ hiểu. Nên, Chính An mới làm theo. Chỉ sơ rồi đứng sang một bên quan sát.
Hơn một giờ, căn bếp trở thành bãi rác. Lò hấp bánh thì nồng nặc mùi khét. Chẳng biết đó là chiếc bánh thứ mấy nữa.
_ Thật ra, em biết nấu không?
Nuốt giận, Chính An nhẹ giọng nói.
_ Dạ… em… anh chưa nghe anh Vĩnh Khoa nói gì ạ?
_ Nói gì? Vĩnh Khoa nói em rất thông minh. Chỉ cần nói sơ qua là biết.
_ Hi hi… em xin lỗi nhé. Thường thì ở nhà, Vĩnh Khoa cấm tuyệt đối em không được vào bếp. Anh hiểu rồi chứ?
Bất động, Chính An chỉ biết tròn mắt nhìn sang Thiên Di đầy “kính nể”. Tại sao lại không nói sớm! Nếu biết thế thì cậu còn dám cho cô ngốc này mượn bếp mà “phá” hay sao.
Tít.. tít.. tít.
Lướt qua dòng tin nhắn được gửi đến từ người nào đó, Chính An dù rất bực nhưng cũng phải dặn lòng kìm nén lại mà nói điểm cần đến cho sóc nhỏ và không quên nhắc nhở :
_ Không kịp rồi. Hay là… mua bánh kem nhé?
_ Còn bếp…
_ Để đó đi.
Kéo vội “kẻ phá hoại” ra khỏi nhà mình, Chính An tức tốc đưa cô nhóc mua bánh kem rồi tức tốc “giao hàng” đến nơi yêu cầu mà không hề do dự hay rề rà. Đơn giản vì cậu muốn mau thoát khỏi “địa ngục” này. Hai người kia chỉ biết hành hạ thân xác một chàng thanh niên đáng yêu như cậu thôi.
Trước mắt mở ra nhiều tia sáng lung linh trong đêm tối, hệt đom đóm nhỏ lấp lánh. Gió mang mùi hương dễ chịu xông thẳng vào chiếc mũi cáu kỉnh.
Bước trên nền cỏ xanh rì và mượt mà, Thiên Di cười nhẹ thả tia nhìn quanh khung cảnh tuyệt đẹp này.
Cạnh chiếc bàn trắng, có nến lấp lánh bên trên. Vĩnh Khoa đứng đó. Trên tay là con khỉ bông ngố ngố cùng vật thể mang vầng sáng bạc.
_ Anh… làm tất cả cái này sao?
Thiên Di “cảm động” nhìn chồng mình rồi nhỏ giọng nói. Dù sao thì cô nhóc cũng không mấy tin toàn bộ ý tưởng mới lạ này là do Vĩnh Khoa nghĩ ra.
_ Uh, không phải anh làm. Anh chỉ dặn bọn họ là trang trí cho đẹp thôi.
Quả đúng thế. Làm gì có chuyện Vĩnh Khoa nghĩ ra những ý tưởng độc đáo và tuyệt vời này chứ!
_ Có cần anh kéo ghế cho em không, vợ yêu?
Kéo thì kéo… sao lại hỏi ý người khác như thế.
Thiên Di nghĩ thầm, lườm ai đó rồi tự tay kéo ghế cho mình. Dù gì đi nữa thì hôm nay cũng là sinh nhật ai kia. Nhịn một bước cũng đâu chết ai!
_ Anh/ Em có quà cho…
Trơ mắt nhìn người đối diện, Thiên Di khẽ nhíu mày. Có nghe lầm không? Vĩnh Khoa cũng vừa nói sao?
Đặt ổ bánh kem lên bàn, Thiên Di ngơ ngác cất giọng hỏi Vĩnh Khoa :
_ Em tặng quà cho anh thì đúng hơn. Sinh nhật anh mà. Đừng nhìn em. Cái này… không phải em làm đâu. Mua đấy. Em đã nhờ người ta ghi chữ lên đó. Đẹp không!
“Chồng yêu, sinh nhật vui vẻ ^^”
_ Qùa đâu? - Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi – Chỉ có bánh kem thôi sao?
_ Thì bánh kem là quà còn gì? – Thiên Di bĩu môi đáp.
_ Keo kiệt.
_ Anh nói gì chứ? Em keo kiệt khi nào. Có bánh kem rồi còn đòi gì nữa? Anh tham vừa thôi. À, chẳng phải em đã tặng trước áo sơ mi cho anh rồi hay sao? Coi như đó là quà đi.
_ Không bàn cãi nữa.
Chẳng chấp nhất cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa đẩy các túi đồ sang cho sóc con. Nét mặt thoáng có tia cười.
_ Qùa của em đấy!
_ Sao chứ? – Thiên Di ngạc nhiên nhìn “món quà bất ngờ” trước mặt, lắp bắp nói – Sinh nhật anh sao lại tặng quà cho em? Anh… bị ngốc à?
_ Này, mắng ai thế hả? – Vẫn chất giọng lạnh lùng khó ưa ấy, Vĩnh Khoa đanh giọng đe dọa.
_ Hung dữ thế. Người ta chỉ hỏi thôi mà…
Câu nói nửa chừng của Thiên Di lập tức bị ngăn lại khi cô nhóc nhìn thấy hành động bất chợt của ai đó.
Rời ghế, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi bước đến trước mặt Thiên Di, quỳ một xuống đầy kiêu sa. Gương mặt anh tuấn sáng bừng nhờ ánh nến lung linh. Chìa khỉ bông trước Thiên Di, Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô nhóc, cười khẽ.
…
…
Im lặng.
…
…
~~
…
Gì thế này? Vậy thôi sao? Chẳng phải còn nói “Lấy anh nhé” như trong phim truyền hình dài tập hay sao? Cầu hôn kỳ thế.
Nghĩ thầm, Thiên Di nhíu mày nhìn sang Vĩnh Khoa vẫn đang nhìn mình với gương mặt… đáng ghét mà không thèm nói lời nào.
Cuối cùng, không thể nào chịu đựng nổi tình cảnh im thin thít ấy, Thiên Di mới nhỏ giọng hỏi :
_ Anh… làm gì thế?
_ Không thấy sao còn hỏi? – Lạnh tanh.
Lời hay do Chính An dạy… không được dùng đến!
Thiên Di hầm hầm nhìn “chồng” mình hồi lâu rồi nén giận hỏi :
_ Anh… đang cầu hôn em?
_ Uh.
_ Thế sao không nói gì?
_ Nói à? – Suy nghĩ, Vĩnh Khoa thoáng nhìu mày rồi nhanh chóng hỏi – Lấy nó nhé?
_ ….
…
@@...
…
_ Em… lấy nó? – Thiên Di mở to mắt, bật ra từng chữ.
_ Uh.
_ Lấy nó? Không phải lấy anh sao?
_ À, thì lấy nó tức là đồng ý lấy anh.
_ …
_ Thế nào?
_ …
_ Ai chỉ anh mua con khỉ đáng ghét này vậy? – Nhìn con khỉ bông, Thiên Di khẽ cất giọng hỏi.
_ Chính An, cậu ấy nói… nó giống anh. Em sẽ thích.
Phì! Giống… giống thật!
Che miệng để giấu đi nụ cười lén lút, Thiên Di hắng giọng rồi nghiêm mặt lại trong phút chốc. Đưa tay nhận lấy chú khỉ ngố, Thiên Di tinh nghịch đáp :
_ Ừm, em sẽ lấy nó. Không lấy anh.
_ Gì? – Vĩnh Khoa tròn mắt nhìn Thiên Di. Thản nhiên đứng thẳng lên và giật phăng con khỉ lại, Vĩnh Khoa hằng hộc nói – Trả đây.
Cũng không phải “hiền lành” gì, sóc con lém lĩnh đưa tay giật lại khỉ bông rồi bĩu môi trách móc :
_ Anh vô duyên vừa thôi. Tặng rồi không lấy lại được đâu. Nó là của em.
_ Chắc chứ?
_ Ừm. Chắc chắn.
_ Tên đâu? Trên đó, có ghi tên em không?
_ …
Lại giật lấy con khỉ bông, Vĩnh Khoa cười gian manh.
Không cãi lại ai đó, Thiên Di xụ mặt buồn hiu, mắt lắm la lắm lét liếc liếc.
Đưa tay xoa mái đầu đáng yêu, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi đưa tay lên chú khỉ bông để lấy vật gì đó. Đột nhiên, cậu giật lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi đeo chiếc nhẫn bạc lấp lánh vào một cách “tự nhiên”, rồi nói :
_ Đồng ý, nhé?
_ …
Quái không chứ? Tự tiện đeo nhẫn vào cho người ta rồi mới hỏi ý kiến sao?
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng sóc con vẫn cố điềm tĩnh. Cô nhóc nghịch ngợm nhìn gương mặt anh tuấn rồi nói :
_ Anh đâu cần phải nói thêm những từ dư thừa đó khi đã đeo nó vào cho em?
_ …
_ Em lấy khỉ bông còn thích hơn, chồng yêu ngốc thật!
Theo đó, một nụ cười ma quái hiện ra, sóc con đưa tay quệt kem lên mặt ai đó rồi lon ton chạy đi. Vì nếu còn ngồi đó, không trước thì sau cũng chết chắc!
Vĩnh Khoa hầm hầm nhìn cô vợ tinh nghịch, sự giận dữ khác hẳn lúc bình thường. Dường như trong sự giận dữ ấy có chút dịu dàng, ấm áp.
_ Vợ ngốc, em gan lắm. Hôm nay, em chết chắc!
_ Hi hi, chưa biết ai ngốc hơn ai. Đồ đại ngốc.
_ Này, đứng lại đó cho anh.
…
Trăng sáng.
Sao lấp lánh.
Gió nhẹ dập dìu.
Tâm trạng vui tươi của hai người nào đó như nước trong suốt tưới lên thảm cỏ mượt. Làm chúng cũng lung lay vui theo…Ngoại truyện : Mất vợ – Tìm vợ
Sân bay quốc tế.
7.00 AM
_ Alô, tôi nghe đây! Sao? Được rồi. Tôi hiểu rồi. Cứ nói với mẹ tôi, mai tôi sẽ về.
Vừa đáp máy bay, Hải Nhân lập tức nhận được cuộc điện gấp từ người quản lí công ty. Rằng mẹ cậu đang làm ầm lên vì không tìm thấy cậu. Bởi, Hải Nhân đã trốn mẹ để đăng kí chuyến bay sang Việt Nam vào sáng nay. Thần không hay, quỷ không biết.
Cúp máy. Tắt nguồn.
Bắt chiếc taxi gần đó.
Người Hải Nhân muốn tìm là cô nhóc tinh nghịch. Cũng may là cậu nhớ nhà của ai kia (Trương Vĩnh Khoa) nên không lo bị lạc đường.
Đứng trước cánh cổng to kình, bên trong là khuôn viên đầy cỏ xanh đang trút hết sương đêm. Bầu không khí quang đãng bao trùm lấy căn biệt thự lớn.
Đưa tay nhấn chuông, Hải Nhân khẽ dời chân sang một góc và nép sau bức tường to. Cậu nghĩ, sóc nhỏ sẽ ra mở cửa. Vì Thiên Di không thích sai vặt người làm trong khi mình có thể tự làm được.
Đúng như dự đoán, dáng người bé nhỏ đang lon ton chạy ra cổng với nụ cười rạng rỡ.
Cạch.
…
_ Ơ…
Ngẫng người, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy một ai cả. Vừa định quay trở lại nhà thì một bàn tay rắn chắc đã kịp thời bịt chặt đôi mắt to tròn một cách bất ngờ.
Giật mình bởi hành động lạ từ một ai đó, cô nhóc chỉ biết đứng bất động. Lúc sau, khi đã “hoàn hồn” và dần tiếp nhận được với bóng tối quanh mắt, sóc nhỏ lí nhí :
_ Ai…. Ai vậy?
_ …
_ Nè, ai vậy…
_ Bé Di, em càng ngày càng xinh đấy!
Chất giọng trầm trầm quen thuộc thoáng vang bên tai làm sóc con ngớ người. Khóe môi bỗng hình thành nụ cười đáng yêu. Làm sao cô nhóc quên được giọng nói ấy chứ!
Thiên Di quay người lại khi bàn tay kia đã dần buông xuống, thả lại ánh sáng cho ánh nhìn. Ôm chầm lấy “người lạ thân quen”, sóc con ríu rít thốt lên :
_ Anh Nhân… anh về khi nào thế? Sao không gọi trước cho em? Mẹ anh biết anh sang đây không?
Xoa mái đầu nhỏ, Hải Nhân cười nhẽ rồi nói :
_ Anh vừa về. Cho em biết nhé, anh trốn nhà đấy. Vì thế, em phải dành ngày hôm nay để theo anh. Tối anh phải trở về rồi. Anh nghĩ, nếu mình không về sớm thì có lẽ, mẹ anh sẽ cho người sang Việt Nam mất.
Đúng vậy, hôm nay phải đi chơi thỏa thích. Hiếm khi anh Nhân về đây. Vả lại, “cái tên đó” cứ bắt mình ở nhà suốt thôi.
Nghĩ thầm, Thiên Di gật nhẹ đầu rồi cười tươi :
_ Anh ở đây chờ em nhé. Em vào nói ông đã.
-----
5h chiều,
Bầu trời trong vắt.
Mây nhẹ nhàng trôi theo đường dẫn của gió.
Rầm!
Cánh cửa phòng mở toang và tạo ra thứ tạp âm chói tai. Khác hẳn với khung cảnh ngoài kia – tĩnh lặng, mát mẻ.
Những cô giúp việc thay nhau truyền ánh mắt lo sợ đến vị chủ tịch già. Như cầu xin.
Phía Trương Tề, ông vẫn lẳng lặng đứng im nhìn cháu mình đạp cửa mà không hề ngăn cản hay hỏi lý do.
Vĩnh Khoa nhíu mày thay cho sự ngờ vực trong lòng. Quay quất tầm nhìn sang những người giúp việc, ai đó lạnh lùng nghiến răng :
_ Vợ tôi đâu?
Lý do Vĩnh Khoa ngạc nhiên vì sự “mất tích” không báo trước của sóc nhỏ rất đơn giản. Bởi, thường ngày, khi ai đó vừa đặt chân vào nhà thì cô nhóc nào đó đã lon ton chạy ra cười tủm tỉm rồi trao cho cậu một nụ hôn nhẹ vào má. Và có lẽ bởi thế, nhờ những nụ hôn khẽ khàng từ sóc nhỏ mà ngôi nhà trở nên vui tươi hơn vì ai đó dần dịu dàng thay cho lạnh lùng.
Vì thế, hôm nay, không thấy sóc con đâu cả. Vĩnh Khoa lập tức hiện nguyên hình. Bắt đầu “tra tấn” những người trong nhà bằng nét mặt lạnh băng.
Các cô hầu nhìn nhau lo lắng rồi nhìn sang Trương Tề. Sở dĩ, họ nhìn ông là chờ đợi câu trả lời từ ông. Chính ông đã dặn dò là không được nói với cậu chủ rằng cô chủ đã “đi chơi với trai” (Hải Nhân).
_ Tôi hỏi lần nữa, sóc con đâu?
_ Dạ…
_ Lui đi. Cứ làm việc của các người.
Nhận được lệnh từ Trương Tề, các cô hầu vui hết thẩy. Câu nói của ông như động lực giúp họ can đảm thêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, họ thay nhau gật đầu tạ ơn Trương Tề đã kịp thời cứu mạng.
_ Vợ con đâu?
Vĩnh Khoa thản nhiên đặt câu hỏi, không thèm nhìn ông mình lấy một lần. Mặt cứ hầm hầm nhìn theo đám “tì nữ” kia. Cậu nghĩ, họ biết “tin tức” của Thiên Di nhưng vì ông cậu nên không một ai dám nói.
_ Vợ con đi cùng cậu thanh niên nào đó tên Nhân rồi. Con bé đã xin phép ta. Ta cũng đã đồng ý.
Vừa nghe xong, Vĩnh Khoa trầm lặng nhìn sang Trương Tề hồi lâu. Bất giác, cậu mò mẫm và lấy từ túi quần ra một thứ. Cười nham hiểm.
Đến khi Trương Tề nhận ra chuyện quan trọng thì đã nghe thấy chất giọng lạnh toát của đứa cháu yêu vang lên. Trên tay là chiếc điện thoại đang phát sáng.
_ Alô, sở cảnh sát phải không? Vợ tôi… bị bắt cóc rồi!
------
6h chiều.
Trời rực sắc cam hoàng hôn.
Gió nhẹ lay cành cây mỏng.
Không gian rực sắc màu cùng tiếng nhạc vu vương khe khẽ bên tai. Khắp không gian rộng lớn là những khoảng riêng tư.
Ở một góc nào đó trong khoảng riêng tư bao la ấy, có hai nguời trẻ tuổi đang ngồi nhâm nhi hai cốc sinh tố mát lạnh. Họ cùng lắng tai nghe điệu nhạc truyền cảm sau khi đã mệt nhoài với quảng thời gian trước đó : thỏa sức chơi đùa ở công viên cạnh đó và cùng nhau tuôn ra những tràng cười sàng khoái khi xem bộ phim hài trong rạp.
Giờ, không gian không yên tĩnh cũng không náo nhiệt. Nhưng chắc chắn, mấy phút sau thì bầu không khí ấy sẽ không còn.
_ Tiếc thật, lâu lắm mới được đi cùng anh Nhân thế này mà anh lại phải về sớm.
Chóng càm, Thiên Di tiếc nuối nói. Mắt dán vào cốc sinh tố trên bàn kính.
_ Khì. Anh hứa, lâu lâu anh sẽ lén về đây để đi cùng bé Di. Chịu không?
_ Thật nhé! Anh Nhân hứa…
_ Lãng mạn nhỉ?
Chất giọng lạnh tanh bất chợt vang lên sau lưng khiến sóc con giật mình. Đôi mắt to tròn mở to hơn hẳn. Cười gượng, Thiên Di chậm rãi quay lại phía sau…
_ Tình cảm nhỉ?
_ …
_ Vĩnh Khoa, lâu quá không gặp!
