Chương 11: Chí Lớn
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
03/01/2023
Huyện, phủ, châu, quốc, cấp nọ lớn hơn cấp kia, đây là cách phân chia khu vực hành chính thông dục ở Thánh Nguyên Đại lục.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng nói:
"Thực ra thơ văn đạt được Xuất huyện cũng không tệ rồi, rất nhiều tú tài cả đời không viết ra được một bài thơ Xuất huyện, cho dù cử nhân có thể làm thơ Xuất huyện, cũng đủ để tổ chức một buổi yến hội ăn mừng rồi."
Lư Lâm vẫn không lên tiếng, trầm giọng nói:
"Man tộc tác quái, Khánh Quốc nhìn như hổ rình mồi, so với tranh đoạt danh lợi, chẳng bằng vắt óc suy nghĩ đối chọi với quân xâm lược!"
Lục Triển và Cát Tiểu Mao lộ vẻ xấu hổ, Lương Viễn mỉm cười nói:
"Lư thạch đầu, chúng ta chỉ nói chuyện chút thôi, ngươi không cần nghiêm túc như thế."
"Ôi, chiến sự ở biên cương và man tộc liên tục thất bại, một vài người lại vì bản thân mà mặc kệ nguy nan của quốc gia! Nếu ta có thể đỗ tú tài, tất nhiên sẽ cầm bút tòng quên, không vì đền đáp triều đình, chỉ vì dân tộc chúng ta!"
Lư Lâm nói rất dõng dạc, xung quanh lặng ngắt như tờ, ngoại trừ số ít người cười nhạo, đại đa số người có mặt ở đây đều mang vẻ kính nể.
Thánh Nguyên Đại lục có ba man tộc, lần lượt là Thảo Man, Sa Man và Lâm Man, mà trong ba man tộc này lại có rất nhiều tộc nhỏ khác, như Lang Man, Hổ Man... tương truyền là hậu duệ của yêu tộc và nhân tộc.
Phương Vận liếc nhìn Lư Lâm, người này mày rậm mắt to, mặt chữ điền vuông vức, là người chính trực nhất trong trường tư thục. Năm đó lúc Phương Vận mới vào trường, có người bắt nạt hắn, chính nhờ Lư Lâm ra tay trợ giúp.
Trong năm người, Lư Lâm ít nói nhất, nhưng khiến người ta rất nể trọng.
Có điều, dù là hắn ta cũng không dám mắng tả tướng Liễu Sơn ngay trước mặt đông người.
Lư Lâm nói xong lại quay sang nhìn Phương Vận.
Phương Vận sửng sốt, nhận ra sự sơ suất của mình.
Trước kia, mặc dù Phương Vận không ngay thẳng của Lư Lâm, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, biết rõ nhân gia khó khăn, một lòng muốn thi đỗ công danh, sau đó an bang định quốc, là một người phái chủ chiến ngoan cường.
Phương Vận lập tức nói: "Lư Lâm nói đúng, nam tử hán phải để chí ở sa trường, da ngựa bọc thây!"
Lư Lâm lộ vẻ khen ngợi, Lương Viễn nói:
"Trình độ nịnh hót của Phương Vận ngươi ngày càng cao nhé."
Những người khác khẽ bật cười.
Mọi người vừa nói chuyện, vừa theo đội ngũ đi về phái trước, Phương Vận rất ít nói chuyện, vẫn đang tiêu hóa ký ức của hắn.
Lúc tới cửa văn viện, hai binh sĩ lạnh lùng đứng đó, một người đưa tay về phía Phương Vận.
"Bài thi, văn thư."
Lương Viễn đưa thùng sách cho Phương Vận, Phương Vận mở thùng sách ra, lấy bài thi bằng gỗ và văn thư chứng nhận thân phận ở ben trên cho binh sĩ, lại đưa thùng sách cho một binh sĩ khác.
