Chương 23: Nói Dối
Đông Ca
16/06/2024
Trần Lâm ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, rồi lặp lại một lần nữa: “Hôm nay cậu ta chơi bóng đụng trúng rồi, đúng lúc tối gặp lại cậu ta trong nhà thi đấu nên tôi đánh cậu ta.”
“Nói dối” Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào cậu: “Nói thật đi.”
“Đây chính là sự thật.” Trần Lâm vẫn nhất quyết không thay đổi lời.
Chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành đứng lên: “Hàng tổng, tối nay tôi mời cô đến đây vì muốn xử lý vụ việc này, Vương Uy là sinh viên trường khác, trường chúng tôi chắc chắn phải có câu trả lời thỏa đáng, Trần Lâm lại là học sinh do cô tài trợ, chắc chắn phải hủy bỏ học bổng sau này, gồm cả trận đấu ngày mai, cũng như đội bóng rổ, cậu ta đều không được tham gia nữa.”
“Trần Lâm sẽ không đánh người vì lý do này” Hàng Cẩm quay sang nhìn Trương Hoa Thành: “Cho tôi chút thời gian để làm rõ nguyên nhân, hoãn xử lý kết quả lại.”
“Nhưng bất kể vì lý do gì, việc cậu ta đánh người là sự thật.” Trương Hoa Thành cũng rất khó xử: “Trường chúng tôi phải có câu trả lời thỏa đáng.”
“Trả lời với ai? Với Vương Tổng sao?” Hàng Cẩm nhìn thẳng Vương Sưởng Tân, lấy khí thế như ở bàn đàm phán, giọng lễ phép nhưng không cho cãi lại: “Vương Tổng, ông có phiền nếu tôi mất chút thời gian không?”
“Hàng Tổng đã mở lời, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ là con tôi bị thương quá nặng, tôi phải đưa nó đi bệnh viện xem sao.” Vương Sưởng Tân đứng dậy khỏi ghế salon, liếc xéo Vương Uy.
Ông ta hiểu rõ tính nết của con trai mình, chỉ là không biết Hàng Cẩm có thể điều tra ra được điều gì.
Hàng Cẩm nhường đường: “Được, ông cứ đi thong thả.”
Ý của Hiệu trưởng là nếu có thể giải quyết riêng tư thì giải quyết riêng, đừng làm ầm ĩ thêm, ảnh hưởng xấu đến trường. Cố vấn cũng cầu xin cho Trần Lâm, bảo Trần Lâm là một đứa trẻ ngoan, hôm nay chắc chắn là do bị đập vào đầu choáng váng nên mới đi đánh nhau với người khác, nói rằng cậu không phải đứa trẻ hay đánh nhau.
Mọi người tranh luận gay gắt, Hàng Cẩm nhìn Trần Lâm, nói với cậu: “Ra ngoài.”
Trần Lâm ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều sinh viên vây quanh, các thành viên trong đội bóng rổ của trường thấy Trần Lâm ra liền lo lắng hỏi cậu kết quả như thế nào, Trần Lâm lắc đầu, đi theo sau Hàng Cẩm, từng bước đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Tuy chấn động não của cậu chỉ nhẹ nhưng vẫn còn cảm thấy chóng mặt, cộng với việc vừa mới đánh nhau, đầu óc choáng váng dữ dội, cậu cũng đi rất chậm, Hàng Cẩm đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy mới phát hiện Trần Lâm chưa theo kịp.
Trời đã tối, đèn đường lần lượt thắp sáng các góc trong khuôn viên trường.
Những sinh viên đi lại đều mặc áo khoác bông dày, chỉ có Trần Lâm mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là chiếc áo thun mà ba năm trước Hàng Cẩm mua cho cậu, là họa tiết cây Pythagoras cô tự mình chọn, một mặt phẳng hình học fractal được xây dựng từ một hình vuông, do giáo sư toán người Hà Lan là Albert E. Bosman đưa ra năm 1942.
Cô thậm chí còn nói với Trần Lâm về nguồn gốc của cái tên này.
Lúc ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng, cậu đơn giản là thích toán nên đã chọn khoa toán, nhưng lại không biết cậu đang tiến gần cô từng chút một, lấy cô làm mục tiêu.
Hàng Cẩm đứng chờ một lúc, Trần Lâm cuối cùng cũng chậm chạp đi tới, thấy cậu ôm đầu, cô cau mày hỏi: “Đầu cậu sao vậy?”
“Có hơi chóng mặt...” Trần Lâm chưa nói hết câu, đã ngã thẳng về phía sau bên phải.
Hàng Cẩm theo bản năng đưa tay kéo cậu lại, đưa người về phía mình, cơ thể Trần Lâm rất nặng, cả người ngã vào trong lòng cô, cằm kẹp chặt vào vai cô, Hàng Cẩm bị cậu đẩy lùi về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Hàng Cẩm nhớ đến tình trạng chấn động não của cậu, không đưa tay đẩy cậu ra, chỉ cau mày hỏi: “Có thể đứng dậy không?”