Hải Nhân cười tươi chào ai kia nhưng chỉ nhận được cái nhìn tóe lửa. Liếc Hải Nhân vài giây, Vĩnh Khoa liền chuyển tia nhìn sang cô vợ nghịch ngợm, đặt câu hỏi khẽ :
_ Vui không?
_ Hi hi… vui… vui lắm…
_ Thích chứ?
_ Thích.. hi hi…
Tách!
Sau tiếng búng tay đầy uy quyền, một tốp người xuất hiện sau lưng Vĩnh Khoa. Đặc biêt là… họ điều khoác trên mình bộ trang phục của cảnh sát…
_ Đó, người bắt cóc vợ tôi.
-----
Yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Nếu lúc này, có bất kì thứ tạp âm nào đó vang lên thì chắc rằng, nó sẽ phá tan sự tôn nghiêm và tĩnh lặng đến chết người tại nơi ĐÂY.
Những thanh sắt vô hồn toát ra luồng khí lạnh sởn óc. Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, là thanh sắc sẽ tạo ra tiếng động ngay.
Lằn ranh của những thanh sắt tráng bạc lấp lánh như ranh giới chia cắt hai con người với nhau. Kẻ đứng trong, người đứng ngoài.
Chắc hẳn, bạn đã biết ĐÂY là nơi nào!?
Vâng, chính NƠI ĐÓ chứ không đâu khác!
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa dửng dưng thảy tia nhìn hưng phấn vào phía trong lằn ranh trắng. Khiêu chiến!
Hải Nhân ngậm cục tức trong bụng, hằng hộc nhìn tên dàn gở đang đứng ngoài kia.
Cái quái gì chứ? Một đời anh dũng của Hải Nhân chưa khi nào phải đứng trong ngó ra thế này! Chỉ vì lời nói vô căn cứ ngu ngốc của tên dở hơi nào kia mà cậu phải lâm vào tình cảnh bi đát này ư? Lí nào là vậy?
Nắm chặt lấy khung sắt, Hải Nhân giận dữ ném sang Vĩnh Khoa cái nhìn rực lửa hận :
_ Này, cậu làm trò gì thế hả? Có cần quá đáng vậy không? Tôi phạm tội gì à? Giết người? Cướp của?
_ Đúng. Là cướp của. – Vô tư đáp. Cười lạnh.
_ Gì chứ? Vô lí. Tôi cướp gì của cậu?
_ Vợ!
_ Cậu…
Tức không nói nên lời! Hải Nhân đành nuốt giận. Dù cậu có làm quá lên như thế thì cũng chẳng được gì ngoài nhận được ánh nhìn răng đe từ phía cảnh sát.
_ Chồng yêu, anh làm gì thế? Nói bọn họ thả anh Nhân ra đi.
Lay lay cánh tay con người nhẫn tâm kia, Thiên Di nhăn mặt nói. Nhưng ngay lập tức, cô nhóc nhận được tràng giáo huấn từ ai kia :
_ Em nữa. Biết tội của mình chưa? Dám ra đường với trai khi không được sự cho phép của anh? Còn cười nói vui vẻ? Dạo công viên?
_ Em xin phép ông rồi mà!
_ Còn cãi?
_ Biết rồi. Không cãi. Được chưa. Anh nói họ thả anh Nhân đi.
_ …
Lẳng lặng bước đếntrước khung cửa vô hồn, Vĩnh Khoa nhếch môi ma mãnh rồi thản nhiên nhún vai :
_ Không…
_ Này…
_ Anh chưa nói hết. Em đừng hư hỏng thế. Chen ngang câu nói của người khác vậy à? – Bẹo má cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa lại giở giọng nói tiếp câu nói dở kia – Không được dụ dỗ vợ tôi nữa.
_ Nếu tôi nói… không thì sao? – Hải NhÂN tinh ranh đáp lại, bỏ qua mặc cảm vì mình đang đứng trong nơi “quái dị”
_ Cậu đã thử… ngủ lại ở sở cảnh chưa? Muốn được trải nghiệm không?
_ Cậu…
_ Đừng đùa nữa mà… nếu anh Nhân không về kịp sẽ bị mẹ anh ấy mắng đấy! - Thiên Di đưa ánh nhìn van xin sang Vĩnh Khoa, khẽ thốt lên.
15 phút trôi qua.
15 phút có lẽ đã đủ cho niềm vui “lạ đời”.
15 phút có lẽ đã đủ để ai đó cảm nhận được sự cô độc trong lao.
15 phút đủ để ai đó có trải nghiệm mới khi đặt mình là tội phạm.
15 phút đủ để ai đó hạ hỏa khi phát hiện vợ mình đang đi cùng người con trai khác.
…
-----
Ôm trọn sóc nhỏ vào lòng, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi tựa lưng vào sofa. Mắt ánh lên tia dịu dàng.
Thiên Di bĩu môi giận dõi, rúc cả người vào lòng ai đó, vờ trách móc :
_ Anh đó, càng ngày càng quá đáng. Tại sao lại gọi cả cảnh sát chứ? Còn bắt anh Nhân của em phải đứng suốt 15 phút trong cái nhà 4 bức tường.
Véo nhẹ chóp mũi xinh, Vĩnh Khoa nhẹ thảy chất giọng lạnh tanh vào không trung :
_ Anh làm thế là còn nhẹ tay với anh Nhân của em rồi. Còn nữa, sao em cứ gọi anh Nhân này, anh Nhân nọ thế hả?
_ Ơ hay, gọi thế quen rồi. Vả lại, em rất quý anh Nhân. Em sẽ liều cả mạng mình để bảo vệ anh ấy đó.
_ Em dám?
_ Đương nhiên, vì em biết, em sẽ an toàn!
_ Sao?
_ Em biết, sẽ có người khác, che chắn, bảo vệ em… Đúng chứ, chồng yêu!
_ Chưa chắc!
_ Hứ…
_ Em muốn anh chết lắm, đúng không? Tại sao lại bắt anh che chắn, bảo vệ em trong khi em che chắn, bảo vệ tên đó?
_ Không phải…
_ Em tin anh cho cảnh sát sang Mỹ còng tên đó và giam vào ngục luôn không?
_ Đã nói không phải mà. Anh ngang như cua ấy.
Rời người khỏi thân thể ấm áp, Thiên Di gông cổ lên cãi. Cô nhóc đâu biết ai đó vừa mỉm cười vì chiêu chọc ghẹo thành công.
Ấn Thiên Di lại vào vòng tay rắn chắc của mình, Vĩnh Khoa khẽ thì thầm :
_ Ngốc. Em nghĩ… anh sẽ thế nào khi nhìn thấy vợ mình vô tư cười giỡn cùng người con trai khác?
Một nụ cười hạnh phúc thoáng ngự trị trên khóe môi bé xinh. Tiếp tục rút đầu vào lòng chàng trai anh tuấn, Thiên Di tủm tỉm cười và dần chìm vào giấc ngủ sâu…. Giấc ngủ ấy có một giấc mơ tuyệt đẹp… cảm giác an toàn tuyệt đối…Ngoại truyện : Baby!
Bên ngoài, sao lấp lánh vươn mình chiếu xuyên đêm đen tĩnh mịt. Từng vệt sáng nhỏ hằng mạnh trên nền trời coa vút. Hiệu ứng sao đêm lấp lánh thật đáng để chiêm ngưỡng.
Gió rít nhẹ vào khung cửa sổ, mang cái lạnh lẽo của đêm len lỏi qua từng nhành cây mảnh mai xơ xác. Tạo nên điệu tạp âm vang dõi giữa khuya.
_ Oa… oa… oa
Tiếng khóc trẻ nhỏ như muốn xé tan màn đêm. Phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
Tách!
Ánh đèn sáng trưng lập tức choáng lấy không gian tĩnh lặng trong tích tắc.
Trở lại giường sau khi đã mò mẫm tìm công tắc đèn và bật lên, Vĩnh Khoa nhoài người xuống nệm, cạnh cô vợ nhỏ rồi nhắm nghiền mắt. Tiếp tục giấc ngủ dang dở.
_ Oa… oa… oa
Một lần nữa, tiếng khóc trẻ con ồn ào náo động đêm khuya.
_ Chồng yêu, kêu con nín đi. Ồn ào quá…
Với lấy cái gối ôm mềm mại, Thiên Di bịt chặt hai tai mình lại. Mắt nhắm mắt mở nói trong cơn ngáy ngủ.
Vĩnh Khoa nhíu mày, gối đầu vào tấm chăn bông rồi thều thào :
_ Em kêu đi. Anh tưởng nó sợ ma nên bật đèn cho sáng. Ai ngờ… Nhức đầu chết mất!
Khò… khò…
Hai vợ chồng trẻ lại tiếp tục ngủ. Không ai buồn ngồi dậy xem con mình thế nào.
Đứa trẻ tội nghiệp nằm yên trong chiếc nôi, mắt mở to. Đôi mắt to tròn hệt mẹ nó, trong sáng, đáng yêu. Bờ má phúng phính có má lúm đồng tiền thật muốn nựng cho đã. Chóp mũi cao cao hệt cha nó
Chắc hẳn, đứa bé trai kháu khỉnh này sẽ lạnh lùng và đào hoa giống cha nó cho mà xem.
_ Oa… oa… oa
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở thật nhẹ nhàng. Bước nhẹ vào giang phòng gây ồn giữa đêm, Trương Tề lặng lẽ đến bên chiếc nôi nhỏ. Ông cười hiền nhìn cháu mình đang oe oe khóc.
_ Hi hi…
Nhìn thấy ông, bé con tinh nghịch cười. Tay chân quơ nhẹ trong không trung trông thật đáng yêu.
Bế nhóc con lên, Trương Tề cẩn trọng xem xét tình hình. Đùa nghịch cùng nhóc con rồi ông phát hiện… bé con khóc là do… đã tè dầm. Khó chịu thế thì làm gì ngủ được!
Nhìn sang hai người nào đó đang đắm chìm trong cơn ngáy ngủ, Trương Tề lúc lắc đầu rồi bế luôn đứa nhóc về phòng mình. Cả hai ông cháu cười vui vẻ giữa đêm khuya tĩnh mịt.
-------
Ngoáp!
Đưa tay che cái ngáp dài sau một đêm ngon giấc mà không thèm quan tâm con mình ra sao. Sóc con nghiêng người nhìn sang người con trai cạnh mình. Cười hạnh phúc!
Vĩnh Khoa khẽ vươn vai, hé mắt sau giấc mơ đẹp rồi ngồi dậy. Nhìn sang cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa cười dịu dàng.
Ánh ban mai soi nhẹ vào hai người ngồi đó. Không khí sớm mai trong lành, tinh khiết.
Lúc này, Thiên Di mới tỉnh ngủ hẳn. Cô nhóc leo vội xuống giường rồi lon ton chạy đến cạnh chiếc nôi nhỏ, cười tinh nghịch :
_ Con ngoan, ngủ ngon…
Bất chợt, Thiên Di sựng lại. Đưa tia nhìn ngơ ngác sang chồng mình, sóc nhỏ hốt hoảng nói :
_ Con mình đâu?
_ Sao?
Vĩnh Khoa ngơ ngác. Bước xuống giường, cậu nhanh chóng lại gần chiếc nôi bé xinh. Mắt dáo dác tìm kiếm đứa trẻ nhỏ nhưng vô dụng. Chẳng thấy gì cả!
Đưa tay gãi đầu, Vĩnh Khoa nhíu mày rồi nói :
_ Tối qua, anh sợ nó khóc nên bật đèn. Nó… đi đâu rồi nhỉ?
_ Anh hỏi em? Sao em biết được? Chẳng phải anh giữ nó sao? Nó đi đâu làm sao em biết? Tại anh đấy!
Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình. Nói nguyên tràn khiến Vĩnh Khoa không kịp tiếp thu.
Xoa càm, Vĩnh Khoa cười lạnh rồi nhún vai ra lệnh khi một vệt sáng vừa lóe lên trong cái đầu thừa trí thông minh kia.
_ Tìm đi.
Sau mệnh lệnh, cả hai cùng nổ lực tìm kiếm khắp phòng. Lục tung các ngõ ngách trong phòng. Hết góc tủ áo đến gầm giường. Hết nhà vệ sinh rồi đến ngăn bàn…
_ Không có!
Ngồi bệch xuống sàn nhà, Thiên Di buồn bã nói. Giương tia nhìn thất vọng sang Vĩnh Khoa.
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa củng tuyệt vọng không kém. Cả hai đã lục tung căn phòng mà chẳng thấy nỗi một đứa trẻ bé nhỏ đâu cả.
Bước lại gần cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa chau mày nghi hoặc :
_ Hay là… con mình… đi chơi rồi!
_ Anh bệnh à? Nó chưa biết đi cơ mà!
Nhăn mũi, Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình rồi cất giọng trong trẻo. Sóc con chẳng ngờ nỗi chồng mình lại nói thế trông khi con cả hai còn rất nhỏ. Làm sao có thể tự trèo ra khỏi chiếc nôi cao thế kia chứ!
_ Xuống nhà xem!
------
_ Anh mở tủ lạnh làm gì thế?
Sóc con ngạc nhiên nhìn chồng mình hồi lâu rồi cất giọng hỏi. Nãy giờ, cả hai cũng đã lục tung phòng khách lên mà chẳng thấy đứa nhóc đâu. Thất thểu bước xuống bếp tìm Vĩnh Khoa thì sóc con lại nghệch mặt ra khi nhìn chồng mình đang săm soi cái tủ lạnh mát rượi. Đừng nói là…
_ Tìm con! – Đáp gọn, Vĩnh Khoa lắc nhẹ đầu tỏ vẻ “Không tìm thấy” rồi đóng sầm cửa tủ lại.
_ Tìm con… trong đó hả? – Thiên Di lắp bắp nói không nên lời.
_ Ừ! Thời tiết nóng nực. Vì con mình rất thông minh nên anh nghĩ có thể nó chui vào đây.
Trời ạ!
Chẳng biết phải nói gì nữa, Thiên Di chán nản quay lại phòng khách. Ngã mình lên sofa buồn bã.
Vĩnh Khoa cho tay vào túi, bước đến trước cô vợ nhỏ, cười nhẹ :
_ Không tìm nữa. Nó tự đi thì tự về, nhé!
_ Trương Vĩnh kHoa!!!!
Thiên Di bực tức hét lên. Thật là… làm sao chịu nổi cái tính này của anh chàng lạnh lùng kia chứ.
_ Gì?
Vĩnh Khoa điềm tĩnh hỏi lại, tay vẫn thong dong cho vào túi ở tư thế thoải mái. Hướng nhìn vút qua dãy cỏ xanh rì bên khuôn viên, Vĩnh Khoa thản nhiên sải chân bước đi rồi quăng lại câu nói khẽ :
_ Anh ra đó tìm!
------
Xoạc…
Xoạc…
Quăng mình lơ lửng giữa thân cây. Vĩnh Khoa đặt một chân lên cái thân sần sùi to lớn rồi ngang nhiên ngồi đó. Hứng nắng tinh khôi.
Vì mãi chẳng thấy ai kia vào nhà, Thiên Di cũng hơi lo. Cô nhóc chạy vội ra khuôn viên nhà, lướt mắt quanh thảm cỏ mượt nhưng chẳng tìm thấy bóng người nào.
Nghi hoặc lướt quanh khuôn viên lần nữa, Thiên Di khẽ cất giọng :
_ Chồng yêu, anh đâu rồi?
Xoạc.
_ Vợ!
Từ trên cây, Vĩnh Khoa nhảy phóc xuống nền cỏ xanh mướt. Cười lạnh.
Trơ mắt nhìn “người bay” từ đâu xuất hiện, Thiên Di ngạc nhiên nhìn ai đó, hỏi nhỏ :
_ Anh… trèo lên đó làm gì thế? Đừng nói với em… anh lên đó để tìm Xoăn Xù nhé!
_ Ừ.
Gật nhẹ đầu, ai kia khoan khoái ngã mình xuống nền cỏ mát. Nhắm hờ mắt!
Thiên Di đành bó tay. Cô nhóc ngồi xuống cạnh chồng mình. Chán nản lắc đầu. Lúc lâu, sóc con tinh ranh cười nghịch rồi đưa tay véo thật mạnh vào mũi chồng mình, cười ma mãnh :
_ Chồng yêu, ngốc thật! Á.. bỏ em ra…
Vừa đó, ai kia đã nhanh tay chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn và quật ngay cô nhóc tinh ranh ngã vào lòng mình trong chớp nhoáng.
Véo nhẹ bờ má xinh, Vĩnh Khoa lạnh lùng đanh giọng :
_ Mắng ai thế?
_ Á, đau.. tha em… không dám nữa…
Dừng hành động “vũ phu” kia lại, Vĩnh Khoa nhẹ quay sang sóc nhỏ, cười ma mị :
_ Vợ nè, hay mình đổi tên con nhé?
_ Sao cơ – Thiên Di ngơ ngác quay nhìn chồng yêu rồi chớp chớp mắt.
_ Đừng gọi Xoăn Xù nữa. Gọi… Lu lu nhé?
Lu lu? Lu lu á?
Chẳng phải tên cún sao?
Thiên Di trừng mắt, ngồi bật dậy rồi nghiến răng dọa ai kia :
_ Trương Vĩnh kHoa, anh bị gì thế? Lu lu mà nghe được sao?
_ Dễ thương mà?
Vĩnh Khoa phủi cỏ bám trên người, ngồi dậy… cốc nhẹ vào đầu cô nhóc tinh nghịch, nghiêm giọng :
_ Sao cứ gọi họ tên chồng mình ra thế? Hư quá!
Nắng đậu bên thảm cỏ mềm soi niềm hạnh phúc bất tận. Tiếng cười khúc khích lẫn ánh nhìn trừng trừng quyện vào nhau.
Gió nhè nhẹ lùa cỏ mượt. Lướt nhanh qua dãy lá xanh xum xuê.
Bình minh choàng tay nhau, dệt nên hình tim trên vùng mây bồng bềnh.
-------
Xoạc.
Dù không nở phá tan khung cảnh lãng mạn của đôi vợ chồng trẻ nhưng Trương Tề đành làm thế.
Sải chân trên nền cỏ đang rũ mình trước gió, trên tay ông là đứa nhóc kháu khỉnh đang cười toe.