Binh sĩ bên phải nhận lấy thùng sách lục xem, bên trong có bút lông, nghiên mực, mực thỏi, ống đựng bút, giá bút, chặn giấy, ống trúc múc nước, túi bánh kẹo, binh sĩ gật đầu, trả thùng sách lại cho Phương Vận.
Binh sĩ bên trái liếc nhìn bài thi, lại nhìn văn thư thân phận, bên trên vẽ gương mặt ghi danh của Phương Vận, lại dùng chữ miêu tả đặc điểm bề ngoài của hắn. Binh sĩ đối chiếu với Phương Vận, cuối cùng ánh mắt rơi vào băng vải quấn trên đầu hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi là người ngồi xe bò tới hả?" Binh sĩ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Vận đáp:
"Đêm qua gặp bốn người có khẩu âm Đại Nguyên Phủ tập kích, may là nhặt được cái mạng về, vết thương được Lý đại phu của Từ Sinh Đường băng bó, ông ta có thể làm chứng cho tôi."
Binh sĩ gật đầu nói:
"Mỗi lần đến khoa cử đều có ba vị tiên thánh tọa trấn thánh viện, trông xuống thiên hạ, không ai có thể qua được mắt thánh, ngươi tự mình biết hậu quả."
"Tiểu sinh biết."
Binh sĩ đưa bài thi và văn thư cho Phương Vận, thả cho hắn vào.
Bấy giờ bằng hữu của Phương Vận mới biết hắn bị đánh, vô cùng tức giận, nhưng nơi này là văn viện, không dám lên tiếng, chỉ đành dằn phẫn nộ trong lòng xuống.
Đằng sau cổng văn viện chính là một khoảng sân rộng, Phương Vận thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy bên trên là bầu trời xanh ngắt không gợn mây, bầu trời có hình tròn bất quy tắc màu xanh lam, bên ngoài hình tròn là mây đen dày đặc, vẫn luôn mưa xuống, dường như có một sức mạnh nào đó đã xua mây đen sang một bên, để đảo bảo cuộc thi thuận lợi.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng nói:
"Thực ra thơ văn đạt được Xuất huyện cũng không tệ rồi, rất nhiều tú tài cả đời không viết ra được một bài thơ Xuất huyện, cho dù cử nhân có thể làm thơ Xuất huyện, cũng đủ để tổ chức một buổi yến hội ăn mừng rồi."
Lư Lâm vẫn không lên tiếng, trầm giọng nói:
"Man tộc tác quái, Khánh Quốc nhìn như hổ rình mồi, so với tranh đoạt danh lợi, chẳng bằng vắt óc suy nghĩ đối chọi với quân xâm lược!"
Lục Triển và Cát Tiểu Mao lộ vẻ xấu hổ, Lương Viễn mỉm cười nói:
"Lư thạch đầu, chúng ta chỉ nói chuyện chút thôi, ngươi không cần nghiêm túc như thế."
"Ôi, chiến sự ở biên cương và man tộc liên tục thất bại, một vài người lại vì bản thân mà mặc kệ nguy nan của quốc gia! Nếu ta có thể đỗ tú tài, tất nhiên sẽ cầm bút tòng quên, không vì đền đáp triều đình, chỉ vì dân tộc chúng ta!"
Lư Lâm nói rất dõng dạc, xung quanh lặng ngắt như tờ, ngoại trừ số ít người cười nhạo, đại đa số người có mặt ở đây đều mang vẻ kính nể.
Thánh Nguyên Đại lục có ba man tộc, lần lượt là Thảo Man, Sa Man và Lâm Man, mà trong ba man tộc này lại có rất nhiều tộc nhỏ khác, như Lang Man, Hổ Man... tương truyền là hậu duệ của yêu tộc và nhân tộc.
Phương Vận liếc nhìn Lư Lâm, người này mày rậm mắt to, mặt chữ điền vuông vức, là người chính trực nhất trong trường tư thục. Năm đó lúc Phương Vận mới vào trường, có người bắt nạt hắn, chính nhờ Lư Lâm ra tay trợ giúp.
