Chương 9: “Thỉnh Thánh Ngôn”
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
13/12/2022
Rất nhiều người chộn rộn trong lòng, đáng tiếc sắp đến lúc thi, không thể gây thêm rắc rối, họ đành phải đè nén suy nghĩ tài tử giai nhân trong lòng xuống.
Từ nhỏ Dương Ngọc Hoàn đã quen được người ta nhòm ngó, vẻ xấu hổ chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi lại biến mất, sau đó không hề để ý chút nào, đỡ Phương Vận, cõng thùng sách tay hắn.
Mọi người càng thêm ước ao, nữ nhân này thực sự quá hiền lành, chỉ hận không thể biến bản thân thành Phương Vận.
"Phương Vận!"
"Ngọc Hoàn tỷ!"
Chợt thấy có bốn người rời khỏi đội ngũ bước nhanh tới, ai nấy đều cõng theo thùng sách bằng trúc ở sau lưng, ngoại trừ một người rõ ràng nhỏ hơn Phương Vận, ba người khác đều lớn hơn hắn mấy tuổi.
Phương Vận chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhớ ra họ học cùng trường tư thục, đã đọc sách với nhau hơn ba năm.
Trong bốn người này ngoại trừ gia đình Lương Viễn mở tiệm gạo tương đối giàu có, những người khác đều là gia đình bình thường giống Phương Vận.
Bốn người họ cha mẹ đều còn khỏe mạnh, điều kiện gia đình tốt hơn Phương Vận, nhưng chưa từng coi thường hắn, tình cảm giữa đôi bên rất thân thiết chân thành, chỉ là Cát Tiểu Mao mười hai tuổi từng đỏ mặt nói rằng kết giao với Phương Vận là vì muốn được nhìn Ngọc Hoàn tỷ nhiều hơn.
"Phương Vận, ngươi làm sao vậy?" Lương Viễn là người cao nhất trong năm người, sải bước đi nhanh tới, nhíu mày Quan sát Phương Vận.
Tuy Phương Vận đã thay quần áo sạch sẽ, nhưng trên đầu vẫn phải băng vải thuốc, trên mặt vẫn còn vết thương và vết bầm tím.
Phương Vận mỉm cười nói:
"Đêm qua trời mưa, đường trơn nên bị ngã, chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng đến cuộc thi."
Cát Tiểu Mao lo lắng nói:
"Đã bị thương thế này rồi, còn nói là không sao? Thật sự đi được đấy chứ?"
Phương Vận nửa đùa nửa thật:
"Mạnh Tử Vân viết trời định giáng cho ai trách nhiệm lớn lao, ắt phải làm cho người đó khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác đói khát, chịu nỗi khổ nghèo túng. Trước khi thi ta gặp nạn, nhưng được thầy dạy dỗ, có thể thấy được trời chắc chắn sẽ giao nhiệm vụ lớn cho ta."
"Thầy? Tôn tiên sinh đặc biệt chỉ dẫn ngươi?" Lương Viễn tò mò hỏi.
"Không phải Tôn tiên sinh, là một vị tiên sinh khác các ngươi không biết. Không nói chuyện này nữa, chúng ta xếp hàng vào văn viện đi. Ngọc Hoàn tỷ, đưa thùng sách cho ta đeo."
Lương Viễn cao lớn lập tức cầm lấy thùng sách của Phương Vận, nói:
"Để ta xách giúp ngươi, đi thôi."
Một người học cùng trường khác là Lục Triển cũng đỡ lấy Phương Vận, từ biệt Dương Ngọc Hoàn, xếp hàng tiến vào văn kiện.
Phương Vận quan sát xung quanh, Phương Vận kia năm ngoái cũng từng thi đồng sinh, nhưng hắn thì là lần đầu tiên tới.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng phàn nàn:
"Đệ mới mười hai tuổi, đến thì cũng chỉ tổ phí tiền. Làm thơ con cóc còn được, nhưng "Thỉnh thánh ngôn" quá khó. Ngoại trừ thập tam kinh, còn có một ít sáng tác của chúng thánh. Từ khi Khổng phu tử phong thánh đến nay đã hơn ngàn năm, hơn mười người nữa được phong thánh, "Thỉnh thánh ngôn" lựa chọn thi tác phẩm của nhiều vị tiên thánh, đệ học trường tư thục năm năm, chỉ mới thuộc "Luận ngữ", "Mạnh Tử", "Kinh dịch", "Chu lễ" và "Xuân thu", làm sao thi được đồng sinh chứ?"