Cất giọng đùa, Trương Tề cười hiền chọc đứa trẻ nhỏ trên tay, khiến nhóc con khua tay múa chân hưởng ứng rồi cười ngây thơ.
_ Hai đứa thật là… con mình khóc thế mà cũng không ai chịu dậy. Kiểu này, trộm mà có đột nhập vào nhà lỉnh đứa cháu của ta đi mất cũng chẳng hay.
_ Ơ… ông… A, còn cả Xoăn Xù nữa. – Thiên Di cười tít mắt, phấn khích reo lên.
_ Ông. Vậy ra.. ông dẫn Lu lu đi chơi à?
Đứng thẳng dậy, Vĩnh Khoa đưa tay kéo cô vợ nhỏ sà vào lòng mình rồi cao giọng. Cậu quả quyết chọn tên cho nhóc con.
Trừng mắt. Trương Tề gieo tia nhìn không mấy hài lòng vào hai con người ngốc nghếch kia. Ông thật không ngờ… đến điều này.
Thật ra, tên của nhóc con kháu khỉnh đã được chọn. Do ông, ông Trương, và cả cha mẹ sóc nhỏ thông qua và quyết định. Còn hai con người kia, muốn gọi gì thì gọi. Giấy khai sinh vẫn vậy, chọn tên đã được thông qua!
_ Trương Thiên Vũ, cháu lớn phải biết ngoan ngoãn, nghe lời đấy.
_ Thiên Vũ? – Cả hai cô cậu kia đồng thanh kêu lên, hệt như vừa nghe thấy gì đó lạ tai lắm.
Thiên Di nhăn mũi, cô nhóc đưa mắt thăm dò Trương Tề :
_ Ông ơi, nhưng con thích Xoăn Xù hơn.
_ Không. Lu lu đẹp hơn! – Vĩnh Khoa nhanh miệng chen vào, cậu ương bướng chọn cái Lu lu đáng yêu kia không tha.
_ Hai đứa này, Xoăn Xù? Lu lu? Không còn cái tên nào nghe hay hơn à? Trương Thiên Vũ là hay nhất rồi. Mặc kệ hai con, cháu ta sẽ tên Thiên Vũ! Không ý kiến.
Tràng giáo huấn được Trương Tề quả quyết tuôn ra không nhân nhượn. Vì quyền lợi trẻ nhỏ. Ông phải kiên quyết bát bỏ những ý kiến ngốc nghếch kia.
Xụ mặt tỏ vẻ không cam chịu, Thiên Di tinh nghịch bĩu môi.
Vĩnh Khoa cười nhạt, chẳng buồn cãi nhau.
Đưa tay kéo cô vợ nhỏ, cậu thản nhiên bước đi rồi bỏ lại câu nói :
_ Ông chăm nom Thiên Vũ nhé! Con và vợ đi chơi!
_ …
Ngày nắng ấm…
Trương Tề ngơ ngác nhìn theo hai cô cậu nào kia rồi nhìn sang bé trai kháu khỉnh. Chán ngán lắc đầu. Ông lại phải làm bảo mẫu trong thời gian dài rồi đây…Ngoại truyện : Vị ngọt!
Nắng rướm vàng nhẹ hạ mình trên thảm cỏ xanh mênh mông. Mang chút hơi ấm còn vương tặng cho tán lá xanh rì. Chốc chốc, lá lại rung và nắng lại nhạt. Khung cảnh yên bình đến lạ. Làm cho tâm hồn con người cũng trở nên yên ắng hơn. Yêu đời hơn.
Tựa lưng vào thành ghế đá, cô y tá trẻ khẽ ngẩng đầu nhìn mây cao, nghĩ mông lung rồi khẽ cười xòa.
Tiếng nói chuyện thật nhỏ của một vài cụ ông, cụ bà không ngừng vang lên. nhìn nét hạnh phúc thoáng qua gương mặt họ cũng vui lay.
Khẽ đưa tay hứng chút nắng ấm, Bảo Châu nghiêng đầu rồi tủm tỉm cười khiến một người nào đó đứng gần thấy “khó chịu”.
Khoanh hai tay trước ngực, chàng bác sĩ trẻ ung dung sải chân đến cạnh người đang cười tươi, buông câu chọc ngoáy :
_ Đừng có cười ngớ ngẩn nữa. Trông em hệt con ngốc!
Khựng lại, Bảo Châu quay sang nhìn kẻ vừa phát ngôn, trừng mắt hung dữ rồi đốp chát lại :
_ Phải rồi! Nhìn em cười thế đáng yêu quá chứ gì! Em biết, em đẹp mà. Hi hi.
Hết nói nổi cô bạn gái tự tin, Vĩnh Kỳ đành hạ mình ngồi xuống cạnh cô nàng rồi cười vu vơ.
Ánh nắng nhạt chiếu nhẹ lên hai người thanh niên…
Bỗng, Bảo Châu quay sang “chồng tương lai” rồi cười bí hiểm, nói khẽ :
_ Anh biết vì sao em cười không?
_ Biết! Vì em bệnh!
Không suy nghĩ nhiều, Vĩnh Kỳ thản nhiên đưa ra câu trả lời nhanh. Cứ như đó là điều thản nhiên.
_ …
Ghét không! Cứ chọc ngoáy nhau thế đấy!
Đâu phải Bảo Châu bệnh như ai kia nói. Cô cười vì đang vui. Hôm nay chính ngày kỉ niệm 1 năm ngày họ quen nhau nên cô đang mường tưởng tượng khung cảnh lãng mạn sắp sửa sẽ xảy ra vào tối nay. Ai ngờ, vừa hỏi khẽ ai kia thì lại bị nói khích thế. Đáng ghét. Cả ngày quan trọng thế cũng không nhớ!
Đứng phắt dậy, Bảo Châu giận dõi bỏ đi mà nào hay tên bên cạnh đang cười đắc chí.
Ngồi chéo chân, Vĩnh Kỳ cười ma mị rồi đung đưa chân một cách nhịp nhàng. Miệng khẽ ngân nga vài ba câu hái nhẹ. (Yêu đời thế không biết!)
------
“Thiên Di, mua sắm với chị!”
Đấy! Chỉ vì lời đề nghị không rõ lý do mà sóc con đã phải tất bật chạy sang nhà Bảo Châu mà không kịp thở. Lại còn phải trân mình năn nỉ “ông chồng khó ưa” Trương Vĩnh Khoa nữa chứ! Nói mãi mới chịu cho người ta ra khỏi nhà. Ghét!
Giờ đây, sóc nhỏ lại phải hứng chịu khổ hình. Mấy tiếng đồng hồ đi loanh quanh trong cái siêu thị to đùng muốn gãy đôi chân. Cái mệt dần thấm vào xương máu khiến cô nhóc chỉ muốn nằm dài trên giường êm và đánh một giấc tới mai. Nhưng, đó chỉ giấc mơ hão quyền.
Nhìn những thứ linh tinh Bảo Châu mua mà Thiên Di muốn té xỉu. Khi buồn bực là phải rinh hết cái siêu thị này về sao? Một sở thích khá là tiêu tốn tiền của.
_ Chị…
_ Im lặng!
Cứ thế, mỗi khi Thiên Di định cất lời thì ngay lập tức nhận được mệnh lệnh “im lặng” từ người bên cạnh với chất giọng hung hăng. Đừng có nói là… giận cá chém sóc à nha….
-------
7:00 PM
Nhà hàng vắng khách… không, nói đúng hơn là không một bóng người. Hiệu ứng đèn nhấp nháy bừng sáng khi tiếng búng tay vừa cất lên. Vĩnh Kỳ thản nhiên bước vào cùng bộ trang phục sang trọng sau khi đã gọi điện cho Thiên Di. Lệnh cho người phục vụ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cậu ung dung đứng bên chiếc bàn lấp lánh ánh nến cam.
Vừa đó, Bảo Châu trong bộ đầm xinh xắn, làm lộ rõ nước da trắng ngần đã xuất hiện trước cửa cùng gương mặt ngơ ngơ ngác ngác. Chuyện là, vì tài nài nỉ của cô em nhỏ (Thiên Di) hứa sẽ chiêu đãi mình một bữa ra trò và yêu cầu chị phải trang điểm thật đẹp vào tối nay. Đến đúng địa điểm trong giấy. Nhưng, địa điểm đúng, sao… chẳng thấy sóc con đâu?
Phụt!
Đèn sáng rực lối vào. Một người phục vụ tươi cười đón lấy tay cô gái nhỏ một cách lễ phép. Theo người phục vụ, chốc lát, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra trước mặt Bảo Châu. Cô ngạc nhiên rồi chuyển sang bất ngờ khi nhìn thấy “chồng tương lai” của mình đang đứng đó cùng nụ cười trên khóe môi. Đầy kiêu hãnh!
Vĩnh Kỳ làm sao quên cho được cái ngày quan trong này. Chỉ là… cậu muốn tạo bất ngờ nho nhỏ cho người yêu mà thôi.
_ …
Đón lấy tay Bảo Chân rồi lệnh cho người phục vụ rời đi, Vĩnh Kỳ trao cho cô nàng ngốc cái nhìn trìu mến rồi đặt lên vầng trán xinh một nụ hôn thật nhẹ.
_ Làm sao anh quên hôm nay là ngày gì! Ngốc ạ!
_ Ai biết được. – Bảo Châu vờ giận dõi.
Kéo ghế, đặt nàng ngồi xuống, Vĩnh Kỳ ma mãnh nháy mắt.
_ Anh không đuểnh đoảng như thằng ngốc Vĩnh Khoa đâu!
------
Bộp!
_ Hừ, tốn sức bao trọn nhà hàng giúp mà anh ta còn dám nói xấu sau lưng mình! Tức chết…
Qua màn hình camera, Vĩnh Khoa hung hăng gạt phăng cái remote khi nghe ai kia xỉa xói mình một cách trực tiếp. Số là, Vĩnh Khoa tôn công thuê… à, bao trọn gói nhà hàng kia và cũng ranh mãnh cho người bí mật gắn thêm con chip theo dõi ở một góc nào đó. Và… cậu có thể vô tư ngồi nhà xem xét tình hình ở đó một cách tự nhiên nhất. Khà khà. Quá thông minh!
Vừa đó, Thiên Di bước ra từ nhà vệ sinh thì nhìn thấy “cảnh không nên xem”. Vĩnh Kỳ đang trao cho Bảo Châu một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.
Vội che mắt rồi hét toáng lên, sóc con chạy nhanh đến trước màn hình và rút điện ngay tức khắc. Không chút do dự!
_ Nè… anh hư vừa thôi. Còn gắn cả máy ghi hình trong nhà hàng?
_ Vì chủ nhà hàng quen biết với anh mà! – Vĩnh Khoa nhún vai tỏ vẻ bất lực và cho rằng việc cậu gắn máy quay trong nhà hàng là chuyện bình thường. Kèm đó, không quên lườm bén ai kia vì tội vô duyên. Người ta đang xem phim hay mà nhào đến tắt mất…
_ Kệ! Hôm nay em mệt lắm. Không cãi nữa!
Nằm phịch xuống giường, Thiên Di mệt mỏi nhắm mắt rồi nói nhỏ. Đôi chân đang gào thét thảm thiết. Đi cả ngày thế kia mà!
_ Bệnh à? – Vĩnh Khoa nhíu mày nghi hoặc.
_ Không. Hôm nay chị Bảo Châu buồn. Chị ấy tưởng anh Vĩnh Kỳ không nhớ ngày quan trọng này nên giận dõi và rủ em đi mua sắm. Anh không biết đâu, chân muốn gãy luôn rồi nè…
Nhăn mặt đau khổ, Thiên Di tiếp tục nhắm mắt mà nào hay sắc mặt ai kia đã thay đổi. Ngồi xuống cạnh vợ yêu, Vĩnh Khoa nghiến răng ken két :
_ Giận cá chém thớt à? Dám bắt nạt vợ yêu của anh. Để anh đến đó xử tội Vĩnh Kỳ giúp em.
_ Nè….
Cũng may, Thiên Di còn đủ tỉnh táo để níu tay ai đó lại. Cô nhóc nhăn trán rồi nhìn chầm chầm tên ngang ngược. Chợt, tia ma mãnh lóe lên. Thiên Di cười gian manh rồi khẽ đặt “điều kiện”
_ Hay là… anh bóp chân cho em nhé. Anh có tài matsa nhỉ? Như thế sẽ giúp em bớt mệt đó.
_ Huh?
_ Nhé… - Thiên Di tiếp tục cười nghịch.
Bụp!
_ Ngủ!
Ngay tức khắc, một cái gối êm ái hạ cánh ngay mặt sóc con không thương tiếc kèm theo chất giọng lạnh tanh được thảy vào không trung.
Vĩnh Khoa đứng phắt dậy rồi bước qua chỗ mình. Ngã phịch xuống mà không thèm nói thêm lời nào nữa. Nghĩ sao bắt cậu làm “osin” không công thế! Miễn nhé!
Mặt méo xẹo, Thiên Di hung hăng lườm ai đó rồi khẽ nằm xuống giường. Tức tối nghiến răng. Không làm thì thôi, đâu cần ném gối vào gương mặt xinh xắn của người ta thế! Đồ chết bầm…
------
Quỳ một chân trên thảm đỏ, Vĩnh Kỳ nghiêm túc hắng giọng, lấy lại phong độ rồi từ từ bật nắp chiếc hộp nhỏ cùng chất giọng nhè nhẹ của mình. Trộn lẫn mọi thứ âm thanh dịu nhẹ vào nhau nhờ ánh đèn lãng mạn.
_ Làm vợ anh nhé! Anh sẽ bảo vệ em suốt đời. Sẽ mang đến cho em vạn niềm hạnh phúc. Sẽ cho em thấy, em là người duy nhất hạnh phúc nhất trên thế giới. Anh yêu em mãi mãi và vĩnh viễn chỉ yêu một mình em. Đồng ý, nhé?
Đọc đúng theo những gì kịch bản biên soạn, Vĩnh Kỳ tự tin mỉm cười và thầm cám ơn đạo diễn Chính An đã giúp đỡ để có bài “diễn văn” dạt dào cảm xúc đến thế.
Cảm động. Bảo Châu cười trong hạnh phúc rồi thoáng gật đầu thay cho câu trả lời.
Đứng dậy trong niềm vui bất tận, Vĩnh Kỳ nhẻ nhẹ đeo nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt…
Đêm đó, trăng tròn trĩnh và sáng nhất trên nền thảm đen. Sao lung linh toả sáng lấp lánh hệt dải ngân hà ảo.
Vĩnh Kỳ và Bảo Châu dìu nhau đi trong từng âm điệu vu vương một cách nhịp nhàng. Trên khóe môi ngự trị nụ cười của hạnh phúc.
Một người nào đó đã thức thâu đêm, chốc chốc lại bôi thuốc chống đau nhức lên đôi chân nhỏ nhắn của cô nhóc đang ngủ ngon lành. H ôn nhẹ vầng trán xinh, chàng thanh niên nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cười nhẹ rồi dần chìm vào giấc ngủ muộn…
Mấy năm sau,
Một gia đình nhỏ sống trong một căn nhà không hề nhỏ.
Niềm vui sum họp tràn ngập hạnh phúc, như cánh én sải cánh quanh khuôn viên nhà. Hệt làn gió xuân ôm trọn không gian ngập tiếng cười.
Nhưng…
Niềm hạnh phúc không “hoàn toàn là hạnh phúc” như bạn nghĩ!
1
Căn phòng lớn được tấm rèm cửa bao phủ để che giấu một “âm mưu” to lớn.
Trong giang phòng ấy, một chàng trai anh tuấn đang ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế xoay. Tia lạnh như muốn nhấn chìm mọi thứ xung quanh.
Đan xen hai tay vào nhau, chàng trai ấy trìu mến nhìn đứa nhóc tầm 6 tuổi, nói với chất giọng giá băng ngày nào.
_ Tiểu Du, con đã hiểu chưa?
_ Dạ, rồi thưa ba vĩ đại của con! – Cô nhóc lém lỉnh tỏ vẻ nghiêm nghị, giơ một tay lên chào theo kiểu quân đội, cười tinh nghịch.
_ Ngoan. Hành động thôi!
_ Khoan đã ba vĩ đại ơi, con có chuyện muốn “thỉnh cầu”.
Bé con lém lĩnh khẽ nói, giương đôi mắt thỏ non nhìn ba mình.
Vì nhóc con đã trải qua cả một quá trình “huấn luyện nghiêm khắc” từ ba nó – Trương Vĩnh Khoa lạnh lùng – Thế nên mới có khẩu khí “ma lanh” đến thế!
Đúng thật cha nào con nấy!
_ Chuyện gì? – Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa thản nhiên hỏi. Tia nhìn chứa đầy sự nguy hiểm.
_ Dạ… con muốn “kết nạp” thêm đồng minh, được không ba vĩ đại?
_ Đồng minh?
_ Chị Tiểu Ngọc, vào đây nhanh lên.
Cô nhóc lém lĩnh chạy vội ra cửa, kéo một đứa bé gái khác vào trước sự kinh ngạc của Vĩnh Khoa.
_ Chú Khoa vĩ đại, con chào chú ạ!
_ Tiểu Ngọc? Sao con lại qua đây? Ai đưa con qua thế?
Nhíu mày nhìn đứa nhóc trước mặt mình, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi.
Thì ra, bảo bối của cậu còn tinh ranh hơn cậu tưởng nhiều. Còn dám lôi kéo thêm đồng minh rồi mới xin phép ba nó.
_ Dạ, cậu Chính An đưa con qua đây ạ!
Chính An?
Mà cũng chẳng sao. Càng đông càng vui!
_ Thế thì… bắt đầu thôi! Trước tiên là ba con nhé, Tiểu Ngọc!
_ Yes, sir!
2
Trên sofa, một chàng trai có gương mặt anh tuấn đang nhắm nghiền mắt, hàng mi cong vút đẹp chẳng khác ai đó. Dường như giấc ngủ có vẻ rất ngon.
_ Tiểu Du, ổn không? Có khi nào ba chị phát hiện không?
_ Suỵt. Chị nghe nhé, em sẽ lo phần bác 2. Còn chị, lo phần nhà bếp nghen. Xuất phát thôi!