Trong năm người, Lư Lâm ít nói nhất, nhưng khiến người ta rất nể trọng.
Có điều, dù là hắn ta cũng không dám mắng tả tướng Liễu Sơn ngay trước mặt đông người.
Lư Lâm nói xong lại quay sang nhìn Phương Vận.
Phương Vận sửng sốt, nhận ra sự sơ suất của mình.
Trước kia, mặc dù Phương Vận không ngay thẳng của Lư Lâm, nhưng vì gia cảnh nghèo khó, biết rõ nhân gia khó khăn, một lòng muốn thi đỗ công danh, sau đó an bang định quốc, là một người phái chủ chiến ngoan cường.
Phương Vận lập tức nói: "Lư Lâm nói đúng, nam tử hán phải để chí ở sa trường, da ngựa bọc thây!"
Lư Lâm lộ vẻ khen ngợi, Lương Viễn nói:
"Trình độ nịnh hót của Phương Vận ngươi ngày càng cao nhé."
Những người khác khẽ bật cười.
Mọi người vừa nói chuyện, vừa theo đội ngũ đi về phái trước, Phương Vận rất ít nói chuyện, vẫn đang tiêu hóa ký ức của hắn.
Lúc tới cửa văn viện, hai binh sĩ lạnh lùng đứng đó, một người đưa tay về phía Phương Vận.
"Bài thi, văn thư."
Lương Viễn đưa thùng sách cho Phương Vận, Phương Vận mở thùng sách ra, lấy bài thi bằng gỗ và văn thư chứng nhận thân phận ở ben trên cho binh sĩ, lại đưa thùng sách cho một binh sĩ khác.
Binh sĩ bên phải nhận lấy thùng sách lục xem, bên trong có bút lông, nghiên mực, mực thỏi, ống đựng bút, giá bút, chặn giấy, ống trúc múc nước, túi bánh kẹo, binh sĩ gật đầu, trả thùng sách lại cho Phương Vận.
Binh sĩ bên trái liếc nhìn bài thi, lại nhìn văn thư thân phận, bên trên vẽ gương mặt ghi danh của Phương Vận, lại dùng chữ miêu tả đặc điểm bề ngoài của hắn. Binh sĩ đối chiếu với Phương Vận, cuối cùng ánh mắt rơi vào băng vải quấn trên đầu hắn.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi là người ngồi xe bò tới hả?" Binh sĩ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Vận đáp:
"Đêm qua gặp bốn người có khẩu âm Đại Nguyên Phủ tập kích, may là nhặt được cái mạng về, vết thương được Lý đại phu của Từ Sinh Đường băng bó, ông ta có thể làm chứng cho tôi."
Binh sĩ gật đầu nói:
"Mỗi lần đến khoa cử đều có ba vị tiên thánh tọa trấn thánh viện, trông xuống thiên hạ, không ai có thể qua được mắt thánh, ngươi tự mình biết hậu quả."
"Tiểu sinh biết."
Binh sĩ đưa bài thi và văn thư cho Phương Vận, thả cho hắn vào.
Bấy giờ bằng hữu của Phương Vận mới biết hắn bị đánh, vô cùng tức giận, nhưng nơi này là văn viện, không dám lên tiếng, chỉ đành dằn phẫn nộ trong lòng xuống.
Đằng sau cổng văn viện chính là một khoảng sân rộng, Phương Vận thoáng ngẩng đầu, chỉ thấy bên trên là bầu trời xanh ngắt không gợn mây, bầu trời có hình tròn bất quy tắc màu xanh lam, bên ngoài hình tròn là mây đen dày đặc, vẫn luôn mưa xuống, dường như có một sức mạnh nào đó đã xua mây đen sang một bên, để đảo bảo cuộc thi thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.