Trần Lâm dựa vào vai cô, giọng nói sát vào tai cô, khàn khàn nói một câu: “Xin lỗi.”
“Nói dối” Hàng Cẩm nhìn chằm chằm vào cậu: “Nói thật đi.”
“Đây chính là sự thật.” Trần Lâm vẫn nhất quyết không thay đổi lời.
Chủ nhiệm khoa Trương Hoa Thành đứng lên: “Hàng tổng, tối nay tôi mời cô đến đây vì muốn xử lý vụ việc này, Vương Uy là sinh viên trường khác, trường chúng tôi chắc chắn phải có câu trả lời thỏa đáng, Trần Lâm lại là học sinh do cô tài trợ, chắc chắn phải hủy bỏ học bổng sau này, gồm cả trận đấu ngày mai, cũng như đội bóng rổ, cậu ta đều không được tham gia nữa.”
“Trần Lâm sẽ không đánh người vì lý do này” Hàng Cẩm quay sang nhìn Trương Hoa Thành: “Cho tôi chút thời gian để làm rõ nguyên nhân, hoãn xử lý kết quả lại.”
“Nhưng bất kể vì lý do gì, việc cậu ta đánh người là sự thật.” Trương Hoa Thành cũng rất khó xử: “Trường chúng tôi phải có câu trả lời thỏa đáng.”
“Trả lời với ai? Với Vương Tổng sao?” Hàng Cẩm nhìn thẳng Vương Sưởng Tân, lấy khí thế như ở bàn đàm phán, giọng lễ phép nhưng không cho cãi lại: “Vương Tổng, ông có phiền nếu tôi mất chút thời gian không?”
“Hàng Tổng đã mở lời, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ là con tôi bị thương quá nặng, tôi phải đưa nó đi bệnh viện xem sao.” Vương Sưởng Tân đứng dậy khỏi ghế salon, liếc xéo Vương Uy.
Ông ta hiểu rõ tính nết của con trai mình, chỉ là không biết Hàng Cẩm có thể điều tra ra được điều gì.
Hàng Cẩm nhường đường: “Được, ông cứ đi thong thả.”
Ý của Hiệu trưởng là nếu có thể giải quyết riêng tư thì giải quyết riêng, đừng làm ầm ĩ thêm, ảnh hưởng xấu đến trường. Cố vấn cũng cầu xin cho Trần Lâm, bảo Trần Lâm là một đứa trẻ ngoan, hôm nay chắc chắn là do bị đập vào đầu choáng váng nên mới đi đánh nhau với người khác, nói rằng cậu không phải đứa trẻ hay đánh nhau.
Mọi người tranh luận gay gắt, Hàng Cẩm nhìn Trần Lâm, nói với cậu: “Ra ngoài.”
Trần Lâm ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều sinh viên vây quanh, các thành viên trong đội bóng rổ của trường thấy Trần Lâm ra liền lo lắng hỏi cậu kết quả như thế nào, Trần Lâm lắc đầu, đi theo sau Hàng Cẩm, từng bước đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Tuy chấn động não của cậu chỉ nhẹ nhưng vẫn còn cảm thấy chóng mặt, cộng với việc vừa mới đánh nhau, đầu óc choáng váng dữ dội, cậu cũng đi rất chậm, Hàng Cẩm đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy mới phát hiện Trần Lâm chưa theo kịp.
Trời đã tối, đèn đường lần lượt thắp sáng các góc trong khuôn viên trường.
Những sinh viên đi lại đều mặc áo khoác bông dày, chỉ có Trần Lâm mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là chiếc áo thun mà ba năm trước Hàng Cẩm mua cho cậu, là họa tiết cây Pythagoras cô tự mình chọn, một mặt phẳng hình học fractal được xây dựng từ một hình vuông, do giáo sư toán người Hà Lan là Albert E. Bosman đưa ra năm 1942.
Cô thậm chí còn nói với Trần Lâm về nguồn gốc của cái tên này.
Lúc ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng, cậu đơn giản là thích toán nên đã chọn khoa toán, nhưng lại không biết cậu đang tiến gần cô từng chút một, lấy cô làm mục tiêu.
Hàng Cẩm đứng chờ một lúc, Trần Lâm cuối cùng cũng chậm chạp đi tới, thấy cậu ôm đầu, cô cau mày hỏi: “Đầu cậu sao vậy?”
“Có hơi chóng mặt...” Trần Lâm chưa nói hết câu, đã ngã thẳng về phía sau bên phải.
Hàng Cẩm theo bản năng đưa tay kéo cậu lại, đưa người về phía mình, cơ thể Trần Lâm rất nặng, cả người ngã vào trong lòng cô, cằm kẹp chặt vào vai cô, Hàng Cẩm bị cậu đẩy lùi về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Hàng Cẩm nhớ đến tình trạng chấn động não của cậu, không đưa tay đẩy cậu ra, chỉ cau mày hỏi: “Có thể đứng dậy không?”
Trần Lâm dựa vào vai cô, giọng nói sát vào tai cô, khàn khàn nói một câu: “Xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.