Bé gái lém lỉnh hớn hở nói rồi lén lút bỏ đi, đứa bé còn lại cũng quả quyết gật đầu rồi nhanh chóng thi hành nhiệm vụ. Nhưng… do lúc nói chuyện, hai nhóc có ngồi sát vào nhau nên khi cả hai cùng rời khỏi địa điểm “bàn bạc mưu kế” thì vướng chân vào nhau… và thế là…
Oạch!
_ Ây da…
_ Ui… đau quá.
_ Chị Tiểu Ngọc không sao chứ?
_ Ừm, không sao, còn em, có sao không?
_ Không ạ, tiếp tục nhiệm vụ thôi!Tiểu Du lém lỉnh lon ton chạy đến chiếc sofa gần đó, trong tay là cây bút lông nho nhỏ.
Lê từng bước chân một cách nhẹ nhàng, cuối cùng Tiểu Du cũng đến được địa điểm ai đó đang nằm. Đưa tia nhìn nghịch ngợm nhìn quanh để chắc là không có ai rồi thu về tia nhìn gian manh nhìn chằm chằm vào người đang say giấc nồng.
Theo như tính toán của ba cô nhóc cho biết, giờ này thì cả hai chủ nhân của ngôi nhà vẫn say giấc. Đương nhiên, vì bây giờ là giữa trưa. Vĩnh Kỳ vừa đi làm về. Theo “lịch trình” thì khi về đến nhà, Vĩnh Kỳ sẽ ngã người xuống sofa và chợp mắt một lúc.
Cơ hội tốt để hành động!
_ Hi hi, tuyệt tác đã hoàn thành.
Nhóc con Tiểu Du ranh mãnh cười lén trong khi nhìn thấy thành phẩm đã được ra lò. Một gương mặt khiến người khác không khỏi bật cười do Vĩnh Khoa vĩ đại đã nghĩ ra và hướng dẫn cho con gái mình vẽ sao cho thật bắt mắt.
Tiểu Ngọc đáng yêu nhanh chân chạy tọt vào bếp. Cô nhóc cũng nhanh nhẹn không kém Tiểu Du.
Đứng lên chiếc ghế để với đến những thứ gia vị mẹ nấu hàng ngày, cô nhóc thoăn thoắt tay lấy lần lượt các hộp chứa gia vị. Chỉ vỏn vẹn một phút, hỗn hợp đường trộn với muối, muối trọn bột ngọt, dầu ăn thấm nước tương đã thành phẩm.
_ Chắc tối nay sẽ có một bữa ăn “hoành tráng” lắm.
Để lại mọi thứ như vị trí ban đầu trong chớp nhoáng, cô nhóc nhanh nhảu phóng xuống ghế rồi chạy ra điểm gặp mặt.
_ Hoàn thành tốt ạ!
Cả hai cô nhóc đồng thanh nói rồi leo vào BMW đen loáng với tiếng cười khúc khích. Người lái với nét mặt lạnh tanh cũng thoáng cười thỏa mãn.
_ Tiếp theo sẽ là… Wen đại nhân!
3
_ Gì thế này?
Wen dừng bước trước cửa phòng riêng, ông trố mắt nhìn “đóng lộn xộn” trước mắt đầy căm phẫn.
Toàn là đồ chơi trẻ con!
Bừa bộn rơi vãi trên bàn làm việc và sàn nhà.
Bước thật chậm vào phòng mình, Wen nhẹ rải tia nhìn quanh “đóng bừa bộn”. Như đoán trước được “kẻ chủ mưu” là ai, Wen cười nham hiểm.
Bên dưới nền gạch bóng loáng vương mùi thuốc sát trùng, một ánh sáng bạc khẽ lấp lánh dưới sự phản chiếu của nắng.
Khom người nhặt chiếc vòng nhỏ, nhìn vào đôi cánh bạc nhỏ nhắn thoáng đung đưa qua lại. Wen cười hiểm.
Vật này… chẳng phải là thứ ông đã đặt làm để tặng cho hai con bé nào đó hay sao?
Thế nào đây nhỉ! Wen đã vô tình tìm ra “kẻ phá phách” và “người cầm đầu” mất rồi!
4
_ Tiểu Du, chiếc vòng của con đâu?
Qua kính chiếu hậu trong khoang xe, Vĩnh Khoa nhanh mắt để ý thấy cánh tay bé nhỏ của con mình đã thiếu mất thứ gì đó, cậu điềm nhiên hỏi.
_ Ơ… chắc con đã để quên ở nhà rồi ạ! - Tiểu Du lém lỉnh trả lời ngoan ngoãn rồi tinh nghịch hỏi khẽ - Bây giờ mình đi đâu vậy ba vĩ đại?
_ Nạp năng lượng rồi hãy hành động tiếp.
_ Yeah. Ba là vĩ đại nhất.
_ Con yêu chú Khoa nhất quả đất!
Vĩnh Khoa nhếch môi hiểm ác rồi đạp ga phóng nhanh trên sa lộ. Dường như ai đó đã quên là mình đang “hộ tống” hai đứa nhóc chứ không phải người lớn.
Xe phóng vun vút qua hàng cây xanh ngắt. Cọ sát vào mặt đường nóng bức.
BMW dừng bánh trước một nhà hàng sang trọng. Hai đứa nhóc xinh xinh lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” bước vào “thế giới của những món ngon”.
Hương thơm phả ra từ bếp, lan tỏa xung quanh khiến những cái bao tử đang cồn cào rên rĩ trở nên hưng phấn hẳn.
Người quản lí nghiêng mình chào chàng trai quen mặt, biết nghĩa vụ của mình liền hì hục chạy vào bếp căn dặn người đem món ngon ra.
Quả Trương Vĩnh Khoa là lợi hại nhất! Nhưng… biết đâu có người nào đó còn “nham hiểm” hơn thì sao?
Sau khi đã nạp đầy năng lượng và sạc đầy bao tử, hai cô nhóc cười mãn nguyện rồi lon ton theo sau “chủ tướng vĩ đại” ra BMW đang đậu đó. Tiến thẳng về nhà.
5
_ Người tiếp theo!
Chỉ tay về phía khuôn viên nhà, Vĩnh Khoa cười lạnh nhìn hai đứa trẻ “ngây thơ” rồi ra hiệu ngầm.
Tiểu Du và Tiểu Ngọc gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng chạy về phía khuôn viên, trên tay là “vũ khí bí mật” do ai kia đưa cho.
Liệu sẽ thành công khi “động” vào người này?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa né mình sang một góc, lén mắt theo dõi “hành động phạm pháp” của hai cô nhóc đã “qua huấn luyện”. Cười tinh ranh.
Nắng nhẹ soi vào tách trà nóng trên tay Trương Tề, ông nhẹ nâng tách trà lên, nhâm nhi từng chút một. Vị trà quyện vào gió, hương thơm nhẹ xông vào mũi ông. Cảm giác thật yên bình.
_ Ông ơi, cháu đến rồi!
Tiểu Du hớn hở nhảy phốc lên chiếc ghế cạnh ông, cười ngây ngơ.
_ Hôm nay thế nào rồi? – Trương Tề cười nhẹ, quay sang nhìn hai đứa nhóc lém lỉnh.
_ Dạ, khỏe ạ! Ơ, mặt ông dính gì thế? Để con xem.
Tiểu Du ma mãnh nói rồi tỏ vẻ lo lắng, quệt một đường sang vầng trán nhiều nếp nhăn.
_ Tiểu Du thật là, em làm gì thế. Ông ơi, để con lau cho.
Tiểu Ngọc nhíu mày vờ la rày Tiểu Du đáng yêu rồi nhanh chân bước lại cạnh Trương Tề, cô nhóc nhẹ đưa tay quệt hai bờ má của Trương Tề rồi cười tươi.
_ Xong rồi ạ!
Tuyệt tác… thành phẩm.
_ Ngoan lắm!
Trương Tề vẫn vô tư nhâm nhi trà mà không hề “cảnh giác”.
_ Chào ông, bọn vào thăm mẹ Thiên Di ạ.
Cả hai đứa nhóc cùng kéo nhau chạy thật nhanh vào nhà trước cái nhìn hiền của Trương Tề và trong tiếng cười khúc khích của một người nào đó đang núp sau tán lá xanh.
6
_Á… chết rồi.
Nhân cơ hội Vĩnh Khoa “vắng nhà” vì lý do gì gì đó mà Thiên Di cũng chẳng thèm quan tâm. Sóc con nhà ta lại “bén mảng” mò xuống “cấm địa” một cách lén lút, âm thầm.
Vì sao ư?
Chỉ vì cô nhóc muốn nấu cho ai kia một bữa vẹn toàn thôi!
Nhưng… dường như điều đó không giờ được “Chúa trời” chấp nhận.
_ Vĩnh Khoa mà biết là mình tiêu. Phải dọn mau thôi!
Rầm!
Đùng!
Xoảng!
“Thảm cảnh” trong mơ lại tự mò đến. Y như rằng, mỗi lần sóc con siêu quậy vào bếp là có chuyện lớn : Vĩnh Khoa phải cho “sửa sang lại căn bếp” trong vòng một ngày duy nhất.
_ Mẹ Thiên Di ơi, bọn con… - Tiểu Ngọc và Tiểu Du hớn hở chạy vào nhà liền khựng lại vì “mùi lạ”. Nhón chân xuống bếp, nhóc Tiểu Du ngơ ngác hỏi – Chuyện gì thế mẹ Thiên Di?
_ A, Tiểu Du, Tiểu Ngọc. May quá. Nè, hai con ra canh chừng ba Vĩnh Khoa giúp mẹ nhé. Nhanh thôi. Mẹ đang có bất ngờ muốn tặng ba Vĩnh Khoa của con đấy, Tiểu Du.
Phù!
Thiên Di thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm được “lính canh” cho mình. Nhưng sóc con đâu ngờ “lính canh” đang đi cùng với “chủ tướng vĩ đại”.
Vừa quay trở lại căn bếp “yêu thương”, Thiên Di đã đứng bất động khi nghe chất giọng lạnh toát quen thuộc từ phía sau bay đến. Lạnh cả sóng lưng.
_ Vợ ngốc, lại làm gì đấy?
_ …
_ Hai con, ra ngoài chơi đi. Ba và mẹ phải “làm việc riêng”
Vĩnh Khoa cười lạnh ra lệnh cho hai đứa nhóc “ngây thơ” rồi ung dung sải chân bước đến chỗ sóc con. Mùi nguy hiểm đang ve vãn nơi cánh mũi sóc nhỏ khiến cô nhóc chỉ muốn tháo chạy thật nhanh.
_ Bất ngờ tặng anh? Là “đóng” này?
Hễ Vĩnh Khoa bước tới một bước thì sóc con lại thụt lùi một bước đầy sợ sệt.
Cố nén nỗi lo, Thiên Di ngước mặt nhìn Vĩnh Khoa, cầu khẩn :
_ Chồng yêu, em xin lỗi.
_ …
_ Em hứa sẽ không vào đây nữa!
_ Thật ra, em có biết đã hứa với anh bao nhiêu lần rồi không? Huh?
_ Hứa thật mà! – Sóc con thểu não nói.
_ Thật? – Vĩnh Khoa chau mày nghi vấn.
_ Thật! Hứa danh dự. – Thiên Di gật đầu rồi quả quyết nói.
_ Nếu tái phạm?
_ Nếu tái phạm, sẽ… tùy anh xử lí!
_ Và…
_ Chồng yêu, em biết lỗi rồi mà! – Nghĩ đến câu nói cuối cùng đầy “bi thương” không tài nào thốt ra nổi, Thiên Di lại dở chiêu cũ. Dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vĩnh Khoa.
Lạnh lùng, sắc đá thì làm thế nào lay động vì điều nhỏ nhặt ấy!
Nghiêm nghị nhìn cô vợ phá phách, Vĩnh Khoa cười gian rồi khẽ nói :
_ Và thế nào?
_ Viết bản kiểm điểm trong một ngày và phải tặng anh một nụ hôn mỗi sáng, trưa, chiều, tối trong vòng một năm. Mỗi ngày, phải gọi “chồng yêu” đúng 1000 lần trong nhiều thời điểm và trong mọi trường hợp.
Thật tình mà nói, những việc được sóc con thuộc lòng ro ro mà nói ra ấy hoàn toàn không bao giờ được thực hiện. Lý do rất dễ hiểu, Vĩnh Khoa đâu nở “hành hạ” thái hóa thế. Chỉ là để nghe cho vui tai mà thôi.
Nhưng… dường như con sóc ương bướng này không bao giờ chịu nghe lời. Có lẽ phải dùng biện pháp mạnh hơn!
_ Tạm tha cho em. Nếu còn dám vào bếp thêm một lần nào nữa, anh sẽ đày em ra côn đảo. Rõ chưa?
_ Dạ… rõ rồi chồng yêu! Chồng yêu muôn năm.
Nhào vào người ai đó nũng nịu như một chú mèo nhỏ đáng yêu, Thiên Di khẽ kiễng chân, đặt lên môi ai đó nụ hôn thật khẽ.
_ Mùi gì thế?
Trương Tề chậm rãi bước vào nhà, ông giương mắt nhìn “thảm cảnh” trước mặt mà ngớ cả người. Đây là lần thứ hai ông nhìn thấy cảnh này trong đời. Không sao quên được. Ngay cả mơ cũng phải thức dậy ngay.
Ngơ ngác nhìn sang nơi phát ra giọng nói đáng sợ, Thiên Di tròn mắt ngạc nhiên rồi khúc khích cười khi nhìn thấy “Cái gì đó”.
Đưa tay che miệng, sóc con cười thỏa chí trong khi mắt vẫn dán vào mặt Trương Tề không rời.
Vĩnh Khoa nhanh chóng kéo cô vợ ngốc sắp phá hỏng “đại sự” vào lòng mình, kèm theo câu nói đầy đe dọa :
_ Ngốc, em mà cười nữa thì chết chắc đó.
_ Con bé này, mặt ta dính gì ah?
Trương Tề ngạc nhiên cất giọng, nhìn sóc nhỏ cười nghiêng ngã mà chẳng hiểu mô tê gì. Ông hằng hộc lên tiếng để cắt ngang tiếng cười kia.
Thế này… sao nhỉ?
Khà khà, Trương Vĩnh Khoa, em hiểu rồi. Thì ra… anh là vậy? Cũng thù dai nhỉ! He he, việc gì em phải “bao che” tội phạm phi pháp, như anh?
Rời mái đầu khỏi vòng ngực rắn chắc, Thiên Di hắng giọng, nén cười rồi khoan khoái bước đi. Đến cạnh Trương Tề, cô nhóc ranh mãnh dừng chân lại, khẽ liếc nhìn Vĩnh Khoa đang đứng tần ngần với vẻ mặt đắc ý ở kia.
_ Ông ơi, đánh anh ấy nhiều vào. Anh ấy thật vô lễ với gương mặt ông!
Trước khi Vĩnh Khoa thấu được ẩn ý của sóc nhỏ thì một loạt cái từ ngữ đã được khóe môi xinh phát ra thật khẽ, đủ để Trương Tề nghe thấy và thấm nghĩa câu nói.
Lon ton chạy đi lấy gương cho Trương Tề “chiêm ngưỡng” mặt mình, Thiên Di lém lỉnh nháy mắt với chồng yêu rồi ngúng ngoảy bỏ lên lầu “lánh nạn”.
Cùng lúc đó, ở cửa vào nhà, có 3 nhân vật chạm mặt nhau. Gương mặt hai người trẻ tuổi hầm hầm tột độ. Chỉ duy một người là khá điềm tĩnh.
Thoáng thấy mình trong gương, Trương tề giương tia nhìn không mấy hài lòng nhìn sang đứa cháu yêu, ông chậm rãi thẩy chất giọng đáng gờm của mình vào không trung :
_ Trương Vĩnh Khoa! Con dám…
_ Khoan đã. Thưa ông, ông không hề thấy con làm gì ông, đúng chứ?
Dòng kí ức chảy ngược ùa về ngay lúc đó, lúc hai đứa nhóc kháu khỉnh tinh nghịch sờ mặt ông rồi cười ngây ngơ.
_ Thì ra… ta đoán đúng!
Wen bước vào trong chiếc blue trắng, trên tay là chiếc vòng nhỏ lấp lánh cùng sắp giấy gì đó rất đáng ngờ. Theo sau, Vĩnh Kỳ “mặt mèo” cùng Bảo Châu “ hung hăng” đang lia tia nhìn về phía thủ phạm đáng chết kia. Cạnh đó, hai đứa nhóc nghịch ngợm đang cuối đầu hối lỗi sau bài giáo huấn nghiêm khắc của Wen đại nhân.
_ Thiên Di, con vui lòng xuống đây.
Wen chẳng dòm sóc con, mắt vẫn dán vào Vĩnh Khoa đang ngu ngơ đứng đó, thản nhiên ra lệnh!
_ Con? – Thiên Di ngớ người. Cô nhóc vô tội mà?
_ Vì tội không lo quản chồng, không dạy dỗ chồng nghiêm khác. Thấy chồng “rong ruổi” ngoài đường “phá làng phá xóm” mà không “lôi” về. Mau qua đây!
Nói một mạch, Wen thẳng thừng bước đến trước Vĩnh Khoa đang cười méo mó vì bị bắt bài. Chìa ra sắp giấy dày cợm kia, khẽ nói :
_ Con. Tội “phá làng xóm”. Dạy hư trẻ nhỏ. Quỷ kế đa đoan. Giấu vợ “làm loạn”. Đặc biệt, dám “náo loạn” phòng làm việc của ta. Đây là danh sách những việc cần làm của hôm nay, ngày mai và hôm sau. Liệu mà làm cho tốt.
_ Hả? – Cả Vĩnh Khoa và Thiên Di há hốc nhìn nhau rồi nhìn sang Wen đại nhân. Đồng thanh thốt lên một chữ duy nhất.
Cố giữ bình tĩnh, sóc con thỏ thẻ cất giọng “vô can” :
_ Thưa Wen, con vô tội. Con có liên quan đến những việc đó đâu ạ? Phạt mình anh ấy thôi. Đừng phạt con.
_ À, trong hôm nay, mai và ngày kia. Mọi tội lỗi của Vĩnh Kỳ và Bảo Châu sẽ do hai người này đảm nhận. Giờ, theo ta.
