Chương 64
Niên Kỳ Mặc
31/12/2023
Chương 64
Sau khi về đến nhà, cả hai đều bận rộn việc của mình.
Kỳ Nhiên đi đến phòng sách, Từ Tri Tuế ngồi trên sô pha sửa luận văn của cô.
Cách đây không lâu, bệnh viện thông báo là sắp có đợt ứng tuyển chức danh chuyên môn, cô có ý định ứng tuyển, tình cờ trong tay cũng có đề tài, nên cứ đăng thêm vài bài luận văn biết đâu sẽ có ích.
Lúc mặt trời sắp lặn, Kỳ Nhiên từ phòng sách đi ra, hỏi cô chìa khóa dưới lầu, nói là mượn mấy quyển sách chuyên ngành của cô xem.
Lúc ấy Từ Tri Tuế đang suy đi nghĩ lại cách dùng từ của luận văn, đầu óc bận rộn nên không nghĩ nhiều, chỉ chỉ chìa khóa trên bàn trà, nói: “Sách của em đều ở trên kệ trong phòng sách, anh muốn cuốn nào thì tự lấy đi.”
Kỳ Nhiên cầm chìa khóa rời đi, chẳng mấy chốc đã quay lại, lần này anh ở trong phòng sách lâu hơn. Chờ Từ Tri Tuế rời khỏi bài luận văn của mình, kim đồng hồ đã chỉ hướng bảy giờ tối, bụng của cô đang cồn cào phản đối sự làm việc quên mình của hai người họ.
Cô đặt máy tính xuống đi tới phòng sách, thấy Kỳ Nhiên đang vùi đầu lật sách, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, lúc chuyên tâm làm việc luôn có thói quen mang tai nghe, cổ tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu tay, dưới ánh đèn dịu nhẹ có thể thấy được mạch gân xanh.
Có một khoảnh khắc, Từ Tri Tuế như thấy được dáng vẻ thời trung học của anh, chỉ là so với trước kia nhàn nhã hăng hái, anh của bây giờ đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, cũng có thêm một năng lực trấn an người khác.
Từ Tri Tuế tựa vào cửa nhìn đến mê mẩn, nhất thời không nỡ đi vào quấy rầy.
Cứ thế lẳng lặng đứng chốc lát, người bên trong giống như cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, ôn hòa cười với cô.
“Sao em lại đứng ở đó?”
“Không, chỉ là cảm thấy dáng vẻ làm việc của anh Kỳ nhà chúng ta rất đẹp trai.” Lúc này Từ Tri Tuế mới đi vào, ôm cổ anh, ngồi trên đùi anh: “Cho nên, anh bận rộn cả buổi chiều rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên một tay ôm eo cô, một tay khép sách trên bàn lại: “Không có gì, làm tí việc thôi, còn em? Đói bụng chưa?”
Từ Tri Tuế gật đầu, lại sờ sờ cái bụng dẹp lép của mình: “Đói lắm rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn gì đây?”
Kỳ Nhiên suy nghĩ giây lát: “Anh đi nấu cháo trứng muối cho em nhé.”
Từ Tri Tuế cảm thấy với mức độ đói khát hiện tại của mình thì ăn một con bò cũng không quá đáng, cho nên cháo trứng muối không đủ để thỏa mãn dạ dày trống rỗng của cô.
“Ăn thanh đạm một tí, dạ dày của em bây giờ cần phải điều trị đàng hoàng, càng kiêng ăn cay càng tốt. Anh đã nghĩ rồi, làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh kết hợp với ăn uống điều độ rất có lợi cho thân thể của em, cho nên sau này em không thể thức đêm nữa, anh cũng sẽ cùng em vận động vừa phải.”
“….” Từ Tri Tuế khó khăn nuốt nước miếng.
Ăn chay còn dễ thương lượng, cô coi như giảm béo, không thức đêm cũng miễn cưỡng có thể làm được, nhưng còn vận động…..
Thần thiếp thật không làm được!
“Em có thể từ chối phần vận động này không?”
Kỳ Nhiên nhéo mũi cô, cười mập mờ: “Em nói xem?”
“……”
Sự thật chứng minh, chuyện vận động này cô không trốn thoát được.
Ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, chờ thức ăn trong dạ dày tiêu hóa gần hết, Từ Tri Tuế dưới sự giám sát của Kỳ Nhiên thay giày thể thao, cùng anh xuống lầu chạy bộ ban đêm.
Ngoài cổng phía Nam của tiểu khu có một quảng trường lớn, thường xuyên bị các bác gái nhảy múa chiếm dụng, vừa đến ban đêm là âm nhạc lại vang lên ầm trời, trẻ con gần đó hoàn toàn không thể nghỉ ngơi.
Gần đây hình như có người khiếu nại, các bác gái cũng hơi tiết chế lại, đổi sang chỗ khác ít làm phiền đến xung quanh hơn.
Thời tiết dần dần ấm lên, ban đêm người ra ngoài tập thể dục và đi dạo càng ngày càng nhiều, nhìn qua quả thực là một khung cảnh hài hòa.
Từ Tri Tuế ôm theo suy nghĩ đến đây, dưới sự cổ vũ của Kỳ Nhiên chạy tượng trưng vài bước, nhưng còn chưa chạy được hai vòng đã mệt đến thở hồng hộc.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh, thấy cô dừng lại thì quay đầu cười nói: “Anh nhớ hồi cấp ba em chạy nhanh lắm mà.”
Từ Tri Tuế khom lưng đỡ đầu gối, nhìn anh thở hổn hển: “Anh cũng biết đó là thời cấp ba à, qua bao nhiêu năm rồi chứ! Từ khi tốt nghiệp đại học không có tiết thể dục, em gần như tách rời khỏi hai chữ vận động rồi.”
Nói như vậy là vẫn còn để lại cho mình chút mặt mũi, kỳ thật lúc học đại học cô cũng không thích tiết thể dục, vừa nghe đến kiểm tra thể dục là trốn được sẽ trốn nhanh.
Cho tới bây giờ, lượng vận động lớn nhất mỗi ngày cũng chỉ là sau khi ngồi lâu sẽ đứng lên hoạt động gân cốt, thỉnh thoảng đi tàu điện ngầm có chạy vài bước, chừng đó đã là cực hạn của cô rồi, nếu nhất định muốn cô tập thể dục gì đó…
Thì quả thực là muốn cái mạng già này của cô!
“Kiên trì lên nào.” Kỳ Nhiên vươn tay về phía cô, “Vận động vừa phải có lợi cho giấc ngủ buổi tối của em.”
Từ Tri Tuế nhìn anh, đặt tay lên lòng bàn tay anh, mượn sức anh đứng lên.
Hai người tay trong tay chạy thêm hai vòng, Từ Tri Tuế lại ngừng lại, ấm ức ngồi xổm trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Thật sự không tiếp tục được nữa, em chạy hết nổi rồi.”
Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ kéo người lên khỏi mặt đất: “Rõ ràng là em thiếu rèn luyện.”
Từ Tri Tuế rũ mắt, vẻ mặt u oán nhìn anh: “Được rồi, em thừa nhận em lười, nhưng anh có thể đổi sang môn khác không? Còn chạy nữa là trái tim em nổ tung luôn đấy.”
“Môn khác… thực ra cũng không phải không có.” Kỳ Nhiên nhướng mày, thì thầm bên tai Từ Tri Tuế.
Từ Tri Tuế thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng lại vành tai bỗng dưng nóng ran, đỏ mặt đẩy bả vai anh: “Anh đừng có mơ! Eo em vẫn còn đau lắm.”
Kỳ Nhiên cười không nói gì, thuận thế cầm cổ tay cô, ngón tay chen vào giữa những ngón tay cô rồi hai bàn tay đan cài vào nhau.
Anh dắt cô về nhà, bước chân càng lúc càng nhanh, gần đến tiểu khu hai người đổi sang chạy bộ.
Hàng xóm đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá bọn họ, Từ Tri Tuế làm như không thấy, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào mà mình cũng chưa từng phát hiện.
Khát vọng ập đến khiến cả hai thậm chí không chờ về được đến nhà, Kỳ Nhiên bỗng ép cô vào góc thang máy, giơ tay nắm cằm cô, nặng nề hôn xuống.
