Chương 7: Tham Quan
Đông Ca
14/06/2024
Lúc Lục Vận Phục thật vất vả mới leo lên được, Trần Lâm đã đến gánh nước chuyến thứ hai, Hàng Cẩm đi nửa đường lên đỉnh núi thì gặp phải một con rắn, cô không leo lên nữa mà quay người đi xuống, Lục Vận Phục mới vừa nghỉ một lúc, thấy cô xuống núi bèn hấp tấp đi theo.
“Hàng Cẩm ơi! Em đợi tôi với!”
Hàng Cẩm rất ghét người khác động chạm vào cơ thể mình, Lục Vận Phục không dám động vào cô, chỉ kéo tay áo cô nói: “Em đi chậm thôi, cẩn thận ngã chứ.”
Quần áo thể thao màu trắng tinh, bị Lục Vận Phục kéo một cái in ra hai vệt đen ngoằn ngoèo.
Lục Vận Phục: “...”
Anh ta nặn ra một nụ cười, rút tay về chùi vào người: “Về tôi giặt cho em.”
Hàng Cẩm không cảm xúc gì, quay người xuống núi.
Bữa trưa ăn ở trong căn tin của trường tiểu học trên núi, trưởng thôn giết hai con gà để tiếp đãi Hàng Cẩm, ngoài ra trên bàn còn có đủ loại dưa muối và rau, nào là rau trộn, nào là cháo rau, nào là súp rau, còn có cả bánh bao rau nữa.
Rau ở đây đắng đến khó nuốt, Lục Vận Phục ăn được hai miếng liền nhăn mặt, bịt miệng cố nuốt xuống.
Hàng Cẩm lại chẳng đổi sắc mặt, ngược lại giống như đã quen với vị đắng này rồi vậy.
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, trưởng thôn sắp xếp để cô đi tham quan đây đó, đi ngang qua bếp nhà ăn, Hàng Cẩm thấy Trần Lâm vẫn đang gánh nước, trường tiểu học trên núi dùng rất nhiều nước, trong căn tin đặt ba cái chum lớn, hiện tại chỉ có hai cái chum có nước, mồ hôi trên mặt Trần Lâm nhễ nhại, trông như vừa được vớt ra từ trong nước vậy, ta chống lưng vào bức tường thở hồng hộc, nước từ trên mặt chảy xuống.
Tóc cậu bẩm sinh đã xoăn tự nhiên, tóc đen nhánh xoăn vểnh, phần tóc trước trán hơi dài, che khuất trán, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, sống mũi cao, ngũ quan trông rất rõ nét. Mí mắt mỏng rũ xuống, ánh mắt hơi lạnh, làn da ngăm đen càng làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt, càng lộ ra dã tính của khuôn mặt kia.
Trưởng thôn trông thấy Trần Lâm, cách xa như thế mà vẫn gọi cậu không được gánh nước nữa, bảo cậu mau đi ăn cơm, nói cậu từ ngày trở về đến bây giờ vẫn luôn gánh nước, cẩn thận đau vai, lại hỏi vết thương ở chân của ba cậu thế nào rồi, hỏi khi nào thì cậu quay về trường.
Trần Lâm vén quần áo lên lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói ngày mai trở về, đã mua vé xe rồi.
Trưởng thôn lại dặn dò thêm vài câu nữa, sau đó quay lại dẫn Hàng Cẩm đi thăm thú ngôi làng dưới chân núi, những thanh niên trẻ tuổi ở đây đều ra ngoài làm công kiếm tiền, chỉ còn lại những người già yếu và tàn tật, nếu bị bệnh thì cũng chẳng có tiền để đi bệnh viện, chỉ có thể về đến nhà nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, nếu tốt thì lại tiếp tục làm việc, nếu không khả quan thì chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Lục Vận Phục dọc theo đường đi nhìn thấy ông bà lão đáng thương nào là muốn phân phát lòng tốt cho phong bao lì xì, tuy rằng không thể thay đổi được gì, nhưng có thể khiến cuộc sống hiện tại của họ cải thiện hơn một ít cũng là điều tốt.
Hơn ba giờ chiều, xe vật tư của Lục Vận Phục rốt cục thuận lợi đến nơi, xe tải quá lớn, đường núi dốc khó đi, bọn họ bị mắc kẹt ở chân núi, lại liên hệ thêm nhiều xe nữa, lúc này mới thuận lợi vận chuyển vật tư lên.
Lúc Lục Vận Phục cùng các công nhân phát đồ tiếp tế, Hàng Cẩm ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, nhâm nhi thưởng thức ly trà một cách chậm rãi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt.
Trần Lâm cũng đang hỗ trợ, liên tục bê từng thùng hàng lớn từ trên xe xuống, chiếc áo phông rộng để lộ ra vết thương rách da trên vai cổ cậu, máu thấm ra khỏi cổ áo tạo thành một vệt đỏ nhỏ, cậu không nhận ra gì, cứ thế tiếp nhận thùng hàng lớn đặt lên vai, đi đến nơi phát đồ tiếp tế, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Mồ hôi thấm ướt vết thương ở vai khiến nó đau nhói lên, cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn chỗ vai, sau đó kéo áo phông lên, che đi vết thương.