Bỏ qua lời khấn thiết của sóc nhỏ, gieo tia nhìn man rợn vào hai “học viên” mới của lớp “quét dọn”, Wen cười nhẹ rồi nói.
_ Yeah. Thật sao? – Bảo Châu dẹp bỏ tức giận, cô mừng rỡ reo lên.
_ Hà hà, thế thì… mình phải “tích cực” phạm lỗi nhiều vào, em nhỉ?
Vĩnh Kỳ đắc chí cười gian gian nhìn Vĩnh Khoa đang giương mắt hung dữ nhìn cả hai như muốn ăn tươi nuốt sống. Nói trong phấn khởi. Ngay cả lúc cậu “khai ân” nhượn lại “bản đính hôn” cho một ai đó cũng chẳng nhận được lời cám ơn nào cả. Đã thế, còn lên giọng chất vấn.
Hiếm lắm mới có dịp “đài đọa” chàng trai giá băng kiêu ngạo này, dại gì bỏ qua!
Trương Tề gật đầu tỏ vẻ nhất trí với cách “đối nhân xử thế” kia. Đứa cháu này, cần được người giáo huấn tài ba như Wen “trị liệu”. Có thế mới nên người như Vĩnh Kỳ và Bảo Châu.
Chỉ có Wen đại nhân là có thể trị những kẻ loi choi, lóc chóc, lắm trò.
_ Tiểu Du, Tiểu Ngọc, về bệnh viện và chịu phạt cho ta. Dám trốn viện theo ba nuôi quậy phá? Các con gan bằng trời. Đợi đến khi cha mẹ ruột đến đón các con xuất viện, hình phạt mới kế thúc.
_ Dạ.
Hai đứa nhóc buồn bã đáp, đầu cuối thấp đầy hối lỗi.
Vướng vào Trương Vĩnh Khoa, tội càng nặng hơn. Vì… lâu lắm mới có dịp bắt lỗi chàng hoàng tử này.
7
_ Thiên Di cất giọng gọi lớn rồi kéo theo ai đó chạy đến cạnh chiếc ghế đá trống trong khuôn viên bệnh viện. Còn có cả Bách Nhật.
_ Lập Hân? Tiểu Na? Hai người…
Thiên Di sững sốt nhìn hai cô gái trước mặt, họ quen đến không thể nào quên được.
_ Bọn mình xin lỗi vì những gì trước đây đã gây ra cho cậu. Tha lỗi cho bọn mình, nhé?
Lập Hân cười hiền, đưa ánh nhìn dịu dàng nhìn sóc nhỏ. Ánh mắt ấy, kahc1 hẳn với trước đây. Ngay cả Tiểu Na cũng thế. Họ thật sự đã thay đổi. Và hơn hết, họ đã đạt được ước nguyện. Có được tình yêu của Triết Minh và Bách Nhật. Hạnh phúc quá còn gì!
Tạm biệt xong, Triết Minh, Bách Nhật cùng với Lập Hân, Tiểu Na tiếp tục sang Úc. Nhìn dáng họ dần khuất sau những rặng cây nhỏ, Thiên Di khẽ cười rồi vẫy tay tạm biệt.
Lúc lâu, cô nhóc mới để ý đến người bên cạnh mình. Nãy giờ im lặng đến khác thường. Lạ thật.
Quay quắt sang anh chàng cạnh bên, sóc con tinh nghịch trêu :
_ Sao thế? Bị phạt nên giận em ah?
_ Không. Nãy giờ anh bận. – Vĩnh Khoa cười lạnh, thu tia nhìn về gương mặt đáng yêu kia.
_ Bận á? Anh quét chỗ này sao? Vẫn còn lá cây mà?
_ Bận suy nghĩ!
_ Suy nghĩ?
_ Ừ. Hiếm có dịp thế này. Chúng ta… ngắm hoàng hôn đi!
_ Ngắm hoàng hôn? Anh lãng mạn khi nào thế? – Thiên Di sững sốt reo lên, lòng vui như hội.
_ Không thích ah? Thôi vậy.
_ Không. Em rất thích. Thích lắm.
Dưới màu nắng nhạt, có hai bóng người dựa vào nhau mà quên đi “những việc phải thực hiện”. Bóng của họ trải dài trên nền cỏ mượt mà, sóng sánh.
Người con gái dúi đầu vào lòng chàng trai. Thật hạnh phúc, yên bình!
Hoàng hôn dần buông xuống…
Cách đó không xa, một ánh mắt trìu mến dõi theo họ. Ông không quên nhiệm vụ mình đã giao. Nhưng… lúc này, cả hai cần sự yên tĩnh để hưởng trọn hạnh phúc bấy lâu.
Còn hình phạt… để hôm sau tăng lên gấp đôi cũng được.
Ngoại truyện : QUÀ SINH NHẬT-CẦU HÔN.
Sáng.
Ánh ban mai trong suốt len lỏi qua từng kẻ lá xanh mơn mởn. Tạo nên một sắc xanh hài hòa.
Mây trôi nhè nhẹ như chẳng muốn lao tới trước theo nhịp đẩy dập dìu của gió sớm. Chen nhau luồn qua khung cửa sổ gần đó, tia sáng nhạt mày nhẹ đậu bên gương mặt mang nét đẹp của những cậu học sinh trung học điển trai. Tia sáng ấy dịu dàng vương bên mái tóc ai đó như chẳng muốn đánh thức một giấc ngủ ngon.
Rầm!
Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang và tạo ra thứ âm thanh chói tai. Làn gió mang hơi lạnh từ dáng người đứng đó, men theo tia sáng nhạt truyền thẳng đến người đang ngon giấc.
Dáng người tựa lưng vào tường hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng của nắng mai.
Dù không muốn nhưng cũng phải hé mắt ra và ngồi bật dậy. Chính An đưa tay dụi dụi mắt đầy đáng thương rồi ngáy ngủ thều thào :
_ Chuyện gì thế? Hôm nay là chủ nhật… - Nói đến đây, Chính An bừng tỉnh hẳn, sắc mặt thay đổi ngay – Ngày nghỉ của tôi mà cũng phá là sao?
Người trước cửa vẫn vô tư hệt việc mình vừa làm là hoàn toàn đúng, thản nhiên nhún vai :
_ Nghe đây, hôm nay có nguy cơ sóc con sẽ đến nhà cậu và có lẽ hơi phiền đến cậu. Tuy vậy, cố chịu đựng nhé. Mọi thiệt hại tôi sẽ chịu trách nhiệm.
_ Khoan đã. Cậu… đang nói gì thế?
Chính An ngơ ngác gieo tia nhìn khó hiểu lên người Vĩnh Khoa, nghi ngờ đặt câu nghi vấn.
Tia cười thoáng ngự trị trên khóe môi giá lạnh, Vĩnh Khoa gắt gỏng đáp :
_ An, cậu không biết hôm nay là sinh nhật tôi?
Sinh nhật?
Sinh nhật á?
Chính An nhíu mày nghi hoặc. Chuyện gì chứ sinh nhật thì đây là lần đầu tiên nghe Vĩnh Khoa nhắc đến. Hơn nữa, lại còn nhớ ngày sinh của mình cơ chứ. Trước giờ có khi nào anh chàng này đá động đến sinh nhật mình đâu?
À, chắc là vì sóc con đã xuất hiện nên ai kia mới yêu đời thế!
Cười thầm với lối suy nghĩ đáng yêu của mình, Chính An đứng dậy, rời khỏi giường và vươn vai đầy sảng khoái. Chợt, Chính An chớp chớp mắt quay sang kẻ đang ung dung đứng trước cửa, phập phòng lo sợ thốt lên :
_ Sóc con… biết sinh nhật cậu?
_ Uh
_ Cô ấy… đến nhà tôi?
_ Uh
_ Để làm gì?
_ Chắc muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Nghi ngờ những gì mình đang nghĩ đến, Chính An hít thở sâu rồi hỏi :
_ Nấu ăn sao?
_ Có lẽ.
_ Cô ấy… biết nấu không?
_ Có lẽ. Mà chẳng phải cậu rất rành chuyện nấu nướng sao? cứ đứng một bên giúp là được.
Cười ma mãnh, Vĩnh Khoa đáp gọn. Với trí thông minh của mình, anh chàng này thừa đoán trước được cô vợ bé nhỏ của mình sẽ làm những gì để tặng cậu. Không xuống bếp thì làm gì chứ? Sóc con rất khoái “phá” nhà bếp mà. Nên chắc chắn, sau những gì Vĩnh Khoa mách bảo, Thiên Di sẽ tức tốc chạy đến nhà Chính An đáng yêu để học nấu ăn.
“Chính An nấu ăn rất giỏi. Em không cần phiền đến Vĩnh Kỳ đâu.”
Dư vị của câu nói tối qua vẫn còn đâu đó và vọng lại từ xa khiến Vĩnh Khoa phì cười ma mãnh.
Chính An… sẽ thảm đây!
Tội nghiệp.
_ Giờ tôi phải đi mua quà cho vợ mình. Cậy cố giúp tôi, nhé! Good luck.
Vĩnh Khoa toan bước đi, cậu dửng dưng thảy lại câu nói khẽ rồi quay lưng.
Vội chạy lại chắn trước ai kia, Chính An mở to mắt rồi thốt lên :
_ Sinh nhật cậu sao lại mua quà cho sóc con? Ở lại đây luôn đi. Cho vui.
_ Cậu nghĩ… tôi sẽ ở lại và chứng kiến thảm… à không. Tôi phải mua quà tặng vợ mình. Sóc con thông minh lắm. Cậu chỉ sơ qua là cô ấy hiểu ngay thôi. Vì hôm nay tôi muốn tặng quà cho sóc con, xem ra… Mà thôi, tôi cũng chẳng biết chọn gì. Cậu. Thay đồ mau rồi đi cùng tôi.
Gì chứ? Hôm nay phải cung phụng cả hai vợ chồng luôn sao?
Chính An nghệch mặt ra nhìn tên đáng ghét vô duyên nào đó. Tâm can khổ sở gào thét. Ở công ty cũng không được yên. Giờ đến ngày nghỉ duy nhất trong tuần cũng tan tành.
Ôi…… !! ~~
------
_ Cái này…. Thiên Di sẽ thích sao?
Vĩnh Khoa chau mày, cố gắng lắm mới hé môi cho những thanh từ ngỡ ngàng thoát ra. Cậu nghi ngờ nhìn cái vật thể lạ trong tay mà Chính An đáng yêu cho rằng sóc con sẽ rất thích. Có đáng tin không?
Tại sao không chọn sóc bông mà là khỉ bông?
Nhìn mặt con khỉ ngơ ngơ ngáo ngáo Vĩnh Khoa cũng ngáo ngáo ngơ ngơ theo. Thật là…chẳng hiểu ý của Chính An là gì! Thiên Di… thích chơi khỉ bông ư?
_ Tôi đảm bảo sóc con sẽ rất thích món quà này. Tin tôi đi.
Chính An chắc nịch đáp. Cậu nói rồi tự gật gù đồng tình với lời mình để khẳng định.
Không mấy hiểu lý do sóc con sẽ thích thứ này, Vĩnh Khoa càng chau mày :
_ Thích thật sao?
_ Thật. Vì con khỉ này… rất giống cậu!
Chính An cố nén cười nói cho hết câu. Cậu giương mắt thăm dò phản ứng của Vĩnh Khoa mà hả hê vô cùng.
Con khỉ bông kia ngố ngố hệt Vĩnh Khoa.
Dường như đã lĩnh hội được ý nghĩa của cả câu nói ấy, Vĩnh Khoa bỏ đi nét mặt ngớ ngẩn đang ngự trị trên gương mặt anh tuấn. Thay vào đó là luồng sắt khí sặc mùi nguy hiểm.
_ Giống tôi? Thứ này… giống tôi, huh?
Cảm nhận được “khí độc” đang vây mình, Chính An vội phân bua :
_ Ừm, vì nó giống cậu nên khi ngắm hay ôm nó vào lòng, sóc con sẽ nhớ đến cậu.
Cứ tưởng lời lí giải ngốc nghếch kia không thuyết phục được Vĩnh Khoa, Chính An lo lắng “thủ” sẵn tâm lí. Nhưng đâu ngờ… Vĩnh Khoa lại tin như thật.Mặc định
Cười nhẹ, Vĩnh Khoa bắt đầu ngắm nghía con khỉ bông ngố thật kỉ. Ánh nhìn vui chưa từng thấy.
Bị nói giống khỉ mà không nổi nóng ư?
Chính An như hóa đá trước thái độ của ai đó. Thật không ngờ… Trương Vĩnh Khoa cũng có lúc ngốc dã man.
_ Mua nó.
Đưa ra quyết định chắc nịch, Vĩnh Khoa thản nhiên cầm chặt con khỉ bông trong tay rồi bước đi. Chính An được chứng kiến một loạt các sự kiện lạ mắt nên ngớ người lúc lâu.
Sau khi bình tâm lại để chạy theo Vĩnh Khoa thì Chính An đã thấy chàng hoàng tử lạnh lùng ấy đang đứng trước quầy trang phục cao cấp.
Đứng bất động nhìn gương mặt tràn hạnh phúc của người nào đó, Chính An còn ngỡ mình chưa tỉnh ngủ hẳn. Bước thật nhẹ đến cạnh Vĩnh Khoa, Chính An tiếp tục quan sát “hiện tượng lạ mắt”.
_ Bộ này, bộ này, bộ này và cả cái này nữa…
Trơ mắt nhìn Vĩnh Khoa “lượn” một vòng quanh những bộ trang phục đáng yêu và “khuân” ra cả một “tá” quần áo thời thượng giao cho nhân viên bán hàng, Chính An muốn ngất ngay lập tức.
Hôm nay là sinh nhật ai thế này?
_ Về thôi.
Tính tiền xong, Vĩnh Khoa đã thảy cả đóng đồ sang cho Chính An rồi thản nhiên ra lệnh. Thật giống với cung cách chủ-tớ.
_ Khoa, hôm nay là sinh nhật sóc con sao?
_ Điên à. Ngay cả sinh nhật tôi mà cậu cũng quên? – Vĩnh Khoa cau có gắt.
_ Thế sao cậu mua nhiều quà thế?
_ Tặng.
Dừng bước, Chính An lườm ai đó vì câu trả lời dư thừa kia rồi nói :
_ Tôi biết. Tôi hỏi lý do.
_ Thì tặng.
Thật là… ai chẳng biết mua để tặng cơ chứ!
Giữ bình tĩnh, Chính An hạ thấp giọng hỏi lại lần nữa :
_ Không phải sinh nhật sóc con sao lại tặng quà cho cô ấy?
_ Thích.
Thích? Thích ư?
Thế mỗi khi thích thì mua vô số thứ vậy sao? Một năm 365 ngày sao không tặng hết luôn đi.
_ Tôi đang nghĩ… mình sẽ cầu hôn thế nào.
Vĩnh Khoa đột nhiên cũng dừng chân lại. Câu nói vừa phát ra như đang bộc bạch hết tâm trạng của cậu ra ngoài.
Khựng lại, Chính An ngơ ngác quay sang anh chàng ngốc rồi cười nhẹ. Vỗ vào vai tên bạn thân, Chính An nhẹ nhàng cất giọng :
_ Thật là… để tôi giúp cậu. Cậu có chuẩn bị nhẫn chứ?
_ Huh? Tại sao lại là nhẫn mà không phải thứ gì khác?
…
_ Vì sóc con thích nhẫn, được chưa!
_ Cậu nói cô ấy thích khỉ bông mà? – Vĩnh Khoa vẫn thản nhiên đặt hỏi khiến Chính An muốn té xỉu ngay tại chỗ.
_ Cô ấy thích cả hai. Ok? Giờ nghe nè, cậu chỉ cần chuẩn bị một không gian thật lãng mạn. Có nến lung linh, hoa và nhạc. Đặc biệt, không gian ấy không xuất hiện thêm ai ngoài cậu và sóc con. Hiểu chưa?
_ Nhà hàng được không?
_ Cũng được.
_ Không dùng nến mà dùng đèn được chứ?
_ Dùng nến mới lãng mạn. Hơn nữa, nến có nhiều loại, hãy chọn loại có hương thơm dễ chịu ấy.
_ Tôi không thích nhạc trong khung cảnh như thế.
_ Không có nhạc cũng được.
_ Uh. Rồi thế nào nữa?
_ Sau đó, cậu hãy quỳ trước sóc con. Với nét mặt chân thành, cậu hãy chìa nhẫn ra trước mặt cô ấy và nói “Lấy anh nhé?”
_ Không quỳ được không?
_ Không được.
_ Thế… không chìa nhẫn mà chìa khỉ bông?
_ Tôi nói là cả hai mà. Nhất định phải nói câu “Lấy anh nhé?” và dùng nét mặt chân thành nhìn sóc con. Thế thì cô ấy mới nhận lời cậu.
_ Biết rồi. Giờ cậu thông cảm… tự về nhà nhé! Tôi sẽ đi “chuẩn bị”. Khi nào sóc con nấu ăn xong, hãy nhắn tôi.
Sau đó, Vĩnh Khoa đã nhanh chóng lấy lại quà tặng rồi lao vào BMW ngay đó và phóng mất hút. Bỏ lại Chính An ngơ ngác sau làn bụi mờ trước mắt.
Gì chứ? Tự về nhà… khi nãy, vì gấp quá nên Chính An có mang theo ví đâu? Giờ về nhà bằng cách nào ngoài đi bộ?
Đã thế… tí nữa còn phải “hầu cận” cô vợ bé nhỏ của ai đó.
Trương Vĩnh Khoa chết tiệt.
------
_ Em đến đây khi nào thế?
Vừa lếch đến nhà Chính An đã nhìn thấy sóc nhỏ đang đứng trước cửa. Bước đến trước cô nhóc tinh nghịch, Chính An nhoẻn miệng cười rồi nói.
_ Dạ, mới đến thôi. Anh Chính An này, giúp em nhé.
Thừa biết sóc con đang đề nghị đến vấn đề gì, Chính An cười thầm trong bụng. Cậu lục tìm chìa khóa cửa trong túi rồi thản nhiên hỏi như mình chẳng biết lời đề nghị kia là gì :
_ Giúp em? Có chuyện gì xảy ra sao?
