Chương 13: Đừng Làm Phiền Tôi
Đông Ca
14/06/2024
Căn hộ của Hàng Cẩm không lớn lắm, là một căn hộ đơn một phòng ngủ dành cho người độc thân, gần với công ty, thuận tiện làm việc, nhà cửa dọn dẹp rất sạch sẽ, Đằng Bình vừa vào cửa liền thay Hàng Cẩm cởi áo khoác treo ở trên giá áo, sau đó đi vào phòng tắm xả nước tắm, Hàng Cẩm nhíu mày đi tới nhà bếp rót một cốc nước cho mình, có lẽ nhớ ra Trần Lâm vẫn còn ở đây, lại rót thêm cho cậu một cốc nữa.
Trần Lâm nhận lấy cốc nước, thấy Đằng Bình vẫn chưa ra, tiện hỏi Hàng Cẩm: “Chị ngủ không ngon à? Tôi thấy trong túi của chị có...Thuốc an thần.”
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Uống nhiều không tốt cho cơ thể đâu” Trần Lâm đặt cốc nước xuống, nhìn năm ngón tay trắng trẻo thon dài của cô chống lên trên bàn, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt đỏ bừng của cô: “Sau này bớt uống lại đi.”
Bố mẹ và em trai của Hàng Cẩm cũng khuyên cô như vậy, Hàng Cẩm rất hiếm khi bộc lộ tâm sự, giọng nói mơ hồ lộ ra sự mềm yếu đáng thương: “Không uống thì không ngủ được.”
“Vì sao không ngủ được?” Trần Lâm hỏi.
Hàng Cẩm bỗng tỉnh rượu, cô day day thái dương, quay đầu nhìn Trần Lâm, chỉ tay ra cửa: “Lát nữa bảo Đằng Bình đưa cậu về.”
Đó là lần mà Trần Lâm cách Hàng Cẩm gần nhất, từ sau lần đó, mỗi lần cậu gặp lại Hàng Cẩm đều thấy cô là một tổng giám đốc giỏi giang và quyết đoán, chứ không phải cô gái say đỏ mặt, có chút buồn rầu nói với cậu rằng “Không uống thì không ngủ được.”
Đúng như dự đoán, Hàng Cẩm từ chối cậu: “Không cần đâu.”
Cô bấm nút đóng cửa xe, Trần Lâm dùng lòng bàn tay giữ cửa sổ đang đóng lại: “Một mình chị ngủ trong xe nguy hiểm lắm.”
Cửa sổ đóng rất nhanh, lúc cậu nói chuyện thì cửa đã không ngừng đóng lên, cho tới khi kẹp chặt tay cậu ở mép trên thì Hàng Cẩm cũng không hề dừng lại, nhìn cửa sổ từng chút một đóng lại, kẹp chặt ngón tay của Trần Lâm ở phía trên cùng.
Cậu thậm chí còn chẳng rụt tay lại.
Hàng Cẩm không cảm xúc nhìn những ngón tay gầy gò thon dài của cậu, chờ vài giây rồi mới hạ cửa sổ xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu: “Một lần cuối cùng, tôi không đi.”
Trần Lâm nhìn cô một lúc, tầm mắt chuyển sang ghế lái trước, giọng nói trong đêm yên tĩnh nghe rất có sức nặng: “Vậy thì chị mở cửa xe, tôi ngồi ở đằng trước với chị.”
“Không cần.”
“Vậy thì tôi bảo người kia tới bồi chị” Trần Lâm cúi người xuống, cả khuôn mặt áp lại gần, đôi lông mày rậm che khuất đôi mắt đen trắng rõ ràng, những đường nét khuôn mặt lập thể khiến cho ngũ quan của cậu hiện lên một vẻ lạnh lùng hoang dã.
Cậu đang nghiêm túc.
Hàng Cẩm nghi ngờ Trần Lâm có phải đang cố tình thử cô không, nhưng sự nghiêm túc trong ánh mắt đối phương lại không giống như đang giả vờ.
Tự hỏi lòng mình, cô chẳng muốn nhìn thấy vẻ mặt ồn ào của Lục Vận Phục trước khi ngủ, so sánh như vậy thì việc Trần Lâm ngoan ngoãn ngồi ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, càng không thể làm thay đổi kết quả đã biết.
Người không thể buông bỏ đâu chỉ có cậu, Lục Vận Phục ngày nào cũng bám theo cô nhưng kết quả vẫn vậy.
Hàng Cẩm đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, nhấn nút mở khóa cửa xe, vứt cho Trần Lâm một câu “Đừng làm phiền tôi”, rồi đeo bịt mắt chui vào trong túi ngủ.
Trần Lâm hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ để không khí được lưu thông, sau đó ngồi im lặng ở ghế lái, nhìn Hàng Cẩm trong túi ngủ qua kính chiếu hậu, gương mặt đã tẩy trang trông rất sạch sẽ, làn da trắng nõn, bịt mắt che khuất phần chân mày và đôi mắt, chỉ lộ ra chóp mũi trắng nõn xinh đẹp cùng bờ môi đỏ mọng.