Phương Vận biết cái gọi là "Thỉnh thánh ngôn" kia giống như vấn đáp, điền chỗ trống và viết chính tả ở đời sau, để thí sinh căn cứ vào nhắc nhở điền tiếp vào phần trước hoặc sau bài văn, thậm chí phải viết chính tả tả một chương dài.
Điều này khiến cho Phương Vận nhớ lại khoa cử triều Đường.
Khoa cử triều Đường ở Trung Quốc là "Thiếp kinh", thiếp kinh là mục quan trọng để trúng tuyển, chỉ là sao chép mấy câu trong kinh thư, sau đó che đi vài chữ, cho thí sinh điền vào, còn dễ dàng hơn "Thỉnh thánh ngôn".
Sở dĩ thơ Đường hưng thịnh, nguyên nhân chủ yếu là khoa cử triều Đường toàn là thơ từ ca phú, hơn nữa chiếm tỷ lệ rất lớn.
Ở đại lục Thánh Nguyên, Thánh Viện phát hiện thơ từ phù hợp với tài hoa nhất, nhất là có thể truyền lại chiến thơ chiến từ cho đời sau, ảnh hưởng đến sự hưng vong của nhân tộc, cho nên khoa cửa chắc chắn thi thơ từ, mà thơ biên tái là quan trọng nhất.
Lương Viễn cười nói:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, cho ngươi tới không phải vì công danh, mà để mở mang kiến thức, làm hết sức là được. "Thỉnh thánh ngôn" của thi đồng sinh là ba mươi quyển bài thi, "Thỉnh thánh ngôn" của thi tú tài trên phủ phải đến một trăm quyển bài thi, nói đùa là trâu cày trăm trang, làm sao có thể trả lời hết được?"
Từ nhỏ Dương Ngọc Hoàn đã quen được người ta nhòm ngó, vẻ xấu hổ chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi lại biến mất, sau đó không hề để ý chút nào, đỡ Phương Vận, cõng thùng sách tay hắn.
Mọi người càng thêm ước ao, nữ nhân này thực sự quá hiền lành, chỉ hận không thể biến bản thân thành Phương Vận.
"Phương Vận!"
"Ngọc Hoàn tỷ!"
Chợt thấy có bốn người rời khỏi đội ngũ bước nhanh tới, ai nấy đều cõng theo thùng sách bằng trúc ở sau lưng, ngoại trừ một người rõ ràng nhỏ hơn Phương Vận, ba người khác đều lớn hơn hắn mấy tuổi.
Phương Vận chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhớ ra họ học cùng trường tư thục, đã đọc sách với nhau hơn ba năm.
Trong bốn người này ngoại trừ gia đình Lương Viễn mở tiệm gạo tương đối giàu có, những người khác đều là gia đình bình thường giống Phương Vận.
Bốn người họ cha mẹ đều còn khỏe mạnh, điều kiện gia đình tốt hơn Phương Vận, nhưng chưa từng coi thường hắn, tình cảm giữa đôi bên rất thân thiết chân thành, chỉ là Cát Tiểu Mao mười hai tuổi từng đỏ mặt nói rằng kết giao với Phương Vận là vì muốn được nhìn Ngọc Hoàn tỷ nhiều hơn.
"Phương Vận, ngươi làm sao vậy?" Lương Viễn là người cao nhất trong năm người, sải bước đi nhanh tới, nhíu mày Quan sát Phương Vận.
Tuy Phương Vận đã thay quần áo sạch sẽ, nhưng trên đầu vẫn phải băng vải thuốc, trên mặt vẫn còn vết thương và vết bầm tím.