_ Dạ. Anh không biết ạ? Hôm nay là sinh nhật anh Vĩnh Khoa í. Em muốn tự tay làm bánh kem cho anh ấy. Anh Chính An giỏi nấu nướng lắm thì phải!
Đẩy cửa bước vào nhà, Chính An liền quay sang Thiên Di, khẽ nói :
_ Được. Anh sẽ giúp em. Chắc em cũng nấu giỏi nhỉ?
_ À… thật ra thì…
------
Cạch!
Vĩnh Khoa ung dung sải chân trên nền thảm đỏ sang trọng. Khi cậu bước đến đâu, các cô gái nghiêng nhìn đến đó. Cứ như hoàng tử vậy.
Đến trước khung kính lấp lánh, Vĩnh Khoa chậm rãi quan sát kỹ từng chiếc nhẫn sáng loáng được đặt cẩn thận trong lòng kính một cách tỉ mỉ.
Ánh sáng bạc chớp nháy như một hiệu ứng nào đó, làm cho ánh nhìn của Vĩnh Khoa sáng bừng.
Dừng lại ở hàng nhẫn thứ 2, nhãn thần rơi tõm trên chiếc nhẫn bạc lấp lánh cùng hình tim được khắc kim cương. Mỗi viên kim cương nhỏ cứ nhấp nháy, nhấp nháy.
_ Anh thật tinh ý, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi.
Cô nhân viên trẻ đẹp nhanh miệng nói khi thấy vị khách anh tuấn mãi dán mắt vào chiếc nhẫn tuyệt đẹp kia.
_ Uh.
Rời cửa hàng cùng chiếc nhẫn trên tay, Vĩnh Khoa ung dung vào BMW đen loáng rồi khởi động máy. Cạnh cậu, chú khỉ bông với gương mặt ngố ngố hệt đang cười. Trên chiếc cổ bông ấy là một vật thể lấp lánh cùng sợi dây chuyền nhỏ.
BMW phóng nhanh trên sa lộ, hòa vào dòng xe chật nức bên đường.
Thảm cỏ xanh rì dần hiện ra trước mặt, mọi nhân viên đã đứng trước cánh cổng hình tim gắn đầy hoa hồng trước câu mệnh lệnh ngắn cũn cợ của ai trong 30 phút trước.
Phía xa, chiếc bàn tròn nhỏ nhắn được đặt ngay ngắn giữa thảm cỏ xanh mướt. Giữa bàn là những ly nến tròn trịa trong suốt như thủy tinh.
Khá hài lòng với những gì nhìn thấy, Vĩnh Khoa lệnh cho đám nhân viên lui đi.
Không gian yên ắng giờ chỉ còn mình ai đó.
Sải chân lại gần chiếc bàn trắng muốt, Vĩnh Khoa nhẹ đặt khỉ bông tựa vào khung nến rồi cười mãn nguyện.
------
_ Sóc con, em….
Chính An giận dữ gắt lên. Cố lắm cậu mới chế ngự cơn thịnh nộ trong mình không tuôn trào. Nhưng… không được, thế này thì không giận cũng không được.
Khoanh tay nhìn cái cảnh tượng lạ trước mắt, Chính An gieo tia nhìn không vui sang cho Thiên Di.
Nghe Vĩnh Khoa nói, chỉ cần chỉ sơ qua thì sóc con sẽ hiểu. Nên, Chính An mới làm theo. Chỉ sơ rồi đứng sang một bên quan sát.
Hơn một giờ, căn bếp trở thành bãi rác. Lò hấp bánh thì nồng nặc mùi khét. Chẳng biết đó là chiếc bánh thứ mấy nữa.
_ Thật ra, em biết nấu không?
Nuốt giận, Chính An nhẹ giọng nói.
_ Dạ… em… anh chưa nghe anh Vĩnh Khoa nói gì ạ?
_ Nói gì? Vĩnh Khoa nói em rất thông minh. Chỉ cần nói sơ qua là biết.
_ Hi hi… em xin lỗi nhé. Thường thì ở nhà, Vĩnh Khoa cấm tuyệt đối em không được vào bếp. Anh hiểu rồi chứ?
Bất động, Chính An chỉ biết tròn mắt nhìn sang Thiên Di đầy “kính nể”. Tại sao lại không nói sớm! Nếu biết thế thì cậu còn dám cho cô ngốc này mượn bếp mà “phá” hay sao.
Tít.. tít.. tít.
Lướt qua dòng tin nhắn được gửi đến từ người nào đó, Chính An dù rất bực nhưng cũng phải dặn lòng kìm nén lại mà nói điểm cần đến cho sóc nhỏ và không quên nhắc nhở :
_ Không kịp rồi. Hay là… mua bánh kem nhé?
_ Còn bếp…
_ Để đó đi.
Kéo vội “kẻ phá hoại” ra khỏi nhà mình, Chính An tức tốc đưa cô nhóc mua bánh kem rồi tức tốc “giao hàng” đến nơi yêu cầu mà không hề do dự hay rề rà. Đơn giản vì cậu muốn mau thoát khỏi “địa ngục” này. Hai người kia chỉ biết hành hạ thân xác một chàng thanh niên đáng yêu như cậu thôi.
Trước mắt mở ra nhiều tia sáng lung linh trong đêm tối, hệt đom đóm nhỏ lấp lánh. Gió mang mùi hương dễ chịu xông thẳng vào chiếc mũi cáu kỉnh.
Bước trên nền cỏ xanh rì và mượt mà, Thiên Di cười nhẹ thả tia nhìn quanh khung cảnh tuyệt đẹp này.
Cạnh chiếc bàn trắng, có nến lấp lánh bên trên. Vĩnh Khoa đứng đó. Trên tay là con khỉ bông ngố ngố cùng vật thể mang vầng sáng bạc.
_ Anh… làm tất cả cái này sao?
Thiên Di “cảm động” nhìn chồng mình rồi nhỏ giọng nói. Dù sao thì cô nhóc cũng không mấy tin toàn bộ ý tưởng mới lạ này là do Vĩnh Khoa nghĩ ra.
_ Uh, không phải anh làm. Anh chỉ dặn bọn họ là trang trí cho đẹp thôi.
Quả đúng thế. Làm gì có chuyện Vĩnh Khoa nghĩ ra những ý tưởng độc đáo và tuyệt vời này chứ!
_ Có cần anh kéo ghế cho em không, vợ yêu?
Kéo thì kéo… sao lại hỏi ý người khác như thế.
Thiên Di nghĩ thầm, lườm ai đó rồi tự tay kéo ghế cho mình. Dù gì đi nữa thì hôm nay cũng là sinh nhật ai kia. Nhịn một bước cũng đâu chết ai!
_ Anh/ Em có quà cho…
Trơ mắt nhìn người đối diện, Thiên Di khẽ nhíu mày. Có nghe lầm không? Vĩnh Khoa cũng vừa nói sao?
Đặt ổ bánh kem lên bàn, Thiên Di ngơ ngác cất giọng hỏi Vĩnh Khoa :
_ Em tặng quà cho anh thì đúng hơn. Sinh nhật anh mà. Đừng nhìn em. Cái này… không phải em làm đâu. Mua đấy. Em đã nhờ người ta ghi chữ lên đó. Đẹp không!
“Chồng yêu, sinh nhật vui vẻ ^^”
_ Qùa đâu? - Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi – Chỉ có bánh kem thôi sao?
_ Thì bánh kem là quà còn gì? – Thiên Di bĩu môi đáp.
_ Keo kiệt.
_ Anh nói gì chứ? Em keo kiệt khi nào. Có bánh kem rồi còn đòi gì nữa? Anh tham vừa thôi. À, chẳng phải em đã tặng trước áo sơ mi cho anh rồi hay sao? Coi như đó là quà đi.
_ Không bàn cãi nữa.
Chẳng chấp nhất cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa đẩy các túi đồ sang cho sóc con. Nét mặt thoáng có tia cười.
_ Qùa của em đấy!
_ Sao chứ? – Thiên Di ngạc nhiên nhìn “món quà bất ngờ” trước mặt, lắp bắp nói – Sinh nhật anh sao lại tặng quà cho em? Anh… bị ngốc à?
_ Này, mắng ai thế hả? – Vẫn chất giọng lạnh lùng khó ưa ấy, Vĩnh Khoa đanh giọng đe dọa.
_ Hung dữ thế. Người ta chỉ hỏi thôi mà…
Câu nói nửa chừng của Thiên Di lập tức bị ngăn lại khi cô nhóc nhìn thấy hành động bất chợt của ai đó.
Rời ghế, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi bước đến trước mặt Thiên Di, quỳ một xuống đầy kiêu sa. Gương mặt anh tuấn sáng bừng nhờ ánh nến lung linh. Chìa khỉ bông trước Thiên Di, Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô nhóc, cười khẽ.
…
…
Im lặng.
…
…
~~
…
Gì thế này? Vậy thôi sao? Chẳng phải còn nói “Lấy anh nhé” như trong phim truyền hình dài tập hay sao? Cầu hôn kỳ thế.
Nghĩ thầm, Thiên Di nhíu mày nhìn sang Vĩnh Khoa vẫn đang nhìn mình với gương mặt… đáng ghét mà không thèm nói lời nào.
Cuối cùng, không thể nào chịu đựng nổi tình cảnh im thin thít ấy, Thiên Di mới nhỏ giọng hỏi :
_ Anh… làm gì thế?
_ Không thấy sao còn hỏi? – Lạnh tanh.
Lời hay do Chính An dạy… không được dùng đến!
Thiên Di hầm hầm nhìn “chồng” mình hồi lâu rồi nén giận hỏi :
_ Anh… đang cầu hôn em?
_ Uh.
_ Thế sao không nói gì?
_ Nói à? – Suy nghĩ, Vĩnh Khoa thoáng nhìu mày rồi nhanh chóng hỏi – Lấy nó nhé?
_ ….
…
@@...
…
_ Em… lấy nó? – Thiên Di mở to mắt, bật ra từng chữ.
_ Uh.
_ Lấy nó? Không phải lấy anh sao?
_ À, thì lấy nó tức là đồng ý lấy anh.
_ …
_ Thế nào?
_ …
_ Ai chỉ anh mua con khỉ đáng ghét này vậy? – Nhìn con khỉ bông, Thiên Di khẽ cất giọng hỏi.
_ Chính An, cậu ấy nói… nó giống anh. Em sẽ thích.
Phì! Giống… giống thật!
Che miệng để giấu đi nụ cười lén lút, Thiên Di hắng giọng rồi nghiêm mặt lại trong phút chốc. Đưa tay nhận lấy chú khỉ ngố, Thiên Di tinh nghịch đáp :
_ Ừm, em sẽ lấy nó. Không lấy anh.
_ Gì? – Vĩnh Khoa tròn mắt nhìn Thiên Di. Thản nhiên đứng thẳng lên và giật phăng con khỉ lại, Vĩnh Khoa hằng hộc nói – Trả đây.
Cũng không phải “hiền lành” gì, sóc con lém lĩnh đưa tay giật lại khỉ bông rồi bĩu môi trách móc :
_ Anh vô duyên vừa thôi. Tặng rồi không lấy lại được đâu. Nó là của em.
_ Chắc chứ?
_ Ừm. Chắc chắn.
_ Tên đâu? Trên đó, có ghi tên em không?
_ …
Lại giật lấy con khỉ bông, Vĩnh Khoa cười gian manh.
Không cãi lại ai đó, Thiên Di xụ mặt buồn hiu, mắt lắm la lắm lét liếc liếc.
Đưa tay xoa mái đầu đáng yêu, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi đưa tay lên chú khỉ bông để lấy vật gì đó. Đột nhiên, cậu giật lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi đeo chiếc nhẫn bạc lấp lánh vào một cách “tự nhiên”, rồi nói :
_ Đồng ý, nhé?
_ …
Quái không chứ? Tự tiện đeo nhẫn vào cho người ta rồi mới hỏi ý kiến sao?
Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng sóc con vẫn cố điềm tĩnh. Cô nhóc nghịch ngợm nhìn gương mặt anh tuấn rồi nói :
_ Anh đâu cần phải nói thêm những từ dư thừa đó khi đã đeo nó vào cho em?
_ …
_ Em lấy khỉ bông còn thích hơn, chồng yêu ngốc thật!
Theo đó, một nụ cười ma quái hiện ra, sóc con đưa tay quệt kem lên mặt ai đó rồi lon ton chạy đi. Vì nếu còn ngồi đó, không trước thì sau cũng chết chắc!
Vĩnh Khoa hầm hầm nhìn cô vợ tinh nghịch, sự giận dữ khác hẳn lúc bình thường. Dường như trong sự giận dữ ấy có chút dịu dàng, ấm áp.
_ Vợ ngốc, em gan lắm. Hôm nay, em chết chắc!
_ Hi hi, chưa biết ai ngốc hơn ai. Đồ đại ngốc.
_ Này, đứng lại đó cho anh.
…
Trăng sáng.
Sao lấp lánh.
Gió nhẹ dập dìu.
Tâm trạng vui tươi của hai người nào đó như nước trong suốt tưới lên thảm cỏ mượt. Làm chúng cũng lung lay vui theo…Ngoại truyện : Mất vợ – Tìm vợ
Sân bay quốc tế.
7.00 AM
_ Alô, tôi nghe đây! Sao? Được rồi. Tôi hiểu rồi. Cứ nói với mẹ tôi, mai tôi sẽ về.
Vừa đáp máy bay, Hải Nhân lập tức nhận được cuộc điện gấp từ người quản lí công ty. Rằng mẹ cậu đang làm ầm lên vì không tìm thấy cậu. Bởi, Hải Nhân đã trốn mẹ để đăng kí chuyến bay sang Việt Nam vào sáng nay. Thần không hay, quỷ không biết.
Cúp máy. Tắt nguồn.
Bắt chiếc taxi gần đó.
Người Hải Nhân muốn tìm là cô nhóc tinh nghịch. Cũng may là cậu nhớ nhà của ai kia (Trương Vĩnh Khoa) nên không lo bị lạc đường.
Đứng trước cánh cổng to kình, bên trong là khuôn viên đầy cỏ xanh đang trút hết sương đêm. Bầu không khí quang đãng bao trùm lấy căn biệt thự lớn.
Đưa tay nhấn chuông, Hải Nhân khẽ dời chân sang một góc và nép sau bức tường to. Cậu nghĩ, sóc nhỏ sẽ ra mở cửa. Vì Thiên Di không thích sai vặt người làm trong khi mình có thể tự làm được.
Đúng như dự đoán, dáng người bé nhỏ đang lon ton chạy ra cổng với nụ cười rạng rỡ.
Cạch.
…
_ Ơ…
Ngẫng người, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy một ai cả. Vừa định quay trở lại nhà thì một bàn tay rắn chắc đã kịp thời bịt chặt đôi mắt to tròn một cách bất ngờ.
Giật mình bởi hành động lạ từ một ai đó, cô nhóc chỉ biết đứng bất động. Lúc sau, khi đã “hoàn hồn” và dần tiếp nhận được với bóng tối quanh mắt, sóc nhỏ lí nhí :
_ Ai…. Ai vậy?
_ …
_ Nè, ai vậy…
_ Bé Di, em càng ngày càng xinh đấy!
Chất giọng trầm trầm quen thuộc thoáng vang bên tai làm sóc con ngớ người. Khóe môi bỗng hình thành nụ cười đáng yêu. Làm sao cô nhóc quên được giọng nói ấy chứ!
Thiên Di quay người lại khi bàn tay kia đã dần buông xuống, thả lại ánh sáng cho ánh nhìn. Ôm chầm lấy “người lạ thân quen”, sóc con ríu rít thốt lên :
_ Anh Nhân… anh về khi nào thế? Sao không gọi trước cho em? Mẹ anh biết anh sang đây không?
Xoa mái đầu nhỏ, Hải Nhân cười nhẽ rồi nói :
_ Anh vừa về. Cho em biết nhé, anh trốn nhà đấy. Vì thế, em phải dành ngày hôm nay để theo anh. Tối anh phải trở về rồi. Anh nghĩ, nếu mình không về sớm thì có lẽ, mẹ anh sẽ cho người sang Việt Nam mất.
Đúng vậy, hôm nay phải đi chơi thỏa thích. Hiếm khi anh Nhân về đây. Vả lại, “cái tên đó” cứ bắt mình ở nhà suốt thôi.
Nghĩ thầm, Thiên Di gật nhẹ đầu rồi cười tươi :
_ Anh ở đây chờ em nhé. Em vào nói ông đã.
-----
5h chiều,
Bầu trời trong vắt.
Mây nhẹ nhàng trôi theo đường dẫn của gió.
Rầm!
Cánh cửa phòng mở toang và tạo ra thứ tạp âm chói tai. Khác hẳn với khung cảnh ngoài kia – tĩnh lặng, mát mẻ.
Những cô giúp việc thay nhau truyền ánh mắt lo sợ đến vị chủ tịch già. Như cầu xin.
Phía Trương Tề, ông vẫn lẳng lặng đứng im nhìn cháu mình đạp cửa mà không hề ngăn cản hay hỏi lý do.
Vĩnh Khoa nhíu mày thay cho sự ngờ vực trong lòng. Quay quất tầm nhìn sang những người giúp việc, ai đó lạnh lùng nghiến răng :
_ Vợ tôi đâu?
Lý do Vĩnh Khoa ngạc nhiên vì sự “mất tích” không báo trước của sóc nhỏ rất đơn giản. Bởi, thường ngày, khi ai đó vừa đặt chân vào nhà thì cô nhóc nào đó đã lon ton chạy ra cười tủm tỉm rồi trao cho cậu một nụ hôn nhẹ vào má. Và có lẽ bởi thế, nhờ những nụ hôn khẽ khàng từ sóc nhỏ mà ngôi nhà trở nên vui tươi hơn vì ai đó dần dịu dàng thay cho lạnh lùng.
Vì thế, hôm nay, không thấy sóc con đâu cả. Vĩnh Khoa lập tức hiện nguyên hình. Bắt đầu “tra tấn” những người trong nhà bằng nét mặt lạnh băng.
Các cô hầu nhìn nhau lo lắng rồi nhìn sang Trương Tề. Sở dĩ, họ nhìn ông là chờ đợi câu trả lời từ ông. Chính ông đã dặn dò là không được nói với cậu chủ rằng cô chủ đã “đi chơi với trai” (Hải Nhân).
