Chương 26: Thắng Bại Đã Định
Đông Ca
16/06/2024
Luật sư của Vương Sưởng Tân còn chưa kịp mở lời đã mất thế trước, vì bản thân Vương Sưởng Tân lúc này đang tức điên lên, khiến toàn bộ quyền chủ động đều nằm trong tay luật sư của Hàng Cẩm.
“Chính con trai Vương Uy của ông đã nói mà” Luật sư của Hàng Cẩm là Trương Chí Trác chỉ tay về phía Vương Uy: “Cậu ta đã quả quyết khẳng định rằng trong lúc dùng bữa, thân chủ của tôi là cô Hàng Cẩm đã cùng ông làm thế này thế kia. Có đoạn băng ghi hình giám sát là bằng chứng. Vậy không phải là thân chủ của tôi bị cưỡng hiếp sao? Nếu không thì tại sao thân chủ của tôi lại không biết?”
Vương Sưởng Tân cuối cùng cũng hiểu rõ mọi ngọn nguồn, ông ta tát một cái vào mặt Vương Uy: “Con mẹ nó mày ăn cứt trong miệng hả?! Sao mày dám bịa đặt bậy bạ như thế!”
Vương Uy cũng không ngờ Hàng Cẩm lại có thể báo cảnh sát về chuyện này, lúc cậu ta đang sững người thì đã bị Vương Sưởng Tân tát cho mấy bạt tai, đau tới chảy cả nước mắt nước mũi: “Không phải, sao bà ta có thể báo cảnh sát về chuyện này chứ...”
Đánh chết cậu ta cũng không ngờ được, Hàng Cẩm không phải là cô gái bình thường, cô sẽ không vì sĩ diện mà che giấu che đậy, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chắc chắn sẽ kiện ra toà án, còn muốn Vương Sưởng Tân đích thân nhìn thấy chuyện ngu xuẩn mà con trai ông gây ra, để ông ta phải trả giá cho sự ngu xuẩn của con mình.
Hoàn toàn là hành động trả thù.
Trả thù cậu ta cố tình chọc tức Trần Lâm gây gổ đánh nhau.
Trả thù cậu ta khiến Trần Lâm bị xử phạt kỷ luật.
Vương Uy đột ngột đứng dậy, chỉ tay vào Hàng Cẩm hét lớn: “Bà chỉ trả thù tôi thôi! Tôi...”
“Ngồi xuống cho tôi!” Nhân viên cảnh sát gằn giọng ấn cậu ta ngồi xuống ghế: “Không được nhúc nhích!”
Thắng bại đã định.
Luật sư của Vương Sưởng Tân lắc đầu với Vương Sưởng Tân, có cả nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa phản ứng theo bản năng và câu trả lời của Vương Uy cũng giống như đã nhận tội, ông ta không thể nào phản cung được. Huống hồ đối phương là Hàng Cẩm, chắc chắn cũng không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất là hoà giải riêng.
Vương Sưởng Tân đã tính toán xong xuôi, nhìn thấy Vương Uy đang bị cảnh sát ấn xuống bàn, ông vừa tức vừa nóng lòng giải thích: “Đều là hiểu lầm cả! Thực sự đều là hiểu lầm! Nó nói bậy! Phòng ăn chúng tôi có camera giám sát, cũng có nhân viên phục vụ, các người có thể gọi họ tới hỏi, tôi với cô ấy thực sự không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả, đều là do thằng con tôi nhất thời hồ đồ, bịa đặt lung tung...”
“Tại sao?” Luật sư Trương Chí Trác hỏi.
“Tại sao mày tự nói đi!” Vương Sưởng Tân tát cho Vương Uy một cái vào đầu.
Vương Uy vẫn còn bị người ta ấn chặt ở bàn, vùng vẫy không thoát, khuôn mặt bị đánh sưng tấy ửng đỏ tía tai, mắt vì đau mà không tự chủ được chảy ra nước mắt. Cậu ta tủi nhục không lên tiếng, cắn chặt răng, dáng vẻ muốn chém muốn giết thì tùy.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở toà” Trương Chí Trác nói xong thì đứng dậy, hướng về phía Vương Sưởng Tân nói: “Thông thường sẽ không bị phán quá lâu, cũng chỉ dưới ba năm mà thôi, tước quyền công dân. Dĩ nhiên sau này cậu ta cũng không thể chơi bóng rổ, cũng không thể tham gia đội tuyển quốc gia.”
“Mày nói đi!” Vương Sưởng Tân vốn nuôi hy vọng con trai mình vào đội tuyển quốc gia, nhưng bây giờ nếu vì chuyện này mà hủy hoại cả nửa đời sau của cậu ta, còn không bằng ngày trước bóp chết Vương Uy luôn cho rồi. Nghĩ đến đây, ông ta lại tát một cái vào đầu Vương Uy: “Chẳng lẽ mày muốn ngồi tù sao!”