Môi và lưỡi không thể tách rời, hai người giống như dây leo quấn chặt vào nhau.
Nụ hôn của anh quá gấp gáp, động tác cũng không dịu dàng, đầu lưỡi Từ Tri Tuế bị anh mút đến đau nhức, cô ngửa cổ đẩy anh ra, ngực phập phồng kịch liệt: “Ở đây có camera.”
“Không sợ, là của nhà mình, người khác không nhìn thấy.” Kỳ Nhiên nắm lấy gáy cô, nụ hôn như mưa rơi xuống cổ cô, lại kéo cổ áo của cô ra, đôi môi nóng bỏng dừng lại trên xương quai xanh, nhẹ nhàng gặm cắn.
Cảm giác tê dại lướt qua toàn thân, Từ Tri Tuế đỏ bừng cả mặt, ngón tay xuyên vào tóc ngắn của anh, gắt gao cắn chặt môi dưới, sợ mình sẽ kìm lòng không đậu phát ra tiếng nức nở khả nghi.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Nhiên ôm ngang người vào nhà, thậm chí không đợi về tới phòng đã vội vàng cởi áo khoác, đặt người lên sô pha, đi thẳng vào vấn đề.
Quần áo và giày rơi đầy đất, khi anh đạt được như mong muốn, Từ Tri Tuế bất an vặn vẹo cơ thể.
“Đây là… một môn thể thao khác mà anh nói?”
Kỳ Nhiên cúi người hôn lên môi cô, mồ hôi theo cằm anh nhỏ xuống làn da trắng nõn của cô: “Chẳng lẽ đây không được tính là thể dục nhịp điệu?”
“Nhưng mà…” Tiếng hít thở của Từ Tri Tuế càng thêm nặng nề, “Em cảm thấy cái này còn mệt hơn chạy bộ.”
Kỳ Nhiên bế cô lên, đổi tư thế vài lần: “Có đủ số liệu cho thấy, ML* có thể khiến đại não tiết ra càng nhiều dopamine, mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu, điều này rất có lợi cho việc điều trị chứng trầm cảm của em.”
(*ML: make love, làm tình.)
Anh đột nhiên dùng thêm vài phần sức lực, Từ Tri Tuế thấp giọng nức nở, mở choàng mắt ra, đập vào mắt là đường quai hàm sắc nét của người đàn ông, yết hầu nhô cao và đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình cảm dưới hàng lông mày dày đậm…
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây.
Kỳ Nhiên nắm cằm cô, hôn môi cô, hít thở hơi thở của cô.
“Thế nên Tuế Tuế, bây giờ em có cảm thấy dễ chịu không?”
“……”
Ngay cả vào thời điểm này, Từ Tri Tuế cũng không thể nói ra những lời quá rõ ràng, chỉ im lặng thừa nhận sự bá đạo chiếm hữu của anh, cũng thử học cách đáp lại.
Nhưng Kỳ Nhiên không định buông tha cô, cô không trả lời, anh lại càng mạnh bạo hơn, dùng giọng nói khàn khàn hỏi đi hỏi lại: “Tuế Tuế, em có dễ chịu không?”
Từ Tri Tuế ghé vào vai anh, nước mắt thấm ướt xương quai xanh: “Anh có thể câm miệng được không?”
……
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế nằm trên giường nghỉ ngơi suốt một ngày, cơm trưa cũng do Kỳ Nhiên bưng vào tận phòng ngủ đút cho cô ăn.
Đại não có tiết ra nhiều dopamine hơn hay không cô không biết, dù sao dưới cường độ vận động cao như vậy, giấc ngủ thật sự có cải thiện.
Thứ Hai lúc đi làm, Phùng Mật gặp cô trong phòng trực ban, có lòng tốt hỏi thăm: “Bác sĩ Từ, cổ họng của cô sao lại khàn thế?”
Từ Tri Tuế đằng hắng giọng, chột dạ nói: “Vậy sao, chắc là bị sốt rồi.”
Phùng Mật tin tưởng không chút nghi ngờ gật đầu, đề nghị cô uống nhiều trà hoa cúc cho bớt nóng trong người.
Từ Tri Tuế cười nói được, sau khi trở lại văn phòng, cô đúng là đã đặt mua hộp trà hoa cúc trên mạng.