_ Tôi hỏi lần nữa, sóc con đâu?
_ Dạ…
_ Lui đi. Cứ làm việc của các người.
Nhận được lệnh từ Trương Tề, các cô hầu vui hết thẩy. Câu nói của ông như động lực giúp họ can đảm thêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, họ thay nhau gật đầu tạ ơn Trương Tề đã kịp thời cứu mạng.
_ Vợ con đâu?
Vĩnh Khoa thản nhiên đặt câu hỏi, không thèm nhìn ông mình lấy một lần. Mặt cứ hầm hầm nhìn theo đám “tì nữ” kia. Cậu nghĩ, họ biết “tin tức” của Thiên Di nhưng vì ông cậu nên không một ai dám nói.
_ Vợ con đi cùng cậu thanh niên nào đó tên Nhân rồi. Con bé đã xin phép ta. Ta cũng đã đồng ý.
Vừa nghe xong, Vĩnh Khoa trầm lặng nhìn sang Trương Tề hồi lâu. Bất giác, cậu mò mẫm và lấy từ túi quần ra một thứ. Cười nham hiểm.
Đến khi Trương Tề nhận ra chuyện quan trọng thì đã nghe thấy chất giọng lạnh toát của đứa cháu yêu vang lên. Trên tay là chiếc điện thoại đang phát sáng.
_ Alô, sở cảnh sát phải không? Vợ tôi… bị bắt cóc rồi!
------
6h chiều.
Trời rực sắc cam hoàng hôn.
Gió nhẹ lay cành cây mỏng.
Không gian rực sắc màu cùng tiếng nhạc vu vương khe khẽ bên tai. Khắp không gian rộng lớn là những khoảng riêng tư.
Ở một góc nào đó trong khoảng riêng tư bao la ấy, có hai nguời trẻ tuổi đang ngồi nhâm nhi hai cốc sinh tố mát lạnh. Họ cùng lắng tai nghe điệu nhạc truyền cảm sau khi đã mệt nhoài với quảng thời gian trước đó : thỏa sức chơi đùa ở công viên cạnh đó và cùng nhau tuôn ra những tràng cười sàng khoái khi xem bộ phim hài trong rạp.
Giờ, không gian không yên tĩnh cũng không náo nhiệt. Nhưng chắc chắn, mấy phút sau thì bầu không khí ấy sẽ không còn.
_ Tiếc thật, lâu lắm mới được đi cùng anh Nhân thế này mà anh lại phải về sớm.
Chóng càm, Thiên Di tiếc nuối nói. Mắt dán vào cốc sinh tố trên bàn kính.
_ Khì. Anh hứa, lâu lâu anh sẽ lén về đây để đi cùng bé Di. Chịu không?
_ Thật nhé! Anh Nhân hứa…
_ Lãng mạn nhỉ?
Chất giọng lạnh tanh bất chợt vang lên sau lưng khiến sóc con giật mình. Đôi mắt to tròn mở to hơn hẳn. Cười gượng, Thiên Di chậm rãi quay lại phía sau…
_ Tình cảm nhỉ?
_ …
_ Vĩnh Khoa, lâu quá không gặp!
Hải Nhân cười tươi chào ai kia nhưng chỉ nhận được cái nhìn tóe lửa. Liếc Hải Nhân vài giây, Vĩnh Khoa liền chuyển tia nhìn sang cô vợ nghịch ngợm, đặt câu hỏi khẽ :
_ Vui không?
_ Hi hi… vui… vui lắm…
_ Thích chứ?
_ Thích.. hi hi…
Tách!
Sau tiếng búng tay đầy uy quyền, một tốp người xuất hiện sau lưng Vĩnh Khoa. Đặc biêt là… họ điều khoác trên mình bộ trang phục của cảnh sát…
_ Đó, người bắt cóc vợ tôi.
-----
Yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Nếu lúc này, có bất kì thứ tạp âm nào đó vang lên thì chắc rằng, nó sẽ phá tan sự tôn nghiêm và tĩnh lặng đến chết người tại nơi ĐÂY.
Những thanh sắt vô hồn toát ra luồng khí lạnh sởn óc. Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, là thanh sắc sẽ tạo ra tiếng động ngay.
Lằn ranh của những thanh sắt tráng bạc lấp lánh như ranh giới chia cắt hai con người với nhau. Kẻ đứng trong, người đứng ngoài.
Chắc hẳn, bạn đã biết ĐÂY là nơi nào!?
Vâng, chính NƠI ĐÓ chứ không đâu khác!
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa dửng dưng thảy tia nhìn hưng phấn vào phía trong lằn ranh trắng. Khiêu chiến!
Hải Nhân ngậm cục tức trong bụng, hằng hộc nhìn tên dàn gở đang đứng ngoài kia.
Cái quái gì chứ? Một đời anh dũng của Hải Nhân chưa khi nào phải đứng trong ngó ra thế này! Chỉ vì lời nói vô căn cứ ngu ngốc của tên dở hơi nào kia mà cậu phải lâm vào tình cảnh bi đát này ư? Lí nào là vậy?
Nắm chặt lấy khung sắt, Hải Nhân giận dữ ném sang Vĩnh Khoa cái nhìn rực lửa hận :
_ Này, cậu làm trò gì thế hả? Có cần quá đáng vậy không? Tôi phạm tội gì à? Giết người? Cướp của?
_ Đúng. Là cướp của. – Vô tư đáp. Cười lạnh.
_ Gì chứ? Vô lí. Tôi cướp gì của cậu?
_ Vợ!
_ Cậu…
Tức không nói nên lời! Hải Nhân đành nuốt giận. Dù cậu có làm quá lên như thế thì cũng chẳng được gì ngoài nhận được ánh nhìn răng đe từ phía cảnh sát.
_ Chồng yêu, anh làm gì thế? Nói bọn họ thả anh Nhân ra đi.
Lay lay cánh tay con người nhẫn tâm kia, Thiên Di nhăn mặt nói. Nhưng ngay lập tức, cô nhóc nhận được tràng giáo huấn từ ai kia :
_ Em nữa. Biết tội của mình chưa? Dám ra đường với trai khi không được sự cho phép của anh? Còn cười nói vui vẻ? Dạo công viên?
_ Em xin phép ông rồi mà!
_ Còn cãi?
_ Biết rồi. Không cãi. Được chưa. Anh nói họ thả anh Nhân đi.
_ …
Lẳng lặng bước đếntrước khung cửa vô hồn, Vĩnh Khoa nhếch môi ma mãnh rồi thản nhiên nhún vai :
_ Không…
_ Này…
_ Anh chưa nói hết. Em đừng hư hỏng thế. Chen ngang câu nói của người khác vậy à? – Bẹo má cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa lại giở giọng nói tiếp câu nói dở kia – Không được dụ dỗ vợ tôi nữa.
_ Nếu tôi nói… không thì sao? – Hải NhÂN tinh ranh đáp lại, bỏ qua mặc cảm vì mình đang đứng trong nơi “quái dị”
_ Cậu đã thử… ngủ lại ở sở cảnh chưa? Muốn được trải nghiệm không?
_ Cậu…
_ Đừng đùa nữa mà… nếu anh Nhân không về kịp sẽ bị mẹ anh ấy mắng đấy! - Thiên Di đưa ánh nhìn van xin sang Vĩnh Khoa, khẽ thốt lên.
15 phút trôi qua.
15 phút có lẽ đã đủ cho niềm vui “lạ đời”.
15 phút có lẽ đã đủ để ai đó cảm nhận được sự cô độc trong lao.
15 phút đủ để ai đó có trải nghiệm mới khi đặt mình là tội phạm.
15 phút đủ để ai đó hạ hỏa khi phát hiện vợ mình đang đi cùng người con trai khác.
…
-----
Ôm trọn sóc nhỏ vào lòng, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi tựa lưng vào sofa. Mắt ánh lên tia dịu dàng.
Thiên Di bĩu môi giận dõi, rúc cả người vào lòng ai đó, vờ trách móc :
_ Anh đó, càng ngày càng quá đáng. Tại sao lại gọi cả cảnh sát chứ? Còn bắt anh Nhân của em phải đứng suốt 15 phút trong cái nhà 4 bức tường.
Véo nhẹ chóp mũi xinh, Vĩnh Khoa nhẹ thảy chất giọng lạnh tanh vào không trung :
_ Anh làm thế là còn nhẹ tay với anh Nhân của em rồi. Còn nữa, sao em cứ gọi anh Nhân này, anh Nhân nọ thế hả?
_ Ơ hay, gọi thế quen rồi. Vả lại, em rất quý anh Nhân. Em sẽ liều cả mạng mình để bảo vệ anh ấy đó.
_ Em dám?
_ Đương nhiên, vì em biết, em sẽ an toàn!
_ Sao?
_ Em biết, sẽ có người khác, che chắn, bảo vệ em… Đúng chứ, chồng yêu!
_ Chưa chắc!
_ Hứ…
_ Em muốn anh chết lắm, đúng không? Tại sao lại bắt anh che chắn, bảo vệ em trong khi em che chắn, bảo vệ tên đó?
_ Không phải…
_ Em tin anh cho cảnh sát sang Mỹ còng tên đó và giam vào ngục luôn không?
_ Đã nói không phải mà. Anh ngang như cua ấy.
Rời người khỏi thân thể ấm áp, Thiên Di gông cổ lên cãi. Cô nhóc đâu biết ai đó vừa mỉm cười vì chiêu chọc ghẹo thành công.
Ấn Thiên Di lại vào vòng tay rắn chắc của mình, Vĩnh Khoa khẽ thì thầm :
_ Ngốc. Em nghĩ… anh sẽ thế nào khi nhìn thấy vợ mình vô tư cười giỡn cùng người con trai khác?
Một nụ cười hạnh phúc thoáng ngự trị trên khóe môi bé xinh. Tiếp tục rút đầu vào lòng chàng trai anh tuấn, Thiên Di tủm tỉm cười và dần chìm vào giấc ngủ sâu…. Giấc ngủ ấy có một giấc mơ tuyệt đẹp… cảm giác an toàn tuyệt đối…Ngoại truyện : Baby!
Bên ngoài, sao lấp lánh vươn mình chiếu xuyên đêm đen tĩnh mịt. Từng vệt sáng nhỏ hằng mạnh trên nền trời coa vút. Hiệu ứng sao đêm lấp lánh thật đáng để chiêm ngưỡng.
Gió rít nhẹ vào khung cửa sổ, mang cái lạnh lẽo của đêm len lỏi qua từng nhành cây mảnh mai xơ xác. Tạo nên điệu tạp âm vang dõi giữa khuya.
_ Oa… oa… oa
Tiếng khóc trẻ nhỏ như muốn xé tan màn đêm. Phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
Tách!
Ánh đèn sáng trưng lập tức choáng lấy không gian tĩnh lặng trong tích tắc.
Trở lại giường sau khi đã mò mẫm tìm công tắc đèn và bật lên, Vĩnh Khoa nhoài người xuống nệm, cạnh cô vợ nhỏ rồi nhắm nghiền mắt. Tiếp tục giấc ngủ dang dở.
_ Oa… oa… oa
Một lần nữa, tiếng khóc trẻ con ồn ào náo động đêm khuya.
_ Chồng yêu, kêu con nín đi. Ồn ào quá…
Với lấy cái gối ôm mềm mại, Thiên Di bịt chặt hai tai mình lại. Mắt nhắm mắt mở nói trong cơn ngáy ngủ.
Vĩnh Khoa nhíu mày, gối đầu vào tấm chăn bông rồi thều thào :
_ Em kêu đi. Anh tưởng nó sợ ma nên bật đèn cho sáng. Ai ngờ… Nhức đầu chết mất!
Khò… khò…
Hai vợ chồng trẻ lại tiếp tục ngủ. Không ai buồn ngồi dậy xem con mình thế nào.
Đứa trẻ tội nghiệp nằm yên trong chiếc nôi, mắt mở to. Đôi mắt to tròn hệt mẹ nó, trong sáng, đáng yêu. Bờ má phúng phính có má lúm đồng tiền thật muốn nựng cho đã. Chóp mũi cao cao hệt cha nó
Chắc hẳn, đứa bé trai kháu khỉnh này sẽ lạnh lùng và đào hoa giống cha nó cho mà xem.
_ Oa… oa… oa
Cạch!
Cánh cửa phòng được mở thật nhẹ nhàng. Bước nhẹ vào giang phòng gây ồn giữa đêm, Trương Tề lặng lẽ đến bên chiếc nôi nhỏ. Ông cười hiền nhìn cháu mình đang oe oe khóc.
_ Hi hi…
Nhìn thấy ông, bé con tinh nghịch cười. Tay chân quơ nhẹ trong không trung trông thật đáng yêu.
Bế nhóc con lên, Trương Tề cẩn trọng xem xét tình hình. Đùa nghịch cùng nhóc con rồi ông phát hiện… bé con khóc là do… đã tè dầm. Khó chịu thế thì làm gì ngủ được!
Nhìn sang hai người nào đó đang đắm chìm trong cơn ngáy ngủ, Trương Tề lúc lắc đầu rồi bế luôn đứa nhóc về phòng mình. Cả hai ông cháu cười vui vẻ giữa đêm khuya tĩnh mịt.
-------
Ngoáp!
Đưa tay che cái ngáp dài sau một đêm ngon giấc mà không thèm quan tâm con mình ra sao. Sóc con nghiêng người nhìn sang người con trai cạnh mình. Cười hạnh phúc!
Vĩnh Khoa khẽ vươn vai, hé mắt sau giấc mơ đẹp rồi ngồi dậy. Nhìn sang cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa cười dịu dàng.
Ánh ban mai soi nhẹ vào hai người ngồi đó. Không khí sớm mai trong lành, tinh khiết.
Lúc này, Thiên Di mới tỉnh ngủ hẳn. Cô nhóc leo vội xuống giường rồi lon ton chạy đến cạnh chiếc nôi nhỏ, cười tinh nghịch :
_ Con ngoan, ngủ ngon…
Bất chợt, Thiên Di sựng lại. Đưa tia nhìn ngơ ngác sang chồng mình, sóc nhỏ hốt hoảng nói :
_ Con mình đâu?
_ Sao?
Vĩnh Khoa ngơ ngác. Bước xuống giường, cậu nhanh chóng lại gần chiếc nôi bé xinh. Mắt dáo dác tìm kiếm đứa trẻ nhỏ nhưng vô dụng. Chẳng thấy gì cả!
Đưa tay gãi đầu, Vĩnh Khoa nhíu mày rồi nói :
_ Tối qua, anh sợ nó khóc nên bật đèn. Nó… đi đâu rồi nhỉ?
_ Anh hỏi em? Sao em biết được? Chẳng phải anh giữ nó sao? Nó đi đâu làm sao em biết? Tại anh đấy!
Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình. Nói nguyên tràn khiến Vĩnh Khoa không kịp tiếp thu.
Xoa càm, Vĩnh Khoa cười lạnh rồi nhún vai ra lệnh khi một vệt sáng vừa lóe lên trong cái đầu thừa trí thông minh kia.
_ Tìm đi.
Sau mệnh lệnh, cả hai cùng nổ lực tìm kiếm khắp phòng. Lục tung các ngõ ngách trong phòng. Hết góc tủ áo đến gầm giường. Hết nhà vệ sinh rồi đến ngăn bàn…
_ Không có!
Ngồi bệch xuống sàn nhà, Thiên Di buồn bã nói. Giương tia nhìn thất vọng sang Vĩnh Khoa.
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa củng tuyệt vọng không kém. Cả hai đã lục tung căn phòng mà chẳng thấy nỗi một đứa trẻ bé nhỏ đâu cả.
Bước lại gần cô vợ tinh nghịch, Vĩnh Khoa chau mày nghi hoặc :
_ Hay là… con mình… đi chơi rồi!
_ Anh bệnh à? Nó chưa biết đi cơ mà!
Nhăn mũi, Thiên Di trừng mắt nhìn chồng mình rồi cất giọng trong trẻo. Sóc con chẳng ngờ nỗi chồng mình lại nói thế trông khi con cả hai còn rất nhỏ. Làm sao có thể tự trèo ra khỏi chiếc nôi cao thế kia chứ!
_ Xuống nhà xem!
------
_ Anh mở tủ lạnh làm gì thế?
Sóc con ngạc nhiên nhìn chồng mình hồi lâu rồi cất giọng hỏi. Nãy giờ, cả hai cũng đã lục tung phòng khách lên mà chẳng thấy đứa nhóc đâu. Thất thểu bước xuống bếp tìm Vĩnh Khoa thì sóc con lại nghệch mặt ra khi nhìn chồng mình đang săm soi cái tủ lạnh mát rượi. Đừng nói là…
_ Tìm con! – Đáp gọn, Vĩnh Khoa lắc nhẹ đầu tỏ vẻ “Không tìm thấy” rồi đóng sầm cửa tủ lại.
_ Tìm con… trong đó hả? – Thiên Di lắp bắp nói không nên lời.
_ Ừ! Thời tiết nóng nực. Vì con mình rất thông minh nên anh nghĩ có thể nó chui vào đây.
Trời ạ!
Chẳng biết phải nói gì nữa, Thiên Di chán nản quay lại phòng khách. Ngã mình lên sofa buồn bã.
Vĩnh Khoa cho tay vào túi, bước đến trước cô vợ nhỏ, cười nhẹ :
_ Không tìm nữa. Nó tự đi thì tự về, nhé!
_ Trương Vĩnh kHoa!!!!
Thiên Di bực tức hét lên. Thật là… làm sao chịu nổi cái tính này của anh chàng lạnh lùng kia chứ.
_ Gì?
Vĩnh Khoa điềm tĩnh hỏi lại, tay vẫn thong dong cho vào túi ở tư thế thoải mái. Hướng nhìn vút qua dãy cỏ xanh rì bên khuôn viên, Vĩnh Khoa thản nhiên sải chân bước đi rồi quăng lại câu nói khẽ :
_ Anh ra đó tìm!
------
Xoạc…
Xoạc…
Quăng mình lơ lửng giữa thân cây. Vĩnh Khoa đặt một chân lên cái thân sần sùi to lớn rồi ngang nhiên ngồi đó. Hứng nắng tinh khôi.