“Hàng Cẩm ơi! Em đợi tôi với!”
Hàng Cẩm rất ghét người khác động chạm vào cơ thể mình, Lục Vận Phục không dám động vào cô, chỉ kéo tay áo cô nói: “Em đi chậm thôi, cẩn thận ngã chứ.”
Quần áo thể thao màu trắng tinh, bị Lục Vận Phục kéo một cái in ra hai vệt đen ngoằn ngoèo.
Lục Vận Phục: “...”
Anh ta nặn ra một nụ cười, rút tay về chùi vào người: “Về tôi giặt cho em.”
Hàng Cẩm không cảm xúc gì, quay người xuống núi.
Bữa trưa ăn ở trong căn tin của trường tiểu học trên núi, trưởng thôn giết hai con gà để tiếp đãi Hàng Cẩm, ngoài ra trên bàn còn có đủ loại dưa muối và rau, nào là rau trộn, nào là cháo rau, nào là súp rau, còn có cả bánh bao rau nữa.
Rau ở đây đắng đến khó nuốt, Lục Vận Phục ăn được hai miếng liền nhăn mặt, bịt miệng cố nuốt xuống.
Hàng Cẩm lại chẳng đổi sắc mặt, ngược lại giống như đã quen với vị đắng này rồi vậy.
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, trưởng thôn sắp xếp để cô đi tham quan đây đó, đi ngang qua bếp nhà ăn, Hàng Cẩm thấy Trần Lâm vẫn đang gánh nước, trường tiểu học trên núi dùng rất nhiều nước, trong căn tin đặt ba cái chum lớn, hiện tại chỉ có hai cái chum có nước, mồ hôi trên mặt Trần Lâm nhễ nhại, trông như vừa được vớt ra từ trong nước vậy, ta chống lưng vào bức tường thở hồng hộc, nước từ trên mặt chảy xuống.
Tóc cậu bẩm sinh đã xoăn tự nhiên, tóc đen nhánh xoăn vểnh, phần tóc trước trán hơi dài, che khuất trán, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, sống mũi cao, ngũ quan trông rất rõ nét. Mí mắt mỏng rũ xuống, ánh mắt hơi lạnh, làn da ngăm đen càng làm nổi bật đường nét trên khuôn mặt, càng lộ ra dã tính của khuôn mặt kia.
Trưởng thôn trông thấy Trần Lâm, cách xa như thế mà vẫn gọi cậu không được gánh nước nữa, bảo cậu mau đi ăn cơm, nói cậu từ ngày trở về đến bây giờ vẫn luôn gánh nước, cẩn thận đau vai, lại hỏi vết thương ở chân của ba cậu thế nào rồi, hỏi khi nào thì cậu quay về trường.
Trần Lâm vén quần áo lên lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói ngày mai trở về, đã mua vé xe rồi.
Trưởng thôn lại dặn dò thêm vài câu nữa, sau đó quay lại dẫn Hàng Cẩm đi thăm thú ngôi làng dưới chân núi, những thanh niên trẻ tuổi ở đây đều ra ngoài làm công kiếm tiền, chỉ còn lại những người già yếu và tàn tật, nếu bị bệnh thì cũng chẳng có tiền để đi bệnh viện, chỉ có thể về đến nhà nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, nếu tốt thì lại tiếp tục làm việc, nếu không khả quan thì chỉ có thể chậm rãi chờ chết.
Lục Vận Phục dọc theo đường đi nhìn thấy ông bà lão đáng thương nào là muốn phân phát lòng tốt cho phong bao lì xì, tuy rằng không thể thay đổi được gì, nhưng có thể khiến cuộc sống hiện tại của họ cải thiện hơn một ít cũng là điều tốt.
Hơn ba giờ chiều, xe vật tư của Lục Vận Phục rốt cục thuận lợi đến nơi, xe tải quá lớn, đường núi dốc khó đi, bọn họ bị mắc kẹt ở chân núi, lại liên hệ thêm nhiều xe nữa, lúc này mới thuận lợi vận chuyển vật tư lên.
Lúc Lục Vận Phục cùng các công nhân phát đồ tiếp tế, Hàng Cẩm ngồi trên ghế, tay cầm ly trà, nhâm nhi thưởng thức ly trà một cách chậm rãi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt.
Trần Lâm cũng đang hỗ trợ, liên tục bê từng thùng hàng lớn từ trên xe xuống, chiếc áo phông rộng để lộ ra vết thương rách da trên vai cổ cậu, máu thấm ra khỏi cổ áo tạo thành một vệt đỏ nhỏ, cậu không nhận ra gì, cứ thế tiếp nhận thùng hàng lớn đặt lên vai, đi đến nơi phát đồ tiếp tế, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Mồ hôi thấm ướt vết thương ở vai khiến nó đau nhói lên, cậu hơi nghiêng đầu liếc nhìn chỗ vai, sau đó kéo áo phông lên, che đi vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.