Chỉ là cái này cần người khác nấu cho cô uống.
–
Sau này Từ Tri Tuế mới biết, về chuyện giúp cô điều trị thân thể, quyết tâm của Kỳ Nhiên còn kiên định hơn so với tưởng tượng của cô.
Ngày hôm đó anh bận rộn trong phòng sách không phải giải quyết công việc của anh, mà là đang nghiên cứu làm thế nào để giúp cô thoát khỏi trầm cảm.
Công việc của anh rất bận rộn, thường xuyên phải tổ chức các cuộc họp online với bên nước ngoài lúc nửa đêm, nhưng vẫn sẵn sàng dành thời gian xem rất nhiều tài liệu về tâm thần học và nghiên cứu tác dụng phụ của từng loại thuốc cho cô, thậm chí anh còn lập một file riêng ghi lại tình trạng và những thay đổi hàng ngày của Từ Tri Tuế như một bác sĩ chuyên nghiệp theo dõi các bệnh án.
Thế nhưng, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, Từ Tri Tuế hiểu rõ hơn ai hết muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh trầm cảm không phải là ngày một ngày hai, điều trị bằng thuốc men chỉ là phụ trợ, thay đổi tâm trạng mới là chuyện quan trọng hơn.
Đây cũng là điểm mấu chốt của cô, mấy năm nay cô một lòng một dạ tập trung vào công việc, gần như không có thời gian dành cho mình, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một chút nhưng lại không có hứng thú với bất cứ điều gì, không biết nên làm những gì, chăm sóc Chu Vận chính là toàn bộ cuộc sống của cô.
Sống ở thế giới như vậy, chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Nhưng hôm nay Kỳ Nhiên đã trở lại bên cạnh cô, thế giới dường như lại có màu sắc. Cho dù là vì anh, cô cũng nguyện ý cố gắng một lần, để bản thân hoàn toàn khỏe lại.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Sau khi về đến nhà, cả hai đều bận rộn việc của mình.
Kỳ Nhiên đi đến phòng sách, Từ Tri Tuế ngồi trên sô pha sửa luận văn của cô.
Cách đây không lâu, bệnh viện thông báo là sắp có đợt ứng tuyển chức danh chuyên môn, cô có ý định ứng tuyển, tình cờ trong tay cũng có đề tài, nên cứ đăng thêm vài bài luận văn biết đâu sẽ có ích.
Lúc mặt trời sắp lặn, Kỳ Nhiên từ phòng sách đi ra, hỏi cô chìa khóa dưới lầu, nói là mượn mấy quyển sách chuyên ngành của cô xem.
Lúc ấy Từ Tri Tuế đang suy đi nghĩ lại cách dùng từ của luận văn, đầu óc bận rộn nên không nghĩ nhiều, chỉ chỉ chìa khóa trên bàn trà, nói: “Sách của em đều ở trên kệ trong phòng sách, anh muốn cuốn nào thì tự lấy đi.”
Kỳ Nhiên cầm chìa khóa rời đi, chẳng mấy chốc đã quay lại, lần này anh ở trong phòng sách lâu hơn. Chờ Từ Tri Tuế rời khỏi bài luận văn của mình, kim đồng hồ đã chỉ hướng bảy giờ tối, bụng của cô đang cồn cào phản đối sự làm việc quên mình của hai người họ.
Cô đặt máy tính xuống đi tới phòng sách, thấy Kỳ Nhiên đang vùi đầu lật sách, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, lúc chuyên tâm làm việc luôn có thói quen mang tai nghe, cổ tay áo sơ mi xắn lên tới khuỷu tay, dưới ánh đèn dịu nhẹ có thể thấy được mạch gân xanh.
Có một khoảnh khắc, Từ Tri Tuế như thấy được dáng vẻ thời trung học của anh, chỉ là so với trước kia nhàn nhã hăng hái, anh của bây giờ đã trưởng thành hơn, vững vàng hơn, cũng có thêm một năng lực trấn an người khác.
Từ Tri Tuế tựa vào cửa nhìn đến mê mẩn, nhất thời không nỡ đi vào quấy rầy.
Cứ thế lẳng lặng đứng chốc lát, người bên trong giống như cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, ôn hòa cười với cô.