Chờ một lúc lâu, thấy Hàng Cẩm thở đều, hình như đã ngủ, cậu mới quay người lại, quang minh chính đại nhìn chằm chằm mặt cô.
Trần Lâm nhận lấy cốc nước, thấy Đằng Bình vẫn chưa ra, tiện hỏi Hàng Cẩm: “Chị ngủ không ngon à? Tôi thấy trong túi của chị có...Thuốc an thần.”
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Uống nhiều không tốt cho cơ thể đâu” Trần Lâm đặt cốc nước xuống, nhìn năm ngón tay trắng trẻo thon dài của cô chống lên trên bàn, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt đỏ bừng của cô: “Sau này bớt uống lại đi.”
Bố mẹ và em trai của Hàng Cẩm cũng khuyên cô như vậy, Hàng Cẩm rất hiếm khi bộc lộ tâm sự, giọng nói mơ hồ lộ ra sự mềm yếu đáng thương: “Không uống thì không ngủ được.”
“Vì sao không ngủ được?” Trần Lâm hỏi.
Hàng Cẩm bỗng tỉnh rượu, cô day day thái dương, quay đầu nhìn Trần Lâm, chỉ tay ra cửa: “Lát nữa bảo Đằng Bình đưa cậu về.”
Đó là lần mà Trần Lâm cách Hàng Cẩm gần nhất, từ sau lần đó, mỗi lần cậu gặp lại Hàng Cẩm đều thấy cô là một tổng giám đốc giỏi giang và quyết đoán, chứ không phải cô gái say đỏ mặt, có chút buồn rầu nói với cậu rằng “Không uống thì không ngủ được.”
Đúng như dự đoán, Hàng Cẩm từ chối cậu: “Không cần đâu.”
Cô bấm nút đóng cửa xe, Trần Lâm dùng lòng bàn tay giữ cửa sổ đang đóng lại: “Một mình chị ngủ trong xe nguy hiểm lắm.”
Cửa sổ đóng rất nhanh, lúc cậu nói chuyện thì cửa đã không ngừng đóng lên, cho tới khi kẹp chặt tay cậu ở mép trên thì Hàng Cẩm cũng không hề dừng lại, nhìn cửa sổ từng chút một đóng lại, kẹp chặt ngón tay của Trần Lâm ở phía trên cùng.
Cậu thậm chí còn chẳng rụt tay lại.
Hàng Cẩm không cảm xúc nhìn những ngón tay gầy gò thon dài của cậu, chờ vài giây rồi mới hạ cửa sổ xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu: “Một lần cuối cùng, tôi không đi.”
Trần Lâm nhìn cô một lúc, tầm mắt chuyển sang ghế lái trước, giọng nói trong đêm yên tĩnh nghe rất có sức nặng: “Vậy thì chị mở cửa xe, tôi ngồi ở đằng trước với chị.”
“Không cần.”
“Vậy thì tôi bảo người kia tới bồi chị” Trần Lâm cúi người xuống, cả khuôn mặt áp lại gần, đôi lông mày rậm che khuất đôi mắt đen trắng rõ ràng, những đường nét khuôn mặt lập thể khiến cho ngũ quan của cậu hiện lên một vẻ lạnh lùng hoang dã.
Cậu đang nghiêm túc.
Hàng Cẩm nghi ngờ Trần Lâm có phải đang cố tình thử cô không, nhưng sự nghiêm túc trong ánh mắt đối phương lại không giống như đang giả vờ.
Tự hỏi lòng mình, cô chẳng muốn nhìn thấy vẻ mặt ồn ào của Lục Vận Phục trước khi ngủ, so sánh như vậy thì việc Trần Lâm ngoan ngoãn ngồi ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, càng không thể làm thay đổi kết quả đã biết.
Người không thể buông bỏ đâu chỉ có cậu, Lục Vận Phục ngày nào cũng bám theo cô nhưng kết quả vẫn vậy.
Hàng Cẩm đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, nhấn nút mở khóa cửa xe, vứt cho Trần Lâm một câu “Đừng làm phiền tôi”, rồi đeo bịt mắt chui vào trong túi ngủ.
Trần Lâm hạ cửa sổ xe xuống một khe nhỏ để không khí được lưu thông, sau đó ngồi im lặng ở ghế lái, nhìn Hàng Cẩm trong túi ngủ qua kính chiếu hậu, gương mặt đã tẩy trang trông rất sạch sẽ, làn da trắng nõn, bịt mắt che khuất phần chân mày và đôi mắt, chỉ lộ ra chóp mũi trắng nõn xinh đẹp cùng bờ môi đỏ mọng.
Chờ một lúc lâu, thấy Hàng Cẩm thở đều, hình như đã ngủ, cậu mới quay người lại, quang minh chính đại nhìn chằm chằm mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.