Vì mãi chẳng thấy ai kia vào nhà, Thiên Di cũng hơi lo. Cô nhóc chạy vội ra khuôn viên nhà, lướt mắt quanh thảm cỏ mượt nhưng chẳng tìm thấy bóng người nào.
Nghi hoặc lướt quanh khuôn viên lần nữa, Thiên Di khẽ cất giọng :
_ Chồng yêu, anh đâu rồi?
Xoạc.
_ Vợ!
Từ trên cây, Vĩnh Khoa nhảy phóc xuống nền cỏ xanh mướt. Cười lạnh.
Trơ mắt nhìn “người bay” từ đâu xuất hiện, Thiên Di ngạc nhiên nhìn ai đó, hỏi nhỏ :
_ Anh… trèo lên đó làm gì thế? Đừng nói với em… anh lên đó để tìm Xoăn Xù nhé!
_ Ừ.
Gật nhẹ đầu, ai kia khoan khoái ngã mình xuống nền cỏ mát. Nhắm hờ mắt!
Thiên Di đành bó tay. Cô nhóc ngồi xuống cạnh chồng mình. Chán nản lắc đầu. Lúc lâu, sóc con tinh ranh cười nghịch rồi đưa tay véo thật mạnh vào mũi chồng mình, cười ma mãnh :
_ Chồng yêu, ngốc thật! Á.. bỏ em ra…
Vừa đó, ai kia đã nhanh tay chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn và quật ngay cô nhóc tinh ranh ngã vào lòng mình trong chớp nhoáng.
Véo nhẹ bờ má xinh, Vĩnh Khoa lạnh lùng đanh giọng :
_ Mắng ai thế?
_ Á, đau.. tha em… không dám nữa…
Dừng hành động “vũ phu” kia lại, Vĩnh Khoa nhẹ quay sang sóc nhỏ, cười ma mị :
_ Vợ nè, hay mình đổi tên con nhé?
_ Sao cơ – Thiên Di ngơ ngác quay nhìn chồng yêu rồi chớp chớp mắt.
_ Đừng gọi Xoăn Xù nữa. Gọi… Lu lu nhé?
Lu lu? Lu lu á?
Chẳng phải tên cún sao?
Thiên Di trừng mắt, ngồi bật dậy rồi nghiến răng dọa ai kia :
_ Trương Vĩnh kHoa, anh bị gì thế? Lu lu mà nghe được sao?
_ Dễ thương mà?
Vĩnh Khoa phủi cỏ bám trên người, ngồi dậy… cốc nhẹ vào đầu cô nhóc tinh nghịch, nghiêm giọng :
_ Sao cứ gọi họ tên chồng mình ra thế? Hư quá!
Nắng đậu bên thảm cỏ mềm soi niềm hạnh phúc bất tận. Tiếng cười khúc khích lẫn ánh nhìn trừng trừng quyện vào nhau.
Gió nhè nhẹ lùa cỏ mượt. Lướt nhanh qua dãy lá xanh xum xuê.
Bình minh choàng tay nhau, dệt nên hình tim trên vùng mây bồng bềnh.
-------
Xoạc.
Dù không nở phá tan khung cảnh lãng mạn của đôi vợ chồng trẻ nhưng Trương Tề đành làm thế.
Sải chân trên nền cỏ đang rũ mình trước gió, trên tay ông là đứa nhóc kháu khỉnh đang cười toe.
Cất giọng đùa, Trương Tề cười hiền chọc đứa trẻ nhỏ trên tay, khiến nhóc con khua tay múa chân hưởng ứng rồi cười ngây thơ.
_ Hai đứa thật là… con mình khóc thế mà cũng không ai chịu dậy. Kiểu này, trộm mà có đột nhập vào nhà lỉnh đứa cháu của ta đi mất cũng chẳng hay.
_ Ơ… ông… A, còn cả Xoăn Xù nữa. – Thiên Di cười tít mắt, phấn khích reo lên.
_ Ông. Vậy ra.. ông dẫn Lu lu đi chơi à?
Đứng thẳng dậy, Vĩnh Khoa đưa tay kéo cô vợ nhỏ sà vào lòng mình rồi cao giọng. Cậu quả quyết chọn tên cho nhóc con.
Trừng mắt. Trương Tề gieo tia nhìn không mấy hài lòng vào hai con người ngốc nghếch kia. Ông thật không ngờ… đến điều này.
Thật ra, tên của nhóc con kháu khỉnh đã được chọn. Do ông, ông Trương, và cả cha mẹ sóc nhỏ thông qua và quyết định. Còn hai con người kia, muốn gọi gì thì gọi. Giấy khai sinh vẫn vậy, chọn tên đã được thông qua!
_ Trương Thiên Vũ, cháu lớn phải biết ngoan ngoãn, nghe lời đấy.
_ Thiên Vũ? – Cả hai cô cậu kia đồng thanh kêu lên, hệt như vừa nghe thấy gì đó lạ tai lắm.
Thiên Di nhăn mũi, cô nhóc đưa mắt thăm dò Trương Tề :
_ Ông ơi, nhưng con thích Xoăn Xù hơn.
_ Không. Lu lu đẹp hơn! – Vĩnh Khoa nhanh miệng chen vào, cậu ương bướng chọn cái Lu lu đáng yêu kia không tha.
_ Hai đứa này, Xoăn Xù? Lu lu? Không còn cái tên nào nghe hay hơn à? Trương Thiên Vũ là hay nhất rồi. Mặc kệ hai con, cháu ta sẽ tên Thiên Vũ! Không ý kiến.
Tràng giáo huấn được Trương Tề quả quyết tuôn ra không nhân nhượn. Vì quyền lợi trẻ nhỏ. Ông phải kiên quyết bát bỏ những ý kiến ngốc nghếch kia.
Xụ mặt tỏ vẻ không cam chịu, Thiên Di tinh nghịch bĩu môi.
Vĩnh Khoa cười nhạt, chẳng buồn cãi nhau.
Đưa tay kéo cô vợ nhỏ, cậu thản nhiên bước đi rồi bỏ lại câu nói :
_ Ông chăm nom Thiên Vũ nhé! Con và vợ đi chơi!
_ …
Ngày nắng ấm…
Trương Tề ngơ ngác nhìn theo hai cô cậu nào kia rồi nhìn sang bé trai kháu khỉnh. Chán ngán lắc đầu. Ông lại phải làm bảo mẫu trong thời gian dài rồi đây…Ngoại truyện : Vị ngọt!
Nắng rướm vàng nhẹ hạ mình trên thảm cỏ xanh mênh mông. Mang chút hơi ấm còn vương tặng cho tán lá xanh rì. Chốc chốc, lá lại rung và nắng lại nhạt. Khung cảnh yên bình đến lạ. Làm cho tâm hồn con người cũng trở nên yên ắng hơn. Yêu đời hơn.
Tựa lưng vào thành ghế đá, cô y tá trẻ khẽ ngẩng đầu nhìn mây cao, nghĩ mông lung rồi khẽ cười xòa.
Tiếng nói chuyện thật nhỏ của một vài cụ ông, cụ bà không ngừng vang lên. nhìn nét hạnh phúc thoáng qua gương mặt họ cũng vui lay.
Khẽ đưa tay hứng chút nắng ấm, Bảo Châu nghiêng đầu rồi tủm tỉm cười khiến một người nào đó đứng gần thấy “khó chịu”.
Khoanh hai tay trước ngực, chàng bác sĩ trẻ ung dung sải chân đến cạnh người đang cười tươi, buông câu chọc ngoáy :
_ Đừng có cười ngớ ngẩn nữa. Trông em hệt con ngốc!
Khựng lại, Bảo Châu quay sang nhìn kẻ vừa phát ngôn, trừng mắt hung dữ rồi đốp chát lại :
_ Phải rồi! Nhìn em cười thế đáng yêu quá chứ gì! Em biết, em đẹp mà. Hi hi.
Hết nói nổi cô bạn gái tự tin, Vĩnh Kỳ đành hạ mình ngồi xuống cạnh cô nàng rồi cười vu vơ.
Ánh nắng nhạt chiếu nhẹ lên hai người thanh niên…
Bỗng, Bảo Châu quay sang “chồng tương lai” rồi cười bí hiểm, nói khẽ :
_ Anh biết vì sao em cười không?
_ Biết! Vì em bệnh!
Không suy nghĩ nhiều, Vĩnh Kỳ thản nhiên đưa ra câu trả lời nhanh. Cứ như đó là điều thản nhiên.
_ …
Ghét không! Cứ chọc ngoáy nhau thế đấy!
Đâu phải Bảo Châu bệnh như ai kia nói. Cô cười vì đang vui. Hôm nay chính ngày kỉ niệm 1 năm ngày họ quen nhau nên cô đang mường tưởng tượng khung cảnh lãng mạn sắp sửa sẽ xảy ra vào tối nay. Ai ngờ, vừa hỏi khẽ ai kia thì lại bị nói khích thế. Đáng ghét. Cả ngày quan trọng thế cũng không nhớ!
Đứng phắt dậy, Bảo Châu giận dõi bỏ đi mà nào hay tên bên cạnh đang cười đắc chí.
Ngồi chéo chân, Vĩnh Kỳ cười ma mị rồi đung đưa chân một cách nhịp nhàng. Miệng khẽ ngân nga vài ba câu hái nhẹ. (Yêu đời thế không biết!)
------
“Thiên Di, mua sắm với chị!”
Đấy! Chỉ vì lời đề nghị không rõ lý do mà sóc con đã phải tất bật chạy sang nhà Bảo Châu mà không kịp thở. Lại còn phải trân mình năn nỉ “ông chồng khó ưa” Trương Vĩnh Khoa nữa chứ! Nói mãi mới chịu cho người ta ra khỏi nhà. Ghét!
Giờ đây, sóc nhỏ lại phải hứng chịu khổ hình. Mấy tiếng đồng hồ đi loanh quanh trong cái siêu thị to đùng muốn gãy đôi chân. Cái mệt dần thấm vào xương máu khiến cô nhóc chỉ muốn nằm dài trên giường êm và đánh một giấc tới mai. Nhưng, đó chỉ giấc mơ hão quyền.
Nhìn những thứ linh tinh Bảo Châu mua mà Thiên Di muốn té xỉu. Khi buồn bực là phải rinh hết cái siêu thị này về sao? Một sở thích khá là tiêu tốn tiền của.
_ Chị…
_ Im lặng!
Cứ thế, mỗi khi Thiên Di định cất lời thì ngay lập tức nhận được mệnh lệnh “im lặng” từ người bên cạnh với chất giọng hung hăng. Đừng có nói là… giận cá chém sóc à nha….
-------
7:00 PM
Nhà hàng vắng khách… không, nói đúng hơn là không một bóng người. Hiệu ứng đèn nhấp nháy bừng sáng khi tiếng búng tay vừa cất lên. Vĩnh Kỳ thản nhiên bước vào cùng bộ trang phục sang trọng sau khi đã gọi điện cho Thiên Di. Lệnh cho người phục vụ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cậu ung dung đứng bên chiếc bàn lấp lánh ánh nến cam.
Vừa đó, Bảo Châu trong bộ đầm xinh xắn, làm lộ rõ nước da trắng ngần đã xuất hiện trước cửa cùng gương mặt ngơ ngơ ngác ngác. Chuyện là, vì tài nài nỉ của cô em nhỏ (Thiên Di) hứa sẽ chiêu đãi mình một bữa ra trò và yêu cầu chị phải trang điểm thật đẹp vào tối nay. Đến đúng địa điểm trong giấy. Nhưng, địa điểm đúng, sao… chẳng thấy sóc con đâu?
Phụt!
Đèn sáng rực lối vào. Một người phục vụ tươi cười đón lấy tay cô gái nhỏ một cách lễ phép. Theo người phục vụ, chốc lát, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra trước mặt Bảo Châu. Cô ngạc nhiên rồi chuyển sang bất ngờ khi nhìn thấy “chồng tương lai” của mình đang đứng đó cùng nụ cười trên khóe môi. Đầy kiêu hãnh!
Vĩnh Kỳ làm sao quên cho được cái ngày quan trong này. Chỉ là… cậu muốn tạo bất ngờ nho nhỏ cho người yêu mà thôi.
_ …
Đón lấy tay Bảo Chân rồi lệnh cho người phục vụ rời đi, Vĩnh Kỳ trao cho cô nàng ngốc cái nhìn trìu mến rồi đặt lên vầng trán xinh một nụ hôn thật nhẹ.
_ Làm sao anh quên hôm nay là ngày gì! Ngốc ạ!
_ Ai biết được. – Bảo Châu vờ giận dõi.
Kéo ghế, đặt nàng ngồi xuống, Vĩnh Kỳ ma mãnh nháy mắt.
_ Anh không đuểnh đoảng như thằng ngốc Vĩnh Khoa đâu!
------
Bộp!
_ Hừ, tốn sức bao trọn nhà hàng giúp mà anh ta còn dám nói xấu sau lưng mình! Tức chết…
Qua màn hình camera, Vĩnh Khoa hung hăng gạt phăng cái remote khi nghe ai kia xỉa xói mình một cách trực tiếp. Số là, Vĩnh Khoa tôn công thuê… à, bao trọn gói nhà hàng kia và cũng ranh mãnh cho người bí mật gắn thêm con chip theo dõi ở một góc nào đó. Và… cậu có thể vô tư ngồi nhà xem xét tình hình ở đó một cách tự nhiên nhất. Khà khà. Quá thông minh!
Vừa đó, Thiên Di bước ra từ nhà vệ sinh thì nhìn thấy “cảnh không nên xem”. Vĩnh Kỳ đang trao cho Bảo Châu một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.
Vội che mắt rồi hét toáng lên, sóc con chạy nhanh đến trước màn hình và rút điện ngay tức khắc. Không chút do dự!
_ Nè… anh hư vừa thôi. Còn gắn cả máy ghi hình trong nhà hàng?
_ Vì chủ nhà hàng quen biết với anh mà! – Vĩnh Khoa nhún vai tỏ vẻ bất lực và cho rằng việc cậu gắn máy quay trong nhà hàng là chuyện bình thường. Kèm đó, không quên lườm bén ai kia vì tội vô duyên. Người ta đang xem phim hay mà nhào đến tắt mất…
_ Kệ! Hôm nay em mệt lắm. Không cãi nữa!
Nằm phịch xuống giường, Thiên Di mệt mỏi nhắm mắt rồi nói nhỏ. Đôi chân đang gào thét thảm thiết. Đi cả ngày thế kia mà!
_ Bệnh à? – Vĩnh Khoa nhíu mày nghi hoặc.
_ Không. Hôm nay chị Bảo Châu buồn. Chị ấy tưởng anh Vĩnh Kỳ không nhớ ngày quan trọng này nên giận dõi và rủ em đi mua sắm. Anh không biết đâu, chân muốn gãy luôn rồi nè…
Nhăn mặt đau khổ, Thiên Di tiếp tục nhắm mắt mà nào hay sắc mặt ai kia đã thay đổi. Ngồi xuống cạnh vợ yêu, Vĩnh Khoa nghiến răng ken két :
_ Giận cá chém thớt à? Dám bắt nạt vợ yêu của anh. Để anh đến đó xử tội Vĩnh Kỳ giúp em.
_ Nè….
Cũng may, Thiên Di còn đủ tỉnh táo để níu tay ai đó lại. Cô nhóc nhăn trán rồi nhìn chầm chầm tên ngang ngược. Chợt, tia ma mãnh lóe lên. Thiên Di cười gian manh rồi khẽ đặt “điều kiện”
_ Hay là… anh bóp chân cho em nhé. Anh có tài matsa nhỉ? Như thế sẽ giúp em bớt mệt đó.
_ Huh?
_ Nhé… - Thiên Di tiếp tục cười nghịch.
Bụp!
_ Ngủ!
Ngay tức khắc, một cái gối êm ái hạ cánh ngay mặt sóc con không thương tiếc kèm theo chất giọng lạnh tanh được thảy vào không trung.
Vĩnh Khoa đứng phắt dậy rồi bước qua chỗ mình. Ngã phịch xuống mà không thèm nói thêm lời nào nữa. Nghĩ sao bắt cậu làm “osin” không công thế! Miễn nhé!
Mặt méo xẹo, Thiên Di hung hăng lườm ai đó rồi khẽ nằm xuống giường. Tức tối nghiến răng. Không làm thì thôi, đâu cần ném gối vào gương mặt xinh xắn của người ta thế! Đồ chết bầm…
------
Quỳ một chân trên thảm đỏ, Vĩnh Kỳ nghiêm túc hắng giọng, lấy lại phong độ rồi từ từ bật nắp chiếc hộp nhỏ cùng chất giọng nhè nhẹ của mình. Trộn lẫn mọi thứ âm thanh dịu nhẹ vào nhau nhờ ánh đèn lãng mạn.
_ Làm vợ anh nhé! Anh sẽ bảo vệ em suốt đời. Sẽ mang đến cho em vạn niềm hạnh phúc. Sẽ cho em thấy, em là người duy nhất hạnh phúc nhất trên thế giới. Anh yêu em mãi mãi và vĩnh viễn chỉ yêu một mình em. Đồng ý, nhé?
Đọc đúng theo những gì kịch bản biên soạn, Vĩnh Kỳ tự tin mỉm cười và thầm cám ơn đạo diễn Chính An đã giúp đỡ để có bài “diễn văn” dạt dào cảm xúc đến thế.
Cảm động. Bảo Châu cười trong hạnh phúc rồi thoáng gật đầu thay cho câu trả lời.
Đứng dậy trong niềm vui bất tận, Vĩnh Kỳ nhẻ nhẹ đeo nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt…
Đêm đó, trăng tròn trĩnh và sáng nhất trên nền thảm đen. Sao lung linh toả sáng lấp lánh hệt dải ngân hà ảo.
Vĩnh Kỳ và Bảo Châu dìu nhau đi trong từng âm điệu vu vương một cách nhịp nhàng. Trên khóe môi ngự trị nụ cười của hạnh phúc.
Một người nào đó đã thức thâu đêm, chốc chốc lại bôi thuốc chống đau nhức lên đôi chân nhỏ nhắn của cô nhóc đang ngủ ngon lành. H ôn nhẹ vầng trán xinh, chàng thanh niên nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cười nhẹ rồi dần chìm vào giấc ngủ muộn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.