“Sao em lại đứng ở đó?”
“Không, chỉ là cảm thấy dáng vẻ làm việc của anh Kỳ nhà chúng ta rất đẹp trai.” Lúc này Từ Tri Tuế mới đi vào, ôm cổ anh, ngồi trên đùi anh: “Cho nên, anh bận rộn cả buổi chiều rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên một tay ôm eo cô, một tay khép sách trên bàn lại: “Không có gì, làm tí việc thôi, còn em? Đói bụng chưa?”
Từ Tri Tuế gật đầu, lại sờ sờ cái bụng dẹp lép của mình: “Đói lắm rồi, tối nay chúng ta sẽ ăn gì đây?”
Kỳ Nhiên suy nghĩ giây lát: “Anh đi nấu cháo trứng muối cho em nhé.”
Từ Tri Tuế cảm thấy với mức độ đói khát hiện tại của mình thì ăn một con bò cũng không quá đáng, cho nên cháo trứng muối không đủ để thỏa mãn dạ dày trống rỗng của cô.
“Ăn thanh đạm một tí, dạ dày của em bây giờ cần phải điều trị đàng hoàng, càng kiêng ăn cay càng tốt. Anh đã nghĩ rồi, làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh kết hợp với ăn uống điều độ rất có lợi cho thân thể của em, cho nên sau này em không thể thức đêm nữa, anh cũng sẽ cùng em vận động vừa phải.”
“….” Từ Tri Tuế khó khăn nuốt nước miếng.
Ăn chay còn dễ thương lượng, cô coi như giảm béo, không thức đêm cũng miễn cưỡng có thể làm được, nhưng còn vận động…..
Thần thiếp thật không làm được!
“Em có thể từ chối phần vận động này không?”
Kỳ Nhiên nhéo mũi cô, cười mập mờ: “Em nói xem?”
“……”
Sự thật chứng minh, chuyện vận động này cô không trốn thoát được.
Ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, chờ thức ăn trong dạ dày tiêu hóa gần hết, Từ Tri Tuế dưới sự giám sát của Kỳ Nhiên thay giày thể thao, cùng anh xuống lầu chạy bộ ban đêm.
Ngoài cổng phía Nam của tiểu khu có một quảng trường lớn, thường xuyên bị các bác gái nhảy múa chiếm dụng, vừa đến ban đêm là âm nhạc lại vang lên ầm trời, trẻ con gần đó hoàn toàn không thể nghỉ ngơi.
Gần đây hình như có người khiếu nại, các bác gái cũng hơi tiết chế lại, đổi sang chỗ khác ít làm phiền đến xung quanh hơn.
Thời tiết dần dần ấm lên, ban đêm người ra ngoài tập thể dục và đi dạo càng ngày càng nhiều, nhìn qua quả thực là một khung cảnh hài hòa.
Từ Tri Tuế ôm theo suy nghĩ đến đây, dưới sự cổ vũ của Kỳ Nhiên chạy tượng trưng vài bước, nhưng còn chưa chạy được hai vòng đã mệt đến thở hồng hộc.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh, thấy cô dừng lại thì quay đầu cười nói: “Anh nhớ hồi cấp ba em chạy nhanh lắm mà.”
Từ Tri Tuế khom lưng đỡ đầu gối, nhìn anh thở hổn hển: “Anh cũng biết đó là thời cấp ba à, qua bao nhiêu năm rồi chứ! Từ khi tốt nghiệp đại học không có tiết thể dục, em gần như tách rời khỏi hai chữ vận động rồi.”
Nói như vậy là vẫn còn để lại cho mình chút mặt mũi, kỳ thật lúc học đại học cô cũng không thích tiết thể dục, vừa nghe đến kiểm tra thể dục là trốn được sẽ trốn nhanh.
Cho tới bây giờ, lượng vận động lớn nhất mỗi ngày cũng chỉ là sau khi ngồi lâu sẽ đứng lên hoạt động gân cốt, thỉnh thoảng đi tàu điện ngầm có chạy vài bước, chừng đó đã là cực hạn của cô rồi, nếu nhất định muốn cô tập thể dục gì đó…
Thì quả thực là muốn cái mạng già này của cô!
