Chương 28: Mơ
Đông Ca
16/06/2024
Vừa mới đến cửa, Lục Vận Phục đã lái xe đến đỗ ngay trước mặt Hàng Cẩm, anh ta vừa xuống xe, còn chưa kịp đóng cửa xe đã chạy đến trước mặt Hàng Cẩm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không gọi cho tôi một tiếng?”
“Không có gì.” Hàng Cẩm biết cơ quan anh ta có người, không nói nhiều, chỉ nói “Giải quyết chút rắc rối nhỏ.”
“Rắc rối nhỏ mà đích thân đến đây à?” Lục Vận Phục xắn tay áo lên rồi xông thẳng vào: “Thứ gì không có mắt, để tôi xử lý cho.”
“Giải quyết xong rồi.” Hàng Cẩm còn chưa nói hết câu, anh ta đã biến mất dạng. Cô không để ý đến anh ta nữa, chỉ bước chân đi về phía trước.
Nhưng không ngờ trên xe của Lục Vận Phục vẫn còn người, cô gái buộc tóc củ tỏi, mặc áo khoác lông ngắn màu đen, còn quàng khăn trên mặt, khoảng hai mươi tuổi, không trang điểm, mắt to, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.
Cô ấy thở hổn hển trèo xuống từ ghế phụ, khom lưng nôn khan mấy cái vào không khí, giơ tay với Hàng Cẩm: “Xin lỗi, tôi say xe... Tổng giám đốc Lục... anh ấy... đâu rồi?”
Hàng Cẩm hơi nhếch cằm, cô gái nhỏ kia liền cúi chào cô: “Cảm ơn Hàng tổng.”
Hàng Cẩm chưa từng gặp cô ấy, chắc cô gái này là trợ lý mới của Lục Vận Phục, từng nghe Lục Vận Phục phàn nàn qua điện thoại.
Hàng Cẩm không nghe hết toàn bộ nội dung, vì đưa điện thoại cho Đằng Bình rồi, theo lời Đằng Bình, Lục Vận Phục định sa thải trợ lý này nhưng cô trợ lý có năng lực khá tốt, lại tỏ ra trung thành với anh ta, nói sẽ trung thành với anh ta cả đời, chỉ cần liên tục tăng lương thì sẽ mãi mãi không nghỉ việc.
Thế nên anh ta vẫn giữ cô ấy lại, tính ra cũng đã giữ được gần ba tháng.
Đằng Bình còn ở bệnh viện chưa về nhưng đã gọi trước cho tài xế chờ ở cổng Cục Công an, Hàng Cẩm ngồi ở ghế sau, ngả người nghỉ ngơi trên ghế và nhắm mắt một lúc, tài xế ở phía trước hỏi: “Hàng tổng, về đâu ạ?”
“Căn hộ.”
Trên WeChat, Đằng Bình nhắn tin, đã sắp xếp cho Trần Lâm nhập viện và đã mua áo lông vũ và áo len mới, sau đó còn gửi một tấm hình, Trần Lâm nằm trên giường bệnh, y tá đang truyền dịch cho cậu, cậu dùng một tay che đầu, mắt khẽ nhắm, những ngón tay thon dài che mất nửa lông mày và mắt cậu, ngược lại lộ ra sống mũi thẳng tắp.
Hàng Cẩm trả lời Đằng Bình: [Vất vả rồi, cậu về đi.]
Sau đó thoát khỏi cửa sổ trò chuyện để trả lời các tin nhắn khác, mãi đến khi cô buông điện thoại thì xe đã đến căn hộ, cô xuống xe, đạp lên những chiếc lá khô héo dưới ánh đèn đường đi về phía lãnh địa của mình, dùng Face ID để mở khóa cửa bước vào nhà, lúc đặt túi xách xuống thì hô một tiếng: “Gọi quản gia.”
“Có tôi đây, chào mừng chủ nhân về nhà.”
Một giọng nữ máy móc thông minh vang lên trong không khí, đèn của tất cả các phòng bật sáng cùng một lúc, rèm tự động ở trước cửa sổ rơi xuống đất chậm rãi khép lại, máy điều hòa không khí bật lên và điều chỉnh nhiệt độ đến 22,5 độ, hệ thống đa phương tiện thông minh tự động phát một bản nhạc nhẹ du dương.
Hàng Cẩm tắm xong rồi quay về giường, xem tài liệu trên máy tính bảng một lúc, sau đó nhắm mắt ngủ.
Cô rất buồn ngủ, thân thể cũng cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng ý thức vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, cô ngồi dậy, suy nghĩ mấy giây, cầm lấy lọ thuốc bên cạnh giường mở ra, đổ một viên thuốc rồi nhét vào miệng, lại cầm cốc nước uống hai ngụm.
Cô bình thường sau khi uống thuốc rất ít khi mơ, nhưng lần này lại mơ, không nhớ rõ nội dung, chỉ biết trước khi tỉnh dậy vào buổi sáng, bên tai cô vang lên một giọng nói khàn khàn.
“Xin lỗi.”