Phương Vận mỉm cười nói:
"Đêm qua trời mưa, đường trơn nên bị ngã, chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng đến cuộc thi."
Cát Tiểu Mao lo lắng nói:
"Đã bị thương thế này rồi, còn nói là không sao? Thật sự đi được đấy chứ?"
Phương Vận nửa đùa nửa thật:
"Mạnh Tử Vân viết trời định giáng cho ai trách nhiệm lớn lao, ắt phải làm cho người đó khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác đói khát, chịu nỗi khổ nghèo túng. Trước khi thi ta gặp nạn, nhưng được thầy dạy dỗ, có thể thấy được trời chắc chắn sẽ giao nhiệm vụ lớn cho ta."
"Thầy? Tôn tiên sinh đặc biệt chỉ dẫn ngươi?" Lương Viễn tò mò hỏi.
"Không phải Tôn tiên sinh, là một vị tiên sinh khác các ngươi không biết. Không nói chuyện này nữa, chúng ta xếp hàng vào văn viện đi. Ngọc Hoàn tỷ, đưa thùng sách cho ta đeo."
Lương Viễn cao lớn lập tức cầm lấy thùng sách của Phương Vận, nói:
"Để ta xách giúp ngươi, đi thôi."
Một người học cùng trường khác là Lục Triển cũng đỡ lấy Phương Vận, từ biệt Dương Ngọc Hoàn, xếp hàng tiến vào văn kiện.
Phương Vận quan sát xung quanh, Phương Vận kia năm ngoái cũng từng thi đồng sinh, nhưng hắn thì là lần đầu tiên tới.
Cát Tiểu Mao nhỏ giọng phàn nàn:
"Đệ mới mười hai tuổi, đến thì cũng chỉ tổ phí tiền. Làm thơ con cóc còn được, nhưng "Thỉnh thánh ngôn" quá khó. Ngoại trừ thập tam kinh, còn có một ít sáng tác của chúng thánh. Từ khi Khổng phu tử phong thánh đến nay đã hơn ngàn năm, hơn mười người nữa được phong thánh, "Thỉnh thánh ngôn" lựa chọn thi tác phẩm của nhiều vị tiên thánh, đệ học trường tư thục năm năm, chỉ mới thuộc "Luận ngữ", "Mạnh Tử", "Kinh dịch", "Chu lễ" và "Xuân thu", làm sao thi được đồng sinh chứ?"
Phương Vận biết cái gọi là "Thỉnh thánh ngôn" kia giống như vấn đáp, điền chỗ trống và viết chính tả ở đời sau, để thí sinh căn cứ vào nhắc nhở điền tiếp vào phần trước hoặc sau bài văn, thậm chí phải viết chính tả tả một chương dài.
Điều này khiến cho Phương Vận nhớ lại khoa cử triều Đường.
Khoa cử triều Đường ở Trung Quốc là "Thiếp kinh", thiếp kinh là mục quan trọng để trúng tuyển, chỉ là sao chép mấy câu trong kinh thư, sau đó che đi vài chữ, cho thí sinh điền vào, còn dễ dàng hơn "Thỉnh thánh ngôn".
Sở dĩ thơ Đường hưng thịnh, nguyên nhân chủ yếu là khoa cử triều Đường toàn là thơ từ ca phú, hơn nữa chiếm tỷ lệ rất lớn.
Ở đại lục Thánh Nguyên, Thánh Viện phát hiện thơ từ phù hợp với tài hoa nhất, nhất là có thể truyền lại chiến thơ chiến từ cho đời sau, ảnh hưởng đến sự hưng vong của nhân tộc, cho nên khoa cửa chắc chắn thi thơ từ, mà thơ biên tái là quan trọng nhất.
Lương Viễn cười nói:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, cho ngươi tới không phải vì công danh, mà để mở mang kiến thức, làm hết sức là được. "Thỉnh thánh ngôn" của thi đồng sinh là ba mươi quyển bài thi, "Thỉnh thánh ngôn" của thi tú tài trên phủ phải đến một trăm quyển bài thi, nói đùa là trâu cày trăm trang, làm sao có thể trả lời hết được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.