“Kiên trì lên nào.” Kỳ Nhiên vươn tay về phía cô, “Vận động vừa phải có lợi cho giấc ngủ buổi tối của em.”
Từ Tri Tuế nhìn anh, đặt tay lên lòng bàn tay anh, mượn sức anh đứng lên.
Hai người tay trong tay chạy thêm hai vòng, Từ Tri Tuế lại ngừng lại, ấm ức ngồi xổm trên mặt đất cầu xin tha thứ.
“Thật sự không tiếp tục được nữa, em chạy hết nổi rồi.”
Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ kéo người lên khỏi mặt đất: “Rõ ràng là em thiếu rèn luyện.”
Từ Tri Tuế rũ mắt, vẻ mặt u oán nhìn anh: “Được rồi, em thừa nhận em lười, nhưng anh có thể đổi sang môn khác không? Còn chạy nữa là trái tim em nổ tung luôn đấy.”
“Môn khác… thực ra cũng không phải không có.” Kỳ Nhiên nhướng mày, thì thầm bên tai Từ Tri Tuế.
Từ Tri Tuế thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng lại vành tai bỗng dưng nóng ran, đỏ mặt đẩy bả vai anh: “Anh đừng có mơ! Eo em vẫn còn đau lắm.”
Kỳ Nhiên cười không nói gì, thuận thế cầm cổ tay cô, ngón tay chen vào giữa những ngón tay cô rồi hai bàn tay đan cài vào nhau.
Anh dắt cô về nhà, bước chân càng lúc càng nhanh, gần đến tiểu khu hai người đổi sang chạy bộ.
Hàng xóm đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá bọn họ, Từ Tri Tuế làm như không thấy, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay anh, trên mặt là nụ cười ngọt ngào mà mình cũng chưa từng phát hiện.
Khát vọng ập đến khiến cả hai thậm chí không chờ về được đến nhà, Kỳ Nhiên bỗng ép cô vào góc thang máy, giơ tay nắm cằm cô, nặng nề hôn xuống.
Môi và lưỡi không thể tách rời, hai người giống như dây leo quấn chặt vào nhau.
Nụ hôn của anh quá gấp gáp, động tác cũng không dịu dàng, đầu lưỡi Từ Tri Tuế bị anh mút đến đau nhức, cô ngửa cổ đẩy anh ra, ngực phập phồng kịch liệt: “Ở đây có camera.”
“Không sợ, là của nhà mình, người khác không nhìn thấy.” Kỳ Nhiên nắm lấy gáy cô, nụ hôn như mưa rơi xuống cổ cô, lại kéo cổ áo của cô ra, đôi môi nóng bỏng dừng lại trên xương quai xanh, nhẹ nhàng gặm cắn.
Cảm giác tê dại lướt qua toàn thân, Từ Tri Tuế đỏ bừng cả mặt, ngón tay xuyên vào tóc ngắn của anh, gắt gao cắn chặt môi dưới, sợ mình sẽ kìm lòng không đậu phát ra tiếng nức nở khả nghi.
Cửa thang máy mở ra, Kỳ Nhiên ôm ngang người vào nhà, thậm chí không đợi về tới phòng đã vội vàng cởi áo khoác, đặt người lên sô pha, đi thẳng vào vấn đề.
Quần áo và giày rơi đầy đất, khi anh đạt được như mong muốn, Từ Tri Tuế bất an vặn vẹo cơ thể.
“Đây là… một môn thể thao khác mà anh nói?”
Kỳ Nhiên cúi người hôn lên môi cô, mồ hôi theo cằm anh nhỏ xuống làn da trắng nõn của cô: “Chẳng lẽ đây không được tính là thể dục nhịp điệu?”
“Nhưng mà…” Tiếng hít thở của Từ Tri Tuế càng thêm nặng nề, “Em cảm thấy cái này còn mệt hơn chạy bộ.”
Kỳ Nhiên bế cô lên, đổi tư thế vài lần: “Có đủ số liệu cho thấy, ML* có thể khiến đại não tiết ra càng nhiều dopamine, mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu, điều này rất có lợi cho việc điều trị chứng trầm cảm của em.”
(*ML: make love, làm tình.)