Trái tim cô như ngừng đập một lúc, ý thức đột nhiên tỉnh táo, cô mở mắt ra ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, mới phát hiện.
Là giọng của Trần Lâm.
“Không có gì.” Hàng Cẩm biết cơ quan anh ta có người, không nói nhiều, chỉ nói “Giải quyết chút rắc rối nhỏ.”
“Rắc rối nhỏ mà đích thân đến đây à?” Lục Vận Phục xắn tay áo lên rồi xông thẳng vào: “Thứ gì không có mắt, để tôi xử lý cho.”
“Giải quyết xong rồi.” Hàng Cẩm còn chưa nói hết câu, anh ta đã biến mất dạng. Cô không để ý đến anh ta nữa, chỉ bước chân đi về phía trước.
Nhưng không ngờ trên xe của Lục Vận Phục vẫn còn người, cô gái buộc tóc củ tỏi, mặc áo khoác lông ngắn màu đen, còn quàng khăn trên mặt, khoảng hai mươi tuổi, không trang điểm, mắt to, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.
Cô ấy thở hổn hển trèo xuống từ ghế phụ, khom lưng nôn khan mấy cái vào không khí, giơ tay với Hàng Cẩm: “Xin lỗi, tôi say xe... Tổng giám đốc Lục... anh ấy... đâu rồi?”
Hàng Cẩm hơi nhếch cằm, cô gái nhỏ kia liền cúi chào cô: “Cảm ơn Hàng tổng.”
Hàng Cẩm chưa từng gặp cô ấy, chắc cô gái này là trợ lý mới của Lục Vận Phục, từng nghe Lục Vận Phục phàn nàn qua điện thoại.
Hàng Cẩm không nghe hết toàn bộ nội dung, vì đưa điện thoại cho Đằng Bình rồi, theo lời Đằng Bình, Lục Vận Phục định sa thải trợ lý này nhưng cô trợ lý có năng lực khá tốt, lại tỏ ra trung thành với anh ta, nói sẽ trung thành với anh ta cả đời, chỉ cần liên tục tăng lương thì sẽ mãi mãi không nghỉ việc.
Thế nên anh ta vẫn giữ cô ấy lại, tính ra cũng đã giữ được gần ba tháng.
Đằng Bình còn ở bệnh viện chưa về nhưng đã gọi trước cho tài xế chờ ở cổng Cục Công an, Hàng Cẩm ngồi ở ghế sau, ngả người nghỉ ngơi trên ghế và nhắm mắt một lúc, tài xế ở phía trước hỏi: “Hàng tổng, về đâu ạ?”
“Căn hộ.”
Trên WeChat, Đằng Bình nhắn tin, đã sắp xếp cho Trần Lâm nhập viện và đã mua áo lông vũ và áo len mới, sau đó còn gửi một tấm hình, Trần Lâm nằm trên giường bệnh, y tá đang truyền dịch cho cậu, cậu dùng một tay che đầu, mắt khẽ nhắm, những ngón tay thon dài che mất nửa lông mày và mắt cậu, ngược lại lộ ra sống mũi thẳng tắp.
Hàng Cẩm trả lời Đằng Bình: [Vất vả rồi, cậu về đi.]
Sau đó thoát khỏi cửa sổ trò chuyện để trả lời các tin nhắn khác, mãi đến khi cô buông điện thoại thì xe đã đến căn hộ, cô xuống xe, đạp lên những chiếc lá khô héo dưới ánh đèn đường đi về phía lãnh địa của mình, dùng Face ID để mở khóa cửa bước vào nhà, lúc đặt túi xách xuống thì hô một tiếng: “Gọi quản gia.”
“Có tôi đây, chào mừng chủ nhân về nhà.”
Một giọng nữ máy móc thông minh vang lên trong không khí, đèn của tất cả các phòng bật sáng cùng một lúc, rèm tự động ở trước cửa sổ rơi xuống đất chậm rãi khép lại, máy điều hòa không khí bật lên và điều chỉnh nhiệt độ đến 22,5 độ, hệ thống đa phương tiện thông minh tự động phát một bản nhạc nhẹ du dương.
Hàng Cẩm tắm xong rồi quay về giường, xem tài liệu trên máy tính bảng một lúc, sau đó nhắm mắt ngủ.
Cô rất buồn ngủ, thân thể cũng cực kỳ mệt mỏi, thế nhưng ý thức vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo, cô ngồi dậy, suy nghĩ mấy giây, cầm lấy lọ thuốc bên cạnh giường mở ra, đổ một viên thuốc rồi nhét vào miệng, lại cầm cốc nước uống hai ngụm.
Cô bình thường sau khi uống thuốc rất ít khi mơ, nhưng lần này lại mơ, không nhớ rõ nội dung, chỉ biết trước khi tỉnh dậy vào buổi sáng, bên tai cô vang lên một giọng nói khàn khàn.
“Xin lỗi.”
Trái tim cô như ngừng đập một lúc, ý thức đột nhiên tỉnh táo, cô mở mắt ra ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, mới phát hiện.
Là giọng của Trần Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.