“Chính con trai Vương Uy của ông đã nói mà” Luật sư của Hàng Cẩm là Trương Chí Trác chỉ tay về phía Vương Uy: “Cậu ta đã quả quyết khẳng định rằng trong lúc dùng bữa, thân chủ của tôi là cô Hàng Cẩm đã cùng ông làm thế này thế kia. Có đoạn băng ghi hình giám sát là bằng chứng. Vậy không phải là thân chủ của tôi bị cưỡng hiếp sao? Nếu không thì tại sao thân chủ của tôi lại không biết?”
Vương Sưởng Tân cuối cùng cũng hiểu rõ mọi ngọn nguồn, ông ta tát một cái vào mặt Vương Uy: “Con mẹ nó mày ăn cứt trong miệng hả?! Sao mày dám bịa đặt bậy bạ như thế!”
Vương Uy cũng không ngờ Hàng Cẩm lại có thể báo cảnh sát về chuyện này, lúc cậu ta đang sững người thì đã bị Vương Sưởng Tân tát cho mấy bạt tai, đau tới chảy cả nước mắt nước mũi: “Không phải, sao bà ta có thể báo cảnh sát về chuyện này chứ...”
Đánh chết cậu ta cũng không ngờ được, Hàng Cẩm không phải là cô gái bình thường, cô sẽ không vì sĩ diện mà che giấu che đậy, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chắc chắn sẽ kiện ra toà án, còn muốn Vương Sưởng Tân đích thân nhìn thấy chuyện ngu xuẩn mà con trai ông gây ra, để ông ta phải trả giá cho sự ngu xuẩn của con mình.
Hoàn toàn là hành động trả thù.
Trả thù cậu ta cố tình chọc tức Trần Lâm gây gổ đánh nhau.
Trả thù cậu ta khiến Trần Lâm bị xử phạt kỷ luật.
Vương Uy đột ngột đứng dậy, chỉ tay vào Hàng Cẩm hét lớn: “Bà chỉ trả thù tôi thôi! Tôi...”
“Ngồi xuống cho tôi!” Nhân viên cảnh sát gằn giọng ấn cậu ta ngồi xuống ghế: “Không được nhúc nhích!”
Thắng bại đã định.
Luật sư của Vương Sưởng Tân lắc đầu với Vương Sưởng Tân, có cả nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa phản ứng theo bản năng và câu trả lời của Vương Uy cũng giống như đã nhận tội, ông ta không thể nào phản cung được. Huống hồ đối phương là Hàng Cẩm, chắc chắn cũng không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất là hoà giải riêng.
Vương Sưởng Tân đã tính toán xong xuôi, nhìn thấy Vương Uy đang bị cảnh sát ấn xuống bàn, ông vừa tức vừa nóng lòng giải thích: “Đều là hiểu lầm cả! Thực sự đều là hiểu lầm! Nó nói bậy! Phòng ăn chúng tôi có camera giám sát, cũng có nhân viên phục vụ, các người có thể gọi họ tới hỏi, tôi với cô ấy thực sự không có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả, đều là do thằng con tôi nhất thời hồ đồ, bịa đặt lung tung...”
“Tại sao?” Luật sư Trương Chí Trác hỏi.
“Tại sao mày tự nói đi!” Vương Sưởng Tân tát cho Vương Uy một cái vào đầu.
Vương Uy vẫn còn bị người ta ấn chặt ở bàn, vùng vẫy không thoát, khuôn mặt bị đánh sưng tấy ửng đỏ tía tai, mắt vì đau mà không tự chủ được chảy ra nước mắt. Cậu ta tủi nhục không lên tiếng, cắn chặt răng, dáng vẻ muốn chém muốn giết thì tùy.
“Vậy chúng ta gặp nhau ở toà” Trương Chí Trác nói xong thì đứng dậy, hướng về phía Vương Sưởng Tân nói: “Thông thường sẽ không bị phán quá lâu, cũng chỉ dưới ba năm mà thôi, tước quyền công dân. Dĩ nhiên sau này cậu ta cũng không thể chơi bóng rổ, cũng không thể tham gia đội tuyển quốc gia.”
“Mày nói đi!” Vương Sưởng Tân vốn nuôi hy vọng con trai mình vào đội tuyển quốc gia, nhưng bây giờ nếu vì chuyện này mà hủy hoại cả nửa đời sau của cậu ta, còn không bằng ngày trước bóp chết Vương Uy luôn cho rồi. Nghĩ đến đây, ông ta lại tát một cái vào đầu Vương Uy: “Chẳng lẽ mày muốn ngồi tù sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.