Anh đột nhiên dùng thêm vài phần sức lực, Từ Tri Tuế thấp giọng nức nở, mở choàng mắt ra, đập vào mắt là đường quai hàm sắc nét của người đàn ông, yết hầu nhô cao và đôi mắt đen nhánh chứa đầy tình cảm dưới hàng lông mày dày đậm…
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây.
Kỳ Nhiên nắm cằm cô, hôn môi cô, hít thở hơi thở của cô.
“Thế nên Tuế Tuế, bây giờ em có cảm thấy dễ chịu không?”
“……”
Ngay cả vào thời điểm này, Từ Tri Tuế cũng không thể nói ra những lời quá rõ ràng, chỉ im lặng thừa nhận sự bá đạo chiếm hữu của anh, cũng thử học cách đáp lại.
Nhưng Kỳ Nhiên không định buông tha cô, cô không trả lời, anh lại càng mạnh bạo hơn, dùng giọng nói khàn khàn hỏi đi hỏi lại: “Tuế Tuế, em có dễ chịu không?”
Từ Tri Tuế ghé vào vai anh, nước mắt thấm ướt xương quai xanh: “Anh có thể câm miệng được không?”
……
Ngày hôm sau, Từ Tri Tuế nằm trên giường nghỉ ngơi suốt một ngày, cơm trưa cũng do Kỳ Nhiên bưng vào tận phòng ngủ đút cho cô ăn.
Đại não có tiết ra nhiều dopamine hơn hay không cô không biết, dù sao dưới cường độ vận động cao như vậy, giấc ngủ thật sự có cải thiện.
Thứ Hai lúc đi làm, Phùng Mật gặp cô trong phòng trực ban, có lòng tốt hỏi thăm: “Bác sĩ Từ, cổ họng của cô sao lại khàn thế?”
Từ Tri Tuế đằng hắng giọng, chột dạ nói: “Vậy sao, chắc là bị sốt rồi.”
Phùng Mật tin tưởng không chút nghi ngờ gật đầu, đề nghị cô uống nhiều trà hoa cúc cho bớt nóng trong người.
Từ Tri Tuế cười nói được, sau khi trở lại văn phòng, cô đúng là đã đặt mua hộp trà hoa cúc trên mạng.
Chỉ là cái này cần người khác nấu cho cô uống.
–
Sau này Từ Tri Tuế mới biết, về chuyện giúp cô điều trị thân thể, quyết tâm của Kỳ Nhiên còn kiên định hơn so với tưởng tượng của cô.
Ngày hôm đó anh bận rộn trong phòng sách không phải giải quyết công việc của anh, mà là đang nghiên cứu làm thế nào để giúp cô thoát khỏi trầm cảm.
Công việc của anh rất bận rộn, thường xuyên phải tổ chức các cuộc họp online với bên nước ngoài lúc nửa đêm, nhưng vẫn sẵn sàng dành thời gian xem rất nhiều tài liệu về tâm thần học và nghiên cứu tác dụng phụ của từng loại thuốc cho cô, thậm chí anh còn lập một file riêng ghi lại tình trạng và những thay đổi hàng ngày của Từ Tri Tuế như một bác sĩ chuyên nghiệp theo dõi các bệnh án.
Thế nhưng, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, Từ Tri Tuế hiểu rõ hơn ai hết muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh trầm cảm không phải là ngày một ngày hai, điều trị bằng thuốc men chỉ là phụ trợ, thay đổi tâm trạng mới là chuyện quan trọng hơn.
Đây cũng là điểm mấu chốt của cô, mấy năm nay cô một lòng một dạ tập trung vào công việc, gần như không có thời gian dành cho mình, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một chút nhưng lại không có hứng thú với bất cứ điều gì, không biết nên làm những gì, chăm sóc Chu Vận chính là toàn bộ cuộc sống của cô.
Sống ở thế giới như vậy, chỉ cảm thấy cuộc sống càng ngày càng khó khăn.
Nhưng hôm nay Kỳ Nhiên đã trở lại bên cạnh cô, thế giới dường như lại có màu sắc. Cho dù là vì anh, cô cũng nguyện ý cố gắng một lần, để bản thân hoàn toàn khỏe lại.
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.